Chương 1041: Rụt rè hay phóng túng
Bảo Thạch Tiêu
16/10/2014
Vương Tử Quân căn bản rất có ý làm mật thiết mối quan hệ với
một người trong ban ngành có thực quyền như chủ nhiệm Lục, nhưng bây giờ hắn thật sự không muốn rời đi. Khi hắn có chút do dự, chợt nghe thấy
chủ nhiệm Lục nói:
- Cậu mau đến đây, cơ hội là khó có được, nếu cậu do dự thì tôi sẽ chạy đến kéo đi.
Chủ nhiệm Lục tuy mở miệng nói lời trêu chọc nhưng lại toát ra vài phần cảm giác về sự ưu việt của một lãnh đạo bộ và ủy ban trung ương. Mặc dù trong lúc kết giao thì hắn luôn tỏ ra nho nhã lễ độ với Vương Tử Quân, thậm chí còn có chút khách khí, thế nhưng Vương Tử Quân vẫn cảm thấy tư thái của chủ nhiệm Lục là rất tốt. Điều này làm cho Vương Tử Quân cảm thấy mình có thể diện, lại cảm thấy chính mình có vài giới hạn mà căn bản không thể nào tùy tiện vượt qua.
Vương Tử Quân là người hành tẩu quan trường nhiều năm, biết rõ tâm lý của chủ nhiệm Lục. Những người làm quan đến cấp bậc như vậy ngẫu nhiên nói vài lời hay có hành động lôi kéo anh, cũng tuyệt đối không phải là đang muốn kéo khoảng cách và làm mật thiết mối quan hệ với mình, cũng không phải là muốn thu nạp chính mình vào trong vòng quan hệ của người ta. Chỉ khi nào bảo trì mối quan hệ thích hợp, như vậy anh mới có thể đứng bên ngoài kính ngưỡng và có được sự tôn trọng thích hợp hơn.
Lúc này chủ nhiệm lục nói một cách tuyệt đối như vậy, nói rằng có người cần giới thiệu cho mình, người kia sẽ là ai chứ?
Vương Tử Quân có chút trầm ngâm, hắn nhanh chóng ôm con trai Tiểu Bảo Nhi lên rồi nói:
- Con trai, bố có việc cần phải ra ngoài một chút. Con là một người đàn ông, con nhất định sẽ phải theo sát mẹ, không cho mẹ động vào máy tính, con trai có thể làm được không?
- Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.
Tiểu tử kia chợt ưỡn ngực, sau đó lớn tiếng nói.
Hơn phút sau Vương Tử Quân đã gặp mặt chủ nhiệm Lục trong một căn Tứ Hợp Viện trông khá bình thường, lúc này chủ nhiệm Lục đang đứng chung với một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi.
Tuy hai người này đứng song song với nhau, thế nhưng nhìn vào tư thái của hai người, Vương Tử Quân vẫn biết được ai là người làm chủ. Chủ nhiệm Lục là phó chủ nhiệm ủy ban cải cách trung ương, lại đứng có hơi kém so với người đàn ông trung niên kia.
Vương Tử Quân thầm suy đoán về thân phận của người đàn ông trung niên kia, hắn đi xuống xe, vừa đi vừa chào hỏi chủ nhiệm Lục.
Chủ nhiệm Lục thấy Vương Tử Quân thì mỉm cười tiến lên chào đón, sau đó cười nói:
- Tiểu Dương, đây là bí thư Vương, Vương Tử Quân.
Làm một người trung gian trong quan trường thì đều có quy củ bất thành văn khi giới thiệu người, ai trước ai sau đều rõ ràng. Chủ nhiệm Lục là người chìm nổi quan trường lâu năm, tất nhiên sẽ không phạm vào chút sai lầm nhỏ nhặt nào. Trước tiên hắn giới thiệu Vương Tử Quân cho người được gọi là Tiểu Dương, điều này chứng tỏ trong suy nghĩ của hắn thì Tiểu Dương quan trọng và tôn quý hơn Vương Tử Quân.
Người kia sau khi nghe được lời giới thiệu của chủ nhiệm Lục thì cười tủm tỉm đi đến vươn tay nói với Vương Tử Quân:
- Chào bí thư Vương, tôi thật sự kính ngưỡng đại danh của anh từ lâu, tôi là Vũ Tiểu Dương.
Vương Tử Quân nghe cái tên Vũ Tiểu Dương mà chợt cảm thấy chấn động, dù đây là lần đầu tiên hắn được gặp mặt Vũ Tiểu Dương, thế nhưng cái tên của đối phương như sấm bên tai, căn bản là quá quen thuộc.
- Chào chủ nhiệm Lục.
Vương Tử Quân tiến lên một bước, sau đó bắt chặt tay Vũ Tiểu Dương. Người này thật sự khó lường, bản thân có chức vụ hiển hách, đừng nói là vị lãnh đạo đứng phía sau.
- Tử Quân, Tiểu Dương nghe nói chúng ta là bạn học, thế cho nên nói tôi mời cậu ra đây, để chúng ta cùng uống vài ly. Tiểu Dương bề bộn công tác, cơ hội như lúc này là khó thể tìm được.
Chủ nhiệm Lục nở nụ cười sáng lạn, giọng nói càng thêm nhiệt tình.
Căn Tứ Hợp Viện nơi này là khá bình thường, nhưng bên trong thì cực kỳ gọn gàng và thanh nhã, dụng cụ theo đúng phong cách Minh Thanh, làm cho người ta căn bản không còn biết rõ mình đang ở chỗ nào. Nhân viên phục vụ mặc sườn xám càng phụ trợ cho không gian nơi này càng thêm cao quý.
Nơi đây cũng căn bản không có trình tự gọi thức ăn, ba người vừa ngồi xuống thì có một bình trà nóng được dâng lên. Chủ nhiệm Lục được Vương Tử Quân và Vũ Tiểu Dương đề cử vị trí chủ vị, hắn chợt cười ha hả nói:
- Hôm nay hai cậu khiêm nhường như vậy, tôi đây nếu từ chối cũng là bất kính. Chúng ta ngồi cùng một chỗ với nhau cũng xem như là duyên phận, sau này cũng mong hai cậu giúp đỡ cho vài phần.
Vương Tử Quân ngồi bên phải chủ nhiệm Lục, mặc dù hắn đang cười nhưng không lên tiếng. Hắn thầm hiểu chủ nhiệm Lục nói những lời này cho hai người nghe, thế nhưng thực tế thì người chủ yếu được nghe chính là Vũ Tiểu Dương.
Với vị trí hiện tại của Vương Tử Quân thì căn bản không thể nào giúp đỡ được gì cho chủ nhiệm Lục, khác biệt là chủ nhiệm Lục còn giúp đỡ được hắn nhiều thứ. Nhưng Vũ Tiểu Dương thì lại khác, Vũ Tiểu Dương là người ở bên cạnh lãnh đạo cấp cao, vào đúng thời điểm quan trọng chỉ cần nói tốt cho chủ nhiệm Lục vài ba câu thì kết quả cũng là khác biệt lớn.
Vũ Tiểu Dương giống như đã được nghe rất nhiều những lời giống như thế này, thế cho nên chỉ mỉm cười từ chối cho ý kiến, thái độ căn bản là lập lờ nước đôi. Là người ở trong quan trường, thật sự rất khó để biểu hiện một thái độ rõ ràng, thậm chí không biểu hiện thái độ còn tốt hơn cả lên tiếng biểu hiện. Mặc kệ sự việc biến đổi như thế nào thì quyền lên tiếng cũng nằm trong tay mình, như vậy tiến có thể công và lùi có thể thủ.
Chủ nhiệm Lục là người thông minh, hắn cũng là người nói đến đúng điểm thì dừng. Lúc này hắn đã nói xong, hắn cũng không tiếp tục huyên náo ở phương diện này, hắn chợt thay đổi chủ đề, nói đến những chuyện trong nước.
Vị trí của chủ nhiệm Lục căn bản làm cho hắn nắm giữ được nhiều chuyện kỳ bí so với các vị lãnh đạo bình thường khác, Vũ Tiểu Dương thì căn bản không cần phải nói, mỗi ngày đều phải liên hệ với lãnh đạo, thế cho nên những gì biết được cũng không phải là người thường có thể so sánh được.
Nói chuyện ở phương diện này vốn là điểm mạnh của hai người chủ nhiệm Lục và Vũ Tiểu Dương, thế nhưng Vương Tử Quân lại là người có ký ức hai đời người, thế nên hắn căn bản có thể vượt qua và áp chế cả hai người đối diện.
- Anh Lục, thời điểm nguy cơ tài chính vừa đi qua, lúc này lãnh đạo rất coi trọng đến phương diện phát triển kinh tế trong nước.
Vũ Tiểu Dương nâng ly rượu lên uống một ngụm rồi nói.
Chủ nhiệm Lục cười nói:
- Đơn vị chúng tôi đang tiến hành nghiên cứu các phương hướng chấn hưng kinh tế, rất nhiều người cho rằng sau nguy cơ tài chính thì sẽ có một xu thế phát triển mới đang chờ đón, nhưng phải thúc đẩy như thế nào thì có rất nhiều tranh luận.
Vương Tử Quân thỉnh thoảng nói vào vài câu, thế nhưng đại đa số sau này đều lắng nghe hai người Vũ Tiểu Dương và chủ nhiệm Lục lên tiếng. Dù sao hắn và Vũ Tiểu Dương còn chưa quá quen thuộc, nếu mở lời lôi kéo quá nhiều thì căn bản là cấm kỵ.
- Bí thư Vương, cậu là người sáng tạo ra tốc độ phát triển cao vời của thành phố La Nam, cậu có ý kiến gì với kinh tế trong nước không?
Vũ Tiểu Dương nói vài câu với chủ nhiệm Lục, sau đó đột nhiên quay sang hỏi Vương Tử Quân.
Chủ nhiệm Lục ngồi cười tủm tỉm ở phía bên kia, hắn càng thêm khẳng định ý nghĩ của mình. Hắn và Vũ Tiểu Dương có quan hệ khá tốt, cũng thường xuyên qua lại dùng cơm với nhau, thế nhưng đại đa số thời điểm đều là do hắn mở miệng mời cơm.
Hôm nay một người ở bên cạnh lãnh đạo trung ương như Vũ Tiểu Dương lại chủ động mời chủ nhiệm Lục dùng cơm, lại nhắc nhở hắn mời khách là Vương Tử Quân. Tuy lý do của Vũ Tiểu Dương căn bản là khá khéo léo, thế nhưng cảm giác khéo léo đó căn bản không thể nào gạt được một người lão luyện quan trường như chủ nhiệm Lục.
Xem ra Vương Tử Quân thật sự giống như nhận định của đa số mọi người, rõ ràng đây là một người hợp ý đế vương, nếu không thì Vũ Tiểu Dương sẽ căn bản không đến mời cơm, lại càng không đến mức ném chủ đề lên người Vương Tử Quân vào lúc này.
Vương Tử Quân cũng có chút cảm giác như chủ nhiệm Lục, hắn trầm ngâm giây lát rồi cười nói:
- Tình thế phát triển kinh tế sau nguy cơ tài chính là điều khẳng định, hơn nữa sau nguy cơ lần này thì kinh tế trong nước sẽ tiến vào giai đoạn hát vang tiến mạnh, còn phương diện xúc tiến phát triển kinh tế như thế nào, tôi cho rằng...
Kiếp trước Vương Tử Quân đã đọc qua không ít sách nghiên cứu kinh tế, đặc biệt là những bài luận trên báo. Lúc này Vũ Tiểu Dương lên tiếng đặt vấn đềp, hắn nhanh chóng dựa vào vài bài viết kiếp trước để lên tiếng.
Nội dung những bài luận mà Vương Tử Quân dựa vào để nói ra căn bản đều đã được thực tế kiểm chứng, tất cả đều chính xác, nhưng hắn cũng không quên sửa lại những sai lầm nhỏ bên trong.
Chủ nhiệm Lục vốn rất coi trọng Vương Tử Quân, đây là người đầu óc rõ ràng linh hoạt, rất có ý nghĩ mới mẻ. Nhưng biểu hiện của Vương Tử Quân hôm nay lại làm hắn sinh ra chú cảm giác coi thường, vì dù người này có tốt đẹp thì căn bản cũng là thanh niên, thật sự là nghé con không sợ cọp. Mặc dù đại đa số mọi người đều cho rằng sau nguy cơ tài chính sẽ đến thời điểm kinh tế phát triển mạnh mẽ, thế nhưng cho dù là chuyên gia cũng chỉ nói nửa câu giữ lại nửa câu, căn bản không dám nói lời vẹn toàn. Nhưng Vương Tử Quân lúc này lại lên tiếng khẳng định, cho ra kết luận rất gọn gàng dứt khoát.
Chủ nhiệm Lục nghĩ như vậy thế nên ánh mắt nhìn về phía Vương Tử Quân có chút ảm đạm. Đối phương xem ra vẫn còn trẻ, mặc dù đã tiến lên vị trí đã ngang hàng với mình, thế nhưng phương diện tâm cơ vẫn còn kém mình một bậc thang không ngắn.
Những phương diện mà Vương Tử Quân mở miệng nói rằng dễ phạm sai lầm lại chính là phương diện mà chủ nhiệm Lục cảm thấy có thể dễ dàng phát triển mạnh mẽ. Bây giờ nghe Vương Tử Quân phân tích, hắn cũng cảm thấy thật sự đổ mồ hôi.
Chân lý cũng sai lầm có đôi khi chỉ là kém nhau một bước, như vậy cũng giống như một tầng cửa sổ, chỉ cần chọc vào, sai lầm cũng có thể biến thành bướm phá kén, biến thành chân lý; nếu chọc vào mà không mở, như vậy chân lý sẽ biến thành sai lầm.
Chủ nhiệm Lục vốn là chuyên gia, hắn không phải không nghĩ ra, thế nhưng muốn tìm được một chân lý phát triển vào giai đoạn hiện tại cũng không phải là dễ dàng. Vương Tử Quân nói giống như làm cho hắn tìm ra được đầu mối, giống như cảm giác xé toang màn đêm tìm thấy ánh sáng.
Vũ Tiểu Dương chăm chú lắng nghe những lời của Vương Tử Quân, hắn không mở miệng nhưng ánh mắt nhìn về phía Vương Tử Quân lại có thêm vài phần ôn hòa.
- Bí thư Vương, anh làm bí thư thị ủy bên dưới giống như nhân tài không được trọng dụng, theo tôi thì phải có vị trí thật sự thích hợp mới tốt.
Chủ nhiệm Lục chờ Vương Tử Quân nói xong thì nhanh chóng bừng tỉnh trong trầm tư, hắn nâng ly rượu lên rồi mỉm cười nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân có chút xấu hổ, những quan điểm này dù là hắn nói ra thế nhưng lại căn bản không phải là bản thân mình có được. Khi thấy ánh mắt kính nể của chủ nhiệm Lục, hắn vội vàng khoát tay khiêm tốn nói:
- Chủ nhiệm Lục, ngài nói những lời như vậy làm cho tôi thật sự xấu hổ. Tôi ở trước mặt hai vị lãnh đạo và cảm thấy khá thoải mái, thế cho nên nói chuyện cũng không che đậy miệng, đây chỉ là những lời nói lý lẽ suông, căn bản không thể nào so sánh với ngài được.
Chủ nhiệm Lục còn muốn nói lời khiêm tốn thì Vũ Tiểu Dương đã nâng ly rượu lên nói:
- Chủ nhiệm Lục, bí thư Vương, hai vị cũng không nên quá khiêm nhường, hai vị đều là chuyên gia ở phương diện này, tôi mời hai vị một ly.
Vì chủ đề nói chuyện rất đầu cơ, thế cho nên ba người căn bản là tràn đầy cảm hứng. Ba người uống hết nửa chai rượu, dựa theo ý của chủ nhiệm Lục thì nên uống cho xong, thế nhưng Vũ Tiểu Dương lại lấy lý do lãnh đạo còn có việc để từ chối.
- Anh Lục, bí thư Vương, ban huấn luyện của các anh khi nào thì kết thúc?
Vũ Tiểu Dương yêu cầu nhân viên phục vụ thu dọn bàn tiệc, sau đó cười tủm tỉm nói với chủ nhiệm Lục.
- Còn hơn nửa tháng.
Chủ nhiệm Lúc lên tiếng, lúc này hắn cũng không hiểu Vũ Tiểu Dương có ý gì.
- Tốt lắm, sau khi hai vị học tập xong, tôi sẽ tìm cơ hội mời hai vị một bữa tiệc chúc mừng.
Vũ Tiểu Dương nói lời mời thì chủ nhiệm Lục sẽ không từ chối, hắn cùng Vương Tử Quân nói ra những lời không say không về, trong lòng càng cảm thấy lần này Vũ Tiểu Dương mở miệng mời và mình cũng không phải là vị khách chủ yếu.
Chủ nhiệm Lục và Vũ Tiểu Dương có quan hệ cũng không phải là một hai năm, trước nay hắn là người luôn phải mời đối phương dùng cơm, rất ít khi Vũ Tiểu Dương mở miệng mời ngược lại. Nhưng lần này Vũ Tiểu Dương lại chủ động mời mình dùng cơm, nguyên nhân trong đó căn bản không thể nào giấu được những người thông minh.
Nhưng như vậy cũng tốt, tuy chủ nhiệm Lục không phải là vị khách chủ yếu, nhưng hắn nghĩ sau này mình dễ dàng kéo gần quan hệ với Vũ Tiểu Dương, cũng có vài phần an ủi.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, ba người đều nhìn về phía điện thoại của mình theo bản năng. Nhưng Vũ Tiểu Dương là người phản ứng nhanh hơn, hắn cầm lấy điện thoại của mình nhìn thoáng qua, sau đó nhanh chóng đi vào một gian phòng ở bên trong.
- Thủ trưởng...
Đây là câu nói của Vũ Tiểu Dương khi đi vào phòng, xưng hô như vậy làm cho người ta sinh ra những suy nghĩ liên miên bất định.
Vương Tử Quân và chủ nhiệm Lục đều biết thân phận của Vũ Tiểu Dương, người được Vũ Tiểu Dương xưng là thủ trưởng tất nhiên không phải là người thường. Hai người đều không nói gì, nhưng trên mặt đều có nụ cười hiểu ý.
Năm phút sau Vũ Tiểu Dương đi ra khỏi phòng, hắn cũng không nói là ai gọi điện thoại, càng không nói thêm chuyện gì. Sau khi uống một ly trà, Vũ Tiểu Dương nói hai câu với Vương Tử Quân, sau đó cười nói:
- Chủ nhiệm Lục, bí thư Vương, hôm nay chúng ta đã cơm nước no nê, tạm thời đến đây là dừng nhé?
- Cậu mau đến đây, cơ hội là khó có được, nếu cậu do dự thì tôi sẽ chạy đến kéo đi.
Chủ nhiệm Lục tuy mở miệng nói lời trêu chọc nhưng lại toát ra vài phần cảm giác về sự ưu việt của một lãnh đạo bộ và ủy ban trung ương. Mặc dù trong lúc kết giao thì hắn luôn tỏ ra nho nhã lễ độ với Vương Tử Quân, thậm chí còn có chút khách khí, thế nhưng Vương Tử Quân vẫn cảm thấy tư thái của chủ nhiệm Lục là rất tốt. Điều này làm cho Vương Tử Quân cảm thấy mình có thể diện, lại cảm thấy chính mình có vài giới hạn mà căn bản không thể nào tùy tiện vượt qua.
Vương Tử Quân là người hành tẩu quan trường nhiều năm, biết rõ tâm lý của chủ nhiệm Lục. Những người làm quan đến cấp bậc như vậy ngẫu nhiên nói vài lời hay có hành động lôi kéo anh, cũng tuyệt đối không phải là đang muốn kéo khoảng cách và làm mật thiết mối quan hệ với mình, cũng không phải là muốn thu nạp chính mình vào trong vòng quan hệ của người ta. Chỉ khi nào bảo trì mối quan hệ thích hợp, như vậy anh mới có thể đứng bên ngoài kính ngưỡng và có được sự tôn trọng thích hợp hơn.
Lúc này chủ nhiệm lục nói một cách tuyệt đối như vậy, nói rằng có người cần giới thiệu cho mình, người kia sẽ là ai chứ?
Vương Tử Quân có chút trầm ngâm, hắn nhanh chóng ôm con trai Tiểu Bảo Nhi lên rồi nói:
- Con trai, bố có việc cần phải ra ngoài một chút. Con là một người đàn ông, con nhất định sẽ phải theo sát mẹ, không cho mẹ động vào máy tính, con trai có thể làm được không?
- Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.
Tiểu tử kia chợt ưỡn ngực, sau đó lớn tiếng nói.
Hơn phút sau Vương Tử Quân đã gặp mặt chủ nhiệm Lục trong một căn Tứ Hợp Viện trông khá bình thường, lúc này chủ nhiệm Lục đang đứng chung với một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi.
Tuy hai người này đứng song song với nhau, thế nhưng nhìn vào tư thái của hai người, Vương Tử Quân vẫn biết được ai là người làm chủ. Chủ nhiệm Lục là phó chủ nhiệm ủy ban cải cách trung ương, lại đứng có hơi kém so với người đàn ông trung niên kia.
Vương Tử Quân thầm suy đoán về thân phận của người đàn ông trung niên kia, hắn đi xuống xe, vừa đi vừa chào hỏi chủ nhiệm Lục.
Chủ nhiệm Lục thấy Vương Tử Quân thì mỉm cười tiến lên chào đón, sau đó cười nói:
- Tiểu Dương, đây là bí thư Vương, Vương Tử Quân.
Làm một người trung gian trong quan trường thì đều có quy củ bất thành văn khi giới thiệu người, ai trước ai sau đều rõ ràng. Chủ nhiệm Lục là người chìm nổi quan trường lâu năm, tất nhiên sẽ không phạm vào chút sai lầm nhỏ nhặt nào. Trước tiên hắn giới thiệu Vương Tử Quân cho người được gọi là Tiểu Dương, điều này chứng tỏ trong suy nghĩ của hắn thì Tiểu Dương quan trọng và tôn quý hơn Vương Tử Quân.
Người kia sau khi nghe được lời giới thiệu của chủ nhiệm Lục thì cười tủm tỉm đi đến vươn tay nói với Vương Tử Quân:
- Chào bí thư Vương, tôi thật sự kính ngưỡng đại danh của anh từ lâu, tôi là Vũ Tiểu Dương.
Vương Tử Quân nghe cái tên Vũ Tiểu Dương mà chợt cảm thấy chấn động, dù đây là lần đầu tiên hắn được gặp mặt Vũ Tiểu Dương, thế nhưng cái tên của đối phương như sấm bên tai, căn bản là quá quen thuộc.
- Chào chủ nhiệm Lục.
Vương Tử Quân tiến lên một bước, sau đó bắt chặt tay Vũ Tiểu Dương. Người này thật sự khó lường, bản thân có chức vụ hiển hách, đừng nói là vị lãnh đạo đứng phía sau.
- Tử Quân, Tiểu Dương nghe nói chúng ta là bạn học, thế cho nên nói tôi mời cậu ra đây, để chúng ta cùng uống vài ly. Tiểu Dương bề bộn công tác, cơ hội như lúc này là khó thể tìm được.
Chủ nhiệm Lục nở nụ cười sáng lạn, giọng nói càng thêm nhiệt tình.
Căn Tứ Hợp Viện nơi này là khá bình thường, nhưng bên trong thì cực kỳ gọn gàng và thanh nhã, dụng cụ theo đúng phong cách Minh Thanh, làm cho người ta căn bản không còn biết rõ mình đang ở chỗ nào. Nhân viên phục vụ mặc sườn xám càng phụ trợ cho không gian nơi này càng thêm cao quý.
Nơi đây cũng căn bản không có trình tự gọi thức ăn, ba người vừa ngồi xuống thì có một bình trà nóng được dâng lên. Chủ nhiệm Lục được Vương Tử Quân và Vũ Tiểu Dương đề cử vị trí chủ vị, hắn chợt cười ha hả nói:
- Hôm nay hai cậu khiêm nhường như vậy, tôi đây nếu từ chối cũng là bất kính. Chúng ta ngồi cùng một chỗ với nhau cũng xem như là duyên phận, sau này cũng mong hai cậu giúp đỡ cho vài phần.
Vương Tử Quân ngồi bên phải chủ nhiệm Lục, mặc dù hắn đang cười nhưng không lên tiếng. Hắn thầm hiểu chủ nhiệm Lục nói những lời này cho hai người nghe, thế nhưng thực tế thì người chủ yếu được nghe chính là Vũ Tiểu Dương.
Với vị trí hiện tại của Vương Tử Quân thì căn bản không thể nào giúp đỡ được gì cho chủ nhiệm Lục, khác biệt là chủ nhiệm Lục còn giúp đỡ được hắn nhiều thứ. Nhưng Vũ Tiểu Dương thì lại khác, Vũ Tiểu Dương là người ở bên cạnh lãnh đạo cấp cao, vào đúng thời điểm quan trọng chỉ cần nói tốt cho chủ nhiệm Lục vài ba câu thì kết quả cũng là khác biệt lớn.
Vũ Tiểu Dương giống như đã được nghe rất nhiều những lời giống như thế này, thế cho nên chỉ mỉm cười từ chối cho ý kiến, thái độ căn bản là lập lờ nước đôi. Là người ở trong quan trường, thật sự rất khó để biểu hiện một thái độ rõ ràng, thậm chí không biểu hiện thái độ còn tốt hơn cả lên tiếng biểu hiện. Mặc kệ sự việc biến đổi như thế nào thì quyền lên tiếng cũng nằm trong tay mình, như vậy tiến có thể công và lùi có thể thủ.
Chủ nhiệm Lục là người thông minh, hắn cũng là người nói đến đúng điểm thì dừng. Lúc này hắn đã nói xong, hắn cũng không tiếp tục huyên náo ở phương diện này, hắn chợt thay đổi chủ đề, nói đến những chuyện trong nước.
Vị trí của chủ nhiệm Lục căn bản làm cho hắn nắm giữ được nhiều chuyện kỳ bí so với các vị lãnh đạo bình thường khác, Vũ Tiểu Dương thì căn bản không cần phải nói, mỗi ngày đều phải liên hệ với lãnh đạo, thế cho nên những gì biết được cũng không phải là người thường có thể so sánh được.
Nói chuyện ở phương diện này vốn là điểm mạnh của hai người chủ nhiệm Lục và Vũ Tiểu Dương, thế nhưng Vương Tử Quân lại là người có ký ức hai đời người, thế nên hắn căn bản có thể vượt qua và áp chế cả hai người đối diện.
- Anh Lục, thời điểm nguy cơ tài chính vừa đi qua, lúc này lãnh đạo rất coi trọng đến phương diện phát triển kinh tế trong nước.
Vũ Tiểu Dương nâng ly rượu lên uống một ngụm rồi nói.
Chủ nhiệm Lục cười nói:
- Đơn vị chúng tôi đang tiến hành nghiên cứu các phương hướng chấn hưng kinh tế, rất nhiều người cho rằng sau nguy cơ tài chính thì sẽ có một xu thế phát triển mới đang chờ đón, nhưng phải thúc đẩy như thế nào thì có rất nhiều tranh luận.
Vương Tử Quân thỉnh thoảng nói vào vài câu, thế nhưng đại đa số sau này đều lắng nghe hai người Vũ Tiểu Dương và chủ nhiệm Lục lên tiếng. Dù sao hắn và Vũ Tiểu Dương còn chưa quá quen thuộc, nếu mở lời lôi kéo quá nhiều thì căn bản là cấm kỵ.
- Bí thư Vương, cậu là người sáng tạo ra tốc độ phát triển cao vời của thành phố La Nam, cậu có ý kiến gì với kinh tế trong nước không?
Vũ Tiểu Dương nói vài câu với chủ nhiệm Lục, sau đó đột nhiên quay sang hỏi Vương Tử Quân.
Chủ nhiệm Lục ngồi cười tủm tỉm ở phía bên kia, hắn càng thêm khẳng định ý nghĩ của mình. Hắn và Vũ Tiểu Dương có quan hệ khá tốt, cũng thường xuyên qua lại dùng cơm với nhau, thế nhưng đại đa số thời điểm đều là do hắn mở miệng mời cơm.
Hôm nay một người ở bên cạnh lãnh đạo trung ương như Vũ Tiểu Dương lại chủ động mời chủ nhiệm Lục dùng cơm, lại nhắc nhở hắn mời khách là Vương Tử Quân. Tuy lý do của Vũ Tiểu Dương căn bản là khá khéo léo, thế nhưng cảm giác khéo léo đó căn bản không thể nào gạt được một người lão luyện quan trường như chủ nhiệm Lục.
Xem ra Vương Tử Quân thật sự giống như nhận định của đa số mọi người, rõ ràng đây là một người hợp ý đế vương, nếu không thì Vũ Tiểu Dương sẽ căn bản không đến mời cơm, lại càng không đến mức ném chủ đề lên người Vương Tử Quân vào lúc này.
Vương Tử Quân cũng có chút cảm giác như chủ nhiệm Lục, hắn trầm ngâm giây lát rồi cười nói:
- Tình thế phát triển kinh tế sau nguy cơ tài chính là điều khẳng định, hơn nữa sau nguy cơ lần này thì kinh tế trong nước sẽ tiến vào giai đoạn hát vang tiến mạnh, còn phương diện xúc tiến phát triển kinh tế như thế nào, tôi cho rằng...
Kiếp trước Vương Tử Quân đã đọc qua không ít sách nghiên cứu kinh tế, đặc biệt là những bài luận trên báo. Lúc này Vũ Tiểu Dương lên tiếng đặt vấn đềp, hắn nhanh chóng dựa vào vài bài viết kiếp trước để lên tiếng.
Nội dung những bài luận mà Vương Tử Quân dựa vào để nói ra căn bản đều đã được thực tế kiểm chứng, tất cả đều chính xác, nhưng hắn cũng không quên sửa lại những sai lầm nhỏ bên trong.
Chủ nhiệm Lục vốn rất coi trọng Vương Tử Quân, đây là người đầu óc rõ ràng linh hoạt, rất có ý nghĩ mới mẻ. Nhưng biểu hiện của Vương Tử Quân hôm nay lại làm hắn sinh ra chú cảm giác coi thường, vì dù người này có tốt đẹp thì căn bản cũng là thanh niên, thật sự là nghé con không sợ cọp. Mặc dù đại đa số mọi người đều cho rằng sau nguy cơ tài chính sẽ đến thời điểm kinh tế phát triển mạnh mẽ, thế nhưng cho dù là chuyên gia cũng chỉ nói nửa câu giữ lại nửa câu, căn bản không dám nói lời vẹn toàn. Nhưng Vương Tử Quân lúc này lại lên tiếng khẳng định, cho ra kết luận rất gọn gàng dứt khoát.
Chủ nhiệm Lục nghĩ như vậy thế nên ánh mắt nhìn về phía Vương Tử Quân có chút ảm đạm. Đối phương xem ra vẫn còn trẻ, mặc dù đã tiến lên vị trí đã ngang hàng với mình, thế nhưng phương diện tâm cơ vẫn còn kém mình một bậc thang không ngắn.
Những phương diện mà Vương Tử Quân mở miệng nói rằng dễ phạm sai lầm lại chính là phương diện mà chủ nhiệm Lục cảm thấy có thể dễ dàng phát triển mạnh mẽ. Bây giờ nghe Vương Tử Quân phân tích, hắn cũng cảm thấy thật sự đổ mồ hôi.
Chân lý cũng sai lầm có đôi khi chỉ là kém nhau một bước, như vậy cũng giống như một tầng cửa sổ, chỉ cần chọc vào, sai lầm cũng có thể biến thành bướm phá kén, biến thành chân lý; nếu chọc vào mà không mở, như vậy chân lý sẽ biến thành sai lầm.
Chủ nhiệm Lục vốn là chuyên gia, hắn không phải không nghĩ ra, thế nhưng muốn tìm được một chân lý phát triển vào giai đoạn hiện tại cũng không phải là dễ dàng. Vương Tử Quân nói giống như làm cho hắn tìm ra được đầu mối, giống như cảm giác xé toang màn đêm tìm thấy ánh sáng.
Vũ Tiểu Dương chăm chú lắng nghe những lời của Vương Tử Quân, hắn không mở miệng nhưng ánh mắt nhìn về phía Vương Tử Quân lại có thêm vài phần ôn hòa.
- Bí thư Vương, anh làm bí thư thị ủy bên dưới giống như nhân tài không được trọng dụng, theo tôi thì phải có vị trí thật sự thích hợp mới tốt.
Chủ nhiệm Lục chờ Vương Tử Quân nói xong thì nhanh chóng bừng tỉnh trong trầm tư, hắn nâng ly rượu lên rồi mỉm cười nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân có chút xấu hổ, những quan điểm này dù là hắn nói ra thế nhưng lại căn bản không phải là bản thân mình có được. Khi thấy ánh mắt kính nể của chủ nhiệm Lục, hắn vội vàng khoát tay khiêm tốn nói:
- Chủ nhiệm Lục, ngài nói những lời như vậy làm cho tôi thật sự xấu hổ. Tôi ở trước mặt hai vị lãnh đạo và cảm thấy khá thoải mái, thế cho nên nói chuyện cũng không che đậy miệng, đây chỉ là những lời nói lý lẽ suông, căn bản không thể nào so sánh với ngài được.
Chủ nhiệm Lục còn muốn nói lời khiêm tốn thì Vũ Tiểu Dương đã nâng ly rượu lên nói:
- Chủ nhiệm Lục, bí thư Vương, hai vị cũng không nên quá khiêm nhường, hai vị đều là chuyên gia ở phương diện này, tôi mời hai vị một ly.
Vì chủ đề nói chuyện rất đầu cơ, thế cho nên ba người căn bản là tràn đầy cảm hứng. Ba người uống hết nửa chai rượu, dựa theo ý của chủ nhiệm Lục thì nên uống cho xong, thế nhưng Vũ Tiểu Dương lại lấy lý do lãnh đạo còn có việc để từ chối.
- Anh Lục, bí thư Vương, ban huấn luyện của các anh khi nào thì kết thúc?
Vũ Tiểu Dương yêu cầu nhân viên phục vụ thu dọn bàn tiệc, sau đó cười tủm tỉm nói với chủ nhiệm Lục.
- Còn hơn nửa tháng.
Chủ nhiệm Lúc lên tiếng, lúc này hắn cũng không hiểu Vũ Tiểu Dương có ý gì.
- Tốt lắm, sau khi hai vị học tập xong, tôi sẽ tìm cơ hội mời hai vị một bữa tiệc chúc mừng.
Vũ Tiểu Dương nói lời mời thì chủ nhiệm Lục sẽ không từ chối, hắn cùng Vương Tử Quân nói ra những lời không say không về, trong lòng càng cảm thấy lần này Vũ Tiểu Dương mở miệng mời và mình cũng không phải là vị khách chủ yếu.
Chủ nhiệm Lục và Vũ Tiểu Dương có quan hệ cũng không phải là một hai năm, trước nay hắn là người luôn phải mời đối phương dùng cơm, rất ít khi Vũ Tiểu Dương mở miệng mời ngược lại. Nhưng lần này Vũ Tiểu Dương lại chủ động mời mình dùng cơm, nguyên nhân trong đó căn bản không thể nào giấu được những người thông minh.
Nhưng như vậy cũng tốt, tuy chủ nhiệm Lục không phải là vị khách chủ yếu, nhưng hắn nghĩ sau này mình dễ dàng kéo gần quan hệ với Vũ Tiểu Dương, cũng có vài phần an ủi.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, ba người đều nhìn về phía điện thoại của mình theo bản năng. Nhưng Vũ Tiểu Dương là người phản ứng nhanh hơn, hắn cầm lấy điện thoại của mình nhìn thoáng qua, sau đó nhanh chóng đi vào một gian phòng ở bên trong.
- Thủ trưởng...
Đây là câu nói của Vũ Tiểu Dương khi đi vào phòng, xưng hô như vậy làm cho người ta sinh ra những suy nghĩ liên miên bất định.
Vương Tử Quân và chủ nhiệm Lục đều biết thân phận của Vũ Tiểu Dương, người được Vũ Tiểu Dương xưng là thủ trưởng tất nhiên không phải là người thường. Hai người đều không nói gì, nhưng trên mặt đều có nụ cười hiểu ý.
Năm phút sau Vũ Tiểu Dương đi ra khỏi phòng, hắn cũng không nói là ai gọi điện thoại, càng không nói thêm chuyện gì. Sau khi uống một ly trà, Vũ Tiểu Dương nói hai câu với Vương Tử Quân, sau đó cười nói:
- Chủ nhiệm Lục, bí thư Vương, hôm nay chúng ta đã cơm nước no nê, tạm thời đến đây là dừng nhé?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.