Chương 802: Ôm chặt đùi, nắm vững hậu trường
Bảo Thạch Tiêu
08/07/2014
Lâm Trạch Viễn nghe câu trả lời vô sỉ của Vương Tử Quân, thế là khẽ vung tay vỗ lên đầu Vương Tử Quân, trong miệng cười nói:
- Tiểu tử thối, chỉ biết mở miệng nói đùa, tôi đang nói những lời thật sự cầu thị với cậu đấy.
Vương Tử Quân cũng không dám tiếp tục nói giỡn, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Chú Lâm, Ma Đô là trung tâm kinh tế của quốc gia, chú được điều động đến nắm công tác ở Ma Đô, tất nhiên phải là người có năng lực mạnh mẽ ở phương diện phát triển kinh tế. Nhưng cháu cảm thấy chú nên đề cao trình độ cuộc sống của nhân dân thành phố Ma Đô, đề cao phương diện khơi gợi mở ra hạnh phúc cho nhân dân Ma Đô.
Lâm Trạch Viễn hỏi Vương Tử Quân cung là có ý khảo nghiệm, nhưng nghe được hai câu cuối của Vương Tử Quân, vẻ mặt lão chợt trở nên ngưng trọng. Đề cao cuộc sống và hạnh phúc của nhân dân, nói thì dễ nhưng làm rất khó.
- Cậu nói xem nên đẩy mạnh cuộc sống hạnh phúc cho nhân dân từ phương diện nào?
Lâm Trạch Viễn nhìn Vương Tử Quân, hắn trịnh trọng hỏi thăm.
Đầu có Vương Tử Quân nhanh chóng xoay chuyển, trong lòng nghĩ đến quá trình phát triển của thành phố Ma Đô trong kiếp trước.
Nếu là kiếp trước thì những thứ như thế này xem ra khá mất trật tự, nhưng Vương Tử Quân cũng không còn là một người vào thời điểm kiếp trước, chìm nổi quan trường nhiều năm cũng đủ làm cho hắn cho ra những lời giải thích của riêng mình. Thế cho nên những lời hắn nói ra vào lúc này không khỏi làm cho hai mắt Lâm Trạch Viễn phải tỏa sáng, sinh ra cảm giác bừng tỉnh.
- Ý kiến phát triển một thành phố quốc tế là không tồi, thế nhưng những điều ước định như vậy với bất động sản có phải là quá cao rồi không?
Lâm Trạch Viễn cầm chai rượu lên rót đầy ly cho Vương Tử Quân, sau đó mới khẽ nói.
- Chú Lâm, khi quốc gia càng đẩy mạnh công tác thành thị hóa, sẽ có rất nhiều dân chúng chạy về phía thành phố lớn, giá cả bất động sản sẽ ngày càng tăng chóng mặt. Đặc biệt là trong những thành phố lớn, nếu muốn làm cho nhân dân có cuộc sống hạnh phúc, như vậy việc đảm bảo nhà ở là vấn đề cực kỳ cấp bách.
Vương Tử Quân cụng ly với Lâm Trạch Viễn rồi cười tủm tỉm nói.
Một giờ trôi qua, hai mắt Lâm Trạch Viễn liên tục lóe sáng, lão trầm ngâm một lúc lâu rồi đột nhiên nói:
- Tử Quân, cậu cũng không nên tiếp tục ở lại thành phố La Nam tỉnh Sơn Nam, không bằng theo tôi đến Ma Đô, tôi sẽ nhường vị trí thư ký trưởng văn phòng thị ủy cho cậu, vài năm sau tôi sẽ tăng thêm trọng trách cho cậu.
Vương Tử Quân đến đây chủ yếu là vì muốn giải sầu cho Lâm Trạch Viễn, lại không ngờ cùng trò chuyện với bí thư Lâm một lúc, lại xảy ra một kết cục thế này.
Tất nhiên Vương Tử Quân cảm nhận được độ nặng lời nói của bí thư Lâm, nếu hắn theo bí thư Lâm đến Ma Đô, như vậy dưới chân hắn sẽ là một con đường rất rộng. Hắn trầm ngâm giây lát, sau đó hắn khẽ từ chối:
- Chú Lâm, cháu cảm ơn ý tốt của chú, cháu tạm thời còn chưa muốn rời khỏi thành phố La Nam.
- Vì sao vậy?
Lâm Trạch Viễn khẽ cầm một cái đùi gà lên vừa ăn vừa hỏi Vương Tử Quân.
- Thành phố La Nam cần cháu.
Vương Tử Quân nhìn Lâm Trạch Viễn rồi nói tiếp:
- Cháu cũng cần thành phố La Nam.
Lâm Trạch Viễn nhìn Vương Tử Quân, trong mắt chợt lóe lên luồng sáng nhàn nhạt. Lão cũng không coi trọng câu nói trước đó của Vương Tử Quân, thế nhưng lại coi trọng ý nghĩa của câu nói tiếp theo.
“ Cháu cũng cần thành phố La Nam! “
Lâm Trạch Viễn hiểu ý của Vương Tử Quân, La Nam là một sân khấu với Vương Tử Quân, là cái bệ để hắn có thể thi triển khả năng của mình, càng là một địa phương để hắn tạo ra thành tích lớn.
Lâm Trạch Viễn nghĩ đến thành phố La Nam, lão không khỏi nghĩ đến một văn kiện đã được nhìn qua vào hai ngày trước. Văn kiện của trung ương, chủ yếu là tình hình phát triển kinh tế các tỉnh, trong đó tốc độ phát triển nhanh nhất chính là thành phố La Nam tỉnh Sơn Nam.
Tuy tổng sản lượng của thành phố La Nam kém xa các thành phố phát đạt khác trong nước, thế nhưng lại đứng đầu về tốc độ tăng trưởng.
Thành tích này là do Vương Tử Quân tự tay tạo ra.
- Cậu đã muốn ở lại thành phố La Nam, thế thì cứ ở lại tiếp tục công tác, nếu có gì khó khăn thì có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào, cho dù tôi không giúp được, cũng có thể nhờ người ta giúp đỡ cậu một chút.
Lâm Trạch Viễn nói đến nhờ người khác thì nhấn mạnh hơn một chút.
Tuy nhiều người nghĩ rằng lực lượng này là khá nhỏ, thế nhưng Vương Tử Quân luôn là người hiểu ẩn ý trong lời nói, hắn nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Lâm Trạch Viễn, thế là biết rõ một cơ hội bày ra trước mặt mình.
Vương Tử Quân thật sự đã không thể dự đoán được con đường phát triển trong tương lai của Lâm Trạch Viễn, dù sao kiếp trước bí thư Lâm căn bản không đến nhận chức ở thành phố Ma Đô, bây giờ lại là bí thư thị ủy Ma Đô. Vương Tử Quân biết rõ năng lượng sau lưng của Lâm Trạch Viễn, lão bây giờ mở miệng trịnh trọng như vậy, rõ ràng là đang mở ra một cảnh cửa với mình.
Chính trị chưa từng là trận chiến của anh hùng chiến đấu một mình, Vương Tử Quân nghĩ đến câu nói này, hắn trầm giọng nói:
- Cám ơn chú Lâm, cháu nhất định sẽ theo sát tiến độ của chú, sẽ cống hiến sức lực của mình vì sự phồn thịnh của đất nước.
Đôi khi người ta lên tiếng cần phải cực kỳ ẩn giấu, nhưng đôi khi rơi vào tình huống cần phải nói ra thẳng thừng, căn bản không thể nào nói lời ẩn giấu được. Lúc này đầu óc Vương Tử Quân vận chuyển rất nhanh, hắn biết rõ cơ hội một khi mất đi thì căn bản sẽ không bao giờ mọc cánh quay lại.
- Tốt, chúng ta cùng cụng ly vì sự nghiệp phát triển đất nước.
Lâm Trạch Viễn rất tán thưởng thái độ của Vương Tử Quân, lão nâng ly lên khẽ cụng với hắn, sau đó cười nói:
- Tôi có một người bạn vài ngày nữa sẽ đến tỉnh Sơn Nam nhận chức, cậu có chuyện gì có thể đến tìm gặp anh ấy.
- Vâng, cháu nhớ kỹ rồi, chú Lâm.
Vương Tử Quân nâng ly lên cụng với Lâm Trạch Viễn, hai người nhanh chóng uống cạn.
- Cốc cốc cốc.
Khi hai người đang nói chuyện vui vẻ, bên ngoài chợ vang lên tiếng gõ cửa. Lâm phu nhân vừa đật một dĩa gà xé phay lên bàn, thế là vừa khuyên Vương Tử Quân ăn nhiều một chút vừa đi ra cửa.
- Chúc chị năm mới vui vẻ hạnh phúc.
Giọng nói quen thuộc từ bên ngoài truyền vào, Vương Tử Quân nghe được âm thanh này đầu tiên là sững sờ, sau đó lập tức nở nụ cười, vì giọng nói này quá quen thuộc, chính là của bố hắn, Vương Quang Vinh.
- Quang Vinh, lúc này thời tiết khá lạnh, mau vào trong phòng. Anh đến rất đúng lúc, con trai bảo bối nhà anh đagn uống rượu với anh Lâm ở bên trong.
Lâm phu nhân rất quen thuộc Vương Quang Vinh, tất nhiên bà sẽ không khách khí, bọn họ vừa đóng cửa lại vừa cười nói với Vương Quang Vinh.
Vương Quang Vinh cũng không phải đến một mình, sau lưng còn có Vương Giải Phóng. Lão định để ngày mai đến chúc tết Lâm Trạch Viễn, thế nhưng Vương Giải Phóng nói ngày mai có quá nhiều người, hơn nữa nhà bí thư Lâm chỉ có hai người, cũng không quá náo nhiệt, không bằng bây giờ đi sang góp vui.
Vương Quang Vinh hiểu rõ tâm tư của em trai mình, thế là lão cùng đi với Vương Giải Phóng đến nhà của Lâm Trạch Viễn. Lúc này nghe thấy Lâm phu nhân nói con trai mình đang uông rượu với bí thư Lâm, lão chợt ngây cả người. Lão còn chưa kịp phản ứng thì thấy con trai mình đang ngồi uống rượu đối diện với Lâm Trạch Viễn.
- Thư ký trưởng Quang Vinh, mau đến đây ngồi, hai vị bí thư thị ủy chúng tôi đang uống rượu với nhau, anh cũng đến làm một ly.
Lâm Trạch Viễn cười vẫy tay với Vương Quang Vinh, sau đó cũng nói với Vương Giải Phóng sau lưng Vương Quang Vinh:
- Giải Phóng cũng đến đấy à, chúng ta cùng nhau uống vài ly.
Vương Giải Phóng cười cười đồng ý, hắn nhìn Vương Tử Quân với bộ dạng không kiêu ngạo không xu nịnh đang ngồi uống rượu với Lâm Trạch Viễn, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác cực kỳ bội phục cháu trai của mình. Lâm Trạch Viễn là ai? Chính là bí thư tỉnh ủy Chiết Giang sắp đến nhận chức bí thư thị ủy Ma Đô, là người có lực ảnh hưởng cực mạnh ở tỉnh Chiết Giang, bây giờ ra đi mà lực ảnh hưởng cũng không suy yếu, ngược lại càng được tăng cường hơn. Ma Đô là nơi nào? Chưa nói đến phương diện cấp bậc của Lâm Trạch Viễn sẽ được đề cao, hơn nữa còn là khởi đầu của tương lai vô hạn. Lúc này cháu trai Vương Tử Quân có cùng cấp với lão, sau này sẽ là đối tượng được Lâm Trạch Viễn và Mạc gia o bế, chỉ sợ thành tựu tương lai sẽ vượt mặt Vương lão gia tử.
Vừa rồi Vương Tử Quân mở miệng bàn luận với Lâm Trạch Viễn rất hào hứng, bây giờ thấy bố đến thì hắn nhanh chóng thu lời, ngồi yên tĩnh đường hoàng bưng trà rót nước, bộ dạng cực kỳ cung kính. Lâm Trạch Viễn cũng không nói đến chuyện công tác, bốn người chỉ bàn về vài việc liên quan đến cuộc sống. Hơn một giờ sau hai chai rượu đã cạn, có thể nói là chủ khách đều vui vẻ.
Tết đến có thể nói là rất mệt mỏi, Vương Tử Quân lại càng đặc biệt mệt mỏi, hắn ở nhà hai ba ngày đã phải bay đến thủ đô, có thể nói là lao tâm lao lực, càng làm hắn cảm thấy ngày nghỉ nhưng mệt mỏi hơn cả ngày thường.
Trong những ngày lễ tết, Tiểu Bảo Nhi nhận được sự hoan nghênh của mọi người giống như một vị thái tử, đặc biệt là Mạc lão gia tử ôm lấy cháu càng không chịu buông tay. Cuối cùng bảy ngày nghỉ cũng kết thúc, Tiểu Bảo Nhi và Mạc Tiểu Bắc ở lại thủ đô qua tết Nguyên Tiêu, Vương Tử Quân phải quay về thành phố La Nam.
Cơ quan làm việc rất đúng ngày, thế nhưng tháng giêng vẫn là tháng mừng năm mới, rất nhiều đơn vị tuy vẫn đi làm nhưng mười giờ sáng mà căn bản chưa thấy người nào. Vương Tử Quân dù có chút bức bối với tình huống như vậy, thế nhưng hắn cũng hiểu việc kết hợp công tác với nghỉ ngơi, năm ngoái ai cũng làm việc quá mệt mỏi căng thẳng, nếu bây giờ đầu năm mới mà mình nắm quá chặt, căn bản sẽ làm cho hiệu suất đi xuống.
Trong thời gian vài ngày trước tết Nguyên Tiêu, Vương Tử Quân tổ chức vài hội nghị phát triển kinh tế thành phố La Nam, cũng đưa ra yêu cầu mới ở phương diện phát triển thành phố. Sau khi vài hội nghị kinh tế được tổ chức, tất cả nhân viên công tác của đơn vị đều dần dần đi về phía chính quy.
- Bí thư Vương, tối nay anh có sắp xếp đặc biệt gì không?
Khi Vương Tử Quân đang ngồi trong xe ngắm tuyết bay ở bên ngoài, Khương Long Cương ngồi trên vị trí tay lái phụ chợt dùng giọng không yên hỏi.
Vương Tử Quân có chút sững sốt, hắn quay sang nói với Khương Long Cương:
- Long Cương, có chuyện gì sao?
- Điều này...
Khương Long Cương có chút chần chờ, đúng lúc này Lý Đức Trụ đã nói:
- Bí thư Vương, hôm nay nhà bố vợ của anh Khương có tổ chức một bữa tiệc, anh Long Cương bắt buộc phải tham gia. Anh không thấy hôm nay anh Long Cương ăn mặc như chú rể sao?
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng không biết làm sao của Khương Long Cương, hắn chợt cười ha hả nói:
- Đây là chuyện tốt, tôi nhất định sẽ giúp đỡ. Thế này đi, lát nữa quay về thị ủy, tôi sẽ cho Đức Trụ tiễn cậu một đoạn đường.
- Không cần, bí thư Vương, tôi tự đi là được.
Khương Long Cương vội vàng mở miệng chối từ.
- Không có gì, cậu còn muốn chạy xe đạp sao? Ngồi xe mà đi, dù sao thì cũng đến nhà bố vợ, đi sớm một chút mới tốt.
Vương Tử Quân cười cười nhìn Khương Long Cương, sau đó dùng giọng trêu chọc nói.
Lý Đức Trụ thấy Vương Tử Quân mở miệng đùa giỡn thì lên tiếng góp vui:
- Anh Long Cương, bí thư Vương đã nói như vậy rồi, anh còn chối từ cái gì nữa chứ? Hì hì, tôi còn chưa được nhìn thấy chị dâu, nghe nói đang dạy phổ thông, không bằng chúng ta đi đón cả chị dâu, tôi sẽ đưa cả hai anh chị về nhà, thế nào?
Lý Đức Trụ là một người tích cách hào sảng, không quá nội tâm, thế cho nên thật sự rất dễ sống chung với người khác. Hắn đến thị ủy được vài tháng thì tạo dựng được những mối quan hệ rất tốt. Tất nhiên nhân duyên con người chỉ là một phương diện thứ yếu, nguyên nhân chủ yếu của nó chính là thân phận đặc thù của hắn là lái xe cho bí thư Vương Tử Quân. Trong ban lái xe của thị ủy, đám người bình thường chỉ biết vệnh mặt lên tiếng cũng phải ngoan ngoãn với hắn.
- Tút tút tút.
Khương Long Cương đang định từ chối, đúng lúc này điện thoại trong túi vang lên. Hắn vội vàng nghe máy, hắn vốn đang cười, đột nhiên nghe thấy giọng điệu truyền đến thì vẻ mặt trở nên cực kỳ ngưng trọng.
- Bí thư Vương, vừa rồi trưởng phòng Lý phòng văn thư thị ủy vừa gọi điện thoại đến nói, tổ điều tra của phòng văn thư tỉnh ủy đã đến thành phố La Nam chúng ta.
Khương Long Cương dùng tay giữ lấy điện thoại, sau đó trầm giọng nói với Vương Tử Quân.
“ Tổ điều tra của phòng văn thư tỉnh ủy xuống thành phố La Nam? “
Tin tức này làm cho Vương Tử Quân phải lắp bắp kinh hãi, dù hắn rất có lòng tin với công tác ở thành phố La Nam, thế nhưng phòng văn thư phái người xuống lần này cũng không phải là chuyện gì tốt.
Vương Tử Quân tuy không là người trực tiếp cầm nắm phòng văn thư, thế nhưng cũng hiểu rõ hình thức công tác của phòng văn thư. Dựa theo những gì hắn biết về phòng văn thư, nếu như là vụ án bình thường, phòng văn thư tỉnh ủy sẽ giao công việc cho phòng văn thư thị ủy La Nam, bọn họ chỉ cần đứng bên trên thúc đẩy công tác là xong.
Nhưng bây giờ là thời điểm vừa mới qua tết thế nhưng phòng văn thư tỉnh ủy lại xuống La Nam điều tra công tác, điều này rõ ràng không phải là chuyện tốt với thành phố La Nam.
Vương Tử Quân dù không thoải mái nhưng vẻ mặt lại căn bản không chút biến hóa, hắn khẽ gật đầu với Khương Long Cương, sau đó trầm giọng nói:
- Đưa điện thoại cho tôi.
Vương Tử Quân nghe máy, bên kia vang lên giọng điệu dồn dập của trưởng phòng văn thư Lý Chính Lôi:
- Bí thư Vương, tôi là Lý Chính Lôi, lãnh đạo phòng văn thư tỉnh ủy đã đến thành phố La Nam chúng ta, đồng chí ở huyện Hồ Tây đã gọi điện thoại đến thông báo.
- Ai là người dẫn đội? Chủ yếu là vì chuyện gì?
Vương Tử Quân khẽ nhíu mày rồi lên tiếng.
- Tôi...Tôi còn chưa hỏi về vấn đề này.
Lý Chính Lôi ngừng lại một chút, sau đó dùng giọng ngập ngừng nói.
Vương Tử Quân lập tức có cái nhìn về Lý Chính Lôi, đối phương là trưởng phòng văn thư, nhưng lại không biết lãnh đạo xuống nghiên cứu về vấn đề gì, anh công tác kiểu gì vậy? Rõ ràng là không phù hợp với chức vụ.
Vương Tử Quân nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng lại dùng giọng ôn hòa nói:
- Trưởng phòng Chính Lôi, trước tiên anh không nên gấp gáp, nếu tổ điều tra đã đến huyện Hồ Tây, như vậy nhất định là huyện Hồ Tây xảy ra vấn đề.
- Bí thư Vương, tôi sẽ phái người điều tra vụ này, khi có kết quả sẽ nhanh chóng thông báo cho ngài.
Lý Chính Lôi cuối cùng cũng tìm được cơ hội lập công, hắn nghe thấy Vương Tử Quân nói như vậy thì tranh thủ nói.
Vương Tử Quân cúp điện thoại mà trong lòng thầm suy tư về sự việc xảy ra ở huyện Hồ Tây, ban ngành huyện Hồ Tây gần đây vừa được điều chỉnh, không phải ban ngành xảy ra vấn đề gì đó chứ?
- Tiểu tử thối, chỉ biết mở miệng nói đùa, tôi đang nói những lời thật sự cầu thị với cậu đấy.
Vương Tử Quân cũng không dám tiếp tục nói giỡn, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Chú Lâm, Ma Đô là trung tâm kinh tế của quốc gia, chú được điều động đến nắm công tác ở Ma Đô, tất nhiên phải là người có năng lực mạnh mẽ ở phương diện phát triển kinh tế. Nhưng cháu cảm thấy chú nên đề cao trình độ cuộc sống của nhân dân thành phố Ma Đô, đề cao phương diện khơi gợi mở ra hạnh phúc cho nhân dân Ma Đô.
Lâm Trạch Viễn hỏi Vương Tử Quân cung là có ý khảo nghiệm, nhưng nghe được hai câu cuối của Vương Tử Quân, vẻ mặt lão chợt trở nên ngưng trọng. Đề cao cuộc sống và hạnh phúc của nhân dân, nói thì dễ nhưng làm rất khó.
- Cậu nói xem nên đẩy mạnh cuộc sống hạnh phúc cho nhân dân từ phương diện nào?
Lâm Trạch Viễn nhìn Vương Tử Quân, hắn trịnh trọng hỏi thăm.
Đầu có Vương Tử Quân nhanh chóng xoay chuyển, trong lòng nghĩ đến quá trình phát triển của thành phố Ma Đô trong kiếp trước.
Nếu là kiếp trước thì những thứ như thế này xem ra khá mất trật tự, nhưng Vương Tử Quân cũng không còn là một người vào thời điểm kiếp trước, chìm nổi quan trường nhiều năm cũng đủ làm cho hắn cho ra những lời giải thích của riêng mình. Thế cho nên những lời hắn nói ra vào lúc này không khỏi làm cho hai mắt Lâm Trạch Viễn phải tỏa sáng, sinh ra cảm giác bừng tỉnh.
- Ý kiến phát triển một thành phố quốc tế là không tồi, thế nhưng những điều ước định như vậy với bất động sản có phải là quá cao rồi không?
Lâm Trạch Viễn cầm chai rượu lên rót đầy ly cho Vương Tử Quân, sau đó mới khẽ nói.
- Chú Lâm, khi quốc gia càng đẩy mạnh công tác thành thị hóa, sẽ có rất nhiều dân chúng chạy về phía thành phố lớn, giá cả bất động sản sẽ ngày càng tăng chóng mặt. Đặc biệt là trong những thành phố lớn, nếu muốn làm cho nhân dân có cuộc sống hạnh phúc, như vậy việc đảm bảo nhà ở là vấn đề cực kỳ cấp bách.
Vương Tử Quân cụng ly với Lâm Trạch Viễn rồi cười tủm tỉm nói.
Một giờ trôi qua, hai mắt Lâm Trạch Viễn liên tục lóe sáng, lão trầm ngâm một lúc lâu rồi đột nhiên nói:
- Tử Quân, cậu cũng không nên tiếp tục ở lại thành phố La Nam tỉnh Sơn Nam, không bằng theo tôi đến Ma Đô, tôi sẽ nhường vị trí thư ký trưởng văn phòng thị ủy cho cậu, vài năm sau tôi sẽ tăng thêm trọng trách cho cậu.
Vương Tử Quân đến đây chủ yếu là vì muốn giải sầu cho Lâm Trạch Viễn, lại không ngờ cùng trò chuyện với bí thư Lâm một lúc, lại xảy ra một kết cục thế này.
Tất nhiên Vương Tử Quân cảm nhận được độ nặng lời nói của bí thư Lâm, nếu hắn theo bí thư Lâm đến Ma Đô, như vậy dưới chân hắn sẽ là một con đường rất rộng. Hắn trầm ngâm giây lát, sau đó hắn khẽ từ chối:
- Chú Lâm, cháu cảm ơn ý tốt của chú, cháu tạm thời còn chưa muốn rời khỏi thành phố La Nam.
- Vì sao vậy?
Lâm Trạch Viễn khẽ cầm một cái đùi gà lên vừa ăn vừa hỏi Vương Tử Quân.
- Thành phố La Nam cần cháu.
Vương Tử Quân nhìn Lâm Trạch Viễn rồi nói tiếp:
- Cháu cũng cần thành phố La Nam.
Lâm Trạch Viễn nhìn Vương Tử Quân, trong mắt chợt lóe lên luồng sáng nhàn nhạt. Lão cũng không coi trọng câu nói trước đó của Vương Tử Quân, thế nhưng lại coi trọng ý nghĩa của câu nói tiếp theo.
“ Cháu cũng cần thành phố La Nam! “
Lâm Trạch Viễn hiểu ý của Vương Tử Quân, La Nam là một sân khấu với Vương Tử Quân, là cái bệ để hắn có thể thi triển khả năng của mình, càng là một địa phương để hắn tạo ra thành tích lớn.
Lâm Trạch Viễn nghĩ đến thành phố La Nam, lão không khỏi nghĩ đến một văn kiện đã được nhìn qua vào hai ngày trước. Văn kiện của trung ương, chủ yếu là tình hình phát triển kinh tế các tỉnh, trong đó tốc độ phát triển nhanh nhất chính là thành phố La Nam tỉnh Sơn Nam.
Tuy tổng sản lượng của thành phố La Nam kém xa các thành phố phát đạt khác trong nước, thế nhưng lại đứng đầu về tốc độ tăng trưởng.
Thành tích này là do Vương Tử Quân tự tay tạo ra.
- Cậu đã muốn ở lại thành phố La Nam, thế thì cứ ở lại tiếp tục công tác, nếu có gì khó khăn thì có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào, cho dù tôi không giúp được, cũng có thể nhờ người ta giúp đỡ cậu một chút.
Lâm Trạch Viễn nói đến nhờ người khác thì nhấn mạnh hơn một chút.
Tuy nhiều người nghĩ rằng lực lượng này là khá nhỏ, thế nhưng Vương Tử Quân luôn là người hiểu ẩn ý trong lời nói, hắn nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Lâm Trạch Viễn, thế là biết rõ một cơ hội bày ra trước mặt mình.
Vương Tử Quân thật sự đã không thể dự đoán được con đường phát triển trong tương lai của Lâm Trạch Viễn, dù sao kiếp trước bí thư Lâm căn bản không đến nhận chức ở thành phố Ma Đô, bây giờ lại là bí thư thị ủy Ma Đô. Vương Tử Quân biết rõ năng lượng sau lưng của Lâm Trạch Viễn, lão bây giờ mở miệng trịnh trọng như vậy, rõ ràng là đang mở ra một cảnh cửa với mình.
Chính trị chưa từng là trận chiến của anh hùng chiến đấu một mình, Vương Tử Quân nghĩ đến câu nói này, hắn trầm giọng nói:
- Cám ơn chú Lâm, cháu nhất định sẽ theo sát tiến độ của chú, sẽ cống hiến sức lực của mình vì sự phồn thịnh của đất nước.
Đôi khi người ta lên tiếng cần phải cực kỳ ẩn giấu, nhưng đôi khi rơi vào tình huống cần phải nói ra thẳng thừng, căn bản không thể nào nói lời ẩn giấu được. Lúc này đầu óc Vương Tử Quân vận chuyển rất nhanh, hắn biết rõ cơ hội một khi mất đi thì căn bản sẽ không bao giờ mọc cánh quay lại.
- Tốt, chúng ta cùng cụng ly vì sự nghiệp phát triển đất nước.
Lâm Trạch Viễn rất tán thưởng thái độ của Vương Tử Quân, lão nâng ly lên khẽ cụng với hắn, sau đó cười nói:
- Tôi có một người bạn vài ngày nữa sẽ đến tỉnh Sơn Nam nhận chức, cậu có chuyện gì có thể đến tìm gặp anh ấy.
- Vâng, cháu nhớ kỹ rồi, chú Lâm.
Vương Tử Quân nâng ly lên cụng với Lâm Trạch Viễn, hai người nhanh chóng uống cạn.
- Cốc cốc cốc.
Khi hai người đang nói chuyện vui vẻ, bên ngoài chợ vang lên tiếng gõ cửa. Lâm phu nhân vừa đật một dĩa gà xé phay lên bàn, thế là vừa khuyên Vương Tử Quân ăn nhiều một chút vừa đi ra cửa.
- Chúc chị năm mới vui vẻ hạnh phúc.
Giọng nói quen thuộc từ bên ngoài truyền vào, Vương Tử Quân nghe được âm thanh này đầu tiên là sững sờ, sau đó lập tức nở nụ cười, vì giọng nói này quá quen thuộc, chính là của bố hắn, Vương Quang Vinh.
- Quang Vinh, lúc này thời tiết khá lạnh, mau vào trong phòng. Anh đến rất đúng lúc, con trai bảo bối nhà anh đagn uống rượu với anh Lâm ở bên trong.
Lâm phu nhân rất quen thuộc Vương Quang Vinh, tất nhiên bà sẽ không khách khí, bọn họ vừa đóng cửa lại vừa cười nói với Vương Quang Vinh.
Vương Quang Vinh cũng không phải đến một mình, sau lưng còn có Vương Giải Phóng. Lão định để ngày mai đến chúc tết Lâm Trạch Viễn, thế nhưng Vương Giải Phóng nói ngày mai có quá nhiều người, hơn nữa nhà bí thư Lâm chỉ có hai người, cũng không quá náo nhiệt, không bằng bây giờ đi sang góp vui.
Vương Quang Vinh hiểu rõ tâm tư của em trai mình, thế là lão cùng đi với Vương Giải Phóng đến nhà của Lâm Trạch Viễn. Lúc này nghe thấy Lâm phu nhân nói con trai mình đang uông rượu với bí thư Lâm, lão chợt ngây cả người. Lão còn chưa kịp phản ứng thì thấy con trai mình đang ngồi uống rượu đối diện với Lâm Trạch Viễn.
- Thư ký trưởng Quang Vinh, mau đến đây ngồi, hai vị bí thư thị ủy chúng tôi đang uống rượu với nhau, anh cũng đến làm một ly.
Lâm Trạch Viễn cười vẫy tay với Vương Quang Vinh, sau đó cũng nói với Vương Giải Phóng sau lưng Vương Quang Vinh:
- Giải Phóng cũng đến đấy à, chúng ta cùng nhau uống vài ly.
Vương Giải Phóng cười cười đồng ý, hắn nhìn Vương Tử Quân với bộ dạng không kiêu ngạo không xu nịnh đang ngồi uống rượu với Lâm Trạch Viễn, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác cực kỳ bội phục cháu trai của mình. Lâm Trạch Viễn là ai? Chính là bí thư tỉnh ủy Chiết Giang sắp đến nhận chức bí thư thị ủy Ma Đô, là người có lực ảnh hưởng cực mạnh ở tỉnh Chiết Giang, bây giờ ra đi mà lực ảnh hưởng cũng không suy yếu, ngược lại càng được tăng cường hơn. Ma Đô là nơi nào? Chưa nói đến phương diện cấp bậc của Lâm Trạch Viễn sẽ được đề cao, hơn nữa còn là khởi đầu của tương lai vô hạn. Lúc này cháu trai Vương Tử Quân có cùng cấp với lão, sau này sẽ là đối tượng được Lâm Trạch Viễn và Mạc gia o bế, chỉ sợ thành tựu tương lai sẽ vượt mặt Vương lão gia tử.
Vừa rồi Vương Tử Quân mở miệng bàn luận với Lâm Trạch Viễn rất hào hứng, bây giờ thấy bố đến thì hắn nhanh chóng thu lời, ngồi yên tĩnh đường hoàng bưng trà rót nước, bộ dạng cực kỳ cung kính. Lâm Trạch Viễn cũng không nói đến chuyện công tác, bốn người chỉ bàn về vài việc liên quan đến cuộc sống. Hơn một giờ sau hai chai rượu đã cạn, có thể nói là chủ khách đều vui vẻ.
Tết đến có thể nói là rất mệt mỏi, Vương Tử Quân lại càng đặc biệt mệt mỏi, hắn ở nhà hai ba ngày đã phải bay đến thủ đô, có thể nói là lao tâm lao lực, càng làm hắn cảm thấy ngày nghỉ nhưng mệt mỏi hơn cả ngày thường.
Trong những ngày lễ tết, Tiểu Bảo Nhi nhận được sự hoan nghênh của mọi người giống như một vị thái tử, đặc biệt là Mạc lão gia tử ôm lấy cháu càng không chịu buông tay. Cuối cùng bảy ngày nghỉ cũng kết thúc, Tiểu Bảo Nhi và Mạc Tiểu Bắc ở lại thủ đô qua tết Nguyên Tiêu, Vương Tử Quân phải quay về thành phố La Nam.
Cơ quan làm việc rất đúng ngày, thế nhưng tháng giêng vẫn là tháng mừng năm mới, rất nhiều đơn vị tuy vẫn đi làm nhưng mười giờ sáng mà căn bản chưa thấy người nào. Vương Tử Quân dù có chút bức bối với tình huống như vậy, thế nhưng hắn cũng hiểu việc kết hợp công tác với nghỉ ngơi, năm ngoái ai cũng làm việc quá mệt mỏi căng thẳng, nếu bây giờ đầu năm mới mà mình nắm quá chặt, căn bản sẽ làm cho hiệu suất đi xuống.
Trong thời gian vài ngày trước tết Nguyên Tiêu, Vương Tử Quân tổ chức vài hội nghị phát triển kinh tế thành phố La Nam, cũng đưa ra yêu cầu mới ở phương diện phát triển thành phố. Sau khi vài hội nghị kinh tế được tổ chức, tất cả nhân viên công tác của đơn vị đều dần dần đi về phía chính quy.
- Bí thư Vương, tối nay anh có sắp xếp đặc biệt gì không?
Khi Vương Tử Quân đang ngồi trong xe ngắm tuyết bay ở bên ngoài, Khương Long Cương ngồi trên vị trí tay lái phụ chợt dùng giọng không yên hỏi.
Vương Tử Quân có chút sững sốt, hắn quay sang nói với Khương Long Cương:
- Long Cương, có chuyện gì sao?
- Điều này...
Khương Long Cương có chút chần chờ, đúng lúc này Lý Đức Trụ đã nói:
- Bí thư Vương, hôm nay nhà bố vợ của anh Khương có tổ chức một bữa tiệc, anh Long Cương bắt buộc phải tham gia. Anh không thấy hôm nay anh Long Cương ăn mặc như chú rể sao?
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng không biết làm sao của Khương Long Cương, hắn chợt cười ha hả nói:
- Đây là chuyện tốt, tôi nhất định sẽ giúp đỡ. Thế này đi, lát nữa quay về thị ủy, tôi sẽ cho Đức Trụ tiễn cậu một đoạn đường.
- Không cần, bí thư Vương, tôi tự đi là được.
Khương Long Cương vội vàng mở miệng chối từ.
- Không có gì, cậu còn muốn chạy xe đạp sao? Ngồi xe mà đi, dù sao thì cũng đến nhà bố vợ, đi sớm một chút mới tốt.
Vương Tử Quân cười cười nhìn Khương Long Cương, sau đó dùng giọng trêu chọc nói.
Lý Đức Trụ thấy Vương Tử Quân mở miệng đùa giỡn thì lên tiếng góp vui:
- Anh Long Cương, bí thư Vương đã nói như vậy rồi, anh còn chối từ cái gì nữa chứ? Hì hì, tôi còn chưa được nhìn thấy chị dâu, nghe nói đang dạy phổ thông, không bằng chúng ta đi đón cả chị dâu, tôi sẽ đưa cả hai anh chị về nhà, thế nào?
Lý Đức Trụ là một người tích cách hào sảng, không quá nội tâm, thế cho nên thật sự rất dễ sống chung với người khác. Hắn đến thị ủy được vài tháng thì tạo dựng được những mối quan hệ rất tốt. Tất nhiên nhân duyên con người chỉ là một phương diện thứ yếu, nguyên nhân chủ yếu của nó chính là thân phận đặc thù của hắn là lái xe cho bí thư Vương Tử Quân. Trong ban lái xe của thị ủy, đám người bình thường chỉ biết vệnh mặt lên tiếng cũng phải ngoan ngoãn với hắn.
- Tút tút tút.
Khương Long Cương đang định từ chối, đúng lúc này điện thoại trong túi vang lên. Hắn vội vàng nghe máy, hắn vốn đang cười, đột nhiên nghe thấy giọng điệu truyền đến thì vẻ mặt trở nên cực kỳ ngưng trọng.
- Bí thư Vương, vừa rồi trưởng phòng Lý phòng văn thư thị ủy vừa gọi điện thoại đến nói, tổ điều tra của phòng văn thư tỉnh ủy đã đến thành phố La Nam chúng ta.
Khương Long Cương dùng tay giữ lấy điện thoại, sau đó trầm giọng nói với Vương Tử Quân.
“ Tổ điều tra của phòng văn thư tỉnh ủy xuống thành phố La Nam? “
Tin tức này làm cho Vương Tử Quân phải lắp bắp kinh hãi, dù hắn rất có lòng tin với công tác ở thành phố La Nam, thế nhưng phòng văn thư phái người xuống lần này cũng không phải là chuyện gì tốt.
Vương Tử Quân tuy không là người trực tiếp cầm nắm phòng văn thư, thế nhưng cũng hiểu rõ hình thức công tác của phòng văn thư. Dựa theo những gì hắn biết về phòng văn thư, nếu như là vụ án bình thường, phòng văn thư tỉnh ủy sẽ giao công việc cho phòng văn thư thị ủy La Nam, bọn họ chỉ cần đứng bên trên thúc đẩy công tác là xong.
Nhưng bây giờ là thời điểm vừa mới qua tết thế nhưng phòng văn thư tỉnh ủy lại xuống La Nam điều tra công tác, điều này rõ ràng không phải là chuyện tốt với thành phố La Nam.
Vương Tử Quân dù không thoải mái nhưng vẻ mặt lại căn bản không chút biến hóa, hắn khẽ gật đầu với Khương Long Cương, sau đó trầm giọng nói:
- Đưa điện thoại cho tôi.
Vương Tử Quân nghe máy, bên kia vang lên giọng điệu dồn dập của trưởng phòng văn thư Lý Chính Lôi:
- Bí thư Vương, tôi là Lý Chính Lôi, lãnh đạo phòng văn thư tỉnh ủy đã đến thành phố La Nam chúng ta, đồng chí ở huyện Hồ Tây đã gọi điện thoại đến thông báo.
- Ai là người dẫn đội? Chủ yếu là vì chuyện gì?
Vương Tử Quân khẽ nhíu mày rồi lên tiếng.
- Tôi...Tôi còn chưa hỏi về vấn đề này.
Lý Chính Lôi ngừng lại một chút, sau đó dùng giọng ngập ngừng nói.
Vương Tử Quân lập tức có cái nhìn về Lý Chính Lôi, đối phương là trưởng phòng văn thư, nhưng lại không biết lãnh đạo xuống nghiên cứu về vấn đề gì, anh công tác kiểu gì vậy? Rõ ràng là không phù hợp với chức vụ.
Vương Tử Quân nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng lại dùng giọng ôn hòa nói:
- Trưởng phòng Chính Lôi, trước tiên anh không nên gấp gáp, nếu tổ điều tra đã đến huyện Hồ Tây, như vậy nhất định là huyện Hồ Tây xảy ra vấn đề.
- Bí thư Vương, tôi sẽ phái người điều tra vụ này, khi có kết quả sẽ nhanh chóng thông báo cho ngài.
Lý Chính Lôi cuối cùng cũng tìm được cơ hội lập công, hắn nghe thấy Vương Tử Quân nói như vậy thì tranh thủ nói.
Vương Tử Quân cúp điện thoại mà trong lòng thầm suy tư về sự việc xảy ra ở huyện Hồ Tây, ban ngành huyện Hồ Tây gần đây vừa được điều chỉnh, không phải ban ngành xảy ra vấn đề gì đó chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.