Chương 1764: Người tốt chỉ cần làm tốt là được.
Bảo Thạch Tiêu
01/12/2015
Trên hội trường trung tâm của thành phố Rừng Mật, Kim Chính Thiện đang tỏ ra cực kỳ kích động. Hắn nhìn Tần Điền Cương đang đứng cùng vài vị lãnh đạo phân khu tỉnh Mật Đông mà nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn.
Lý Chinh Siêu đã đến, điều này làm cho Kim Chính Thiện cảm thấy rất mừng rỡ. Tần Điền Cương đến càng làm cho hắn cảm thấy giống như trúng xổ số. Tuy trước kia Tần Điền Cương đã có quan hệ không tệ với Vương Tử Quân, thế nhưng Kim Chính Thiện vẫn không cho rằng Tần Điền Cương sẽ đến.
Nhưng Tần Điền Cương không những đến tham gia sự kiện tết Kim Hoa, còn mang theo vài vị lãnh đạo của phân khu tỉnh Mật Đông. Khi Tần Điền Cương đi đến thì nhân số thường ủy tỉnh ủy có mặt ở thành phố Rừng Mật đã đạt đến con số sáu.
Tuy so ra thì kém phía thành phố Linh Long một vị thường ủy tỉnh ủy, thế nhưng ý nghĩa của nó lại khác biệt, tin tưởng đám cán bộ tỉnh Mật Đông khi thấy tình huống này sẽ yên tâm hơn. Dù sao thì điều này cũng có nghĩa là chủ tịch Vương vững vàng trên vị trí của mình, lực ảnh hưởng ở Mật Đông đang dần ngang bằng với bí thư Sầm.
Kết quả như vậy cũng không biết bí thư Sầm sẽ có ý nghĩ thế nào.
Kim Chính Thiện nhìn qua màn hình điện tử lớn trên hội trường, hắn có thể thấy được tình huống ở thành phố Linh Long phương xa. Lúc này hắn thấy Sầm Vật Cương vẫn có tinh thần phấn chấn vui vẻ, đang tuyên bố khai mạc sự kiện tết Kim Hoa ở thành phố Linh Long.
Nhìn qua thì thấy Sầm Vật Cương bây giờ không khác gì dĩ vãng, thế nhưng chỉ cần nhìn vào điểm này thì Kim Chính Thiện cũng không khỏi bội phục. Dù sao thì cảnh giới vui buồn không để lộ ra bên ngoài cũng không phải người thường có thể rèn luyện được.
Các chương trình trong sự kiện tết Kim Hoa căn bản được chuẩn bị rất đầy đủ, đặc biệt là tiết mục Kim Hoa Thần của đoàn ca múa nhạc tỉnh Mật Đông càng làm cho bầu không khí dâng lên cao. Vương Tử Quân vừa xem biểu diễn vừa trò chuyện với bí thư ủy ban tư pháp Lý Chinh Siêu ở bên cạnh mình.
Vương Tử Quân căn bản có chút nắm chắc phương diện Tần Điền Cương sẽ đến, thế nhưng hắn căn bản cảm thấy bất ngờ vì một người trước nay căn bản ít lên tiếng là bí thư Lý Chinh Siêu của ủy ban tư pháp tỉnh ủy cũng đến.
Vương Tử Quân căn bản không tiếp xúc nhiều với Lý Chinh Siêu, dù sao thì phương diện giao thoa công tác của hai người là không nhiều, Lý Chinh Siêu lại càng là người ngoại tộc trong thường ủy tỉnh ủy, đại đa số đều không phát biểu ý kiến của mình.
Có thể nói Lý Chinh Siêu căn bản là người ngoài trong nhóm thường ủy tỉnh ủy, thế nhưng lần này vì sao lại cho ra hành vi như vậy?
- Bí thư Lý, lần này anh căn bản làm cho tôi rất bất ngờ. Sau khi hàn huyên về chương trình ca múa nhạc đang diễn ra, Vương Tử Quân hỏi thẳng vào vấn đề.
Lý Chinh Siêu cười nói: - Chủ tịch Vương, con người của tôi thích ca múa nhạc, hơn nữa những chương trình của tết Kim Hoa lần này căn bản được dàn dựng công phu, tôi sao có thể bỏ qua được? Hôm nay đến xem quả nhiên không thể không tán thưởng.
Vương Tử Quân nhìn nụ cười sáng lạn của Lý Chinh Siêu, hắn không khỏi thầm nghĩ Lý Chinh Siêu này căn bản cũng có tài năng. Người này ném cho mình một phần nhân tình, hơn nữa còn giả vờ điềm nhiên như không, căn bản là bày ra tư thái làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái.
Nhưng dù Lý Chinh Siêu xuất phát từ nguyên nhân gì, người này đến căn bản là một việc tốt. Dù sao thì Lý Chinh Siêu đến cũng làm cho Vương Tử Quân càng có thêm thể diện.
Khi Vương Tử Quân đang trầm ngâm thì tiếng vỗ tay vang lên như sấm từ bên dưới sân khấu, khi tiếng vỗ tay vang lên thì Vương Tử Quân không khỏi nhìn lên sân khấu, lúc này đoàn ca múa nhạc đang chào cảm ơn. Lúc này người xem bên dưới cho ra những tràng pháo tay rất lớn, tất nhiên chứng tỏ đoàn ca múa nhạc biểu diễn thành công.
Vương Tử Quân nhìn bầu không khí hưng phấn mà không nhịn được phải đứng lên vỗ tay.
Tiếng vỗ tay vốn đã sắp kết thúc nhưng bây giờ đột nhiên lại vang lên như thủy triều, âm thanh vang vọng trong lòng mọi người.
Vào buổi tối Vương Tử Quân từ trong phòng tiếp đãi khách quý của khách sạn đi ra, bây giờ đã là mười giờ tối. Hắn nhìn đèn đường rực sáng mà không khỏi nói với Triệu Hiểu Bạch ở bên cạnh: - Bây giờ cũng không còn sớm nữa, các cậu mau về nhà thôi.
- Chủ tịch Vương, chúng tôi còn phải đưa ngài về nhà cái đã. Triệu Hiểu Bạch tuy bây giờ cũng cực kỳ mỏi mệt, thế nhưng hắn biết rõ công tác của mình, vì vậy khẽ đề nghị với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khoát tay áo nói: - Cậu không phải không biết kỹ thuật lái xe của tôi, cậu về Tiểu Lý về đi, tôi tự lái xe về.
Triệu Hiểu Bạch còn muốn tiếp tục kiên trì, thế nhưng dưới ánh mắt của Vương Tử Quân thì không thể không gật đầu. Hắn căn bản tin tưởng vào kỹ thuật lái xe của vương tử quân, hơn nữa từ khách sạn về nhà Vương Tử Quân cũng không quá xa.
Vương Tử Quân lên xe nhưng lại có chút do dự, bây giờ hắn không biết nên đi về đâu. Mạc Tiểu Bắc còn chờ hắn ở nhà, ở ngoại thành lại có một Liêu An Như đang từ ngàn dặm xa xôi đến đây, nàng đang chờ đợi.
Trong đầu lóe lên vài ý nghĩ, Vương Tử Quân do dự giây lát, hắn quyết định đi gặp Liêu An Như. Dù sao thì hai bên đã lâu không gặp mặt, hắn cũng không thể keo kiệt chút thời gian của mình.
Xe chậm rãi chạy trên đường lớn, Vương Tử Quân nhìn đèn đuốc sáng trưng, có thể thấy được nhiều nhóm người đang đi lại vui vẻ với nhau. Lúc này từng cặp tình nhân trong màn đêm càng làm cho bầu không khí tết Kim Hoa thêm vui vẻ đẹp đẽ.
Công viên Nhai Tâm chính là địa điểm mà Vương Tử Quân hẹn gặp mặt Vương Tử Quân, khi Vương Tử Quân dừng xe lại thì phát hiện nơi đây không có người nào.
Hay là mình đi nhầm vị trí? Hay Liêu An Như đã đi rồi/ Khi Vương Tử Quân đang thầm nghĩ như vậy, hắn lấy điện thoại ra gọi cho Liêu An Như, thế nhưng lại nghe thấy thông báo máy điện thoại bên kia đang bận.
Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra? Vương Tử Quân nghĩ đến đây thì không khỏi đổ mồ hôi, dù sao thì nơi đây đang là ban đêm, một người phụ nữ như Liêu An Như đi ra ngoài một mình xem như không quá an toàn.
Khi Vương Tử Quân có chút sốt ruột chuẩn bị xuống xe, lúc này có người đi đến mở cửa xe, là một người phụ nữ đội mũ quả dưa mặc đồ thể thao, nàng khẽ nói: - Chạy đi thôi.
Vương Tử Quân có chút sững sốt, khi hắn cho rằng có phải có người lên lộn xe rồi hay không, chợt thấy người phía sau ngẩng đầu lên, thấy gương mặt quyến rũ kia đang dùng ánh mắt nghịch ngợm nhìn mình.
Vương Tử Quân chợt phát hiện ra người này là Liêu An Như, hắn không khỏi cảm thấy rất vui mừng, hắn hận không thể tiến lên ôm nàng vào lòng. Nhưng đây cũng không phải là địa điểm nói chuyện, hắn cười cười với Liêu An Như, sau đó giẫm chân ga cho xe chạy đi.
Lúc này Liêu An Như nở nụ cười vui vẻ nhìn Vương Tử Quân, hôm nay thành phố Rừng Mật tổ chức sự kiện tết Kim Hoa, tuy mình và Vương Tử Quân ở cách nhau khá xa, thế nhưng hai bên có thể cùng hít thở bầu không khí của một thành phố, điều này làm cho nàng cảm thấy rất thỏa mãn rồi.
Hôm nay Liêu An Như nhìn biểu hiện của Vương Tử Quân mà không khỏi cảm thấy rất ngọt ngào, nàng nhìn thấy hắn lên tiếng trên đài chủ tịch, nàng cảm thấy giống như mình nhận được giải thưởng lớn của quốc tế, cảm thấy rất vui mừng.
- Két. Khi Liêu An Như đang dùng ánh mắt đầy tình cảm nhìn Vương Tử Quân, lúc này xe lại bị Vương Tử Quân thắng lại. Điều này làm cho Liêu An Như có chút kinh ngạc, nàng ngẩng đầu nhìn về phía trước, chợt thấy cũng không có thứ gì chắn đường.
"Làm sao vậy?" Khi Liêu An Như còn đang cảm thấy nghi hoặc thì Vương Tử Quân đã khẽ nói: - Chờ anh một chút, anh đi xuống xe một chút.
Liêu An Như nhìn về phía Vương Tử Quân đi xuống xe, chợt thấy có vài người đang đi đến. Dưới ánh đèn nhìn không rõ ràng tướng mạo của những người kia, thế nhưng nhìn từ phương diện trang phục thì biết bọn họ đều là thanh niên.
Với thân phận của Vương Tử Quân thì sao lại phải xuất hiện cùng những người kia? Liêu An Như thầm nghi hoặc, thế nhưng nàng vẫn đàng hoàng ngồi trên xe.
- Xe ở đây rồi, chúng ta về nhà thôi. Lỗ Trạch Cảnh đỡ Văn Ngư Nhi có vẻ say khướt mà nụ cười trên mặt có vài phần thần bí, vài người đàn ông đi phía sau nở nụ cười vui vẻ nhìn hai người.
- Tôi...Tôi phải về nhà, tôi có chút chóng mặt. Văn Ngư Nhi lúc này đã không còn đứng vững, nàng chao đảo người, thiếu chút nữa động vào một thùng rác ở bên cạnh.
- Về nhà không có gì hay, đi thôi, chúng ta đi uống rượu, anh biết một chỗ rất hay. Lỗ Trạch Cảnh nói, hắn định ôm lấy Văn Ngư Nhi, thế nhưng Văn Ngư Nhi dùng sức đẩy hắn ra, làm cho hắn thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Vài tên thanh niên đi theo Lỗ Trạch Cảnh tuy muốn cười nhưng không dám, dù sao thì bọn họ cũng là người đi theo Lỗ Trạch Cảnh, nếu Lỗ Trạch Cảnh nổi giận thì tháng ngày sau đó của bọn họ cũng không tốt lành gì.
Lỗ Trạch Cảnh cố gắng đứng vững người, hắn không những không nổi giận mà còn nở nụ cười. Hắn bắt lấy tay của Văn Ngư Nhi rồi cười hì hì nói: - Tiểu Ngư Nhi của anh, em thật sự quá mạnh mẽ, đi theo anh đi thôi, lát nữa anh sẽ cho em thấy anh có mạnh hay không.
Nhưng khi bàn tay của Lỗ Trạch Cảnh chuẩn bị động lên người Văn Ngư Nhi, lúc này chợt phát hiện có người khác đang đỡ lấy Văn Ngư Nhi. Khi thấy người kia thì Lỗ Trạch Cảnh không khỏi trở nên ngẩn ngơ.
- Con bà nó, mày muốn làm gì? Mày có biết đại ca của bọn tao là ai không? Tao nói cho mày biết, đi đường phải chú ý, nếu không tao đánh chết mày. Một tên đàn ông luôn theo sát Lỗ Trạch Cảnh cảm thấy đã đến thời điểm mình được biểu hiện, thế là tiến lên một bước lớn tiếng nói với Vương Tử Quân.
- Cút. Lỗ Trạch Cảnh lúc này vã mồ hôi hột, hắn có chút cảm giác say thế nhưng bây giờ đã hoàn toàn tỉnh táo lại.
- Mày có nghe lời anh của tao nói không? Mau chút đi, con bà mày... Người kia cho rằng Lỗ Trạch Cảnh nói với Vương Tử Quân, thế là không khỏi có thêm vài phần khí thế.
- Bốp. Lỗ Trạch Cảnh không dám cho tên kia tiếp tục lên tiếng, hắn cực kỳ sợ hãi từ tận đáy lòng với vị chủ tịch tỉnh này. Người này ép mình phải bị giam vài tháng ở thủ đô, khi ra đi còn bị bố mắng cho một chặp. Chính mình sở dĩ được thả ra cũng là vì người ta cũng không quá so đo, lần này nếu tiếp tục đắc tội Vương Tử Quân...
Sau khi tát tên thuộc hạ một cái nổ đom đóm, Lỗ Trạch Cảnh dùng giọng chú ý nói với Vương Tử Quân: - Chủ tịch Vương, ngài...Ngài sao lại...
Vương Tử Quân nhìn về phía Lỗ Trạch Cảnh, hắn trầm giọng nói: - Thế nào lại cho Tiểu Nghư Nhi uống say như vậy? Tôi nói cho anh biết, nếu như còn xuất hiện tình huống này, không nói đến bí thư Văn, tôi cũng không tha cho anh.
Vương Tử Quân nói rồi kéo Văn Ngư Nhi về phía mình nói: - Đi thôi, tôi đưa cô về nhà.
Khi Vương Tử Quân kéo Văn Ngư Nhi, lúc này Văn Ngư Nhi chợt ngã nhào vào lòng hắn.
Vương Tử Quân căn bản chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ với những biểu hiện này của Văn Ngư Nhi, thế nhưng hắn không phát hiện ở phía sau không xa có ánh mắt lóe lên hào quang.
- Chủ tịch Vương, tôi chỉ muốn...Muốn Ngư Nhi tỉnh rượu. Nhìn Văn Ngư Nhi ngã vào lòng Vương Tử Quân, Lỗ Trạch Cảnh không khỏi nuốt nước miếng. Hôm nay hắn trăm phương ngàn kế rủ Văn Ngư Nhi đi uống rượu, thấy kế hoạch sắp thành công, không ngờ miệng đến miệng lại mọc cánh bay mất, lại đụng phải Vương Tử Quân.
Mình sao lại như vậy, vừa ra khỏi cửa thì gặp Vương Tử Quân. Tuy cảm thấy ngột ngạt nhưng lỗ trạch cảnh vẫn cẩn thận nói với Vương Tử Quân.
Lỗ Trạch Cảnh căn bản thật sự nổi giận với vị chủ tịch Vương này, khi chủ tịch Vương nhìn về phía hắn, càng giống như một con sói đang nhìn vào mình.
Nếu như vị chủ tịch Vương này ra tay với mình, chính mình thật sự không có khả năng hoàn thủ. Tuy nghĩ như vậy nhưng Lỗ Trạch Cảnh đối mặt với chất vấn của Vương Tử Quân thì vẫn cảm thấy luống cuống tay chân. Tên côn đồ bị Lỗ Trạch Cảnh tát cho suýt ngất xỉu căn bản cảm thấy đi cũng khó mà ở cũng không hay.
Bọn họ nhìn vào động tác của Lỗ Trạch Cảnh thì ý thức được ông chủ của mình gặp phải người khó chơi, ba chữ chủ tịch Vương phát ra từ miệng Lỗ Trạch Cảnh càng làm cho bọn họ cảm thấy muốn hôn mê. Khi đám người cảm thấy lo lắng, có vài tên lặng lẽ đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, không khỏi thầm than: "Trời ạ, chẳng lẽ đây là chủ tịch Tiểu Vương thường hay xuất hiện trên tivi sao?"
- Hừ! Vương Tử Quân căn bản không muốn dài dòng với Lỗ Trạch Cảnh, hắn nhìn thoáng qua Văn Ngư Nhi rồi nói: - Đi thôi, tôi đưa cô về nhà.
Văn Ngư Nhi lảo đảo bị Vương Tử Quân kéo lên tay lái phụ, sau khi đẩy cô gái này lên xe, Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Liêu An Như ở phía sau theo bản năng rồi nở nụ cười bất đắc dĩ. Hắn chỉ khẽ nói: - Đây là con gái của bí thư Văn, không thể bỏ qua được.
- Tử Quân, thật sự là anh sao? Tôi không nằm mơ đấy chứ? Không chờ Liêu An Như trả lời, Văn Ngư Nhi chợt dùng ánh mắt mê ly nhìn Vương Tử Quân rồi lẩm bẩm.
Văn Ngư Nhi nói ra những lời này không khỏi làm cho Vương Tử Quân sinh ra cảm giác đổ mồ hôi hột. Hắn không ngờ tiểu nha đầu này lại xưng hô với mình như vậy, hắn nhanh chóng đưa mắt nhìn Liêu An Như, chợt thấy nàng đang dùng ánh mắt trêu tức nhìn mình.
- Nha đầu này đúng là, uống rượu thì nói bậy bạ, sao cô có thể nói như vậy với một người cùng cấp bậc với bố của mình được? Vương Tử Quân không thể làm cho Liêu An Như hiểu lầm, hắn nghiêm mặt khiển trách Văn Ngư Nhi.
- Anh Tử Quân, điều này không liên quan đến bố tôi, anh chính là anh Tử Quân của tôi. Văn Ngư Nhi mê mẩn ngản đầu lên, sau đó nàng đưa ngón tay nhỏ sờ về phía Vương Tử Quân: - Anh không phải chỉ lớn hơn tôi chục tuổi sao? Tôi thích anh thì thích anh, làm sao không được? Anh làm gì được tôi?
Vương Tử Quân chợt sinh ra cảm giác thất bại, hắn đưa bàn tay của Văn Ngư Nhi ra, sau đó xấu hổ nói với Liêu An Như: - Anh thấy nên sắp xếp phòng cho tiểu nha đầu này, em chăm sóc cô ấy một chút, anh thấy cô ấy quá say rồi.
Lý Chinh Siêu đã đến, điều này làm cho Kim Chính Thiện cảm thấy rất mừng rỡ. Tần Điền Cương đến càng làm cho hắn cảm thấy giống như trúng xổ số. Tuy trước kia Tần Điền Cương đã có quan hệ không tệ với Vương Tử Quân, thế nhưng Kim Chính Thiện vẫn không cho rằng Tần Điền Cương sẽ đến.
Nhưng Tần Điền Cương không những đến tham gia sự kiện tết Kim Hoa, còn mang theo vài vị lãnh đạo của phân khu tỉnh Mật Đông. Khi Tần Điền Cương đi đến thì nhân số thường ủy tỉnh ủy có mặt ở thành phố Rừng Mật đã đạt đến con số sáu.
Tuy so ra thì kém phía thành phố Linh Long một vị thường ủy tỉnh ủy, thế nhưng ý nghĩa của nó lại khác biệt, tin tưởng đám cán bộ tỉnh Mật Đông khi thấy tình huống này sẽ yên tâm hơn. Dù sao thì điều này cũng có nghĩa là chủ tịch Vương vững vàng trên vị trí của mình, lực ảnh hưởng ở Mật Đông đang dần ngang bằng với bí thư Sầm.
Kết quả như vậy cũng không biết bí thư Sầm sẽ có ý nghĩ thế nào.
Kim Chính Thiện nhìn qua màn hình điện tử lớn trên hội trường, hắn có thể thấy được tình huống ở thành phố Linh Long phương xa. Lúc này hắn thấy Sầm Vật Cương vẫn có tinh thần phấn chấn vui vẻ, đang tuyên bố khai mạc sự kiện tết Kim Hoa ở thành phố Linh Long.
Nhìn qua thì thấy Sầm Vật Cương bây giờ không khác gì dĩ vãng, thế nhưng chỉ cần nhìn vào điểm này thì Kim Chính Thiện cũng không khỏi bội phục. Dù sao thì cảnh giới vui buồn không để lộ ra bên ngoài cũng không phải người thường có thể rèn luyện được.
Các chương trình trong sự kiện tết Kim Hoa căn bản được chuẩn bị rất đầy đủ, đặc biệt là tiết mục Kim Hoa Thần của đoàn ca múa nhạc tỉnh Mật Đông càng làm cho bầu không khí dâng lên cao. Vương Tử Quân vừa xem biểu diễn vừa trò chuyện với bí thư ủy ban tư pháp Lý Chinh Siêu ở bên cạnh mình.
Vương Tử Quân căn bản có chút nắm chắc phương diện Tần Điền Cương sẽ đến, thế nhưng hắn căn bản cảm thấy bất ngờ vì một người trước nay căn bản ít lên tiếng là bí thư Lý Chinh Siêu của ủy ban tư pháp tỉnh ủy cũng đến.
Vương Tử Quân căn bản không tiếp xúc nhiều với Lý Chinh Siêu, dù sao thì phương diện giao thoa công tác của hai người là không nhiều, Lý Chinh Siêu lại càng là người ngoại tộc trong thường ủy tỉnh ủy, đại đa số đều không phát biểu ý kiến của mình.
Có thể nói Lý Chinh Siêu căn bản là người ngoài trong nhóm thường ủy tỉnh ủy, thế nhưng lần này vì sao lại cho ra hành vi như vậy?
- Bí thư Lý, lần này anh căn bản làm cho tôi rất bất ngờ. Sau khi hàn huyên về chương trình ca múa nhạc đang diễn ra, Vương Tử Quân hỏi thẳng vào vấn đề.
Lý Chinh Siêu cười nói: - Chủ tịch Vương, con người của tôi thích ca múa nhạc, hơn nữa những chương trình của tết Kim Hoa lần này căn bản được dàn dựng công phu, tôi sao có thể bỏ qua được? Hôm nay đến xem quả nhiên không thể không tán thưởng.
Vương Tử Quân nhìn nụ cười sáng lạn của Lý Chinh Siêu, hắn không khỏi thầm nghĩ Lý Chinh Siêu này căn bản cũng có tài năng. Người này ném cho mình một phần nhân tình, hơn nữa còn giả vờ điềm nhiên như không, căn bản là bày ra tư thái làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái.
Nhưng dù Lý Chinh Siêu xuất phát từ nguyên nhân gì, người này đến căn bản là một việc tốt. Dù sao thì Lý Chinh Siêu đến cũng làm cho Vương Tử Quân càng có thêm thể diện.
Khi Vương Tử Quân đang trầm ngâm thì tiếng vỗ tay vang lên như sấm từ bên dưới sân khấu, khi tiếng vỗ tay vang lên thì Vương Tử Quân không khỏi nhìn lên sân khấu, lúc này đoàn ca múa nhạc đang chào cảm ơn. Lúc này người xem bên dưới cho ra những tràng pháo tay rất lớn, tất nhiên chứng tỏ đoàn ca múa nhạc biểu diễn thành công.
Vương Tử Quân nhìn bầu không khí hưng phấn mà không nhịn được phải đứng lên vỗ tay.
Tiếng vỗ tay vốn đã sắp kết thúc nhưng bây giờ đột nhiên lại vang lên như thủy triều, âm thanh vang vọng trong lòng mọi người.
Vào buổi tối Vương Tử Quân từ trong phòng tiếp đãi khách quý của khách sạn đi ra, bây giờ đã là mười giờ tối. Hắn nhìn đèn đường rực sáng mà không khỏi nói với Triệu Hiểu Bạch ở bên cạnh: - Bây giờ cũng không còn sớm nữa, các cậu mau về nhà thôi.
- Chủ tịch Vương, chúng tôi còn phải đưa ngài về nhà cái đã. Triệu Hiểu Bạch tuy bây giờ cũng cực kỳ mỏi mệt, thế nhưng hắn biết rõ công tác của mình, vì vậy khẽ đề nghị với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khoát tay áo nói: - Cậu không phải không biết kỹ thuật lái xe của tôi, cậu về Tiểu Lý về đi, tôi tự lái xe về.
Triệu Hiểu Bạch còn muốn tiếp tục kiên trì, thế nhưng dưới ánh mắt của Vương Tử Quân thì không thể không gật đầu. Hắn căn bản tin tưởng vào kỹ thuật lái xe của vương tử quân, hơn nữa từ khách sạn về nhà Vương Tử Quân cũng không quá xa.
Vương Tử Quân lên xe nhưng lại có chút do dự, bây giờ hắn không biết nên đi về đâu. Mạc Tiểu Bắc còn chờ hắn ở nhà, ở ngoại thành lại có một Liêu An Như đang từ ngàn dặm xa xôi đến đây, nàng đang chờ đợi.
Trong đầu lóe lên vài ý nghĩ, Vương Tử Quân do dự giây lát, hắn quyết định đi gặp Liêu An Như. Dù sao thì hai bên đã lâu không gặp mặt, hắn cũng không thể keo kiệt chút thời gian của mình.
Xe chậm rãi chạy trên đường lớn, Vương Tử Quân nhìn đèn đuốc sáng trưng, có thể thấy được nhiều nhóm người đang đi lại vui vẻ với nhau. Lúc này từng cặp tình nhân trong màn đêm càng làm cho bầu không khí tết Kim Hoa thêm vui vẻ đẹp đẽ.
Công viên Nhai Tâm chính là địa điểm mà Vương Tử Quân hẹn gặp mặt Vương Tử Quân, khi Vương Tử Quân dừng xe lại thì phát hiện nơi đây không có người nào.
Hay là mình đi nhầm vị trí? Hay Liêu An Như đã đi rồi/ Khi Vương Tử Quân đang thầm nghĩ như vậy, hắn lấy điện thoại ra gọi cho Liêu An Như, thế nhưng lại nghe thấy thông báo máy điện thoại bên kia đang bận.
Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra? Vương Tử Quân nghĩ đến đây thì không khỏi đổ mồ hôi, dù sao thì nơi đây đang là ban đêm, một người phụ nữ như Liêu An Như đi ra ngoài một mình xem như không quá an toàn.
Khi Vương Tử Quân có chút sốt ruột chuẩn bị xuống xe, lúc này có người đi đến mở cửa xe, là một người phụ nữ đội mũ quả dưa mặc đồ thể thao, nàng khẽ nói: - Chạy đi thôi.
Vương Tử Quân có chút sững sốt, khi hắn cho rằng có phải có người lên lộn xe rồi hay không, chợt thấy người phía sau ngẩng đầu lên, thấy gương mặt quyến rũ kia đang dùng ánh mắt nghịch ngợm nhìn mình.
Vương Tử Quân chợt phát hiện ra người này là Liêu An Như, hắn không khỏi cảm thấy rất vui mừng, hắn hận không thể tiến lên ôm nàng vào lòng. Nhưng đây cũng không phải là địa điểm nói chuyện, hắn cười cười với Liêu An Như, sau đó giẫm chân ga cho xe chạy đi.
Lúc này Liêu An Như nở nụ cười vui vẻ nhìn Vương Tử Quân, hôm nay thành phố Rừng Mật tổ chức sự kiện tết Kim Hoa, tuy mình và Vương Tử Quân ở cách nhau khá xa, thế nhưng hai bên có thể cùng hít thở bầu không khí của một thành phố, điều này làm cho nàng cảm thấy rất thỏa mãn rồi.
Hôm nay Liêu An Như nhìn biểu hiện của Vương Tử Quân mà không khỏi cảm thấy rất ngọt ngào, nàng nhìn thấy hắn lên tiếng trên đài chủ tịch, nàng cảm thấy giống như mình nhận được giải thưởng lớn của quốc tế, cảm thấy rất vui mừng.
- Két. Khi Liêu An Như đang dùng ánh mắt đầy tình cảm nhìn Vương Tử Quân, lúc này xe lại bị Vương Tử Quân thắng lại. Điều này làm cho Liêu An Như có chút kinh ngạc, nàng ngẩng đầu nhìn về phía trước, chợt thấy cũng không có thứ gì chắn đường.
"Làm sao vậy?" Khi Liêu An Như còn đang cảm thấy nghi hoặc thì Vương Tử Quân đã khẽ nói: - Chờ anh một chút, anh đi xuống xe một chút.
Liêu An Như nhìn về phía Vương Tử Quân đi xuống xe, chợt thấy có vài người đang đi đến. Dưới ánh đèn nhìn không rõ ràng tướng mạo của những người kia, thế nhưng nhìn từ phương diện trang phục thì biết bọn họ đều là thanh niên.
Với thân phận của Vương Tử Quân thì sao lại phải xuất hiện cùng những người kia? Liêu An Như thầm nghi hoặc, thế nhưng nàng vẫn đàng hoàng ngồi trên xe.
- Xe ở đây rồi, chúng ta về nhà thôi. Lỗ Trạch Cảnh đỡ Văn Ngư Nhi có vẻ say khướt mà nụ cười trên mặt có vài phần thần bí, vài người đàn ông đi phía sau nở nụ cười vui vẻ nhìn hai người.
- Tôi...Tôi phải về nhà, tôi có chút chóng mặt. Văn Ngư Nhi lúc này đã không còn đứng vững, nàng chao đảo người, thiếu chút nữa động vào một thùng rác ở bên cạnh.
- Về nhà không có gì hay, đi thôi, chúng ta đi uống rượu, anh biết một chỗ rất hay. Lỗ Trạch Cảnh nói, hắn định ôm lấy Văn Ngư Nhi, thế nhưng Văn Ngư Nhi dùng sức đẩy hắn ra, làm cho hắn thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Vài tên thanh niên đi theo Lỗ Trạch Cảnh tuy muốn cười nhưng không dám, dù sao thì bọn họ cũng là người đi theo Lỗ Trạch Cảnh, nếu Lỗ Trạch Cảnh nổi giận thì tháng ngày sau đó của bọn họ cũng không tốt lành gì.
Lỗ Trạch Cảnh cố gắng đứng vững người, hắn không những không nổi giận mà còn nở nụ cười. Hắn bắt lấy tay của Văn Ngư Nhi rồi cười hì hì nói: - Tiểu Ngư Nhi của anh, em thật sự quá mạnh mẽ, đi theo anh đi thôi, lát nữa anh sẽ cho em thấy anh có mạnh hay không.
Nhưng khi bàn tay của Lỗ Trạch Cảnh chuẩn bị động lên người Văn Ngư Nhi, lúc này chợt phát hiện có người khác đang đỡ lấy Văn Ngư Nhi. Khi thấy người kia thì Lỗ Trạch Cảnh không khỏi trở nên ngẩn ngơ.
- Con bà nó, mày muốn làm gì? Mày có biết đại ca của bọn tao là ai không? Tao nói cho mày biết, đi đường phải chú ý, nếu không tao đánh chết mày. Một tên đàn ông luôn theo sát Lỗ Trạch Cảnh cảm thấy đã đến thời điểm mình được biểu hiện, thế là tiến lên một bước lớn tiếng nói với Vương Tử Quân.
- Cút. Lỗ Trạch Cảnh lúc này vã mồ hôi hột, hắn có chút cảm giác say thế nhưng bây giờ đã hoàn toàn tỉnh táo lại.
- Mày có nghe lời anh của tao nói không? Mau chút đi, con bà mày... Người kia cho rằng Lỗ Trạch Cảnh nói với Vương Tử Quân, thế là không khỏi có thêm vài phần khí thế.
- Bốp. Lỗ Trạch Cảnh không dám cho tên kia tiếp tục lên tiếng, hắn cực kỳ sợ hãi từ tận đáy lòng với vị chủ tịch tỉnh này. Người này ép mình phải bị giam vài tháng ở thủ đô, khi ra đi còn bị bố mắng cho một chặp. Chính mình sở dĩ được thả ra cũng là vì người ta cũng không quá so đo, lần này nếu tiếp tục đắc tội Vương Tử Quân...
Sau khi tát tên thuộc hạ một cái nổ đom đóm, Lỗ Trạch Cảnh dùng giọng chú ý nói với Vương Tử Quân: - Chủ tịch Vương, ngài...Ngài sao lại...
Vương Tử Quân nhìn về phía Lỗ Trạch Cảnh, hắn trầm giọng nói: - Thế nào lại cho Tiểu Nghư Nhi uống say như vậy? Tôi nói cho anh biết, nếu như còn xuất hiện tình huống này, không nói đến bí thư Văn, tôi cũng không tha cho anh.
Vương Tử Quân nói rồi kéo Văn Ngư Nhi về phía mình nói: - Đi thôi, tôi đưa cô về nhà.
Khi Vương Tử Quân kéo Văn Ngư Nhi, lúc này Văn Ngư Nhi chợt ngã nhào vào lòng hắn.
Vương Tử Quân căn bản chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ với những biểu hiện này của Văn Ngư Nhi, thế nhưng hắn không phát hiện ở phía sau không xa có ánh mắt lóe lên hào quang.
- Chủ tịch Vương, tôi chỉ muốn...Muốn Ngư Nhi tỉnh rượu. Nhìn Văn Ngư Nhi ngã vào lòng Vương Tử Quân, Lỗ Trạch Cảnh không khỏi nuốt nước miếng. Hôm nay hắn trăm phương ngàn kế rủ Văn Ngư Nhi đi uống rượu, thấy kế hoạch sắp thành công, không ngờ miệng đến miệng lại mọc cánh bay mất, lại đụng phải Vương Tử Quân.
Mình sao lại như vậy, vừa ra khỏi cửa thì gặp Vương Tử Quân. Tuy cảm thấy ngột ngạt nhưng lỗ trạch cảnh vẫn cẩn thận nói với Vương Tử Quân.
Lỗ Trạch Cảnh căn bản thật sự nổi giận với vị chủ tịch Vương này, khi chủ tịch Vương nhìn về phía hắn, càng giống như một con sói đang nhìn vào mình.
Nếu như vị chủ tịch Vương này ra tay với mình, chính mình thật sự không có khả năng hoàn thủ. Tuy nghĩ như vậy nhưng Lỗ Trạch Cảnh đối mặt với chất vấn của Vương Tử Quân thì vẫn cảm thấy luống cuống tay chân. Tên côn đồ bị Lỗ Trạch Cảnh tát cho suýt ngất xỉu căn bản cảm thấy đi cũng khó mà ở cũng không hay.
Bọn họ nhìn vào động tác của Lỗ Trạch Cảnh thì ý thức được ông chủ của mình gặp phải người khó chơi, ba chữ chủ tịch Vương phát ra từ miệng Lỗ Trạch Cảnh càng làm cho bọn họ cảm thấy muốn hôn mê. Khi đám người cảm thấy lo lắng, có vài tên lặng lẽ đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, không khỏi thầm than: "Trời ạ, chẳng lẽ đây là chủ tịch Tiểu Vương thường hay xuất hiện trên tivi sao?"
- Hừ! Vương Tử Quân căn bản không muốn dài dòng với Lỗ Trạch Cảnh, hắn nhìn thoáng qua Văn Ngư Nhi rồi nói: - Đi thôi, tôi đưa cô về nhà.
Văn Ngư Nhi lảo đảo bị Vương Tử Quân kéo lên tay lái phụ, sau khi đẩy cô gái này lên xe, Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Liêu An Như ở phía sau theo bản năng rồi nở nụ cười bất đắc dĩ. Hắn chỉ khẽ nói: - Đây là con gái của bí thư Văn, không thể bỏ qua được.
- Tử Quân, thật sự là anh sao? Tôi không nằm mơ đấy chứ? Không chờ Liêu An Như trả lời, Văn Ngư Nhi chợt dùng ánh mắt mê ly nhìn Vương Tử Quân rồi lẩm bẩm.
Văn Ngư Nhi nói ra những lời này không khỏi làm cho Vương Tử Quân sinh ra cảm giác đổ mồ hôi hột. Hắn không ngờ tiểu nha đầu này lại xưng hô với mình như vậy, hắn nhanh chóng đưa mắt nhìn Liêu An Như, chợt thấy nàng đang dùng ánh mắt trêu tức nhìn mình.
- Nha đầu này đúng là, uống rượu thì nói bậy bạ, sao cô có thể nói như vậy với một người cùng cấp bậc với bố của mình được? Vương Tử Quân không thể làm cho Liêu An Như hiểu lầm, hắn nghiêm mặt khiển trách Văn Ngư Nhi.
- Anh Tử Quân, điều này không liên quan đến bố tôi, anh chính là anh Tử Quân của tôi. Văn Ngư Nhi mê mẩn ngản đầu lên, sau đó nàng đưa ngón tay nhỏ sờ về phía Vương Tử Quân: - Anh không phải chỉ lớn hơn tôi chục tuổi sao? Tôi thích anh thì thích anh, làm sao không được? Anh làm gì được tôi?
Vương Tử Quân chợt sinh ra cảm giác thất bại, hắn đưa bàn tay của Văn Ngư Nhi ra, sau đó xấu hổ nói với Liêu An Như: - Anh thấy nên sắp xếp phòng cho tiểu nha đầu này, em chăm sóc cô ấy một chút, anh thấy cô ấy quá say rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.