Chương 852: Tính trước làm sau
Bảo Thạch Tiêu
25/07/2014
Chỉ một lát
sau trong phòng đã đầy khói thuốc, nhưng hai người vẫn không nói gì. Hai người lăn lộn trong quan trường lâu năm, đều là nhân vật trầm ổn, ai
cũng có ánh mắt nhìn xa trông rộng, ai cũng thấy rõ vấn đề. Có một điều
mà hai người hiểu rõ, nếu như bộc lộ bài tẩy của mình quá nhanh, chỉ sợ
chính mình sẽ mất đi tiên cơ.
Vương Tử Quân là người chờ thời cơ rất tốt, dù sao thì sự việc đã có hướng đi rõ ràng, cũng không uy hiếp được hắn. Hào Nhất Phong thì khác, trong thành phố La Nam còn có một Thạch Kiên Quân nhìn chằm chằm vào lão, ngày mai tổ điều tra lại đến, càng không cho lão quá nhiều thời gian.
- Đồng chí Tử Quân, thành tích của thành phố La Nam là quá rõ ràng, tôi có thể phối hợp một ban ngành thành phố La Nam thật sự mạnh mẽ, thế nhưng vì thiếu hiểu biết về đồng chí của mình mà suýt nữa tạo thành sai lầm lớn.
Hào Nhất Phong gạt tàn thuốc, sau đó trầm giọng nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cũng đánh giá lời nói của Hào Nhất Phong, sau khi nghe thấy đối phương dùng giọng trôi chảy nói ra sai lầm của mình, cũng nói đề bạt Lục Ngọc Hùng xuất phát từ công tác, hắn thầm buồn cười. Lý do của bí thư Nhất Phong chẳng phải là quá đường hoàng sao? Nhưng hắn cũng không mở miệng, chỉ đưa mắt nhìn Hào Nhất Phong.
- Lần này tôi đến thành phố La Nam tham gia hoạt động giới thiệu sản phẩm mới của công ty Bất Lão Khang, giám đốc Thành nói ra một câu làm tôi cảm thấy rất cảm khái. Giám đốc Thành nói, sở dĩ ở lại thành phố La Nam không phải vì nơi đây có nguyên liệu cần thiết để chế biến rượu Huyền Lộ Dịch, quan trọng là thành phố La Nam có một ban ngành lãnh đạo cực kỳ có sức chiến đấu. Tôi cảm thấy lời nói của anh ấy là rất đúng, thành phố La Nam vẫn là La Nam, thế nhưng sau một năm phát triển, bây giờ La Nam đã thoát thai hoán cốt, xưa không bằng nay.
Hào Nhất Phong mở miệng khen ngợi làm cho Vương Tử Quân không thể mở miệng, mãi đến lúc này hắn mới dùng giọng khiêm tốn nói:
- Bí thư Nhất Phong, thành phố La Nam sở dĩ có được thành tích cũng là nhờ sự lãnh đạo của tỉnh, nếu như không có sự lãnh đạo chính xác từ cấp tỉnh, chúng tôi căn bản không có thành tích hiện tại.
Hào Nhất Phong khoát tay áo nói:
- Tôi chỉ đồng ý một nửa với câu nói của cậu, các thành phố khác đều nằm dưới sự lãnh đạo của tỉnh, vì sao bọn họ còn chưa tạo ra được thành tích như thế? Các địa phương kinh tế phát triển chậm thường cường điệu khó khăn khách quan, một là thiếu tài nguyên; hai là thiếu tài chính; ba là thiếu nhân tài. Nếu nói thiếu tài nguyên, còn có địa phương nào thiếu như thành phố La Nam? Nói thiếu thốn tài chính, có thành phố nào kinh tế cơ sở kém như thành phố La Nam?
Hào Nhất Phong nói đến đây thì chăm chú tổng kết:
- Thành phố La Nam phát triển làm cho tôi cảm thấy cảm khái, vì sao cũng là một điều kiện cơ sở thế nhưng tình huống phát triển lại khác nhau? Cá nhân tôi cảm thấy đây là vấn đề liên quan đến năng lực người cầm lái thành phố, thành phố La Nam đã không chờ đợi, không dựa dẫm, không xin xỏ, chỉ căn cứ vào thực tế bản địa, đào móc ra đặc sắc địa phương, phô diễn tiềm năng, thế nên thành phố La Nam mãi ngủ say mới xem như tỉnh lại.
- Lần này Lục Ngọc Hùng bỏ chạy đã làm cho công tác của chúng ta rơi vào thế bị động, nhưng càng là như vậy chúng ta càng phải hăng hái công tác, nghịch thế phát triển, làm cho công tác ở thành phố La Nam tiến lên giai đoạn mới.
- Nhưng muốn làm tốt công tác thì việc thiết kế ban ngành là cực kỳ quan trọng, lúc này tôi có thể đại biểu tỉnh ủy nói rõ vấn đề, đó chính là vấn đề xây dựng ban ngành thành phố La Nam, chúng tôi sẽ tôn trọng ý kiến của thị ủy La Nam, đảm bảo thành phố La Nam tiếp tục phát triển cực kỳ thiết thực.
Hào Nhất Phong dùng ngôn từ rất chính nghĩa, giống như tất cả đều xuất phát từ công tác. Những lời này rơi vào trong tai Vương Tử Quân, hắn cảm thấy bội phục vị bí thư tỉnh ủy nghiêm túc cẩn thận, đồng thời càng nghĩ đến điều kiện của bí thư Hào Nhất Phong vào lúc này.
Chính trị là kết quả thỏa hiệp, lời nói của Hào Nhất Phong đã quá rõ ràng, đó chính là muốn thỏa hiệp với Vương Tử Quân và tiến hành trao đổi. Sẽ tôn trọng ý kiến của thị ủy La Nam về phương diện điều chỉnh ban ngành, đây là điều kiện trao đổi của Hào Nhất Phong.
Tôn trọng ý kiến của thị ủy La Nam, thật ra cũng chính là tôn trọng ý kiến của Vương Tử Quân. Tuy lời nói đường hoàng nhưng ý nghĩa lại là khác nhau. Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi cười nói:
- Đa tạ sự quan tâm, giúp đỡ tín nhiệm của bí thư Nhất Phong và tỉnh ủy với thành phố La Nam chúng tôi, chúng tôi sẽ nhất định không ngừng cố gắng, thúc đẩy sự phát triển kinh tế thành phố La Nam lên tầm cao mới.
Hào Nhất Phong vừa nói ra điều kiện của mình vừa quan sát phản ứng của Vương Tử Quân, tuy lão biết rõ Vương Tử Quân nhất định sẽ cò kè mặc cả một phen với điều kiện của mình, lão cũng đã làm xong chuẩn bị cho đối phương cò kè mặc cả. Thế nhưng lão thật sự không ngờ Vương Tử Quân gần đây quen thói xảo trá căn bản không tiếp nhận lời nói của mình.
Không tiếp nhận là có ý gì? Nhất định là có điều kiện cao hơn. Hào Nhất Phong nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Vương Tử Quân, lão chợt cảm thấy tức giận. Lão phải cò kè mặc cả với một vị bí thư thị ủy, hơn nữa còn ở trên xu thế người ta chiếm hết tất cả ưu thế, điều này làm cho lão sinh ra cảm giác khó chịu.
Hào Nhất Phong hít vào một hơi thật sâu, sau đó cố gắng áp ché cơn giận của mình. Đối với lão thì lúc này cái gì cũng không quan trọng, tình huống cấp bách hiện tại chính là tìm cách lấp miệng Vương Tử Quân. Chỉ khi nào Vương Tử Quân đứng trên lập trường của mình nói về sự kiện Lục Ngọc Hùng, đó mới là thành công.
- Bí thư Tử Quân, đối với con đường phát triển về sau, chỉ cần thành phố các cậu có yêu cầu gì thì cứ đề lên cho tỉnh ủy, tôi có hai nguyên tắc, một là tôi có thể cho cậu; hai là tôi có thể làm được. Chỉ cần thành phố La Nam cần, tôi và tỉnh ủy nhất định sẽ cho ra trợ giúp lớn nhất.
Vương Tử Quân nhìn nụ cười hòa ái trên mặt Hào Nhất Phong, Vương Tử Quân biết rõ lúc này bí thư Hào Nhất Phong căn bản sẽ không bình thản như những biểu hiện ngoài mặt. Hắn không thể nào hiểu rõ tâm lý của bí thư Hào Nhất Phong vào lúc này, nhưng hắn có thể dự đoán ra được. Mặc kệ bí thư Nhất Phong cười sáng lạn như thế nào, từ sâu trong lòng nhất định đang tức giận như núi lửa sắp bộc phát.
Vương Tử Quân nở nụ cười bình tĩnh, nếu Hào Nhất Phong đã nói như vậy, hắn cũng nên ngã bài là vừa.
- Bí thư Nhất Phong, tỉnh ủy có sự giúp đỡ to lớn với thị ủy La Nam, từng cán bộ thành phố La Nam chúng tôi đều có thể cảm giác được, vì nếu không có sự giúp đỡ của tỉnh ủy sẽ không có được thành phố La Nam phát triển ngày hôm nay. Nhưng chúng tôi cảm thấy trên phương diện công tác tổ chức thì tỉnh ủy nên nghiên cẩn hơn một chút. Hôm nay tôi và chủ tịch Thạch cũng đã bàn đến phương diện này, anh ấy cũng cho rằng phải có một người có đủ nguyên tắc tổ chức đến thúc đẩy sự phát triển của công tác tổ chức.
“ Công tác tổ chức? “
Cơn giận mà Hào Nhất Phong áp chế nãy giờ cuối cùng cũng xem như bùng phát, nếu như lúc này lão vẫn còn chưa hiểu rõ ý nghĩ của Vương Tử Quân, như vậy xem như lão uổng phí là một bí thư tỉnh ủy. Muốn đổi người chủ trì khối công tác tổ chức, không phải muốn nắm bắt trưởng phòng tổ chức Hứa Tiền Giang sao?
Hứa Tiền Giang tuy bình thường có chút tính toán nhỏ nhặt, thế nhưng nhìn vào phương hướng lại là người của Hào Nhất Phong. Cũng vì Hứa Tiền Giang là người trung thành tận tâm với Hào Nhất Phong, thế cho nên Hào Nhất Phong mới có thể nắm tay thật chặt công tác tổ chức.
Lúc này Vương Tử Quân mở miệng muốn thay người nắm công tác tổ chức, điều này không khỏi làm cho Hào Nhất Phong sinh ra phẫn nộ. Dù sao thì điều kiện tối đa mà lão từng nghĩ đến chính là ném cho Vương Tử Quân một vị trí phó chủ tịch tỉnh mà thôi.
Nhưng Hào Nhất Phong vừa phẫn nộ thì trong lòng xuất hiện một ý nghĩ khác, Vương Tử Quân đã nhắc đến Thạch Kiên Quân, như vậy đã đạt thành hiệp nghị với Thạch Kiên Quân ở phương diện này. Lão nghĩ đến hậu quả sau khi Thạch Kiên Quân và Vương Tử Quân liên thủ với nhau, thế là cảm thấy nhức răng, vẻ mặt càng thêm ngưng trọng.
Hào Nhất Phong nâng ly trà đã lạnh lên uống một ngụm, sau đó thản nhiên nói:
- Ai phạm vài sai lầm giác ngộ thì người đó phải gánh trách nhiệm, nhưng trách nhiệm đó là của ai và do ai gánh chịu, tôi cũng không thể quyết định được.
- Bí thư Tử Quân, công tác ở thành phố La Nam là rất tốt, đặc biệt là công tác của cậu, tỉnh ủy rất hài lòng. Lúc này kinh tế tỉnh Sơn Nam phát triển khá tốt, thế nhưng vẫn còn có không ít gông xiềng.
- Phải làm sao để đột phá được bình cảnh? Phải làm sao để tìm ra hướng phát triển mới cho kinh tế tỉnh Sơn Nam? Tôi cùng một số lãnh đạo cũ và một số đồng chí lão thành đã nghiên cứu qua. Có nhiều nhân tố làm cho tỉnh Sơn Nam không thể phát triển mạnh mẽ, nhưng quan trọng nhất là chúng ta thiếu một vị lãnh đạo giỏi về phương diện phát triển kinh tế.
Hào Nhất Phong nói đến đây thì cố ý trầm ngâm một chút, sau đó mới nói tiếp:
- Tôi cảm thấy trong toàn tỉnh Sơn Nam, nếu nói về phương diện phát triển kinh tế, chỉ có Vương Tử Quân cậu là thích hợp nhất.
Hào Nhất Phong ném ra miếng mồi nhằm vào Vương Tử Quân, đó là vị trí phó chủ tịch nắm công tác kinh tế, quyền lợi lớn hơn bí thư thị ủy La Nam, hơn nữa mới hơn ba mươi tuổi đã là cán bộ cấp phó bộ, càng cực kỳ hấp dẫn.
Hơn nữa đó lại là một câu trả lời của Hào Nhất Phong cho Vương Tử Quân, đó chính là đẩy anh lên một bước thì được, nhưng không thể nào cho anh nắm bắt Hứa Tiền Giang.
Vương Tử Quân lẳng lặng uống trà, trong lòng thầm suy xét điều kiện mà bí thư Hào Nhất Phong đưa ra. Hắn trầm ngâm giây lát, sau đó mới nghiêm túc nói:
- Cám ơn bí thư Nhất Phong và các vị lãnh đạo đã tín nhiệm, nhưng tôi cũng xem như tự hiểu về mình, tôi biết rõ mình có bao nhiêu bản lĩnh. Dù tôi thật sự có bước đột phá trong phương diện phát triển kinh tế thành phố La Nam, thế nhưng nếu để tôi tiến lên nắm bắt kinh tế toàn tỉnh Sơn Nam, căn bản là không chịu nổi.
- Chủ tịch Thạch cũng muốn tôi đến giúp đỡ anh ấy, nhưng tôi thật sự không dám ôm đồm, tôi cảm thấy năng lực của mình là chưa đủ.
Hào Nhất Phong thật sự không ngờ chính mình và Thạch Kiên Quân lại có ý nghĩ tương đồng như vậy, đều muốn đẩy Vương Tử Quân lên làm phó chủ tịch tỉnh nắm công tác kinh tế. Nếu như nhìn vào sự kiện này, mình và Thạch Kiên Quân thật sự rất ăn ý.
Hào Nhất Phong không nói gì, Vương Tử Quân cũng không nói gì, cả gian phòng chợt yên ắng, đến mức làm cho người ta cảm thấy khó thể hít thở. Trong bầu không khí này, Hào Nhất Phong cảm thấy mình hít thở có chút dồn dập.
Nhưng Hào Nhất Phong vẫn không nói lời nào, lúc này lão và Vương Tử Quân đang so sánh sức chịu đựng. Bây giờ lão và Vương Tử Quân đang đàm phán ngang hàng, tuy mình và hắn có quan hệ thượng cấp và hạ cấp, thế nhưng lại có vị trí khác nhau trong sự kiện đàm phán lần này.
Cũng không biết qua bao lâu thì Vương Tử Quân chợt nói:
- Bí thư Nhất Phong, tôi nghe nói đồng chí Đường Cảnh Ung sắp đến tỉnh Sơn Nam chúng ta làm phó bí thư phải không?
Đường Cảnh Ung? Đầu óc Hào Nhất Phong vốn đang bình tĩnh chợt giống như sắp nổ tung, lão nhìn vào Vương Tử Quân, trong mắt mang theo vài phần khác thường.
Hào Nhất Phong mãi về sau mới biết Đường Cảnh Ung muốn đến tỉnh Sơn Nam, mà Đường Cảnh Ung chính là một nhân vật quan trọng trong phái Ma Đô, vốn là một phó bí thư đảng ủy công đoàn thành phố Ma Đô. Vì Hào Nhất Phong cố gắng đề cử Hứa Tiền Giang, vì vậy mà trưởng ban Dương tiếp nhận, bây giờ Vương Tử Quân lại nói ra một đề cử làm lão phải lo lắng.
Vương Tử Quân cũng là người thuộc phái Ma Đô, trong đầu Hào Nhất Phong chợt xuất hiện ý nghĩ này, thế là lão chợt nghĩ đến một văn kiện: “ Bổ nhiệm đồng chí Vương Quang Vinh làm ủy viên thị ủy, thường ủy, phó chủ tịch thường vụ thành phố Ma Đô. “
Khi đó một hàng chữ ngắn ngủi này căn bản không làm cho Hào Nhất Phong phải lưu tâm, thế nhưng bây giờ lão lại hoàn toàn hiểu ra. Vương Quang Vinh là bố của Vương Tử Quân, bây giờ là phó chủ tịch thường vụ thành phố Ma Đô, tất nhiên sẽ có hàng ngàn mối liên hệ với Đường Cảnh Ung.
Nhưng đó không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng là còn có những người ở bên trong thế lực này. Nếu một khi Ma Đô và đám người Thạch gia phối hợp với nhau, như vậy không phải quá nguy hiểm cho vị trí bí thư tỉnh ủy của Hào Nhất Phong sao?
...
Gió tháng năm ấm ấm làm cho khắp đồi núi đều là màu xanh mát, trên con đường nối liền thành phố La Nam và Sơn Viên, bốn chiếc xe con và một chiếc xe cảnh sát đậu ở ven đường. Vương Tử Quân đứng bên cạnh xe, hắn liên tục nhìn đồng hồ.
- Bí thư Vương, vừa rồi tôi đã liên lạc với nhân viên đi theo bí thư Đường, năm phút sau bí thư Đường sẽ đến.
Khương Long Cương đi đến bên cạnh Vương Tử Quân rồi khẽ báo cáo.
Dù mới nhận chức vài tháng nhưng Khương Long Cương có biểu hiện ngày càng trưởng thành, vì hắn có thân phận là thư ký của bí thư thị ủy, thế cho nên bây giờ đã là cấp bậc phó phòng.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, cũn không nói gì. Lúc này trong lòng hắn nghĩ về tình huống mình gặp mặt Đường Cảnh Ung. Thật ra hắn và Đường Cảnh Ung cũng không tiếp xúc nhiều với nhau, vài ngày trước Vương Tử Quân tham gia lễ nhận chức của Đường Cảnh Ung, khi đó ban tổ chức trung ương đã tuyên bố Đường Cảnh Ung là ủy viên tỉnh ủy, thường ủy tỉnh ủy, phó bí thư tỉnh ủy Sơn Nam, sau đó bí thư Đường cũng chỉ cho ra những phát biểu rất an phận mà thôi.
Ngoài nó ra thì chỉ có một lần gọi điện thoại, căn bản chưa có tiếp xúc gì khác. Vương Tử Quân vốn muốn tiếp xúc với Đường Cảnh Ung trước khi nhận chức, nhưng hoàn cảnh quá vội vàng, hai bên căn bản không có cơ hội nào.
Thành phố La Nam cũng có nhiều chuyện cần được Vương Tử Quân làm cho tốt, hắn không có khả năng chờ mãi ở thành phố Sơn Viên. Lần này Đường Cảnh Ung xuống thành phố La Nam kiểm tra công tác chính là một cơ hội rất tốt cho hắn.
Đường Cảnh Ung là bạn tốt của Lâm Trạch Viễn, mối quan hệ này là nhất định. Đường Cảnh Ung mới đến tỉnh Sơn Nam, cũng cần có người chèo chống, như vậy mối quan hệ giữa Vương Tử Quân và Đường Cảnh Ung sẽ được xử lý rất tốt.
Vương Tử Quân nghĩ đến Đường Cảnh Ung, hắn không khỏi nhớ đến tình huóng biến hóa nhân sự ở tỉnh Sơn Nam trước đó vài ngày. Quyền lực là một ngọn tháp vàng, càng lên cao càng chật hẹp, thế nhưng người chung quanh càng nhìn lên càng thấy hy vọng. Trong khoảng thời gian qua tỉnh Sơn Nam xuất hiện không ít thay đổi, Lưu Truyền Thụy được điều động làm chủ tịch một tỉnh ven biển, Hứa Tiền Giang được điều động làm cấp phó ở hợp tác xã cung cấp và tiếp thị trung ương. Đường Cảnh Ung tiếp nhận vị trí của Lưu Truyền Thụy, Lữ Bân Tương từ ủy ban cải cách quốc gia xuống làm trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy Sơn Nam.
Hai cấp bậc thường ủy tỉnh ủy quan trọng được thay người làm cho thế cục ở tỉnh Sơn Nam càng thêm không ổn, nhưng nó cũng xem như cải biến tình huống độc tài của Hào Nhất Phong ở Sơn Nam. Có Lữ Tiến Binh giúp đỡ Thạch Kiên Quân, lúc này chủ tịch Thạch càng có quyền lên tiếng ở phương diện nhân sự.
Vương Tử Quân là người chờ thời cơ rất tốt, dù sao thì sự việc đã có hướng đi rõ ràng, cũng không uy hiếp được hắn. Hào Nhất Phong thì khác, trong thành phố La Nam còn có một Thạch Kiên Quân nhìn chằm chằm vào lão, ngày mai tổ điều tra lại đến, càng không cho lão quá nhiều thời gian.
- Đồng chí Tử Quân, thành tích của thành phố La Nam là quá rõ ràng, tôi có thể phối hợp một ban ngành thành phố La Nam thật sự mạnh mẽ, thế nhưng vì thiếu hiểu biết về đồng chí của mình mà suýt nữa tạo thành sai lầm lớn.
Hào Nhất Phong gạt tàn thuốc, sau đó trầm giọng nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cũng đánh giá lời nói của Hào Nhất Phong, sau khi nghe thấy đối phương dùng giọng trôi chảy nói ra sai lầm của mình, cũng nói đề bạt Lục Ngọc Hùng xuất phát từ công tác, hắn thầm buồn cười. Lý do của bí thư Nhất Phong chẳng phải là quá đường hoàng sao? Nhưng hắn cũng không mở miệng, chỉ đưa mắt nhìn Hào Nhất Phong.
- Lần này tôi đến thành phố La Nam tham gia hoạt động giới thiệu sản phẩm mới của công ty Bất Lão Khang, giám đốc Thành nói ra một câu làm tôi cảm thấy rất cảm khái. Giám đốc Thành nói, sở dĩ ở lại thành phố La Nam không phải vì nơi đây có nguyên liệu cần thiết để chế biến rượu Huyền Lộ Dịch, quan trọng là thành phố La Nam có một ban ngành lãnh đạo cực kỳ có sức chiến đấu. Tôi cảm thấy lời nói của anh ấy là rất đúng, thành phố La Nam vẫn là La Nam, thế nhưng sau một năm phát triển, bây giờ La Nam đã thoát thai hoán cốt, xưa không bằng nay.
Hào Nhất Phong mở miệng khen ngợi làm cho Vương Tử Quân không thể mở miệng, mãi đến lúc này hắn mới dùng giọng khiêm tốn nói:
- Bí thư Nhất Phong, thành phố La Nam sở dĩ có được thành tích cũng là nhờ sự lãnh đạo của tỉnh, nếu như không có sự lãnh đạo chính xác từ cấp tỉnh, chúng tôi căn bản không có thành tích hiện tại.
Hào Nhất Phong khoát tay áo nói:
- Tôi chỉ đồng ý một nửa với câu nói của cậu, các thành phố khác đều nằm dưới sự lãnh đạo của tỉnh, vì sao bọn họ còn chưa tạo ra được thành tích như thế? Các địa phương kinh tế phát triển chậm thường cường điệu khó khăn khách quan, một là thiếu tài nguyên; hai là thiếu tài chính; ba là thiếu nhân tài. Nếu nói thiếu tài nguyên, còn có địa phương nào thiếu như thành phố La Nam? Nói thiếu thốn tài chính, có thành phố nào kinh tế cơ sở kém như thành phố La Nam?
Hào Nhất Phong nói đến đây thì chăm chú tổng kết:
- Thành phố La Nam phát triển làm cho tôi cảm thấy cảm khái, vì sao cũng là một điều kiện cơ sở thế nhưng tình huống phát triển lại khác nhau? Cá nhân tôi cảm thấy đây là vấn đề liên quan đến năng lực người cầm lái thành phố, thành phố La Nam đã không chờ đợi, không dựa dẫm, không xin xỏ, chỉ căn cứ vào thực tế bản địa, đào móc ra đặc sắc địa phương, phô diễn tiềm năng, thế nên thành phố La Nam mãi ngủ say mới xem như tỉnh lại.
- Lần này Lục Ngọc Hùng bỏ chạy đã làm cho công tác của chúng ta rơi vào thế bị động, nhưng càng là như vậy chúng ta càng phải hăng hái công tác, nghịch thế phát triển, làm cho công tác ở thành phố La Nam tiến lên giai đoạn mới.
- Nhưng muốn làm tốt công tác thì việc thiết kế ban ngành là cực kỳ quan trọng, lúc này tôi có thể đại biểu tỉnh ủy nói rõ vấn đề, đó chính là vấn đề xây dựng ban ngành thành phố La Nam, chúng tôi sẽ tôn trọng ý kiến của thị ủy La Nam, đảm bảo thành phố La Nam tiếp tục phát triển cực kỳ thiết thực.
Hào Nhất Phong dùng ngôn từ rất chính nghĩa, giống như tất cả đều xuất phát từ công tác. Những lời này rơi vào trong tai Vương Tử Quân, hắn cảm thấy bội phục vị bí thư tỉnh ủy nghiêm túc cẩn thận, đồng thời càng nghĩ đến điều kiện của bí thư Hào Nhất Phong vào lúc này.
Chính trị là kết quả thỏa hiệp, lời nói của Hào Nhất Phong đã quá rõ ràng, đó chính là muốn thỏa hiệp với Vương Tử Quân và tiến hành trao đổi. Sẽ tôn trọng ý kiến của thị ủy La Nam về phương diện điều chỉnh ban ngành, đây là điều kiện trao đổi của Hào Nhất Phong.
Tôn trọng ý kiến của thị ủy La Nam, thật ra cũng chính là tôn trọng ý kiến của Vương Tử Quân. Tuy lời nói đường hoàng nhưng ý nghĩa lại là khác nhau. Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi cười nói:
- Đa tạ sự quan tâm, giúp đỡ tín nhiệm của bí thư Nhất Phong và tỉnh ủy với thành phố La Nam chúng tôi, chúng tôi sẽ nhất định không ngừng cố gắng, thúc đẩy sự phát triển kinh tế thành phố La Nam lên tầm cao mới.
Hào Nhất Phong vừa nói ra điều kiện của mình vừa quan sát phản ứng của Vương Tử Quân, tuy lão biết rõ Vương Tử Quân nhất định sẽ cò kè mặc cả một phen với điều kiện của mình, lão cũng đã làm xong chuẩn bị cho đối phương cò kè mặc cả. Thế nhưng lão thật sự không ngờ Vương Tử Quân gần đây quen thói xảo trá căn bản không tiếp nhận lời nói của mình.
Không tiếp nhận là có ý gì? Nhất định là có điều kiện cao hơn. Hào Nhất Phong nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Vương Tử Quân, lão chợt cảm thấy tức giận. Lão phải cò kè mặc cả với một vị bí thư thị ủy, hơn nữa còn ở trên xu thế người ta chiếm hết tất cả ưu thế, điều này làm cho lão sinh ra cảm giác khó chịu.
Hào Nhất Phong hít vào một hơi thật sâu, sau đó cố gắng áp ché cơn giận của mình. Đối với lão thì lúc này cái gì cũng không quan trọng, tình huống cấp bách hiện tại chính là tìm cách lấp miệng Vương Tử Quân. Chỉ khi nào Vương Tử Quân đứng trên lập trường của mình nói về sự kiện Lục Ngọc Hùng, đó mới là thành công.
- Bí thư Tử Quân, đối với con đường phát triển về sau, chỉ cần thành phố các cậu có yêu cầu gì thì cứ đề lên cho tỉnh ủy, tôi có hai nguyên tắc, một là tôi có thể cho cậu; hai là tôi có thể làm được. Chỉ cần thành phố La Nam cần, tôi và tỉnh ủy nhất định sẽ cho ra trợ giúp lớn nhất.
Vương Tử Quân nhìn nụ cười hòa ái trên mặt Hào Nhất Phong, Vương Tử Quân biết rõ lúc này bí thư Hào Nhất Phong căn bản sẽ không bình thản như những biểu hiện ngoài mặt. Hắn không thể nào hiểu rõ tâm lý của bí thư Hào Nhất Phong vào lúc này, nhưng hắn có thể dự đoán ra được. Mặc kệ bí thư Nhất Phong cười sáng lạn như thế nào, từ sâu trong lòng nhất định đang tức giận như núi lửa sắp bộc phát.
Vương Tử Quân nở nụ cười bình tĩnh, nếu Hào Nhất Phong đã nói như vậy, hắn cũng nên ngã bài là vừa.
- Bí thư Nhất Phong, tỉnh ủy có sự giúp đỡ to lớn với thị ủy La Nam, từng cán bộ thành phố La Nam chúng tôi đều có thể cảm giác được, vì nếu không có sự giúp đỡ của tỉnh ủy sẽ không có được thành phố La Nam phát triển ngày hôm nay. Nhưng chúng tôi cảm thấy trên phương diện công tác tổ chức thì tỉnh ủy nên nghiên cẩn hơn một chút. Hôm nay tôi và chủ tịch Thạch cũng đã bàn đến phương diện này, anh ấy cũng cho rằng phải có một người có đủ nguyên tắc tổ chức đến thúc đẩy sự phát triển của công tác tổ chức.
“ Công tác tổ chức? “
Cơn giận mà Hào Nhất Phong áp chế nãy giờ cuối cùng cũng xem như bùng phát, nếu như lúc này lão vẫn còn chưa hiểu rõ ý nghĩ của Vương Tử Quân, như vậy xem như lão uổng phí là một bí thư tỉnh ủy. Muốn đổi người chủ trì khối công tác tổ chức, không phải muốn nắm bắt trưởng phòng tổ chức Hứa Tiền Giang sao?
Hứa Tiền Giang tuy bình thường có chút tính toán nhỏ nhặt, thế nhưng nhìn vào phương hướng lại là người của Hào Nhất Phong. Cũng vì Hứa Tiền Giang là người trung thành tận tâm với Hào Nhất Phong, thế cho nên Hào Nhất Phong mới có thể nắm tay thật chặt công tác tổ chức.
Lúc này Vương Tử Quân mở miệng muốn thay người nắm công tác tổ chức, điều này không khỏi làm cho Hào Nhất Phong sinh ra phẫn nộ. Dù sao thì điều kiện tối đa mà lão từng nghĩ đến chính là ném cho Vương Tử Quân một vị trí phó chủ tịch tỉnh mà thôi.
Nhưng Hào Nhất Phong vừa phẫn nộ thì trong lòng xuất hiện một ý nghĩ khác, Vương Tử Quân đã nhắc đến Thạch Kiên Quân, như vậy đã đạt thành hiệp nghị với Thạch Kiên Quân ở phương diện này. Lão nghĩ đến hậu quả sau khi Thạch Kiên Quân và Vương Tử Quân liên thủ với nhau, thế là cảm thấy nhức răng, vẻ mặt càng thêm ngưng trọng.
Hào Nhất Phong nâng ly trà đã lạnh lên uống một ngụm, sau đó thản nhiên nói:
- Ai phạm vài sai lầm giác ngộ thì người đó phải gánh trách nhiệm, nhưng trách nhiệm đó là của ai và do ai gánh chịu, tôi cũng không thể quyết định được.
- Bí thư Tử Quân, công tác ở thành phố La Nam là rất tốt, đặc biệt là công tác của cậu, tỉnh ủy rất hài lòng. Lúc này kinh tế tỉnh Sơn Nam phát triển khá tốt, thế nhưng vẫn còn có không ít gông xiềng.
- Phải làm sao để đột phá được bình cảnh? Phải làm sao để tìm ra hướng phát triển mới cho kinh tế tỉnh Sơn Nam? Tôi cùng một số lãnh đạo cũ và một số đồng chí lão thành đã nghiên cứu qua. Có nhiều nhân tố làm cho tỉnh Sơn Nam không thể phát triển mạnh mẽ, nhưng quan trọng nhất là chúng ta thiếu một vị lãnh đạo giỏi về phương diện phát triển kinh tế.
Hào Nhất Phong nói đến đây thì cố ý trầm ngâm một chút, sau đó mới nói tiếp:
- Tôi cảm thấy trong toàn tỉnh Sơn Nam, nếu nói về phương diện phát triển kinh tế, chỉ có Vương Tử Quân cậu là thích hợp nhất.
Hào Nhất Phong ném ra miếng mồi nhằm vào Vương Tử Quân, đó là vị trí phó chủ tịch nắm công tác kinh tế, quyền lợi lớn hơn bí thư thị ủy La Nam, hơn nữa mới hơn ba mươi tuổi đã là cán bộ cấp phó bộ, càng cực kỳ hấp dẫn.
Hơn nữa đó lại là một câu trả lời của Hào Nhất Phong cho Vương Tử Quân, đó chính là đẩy anh lên một bước thì được, nhưng không thể nào cho anh nắm bắt Hứa Tiền Giang.
Vương Tử Quân lẳng lặng uống trà, trong lòng thầm suy xét điều kiện mà bí thư Hào Nhất Phong đưa ra. Hắn trầm ngâm giây lát, sau đó mới nghiêm túc nói:
- Cám ơn bí thư Nhất Phong và các vị lãnh đạo đã tín nhiệm, nhưng tôi cũng xem như tự hiểu về mình, tôi biết rõ mình có bao nhiêu bản lĩnh. Dù tôi thật sự có bước đột phá trong phương diện phát triển kinh tế thành phố La Nam, thế nhưng nếu để tôi tiến lên nắm bắt kinh tế toàn tỉnh Sơn Nam, căn bản là không chịu nổi.
- Chủ tịch Thạch cũng muốn tôi đến giúp đỡ anh ấy, nhưng tôi thật sự không dám ôm đồm, tôi cảm thấy năng lực của mình là chưa đủ.
Hào Nhất Phong thật sự không ngờ chính mình và Thạch Kiên Quân lại có ý nghĩ tương đồng như vậy, đều muốn đẩy Vương Tử Quân lên làm phó chủ tịch tỉnh nắm công tác kinh tế. Nếu như nhìn vào sự kiện này, mình và Thạch Kiên Quân thật sự rất ăn ý.
Hào Nhất Phong không nói gì, Vương Tử Quân cũng không nói gì, cả gian phòng chợt yên ắng, đến mức làm cho người ta cảm thấy khó thể hít thở. Trong bầu không khí này, Hào Nhất Phong cảm thấy mình hít thở có chút dồn dập.
Nhưng Hào Nhất Phong vẫn không nói lời nào, lúc này lão và Vương Tử Quân đang so sánh sức chịu đựng. Bây giờ lão và Vương Tử Quân đang đàm phán ngang hàng, tuy mình và hắn có quan hệ thượng cấp và hạ cấp, thế nhưng lại có vị trí khác nhau trong sự kiện đàm phán lần này.
Cũng không biết qua bao lâu thì Vương Tử Quân chợt nói:
- Bí thư Nhất Phong, tôi nghe nói đồng chí Đường Cảnh Ung sắp đến tỉnh Sơn Nam chúng ta làm phó bí thư phải không?
Đường Cảnh Ung? Đầu óc Hào Nhất Phong vốn đang bình tĩnh chợt giống như sắp nổ tung, lão nhìn vào Vương Tử Quân, trong mắt mang theo vài phần khác thường.
Hào Nhất Phong mãi về sau mới biết Đường Cảnh Ung muốn đến tỉnh Sơn Nam, mà Đường Cảnh Ung chính là một nhân vật quan trọng trong phái Ma Đô, vốn là một phó bí thư đảng ủy công đoàn thành phố Ma Đô. Vì Hào Nhất Phong cố gắng đề cử Hứa Tiền Giang, vì vậy mà trưởng ban Dương tiếp nhận, bây giờ Vương Tử Quân lại nói ra một đề cử làm lão phải lo lắng.
Vương Tử Quân cũng là người thuộc phái Ma Đô, trong đầu Hào Nhất Phong chợt xuất hiện ý nghĩ này, thế là lão chợt nghĩ đến một văn kiện: “ Bổ nhiệm đồng chí Vương Quang Vinh làm ủy viên thị ủy, thường ủy, phó chủ tịch thường vụ thành phố Ma Đô. “
Khi đó một hàng chữ ngắn ngủi này căn bản không làm cho Hào Nhất Phong phải lưu tâm, thế nhưng bây giờ lão lại hoàn toàn hiểu ra. Vương Quang Vinh là bố của Vương Tử Quân, bây giờ là phó chủ tịch thường vụ thành phố Ma Đô, tất nhiên sẽ có hàng ngàn mối liên hệ với Đường Cảnh Ung.
Nhưng đó không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng là còn có những người ở bên trong thế lực này. Nếu một khi Ma Đô và đám người Thạch gia phối hợp với nhau, như vậy không phải quá nguy hiểm cho vị trí bí thư tỉnh ủy của Hào Nhất Phong sao?
...
Gió tháng năm ấm ấm làm cho khắp đồi núi đều là màu xanh mát, trên con đường nối liền thành phố La Nam và Sơn Viên, bốn chiếc xe con và một chiếc xe cảnh sát đậu ở ven đường. Vương Tử Quân đứng bên cạnh xe, hắn liên tục nhìn đồng hồ.
- Bí thư Vương, vừa rồi tôi đã liên lạc với nhân viên đi theo bí thư Đường, năm phút sau bí thư Đường sẽ đến.
Khương Long Cương đi đến bên cạnh Vương Tử Quân rồi khẽ báo cáo.
Dù mới nhận chức vài tháng nhưng Khương Long Cương có biểu hiện ngày càng trưởng thành, vì hắn có thân phận là thư ký của bí thư thị ủy, thế cho nên bây giờ đã là cấp bậc phó phòng.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, cũn không nói gì. Lúc này trong lòng hắn nghĩ về tình huống mình gặp mặt Đường Cảnh Ung. Thật ra hắn và Đường Cảnh Ung cũng không tiếp xúc nhiều với nhau, vài ngày trước Vương Tử Quân tham gia lễ nhận chức của Đường Cảnh Ung, khi đó ban tổ chức trung ương đã tuyên bố Đường Cảnh Ung là ủy viên tỉnh ủy, thường ủy tỉnh ủy, phó bí thư tỉnh ủy Sơn Nam, sau đó bí thư Đường cũng chỉ cho ra những phát biểu rất an phận mà thôi.
Ngoài nó ra thì chỉ có một lần gọi điện thoại, căn bản chưa có tiếp xúc gì khác. Vương Tử Quân vốn muốn tiếp xúc với Đường Cảnh Ung trước khi nhận chức, nhưng hoàn cảnh quá vội vàng, hai bên căn bản không có cơ hội nào.
Thành phố La Nam cũng có nhiều chuyện cần được Vương Tử Quân làm cho tốt, hắn không có khả năng chờ mãi ở thành phố Sơn Viên. Lần này Đường Cảnh Ung xuống thành phố La Nam kiểm tra công tác chính là một cơ hội rất tốt cho hắn.
Đường Cảnh Ung là bạn tốt của Lâm Trạch Viễn, mối quan hệ này là nhất định. Đường Cảnh Ung mới đến tỉnh Sơn Nam, cũng cần có người chèo chống, như vậy mối quan hệ giữa Vương Tử Quân và Đường Cảnh Ung sẽ được xử lý rất tốt.
Vương Tử Quân nghĩ đến Đường Cảnh Ung, hắn không khỏi nhớ đến tình huóng biến hóa nhân sự ở tỉnh Sơn Nam trước đó vài ngày. Quyền lực là một ngọn tháp vàng, càng lên cao càng chật hẹp, thế nhưng người chung quanh càng nhìn lên càng thấy hy vọng. Trong khoảng thời gian qua tỉnh Sơn Nam xuất hiện không ít thay đổi, Lưu Truyền Thụy được điều động làm chủ tịch một tỉnh ven biển, Hứa Tiền Giang được điều động làm cấp phó ở hợp tác xã cung cấp và tiếp thị trung ương. Đường Cảnh Ung tiếp nhận vị trí của Lưu Truyền Thụy, Lữ Bân Tương từ ủy ban cải cách quốc gia xuống làm trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy Sơn Nam.
Hai cấp bậc thường ủy tỉnh ủy quan trọng được thay người làm cho thế cục ở tỉnh Sơn Nam càng thêm không ổn, nhưng nó cũng xem như cải biến tình huống độc tài của Hào Nhất Phong ở Sơn Nam. Có Lữ Tiến Binh giúp đỡ Thạch Kiên Quân, lúc này chủ tịch Thạch càng có quyền lên tiếng ở phương diện nhân sự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.