Chương 680: Phật thật hay Bồ Tát giả?
Bảo Thạch Tiêu
08/02/2014
Hơn một giờ trôi qua, Nhâm Nhạn Đồng giống như biến mất, nàng chưa từng
xuất hiện thêm lần nào. Điều này làm cho Vương Tử Quân vốn cảm thấy khá
thoải mái lại sinh ra chút tiếc nuối.
Máy bay đáp xuống sân bay, đoàn người Vương Tử Quân chậm rãi đi xuống máy bay. Khi hắn đi vào khu vực tiếp đón, hắn không khỏi quay đầu nhìn về phía chiếc máy bay mình vừa đi, chợt thấy Nhâm Nhạn Đồng với trang phục màu xanh đang đứng trên cầu thang nhìn mình.
Gió khẽ thổi lên, mỹ nhân như ngọc.
Nhưng Vương Tử Quân lúc này cũng không có tâm tư như vậy, khi đi ra máy bay thì bị đám nhân viên vây quanh. Khi địa vị chính trị của hắn đã được dựng lên ở thành phố La Nam, lúc này đi theo Vương Tử Quân đến thành phố Nam Phương hầu như đều là binh hùng tướng mạnh của thành phố La Nam.
Thành phố Tam Hồ và Triệu Lô cũng cử đến hai vị phó chủ tịch thường vụ, trước khi đến cũng đã nhận được lời phân phó của lãnh đạo, lần này chủ yếu xem Vương Tử Quân là ngựa đầu đàn, thế cho nên xuống máy bay thì nhanh chóng đi đến bên cạnh Vương Tử Quân.
- Bí thư Vương, phó tổng giám đốc của tập đoàn Thần Minh đã chờ chúng ta ở ngoài sân bay, trước tiên chúng ta đến khách sạn nghỉ ngơi, tối nay Triệu Thần Minh tiên sinh sẽ tổ chức tiệc tối, mời bí thư Vương ngài đến tham gia.
Phó chủ tịch thường vụ Trì Kim Đồ của thành phố Triệu Lô mỉm cười nói với Vương Tử Quân.
Trì Kim Đồ năm nay hơn bốn mươi tuổi, người này rất thích cười, thường không nói gì thì đã nở nụ cười, không khỏi làm cho người ta sinh ra cảm giác thân cận. Lần đầu tiên Vương Tử Quân nhìn thấy Trì Kim Đồ, hắn chợt sinh ra cảm giác bí thư Sở Cẩm Thu của thành phố Triệu Lô phái người này đến có lẽ vì bản năng thích cười như vậy.
Vương Tử Quân mỉm cười với sắp xếp của Trì Kim Đồ:
- Có câu khách theo chủ, chủ tịch Trì, hôm nay anh làm chủ những sắp xếp này, tất cả chúng tôi đều nghe theo anh.
Nếu so sánh với thành phố Thiền Duyên thì thái độ của thành phố Triệu Lô thật sự hoàn toàn trái ngược, sau khi Vương Tử Quân quyết định đến thành phố Nam Phương kêu gọi đầu tư làm đường cao tốc, bí thư Sở Cẩm Thu tự mình gọi điện thoại đến giới thiệu ông chủ Triệu Thần Minh ở thành phố Nam Phương nhưng có quê quán ở thành phố Triệu Lô cho Vương Tử Quân.
Khi hai người Vương Tử Quân và Trì Kim Đồ đang nói chuyện với nhau thì bốn chiếc xe hơi cực kỳ khí phái dừng lại bên dưới máy bay, có hai cố gái xinh đẹp đưa ra một tấm biểu ngữ, bên trên viết: "Nhiệt liệt hoan nghênh kêu gọi đầu tư thành phố Triệu Lô!"
Trì Kim Đồ nhìn biểu ngữ kia mà vẻ mặt không khỏi biến đổi, đây là thế nào? Trước khi đến hắn luôn cố gắng xem xét nên làm thế nào để tạo ấn tượng tốt với Vương Tử Quân, lần này xuống máy bay gặp tấm biểu ngữ như vậy làm hăn thật sự không kịp trở tay. Cũng may hắn cũng không phải hạng người tâm thường, hắn lập tức cười nói:
- Bí thư Vương, chủ tịch Hào, người của tập đoàn Thần Minh ở phía bên kia, chúng ta đến đó thôi.
Trì Kim Đồ nói đến đây thì lại khẽ lên tiếng:
- Lần này không hiểu thị ủy liên hệ với bên kia như thế nào, sau khi quay về nhất định phải xem xét lạ cho rõ ràng mới được.
Vương Tử Quân hiểu những lời của Trì Kim Đồ là nói cho mình nghe, hắn cũng không quá quan tâm đến phương án nghênh đón của tập đoàn Thần Minh, dù sao lần này đoàn người đến để kêu gọi đầu tư, cũng không phải đến để tranh chấp với nhau những chuyện nhỏ nhặt.
Vương Tử Quân nghĩ như vậy nhưng Hào Tử Động ở bên kia lại không cho rằng như thế. Hắn là tâm phúc của Lâm Trường Công, hắn thật sự rất quan tâm đến công tác kêu gọi đầu tư lần này, thế cho nên trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác muốn phân cao thấp với Trì Kim Đồ.
- Thật sự nên kiểm tra cho ra lẽ, nếu không sau này sẽ vì chuyện nhỏ mà ảnh hưởng chuyện lớn, chi tiết quyết định thành bại.
Hào Tử Động tuy không nói quá lớn nhưng lại làm cho người ta sinh ra cảm giác quái dị.
Hào Tử Động nói làm cho Trì Kim Đồ cảm thấy không mấy vui vẻ, thế nhưng hắn vẫn liên tục nở nụ cười, dù nụ cười có chút miễn cưỡng. Nhưng suy xét đến phương diện này thật sự là lỗi của thành phố Triệu Lô, thế cho nên dù có khó chịu cũng không dám biểu hiện ra ngoài.
Phó tổng giám đốc Triệu của tập đoàn Thần Minh là một người đàn ông trung niên hơn ba mươi tuổi, người này mặc một bộ tây trang nhìn có vẻ cực kỳ trầm ổn. Khi nhóm Vương Tử Quân đi đến gần, hắn tươi cười hớn hở vung tay chào đón.
- Bí thư Vương, đây là phó tổng giám đốc của tập đoàn Thần Minh, là Triệu Tranh Giáp, cũng là truyền nhân của tổng giám đốc Triệu.
Trì Kim Đồ cũng không xa lạ gì Triệu Tranh Giáp, khi đi đến gần thì nhanh chóng giới thiệu cho Vương Tử Quân.
Triệu Tranh Giáp vốn duỗi tay về phía Trì Kim Đồ, lúc này nge lời giới thiệu của Trì Kim Đồ, hắn mới phát hiện người đàn ông đứng ở vị trí chính giữa nhìn qua còn trẻ tuổi hơn cả mình lại có chức vụ và độ nặng cao hơn cả Trì Kim Đồ.
Triệu Tranh Giáp là người kinh doanh, hắn chú trọng câu nói mạnh vì gạo bạo vì tiền, hơn nữa đã từng nghe nói về kinh nghiệm truyền kỳ của Vương Tử Quân, hắn cảm thấy tai nghe mắt thấy mới là sự thật. Vì vậy mà hắn hạ quyết tâm, thử nghĩ chứng thực xem Vương Tử Quân là Phật thật hay là Bồ Tát giả. Hắn cố gắng quan sát, nhưng bước tiến lại không chút chần chờ, hắn cười lớn nói:
- Bí thư Vương, hoan nghênh, hoan nghênh.
Vương Tử Quân bắt tay với Triệu Tranh Giáp, sau đó dùng giọng đùa giỡn nói:
- Đã sớm nghe nói tổng giám đốc Triệu lắm tiền nhiều của, bản lĩnh rất lớn, tôi còn không tin, hôm nay vừa gặp mặt quả nhiên là danh bất hư truyền.
Vương Tử Quân nói làm cho Triệu Tranh Giáp cảm thấy không mấy hưởng thụ, thế nhưng hắn vẫn nở nụ cười nịnh nọt nói:
- Bí thư Vương, tôi cũng nghe người ta nói bí thư Vương là thanh niên tài cao, có mắt ưng vương, tốc độ của báo, nói chuyện sắc bén như dao găm.
Triệu Tranh Giáp mở miệng tâng bốc lại có tác dụng chọc cười mọi người, ai cũng cười ha hả, bầu không khí rất hòa hợp. Trì Kim Đồ thấy Vương Tử Quân cười ha hả thì cảm thấy dấu hiệu rất tốt, hắn vội vàng mở cửa xe cho Vương Tử Quân. Mọi người cùng nhau leo lên xe của tập đoàn Thần Minh, sau đó bốn chiếc xe chạy ra khỏi sân bay. Trên đường đi Triệu Tranh Giáp cho thấy mình là người có tài ăn nói, hắn nói khá chậm rãi nhưng lại ẩn giấu khôi hài làm cho người trong xe cảm nhận được một cảm giác giống như ở nhà.
Trong lúc hai bên nói chuyện với nhau thì Vương Tử Quân cũng đã tìm hiểu được vài phần về tập đoàn Thần Minh. Tập đoàn Thần Minh được bố của Triệu Tranh Giáp là Triệu Thần Minh khởi đầu, chủ yếu là kinh doanh gia công sản phẩm điện tử, tuy quy mô không lớn nhưng mỗi năm cũng có lợi nhuận trên chục triệu.
Thành phố Nam Phương có rất nhiều xí nghiệp như tập đoàn Thần Minh, thế nhưng ở thành phố Triệu Lô thì lại là một ông chủ lớn, thật sự không dễ tìm đâu ra được. Vì là một xí nghiệp giàu có bậc nhất thành phố Triệu Lô, thế cho nên đám quan lại ở thành phố Triệu Lô rất nể mặt Triệu Thần Minh. Tuy Triệu Thần Minh không còn ở thành phố Triệu Lô, thế nhưng dù sao thì anh em bạn bè vẫn còn trong thành phố Triệu Lô, vì vậy bọn họ cũng tỏ ra cực kỳ nhiệt tình với lãnh đạo thành phố Triệu Lô.
Lần này bí thư thị ủy Sở Cẩm Thu thành phố Triệu Lô tự mình gọi điện thoại đến, vì vậy mà Triệu Thần Minh rất coi trọng, cho con trai của mình là Triệu Tranh Giáp đến tiếp đón đoàn người Vương Tử Quân.
Sau khi xuống xe ở một khách sạn bốn sao, Trì Kim Đồ nhìn khách sạn lắp đặt rất xa hoa, thế là không khỏi cảm thấy rất có thể diện.
Đoàn người vừa xuống máy bay, thế cho nên bọn họ cũng không nói nhiều, nhanh chóng về phòng của mình để rửa mặt nghỉ ngơi. Vương Tử Quân là lãnh đạo cấp bậc cao nhất, tất nhiên hắn sẽ được bố trí ở căn phòng rộng rãi xa hoa nhất.
Sau khi rửa mặt đơn giản, Vương Tử Quân cầm lấy điện thoại bấm một dãy số quen thuộc. Đầu dây bên kia vang lên âm thanh vui mừng, ngay sau đó Vương Tử Quân cười nói:
- Anh đã đến thành phố Nam Phương.
Người ở đầu dây bên kia không nói gì, thế nhưng chỉ sau nháy măt thì có tiếng trẻ con vang lên. Tuy tiếng khóc của trẻ con vang lên là có chút xấu hổ, thế nhưng Vương Tử Quân nghe âm thanh này mà cảm thấy nó giống như tiếng trời, giống như âm thanh của tự nhiên.
- Tiểu Điềm Đậu nói nó nhớ anh!
Giọng nói của Y Phong chợt vang lên, âm thanh rất dịu dàng, lại mang theo cảm giác chờ mong cực kỳ nhiệt liệt.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, sau đó hắn có chút trầm ngâm nói:
- Anh sẽ đến gặp mặt mẹ con em.
- Ừ!
Hai bên cũng không nói nhiều, thế nhưng Vương Tử Quân chợt cảm thấy giống như hai bên có sợi dây liên lạc nối liền với nhau. Lúc này hắn cảm thấy cái quái gì là hạng mục, cái quái gì là công thành danh toại, cái gì là thẳng tiến lên mây cao, tất cả đều tan thành mây khói.
- Tiểu Điềm Đậu, cho anh nói chuyện với khuê nữ bảo bối xem nào.
Vương Tử Quân nói bằng giọng chờ mong, thật sự rất chờ mong.
- Oa oa oa..
- Cốc cốc cốc!
Khi Vương Tử Quân đang chìm đắm trong cảm giác cực kỳ vui sướng thì tiếng gõ cửa chợt vang lên, ngay sau đó có người lên tiếng:
- Bí thư Vương, tôi có thể tiến vào được không?
Khi Vương Tử Quân cúp điện thoại thì Hà Khởi Duệ có chút hối hận, nhìn biểu hiện của bí thư Vương thì rõ ràng là vừa gọi điện thoại cho con. Nhưng lúc này cũng không thể lui lại, hai người còn đang chần chờ thì Vương Tử Quân đã mở miệng nói:
- Chủ tịch Trì, mời anh vào phòng.
Trì Kim Đồ và Hà Khởi Duệ cùng ngồi xuống ghế sa lông, sau đó Trì Kim Đồ hỏi xem Vương Tử Quân có yêu cầu gì khác với gian phòng này hay không, cuối cùng cười nói:
- Bí thư Vương, tập đoàn Thần Minh đã cho ra một bản kế hoạch với hành trình của chúng ta lần này, hai ngày qua bọn họ đã thay mặt mời đại biểu của hai công ty đầu tư Huyền Lục và Chính Ngân để trao đổi về chuyện làm đường cao tốc Sơn La. Ngày kia cũng là thứ năm sẽ chuẩn bị tổ chức hội nghị kêu gọi đầu tư, sẽ mời các công ty xây dựng ở thành phố Nam Phương đến nghe giới thiệu về hạng mục của chúng ta.
Vương Tử Quân cũng không có nghi vấn gì quá lớn với sắp xếp của tập đoàn Thần Minh, dù sao thì sắp xếp của bọn họ cũng rất quy củ. Hơn nữa Vương Tử Quân có chuẩn bị với công tác kêu gọi đầu tư đường cao tốc Sơn La, thế cho nên hắn cực kỳ có lòng tin.
Dù sao cũng có kinh nghiệm thành công của đời sau, hơn nữa khi công tác xây dựng đường cao tốc càng ngày càng nóng, thậm chí những công ty muốn tiến thân vào sự nghiệp xây dựng đường cao tốc này phải có quan hệ mới thành công được.
- Chủ tịch Trì, tập đoàn Thần Minh sắp xếp rất chu đáo, anh đại biểu ba thành phố nói lời cảm tạ với tổng giám đốc Triệu. Đồng thời anh cũng là người quen thuộc với tập đoàn Thần Minh, vì vậy anh nên bỏ nhiều tâm sức hơn ở phương diện liên hệ với tập đoàn Thần Minh.
Trì Kim Đồ thấy Vương Tử Quân nói sự việc đã được sắp xếp đâu vào đấy thì lại nói:
- Bí thư Vương cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng ở phương diện liên hệ với tập đoàn Thần Minh.
Ba người nói thêm vài câu, Đổng Trí Tân đi đến, thì ra bữa tiệc tối của tập đoàn Thần Minh đã chuẩn bị xong, bọn họ đặc biệt mời Vương Tử Quân đến tham gia.
Trong một nhà ăn nhỏ ở tầng ba khách sạn, ba chiếc bàn lớn được ánh đèn chiếu xuống làm cho người ta sinh ra cảm giác rực rỡ tráng lệ, cũng chín nơi đây Vương Tử Quân gặp mặt tổng giám đốc Triệu Thần Minh của tập đoàn Thần Minh.
Triệu Thần Minh hơn sáu mươi tuổi, dáng người trung đẳng nhưng lại rất gầy, tuy bộ tây trang nhìn qua có vẻ cực kỳ cao cấp, thế nhưng mặc lên người Triệu Thần Minh lại làm cho người ta sinh ra cảm giác đó là một ông lão khô cứng. Nhưng hai mắt Triệu Thần Minh lại cực kỳ sắc bén, đưa mắt nhìn qua sẽ biết ngay đây là hạng người cơ trí lão luyện. Dù là bất kỳ người nào nhìn vào kinh nghiệm phát triển của Triệu Thần Minh cũng không dám tỏ ra khinh thường người đàn ông trung niên rời khỏi quê hương nghèo khó đến thành phố Nam Phương dốc sức kinh doanh và tạo ra một tài sản vài trăm triệu trong thời gian ngắn đang đứng ngay trước mặt mình.
- Bí thư Vương, chào mừng anh đến với thành phố Nam Phương.
Triệu Thần Minh cũng biết con trai mình thất lễ ở phương diện nghênh đón, thế cho nên khi thấy được Vương Tử Quân thì tươi cười đón chào.
Vương Tử Quân cũng rất khách khí với Triệu Thần Minh, hắn nhiệt tình bắt tay với đối phương, không những tỏ ra cảm tạ thật lòng với tình huống chiêu đãi nhiệt tình của Triệu Thần Minh, còn tán thưởng tình cảm với quê hương của tổng giám đốc Triệu. Tuy Vương Tử Quân không phải là lãnh đạo thành phố Triệu Lô, thế nhưng hắn vẫn là ủy viên tỉnh ủy tỉnh Sơn Nam, cũng có tư cách đại biểu cho tỉnh Sơn Nam để nói vài lời.
Nếu so sánh với con trai Triệu Tranh Giáp thì Triệu Thần Minh thật sự có chút an phận, nhưng ở ngoài mặt lại là một người cực kỳ khéo đưa đẩy. Dưới sự tận tâm của tổng giám đốc Triệu, bữa tiệc chiêu đãi có thể nói là kết thúc trong vui vẻ.
Sau khi cơm nước xong thì Triệu Tranh Giáp mời nhóm người Vương Tử Quân đi xem một chương trình ca kịch buổi tối ở thành phố Nam Phương. Vương Tử Quân từ chối lời mời của Triệu Tranh Giáp với lý do đi thăm người thân, lại để cho nhóm người Hà Khởi Duệ đi thả lỏng một chút.
Đổng Trí Tân là người rất có ánh mắt, hắn thấy Vương Tử Quân nói hai chữ thân thuộc thì cũng không đi theo, mà theo chân đám người Hà Khởi Duệ đi xem biểu diễn ca kịch.
Triệu Thần Minh đặc biệt sắp xếp chiếc Mercedes Benz cho Vương Tử Quân đi ra ngoài, tuy Vương Tử Quân luôn nói lời nhún nhường, thế nhưng Triệu Thần Minh nhất quyết không cho, bắt buộc Vương Tử Quân phải sử dụng chiếc xe của mình.
Lái xe cho Triệu Thần Minh là một tên thanh niên hơn hai mươi tuổi, trên đường đi hắn rất nho nhã lễ độ, cũng không nói nhiều nhưng chạy xe vừa nhanh vừa ổn định. Vương Tử Quân không trực tiếp đến chỗ ở của Tần Hồng Cẩm, hắn dựa theo phương thức hẹn ước trước đó, đi đến khu nhà dành cán bộ thị ủy Nam Phương.
- Cậu đi về trước đi, thay tôi nói lời cảm ơn với tổng giám đốc Triệu.
Vương Tử Quân xuống xe rồi khẽ nói với tên tài xế thanh niên một tiếng.
Tên lái xe không biết thân phận của Vương Tử Quân, thế nhưng hắn được ông chủ giao phó, nhất định phải phục vụ khách cho thật tốt. Hắn tranh thủ thời gian nói:
- Vương tiên sinh, ngài cứ bận rộn, tôi ở chỗ này chờ ngài.
- Không cần, tôi cũng không biết lúc nào mới về, lúc đó cũng có xe đưa về, cậu không cần phải chờ.
Vương Tử Quân dù nói khách khí nhưng lại có vài phần khí phách, cực kỳ đáng tin.
Vương Tử Quân nhìn lái xe bỏ đi mới đi vào khu nhà dành cho cán bộ thị ủy Nam Phương, khi đến gần một căn nhà thì một chiếc xe Santana chạy đến dừng ngay trước mặt.
- Lên xe đi.
Cửa sổ xe hạ xuống, một giọng nói êm tai vang lên trong tai Vương Tử Quân. Tần Hồng Cẩm ở trước mắt chinh chiến thương trường nhiều năm, nàng không chỉ có vẻ ngoài kiều diễm, hơn nữa còn có tiềm chất mà những người phụ nữ khác không có được, thế cho nên càng thêm khí phách phi phàm. Khoảnh khắc này trong đầu Vương Tử Quân chợt có một ý nghĩ, đó là bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy nàng thì sẽ nhanh chóng bị quyến rũ.
Tần Hồng Cẩm lái xe không quá nhanh, hai người bọn họ ngồi trong xe tuy có ngàn vạn lời muốn nói với nhau, thế nhưng lúc này bọn họ lại không nói gì. Bọn họ có thể nghe thấy nhịp đập trái tim của nhau, dù là ai cũng không muốn phá vỡ bầu không khí yên lặng vào lúc này.
- Tiểu Điềm Đậu rất đáng yêu, còn chưa mọc răng đã thích cắn người.
Tần Hồng Cẩm cuối cùng cũng mở miệng, nàng nở nụ cười, nhưng Vương Tử Quân lại thấy trong nụ cười của nàng có chút chua xót.
- Thật không, đây chính là...
Khi tâm tình của Vương Tử Quân đang rất phức tạp, Tần Hồng Cẩm chợt giảm ga, nàng dùng giọng nức nở nói:
- Tử Quân, em cũng muốn có con, em muốn có một đứa con trai.
Vương Tử Quân nhìn Tần Hồng Cẩm mãi luôn áp chế chợt bộc phát tâm tình, hai mắt ngập nước, hắn không khỏi trầm mặc giây lát rồi động tình nói:
- Hồng Cẩm, những năm nay em đã chịu khổ nhiều rồi, anh đồng ý với em, hai ta sẽ sinh một đứa con kháu khỉnh.
Tần Hồng Cẩm cuối cùng cũng không để nước mắt phải trào ra, dù trong lòng nàng đang điên đảo. Nàng đã nhiều lần nằm mơ thấy tình huống như hôm nay, thế nhưng mãi đến ngày hôm nay tì giấc mộng mới thành sự thật.
Máy bay đáp xuống sân bay, đoàn người Vương Tử Quân chậm rãi đi xuống máy bay. Khi hắn đi vào khu vực tiếp đón, hắn không khỏi quay đầu nhìn về phía chiếc máy bay mình vừa đi, chợt thấy Nhâm Nhạn Đồng với trang phục màu xanh đang đứng trên cầu thang nhìn mình.
Gió khẽ thổi lên, mỹ nhân như ngọc.
Nhưng Vương Tử Quân lúc này cũng không có tâm tư như vậy, khi đi ra máy bay thì bị đám nhân viên vây quanh. Khi địa vị chính trị của hắn đã được dựng lên ở thành phố La Nam, lúc này đi theo Vương Tử Quân đến thành phố Nam Phương hầu như đều là binh hùng tướng mạnh của thành phố La Nam.
Thành phố Tam Hồ và Triệu Lô cũng cử đến hai vị phó chủ tịch thường vụ, trước khi đến cũng đã nhận được lời phân phó của lãnh đạo, lần này chủ yếu xem Vương Tử Quân là ngựa đầu đàn, thế cho nên xuống máy bay thì nhanh chóng đi đến bên cạnh Vương Tử Quân.
- Bí thư Vương, phó tổng giám đốc của tập đoàn Thần Minh đã chờ chúng ta ở ngoài sân bay, trước tiên chúng ta đến khách sạn nghỉ ngơi, tối nay Triệu Thần Minh tiên sinh sẽ tổ chức tiệc tối, mời bí thư Vương ngài đến tham gia.
Phó chủ tịch thường vụ Trì Kim Đồ của thành phố Triệu Lô mỉm cười nói với Vương Tử Quân.
Trì Kim Đồ năm nay hơn bốn mươi tuổi, người này rất thích cười, thường không nói gì thì đã nở nụ cười, không khỏi làm cho người ta sinh ra cảm giác thân cận. Lần đầu tiên Vương Tử Quân nhìn thấy Trì Kim Đồ, hắn chợt sinh ra cảm giác bí thư Sở Cẩm Thu của thành phố Triệu Lô phái người này đến có lẽ vì bản năng thích cười như vậy.
Vương Tử Quân mỉm cười với sắp xếp của Trì Kim Đồ:
- Có câu khách theo chủ, chủ tịch Trì, hôm nay anh làm chủ những sắp xếp này, tất cả chúng tôi đều nghe theo anh.
Nếu so sánh với thành phố Thiền Duyên thì thái độ của thành phố Triệu Lô thật sự hoàn toàn trái ngược, sau khi Vương Tử Quân quyết định đến thành phố Nam Phương kêu gọi đầu tư làm đường cao tốc, bí thư Sở Cẩm Thu tự mình gọi điện thoại đến giới thiệu ông chủ Triệu Thần Minh ở thành phố Nam Phương nhưng có quê quán ở thành phố Triệu Lô cho Vương Tử Quân.
Khi hai người Vương Tử Quân và Trì Kim Đồ đang nói chuyện với nhau thì bốn chiếc xe hơi cực kỳ khí phái dừng lại bên dưới máy bay, có hai cố gái xinh đẹp đưa ra một tấm biểu ngữ, bên trên viết: "Nhiệt liệt hoan nghênh kêu gọi đầu tư thành phố Triệu Lô!"
Trì Kim Đồ nhìn biểu ngữ kia mà vẻ mặt không khỏi biến đổi, đây là thế nào? Trước khi đến hắn luôn cố gắng xem xét nên làm thế nào để tạo ấn tượng tốt với Vương Tử Quân, lần này xuống máy bay gặp tấm biểu ngữ như vậy làm hăn thật sự không kịp trở tay. Cũng may hắn cũng không phải hạng người tâm thường, hắn lập tức cười nói:
- Bí thư Vương, chủ tịch Hào, người của tập đoàn Thần Minh ở phía bên kia, chúng ta đến đó thôi.
Trì Kim Đồ nói đến đây thì lại khẽ lên tiếng:
- Lần này không hiểu thị ủy liên hệ với bên kia như thế nào, sau khi quay về nhất định phải xem xét lạ cho rõ ràng mới được.
Vương Tử Quân hiểu những lời của Trì Kim Đồ là nói cho mình nghe, hắn cũng không quá quan tâm đến phương án nghênh đón của tập đoàn Thần Minh, dù sao lần này đoàn người đến để kêu gọi đầu tư, cũng không phải đến để tranh chấp với nhau những chuyện nhỏ nhặt.
Vương Tử Quân nghĩ như vậy nhưng Hào Tử Động ở bên kia lại không cho rằng như thế. Hắn là tâm phúc của Lâm Trường Công, hắn thật sự rất quan tâm đến công tác kêu gọi đầu tư lần này, thế cho nên trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác muốn phân cao thấp với Trì Kim Đồ.
- Thật sự nên kiểm tra cho ra lẽ, nếu không sau này sẽ vì chuyện nhỏ mà ảnh hưởng chuyện lớn, chi tiết quyết định thành bại.
Hào Tử Động tuy không nói quá lớn nhưng lại làm cho người ta sinh ra cảm giác quái dị.
Hào Tử Động nói làm cho Trì Kim Đồ cảm thấy không mấy vui vẻ, thế nhưng hắn vẫn liên tục nở nụ cười, dù nụ cười có chút miễn cưỡng. Nhưng suy xét đến phương diện này thật sự là lỗi của thành phố Triệu Lô, thế cho nên dù có khó chịu cũng không dám biểu hiện ra ngoài.
Phó tổng giám đốc Triệu của tập đoàn Thần Minh là một người đàn ông trung niên hơn ba mươi tuổi, người này mặc một bộ tây trang nhìn có vẻ cực kỳ trầm ổn. Khi nhóm Vương Tử Quân đi đến gần, hắn tươi cười hớn hở vung tay chào đón.
- Bí thư Vương, đây là phó tổng giám đốc của tập đoàn Thần Minh, là Triệu Tranh Giáp, cũng là truyền nhân của tổng giám đốc Triệu.
Trì Kim Đồ cũng không xa lạ gì Triệu Tranh Giáp, khi đi đến gần thì nhanh chóng giới thiệu cho Vương Tử Quân.
Triệu Tranh Giáp vốn duỗi tay về phía Trì Kim Đồ, lúc này nge lời giới thiệu của Trì Kim Đồ, hắn mới phát hiện người đàn ông đứng ở vị trí chính giữa nhìn qua còn trẻ tuổi hơn cả mình lại có chức vụ và độ nặng cao hơn cả Trì Kim Đồ.
Triệu Tranh Giáp là người kinh doanh, hắn chú trọng câu nói mạnh vì gạo bạo vì tiền, hơn nữa đã từng nghe nói về kinh nghiệm truyền kỳ của Vương Tử Quân, hắn cảm thấy tai nghe mắt thấy mới là sự thật. Vì vậy mà hắn hạ quyết tâm, thử nghĩ chứng thực xem Vương Tử Quân là Phật thật hay là Bồ Tát giả. Hắn cố gắng quan sát, nhưng bước tiến lại không chút chần chờ, hắn cười lớn nói:
- Bí thư Vương, hoan nghênh, hoan nghênh.
Vương Tử Quân bắt tay với Triệu Tranh Giáp, sau đó dùng giọng đùa giỡn nói:
- Đã sớm nghe nói tổng giám đốc Triệu lắm tiền nhiều của, bản lĩnh rất lớn, tôi còn không tin, hôm nay vừa gặp mặt quả nhiên là danh bất hư truyền.
Vương Tử Quân nói làm cho Triệu Tranh Giáp cảm thấy không mấy hưởng thụ, thế nhưng hắn vẫn nở nụ cười nịnh nọt nói:
- Bí thư Vương, tôi cũng nghe người ta nói bí thư Vương là thanh niên tài cao, có mắt ưng vương, tốc độ của báo, nói chuyện sắc bén như dao găm.
Triệu Tranh Giáp mở miệng tâng bốc lại có tác dụng chọc cười mọi người, ai cũng cười ha hả, bầu không khí rất hòa hợp. Trì Kim Đồ thấy Vương Tử Quân cười ha hả thì cảm thấy dấu hiệu rất tốt, hắn vội vàng mở cửa xe cho Vương Tử Quân. Mọi người cùng nhau leo lên xe của tập đoàn Thần Minh, sau đó bốn chiếc xe chạy ra khỏi sân bay. Trên đường đi Triệu Tranh Giáp cho thấy mình là người có tài ăn nói, hắn nói khá chậm rãi nhưng lại ẩn giấu khôi hài làm cho người trong xe cảm nhận được một cảm giác giống như ở nhà.
Trong lúc hai bên nói chuyện với nhau thì Vương Tử Quân cũng đã tìm hiểu được vài phần về tập đoàn Thần Minh. Tập đoàn Thần Minh được bố của Triệu Tranh Giáp là Triệu Thần Minh khởi đầu, chủ yếu là kinh doanh gia công sản phẩm điện tử, tuy quy mô không lớn nhưng mỗi năm cũng có lợi nhuận trên chục triệu.
Thành phố Nam Phương có rất nhiều xí nghiệp như tập đoàn Thần Minh, thế nhưng ở thành phố Triệu Lô thì lại là một ông chủ lớn, thật sự không dễ tìm đâu ra được. Vì là một xí nghiệp giàu có bậc nhất thành phố Triệu Lô, thế cho nên đám quan lại ở thành phố Triệu Lô rất nể mặt Triệu Thần Minh. Tuy Triệu Thần Minh không còn ở thành phố Triệu Lô, thế nhưng dù sao thì anh em bạn bè vẫn còn trong thành phố Triệu Lô, vì vậy bọn họ cũng tỏ ra cực kỳ nhiệt tình với lãnh đạo thành phố Triệu Lô.
Lần này bí thư thị ủy Sở Cẩm Thu thành phố Triệu Lô tự mình gọi điện thoại đến, vì vậy mà Triệu Thần Minh rất coi trọng, cho con trai của mình là Triệu Tranh Giáp đến tiếp đón đoàn người Vương Tử Quân.
Sau khi xuống xe ở một khách sạn bốn sao, Trì Kim Đồ nhìn khách sạn lắp đặt rất xa hoa, thế là không khỏi cảm thấy rất có thể diện.
Đoàn người vừa xuống máy bay, thế cho nên bọn họ cũng không nói nhiều, nhanh chóng về phòng của mình để rửa mặt nghỉ ngơi. Vương Tử Quân là lãnh đạo cấp bậc cao nhất, tất nhiên hắn sẽ được bố trí ở căn phòng rộng rãi xa hoa nhất.
Sau khi rửa mặt đơn giản, Vương Tử Quân cầm lấy điện thoại bấm một dãy số quen thuộc. Đầu dây bên kia vang lên âm thanh vui mừng, ngay sau đó Vương Tử Quân cười nói:
- Anh đã đến thành phố Nam Phương.
Người ở đầu dây bên kia không nói gì, thế nhưng chỉ sau nháy măt thì có tiếng trẻ con vang lên. Tuy tiếng khóc của trẻ con vang lên là có chút xấu hổ, thế nhưng Vương Tử Quân nghe âm thanh này mà cảm thấy nó giống như tiếng trời, giống như âm thanh của tự nhiên.
- Tiểu Điềm Đậu nói nó nhớ anh!
Giọng nói của Y Phong chợt vang lên, âm thanh rất dịu dàng, lại mang theo cảm giác chờ mong cực kỳ nhiệt liệt.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, sau đó hắn có chút trầm ngâm nói:
- Anh sẽ đến gặp mặt mẹ con em.
- Ừ!
Hai bên cũng không nói nhiều, thế nhưng Vương Tử Quân chợt cảm thấy giống như hai bên có sợi dây liên lạc nối liền với nhau. Lúc này hắn cảm thấy cái quái gì là hạng mục, cái quái gì là công thành danh toại, cái gì là thẳng tiến lên mây cao, tất cả đều tan thành mây khói.
- Tiểu Điềm Đậu, cho anh nói chuyện với khuê nữ bảo bối xem nào.
Vương Tử Quân nói bằng giọng chờ mong, thật sự rất chờ mong.
- Oa oa oa..
- Cốc cốc cốc!
Khi Vương Tử Quân đang chìm đắm trong cảm giác cực kỳ vui sướng thì tiếng gõ cửa chợt vang lên, ngay sau đó có người lên tiếng:
- Bí thư Vương, tôi có thể tiến vào được không?
Khi Vương Tử Quân cúp điện thoại thì Hà Khởi Duệ có chút hối hận, nhìn biểu hiện của bí thư Vương thì rõ ràng là vừa gọi điện thoại cho con. Nhưng lúc này cũng không thể lui lại, hai người còn đang chần chờ thì Vương Tử Quân đã mở miệng nói:
- Chủ tịch Trì, mời anh vào phòng.
Trì Kim Đồ và Hà Khởi Duệ cùng ngồi xuống ghế sa lông, sau đó Trì Kim Đồ hỏi xem Vương Tử Quân có yêu cầu gì khác với gian phòng này hay không, cuối cùng cười nói:
- Bí thư Vương, tập đoàn Thần Minh đã cho ra một bản kế hoạch với hành trình của chúng ta lần này, hai ngày qua bọn họ đã thay mặt mời đại biểu của hai công ty đầu tư Huyền Lục và Chính Ngân để trao đổi về chuyện làm đường cao tốc Sơn La. Ngày kia cũng là thứ năm sẽ chuẩn bị tổ chức hội nghị kêu gọi đầu tư, sẽ mời các công ty xây dựng ở thành phố Nam Phương đến nghe giới thiệu về hạng mục của chúng ta.
Vương Tử Quân cũng không có nghi vấn gì quá lớn với sắp xếp của tập đoàn Thần Minh, dù sao thì sắp xếp của bọn họ cũng rất quy củ. Hơn nữa Vương Tử Quân có chuẩn bị với công tác kêu gọi đầu tư đường cao tốc Sơn La, thế cho nên hắn cực kỳ có lòng tin.
Dù sao cũng có kinh nghiệm thành công của đời sau, hơn nữa khi công tác xây dựng đường cao tốc càng ngày càng nóng, thậm chí những công ty muốn tiến thân vào sự nghiệp xây dựng đường cao tốc này phải có quan hệ mới thành công được.
- Chủ tịch Trì, tập đoàn Thần Minh sắp xếp rất chu đáo, anh đại biểu ba thành phố nói lời cảm tạ với tổng giám đốc Triệu. Đồng thời anh cũng là người quen thuộc với tập đoàn Thần Minh, vì vậy anh nên bỏ nhiều tâm sức hơn ở phương diện liên hệ với tập đoàn Thần Minh.
Trì Kim Đồ thấy Vương Tử Quân nói sự việc đã được sắp xếp đâu vào đấy thì lại nói:
- Bí thư Vương cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng ở phương diện liên hệ với tập đoàn Thần Minh.
Ba người nói thêm vài câu, Đổng Trí Tân đi đến, thì ra bữa tiệc tối của tập đoàn Thần Minh đã chuẩn bị xong, bọn họ đặc biệt mời Vương Tử Quân đến tham gia.
Trong một nhà ăn nhỏ ở tầng ba khách sạn, ba chiếc bàn lớn được ánh đèn chiếu xuống làm cho người ta sinh ra cảm giác rực rỡ tráng lệ, cũng chín nơi đây Vương Tử Quân gặp mặt tổng giám đốc Triệu Thần Minh của tập đoàn Thần Minh.
Triệu Thần Minh hơn sáu mươi tuổi, dáng người trung đẳng nhưng lại rất gầy, tuy bộ tây trang nhìn qua có vẻ cực kỳ cao cấp, thế nhưng mặc lên người Triệu Thần Minh lại làm cho người ta sinh ra cảm giác đó là một ông lão khô cứng. Nhưng hai mắt Triệu Thần Minh lại cực kỳ sắc bén, đưa mắt nhìn qua sẽ biết ngay đây là hạng người cơ trí lão luyện. Dù là bất kỳ người nào nhìn vào kinh nghiệm phát triển của Triệu Thần Minh cũng không dám tỏ ra khinh thường người đàn ông trung niên rời khỏi quê hương nghèo khó đến thành phố Nam Phương dốc sức kinh doanh và tạo ra một tài sản vài trăm triệu trong thời gian ngắn đang đứng ngay trước mặt mình.
- Bí thư Vương, chào mừng anh đến với thành phố Nam Phương.
Triệu Thần Minh cũng biết con trai mình thất lễ ở phương diện nghênh đón, thế cho nên khi thấy được Vương Tử Quân thì tươi cười đón chào.
Vương Tử Quân cũng rất khách khí với Triệu Thần Minh, hắn nhiệt tình bắt tay với đối phương, không những tỏ ra cảm tạ thật lòng với tình huống chiêu đãi nhiệt tình của Triệu Thần Minh, còn tán thưởng tình cảm với quê hương của tổng giám đốc Triệu. Tuy Vương Tử Quân không phải là lãnh đạo thành phố Triệu Lô, thế nhưng hắn vẫn là ủy viên tỉnh ủy tỉnh Sơn Nam, cũng có tư cách đại biểu cho tỉnh Sơn Nam để nói vài lời.
Nếu so sánh với con trai Triệu Tranh Giáp thì Triệu Thần Minh thật sự có chút an phận, nhưng ở ngoài mặt lại là một người cực kỳ khéo đưa đẩy. Dưới sự tận tâm của tổng giám đốc Triệu, bữa tiệc chiêu đãi có thể nói là kết thúc trong vui vẻ.
Sau khi cơm nước xong thì Triệu Tranh Giáp mời nhóm người Vương Tử Quân đi xem một chương trình ca kịch buổi tối ở thành phố Nam Phương. Vương Tử Quân từ chối lời mời của Triệu Tranh Giáp với lý do đi thăm người thân, lại để cho nhóm người Hà Khởi Duệ đi thả lỏng một chút.
Đổng Trí Tân là người rất có ánh mắt, hắn thấy Vương Tử Quân nói hai chữ thân thuộc thì cũng không đi theo, mà theo chân đám người Hà Khởi Duệ đi xem biểu diễn ca kịch.
Triệu Thần Minh đặc biệt sắp xếp chiếc Mercedes Benz cho Vương Tử Quân đi ra ngoài, tuy Vương Tử Quân luôn nói lời nhún nhường, thế nhưng Triệu Thần Minh nhất quyết không cho, bắt buộc Vương Tử Quân phải sử dụng chiếc xe của mình.
Lái xe cho Triệu Thần Minh là một tên thanh niên hơn hai mươi tuổi, trên đường đi hắn rất nho nhã lễ độ, cũng không nói nhiều nhưng chạy xe vừa nhanh vừa ổn định. Vương Tử Quân không trực tiếp đến chỗ ở của Tần Hồng Cẩm, hắn dựa theo phương thức hẹn ước trước đó, đi đến khu nhà dành cán bộ thị ủy Nam Phương.
- Cậu đi về trước đi, thay tôi nói lời cảm ơn với tổng giám đốc Triệu.
Vương Tử Quân xuống xe rồi khẽ nói với tên tài xế thanh niên một tiếng.
Tên lái xe không biết thân phận của Vương Tử Quân, thế nhưng hắn được ông chủ giao phó, nhất định phải phục vụ khách cho thật tốt. Hắn tranh thủ thời gian nói:
- Vương tiên sinh, ngài cứ bận rộn, tôi ở chỗ này chờ ngài.
- Không cần, tôi cũng không biết lúc nào mới về, lúc đó cũng có xe đưa về, cậu không cần phải chờ.
Vương Tử Quân dù nói khách khí nhưng lại có vài phần khí phách, cực kỳ đáng tin.
Vương Tử Quân nhìn lái xe bỏ đi mới đi vào khu nhà dành cho cán bộ thị ủy Nam Phương, khi đến gần một căn nhà thì một chiếc xe Santana chạy đến dừng ngay trước mặt.
- Lên xe đi.
Cửa sổ xe hạ xuống, một giọng nói êm tai vang lên trong tai Vương Tử Quân. Tần Hồng Cẩm ở trước mắt chinh chiến thương trường nhiều năm, nàng không chỉ có vẻ ngoài kiều diễm, hơn nữa còn có tiềm chất mà những người phụ nữ khác không có được, thế cho nên càng thêm khí phách phi phàm. Khoảnh khắc này trong đầu Vương Tử Quân chợt có một ý nghĩ, đó là bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy nàng thì sẽ nhanh chóng bị quyến rũ.
Tần Hồng Cẩm lái xe không quá nhanh, hai người bọn họ ngồi trong xe tuy có ngàn vạn lời muốn nói với nhau, thế nhưng lúc này bọn họ lại không nói gì. Bọn họ có thể nghe thấy nhịp đập trái tim của nhau, dù là ai cũng không muốn phá vỡ bầu không khí yên lặng vào lúc này.
- Tiểu Điềm Đậu rất đáng yêu, còn chưa mọc răng đã thích cắn người.
Tần Hồng Cẩm cuối cùng cũng mở miệng, nàng nở nụ cười, nhưng Vương Tử Quân lại thấy trong nụ cười của nàng có chút chua xót.
- Thật không, đây chính là...
Khi tâm tình của Vương Tử Quân đang rất phức tạp, Tần Hồng Cẩm chợt giảm ga, nàng dùng giọng nức nở nói:
- Tử Quân, em cũng muốn có con, em muốn có một đứa con trai.
Vương Tử Quân nhìn Tần Hồng Cẩm mãi luôn áp chế chợt bộc phát tâm tình, hai mắt ngập nước, hắn không khỏi trầm mặc giây lát rồi động tình nói:
- Hồng Cẩm, những năm nay em đã chịu khổ nhiều rồi, anh đồng ý với em, hai ta sẽ sinh một đứa con kháu khỉnh.
Tần Hồng Cẩm cuối cùng cũng không để nước mắt phải trào ra, dù trong lòng nàng đang điên đảo. Nàng đã nhiều lần nằm mơ thấy tình huống như hôm nay, thế nhưng mãi đến ngày hôm nay tì giấc mộng mới thành sự thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.