Chương 997: Sự kiện nhuốm màu hồng
Bảo Thạch Tiêu
25/09/2014
Mặc dù pháp luật luôn nói đối xử ngang hàng với tất cả mọi người, thế nhưng luôn luôn có một số người, có một số việc căn bản bị ảnh
hưởng bởi nhiều nhân tố. Tuyệt đối không thể dùng hai từ công bằng để có thể đối đãi với sự kiện của Liêu An Như.
Mặc dù trong cuộc sống hiện tại thì Vương Tử Quân luôn bày ra tư thế đứng cách xa với người vợ kiếp trước là Liêu An Như, hơn nữa xem như hai người là hai đường song song. Thế nhưng trong thế giới nội tâm của hắn thì vẫn yên lặng chú ý đến nàng, hy vọng nàng có thể sống tốt.
Cục diện hiện tại Vương Tử Quân căn bản không thể nào chống đỡ hết được cho nàng, tuy hậu quả của sự kiện giúp đỡ này là khó thể dự đoán được, thế nhưng nếu hắn nhẫn tâm bỏ mặc, hắn thật sự không làm được.
- Cục trưởng Mễ sao?
Vương Tử Quân bấm số điện thoại của cục trưởng cục công an Mễ Hoa Lâm.
Mễ Hoa Lâm đã sớm khắc ghi dãy số điện thoại của bí thư Vương Tử Quân, khoảnh khắc khi nhận được cuộc điện thoại này thì hắn nhanh chóng đứng lên trên bàn rượu, sau đó dùng giọng cung kính nói:
- Bí thư Vương, tôi là Mễ Hoa Lâm, mong ngài cho ra chỉ thị.
Vương Tử Quân nhanh chóng nói:
- Có người quấy rầy tiểu thư Liêu An Như ở khách sạn Phi Dược, cũng xảy ra sự việc ngoài ý muốn, anh đến xử lý một chút.
Vương Tử Quân cũng không cho ra nhiều chỉ thị mà nhanh chóng cúp điện thoại. Hắn tin tưởng chỉ cần mình ra lệnh một tiếng thì Mễ Hoa Lâm sẽ ngầm hiểu, sẽ làm tốt sự việc.
Sau khi đặt điện thoại xuống thì Vương Tử Quân vò đầu, hắn lại cầm điện thoại lên, lần này gọi cho Lý Đức Trụ.
- Bí thư Vương, ngài cần dùng xe sao? Tôi sẽ đến ngay.
Lý Đức Trụ cũng đang uống rượu. Hôm nay bí thư Vương đã lật ngược thế cờ, làm cho hắn cảm thấy cực kỳ vui sướng. Sau khi đưa Vương Tử Quân an toàn về nhà, hắn nhanh chóng hẹn vài người bạn đi uống rượu.
Bữa tiệc rượu mới bắt đầu được một nửa thì Vương Tử Quân gọi điện thoại đến, điều này không khỏi làm cho Lý Đức Trụ có chút không yên.
- Đức Trụ, cậu đang ở bên ngoài sao? Cậu đừng nói gì cả, hãy nghe tôi nói. Bây giờ cậu đi vào trong khách sạn đang tiếp đãi các phóng viên, mau nói cho bọn họ biết chuyện một người đàn ông lao ra khỏi phòng của Liêu An Như, lập tức đi làm.
Lý Đức Trụ chợt cảm thấy tỉnh rượu, hắn ý thức được nhiệm vụ này là không nhỏ, thế là lên tiếng:
- Bí thư Vương, tôi sẽ đi làm ngay, ngài còn có gì cần phân phó không?
- Đối với các ngôi sao thì chuyện hấp dẫn ánh mắt mọi người nhất thường có liên quan đến tình cảm, cậu nhớ cho kỹ, phải nghĩ biện pháp hoàn thành nhiệm vụ.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, sau đó hắn trầm giọng nói với Lý Đức Trụ.
Sau khi sắp xếp tốt với Lý Đức Trụ, Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống, lúc này hắn đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Mỗi khi gặp chuyện lớn thì phải bình tâm tĩnh khí, Vương Tử Quân thầm báo cho mình như vậy.
Khi Vương Tử Quân đang ngồi ở nhà chờ tin tức, lúc này bên ngoài khách sạn Phi Dược đã rối loạn, rất nhiều người vây quanh một người té từ bên trên xuống đang hấp hối ben ngoài khách sạn.
- Ai vậy, sao lại rơi từ trên khách sạn xuống?
- Vẫn chưa chết, mau gọi xe cứu thuơng.
- Đã gọi cho bảo vệ! Bảo vệ, sao lại như vậy?
...
So với đám người qua đường đang liên tục mở miệng ồn ào thì bảo vệ lại càng bức bối, bọn họ nghe thấy âm thanh vật nặng rơi xuống, thế là chạy ra. Ngoài chứng kiến một người đã hoàn toàn biến đổi đang nằm trong vũng máu, cũng không biết có chuyện gì xảy ra.
- Hừ, nhất định là từ bên trên rơi xuống, trời, rơi từ lầu năm xuống đất, không chết thì cũng là mạng lớn.
- Người này thật xui xẻo, anh xem thủy tinh đâm vào người kìa, con bà nó, đây có khác gì tự cung chứ?
Một người đàn ông trung niên hơn ba mươi tuổi chỉ vào một khối thủy tinh hơn hai mươi centimet cắm vào bộ hạ của Tào Viễn rồi khẽ nói.
- Trời ạ, phương pháp tự hại mình này phải có dũng khí lắm mới làm được.
- Anh đừng nói nữa, có lẽ cảm giác đau đớn lúc này cũng không kém đánh thuốc mê để giải phẫu chuyển giới đâu.
...
Chỉ vài phút sau thì xe cứu thương và xe cảnh sát cùng chạy đến. Hai vị cảnh sát nhân dân đi xuống xe cùng với bác sĩ đưa Tào Viễn lên giường cấp cứu, nhân viên y tế cũng nhanh chóng tiến hành cứu giúp.
- Đây là có chuyện gì xảy ra? Vì sao lại có người từ trên lầu rơi xuống?
Viên cảnh sát nhân dân nhìn bảo vệ, sau đó mở miệng tìm nhân chứng.
Thấy bảo vệ cũng không hiểu, hỏi gì cũng không biết, viên cảnh sát chợt thay đổi vấn đề:
- Ai ở trong phòng kia?
Nếu như đó là phòng của người bình thường thì đám bảo vệ căn bản là không thể nhớ được, nhưng hai người lại cực kỳ quen thuộc căn phòng của Liêu An Như. Bọn họ là người hâm mộ của Liêu An Như, hai người hầu như mỗi ngày đều nhìn về phía căn phòng kia, hy vọng có thể được một lần gặp mặt mỹ nữ giống như tiên nữ trong mộng của mình.
Vừa rồi đám bảo vệ đang rất khủng hoảng nên căn bản không nhớ đến điều này, bây giờ nghe viên cảnh sát hỏi, bọn họ vội vàng nói:
- Liêu An Như, đó là phòng của Liêu An Như.
Ba chữ Liêu An Như làm cho đám người đứng xem náo nhiệt ở chung chợt sợ ngây người, Liêu An Như là người phát ngôn của khu du lịch Cô Yên Sơn, sức ảnh hưởng và sự nổi tiếng của nàng ở thành phố La Nam cũng không phải là bình thường. Hầu như có thể cho rằng hai phần ba dân số thành phố La Nam là fan hâm mộ của Liêu An Như.
Lúc này đám người chợt nghĩ về những sự việc liên quan đến đám đàn ông khốn kiếp, thế là căn bản không còn đồng tình với Tào Viễn ở trên xe cứu thương, càng không ít người chợt cảm thấy hả hê.
- Huýt huýt huýt!
Tiếng còi xe cảnh sát từ phương xa truyền đến, một chiếc xe cảnh sát lao đến như bay.
- Anh Hầu, sao lúc này các anh cũng đến rồi?
Hai viên cảnh sát đang tìm hiểu tình huống thấy người vừa xuống xe thì lớn tiếng chào hỏi.
- Tiểu Lý, các cậu cũng đến sao? Sớm biết có hai người ở đây thì chúng tôi sẽ không đến. Hừ, vừa rồi có người gọi điện thoại báo cảnh sát có người cưỡng hiếp.
Tên cảnh sát gọi là anh Hầu mở miệng nói, sau đó nhìn về phía bảo vệ:
- Phòng 401 ở chỗ nào?
Tên bảo vệ vốn cảm thấy cực kỳ oán hận vì một tên đàn ông khốn kiếp rơi khỏi phòng người mình hâm mộ, lúc này nghe thấy viên cảnh sát mở miệng hỏi, thế là vô thức chỉ tay về phía căn phòng có phần kính ốp bên ngoài bị vỡ.
Hai tên cảnh sát khẽ gật đầu, bọn họ đi vào trong khách sạn, thế nhưng lúc này đám người bên ngoài lại nghị luận ồn ào.
- Vừa rồi cảnh sát nói gì? Có người trong phòng Liêu An Như báo với cảnh sát rằng có người cưỡng hiếp sao?
- Người này từ trong phòng Liêu An Như lao ra, có phải là hắn không?
- Chắc chắn là như vậy, tên này có bộ dạng xấu xí, nhìn qua là biết không phải thứ gì tốt. Trước khi làm gì đó cũng cần phải soi mặt xuống nước tiểu xem mình có bản lĩnh hay không chứ? Bây giờ thì tốt rồi, chuyện tốt không thành, lại thiếu chút nữa bị ngã chết, đây không phải tự làm tự chịu sao?
...
- Đồng chí cảnh sát, tôi là phóng viên của báo Trần Nhật, tôi muốn hỏi một chút, người báo cảnh sát ở phòng 401 sao?
Một người phụ nữ mặc váy ngắn cầm microphoen nhanh chóng mở miệng hỏi một viên cảnh sát.
Cảnh sát vốn không thích có người chất vấn công tác của mình, thế nhưng đối mặt với người phụ nữ đẹp đẽ với giọng điệu ngọt ngào, hai tên cảnh sát cũng không sinh ra cảm giác tức giận, bọn họ lớn tiếng nói:
- Là phòng 401!
- Xin hỏi đồng chí bảo vệ, phòng bốn lẻ một là của Liêu An Như đăng ký sao?
- Điều này là đương nhiên, mỗi ngày tôi đều xuất hiện trên đó, mong một lần Liêu An Như đi ra ngoài.
Bảo vệ dùng giọng khẳng định nói.
Nữ phóng viên chợt cảm thấy cực kỳ hưng phấn, nàng dùng giọng hưng phấn nói:
- Thưa các khán thính giả nghe đài, tôi là phóng viên Triệu Tiểu Vi của báo Trần Nhật đang đưa tin tại hiện trường. Vừa rồi một người đàn ông rơi xuống khỏi ban công phòng nữ ngôi sao Liêu An Như, cảnh sát đến hiện trường nói rằng có người gọi điện thoại báo mình bị cưỡng hiếp, tình huống của sự việc là như thế nào, chúng tôi sẽ nhanh chóng cập nhật.
Nữ phóng viên còn chưa nói dứt lời thì thấy có một đám phóng viên lao đến, bọn họ đã cơ bản biết rõ tình huống, thế cho nên người nào cũng giống như một con sói đói.
Lúc này hai tên cảnh sát cũng không còn thời gian trả lời, bọn họ nhanh chóng cất bước lên lầu, dù sao thì bên trên mới là địa điểm công tác của bọn họ.
- Bác sĩ, tình huống của anh ấy như thế nào?
Hai gã cảnh sát đến trước cùng bác sĩ nâng cáng đưa Tào Viễn lên xe, sau đó vội vàng hỏi.
Viên bác sĩ với hai tay đầy máu nhìn hai tên cảnh sát rồi khắc lắc đầu nói:
- Mạng sống thì còn giữ được, nhưng sau này chỉ có thể ngồi xe lăn mà thôi. Hơn nữa phần bụng dưới bị đâm thủng, xem ra sau này căn bản mất khả năng sinh sản.
Mặc dù trong cuộc sống hiện tại thì Vương Tử Quân luôn bày ra tư thế đứng cách xa với người vợ kiếp trước là Liêu An Như, hơn nữa xem như hai người là hai đường song song. Thế nhưng trong thế giới nội tâm của hắn thì vẫn yên lặng chú ý đến nàng, hy vọng nàng có thể sống tốt.
Cục diện hiện tại Vương Tử Quân căn bản không thể nào chống đỡ hết được cho nàng, tuy hậu quả của sự kiện giúp đỡ này là khó thể dự đoán được, thế nhưng nếu hắn nhẫn tâm bỏ mặc, hắn thật sự không làm được.
- Cục trưởng Mễ sao?
Vương Tử Quân bấm số điện thoại của cục trưởng cục công an Mễ Hoa Lâm.
Mễ Hoa Lâm đã sớm khắc ghi dãy số điện thoại của bí thư Vương Tử Quân, khoảnh khắc khi nhận được cuộc điện thoại này thì hắn nhanh chóng đứng lên trên bàn rượu, sau đó dùng giọng cung kính nói:
- Bí thư Vương, tôi là Mễ Hoa Lâm, mong ngài cho ra chỉ thị.
Vương Tử Quân nhanh chóng nói:
- Có người quấy rầy tiểu thư Liêu An Như ở khách sạn Phi Dược, cũng xảy ra sự việc ngoài ý muốn, anh đến xử lý một chút.
Vương Tử Quân cũng không cho ra nhiều chỉ thị mà nhanh chóng cúp điện thoại. Hắn tin tưởng chỉ cần mình ra lệnh một tiếng thì Mễ Hoa Lâm sẽ ngầm hiểu, sẽ làm tốt sự việc.
Sau khi đặt điện thoại xuống thì Vương Tử Quân vò đầu, hắn lại cầm điện thoại lên, lần này gọi cho Lý Đức Trụ.
- Bí thư Vương, ngài cần dùng xe sao? Tôi sẽ đến ngay.
Lý Đức Trụ cũng đang uống rượu. Hôm nay bí thư Vương đã lật ngược thế cờ, làm cho hắn cảm thấy cực kỳ vui sướng. Sau khi đưa Vương Tử Quân an toàn về nhà, hắn nhanh chóng hẹn vài người bạn đi uống rượu.
Bữa tiệc rượu mới bắt đầu được một nửa thì Vương Tử Quân gọi điện thoại đến, điều này không khỏi làm cho Lý Đức Trụ có chút không yên.
- Đức Trụ, cậu đang ở bên ngoài sao? Cậu đừng nói gì cả, hãy nghe tôi nói. Bây giờ cậu đi vào trong khách sạn đang tiếp đãi các phóng viên, mau nói cho bọn họ biết chuyện một người đàn ông lao ra khỏi phòng của Liêu An Như, lập tức đi làm.
Lý Đức Trụ chợt cảm thấy tỉnh rượu, hắn ý thức được nhiệm vụ này là không nhỏ, thế là lên tiếng:
- Bí thư Vương, tôi sẽ đi làm ngay, ngài còn có gì cần phân phó không?
- Đối với các ngôi sao thì chuyện hấp dẫn ánh mắt mọi người nhất thường có liên quan đến tình cảm, cậu nhớ cho kỹ, phải nghĩ biện pháp hoàn thành nhiệm vụ.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, sau đó hắn trầm giọng nói với Lý Đức Trụ.
Sau khi sắp xếp tốt với Lý Đức Trụ, Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống, lúc này hắn đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Mỗi khi gặp chuyện lớn thì phải bình tâm tĩnh khí, Vương Tử Quân thầm báo cho mình như vậy.
Khi Vương Tử Quân đang ngồi ở nhà chờ tin tức, lúc này bên ngoài khách sạn Phi Dược đã rối loạn, rất nhiều người vây quanh một người té từ bên trên xuống đang hấp hối ben ngoài khách sạn.
- Ai vậy, sao lại rơi từ trên khách sạn xuống?
- Vẫn chưa chết, mau gọi xe cứu thuơng.
- Đã gọi cho bảo vệ! Bảo vệ, sao lại như vậy?
...
So với đám người qua đường đang liên tục mở miệng ồn ào thì bảo vệ lại càng bức bối, bọn họ nghe thấy âm thanh vật nặng rơi xuống, thế là chạy ra. Ngoài chứng kiến một người đã hoàn toàn biến đổi đang nằm trong vũng máu, cũng không biết có chuyện gì xảy ra.
- Hừ, nhất định là từ bên trên rơi xuống, trời, rơi từ lầu năm xuống đất, không chết thì cũng là mạng lớn.
- Người này thật xui xẻo, anh xem thủy tinh đâm vào người kìa, con bà nó, đây có khác gì tự cung chứ?
Một người đàn ông trung niên hơn ba mươi tuổi chỉ vào một khối thủy tinh hơn hai mươi centimet cắm vào bộ hạ của Tào Viễn rồi khẽ nói.
- Trời ạ, phương pháp tự hại mình này phải có dũng khí lắm mới làm được.
- Anh đừng nói nữa, có lẽ cảm giác đau đớn lúc này cũng không kém đánh thuốc mê để giải phẫu chuyển giới đâu.
...
Chỉ vài phút sau thì xe cứu thương và xe cảnh sát cùng chạy đến. Hai vị cảnh sát nhân dân đi xuống xe cùng với bác sĩ đưa Tào Viễn lên giường cấp cứu, nhân viên y tế cũng nhanh chóng tiến hành cứu giúp.
- Đây là có chuyện gì xảy ra? Vì sao lại có người từ trên lầu rơi xuống?
Viên cảnh sát nhân dân nhìn bảo vệ, sau đó mở miệng tìm nhân chứng.
Thấy bảo vệ cũng không hiểu, hỏi gì cũng không biết, viên cảnh sát chợt thay đổi vấn đề:
- Ai ở trong phòng kia?
Nếu như đó là phòng của người bình thường thì đám bảo vệ căn bản là không thể nhớ được, nhưng hai người lại cực kỳ quen thuộc căn phòng của Liêu An Như. Bọn họ là người hâm mộ của Liêu An Như, hai người hầu như mỗi ngày đều nhìn về phía căn phòng kia, hy vọng có thể được một lần gặp mặt mỹ nữ giống như tiên nữ trong mộng của mình.
Vừa rồi đám bảo vệ đang rất khủng hoảng nên căn bản không nhớ đến điều này, bây giờ nghe viên cảnh sát hỏi, bọn họ vội vàng nói:
- Liêu An Như, đó là phòng của Liêu An Như.
Ba chữ Liêu An Như làm cho đám người đứng xem náo nhiệt ở chung chợt sợ ngây người, Liêu An Như là người phát ngôn của khu du lịch Cô Yên Sơn, sức ảnh hưởng và sự nổi tiếng của nàng ở thành phố La Nam cũng không phải là bình thường. Hầu như có thể cho rằng hai phần ba dân số thành phố La Nam là fan hâm mộ của Liêu An Như.
Lúc này đám người chợt nghĩ về những sự việc liên quan đến đám đàn ông khốn kiếp, thế là căn bản không còn đồng tình với Tào Viễn ở trên xe cứu thương, càng không ít người chợt cảm thấy hả hê.
- Huýt huýt huýt!
Tiếng còi xe cảnh sát từ phương xa truyền đến, một chiếc xe cảnh sát lao đến như bay.
- Anh Hầu, sao lúc này các anh cũng đến rồi?
Hai viên cảnh sát đang tìm hiểu tình huống thấy người vừa xuống xe thì lớn tiếng chào hỏi.
- Tiểu Lý, các cậu cũng đến sao? Sớm biết có hai người ở đây thì chúng tôi sẽ không đến. Hừ, vừa rồi có người gọi điện thoại báo cảnh sát có người cưỡng hiếp.
Tên cảnh sát gọi là anh Hầu mở miệng nói, sau đó nhìn về phía bảo vệ:
- Phòng 401 ở chỗ nào?
Tên bảo vệ vốn cảm thấy cực kỳ oán hận vì một tên đàn ông khốn kiếp rơi khỏi phòng người mình hâm mộ, lúc này nghe thấy viên cảnh sát mở miệng hỏi, thế là vô thức chỉ tay về phía căn phòng có phần kính ốp bên ngoài bị vỡ.
Hai tên cảnh sát khẽ gật đầu, bọn họ đi vào trong khách sạn, thế nhưng lúc này đám người bên ngoài lại nghị luận ồn ào.
- Vừa rồi cảnh sát nói gì? Có người trong phòng Liêu An Như báo với cảnh sát rằng có người cưỡng hiếp sao?
- Người này từ trong phòng Liêu An Như lao ra, có phải là hắn không?
- Chắc chắn là như vậy, tên này có bộ dạng xấu xí, nhìn qua là biết không phải thứ gì tốt. Trước khi làm gì đó cũng cần phải soi mặt xuống nước tiểu xem mình có bản lĩnh hay không chứ? Bây giờ thì tốt rồi, chuyện tốt không thành, lại thiếu chút nữa bị ngã chết, đây không phải tự làm tự chịu sao?
...
- Đồng chí cảnh sát, tôi là phóng viên của báo Trần Nhật, tôi muốn hỏi một chút, người báo cảnh sát ở phòng 401 sao?
Một người phụ nữ mặc váy ngắn cầm microphoen nhanh chóng mở miệng hỏi một viên cảnh sát.
Cảnh sát vốn không thích có người chất vấn công tác của mình, thế nhưng đối mặt với người phụ nữ đẹp đẽ với giọng điệu ngọt ngào, hai tên cảnh sát cũng không sinh ra cảm giác tức giận, bọn họ lớn tiếng nói:
- Là phòng 401!
- Xin hỏi đồng chí bảo vệ, phòng bốn lẻ một là của Liêu An Như đăng ký sao?
- Điều này là đương nhiên, mỗi ngày tôi đều xuất hiện trên đó, mong một lần Liêu An Như đi ra ngoài.
Bảo vệ dùng giọng khẳng định nói.
Nữ phóng viên chợt cảm thấy cực kỳ hưng phấn, nàng dùng giọng hưng phấn nói:
- Thưa các khán thính giả nghe đài, tôi là phóng viên Triệu Tiểu Vi của báo Trần Nhật đang đưa tin tại hiện trường. Vừa rồi một người đàn ông rơi xuống khỏi ban công phòng nữ ngôi sao Liêu An Như, cảnh sát đến hiện trường nói rằng có người gọi điện thoại báo mình bị cưỡng hiếp, tình huống của sự việc là như thế nào, chúng tôi sẽ nhanh chóng cập nhật.
Nữ phóng viên còn chưa nói dứt lời thì thấy có một đám phóng viên lao đến, bọn họ đã cơ bản biết rõ tình huống, thế cho nên người nào cũng giống như một con sói đói.
Lúc này hai tên cảnh sát cũng không còn thời gian trả lời, bọn họ nhanh chóng cất bước lên lầu, dù sao thì bên trên mới là địa điểm công tác của bọn họ.
- Bác sĩ, tình huống của anh ấy như thế nào?
Hai gã cảnh sát đến trước cùng bác sĩ nâng cáng đưa Tào Viễn lên xe, sau đó vội vàng hỏi.
Viên bác sĩ với hai tay đầy máu nhìn hai tên cảnh sát rồi khắc lắc đầu nói:
- Mạng sống thì còn giữ được, nhưng sau này chỉ có thể ngồi xe lăn mà thôi. Hơn nữa phần bụng dưới bị đâm thủng, xem ra sau này căn bản mất khả năng sinh sản.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.