Chương 841: Tích tụ lực lượng rồi bộc phát mới có thể tạo ra xu thế có lợi
Bảo Thạch Tiêu
22/07/2014
Với vị trí của Thạch Kiên Quân ở tỉnh Sơn Nam, hơn nữa sau lưng còn có sự ủng hộ của
gia tộc, tất nhiên sẽ có hy vọng rất lớn tiến lên làm bí thư tỉnh ủy.
Nhưng hắn muốn tiến lên vị trí bí thư tỉnh ủy Sơn Nam, nhất định phải
đẩy Hào Nhất Phong rời khỏi ghế bí thư tỉnh ủy.
Vào hội nghị thường ủy buổi sáng Thạch Kiên Quân cũng không nói gì nhiều, tinh lực của hắn chủ yếu tập trung vào sự kiện Lục Ngọc Hùng, hắn muốn nhờ sự kiện này để đẩy Hào Nhất Phong rơi xuống.
Nhưng muốn đẩy Hào Nhất Phong rơi xuống cũng không phải là dễ dàng. Tuy cơ hội bây giờ là rất tốt, thế nhưng Hào Nhất Phong kinh doanh ở tỉnh Sơn Nam nhiều năm, có thể nói là thâm căn cố đế, sau lưng Hào Nhất Phong còn có một cây đại thụ là Dương Độ Lục. Nếu Thạch Kiên Quân không có đủ lực đủ thế, căn bản không thể nào làm lung lay địa vị của Hào Nhất Phong ở tỉnh Sơn Nam.
Nhưng cho dù có khó khăn thế nào thì Thạch Kiên Quân cũng phải làm cho bằng được.
Một loạt ý nghĩ lóe lên trong lòng, ngay sau đó một kế hoạch hiện rõ trong đầu Thạch Kiên Quân. Nhưng trong kế hoạch này cần có người thúc đẩy, mà người thúc đẩy được Thạch Kiên Quân chọn chính là Vương Tử Quân.
Dù sao Vương Tử Quân là người trực tiếp cho ra lời phản đối ở sự kiện Lục Ngọc Hùng tiến lên làm chủ tịch thành phố La Nam, thậm chí đã từng tiến hành báo cáo cho từng vị thường ủy tỉnh ủy, hành động này đã đưa Vương Tử Quân lên vị trí bât bại. Vương Tử Quân lấy vị trí bất bại của mình để chọc vào một Hào Nhất Phong lung lay sắp đổ, tất nhiên tỉ lệ phần thắng sẽ tăng lên gấp bội.
Thạch Kiên Quân nhìn Vương Tử Quân, hắn đang chờ phản ứng của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân lẳng lặng uống trà, giống như hồn nhiên không nghe ra những câu nói của Thạch Kiên Quân. Mùi hương trà vẫn phủ khắp căn phòng, tiếng đàn tỳ bà vẫn tiếp tục vang lên, nhưng bầu không khí đã có chút cô đọng.
- Khúc nhạc rất hay, không biết là ai đánh đàn vậy?
Vương Tử Quân phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong phòng, nhưng lời nói căn bản lại không phù hợp với nội dung câu chuyện và ý cảnh hiện tại.
Thạch Kiên Quân chỉ cười nhạt, hắn nâng ly trà lên uống một ngụm, sau đó thản nhiên nói:
- Ai đánh đàn không phải quan trọng, quan trọng là có thể đánh đàn phù hợp với ý cảnh, tôi cảm thấy người đánh đàn thật sự rất giỏi ở phương diện này, nắm chắc thời cơ.
Hai chữ thời cơ rơi vào trong tai Vương Tử Quân, làm cho hắn khẽ động, nhưng hắn vẫn không nói lời nào. Lúc này hắn và Thạch Kiên Quân đang đánh cờ với nhau, hắn chiếm lấy thế chủ động, vì vậy hắn không cần phải sốt ruột.
- Kinh tế của tinh Sơn Nam chúng ta cầu tiến không nhỏ, nhưng nếu so với một số tỉnh thành anh em khác, vẫn có chênh lệch khá lớn. Nếu muốn đẩy mạnh phát triển kinh tế tỉnh Sơn Nam, nhất định phải có một vị phó chủ tịch tỉnh am hiểu kinh tế đến nắm chặt công tác, như vậy mới có thể xúc tiến được kinh tế tỉnh Sơn Nam.
Thạch Kiên Quân thay đổi chủ đề, ngay sau đó đã chuyển nội dung lên phương diện phát triển kinh tế.
- Nhân tuyển cho vị trí phó chủ tịch tỉnh kia, tôi cảm thấy cậu cực kỳ phù hợp.
Phó chủ tịch tỉnh chủ khảo khối kinh tế, Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt nếu không phải là cậu thì không ai có thể nắm được vị trí kia của Thạch Kiên Quân mà trong đầu liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ. Trên đời không có bữa cơm trưa miễn phí, Thạch Kiên Quân bây giờ sở dĩ ném cho mình một vị trí phó chủ tịch tỉnh, đó là vì đối phương đang muốn mình bỏ sức ra kéo xe, thúc đẩy chuyện tốt của Thạch Kiên Quân.
Lúc này Thạch Kiên Quân chỉ có một việc cần Vương Tử Quân cần phải bỏ lực, chính là giúp đỡ đẩy Hào Nhất Phong rớt khỏi vị trí bí thư tỉnh ủy, Vương Tử Quân cần phải là người đi đầu và tích cực.
Trên quan trường nếu muốn được lãnh đạo nhìn trúng, muốn đạt được những thành tựu cao hơn, muốn phát triển ngày càng mạnh mẽ, ngoài trừ bối cảnh thì ít nhất cũng phải có quan hệ, có khi cũng cần anh hóa thân thành một nô tài có dũng khí.
Như thế nào là một nô tài tốt? Quan trọng nhất chính là biết đi theo lãnh đạo, bước chân cần nhất trí với lãnh đạo; thứ hai là cần phải hợp ý, lãnh đạo thích thứ gì thì anh kính dâng lên thứ đó, lúc nào cũng phải nghĩ đến vui buồn hờn giận của lãnh đạo; ba là luôn làm người tích cực dẫn đầu của lãnh đạo, đối mặt với khó khăn thì anh phải thay mặt lãnh đạo tiến lên dùng thân thể để ngăn cản viên đạn cho lãnh đạo? Cho anh tiến lên là lãnh đạo thích anh, tín nhiệm anh, có thể thấy nếu làm được những thứ trên thì hoàn toàn có thể làm một nô tài tốt.
Vương Tử Quân nhớ rõ những đạo lý này trong quan trường, vấn đề là hắn ở trước mặt Thạch Kiên Quân cũng không phải là một nô tài.
Nếu đẩy ngã Hào Nhất Phong thì thật sự là rất tốt đối với Vương Tử Quân, thế nhưng đẩy ngã Hào Nhất Phong có cả nguy hiểm và lợi ích, hắn cảm thấy không nên để cho sự kiện này liên hệ trực tiếp với mình.
Chính mình bây giờ có cần vị trí phó chủ tịch tỉnh sao?
Tuy phó chủ tịch tỉnh trẻ tuổi nhất tỉnh Sơn Nam rõ ràng là thanh danh hiển hách, thế nhưng Vương Tử Quân lại cảm thấy căn cơ của mình chưa quá bền chắc. Chính mình dù đã từng công tác ở thành phố Đông Bộ và La Nam, thế nhưng chưa thật sự cho ra thành tích chói mắt. Hắn công tác ở Đông Bộ thời gian không quá dài, ở thành phố La Nam lại càng ngắn hơn, đối với một người còn trẻ như hắn, nắm chắc một địa phương, đẩy mạnh phát triển kinh tế địa phương, như vậy mới là hướng đi phù hợp nhất.
Tích tụ lực lượng rồi bùng phát, như vậy mới có thể phát triển vững mạnh được.
- Cám ơn chủ tịch Thạch đã yêu thương, thế nhưng tôi cảm thấy mình nên ở lại thành phố La Nam học tập thêm vài năm thì hay hơn.
Vương Tử Quân có chút trầm ngâm, sau đó hắn thản nhiên nói với Vương Tử Quân.
Lại học tập vài năm? Tất nhiên Thạch Kiên Quân hiểu ý của Vương Tử Quân, hắn nhìn ánh mắt bình tĩnh của Vương Tử Quân, tất nhiên trong lòng hiểu người đàn ông trẻ tuổi kia đang nghĩ gì, nhưng hắn cũng không thể thất bại được. Vì vậy sau khi trầm ngâm giây lát, hắn lại dùng giọng chân thành nói:
- Tử Quân, hai người chúng ta quen nhau không phải thời gian ngắn, tôi là một người anh, tôi muốn nói với cậu một câu.
- Tôi không đọc nhiều tác phẩm của Lộ Dao, nhưng lại nhớ rất kỹ một câu nói, đó là đường đời chỉ có vài bước, nếu đi lầm một bước, tiếp theo đó sẽ là một thế giới hoàn toàn khác biệt.
Vương Tử Quân cũng đã đọc qua không ít sách của Lộ Dao, hắn cũng biết rõ lời nói của chủ tịch Thạch căn bản không còn là một câu nói trong tác phẩm của Lộ Dao. Nhưng điều này không quan trọng, đối với hắn và Thạch Kiên Quân thì quan trọng nhất là nội dung bên ngoài của câu nói kia.
- Cám ơn chủ tịch Thạch, lúc này là một bước quyết định, tôi cần phải có thời gian suy nghĩ.
Vương Tử Quân tuy đã có tính toán, thế nhưng biểu hiện bên ngoài vẫn là thận trọng suy xét.
Thạch Kiên Quân biết rõ câu nói “ nôn nóng khó thành công “ , dù trong lòng có chút vội vàng, thế nhưng biểu hiện lại rất nhạt. Hắn châm thêm nước nóng vào trong bình trà, sau đó khẽ nói:
- Suy xét là điều đương nhiên, thế nhưng tôi hy vọng có thể nhận được điện thoại của cậu.
Hai người cũng không tiếp tục nhắc đến đề tài này, sau khi uống xong bình trà thì Thạch Kiên Quân có việc đi trước. Vương Tử Quân và Thạch Kiên Quân nói chuyện với nhau một giờ, lúc rời đi hai bên chỉ bắt chặt tay nhau mà thôi.
Lần này, tất nhiên là không cần phải nói thêm điều gì.
Vương Tử Quân nhìn chiếc xe hơi chạy đi băng băng, hắn cảm thấy Thạch Kiên Quân quá vội vàng nôn nóng, lúc này nếu muốn đẩy Hào Nhất Phong ngã xuống, căn bản là quá nóng nảy rồi.
Nước trà rất có lợi cho tiêu hóa, Vương Tử Quân vốn muốn dùng cơm, bây giờ uống vào một bụng nước trà, có thể thấy được tình hình trong bụng là thế nào.
- Bí thư Vương, chúng ta đi đâu đây?
Khương Long Cương vừa lên xe thì khẽ hỏi Vương Tử Quân.
Lúc này bí thư Vương thật sự rất muốn đến nơi nào đó để dùng cơm, thế nên hắn khoát tay chặn lời của Khương Long Cương:
- Cũng không cần làm gì cả, chúng ta tìm cái gì lấp đầy bụng cái đã.
Lý Đức Trụ nhìn gương mặt đói của Vương Tử Quân, hắn nhanh chóng chạy xe về phía một tiệm mỳ.
- Ông chủ, cho tô mỳ.
Khương Long Cương vừa xuống xe, hắn nhanh chóng chạy đến gọi mỳ cho Vương Tử Quân. Cả ngày nay lãnh đạo của mình chỉ ăn sáng mà chưa ăn trưa, căn bản đã mất đi hương vị, bây giờ chỉ cần lấp đầy bụng mà thôi.
Vương Tử Quân bước xuống xe, hắn vừa đi vào trong quán thì tiếng chuông điện thoại di động chợt vang lên. Chiếc điện thoại này của hắn căn bản là không công khai, những người được biết đến thường chỉ là các thành viên ban ngành và lãnh đạo tỉnh ủy. Nhưng các thành viên ban ngành muốn liên lạc với hắn đều thông qua Khương Long Cương, dùng phương pháp này để thể hiện sự tôn trọng với bí thư Vương, còn lãnh đạo tỉnh ủy thì rất ít khi liên lạc với hắn.
Nhưng hôm nay chiếc điện thoại của Vương Tử Quân nhanh chóng biến thành một đường dây nóng, lúc này mới rời khỏi cuộc nói chuyện với Thạch Kiên Quân, điện thoại của hắn lại vang lên.
Vương Tử Quân nhìn số điện thoại di động quen thuộc hiện lên trên màn hình, hắn vội vàng nghe máy. Đầu dây bên kia chợt vang lên âm thanh của Trương Lộ Giai:
- Tử Quân, cậu đang ở đâu, ông nội nói cậu về nhà một chuyến.
- Điều này, tôi đang dùng cơm.
Tuy mỹ nhân cho ra lời mời, thế nhưng Vương Tử Quân nhất định phải ăn bữa cơm này. Hắn đã đói bụng quá lâu, nếu không ăn thì thật sự phải xin lỗi dạ dày của mình.
- Cậu nhanh lên, ông đang chờ.
Trương Lộ Giai vĩnh viễn luôn khéo hiểu lòng người như vậy, nàng dùng giọng dịu dàng nói.
Vương Tử Quân đang ở bên cạnh Khương Long Cương, hắn khẽ ừ một tiếng, sau đó cúp điện thoại.
Trong dự đoán của Vương Tử Quân, hắn ra tay lần này với mục đích chính yếu là làm giảm địa vị cường thế của Hào Nhất Phong ở tỉnh Sơn Nam, nhưng không ngờ khắp nơi đều có phản ứng như vậy. Làm cho hắn cảm thấy bất ngờ chính là sự nôn nóng của Thạch Kiên Quân, vị chủ tịch tỉnh này rõ ràng có ý tiến lên thay thế Hào Nhất Phong.
Nhưng tiến lên dễ dàng như vậy sao?
Vương Tử Quân có thể hiểu cảm giác nôn nóng của Thạch Kiên Quân, dù sao người ta cũng là lãnh đạo thứ hai trong tỉnh, trong lòng luôn trông mong mình tiến lên làm lãnh đạo thứ nhất.
Ngoài Thạch Kiên Quân còn ai sẽ động nữa?
- Tút tút tút.
Chuông điện thoại vang lên dồn dập, Vương Tử Quân nhìn qua dãy số, hắn do dự một chút rồi nghe máy. Lần này hắn không chờ bên kia mở miệng mà cười nói:
- Chào bí thư Lưu, tôi là Vương Tử Quân.
- Tử Quân à, cậu đã về chưa?
Giọng điệu của Lưu Truyền Thụy lúc này rất bình thản và quan tâm, thật sự giống như một người chú bác nói chuyện với con cháu nhà mình, như đang trò chuyện với thế hệ sau của mình.
Khi Vương Tử Quân thúc đẩy công tác điều tra xét xử anh em Trịnh gia, hắn và Lưu Truyền Thụy có biểu hiện bề ngoài rất tốt, thế nhưng thực tế thì hai người lại là bằng mặt không bằng lòng. Lưu Truyền Thụy bây giờ chủ động gọi điện thoại cho Vương Tử Quân, rõ ràng là hiện tượng lần đầu tiên.
- Bí thư Lưu, tôi còn đang ở thành phố Sơn Viên.
Vương Tử Quân có chút trầm ngâm, sau đó thành thật đáp.
Vương Tử Quân biết rõ dù hắn rời khỏi thành phố Sơn Viên,nhưng Lưu Truyền Thụy cũng sẽ bắt hắn quay lại, nếu nói nhảm thì không bằng nói thật cho sảng khoái.
- Hai người chúng ta đã lâu không dùng cơm với nhau, tối nay cậu có rảnh không? Có thể rút ra chút thời gian để hai ta dùng bữa cơm vui ve không?
Lưu Truyền Thụy nói vô cùng khách khí, thế nhưng giọng điệu lại mang theo ý vị chân thật đáng tin.
Giọng điệu này của Lưu Truyền Thụy là rất dễ hiểu, Lưu Truyền Thụy tiếp nhận lời mời dùng cơm của Vương Tử Quân đã là rất nể mặt rồi, huống hồ bây giờ là lão mở miệng chủ động mời Vương Tử Quân dùng cơm.
Vương Tử Quân tính toán thời gian, sau đó cười nói:
- Bí thư Lưu, tôi còn đang định gọi điện thoại mời ngài dùng cơm, bây giờ lãnh đạo lại gọi điện thoại đến, xem ra nếu xét về phương diện nhìn xa trông rộng, thật sự khó thể nào so sánh với lãnh đạo cho được.
- Tiểu tử cậu nói vậy thì tốt, xem như bữa cơm tối không có vấn đề.
Tình cảm giữa Vương Tử Quân và Lưu Truyền Thụy giống như quay về thời điểm trước đó, lúc này không quên mở miệng nói.
Vương Tử Quân cúp điện thoại, hắn ăn cơm với tốc độ rất nhanh. Sau đó hắn lên xe, chuẩn bị cho Lý Đức Trụ chạy về phía Trương gia, đúng lúc này điện thoại lại vang lên.
- Alo, chào anh, tôi là Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cũng không xem qua số điện thoại, hắn trực tiếp mở miệng nói.
- Chào bí thư Vương, tôi là Quách Tiên Vi, tối nay anh có rảnh không? Nếu có thời gian thì anh em chúng ta tụ tập uống vài ly cho vui.
Quách Tiên Vi dùng giọng hưng phấn nói vào trong điện thoại.
Vương Tử Quân có quan hệ rất thân thiết với Quách Tiên Vi, lúc này nghe thấy đối phương mở miệng mời mọc, thế là nhanh chóng nở nụ cười:
- Trưởng phòng Quách, ngài gọi điện thoại có hơi chậm rồi, tối nay tôi đã có hẹn, nhưng sau khi uống rượu xong thì có thể uống trà với ngài.
- Vậy thì chúng ta tìm một chỗ uống trà.
Quách Tiên Vi cũng là một người tu luyện quan trường lâu năm, hắn biết lúc này Vương Tử Quân rất bề bộn, nếu như không bận rộn thì rõ ràng là bất bình thường.
Trên đường Vương Tử Quân đến Trương gia nhận được tổng cộng mười cuộc điện thoại, nhưng đó chỉ là điện thoại của những vị cán bộ cấp giám đốc sở bình thường ít liên lạc, lý do của bọn họ tất nhiên là muốn mời cơm Vương Tử Quân.
Dù trước kia Vương Tử Quân cũng thật sự rất bận rộn tiệc tùng, nhưng những bữa tiệc với cấp bậc cao như lúc này cũng không phải nhiều. Dù sao thì mọi người cũng đều bận rộn với công tác của mình, có rất ít người chạy đến thúc đẩy tiệc tùng, nhưng bây giờ những người kia giống như ngửi được hương vị gì đó, ai ai cũng nhiệt tình muốn kéo Vương Tử Quân dùng cơm cho bằng được.
Vào hội nghị thường ủy buổi sáng Thạch Kiên Quân cũng không nói gì nhiều, tinh lực của hắn chủ yếu tập trung vào sự kiện Lục Ngọc Hùng, hắn muốn nhờ sự kiện này để đẩy Hào Nhất Phong rơi xuống.
Nhưng muốn đẩy Hào Nhất Phong rơi xuống cũng không phải là dễ dàng. Tuy cơ hội bây giờ là rất tốt, thế nhưng Hào Nhất Phong kinh doanh ở tỉnh Sơn Nam nhiều năm, có thể nói là thâm căn cố đế, sau lưng Hào Nhất Phong còn có một cây đại thụ là Dương Độ Lục. Nếu Thạch Kiên Quân không có đủ lực đủ thế, căn bản không thể nào làm lung lay địa vị của Hào Nhất Phong ở tỉnh Sơn Nam.
Nhưng cho dù có khó khăn thế nào thì Thạch Kiên Quân cũng phải làm cho bằng được.
Một loạt ý nghĩ lóe lên trong lòng, ngay sau đó một kế hoạch hiện rõ trong đầu Thạch Kiên Quân. Nhưng trong kế hoạch này cần có người thúc đẩy, mà người thúc đẩy được Thạch Kiên Quân chọn chính là Vương Tử Quân.
Dù sao Vương Tử Quân là người trực tiếp cho ra lời phản đối ở sự kiện Lục Ngọc Hùng tiến lên làm chủ tịch thành phố La Nam, thậm chí đã từng tiến hành báo cáo cho từng vị thường ủy tỉnh ủy, hành động này đã đưa Vương Tử Quân lên vị trí bât bại. Vương Tử Quân lấy vị trí bất bại của mình để chọc vào một Hào Nhất Phong lung lay sắp đổ, tất nhiên tỉ lệ phần thắng sẽ tăng lên gấp bội.
Thạch Kiên Quân nhìn Vương Tử Quân, hắn đang chờ phản ứng của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân lẳng lặng uống trà, giống như hồn nhiên không nghe ra những câu nói của Thạch Kiên Quân. Mùi hương trà vẫn phủ khắp căn phòng, tiếng đàn tỳ bà vẫn tiếp tục vang lên, nhưng bầu không khí đã có chút cô đọng.
- Khúc nhạc rất hay, không biết là ai đánh đàn vậy?
Vương Tử Quân phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong phòng, nhưng lời nói căn bản lại không phù hợp với nội dung câu chuyện và ý cảnh hiện tại.
Thạch Kiên Quân chỉ cười nhạt, hắn nâng ly trà lên uống một ngụm, sau đó thản nhiên nói:
- Ai đánh đàn không phải quan trọng, quan trọng là có thể đánh đàn phù hợp với ý cảnh, tôi cảm thấy người đánh đàn thật sự rất giỏi ở phương diện này, nắm chắc thời cơ.
Hai chữ thời cơ rơi vào trong tai Vương Tử Quân, làm cho hắn khẽ động, nhưng hắn vẫn không nói lời nào. Lúc này hắn và Thạch Kiên Quân đang đánh cờ với nhau, hắn chiếm lấy thế chủ động, vì vậy hắn không cần phải sốt ruột.
- Kinh tế của tinh Sơn Nam chúng ta cầu tiến không nhỏ, nhưng nếu so với một số tỉnh thành anh em khác, vẫn có chênh lệch khá lớn. Nếu muốn đẩy mạnh phát triển kinh tế tỉnh Sơn Nam, nhất định phải có một vị phó chủ tịch tỉnh am hiểu kinh tế đến nắm chặt công tác, như vậy mới có thể xúc tiến được kinh tế tỉnh Sơn Nam.
Thạch Kiên Quân thay đổi chủ đề, ngay sau đó đã chuyển nội dung lên phương diện phát triển kinh tế.
- Nhân tuyển cho vị trí phó chủ tịch tỉnh kia, tôi cảm thấy cậu cực kỳ phù hợp.
Phó chủ tịch tỉnh chủ khảo khối kinh tế, Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt nếu không phải là cậu thì không ai có thể nắm được vị trí kia của Thạch Kiên Quân mà trong đầu liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ. Trên đời không có bữa cơm trưa miễn phí, Thạch Kiên Quân bây giờ sở dĩ ném cho mình một vị trí phó chủ tịch tỉnh, đó là vì đối phương đang muốn mình bỏ sức ra kéo xe, thúc đẩy chuyện tốt của Thạch Kiên Quân.
Lúc này Thạch Kiên Quân chỉ có một việc cần Vương Tử Quân cần phải bỏ lực, chính là giúp đỡ đẩy Hào Nhất Phong rớt khỏi vị trí bí thư tỉnh ủy, Vương Tử Quân cần phải là người đi đầu và tích cực.
Trên quan trường nếu muốn được lãnh đạo nhìn trúng, muốn đạt được những thành tựu cao hơn, muốn phát triển ngày càng mạnh mẽ, ngoài trừ bối cảnh thì ít nhất cũng phải có quan hệ, có khi cũng cần anh hóa thân thành một nô tài có dũng khí.
Như thế nào là một nô tài tốt? Quan trọng nhất chính là biết đi theo lãnh đạo, bước chân cần nhất trí với lãnh đạo; thứ hai là cần phải hợp ý, lãnh đạo thích thứ gì thì anh kính dâng lên thứ đó, lúc nào cũng phải nghĩ đến vui buồn hờn giận của lãnh đạo; ba là luôn làm người tích cực dẫn đầu của lãnh đạo, đối mặt với khó khăn thì anh phải thay mặt lãnh đạo tiến lên dùng thân thể để ngăn cản viên đạn cho lãnh đạo? Cho anh tiến lên là lãnh đạo thích anh, tín nhiệm anh, có thể thấy nếu làm được những thứ trên thì hoàn toàn có thể làm một nô tài tốt.
Vương Tử Quân nhớ rõ những đạo lý này trong quan trường, vấn đề là hắn ở trước mặt Thạch Kiên Quân cũng không phải là một nô tài.
Nếu đẩy ngã Hào Nhất Phong thì thật sự là rất tốt đối với Vương Tử Quân, thế nhưng đẩy ngã Hào Nhất Phong có cả nguy hiểm và lợi ích, hắn cảm thấy không nên để cho sự kiện này liên hệ trực tiếp với mình.
Chính mình bây giờ có cần vị trí phó chủ tịch tỉnh sao?
Tuy phó chủ tịch tỉnh trẻ tuổi nhất tỉnh Sơn Nam rõ ràng là thanh danh hiển hách, thế nhưng Vương Tử Quân lại cảm thấy căn cơ của mình chưa quá bền chắc. Chính mình dù đã từng công tác ở thành phố Đông Bộ và La Nam, thế nhưng chưa thật sự cho ra thành tích chói mắt. Hắn công tác ở Đông Bộ thời gian không quá dài, ở thành phố La Nam lại càng ngắn hơn, đối với một người còn trẻ như hắn, nắm chắc một địa phương, đẩy mạnh phát triển kinh tế địa phương, như vậy mới là hướng đi phù hợp nhất.
Tích tụ lực lượng rồi bùng phát, như vậy mới có thể phát triển vững mạnh được.
- Cám ơn chủ tịch Thạch đã yêu thương, thế nhưng tôi cảm thấy mình nên ở lại thành phố La Nam học tập thêm vài năm thì hay hơn.
Vương Tử Quân có chút trầm ngâm, sau đó hắn thản nhiên nói với Vương Tử Quân.
Lại học tập vài năm? Tất nhiên Thạch Kiên Quân hiểu ý của Vương Tử Quân, hắn nhìn ánh mắt bình tĩnh của Vương Tử Quân, tất nhiên trong lòng hiểu người đàn ông trẻ tuổi kia đang nghĩ gì, nhưng hắn cũng không thể thất bại được. Vì vậy sau khi trầm ngâm giây lát, hắn lại dùng giọng chân thành nói:
- Tử Quân, hai người chúng ta quen nhau không phải thời gian ngắn, tôi là một người anh, tôi muốn nói với cậu một câu.
- Tôi không đọc nhiều tác phẩm của Lộ Dao, nhưng lại nhớ rất kỹ một câu nói, đó là đường đời chỉ có vài bước, nếu đi lầm một bước, tiếp theo đó sẽ là một thế giới hoàn toàn khác biệt.
Vương Tử Quân cũng đã đọc qua không ít sách của Lộ Dao, hắn cũng biết rõ lời nói của chủ tịch Thạch căn bản không còn là một câu nói trong tác phẩm của Lộ Dao. Nhưng điều này không quan trọng, đối với hắn và Thạch Kiên Quân thì quan trọng nhất là nội dung bên ngoài của câu nói kia.
- Cám ơn chủ tịch Thạch, lúc này là một bước quyết định, tôi cần phải có thời gian suy nghĩ.
Vương Tử Quân tuy đã có tính toán, thế nhưng biểu hiện bên ngoài vẫn là thận trọng suy xét.
Thạch Kiên Quân biết rõ câu nói “ nôn nóng khó thành công “ , dù trong lòng có chút vội vàng, thế nhưng biểu hiện lại rất nhạt. Hắn châm thêm nước nóng vào trong bình trà, sau đó khẽ nói:
- Suy xét là điều đương nhiên, thế nhưng tôi hy vọng có thể nhận được điện thoại của cậu.
Hai người cũng không tiếp tục nhắc đến đề tài này, sau khi uống xong bình trà thì Thạch Kiên Quân có việc đi trước. Vương Tử Quân và Thạch Kiên Quân nói chuyện với nhau một giờ, lúc rời đi hai bên chỉ bắt chặt tay nhau mà thôi.
Lần này, tất nhiên là không cần phải nói thêm điều gì.
Vương Tử Quân nhìn chiếc xe hơi chạy đi băng băng, hắn cảm thấy Thạch Kiên Quân quá vội vàng nôn nóng, lúc này nếu muốn đẩy Hào Nhất Phong ngã xuống, căn bản là quá nóng nảy rồi.
Nước trà rất có lợi cho tiêu hóa, Vương Tử Quân vốn muốn dùng cơm, bây giờ uống vào một bụng nước trà, có thể thấy được tình hình trong bụng là thế nào.
- Bí thư Vương, chúng ta đi đâu đây?
Khương Long Cương vừa lên xe thì khẽ hỏi Vương Tử Quân.
Lúc này bí thư Vương thật sự rất muốn đến nơi nào đó để dùng cơm, thế nên hắn khoát tay chặn lời của Khương Long Cương:
- Cũng không cần làm gì cả, chúng ta tìm cái gì lấp đầy bụng cái đã.
Lý Đức Trụ nhìn gương mặt đói của Vương Tử Quân, hắn nhanh chóng chạy xe về phía một tiệm mỳ.
- Ông chủ, cho tô mỳ.
Khương Long Cương vừa xuống xe, hắn nhanh chóng chạy đến gọi mỳ cho Vương Tử Quân. Cả ngày nay lãnh đạo của mình chỉ ăn sáng mà chưa ăn trưa, căn bản đã mất đi hương vị, bây giờ chỉ cần lấp đầy bụng mà thôi.
Vương Tử Quân bước xuống xe, hắn vừa đi vào trong quán thì tiếng chuông điện thoại di động chợt vang lên. Chiếc điện thoại này của hắn căn bản là không công khai, những người được biết đến thường chỉ là các thành viên ban ngành và lãnh đạo tỉnh ủy. Nhưng các thành viên ban ngành muốn liên lạc với hắn đều thông qua Khương Long Cương, dùng phương pháp này để thể hiện sự tôn trọng với bí thư Vương, còn lãnh đạo tỉnh ủy thì rất ít khi liên lạc với hắn.
Nhưng hôm nay chiếc điện thoại của Vương Tử Quân nhanh chóng biến thành một đường dây nóng, lúc này mới rời khỏi cuộc nói chuyện với Thạch Kiên Quân, điện thoại của hắn lại vang lên.
Vương Tử Quân nhìn số điện thoại di động quen thuộc hiện lên trên màn hình, hắn vội vàng nghe máy. Đầu dây bên kia chợt vang lên âm thanh của Trương Lộ Giai:
- Tử Quân, cậu đang ở đâu, ông nội nói cậu về nhà một chuyến.
- Điều này, tôi đang dùng cơm.
Tuy mỹ nhân cho ra lời mời, thế nhưng Vương Tử Quân nhất định phải ăn bữa cơm này. Hắn đã đói bụng quá lâu, nếu không ăn thì thật sự phải xin lỗi dạ dày của mình.
- Cậu nhanh lên, ông đang chờ.
Trương Lộ Giai vĩnh viễn luôn khéo hiểu lòng người như vậy, nàng dùng giọng dịu dàng nói.
Vương Tử Quân đang ở bên cạnh Khương Long Cương, hắn khẽ ừ một tiếng, sau đó cúp điện thoại.
Trong dự đoán của Vương Tử Quân, hắn ra tay lần này với mục đích chính yếu là làm giảm địa vị cường thế của Hào Nhất Phong ở tỉnh Sơn Nam, nhưng không ngờ khắp nơi đều có phản ứng như vậy. Làm cho hắn cảm thấy bất ngờ chính là sự nôn nóng của Thạch Kiên Quân, vị chủ tịch tỉnh này rõ ràng có ý tiến lên thay thế Hào Nhất Phong.
Nhưng tiến lên dễ dàng như vậy sao?
Vương Tử Quân có thể hiểu cảm giác nôn nóng của Thạch Kiên Quân, dù sao người ta cũng là lãnh đạo thứ hai trong tỉnh, trong lòng luôn trông mong mình tiến lên làm lãnh đạo thứ nhất.
Ngoài Thạch Kiên Quân còn ai sẽ động nữa?
- Tút tút tút.
Chuông điện thoại vang lên dồn dập, Vương Tử Quân nhìn qua dãy số, hắn do dự một chút rồi nghe máy. Lần này hắn không chờ bên kia mở miệng mà cười nói:
- Chào bí thư Lưu, tôi là Vương Tử Quân.
- Tử Quân à, cậu đã về chưa?
Giọng điệu của Lưu Truyền Thụy lúc này rất bình thản và quan tâm, thật sự giống như một người chú bác nói chuyện với con cháu nhà mình, như đang trò chuyện với thế hệ sau của mình.
Khi Vương Tử Quân thúc đẩy công tác điều tra xét xử anh em Trịnh gia, hắn và Lưu Truyền Thụy có biểu hiện bề ngoài rất tốt, thế nhưng thực tế thì hai người lại là bằng mặt không bằng lòng. Lưu Truyền Thụy bây giờ chủ động gọi điện thoại cho Vương Tử Quân, rõ ràng là hiện tượng lần đầu tiên.
- Bí thư Lưu, tôi còn đang ở thành phố Sơn Viên.
Vương Tử Quân có chút trầm ngâm, sau đó thành thật đáp.
Vương Tử Quân biết rõ dù hắn rời khỏi thành phố Sơn Viên,nhưng Lưu Truyền Thụy cũng sẽ bắt hắn quay lại, nếu nói nhảm thì không bằng nói thật cho sảng khoái.
- Hai người chúng ta đã lâu không dùng cơm với nhau, tối nay cậu có rảnh không? Có thể rút ra chút thời gian để hai ta dùng bữa cơm vui ve không?
Lưu Truyền Thụy nói vô cùng khách khí, thế nhưng giọng điệu lại mang theo ý vị chân thật đáng tin.
Giọng điệu này của Lưu Truyền Thụy là rất dễ hiểu, Lưu Truyền Thụy tiếp nhận lời mời dùng cơm của Vương Tử Quân đã là rất nể mặt rồi, huống hồ bây giờ là lão mở miệng chủ động mời Vương Tử Quân dùng cơm.
Vương Tử Quân tính toán thời gian, sau đó cười nói:
- Bí thư Lưu, tôi còn đang định gọi điện thoại mời ngài dùng cơm, bây giờ lãnh đạo lại gọi điện thoại đến, xem ra nếu xét về phương diện nhìn xa trông rộng, thật sự khó thể nào so sánh với lãnh đạo cho được.
- Tiểu tử cậu nói vậy thì tốt, xem như bữa cơm tối không có vấn đề.
Tình cảm giữa Vương Tử Quân và Lưu Truyền Thụy giống như quay về thời điểm trước đó, lúc này không quên mở miệng nói.
Vương Tử Quân cúp điện thoại, hắn ăn cơm với tốc độ rất nhanh. Sau đó hắn lên xe, chuẩn bị cho Lý Đức Trụ chạy về phía Trương gia, đúng lúc này điện thoại lại vang lên.
- Alo, chào anh, tôi là Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cũng không xem qua số điện thoại, hắn trực tiếp mở miệng nói.
- Chào bí thư Vương, tôi là Quách Tiên Vi, tối nay anh có rảnh không? Nếu có thời gian thì anh em chúng ta tụ tập uống vài ly cho vui.
Quách Tiên Vi dùng giọng hưng phấn nói vào trong điện thoại.
Vương Tử Quân có quan hệ rất thân thiết với Quách Tiên Vi, lúc này nghe thấy đối phương mở miệng mời mọc, thế là nhanh chóng nở nụ cười:
- Trưởng phòng Quách, ngài gọi điện thoại có hơi chậm rồi, tối nay tôi đã có hẹn, nhưng sau khi uống rượu xong thì có thể uống trà với ngài.
- Vậy thì chúng ta tìm một chỗ uống trà.
Quách Tiên Vi cũng là một người tu luyện quan trường lâu năm, hắn biết lúc này Vương Tử Quân rất bề bộn, nếu như không bận rộn thì rõ ràng là bất bình thường.
Trên đường Vương Tử Quân đến Trương gia nhận được tổng cộng mười cuộc điện thoại, nhưng đó chỉ là điện thoại của những vị cán bộ cấp giám đốc sở bình thường ít liên lạc, lý do của bọn họ tất nhiên là muốn mời cơm Vương Tử Quân.
Dù trước kia Vương Tử Quân cũng thật sự rất bận rộn tiệc tùng, nhưng những bữa tiệc với cấp bậc cao như lúc này cũng không phải nhiều. Dù sao thì mọi người cũng đều bận rộn với công tác của mình, có rất ít người chạy đến thúc đẩy tiệc tùng, nhưng bây giờ những người kia giống như ngửi được hương vị gì đó, ai ai cũng nhiệt tình muốn kéo Vương Tử Quân dùng cơm cho bằng được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.