Chương 1117: Sờ vào bắn ngược
Bảo Thạch Tiêu
11/12/2014
Diệp Thừa Dân ngồi sau bàn làm việc với vẻ mặt cực kỳ âm trầm.
Lão cũng không ngờ rõ ràng lại có sự việc như vậy phát sinh, một vụ hung án quá ác liệt, tất nhiên sẽ tạo nên những ảnh hưởng mặt trái cực kỳ to lớn ở tỉnh Nam Giang.
Dù sao thì Phục Đại Thành cũng không phải là nhân vật tầm thường, công ty Đại Thành có lực ảnh hưởng không nhỏ.
Diệp Thừa Dân nghĩ đến vụ hung án này, thế nhưng càng nghĩ nhiều đến Vương Tử Quân. Lão nhìn vào những biểu hiện của Vương Tử Quân ở tỉnh Nam Giang, lão thấy Vương Tử Quân căn bản là phù hợp với yêu cầu của mình. Chỉ cần người này tiếp tục ở lại Nam Giang vài năm, căn bản có thể là nhân tố quan trọng cho sự nghiệp ổn định để xây dựng và phát triển tỉnh Nam Giang của mình.
Nhưng Diệp Thừa Dân căn bản cảm thấy không kịp trở tay chính là biên độ vung tay của Vương Tử Quân có hơi lớn, hơn nữa hành động lại có tính bắn ngược. Mình đã cảnh cáo Vương Tử Quân, tin tưởng Vương Tử Quân cũng là người thông minh, có thể lĩnh ngộ được ý nghĩa lời nói cảnh cáo của mình, sau đó ung dung lui bước.
Nhưng bây giờ sự việc này phát sinh, Vương Tử Quân còn có thể lui đi đâu? Còn có thể lui đến nơi nào? Nếu như sự kiện này bị người ta nắm chặt để tiến hành công kích, như vậy sẽ có ngày mà uy tín của Vương Tử Quân lập nên thất bại thảm hại.
Một vị bí thư ủy ban tư pháp làm việc không ổn định như vậy sẽ giúp đỡ cho mình được cái gì? Tuy Diệp Thừa Dân cảm thấy tiếc nuối nhưng cũng không oán trách nhiều với Vương Tử Quân, dù sao thì dưới tình thế này lão cũng phải cực kỳ cẩn thận, huống hồ là một cán bộ lãnh đạo trẻ tuổi như Vương Tử Quân.
Thực tế thì Vương Tử Quân căn bản không làm sai điều gì.
Diệp Thừa Dân nghĩ đến tình huống mình về thủ đô dự họp, một vị lãnh đạo đã mở miệng phó thác, lão càng cảm thấy khó chịu. Dù sao thì Vương Tử Quân cũng là tướng dưới trướng của lão, nếu như một đồng chí có tương lai như vậy lại té ngã ngay trên địa bàn của mình, như vậy mình sao có thể mở miệng nói với vị lãnh đạo kia được?
Nhưng thế cục bây giờ thì dù là Diệp Thừa Dân cũng sinh ra cảm giác khó thể khống chế. Lão là bí thư tỉnh ủy, nhưng trách nhiệm của lão vào lúc này là phải nghe cả ý kiến của thủ hạ cấp dưới.
- Tút tút tút.
Chuông điện thoại vang lên, Diệp Thừa Dân nhìn thoáng qua số điện thoại gọi đến, thế là gương mặt trở nên âm trầm hơn. Lão rất quen thuộc số điện thoại này, lão có chút do dự, cuối cùng vẫn nghe máy.
- Alo, chủ tịch Chử sao?
Giọng nói của Diệp Thừa Dân đã trở nên cực kỳ bình tĩnh, trong đó có vài phần thân cận.
Người ở đầu dây bên kia thật sự là Chữ Vận Phong, nhưng lúc này Chữ Vận Phong cũng không bình tĩnh như dĩ vãng, lão lớn tiếng nói:
- Bí thư Diệp, ngài đã nghe qua sự kiện vừa xảy ra chưa? Lúc này thành phố Đông Hồng lại xuất hiện sự kiện như vậy, tính chất của nó căn bản là quá ác liệt. Nếu như không thể nghiêm khắc đả kích dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo của đám phần tử tội phạm, như vậy chỉ sợ sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến cục diện ổn định và đại cục của tỉnh Nam Giang chúng ta.
Diệp Thừa Dân gật đầu nói:
- Chủ tịch Chử, tôi cũng rất nổi giận với sự kiện này, chúng ta căn bản không thể nuông chiều các phần tử tội phạm được. Chúng ta cần phải phá án và tống giam đám tội phạm kia, đả kích đám phần tử phạm pháp.
Hai vị lãnh đạo đứng đầu một tỉnh đã có tiếng nói chung, trên cơ bản sẽ không xuất hiện tình huống gì ngoài ý muốn. Chữ Vận Phong còn nói thêm hai câu, sau đó trầm giọng nói:
- Bí thư Diệp, thành phố Đông Hồng sở dĩ xuất hiện tình huống như vậy, tôi cho rằng chính bản thân cán bộ có vấn đề. Tôi cảm thấy chúng ta nên tổ chức hội nghị thường ủy, cần phải đốc xúc công tác của cục công an thành phố Đông Hồng.
Tổ chức hội nghị thường ủy thật sự là đốc xúc công tác của cục công an thành phố Đông Hồng sao? Diệp Thừa Dân liên tục suy xét, nhưng lão cũng không từ chối lời đề nghị của Chữ Vận Phong, lại đồng ý nói:
- Phải nói là nên làm như vậy với những tình huống đang phát sinh ở thành phố Đông Hồng. Thế này đi, tối nay các vị thường ủy cùng gặp mặt thảo luận.
Chữ Vận Phong thấy Diệp Thừa Dân tiếp nhận lời đề nghị của mình thì không nói gì thêm, lão hàn huyên thêm hai câu rồi nhanh chóng cúp điện thoại.
Diệp Thừa Dân đặt điện thoại xuống, trong đầu nghĩ về phương hướng của hội nghị thường ủy vào buổi tối. Tất nhiên sẽ phải quy kết trách nhiệm, đây là điều phải làm, phương hướng mà bọn họ đưa ra sẽ ảnh hưởng đến cục công an và thị ủy Đông Hồng, thế nhưng kết quả cuối cùng lại ảnh hưởng đến Vương Tử Quân.
Hà Duyên Cường rời khỏi cương vị tham gia học tập ở trường đảng trung ương, Đoạn Văn Đống là người tiếp nhận chủ trì công tác, tất cả đều là hoạt động của Vương Tử Quân. Nếu Vương Tử Quân là người tiến cử người tiến lên nhận nhiệm vụ, như vậy trách nhiệm cuối cùng cũng phải có người gánh vác, mà Vương Tử Quân cũng là một người trong số đó.
Đoạn Văn Đống là ai thì Diệp Thừa Dân căn bản không hiểu rõ, lão cũng không võ đoán cho rằng Đoạn Văn Đống không có năng lực, thế nhưng dù là một người có năng lực lại ở trong hoàn cảnh trong ngoài phối hợp không nghe lời, căn bản cũng không có chút tác dụng nào.
Rõ ràng Đoạn Văn Đống đang gặp phải vấn đề khó khăn này.
- Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, ngay sau đó phó bí thư Diêu Trung Tắc đi vào trong phòng. Hắn vừa vào bên trong đã lên tiếng:
- Bí thư Diệp, cục công an thành phố Đông Hồng không biết đang công tác như thế nào, trong địa phương của mình lại phát sinh vụ hung án như vậy, không biết mang đến cho chúng ta bao nhiêu áp lực đây?
Diệp Thừa Dân biết rõ Diêu Trung Tắc đang nói đến điều gì, lão gật đầu nói:
- Chúng ta nhất định phải xử lý thật nghiêm chuyện này, không những phải phá án thật mạnh mẽ, loại trừ ảnh hưởng, còn phải tiến hành đốc xúc công tác của thành phố Đông Hồng.
- À, tôi cảm thấy cần phải điều chỉnh một vài vị trí.
Diêu Trung Tắc nói đến đây thì tiếp tục lên tiếng:
- Bí thư Diệp, lúc này lãnh đạo các cục công an các tỉnh bên ngoài đều được điều phối cấp bậc cao, không ít địa phương là phó chủ tịch tỉnh kiêm nhiệm vị trí cục trưởng cục công an. Hình thức như vậy không những đề cao tính tích cực của cục công an, còn làm cho lãnh đạo đơn vị dễ trù tính công tác chung. Lúc này thời cơ của tỉnh Nam Giang chúng ta là rất tốt, tôi cảm thấy chúng ta cần phải suy xét, có nên tăng thêm trọng trách cho đồng chí cục trưởng Chân Hồng Lỗi hay không? Đồng chí này đã công tác nhiều năm ở cục công an tỉnh, là một người có năng lực, là đồng chí tốt.
Cục trưởng cục công an được điều phối vị trí phó chủ tịch tỉnh, đây vốn là một chuyện của phòng tổ chức thượng cấp, nhưng phần lớn thời điểm thì ban tổ chức trung ương sẽ tôn trọng ý kiến của các tỉnh. Nếu như được hội nghị thường ủy thông qua, như vậy đã có hơn phân nửa khả năng được thông qua ở trung ương.
Dù sao thì Phục Đại Thành cũng không phải là nhân vật tầm thường, công ty Đại Thành có lực ảnh hưởng không nhỏ.
Diệp Thừa Dân nghĩ đến vụ hung án này, thế nhưng càng nghĩ nhiều đến Vương Tử Quân. Lão nhìn vào những biểu hiện của Vương Tử Quân ở tỉnh Nam Giang, lão thấy Vương Tử Quân căn bản là phù hợp với yêu cầu của mình. Chỉ cần người này tiếp tục ở lại Nam Giang vài năm, căn bản có thể là nhân tố quan trọng cho sự nghiệp ổn định để xây dựng và phát triển tỉnh Nam Giang của mình.
Nhưng Diệp Thừa Dân căn bản cảm thấy không kịp trở tay chính là biên độ vung tay của Vương Tử Quân có hơi lớn, hơn nữa hành động lại có tính bắn ngược. Mình đã cảnh cáo Vương Tử Quân, tin tưởng Vương Tử Quân cũng là người thông minh, có thể lĩnh ngộ được ý nghĩa lời nói cảnh cáo của mình, sau đó ung dung lui bước.
Nhưng bây giờ sự việc này phát sinh, Vương Tử Quân còn có thể lui đi đâu? Còn có thể lui đến nơi nào? Nếu như sự kiện này bị người ta nắm chặt để tiến hành công kích, như vậy sẽ có ngày mà uy tín của Vương Tử Quân lập nên thất bại thảm hại.
Một vị bí thư ủy ban tư pháp làm việc không ổn định như vậy sẽ giúp đỡ cho mình được cái gì? Tuy Diệp Thừa Dân cảm thấy tiếc nuối nhưng cũng không oán trách nhiều với Vương Tử Quân, dù sao thì dưới tình thế này lão cũng phải cực kỳ cẩn thận, huống hồ là một cán bộ lãnh đạo trẻ tuổi như Vương Tử Quân.
Thực tế thì Vương Tử Quân căn bản không làm sai điều gì.
Diệp Thừa Dân nghĩ đến tình huống mình về thủ đô dự họp, một vị lãnh đạo đã mở miệng phó thác, lão càng cảm thấy khó chịu. Dù sao thì Vương Tử Quân cũng là tướng dưới trướng của lão, nếu như một đồng chí có tương lai như vậy lại té ngã ngay trên địa bàn của mình, như vậy mình sao có thể mở miệng nói với vị lãnh đạo kia được?
Nhưng thế cục bây giờ thì dù là Diệp Thừa Dân cũng sinh ra cảm giác khó thể khống chế. Lão là bí thư tỉnh ủy, nhưng trách nhiệm của lão vào lúc này là phải nghe cả ý kiến của thủ hạ cấp dưới.
- Tút tút tút.
Chuông điện thoại vang lên, Diệp Thừa Dân nhìn thoáng qua số điện thoại gọi đến, thế là gương mặt trở nên âm trầm hơn. Lão rất quen thuộc số điện thoại này, lão có chút do dự, cuối cùng vẫn nghe máy.
- Alo, chủ tịch Chử sao?
Giọng nói của Diệp Thừa Dân đã trở nên cực kỳ bình tĩnh, trong đó có vài phần thân cận.
Người ở đầu dây bên kia thật sự là Chữ Vận Phong, nhưng lúc này Chữ Vận Phong cũng không bình tĩnh như dĩ vãng, lão lớn tiếng nói:
- Bí thư Diệp, ngài đã nghe qua sự kiện vừa xảy ra chưa? Lúc này thành phố Đông Hồng lại xuất hiện sự kiện như vậy, tính chất của nó căn bản là quá ác liệt. Nếu như không thể nghiêm khắc đả kích dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo của đám phần tử tội phạm, như vậy chỉ sợ sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến cục diện ổn định và đại cục của tỉnh Nam Giang chúng ta.
Diệp Thừa Dân gật đầu nói:
- Chủ tịch Chử, tôi cũng rất nổi giận với sự kiện này, chúng ta căn bản không thể nuông chiều các phần tử tội phạm được. Chúng ta cần phải phá án và tống giam đám tội phạm kia, đả kích đám phần tử phạm pháp.
Hai vị lãnh đạo đứng đầu một tỉnh đã có tiếng nói chung, trên cơ bản sẽ không xuất hiện tình huống gì ngoài ý muốn. Chữ Vận Phong còn nói thêm hai câu, sau đó trầm giọng nói:
- Bí thư Diệp, thành phố Đông Hồng sở dĩ xuất hiện tình huống như vậy, tôi cho rằng chính bản thân cán bộ có vấn đề. Tôi cảm thấy chúng ta nên tổ chức hội nghị thường ủy, cần phải đốc xúc công tác của cục công an thành phố Đông Hồng.
Tổ chức hội nghị thường ủy thật sự là đốc xúc công tác của cục công an thành phố Đông Hồng sao? Diệp Thừa Dân liên tục suy xét, nhưng lão cũng không từ chối lời đề nghị của Chữ Vận Phong, lại đồng ý nói:
- Phải nói là nên làm như vậy với những tình huống đang phát sinh ở thành phố Đông Hồng. Thế này đi, tối nay các vị thường ủy cùng gặp mặt thảo luận.
Chữ Vận Phong thấy Diệp Thừa Dân tiếp nhận lời đề nghị của mình thì không nói gì thêm, lão hàn huyên thêm hai câu rồi nhanh chóng cúp điện thoại.
Diệp Thừa Dân đặt điện thoại xuống, trong đầu nghĩ về phương hướng của hội nghị thường ủy vào buổi tối. Tất nhiên sẽ phải quy kết trách nhiệm, đây là điều phải làm, phương hướng mà bọn họ đưa ra sẽ ảnh hưởng đến cục công an và thị ủy Đông Hồng, thế nhưng kết quả cuối cùng lại ảnh hưởng đến Vương Tử Quân.
Hà Duyên Cường rời khỏi cương vị tham gia học tập ở trường đảng trung ương, Đoạn Văn Đống là người tiếp nhận chủ trì công tác, tất cả đều là hoạt động của Vương Tử Quân. Nếu Vương Tử Quân là người tiến cử người tiến lên nhận nhiệm vụ, như vậy trách nhiệm cuối cùng cũng phải có người gánh vác, mà Vương Tử Quân cũng là một người trong số đó.
Đoạn Văn Đống là ai thì Diệp Thừa Dân căn bản không hiểu rõ, lão cũng không võ đoán cho rằng Đoạn Văn Đống không có năng lực, thế nhưng dù là một người có năng lực lại ở trong hoàn cảnh trong ngoài phối hợp không nghe lời, căn bản cũng không có chút tác dụng nào.
Rõ ràng Đoạn Văn Đống đang gặp phải vấn đề khó khăn này.
- Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, ngay sau đó phó bí thư Diêu Trung Tắc đi vào trong phòng. Hắn vừa vào bên trong đã lên tiếng:
- Bí thư Diệp, cục công an thành phố Đông Hồng không biết đang công tác như thế nào, trong địa phương của mình lại phát sinh vụ hung án như vậy, không biết mang đến cho chúng ta bao nhiêu áp lực đây?
Diệp Thừa Dân biết rõ Diêu Trung Tắc đang nói đến điều gì, lão gật đầu nói:
- Chúng ta nhất định phải xử lý thật nghiêm chuyện này, không những phải phá án thật mạnh mẽ, loại trừ ảnh hưởng, còn phải tiến hành đốc xúc công tác của thành phố Đông Hồng.
- À, tôi cảm thấy cần phải điều chỉnh một vài vị trí.
Diêu Trung Tắc nói đến đây thì tiếp tục lên tiếng:
- Bí thư Diệp, lúc này lãnh đạo các cục công an các tỉnh bên ngoài đều được điều phối cấp bậc cao, không ít địa phương là phó chủ tịch tỉnh kiêm nhiệm vị trí cục trưởng cục công an. Hình thức như vậy không những đề cao tính tích cực của cục công an, còn làm cho lãnh đạo đơn vị dễ trù tính công tác chung. Lúc này thời cơ của tỉnh Nam Giang chúng ta là rất tốt, tôi cảm thấy chúng ta cần phải suy xét, có nên tăng thêm trọng trách cho đồng chí cục trưởng Chân Hồng Lỗi hay không? Đồng chí này đã công tác nhiều năm ở cục công an tỉnh, là một người có năng lực, là đồng chí tốt.
Cục trưởng cục công an được điều phối vị trí phó chủ tịch tỉnh, đây vốn là một chuyện của phòng tổ chức thượng cấp, nhưng phần lớn thời điểm thì ban tổ chức trung ương sẽ tôn trọng ý kiến của các tỉnh. Nếu như được hội nghị thường ủy thông qua, như vậy đã có hơn phân nửa khả năng được thông qua ở trung ương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.