Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1763: Níu kéo đổ mồ hôi. ​

Bảo Thạch Tiêu

01/12/2015

Hải Bác cười cười nói: - Ngôi sao nổi tiếng thì rất có lực ảnh hưởng, thế nhưng thành phố Rừng Mật chúng ta tổ chức tết Kim Hoa có phong cách riêng, thể hiện được văn hóa và hình tượng của Mật Đông, xem như là một điểm sáng. Hơn nữa tuyến trên sắp xếp như vậy là cũng có lý của nó, cũng đừng nên nói ra những lời hận trời trách đất như vậy.

- À, tôi biết rồi, thế nhưng khi nhìn bộ dạng của anh Cổ thành phố Linh Long, tôi cảm bản khó thể không tức giận được. Mã Vận Thành nói đến anh Cổ, đây chính là phó chủ tịch Cổ phụ trách công tác tết Kim Hoa ở thành phố Linh Long. Vì hai thành phố cạnh tranh lẫn nhau, thế nên hai người được phân công quản lý bên dưới cũng tranh đấu với nhau.

Hải Bác chỉ khẽ cười mà vẫn tiếp tục đi về phía trước.

- Chủ tịch, thành phố Rừng Mật chúng ta dù sao cũng là tỉnh thành, người đến thành phố chúng ta tương đối nhiều. Nhìn từ điều này thì thấy đám người bên kia dù thúc ngựa cũng không theo kịp. Tôi bây giờ đang lo lắng chỉ sợ số lãnh đạo tỉnh ủy đến bên này ít hơn số người đến bên thành phố Linh Long, như vậy chỉ sợ có chút khó coi... Mã Vận Thành lúng túng một lúc lâu cũng không nói thêm, vì ý nghĩ của hắn đã được nói ra cả rồi. Hắn tin tưởng với trí tuệ của chủ tịch Hải Bác thì căn bản không thể không hiểu mình đang định nói gì.

Mã Vận Thành lo lắng chuyện gì cũng chính là chuyện mà Hải Bác đang lo lắng. Theo hắn được biết thì tối qua đã có vài thường ủy tỉnh ủy đến thành phố Linh Long, nếu như hôm nay bên này chỉ có chủ tịch Vương và chủ tịch Hà, như vậy thì bầu không khí vẫn có chút quạnh quẽ.

Nếu so sánh với phương diện thành phố Rừng Mật mất mặt, như vậy thì chủ tịch Vương mất mặt càng khó chịu hơn, dù sao thì chủ tịch Vương cũng là người chủ trì hội trường ở thành phố Rừng Mật, nếu mọi người đều chạy hết đến thành phố Linh Long, như vậy ý nghĩa của nó là gì thì ai cũng có thể nhìn ra được.

Hy vọng lần này căn bản không nên quá khó chịu.

Hải Bác thầm cầu nguyện, sau đó hắn vung tay lên nói: - Rèn sắt cần phải đúng lúc còn nóng, chúng ta cũng nên làm tốt tất cả, thực hiện tốt bản chức của mình, còn những thứ khác cũng không nên quan tâm.

Mã Vận Thành khẽ gật đầu, vừa rồi hắn chỉ nói ra chút lo lắng của mình, còn chuyện giải quyết thì cấp bậc của hắn còn chưa đủ.

Đúng vào lúc này thì điện thoại của Hải Bác chợt vang lên, hắn cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua, người gọi đến là phó thư ký trưởng Trần Tĩnh Nhiên của văn phòng thị ủy, hắn nghe máy: - Thư ký trưởng Trần, có chuyện gì sao?

- Chủ tịch Hải, ngài đang ở nơi nào, có thể quay về thị ủy một chuyến được không? Trần Tĩnh Nhiên vừa thấy Hải Bác nghe máy thì nói như súng máy.

Hải Bác có chút sững sốt, hắn lập tức nói: - Tôi đang ở quảng trường tết Kim Hoa, có chuyện gì sao?

- Bí thư Kim bây giờ đang nổi giận, điều này... Trần Tĩnh Nhiên nói một nửa thì không nói thêm.

Hải Bác biết rõ tính tình của Kim Chính Thiện, bình thường thì bí thư Kim nhìn có vẻ tùy tiện, thế nhưng lại là người tâm tư nhẵn nhụi, người bên dưới rất sợ bí thư Kim nổi giận, vì khi đó không ai dám khuyên điều gì cả. Trần Tĩnh Nhiên trước kia là thư ký của Kim Chính Thiện, bây giờ là phó thư ký trưởng văn phòng thị ủy, là người tương đối thân cận của Kim Chính Thiện, bây giờ Trần Tĩnh Nhiên cũng không dám khuyên, chỉ sợ là Kim Chính Thiện đã thật sự nổi giận.

Chuyện gì xảy ra vậy? Hải Bác trầm ngâm giây lát rồi hỏi.

- Chủ tịch, vừa rồi bí thư Kim có đi tìm trưởng phòng Xà, muốn mời trưởng phòng Xà cùng tham gia chủ trì chương trình của tết Kim Hoa, thế nhưng trưởng phòng Xà nói phía thành phố Linh Long không có kinh nghiệm tổ chức những sự kiện này, căn bản là phải đến thành phố Linh Long chỉ đạo công tác.

Hải Bác nghe xong những lời của Trần Tĩnh Nhiên thì cũng có chút không thoải mái, thầm nghĩ Xà Lê Hoa này đúng là chỉ biết giả vờ mà thôi.

Trước kia khi mà thành phố Rừng Mật và phòng tuyên truyền của Xà Lê Hoa cùng nhau tổ chức sự kiện tết Kim Hoa, trưởng phòng Xà căn bản đều đến tham gia từ rất sớm, hơn nữa nắm lấy tất cả danh tiếng. Bây giờ dù có thêm thành phố Linh Long tổ chức sự kiện tết Kim Hoa, thế nhưng dù sao thì thành phố Rừng Mật cũng là địa phương chính thức, Xà Lê Hoa ở lại cũng là danh chính ngôn thuận.

Trong số các vị thường ủy tỉnh ủy thì Kim Chính Thiện còn có vị trí cao hơn cả Xà Lê Hoa, đừng nói là quyền lực thực tế là mạnh mẽ hơn. Lúc này Kim Chính Thiện chủ động đi tìm Xà Lê Hoa, như vậy căn bản đã là cực kỳ nể mặt.

Không ngờ Xà Lê Hoa lại không thèm nể mặt, điều này làm cho một người gần đây chú trọng sĩ diện như Kim Chính Thiện không thể không nổi giận.



Nhưng Xà Lê Hoa cũng không đáng trách ở sự kiện này, gần đây nàng luôn theo sát tiến độ của bí thư Sầm, bây giờ nàng căn bản không chịu ở lại phía sau.

- Được rồi, tôi sẽ quay về gặp bí thư Kim. Hải Bác đồng ý lời yêu cầu trợ giúp của Trần Tĩnh Nhiên.

Hải Bác đặt điện thoại xuống rồi nói với Mã Vận Thành ở bên cạnh: - Chủ tịch Mã, bây giờ anh theo sát các hạng mục công tác, bí thư bên kia có chút chuyện, tôi phải quay về một chút.

Mã Vận Thành há miệng nhưng vẫn phải nuốt những lời muốn nói vào bụng, chỉ tỏ thái độ với Hải Bác: - Chủ tịch cứ bận rộn đi, chỗ này đã có tôi lo.

Hải Bác ngồi vào trong xe cảm thấy cơ thể và đầu óc rất mệt mỏi, chẳng những mệt mỏi vì công tác tổ chức sự kiện tết Kim Hoa, căn bản còn mỏi mệt vì sinh thái chính trị của tỉnh Mật Đông vào lúc nà. Mối quan hệ giữa bí thư Sầm và chủ tịch Vương Tử Quân càng làm cho hắn cảm thấy khó chịu.

Cho đến nay Hải Bác đều cực kỳ tán thưởng chủ tịch Vương, thế nhưng trong quan trường có một sự thật mà anh không thể không đối mặt, đó chính là phương diện xếp thành hàng. Trình tự học vấn của phương diện chọn đội ngũ này căn bản là rất sâu xa, người đi lại trong quan trường đều chú trọng sự kiện này, vì quan trường có nguy hiểm rất lớn, xếp hàng càng phải cực kỳ cẩn thận.

Thế nhưng anh không thể không đứng thành hàng, nếu như anh không tiến vào trong một hàng ngũ nào đó, như vậy thì nói cho tất cả mọi người biết mình là ngọn cỏ đầu tường đung đưa theo gió mạnh, căn bản không phù hợp với tất cả tình thế sinh thái quan trường, tất cả mọi người đều đề phòng và lo lắng anh làm hỏng chuyện của mình. Thế là kết quả xấu xuất hiện, anh căn bản là một người không ra thể thống gì, không ai nói giúp cho anh vào thời điểm quyết định, muốn làm gì cũng không thành, không có ai tình nguyện hợp tác với anh. Cuối cùng thì anh sẽ luân lạc đến một kết cục cực kỳ đáng buồn.

Nhưng phương diện đứng vào hàng ngũ trong quan trường cũng không nên quá khăng khăng một mực, khi mà chủ của anh bị điều động, khi đó sẽ có một triều đại mới, anh nên tự xử thế nào? Đây là một trong những phương diện phải suy xét, nhất định phải cố kỵ.

Hải Bác dùng sức lắc đầu, hắn nghĩ đến phương diện hai giờ nữa sẽ cử hành đại lễ tết Kim Hoa, thế là thầm nghĩ: - Tốt nhất cũng đừng nên quá khó coi.

Khi Hải Bác đẩy cửa đi vào trong phòng làm việc của Kim Chính Thiện, lúc này Kim Chính Thiện cũng không nổi giận đùng đùng như suy nghĩ của Hải Bác. Vị bí thư thị ủy mà chính mình đã phối hợp vài năm qua đang chăm chút cho bộ tây phục của mình.

Khi thấy Hải Bác đi vào thì Kim Chính Thiện cười nói: - Chủ tịch Hải Bác, anh xem bộ tây phục này thế nào, có giống chú rể không?

- Bí thư, ngài mặc bộ trang phục này vào căn bản là rất có tinh thần. Kim Chính Thiện cười cười, sau khi mời Hải Bác ngồi xuống chiếc ghế sa lông đối diện thì khẽ hỏi: - Có phải là Tiểu Trần gọi điện thoại cho anh không? Tiểu Trần này đúng là, cái gì cũng tốt, chỉ là thiếu kiên nhẫn. Anh không phải đang đi đến hiện trường kiểm tra công tác sao? Lại ép anh phải quay về.

- Bí thư, tôi về cũng để báo cáo với ngài một tiếng, bây giờ tất cả công tác của chúng ta đều đã vào vị trí. Hải Bác nói làm cho Kim Chính Thiện nở nụ cười vui vẻ vài phần, hắn cười nói: - Vừa rồi tôi thật sự nổi giận, thế nhưng bây giờ đã không còn gì. Xà Lê Hoa có sự lựa chọn của mình, chúng ta không thể ép bò cúi đầu uống nước được.

- Nếu làm ra những chuyện làm cho người ta khó chịu cũng không hay ho gì. Kim Chính Thiện nói đến đây thì trầm ngâm giây lát, sau đó nói: - Chủ tịch Hải Bác, chủ yếu là tôi sợ hôm nay chủ tịch Vương không thể xuống đài được.

Hải Bác đốt một điếu thuốc, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: - Bí thư, tôi cảm thấy chủ tịch Vương căn bản không yếu ớt như vậy.

- Yết ớt sao? Điều này thì tôi không lo, chỉ là nếu người đến quá ít, như vậy những cố gắng trong một năm qua của anh ấy sẽ hóa thành bọt nước. Kim Chính Thiện nhìn Hải Bác rồi dùng giọng trầm trầm nói.

Trong đầu Hải Bác chợt lóe lên vài ý nghĩ, lúc này hắn chợt cảm thấy sự chênh lệch giữa mình và bí thư Kim Chính Thiện. Chính mình nghĩ xem chủ tịch Vương có bậc thang để đi xuống hay không, cũng không nghĩ đến những trình tự sâu hơn, xem ra bí thư đúng là bí thư có khác.

Kim Chính Thiện nhìn vẻ mặt trầm mặc của Hải Bác, hắn không khỏi cười nói: - Được rồi, hai người chúng ta cũng không nên lo lắng suông, bây giờ chúng ta nên làm tốt công tác của mình.

Hải Bác gật đầu nói: - Bí thư Kim, một giờ sau sẽ tổ chức tết Kim Hoa, hai người chúng ta bây giờ có nên đi qua sớm một chút để nghênh đón các vị khách quý hay không?

- Chuyện này anh cứ giao cho anh Mã, hai người chúng ta hôm nay chỉ có một việc, đó là đi mời chủ tịch Vương. Kim Chính Thiện nói đến đây thì đứng lên khỏi ghế sa lông: - Hai người chúng ta cùng đi qua.

Khi Hải Bác và Kim Chính Thiện đi vào trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, lúc này Vương Tử Quân đang mặc một bộ tây trang màu xanh đen, nhìn qua rất trưởng thành và có tinh thần. Khi thấy Kim Chính Thiện và Hải Bác đi đến thì hắn cười tủm tỉm nói: - Hai vị lãnh đạo, các anh không bận rộn vì công tác, chạy đến nơi này làm gì?



- Chủ tịch, hai người chúng tôi căn bản là không có nhiều độ nặng, cũng không áp chế được sự kiện lớn như vậy, thế nên cố ý chạy đến đây mời ngài đến. Kim Chính Thiện đứng trước mặt Vương Tử Quân, hắn cười ha hả nói với Vương Tử Quân.

- Hai anh đúng là. Vương Tử Quân nào không hiểu rõ ý nghĩ của Kim Chính Thiện, hắn gật đầu nói với Kim Chính Thiện: - Đi thôi, đừng để cho các vị khách quý phải sốt ruột.

Lúc này ở hội trường tổ chức tết Kim Hoa căn bản rất náo nhiệt tấp nập, những quả khinh khí cầu treo ruy băng tung bay làm cho cả quảng trường đầy không khí của ngày lễ hội.

Trong phòng nghỉ được đặc biệt sắp xếp trong sự kiện tết Kim Hoa, Hải Bác đưa mắt nhìn Vương Tử Quân đang vui vẻ trò chuyện với vài vị khách quý mà thầm sốt ruột. Lúc này chỉ còn nửa giờ sẽ đến lúc khai mạc, nhưng lúc này số thường ủy tỉnh ủy đến bên cạnh Vương Tử Quân ngoài Kim Chính Thiện chỉ có Hà Kiến Chương.

Trương Bản Tiến vì sao còn chưa đến? Người này là chủ tịch Vương tự tay đề cử lên, người khác không đến thì Trương Bản Tiến bắt buộc phải đến.

Hải Bác nghĩ đến Trương Bản Tiến thì nghĩ đến các vị lãnh đạo khác, trong ủy ban nhân dân tỉnh thì bây giờ ngoài chủ tịch Hà Kiến Chương, nhóm phó chủ tịch Lôi Yên Hồng, Vân Lợi Quảng và Nghiêm Khâm Binh còn chưa thấy ai.

"Ngay cả các vị lãnh đạo của ủy ban nhân dân tỉnh đến cũng không nhiều, như vậy điều này đối với chủ tịch Vương..." Hải Bác thầm nghĩ như vậy, ngay sau đó cũng có chút trông mong. Dù sao những người kia không đến ít nhiều cũng sinh ra ảnh hưởng đến uy vọng của chủ tịch Vương.

Trong đầu Hải Bác lóe lên vài ý nghĩ, hắn nhanh chóng đặt tâm tư lên người Vương Tử Quân. Lúc này Vương Tử Quân vẫn trò chuyện vui vẻ, căn bản không có chút gì bất ổn.

Không phải là chủ tịch Vương không thèm quan tâm đến phương diện này đấy chứ?

- Chủ tịch. Chủ nhiệm Ngưu Thành Hoa của văn phòng ủy ban nhân dân thành phố lặng lẽ đi đến bên cạnh hải bác rồi nói.

Hải Bác nhìn bộ dạng của Ngưu Thành Hoa thì trầm giọng nói: - Có chuyện gì không?

- Chủ tịch, các thành phố của chúng ta ở thành phố Linh Long gọi điện thoại về nói bí thư Sầm và các vị lãnh đạo tỉnh ủy đã đi đến hội trường. Ngưu Thành Hoa ghé sát bên tai Hải Bác rồi khẽ nói.

- Có những vị lãnh đạo nào đi đến thành phố Linh Long? Hải Bác cũng hạ thấp âm thanh xuống nói.

- Có bí thư Sầm, bí thư Văn, thư ký trưởng Phương, trưởng phòng Uông, bí thư Khang, trưởng phòng Xà và chủ tịch Cố. Ngưu Thành Hoa nói đến đây thì có chút do dự: - Còn có người nói thấy chủ tịch Nghiêm, thế nhưng chúng tôi còn chưa dám khẳng định.

Chủ tịch Nghiêm tất nhiên là Nghiêm Khâm Binh, lúc này Hải Bác cũng không quan tâm đến hướng đi của Nghiêm Khâm Binh, dù sao Nghiêm Khâm Binh cũng không phải là thường ủy tỉnh ủy. Hắn nghĩ đến những cái tên mà Ngưu Thành Hoa vừa nói, còn nửa giờ nữa mới tổ chức sự kiện mà phía thành phố Linh Long đã có bảy vị thường ủy tỉnh ủy. Phải biết rằng ở tỉnh Mật Đông chỉ có mười ba vị thường ủy tỉnh ủy, bây giờ Linh Long đã có hơn phân nửa.

Lúc này bên cạnh Hải Bác chỉ có Vương Tử Quân, Hà Kiến Chương và Kim Chính Thiện. Kim Chính Thiện là người làm chủ thành phố Rừng Mật, còn là thường ủy tỉnh ủy, chỉ là một thành viên mà thôi. Tần Điền Cương là lãnh đạo phân khu Mật Đông, cũng là thường ủy tỉnh ủy, khả năng tham gia vào các hoạt động của khối chính quyền như thế này là không lớn.

Dù sao thì lựa chọn tốt nhất của Tần Điền Cương chính là không nên đắc tội với bên nào.

Một người còn lại chính là bí thư ủy ban tư pháp Lý Chinh Siêu, người này bị biên giới hóa trong thường ủy tỉnh ủy, bây giờ khả năng đến đây tham gia sự kiện tết Kim Hoa làn bằng không.

Hải Bác nghĩ lại sự đối lập của hai bên mà không khỏi có chút tê dại. Tuy những chuyện thế này biểu hiện ra là không có gì, thế nhưng người có cấp bậc sẽ nhìn ra không ít vấn đề. Đám người kia căn bản đều là những kẻ tinh ranh, bọn họ nhìn vào sự đối lập này, sẽ có không ít người dao động tâm tư.

Đúng lúc này thư ký trưởng thị ủy phụ trách công tác chủ trì sự kiện tết Kim Hoa đi đến bên cạnh Hải Bác nói: - Chủ tịch, đã đến đúng thời điểm, có phải nên mời các vị lãnh đạo chuẩn bị một chút không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bí Thư Trùng Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook