Chương 1871: Nước ấm nấu ếch.
Bảo Thạch Tiêu
16/02/2016
- Chủ tịch Vương, đây là tài liệu báo cáo của cục công an về hành động đả kích thế lực ngầm, mời ngài xem qua. Nghiêm Khâm Binh ngồi đối diện với Vương Tử Quân, hắn đưa một phần tài liệu cho Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cầm tài liệu nhìn qua vài lượt, sau đó gật đầu nói: - Chủ tịch Nghiêm, tài liệu của cục công an rất rõ ràng, nên đẩy mạnh biên độ, diệt trừ tận gốc, để làm tốt công tác hộ giá hộ tống cho phát triển kinh tế.
Nghiêm Khâm Binh khẽ gật đầu, lần này cục công an thành phố Thanh Chuyên gặp chuyện không may làm cho hắn cực kỳ bị động. Mặc dù chuyện này không liên quan trực tiếp đến hắn, thế nhưng ít nhất người này được hắn dốc sức đề cử.
- Chủ tịch, tôi muốn kiểm điểm với ngài, tôi căn bản không tìm hiểu rõ ràng về đội ngũ cục công an bên thành phố Thanh Chuyên.
Vương Tử Quân nhìn Nghiêm Khâm Binh cúi đầu nhận sai lầm với mình, hắn trầm ngâm giây lát rồi cười nói: - Chủ tịch Nghiêm, không ai hoàn mỹ, ai cũng không dám nói mình công tác cực kỳ cẩn thận, không có vấn đề. Hơn nữa thầy đưa vào trường nhưng học tập là việc của học sinh, anh không thể theo sát người ta mọi lúc mọi nơi được.
Nghiêm Khâm Binh tuy gật đầu nhưng lại dùng giọng áy náy nói: - Chủ tịch, dù thế nào thì trách nhiệm của tôi là khó tránh, ít nhất cũng nắm đội ngũ không nghiêm, sơ suất trong việc giám sát. Mong chủ tịch yên tâm, chuyện này xảy ra là một hồi chuông cảnh báo, sau này tôi sẽ lưu tâm nhiều hơn.
Vương Tử Quân không nói gì, bầu không khí trong phòng như cô đọng lại. Nghiêm Khâm Binh chợt có chút hoảng hốt. Vương Tử Quân lại chủ động giải vây cho mình, chẳng lẽ có ý gì khác?
Khi Nghiêm Khâm Binh đang do dự bất an chợt nghe Vương Tử Quân nói: - Chủ tịch Nghiêm, anh là lãnh đạo ủy ban nhân dân tỉnh kiêm nhiệm cục công an tỉnh, thế nên công tác không thể phân thân được, vị trí này lại phải bỏ ra nhiều tinh lực, rất khó làm cho tốt.
Nghiêm Khâm Binh nhìn nụ cười nhạt của Vương Tử Quân thì cảm thấy trong lòng tối sầm lại, hắn biết rõ Vương Tử Quân sẽ không bỏ qua chuyện lần này, chỉ là không ngờ người này lại hạ cổ tay như vậy, ám hiệu mình nên nhường lại vị trí cục trưởng cục công an.
Phải biết rằng Nghiêm Khâm Binh là phó chủ tịch tỉnh nhưng quan trọng nhất vẫn là kiêm nhiệm cục công an, nếu như hắn nhường lại vị trí cục trưởng cục công an, căn bản không còn lại quyền lên tiếng, chỉ còn lại danh nghĩa mà thôi.
- Chủ tịch Vương, tôi cảm thấy mình hoàn toàn có năng lực với công tác hiện tại. Nghiêm Khâm Binh trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân căn bản nhìn rõ phản ứng của Nghiêm Khâm Binh, hắn căn bản đã có chuẩn bị của mình. Dù là ai khi bị ép buông lợi ích trong tay thì đều là cực kỳ khó khăn.
Lúc này Vương Tử Quân cười cười nói: - Chủ tịch Nghiêm, tôi chuẩn bị phân công điều chỉnh công tác của các vị phó chủ tịch, hy vọng anh có thể giúp đỡ công tác của tôi.
Điều chỉnh phân công phó chủ tịch? Nghiêm Khâm Binh chợt sững sốt, hắn vốn cho rằng Vương Tử Quân chủ yếu là chĩa về phía mình, không ngờ lại là điều chỉnh phân công các vị phó chủ tịch.
Nghiêm Khâm Binh nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, quan trường Mật Đông luôn nói Vương Tử Quân là người quá văn vẻ yếu đuối, quá đẹp trai, giống như một sinh viên vừa mới ra đời. Nhưng lúc này hắn cảm thấy những người nói như vậy rõ ràng là bị vẻ bề ngoài của Vương Tử Quân mê hoặc. Chủ tịch Vương là người có trí tuệ chính trị, căn bản không có ai trong quan trường Mật Đông có thể so sánh được. Vương Tử Quân là người đứng đầu ủy ban nhân dân tỉnh, tất nhiên có quyền lợi điều chỉnh phân công phó chủ tịch, nhưng sau khi đi vào Mật Đông thì Vương Tử Quân mãi không dùng quyền lợi này, xem ra đây cũng là một nước cờ cực kỳ có mưu đồ.
Khi quyền lực của Vương Tử Quân còn chưa đủ khống chế Mật Đông trong tay, nếu như hắn muốn điều chỉnh phân công, như vậy sẽ thuận lợi phát triển theo ý mình sao? Hắn biểu hiện cực kỳ hiền hòa, luôn giúp đỡ công tác của người khác tiến lên, phân công công tác của các vị cấp phó cũng không có gì thay đổi, thế nhưng mọi thứ đều phải xoay quanh hắn. Điều này không khỏi làm cho người ta chủ quan, giảm bớt cảnh giác, thả lỏng quá mức. Đến một ngày nào đó anh giật mình phát hiện mưu lược chính trị của hắn giống như nước ấm nấu ếch, đó cũng là lúc Vương Tử Quân hoàn toàn khống chế ủy ban nhân dân tỉnh Mật Đông, như vậy hắn sẽ thuận lợi tẩy bài trong ủy ban nhân dân tỉnh.
- Chủ tịch Vương, chuyện này ngài đã thương lượng với bí thư Sầm chưa? Nghiêm Khâm Binh hầu như hỏi câu này theo bản năng, nhưng hắn vừa nói xong thì hối hận, không khỏi sinh ra cảm giác muốn vả vào mặt mình.
Đây đúng là tự vạch áo cho người xem lưng, Vương Tử Quân và Sầm Vật Cương có mối quan hệ không tốt, cực kỳ vi diệu, chính mình lại hỏi như vậy, chẳng phải nói rằng Vương Tử Quân anh dù là lãnh đạo thứ hai mạnh mẽ ở tỉnh Mật Đông thì việc gì cũng còn cần bí thư Sầm quyết định sao?
Nói như vậy không khác nào đâm dao vào lòng Vương Tử Quân, biết đâu lúc này Vương Tử Quân căn bản không còn chút hảo cảm nào với mình?
Vương Tử Quân cũng không tức giận, hắn cười nói: - Chuyện này tôi đang chuẩn bị báo cáo cho bí thư Sầm, điều chỉnh phân công thâtj ra là một hoạt động thay phiên cương vị rất bình thường, bây giờ từ trên xuống dưới, từ trung ương đến địa phương đều đẩy mạnh công tác luân chuyển cán bộ. Cây chuyển thì chết, người chuyển lại sống, một người làm một công tác thời gian dài sẽ dễ sinh ra tính trơ, khi điều chỉnh phân công thì cực kỳ có lợi cho phương diện thúc đẩy công tác.
Nghiêm Khâm Binh trầm ngâm giây lát rồi nói: - chủ tịch vương, tôi cảm thấy mình tận tâm tận lực với công tác ở cục công an tỉnh, hơn nữa tôi tình nguyện tiếp tục đẩy mạnh sự nghiệp của cục công an tỉnh Mật Đông.
Nghiêm Khâm Binh nói bằng giọng điệu có vài phần chém đinh chặt sắt, hắn muốn dùng phương thức này để nói cho Vương Tử Quân biết mình căn bản không chịu lui bước.
Vương Tử Quân không lên tiếng mà chỉ nhìn Nghiêm Khâm Binh vài lượt.
Nghiêm Khâm Binh rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân, hắn cảm thấy đầu kêu o o. Hắn biết Vương Tử Quân rất không hài lòng với một người nắm giữ công tác cục công an tỉnh như mình, thế nhưng nếu ép mình chuyển vị trí cũng không dễ dàng. Vương Tử Quân mặc dù không có quá nhiều hảo cảm với mình, thế nhưng cũng không phải là người muốn gây chiến.
Chẳng qua Nghiêm Khâm Binh thật sự không ngờ Vương Tử Quân là người thường xuyên ra bài không theo quy tắc thông thường nhưng bây giờ lại nhe răng nanh với mình. Chẳng lẽ trước đó người này tỏ ra thờ ơ không quan tâm đến phương diện phân công điều chỉnh chính là vì tích tụ lực lượng chuẩn bị cho ngày hôm nay sao?
Nghiêm Khâm Binh là một vị phó chủ tịch có vị trí không quá cao trong ủy ban nhân dân tỉnh, thế nhưng hắn dựa vào vị trí cục trưởng cục công an tỉnh để được coi như là một vị lãnh đạo ủy ban nhân dân tỉnh có thực quyền. Nếu như Vương Tử Quân dùng phương pháp điều chỉnh phân công để cướp đi vị trí cục trưởng cục công an của mình, như vậy mình sẽ chỉ còn là một thành viên của ủy ban nhân dân tỉnh, thậm chí là cực kỳ yếu thế.
Trong đầu Nghiêm Khâm Binh lóe lên những ý nghĩ như vậy, hắn thầm nghĩ: MÌnh nhất định không thể để cho Vương Tử Quân thực hiện được kế hoạch phân công điều chỉnh lần này!
Nếu Vương Tử Quân thật sự thực hiện được phương án này, Nghiêm Khâm Binh căn bản sẽ phải từ bỏ ý đồ. Vì một chính trị gia xuất sắc căn bản không sợ té ngã, có câu té nơi nào đứng lên ở nơi đó, chỉ cần anh có niềm tin và dũng khí là được. Chỉ cần anh có cơ hội đứng lên, anh vững tin một ngày sẽ có thể Đông Sơn tái khởi, như vậy anh sẽ không bao giờ bỏ qua. Vì dù thế nào thì anh vẫn còn đứng trong quan trường, anh té ngã một hai lần cũng không là vấn đề, chủ yếu là tốn thêm chút thời gian khổ sở tổn hao gân cốt mà thôi.
Nhưng dù thế nào thì Nghiêm Khâm Binh cũng không muốn té ngã, quan trường giống như một khóa huấn luyện vượt chướng ngại vật. Lúc đầu anh có thể vượt lên đầu, thế nhưng khi mà trận đấu vẫn tiếp tục tiến hành, chướng ngại vật ngày càng nhiều mà thời gian càng ngày càng ít, anh sao có thể đảm bảo lúc nào mình cũng tràn đầy tinh lực, anh dũng xông lên đi đầu được? Một là anh tụt về phía sau hoặc là ngã xuống, bị đối thủ say lưng truy đuổi và vượt qua.
Nghiêm Khâm Binh thật sự không muốn nhìn sự kiện này.
Lúc này chỉ còn một người có khả năng ngăn căn Vương Tử Quân điều chỉnh phân công công tác của ủy ban nhân dân tỉnh, đó là Sầm Vật Cương. Nghiêm Khâm Binh đi xuống lầu, hắn hầu như không cần nghĩ ngợi mà đi đến phòng làm việc của Sầm Vật Cương.
Nhưng khi đi đến văn phòng thường ủy tỉnh ủy, Nghiêm Khâm Binh dừng lại giây lát rồi gọi điện thoại cho Cố Tắc Viêm: - Chào chủ tịch Cố, tôi là Nghiêm Khâm Binh, anh có bận gì không, tôi có vài hạng mục công tác cần báo cáo.
- Ha ha ha, không phải chủ tịch Nghiêm đến tìm tôi vì phá án đấy chứ? Được, anh có mang còng tay không? Nếu không thì đến đi, tôi ở trong phòng. Cố Tắc Viêm căn bản rất nhiệt tình với Nghiêm Khâm Binh, vì Nghiêm Khâm Binh chính là một trong số ít những vị phó chủ tịch tỉnh còn quan hệ tốt với Sầm Vật Cương.
Khi Nghiêm Khâm Binh đi đến phòng làm việc của Cố Tắc Viêm, lúc này Cố Tắc Viêm đang ghi chép gì đó. Khi thấy Nghiêm Khâm Binh đi vào cửa, hắn chợt đứng lên nói: - Chủ tịch Nghiêm, anh rõ ràng là khách quý, vừa rồi tôi nhận được điện thoại của một người đồng hương, nói là anh ấy sẽ giúp người quê tôi xây dựng vài chiếc cầu, hai người chúng ta hôm nay cùng đi ăn nhé?
Nghiêm Khâm Binh nhìn gương mặt tươi cười của Cố Tắc Viêm mà có vài phần cảm khái, trước khi đến thì Nghiêm Khâm Binh căn bản không có nhiều hảo cảm với Cố Tắc Viêm, sở dĩ có hiện tượng này thì nguyên nhân chủ yếu là hắn không quen nhìn bộ dạng không cho là đúng, rất hăng hái của Cố Tắc Viêm.
Khi đó Cố Tắc Viêm tuy chỉ là phó chủ tịch thường ủy nhưng lại bừng bừng dã tâm, làm việc gì cũng cực kỳ phô trương, hơn nữa lại có danh tiếng lớn ở ủy ban nhân dân tỉnh, ngay cả Đường Chấn Huy cũng không ép được. Nhưng bây giờ Cố Tắc Viêm bị phó chủ tịch thường vụ Hà Kiến Chương ép quá chặt, trong mắt nhiều người thì Cố Tắc Viêm cũng chỉ là một vị phó chủ tịch tỉnh bình thường mà thôi.
- Được, tôi sẽ không khách khí. Nghiêm Khâm Binh cảm thấy vị trí của mình bị uy hiếp, hắn tất nhiên sẽ không từ chối ý tốt của Cố Tắc Viêm. Sau khi thư ký châm trà đi ra thì Nghiêm Khâm Binh dùng giọng không che giấu nói: - Tôi cảm thấy rất bị động với sự kiện ở thành phố Thanh Chuyên, người kia được tôi phái đi từ cục công an tỉnh, tôi cảm thấy người này có tố chất nghiệp vụ tốt, chú ý nguyên tắc, nhưng không ngờ lại chỉ là một tên khốn kiếp.
Cố Tắc Viêm là người linh thông tin tức, hắn uống một hớp nước rồi nói: - Lãnh đạo nhìn thì có vẻ hiền hòa, thế nhưng một khi đã ra tay thì gió cuốn lá vàng rời, tuyệt đối vô tình. Hì hì, Triệu Hiểu Bạch biết đâu thật sự xảy ra tai nạn xe hơi, thế nhưng người kia lại mượn đề tài này để nói chuyện của mình, quét sạch các nhân tố không ổn định ở thành phố Thanh Chuyên.
Nghiêm Khâm Binh khẽ gật đầu, hắn hiểu rõ động tác ở Thanh Chuyên hơn Cố Tắc Viêm, mặc dù không có chứng cứ khẳng định có người bày ra tai nạn của Triệu Hiểu Bạch, thế nhưng hắn nhờ vào kinh nghiệm nhiều năm và phán đoán có hơn phân nửa khả năng là có người ra tay độc thủ với Triệu Hiểu Bạch.
Đối mặt với tình huống này thì Nghiêm Khâm Binh còn cảm thấy Vương Tử Quân sẽ cực kỳ bị đè nén, nhưng khi nhìn sự việc phát triển, hắn mới thấy được mình xem thường lãnh đạo của mình.
Người ta căn bản không cần hỏi, cũng không nắm chuyện của Triệu Hiểu Bạch để lên tiếng mà trực tiếp cắn cứ vào những tài liệu cũ để đưa đám người làm loạn ở Thanh Chuyên vào vòng lao lý.
Suy nghĩ của mình căn bản là không theo kịp, đến cảnh giới như của Vương Tử Quân thì cần gì phải mất thời gian lãng phí được?
- Đúng vậy, mã lực mạnh, quyết đoán mạnh. Nghiêm Khâm Binh cảm khái một câu rồi nói tiếp: - Vừa rồi tôi đến nhận sai lầm với chủ tịch Vương.
- Hì hì, có phải là bị mắng không? Cố Tắc Viêm châm thêm nước cho Nghiêm Khâm Binh rồi cười nói: - Người nào cũng không thích bị người ta trút giận lên đầu, thế nhưng sự việc này ai nghe qua cũng cực kỳ căm tức.
Nghiêm Khâm Binh thầm nghĩ nếu như tôi bị mắng thì không có vấn đề, nhưng người ta không những không mắng, còn quyết định điều chỉnh phân công của tôi.
- Cũng không bị mắng, thế nhưng có một số việc còn làm người ta khó chịu hơn, đó là anh ấy muốn điều chỉnh phân công của các phó chủ tịch tỉnh. Nghiêm Khâm Binh không nói ra sự kiện Vương Tử Quân ép mình từ bỏ vị trí cục trưởng cục công an tỉnh, chỉ nói đến chuyện phân công của các vị phó chủ tịch tỉnh. Dù sao nói như vậy cũng không làm cho mình bị động trước mặt Cố Tắc Viêm.
- Điều chỉnh phân công? Anh ấy muốn điều chỉnh phân công cũng phải hỏi xem bí thư Sầm có đồng ý hay không? Giọng điệu của Cố Tắc Viêm chợt mạnh mẽ hơn vài phần.
Nhưng giọng điệu mạnh mẽ có vài phần khinh miệt của Cố Tắc Viêm cũng không làm cho Nghiêm Khâm Binh cảm thấy được an ủi. Hắn cảm thấy loại người như mình và Cố Tắc Viêm làm việc căn bản cũng không phải là giọng ai lớn hơn thì được quyết định, còn phải chú ý đến những thứ khác. Lúc này Cố Tắc Viêm lớn tiếng như vậy nói rõ đang chột dạ. Phải nói thế nào nhỉ? Càng tự ti ở phương diện nào thì càng thích tự biên tự diễn ở phương diện đó, bây giờ cang nghĩ càng thấy lời nói này căn bản là cực kỳ tinh túy.
Xem ra khi lực ảnh hưởng của Vương Tử Quân ở ủy ban nhân dân tỉnh càng ngày càng lớn, Cố Tắc Viêm càng thêm cố kỵ Vương Tử Quân hơn nhiều.
- Điều chỉnh phân công phó chủ tịch tỉnh đều là quyền hạn và quyền lợi của chủ tịch Vương. Nghiêm Khâm Binh trầm ngâm giây lát rồi thản nhiên nói.
Cố Tắc Viêm không lên tiếng, hắn nâng ly lên uống một ngụm rồi nói: - Chủ tịch Nghiêm, anh và anh ta gần đây không cùng đường, tôi có dự cảm rằng trong sự kiện điều chỉnh phân công lần này, anh ấy nhất định sẽ không để anh tiếp tục là cục trưởng cục công an.
- Dù anh ấy không bàn với tôi về phương diện này, thế nhưng khả năng này là rất lớn. Nghiêm Khâm Binh cực kỳ bội phục trực giác của Cố Tắc Viêm, thế nhưng biểu hiện lại tuyệt đối không thừa nhận.
Cố Tắc Viêm cười cười nhưng không tiếp tục hỏi ở phương diện này, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: - Chủ tịch Nghiêm, tôi cảm thấy chuyện này chúng ta nên báo cáo với bí thư Sầm, tôi tin tưởng bí thư Sầm nhất định sẽ không cho người nào làm bậy ở phương diện này.
- Được, không thì bây giờ chúng ta đến gặp bí thư Sầm. Nghiêm Khâm Binh tuy cảm thấy giọng điệu của Cố Tắc Viêm có vài phần không đủ lo lắng, thế nhưng hắn vẫn trầm giọng đề nghị. Dù sao đây cũng là mục đích hắn đến tìm gặp Cố Tắc Viêm.
Vương Tử Quân cầm tài liệu nhìn qua vài lượt, sau đó gật đầu nói: - Chủ tịch Nghiêm, tài liệu của cục công an rất rõ ràng, nên đẩy mạnh biên độ, diệt trừ tận gốc, để làm tốt công tác hộ giá hộ tống cho phát triển kinh tế.
Nghiêm Khâm Binh khẽ gật đầu, lần này cục công an thành phố Thanh Chuyên gặp chuyện không may làm cho hắn cực kỳ bị động. Mặc dù chuyện này không liên quan trực tiếp đến hắn, thế nhưng ít nhất người này được hắn dốc sức đề cử.
- Chủ tịch, tôi muốn kiểm điểm với ngài, tôi căn bản không tìm hiểu rõ ràng về đội ngũ cục công an bên thành phố Thanh Chuyên.
Vương Tử Quân nhìn Nghiêm Khâm Binh cúi đầu nhận sai lầm với mình, hắn trầm ngâm giây lát rồi cười nói: - Chủ tịch Nghiêm, không ai hoàn mỹ, ai cũng không dám nói mình công tác cực kỳ cẩn thận, không có vấn đề. Hơn nữa thầy đưa vào trường nhưng học tập là việc của học sinh, anh không thể theo sát người ta mọi lúc mọi nơi được.
Nghiêm Khâm Binh tuy gật đầu nhưng lại dùng giọng áy náy nói: - Chủ tịch, dù thế nào thì trách nhiệm của tôi là khó tránh, ít nhất cũng nắm đội ngũ không nghiêm, sơ suất trong việc giám sát. Mong chủ tịch yên tâm, chuyện này xảy ra là một hồi chuông cảnh báo, sau này tôi sẽ lưu tâm nhiều hơn.
Vương Tử Quân không nói gì, bầu không khí trong phòng như cô đọng lại. Nghiêm Khâm Binh chợt có chút hoảng hốt. Vương Tử Quân lại chủ động giải vây cho mình, chẳng lẽ có ý gì khác?
Khi Nghiêm Khâm Binh đang do dự bất an chợt nghe Vương Tử Quân nói: - Chủ tịch Nghiêm, anh là lãnh đạo ủy ban nhân dân tỉnh kiêm nhiệm cục công an tỉnh, thế nên công tác không thể phân thân được, vị trí này lại phải bỏ ra nhiều tinh lực, rất khó làm cho tốt.
Nghiêm Khâm Binh nhìn nụ cười nhạt của Vương Tử Quân thì cảm thấy trong lòng tối sầm lại, hắn biết rõ Vương Tử Quân sẽ không bỏ qua chuyện lần này, chỉ là không ngờ người này lại hạ cổ tay như vậy, ám hiệu mình nên nhường lại vị trí cục trưởng cục công an.
Phải biết rằng Nghiêm Khâm Binh là phó chủ tịch tỉnh nhưng quan trọng nhất vẫn là kiêm nhiệm cục công an, nếu như hắn nhường lại vị trí cục trưởng cục công an, căn bản không còn lại quyền lên tiếng, chỉ còn lại danh nghĩa mà thôi.
- Chủ tịch Vương, tôi cảm thấy mình hoàn toàn có năng lực với công tác hiện tại. Nghiêm Khâm Binh trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân căn bản nhìn rõ phản ứng của Nghiêm Khâm Binh, hắn căn bản đã có chuẩn bị của mình. Dù là ai khi bị ép buông lợi ích trong tay thì đều là cực kỳ khó khăn.
Lúc này Vương Tử Quân cười cười nói: - Chủ tịch Nghiêm, tôi chuẩn bị phân công điều chỉnh công tác của các vị phó chủ tịch, hy vọng anh có thể giúp đỡ công tác của tôi.
Điều chỉnh phân công phó chủ tịch? Nghiêm Khâm Binh chợt sững sốt, hắn vốn cho rằng Vương Tử Quân chủ yếu là chĩa về phía mình, không ngờ lại là điều chỉnh phân công các vị phó chủ tịch.
Nghiêm Khâm Binh nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, quan trường Mật Đông luôn nói Vương Tử Quân là người quá văn vẻ yếu đuối, quá đẹp trai, giống như một sinh viên vừa mới ra đời. Nhưng lúc này hắn cảm thấy những người nói như vậy rõ ràng là bị vẻ bề ngoài của Vương Tử Quân mê hoặc. Chủ tịch Vương là người có trí tuệ chính trị, căn bản không có ai trong quan trường Mật Đông có thể so sánh được. Vương Tử Quân là người đứng đầu ủy ban nhân dân tỉnh, tất nhiên có quyền lợi điều chỉnh phân công phó chủ tịch, nhưng sau khi đi vào Mật Đông thì Vương Tử Quân mãi không dùng quyền lợi này, xem ra đây cũng là một nước cờ cực kỳ có mưu đồ.
Khi quyền lực của Vương Tử Quân còn chưa đủ khống chế Mật Đông trong tay, nếu như hắn muốn điều chỉnh phân công, như vậy sẽ thuận lợi phát triển theo ý mình sao? Hắn biểu hiện cực kỳ hiền hòa, luôn giúp đỡ công tác của người khác tiến lên, phân công công tác của các vị cấp phó cũng không có gì thay đổi, thế nhưng mọi thứ đều phải xoay quanh hắn. Điều này không khỏi làm cho người ta chủ quan, giảm bớt cảnh giác, thả lỏng quá mức. Đến một ngày nào đó anh giật mình phát hiện mưu lược chính trị của hắn giống như nước ấm nấu ếch, đó cũng là lúc Vương Tử Quân hoàn toàn khống chế ủy ban nhân dân tỉnh Mật Đông, như vậy hắn sẽ thuận lợi tẩy bài trong ủy ban nhân dân tỉnh.
- Chủ tịch Vương, chuyện này ngài đã thương lượng với bí thư Sầm chưa? Nghiêm Khâm Binh hầu như hỏi câu này theo bản năng, nhưng hắn vừa nói xong thì hối hận, không khỏi sinh ra cảm giác muốn vả vào mặt mình.
Đây đúng là tự vạch áo cho người xem lưng, Vương Tử Quân và Sầm Vật Cương có mối quan hệ không tốt, cực kỳ vi diệu, chính mình lại hỏi như vậy, chẳng phải nói rằng Vương Tử Quân anh dù là lãnh đạo thứ hai mạnh mẽ ở tỉnh Mật Đông thì việc gì cũng còn cần bí thư Sầm quyết định sao?
Nói như vậy không khác nào đâm dao vào lòng Vương Tử Quân, biết đâu lúc này Vương Tử Quân căn bản không còn chút hảo cảm nào với mình?
Vương Tử Quân cũng không tức giận, hắn cười nói: - Chuyện này tôi đang chuẩn bị báo cáo cho bí thư Sầm, điều chỉnh phân công thâtj ra là một hoạt động thay phiên cương vị rất bình thường, bây giờ từ trên xuống dưới, từ trung ương đến địa phương đều đẩy mạnh công tác luân chuyển cán bộ. Cây chuyển thì chết, người chuyển lại sống, một người làm một công tác thời gian dài sẽ dễ sinh ra tính trơ, khi điều chỉnh phân công thì cực kỳ có lợi cho phương diện thúc đẩy công tác.
Nghiêm Khâm Binh trầm ngâm giây lát rồi nói: - chủ tịch vương, tôi cảm thấy mình tận tâm tận lực với công tác ở cục công an tỉnh, hơn nữa tôi tình nguyện tiếp tục đẩy mạnh sự nghiệp của cục công an tỉnh Mật Đông.
Nghiêm Khâm Binh nói bằng giọng điệu có vài phần chém đinh chặt sắt, hắn muốn dùng phương thức này để nói cho Vương Tử Quân biết mình căn bản không chịu lui bước.
Vương Tử Quân không lên tiếng mà chỉ nhìn Nghiêm Khâm Binh vài lượt.
Nghiêm Khâm Binh rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân, hắn cảm thấy đầu kêu o o. Hắn biết Vương Tử Quân rất không hài lòng với một người nắm giữ công tác cục công an tỉnh như mình, thế nhưng nếu ép mình chuyển vị trí cũng không dễ dàng. Vương Tử Quân mặc dù không có quá nhiều hảo cảm với mình, thế nhưng cũng không phải là người muốn gây chiến.
Chẳng qua Nghiêm Khâm Binh thật sự không ngờ Vương Tử Quân là người thường xuyên ra bài không theo quy tắc thông thường nhưng bây giờ lại nhe răng nanh với mình. Chẳng lẽ trước đó người này tỏ ra thờ ơ không quan tâm đến phương diện phân công điều chỉnh chính là vì tích tụ lực lượng chuẩn bị cho ngày hôm nay sao?
Nghiêm Khâm Binh là một vị phó chủ tịch có vị trí không quá cao trong ủy ban nhân dân tỉnh, thế nhưng hắn dựa vào vị trí cục trưởng cục công an tỉnh để được coi như là một vị lãnh đạo ủy ban nhân dân tỉnh có thực quyền. Nếu như Vương Tử Quân dùng phương pháp điều chỉnh phân công để cướp đi vị trí cục trưởng cục công an của mình, như vậy mình sẽ chỉ còn là một thành viên của ủy ban nhân dân tỉnh, thậm chí là cực kỳ yếu thế.
Trong đầu Nghiêm Khâm Binh lóe lên những ý nghĩ như vậy, hắn thầm nghĩ: MÌnh nhất định không thể để cho Vương Tử Quân thực hiện được kế hoạch phân công điều chỉnh lần này!
Nếu Vương Tử Quân thật sự thực hiện được phương án này, Nghiêm Khâm Binh căn bản sẽ phải từ bỏ ý đồ. Vì một chính trị gia xuất sắc căn bản không sợ té ngã, có câu té nơi nào đứng lên ở nơi đó, chỉ cần anh có niềm tin và dũng khí là được. Chỉ cần anh có cơ hội đứng lên, anh vững tin một ngày sẽ có thể Đông Sơn tái khởi, như vậy anh sẽ không bao giờ bỏ qua. Vì dù thế nào thì anh vẫn còn đứng trong quan trường, anh té ngã một hai lần cũng không là vấn đề, chủ yếu là tốn thêm chút thời gian khổ sở tổn hao gân cốt mà thôi.
Nhưng dù thế nào thì Nghiêm Khâm Binh cũng không muốn té ngã, quan trường giống như một khóa huấn luyện vượt chướng ngại vật. Lúc đầu anh có thể vượt lên đầu, thế nhưng khi mà trận đấu vẫn tiếp tục tiến hành, chướng ngại vật ngày càng nhiều mà thời gian càng ngày càng ít, anh sao có thể đảm bảo lúc nào mình cũng tràn đầy tinh lực, anh dũng xông lên đi đầu được? Một là anh tụt về phía sau hoặc là ngã xuống, bị đối thủ say lưng truy đuổi và vượt qua.
Nghiêm Khâm Binh thật sự không muốn nhìn sự kiện này.
Lúc này chỉ còn một người có khả năng ngăn căn Vương Tử Quân điều chỉnh phân công công tác của ủy ban nhân dân tỉnh, đó là Sầm Vật Cương. Nghiêm Khâm Binh đi xuống lầu, hắn hầu như không cần nghĩ ngợi mà đi đến phòng làm việc của Sầm Vật Cương.
Nhưng khi đi đến văn phòng thường ủy tỉnh ủy, Nghiêm Khâm Binh dừng lại giây lát rồi gọi điện thoại cho Cố Tắc Viêm: - Chào chủ tịch Cố, tôi là Nghiêm Khâm Binh, anh có bận gì không, tôi có vài hạng mục công tác cần báo cáo.
- Ha ha ha, không phải chủ tịch Nghiêm đến tìm tôi vì phá án đấy chứ? Được, anh có mang còng tay không? Nếu không thì đến đi, tôi ở trong phòng. Cố Tắc Viêm căn bản rất nhiệt tình với Nghiêm Khâm Binh, vì Nghiêm Khâm Binh chính là một trong số ít những vị phó chủ tịch tỉnh còn quan hệ tốt với Sầm Vật Cương.
Khi Nghiêm Khâm Binh đi đến phòng làm việc của Cố Tắc Viêm, lúc này Cố Tắc Viêm đang ghi chép gì đó. Khi thấy Nghiêm Khâm Binh đi vào cửa, hắn chợt đứng lên nói: - Chủ tịch Nghiêm, anh rõ ràng là khách quý, vừa rồi tôi nhận được điện thoại của một người đồng hương, nói là anh ấy sẽ giúp người quê tôi xây dựng vài chiếc cầu, hai người chúng ta hôm nay cùng đi ăn nhé?
Nghiêm Khâm Binh nhìn gương mặt tươi cười của Cố Tắc Viêm mà có vài phần cảm khái, trước khi đến thì Nghiêm Khâm Binh căn bản không có nhiều hảo cảm với Cố Tắc Viêm, sở dĩ có hiện tượng này thì nguyên nhân chủ yếu là hắn không quen nhìn bộ dạng không cho là đúng, rất hăng hái của Cố Tắc Viêm.
Khi đó Cố Tắc Viêm tuy chỉ là phó chủ tịch thường ủy nhưng lại bừng bừng dã tâm, làm việc gì cũng cực kỳ phô trương, hơn nữa lại có danh tiếng lớn ở ủy ban nhân dân tỉnh, ngay cả Đường Chấn Huy cũng không ép được. Nhưng bây giờ Cố Tắc Viêm bị phó chủ tịch thường vụ Hà Kiến Chương ép quá chặt, trong mắt nhiều người thì Cố Tắc Viêm cũng chỉ là một vị phó chủ tịch tỉnh bình thường mà thôi.
- Được, tôi sẽ không khách khí. Nghiêm Khâm Binh cảm thấy vị trí của mình bị uy hiếp, hắn tất nhiên sẽ không từ chối ý tốt của Cố Tắc Viêm. Sau khi thư ký châm trà đi ra thì Nghiêm Khâm Binh dùng giọng không che giấu nói: - Tôi cảm thấy rất bị động với sự kiện ở thành phố Thanh Chuyên, người kia được tôi phái đi từ cục công an tỉnh, tôi cảm thấy người này có tố chất nghiệp vụ tốt, chú ý nguyên tắc, nhưng không ngờ lại chỉ là một tên khốn kiếp.
Cố Tắc Viêm là người linh thông tin tức, hắn uống một hớp nước rồi nói: - Lãnh đạo nhìn thì có vẻ hiền hòa, thế nhưng một khi đã ra tay thì gió cuốn lá vàng rời, tuyệt đối vô tình. Hì hì, Triệu Hiểu Bạch biết đâu thật sự xảy ra tai nạn xe hơi, thế nhưng người kia lại mượn đề tài này để nói chuyện của mình, quét sạch các nhân tố không ổn định ở thành phố Thanh Chuyên.
Nghiêm Khâm Binh khẽ gật đầu, hắn hiểu rõ động tác ở Thanh Chuyên hơn Cố Tắc Viêm, mặc dù không có chứng cứ khẳng định có người bày ra tai nạn của Triệu Hiểu Bạch, thế nhưng hắn nhờ vào kinh nghiệm nhiều năm và phán đoán có hơn phân nửa khả năng là có người ra tay độc thủ với Triệu Hiểu Bạch.
Đối mặt với tình huống này thì Nghiêm Khâm Binh còn cảm thấy Vương Tử Quân sẽ cực kỳ bị đè nén, nhưng khi nhìn sự việc phát triển, hắn mới thấy được mình xem thường lãnh đạo của mình.
Người ta căn bản không cần hỏi, cũng không nắm chuyện của Triệu Hiểu Bạch để lên tiếng mà trực tiếp cắn cứ vào những tài liệu cũ để đưa đám người làm loạn ở Thanh Chuyên vào vòng lao lý.
Suy nghĩ của mình căn bản là không theo kịp, đến cảnh giới như của Vương Tử Quân thì cần gì phải mất thời gian lãng phí được?
- Đúng vậy, mã lực mạnh, quyết đoán mạnh. Nghiêm Khâm Binh cảm khái một câu rồi nói tiếp: - Vừa rồi tôi đến nhận sai lầm với chủ tịch Vương.
- Hì hì, có phải là bị mắng không? Cố Tắc Viêm châm thêm nước cho Nghiêm Khâm Binh rồi cười nói: - Người nào cũng không thích bị người ta trút giận lên đầu, thế nhưng sự việc này ai nghe qua cũng cực kỳ căm tức.
Nghiêm Khâm Binh thầm nghĩ nếu như tôi bị mắng thì không có vấn đề, nhưng người ta không những không mắng, còn quyết định điều chỉnh phân công của tôi.
- Cũng không bị mắng, thế nhưng có một số việc còn làm người ta khó chịu hơn, đó là anh ấy muốn điều chỉnh phân công của các phó chủ tịch tỉnh. Nghiêm Khâm Binh không nói ra sự kiện Vương Tử Quân ép mình từ bỏ vị trí cục trưởng cục công an tỉnh, chỉ nói đến chuyện phân công của các vị phó chủ tịch tỉnh. Dù sao nói như vậy cũng không làm cho mình bị động trước mặt Cố Tắc Viêm.
- Điều chỉnh phân công? Anh ấy muốn điều chỉnh phân công cũng phải hỏi xem bí thư Sầm có đồng ý hay không? Giọng điệu của Cố Tắc Viêm chợt mạnh mẽ hơn vài phần.
Nhưng giọng điệu mạnh mẽ có vài phần khinh miệt của Cố Tắc Viêm cũng không làm cho Nghiêm Khâm Binh cảm thấy được an ủi. Hắn cảm thấy loại người như mình và Cố Tắc Viêm làm việc căn bản cũng không phải là giọng ai lớn hơn thì được quyết định, còn phải chú ý đến những thứ khác. Lúc này Cố Tắc Viêm lớn tiếng như vậy nói rõ đang chột dạ. Phải nói thế nào nhỉ? Càng tự ti ở phương diện nào thì càng thích tự biên tự diễn ở phương diện đó, bây giờ cang nghĩ càng thấy lời nói này căn bản là cực kỳ tinh túy.
Xem ra khi lực ảnh hưởng của Vương Tử Quân ở ủy ban nhân dân tỉnh càng ngày càng lớn, Cố Tắc Viêm càng thêm cố kỵ Vương Tử Quân hơn nhiều.
- Điều chỉnh phân công phó chủ tịch tỉnh đều là quyền hạn và quyền lợi của chủ tịch Vương. Nghiêm Khâm Binh trầm ngâm giây lát rồi thản nhiên nói.
Cố Tắc Viêm không lên tiếng, hắn nâng ly lên uống một ngụm rồi nói: - Chủ tịch Nghiêm, anh và anh ta gần đây không cùng đường, tôi có dự cảm rằng trong sự kiện điều chỉnh phân công lần này, anh ấy nhất định sẽ không để anh tiếp tục là cục trưởng cục công an.
- Dù anh ấy không bàn với tôi về phương diện này, thế nhưng khả năng này là rất lớn. Nghiêm Khâm Binh cực kỳ bội phục trực giác của Cố Tắc Viêm, thế nhưng biểu hiện lại tuyệt đối không thừa nhận.
Cố Tắc Viêm cười cười nhưng không tiếp tục hỏi ở phương diện này, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: - Chủ tịch Nghiêm, tôi cảm thấy chuyện này chúng ta nên báo cáo với bí thư Sầm, tôi tin tưởng bí thư Sầm nhất định sẽ không cho người nào làm bậy ở phương diện này.
- Được, không thì bây giờ chúng ta đến gặp bí thư Sầm. Nghiêm Khâm Binh tuy cảm thấy giọng điệu của Cố Tắc Viêm có vài phần không đủ lo lắng, thế nhưng hắn vẫn trầm giọng đề nghị. Dù sao đây cũng là mục đích hắn đến tìm gặp Cố Tắc Viêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.