Chương 992: Tôi đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió khen La Nam.
Bảo Thạch Tiêu
23/09/2014
Trước khi Lâm Trạch Viễn về nhà, Vương Quang Vinh đã thông qua
một ít ban ngành để biết về con số chung. Lão nghĩ đến những người bị ép buộc phải xem quảng cáo, thế là sinh ra cảm giác dở khóc dở cười, chiêu thức này của con mình thật sự có trình độ.
- Hẳn là có không ít người.
Vương Quang Vinh trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói.
- Không phải là không ít, mà là rất nhiều người, hơn nữa có không ít nhân vật lớn. Tiểu tử này làm ra thành tích không nhỏ ở thành phố La Nam, nhưng đối với một số lãnh đạo thì nó chỉ là con số mà thôi. Lúc này có một đoạn phim tuyên truyền thì sự việc lại khác, bọn họ căn bản sẽ có thêm kiến thức trực quan về thành phố La Nam.
Nếu so sánh với Vương Quang Vinh thì Lâm Trạch Viễn nghĩ xa hơn:
- Chỉ cần đoạn phim tuyên truyền kia có 70% là sự thật, như vậy cho dù cuộc thảo luận trực tuyến về tình hình phát triển thành phố La Nam có vấn đề, chỉ sợ cũng không có ảnh hưởng gì lớn.
- Thật vậy sao?
Vương Quang Vinh lúc này quá cần an ủi, lão không biết nên làm thế nào để hóa giải nguy cơ lần này cho con trai của mình.
Lâm Trạch Viễn nhìn bộ dạng căng thẳng của Vương Quang Vinh, hắn cười ha hả nói:
- Quang Vinh, sự việc không liên quan đến mình, nếu cứ quan tâm thì tâm tình sẽ rối loạn. Nếu như người trong cuộc không phải là con của anh, chỉ sợ anh đã sớm có kết luận rồi.
- Quang Vinh, anh có một người con trai như vậy, tôi thật sự rất hâm mộ.
Lâm Trạch Viễn nói đến đây thì dùng giọng tiếc hận tiếp tục:
- Năm xưa tiểu tử này đến nhà tôi, khi đó tôi nên nắm chắc cơ hội mới đúng. Chỉ tiếc là Lâm Dĩnh Nhi còn quá nhỏ, muốn chờ một chút, kết quả là bây giờ chỉ có thể hâm mộ suông mà thôi...
Vương Quang Vinh nghe lời cảm thán của Lâm Trạch Viễn, thế là lúc này không biết làm sao cho phải.
Khi hai người Lâm Trạch Viễn và Vương Quang Vinh đang bàn luận về Vương Tử Quân, lúc này ở khắp nước có không biết bao nhiêu người đang xem đoạn phim tuyên truyền về thành phố La Nam. Trong một địa điểm ở thủ đô, một người đang ngồi trên ghế sa lông nhìn đoạn phim tuyên truyền trên màn hình mà không khỏi dùng giọng ngạc nhiên nói:
- Đoạn phim quảng cáo xen vào trước thời gian xảy ra sự kiện là cực kỳ tốt, cậu nói xem bọn họ tuyên truyền như vậy có bao nhiêu là sự thật.
Một người đứng bên cạnh dùng ánh mắt cung kính nhìn người ngồi trên ghế, sau khi trầm ngâm một chút rồi khẽ nói:
- Thưa thủ trưởng, dựa theo con số báo cáo về tình hình phát triển kinh tế những năm gần đây của thành phố La Nam, tôi cảm thấy bộ phim tuyên truyền kia có bảy mươi phần trăm là sự thật.
- Bảy mươi phần trăm?
Người kia chợt lập lại con số, sau đó chậm rãi nói:
- Nếu chỉ là năm mươi phần trăm thì Vương Tử Quân đã là người quá giỏi rồi.
- Kinh tế phát triển hài hòa với tài nguyên, kinh tế phát triển hài hòa với hoàn cảnh, kinh tế phát triển hài hòa với xã hội...Xây dựng một thành phố La Nam giàu có, văn minh, liên tục phát triển về phía trước...
Âm thanh vẫn liên tục vang lên trong phòng, đại nhân vật vừa rồi còn trầm ngâm không khỏi trừng mắt nhìn. Lão nhìn những con số lóe lên trên màn hình, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên.
- Ý nghĩ rất tốt.
Tuy chỉ có bốn chữ ngắn ngủi nhưng lại làm cho vẻ mặt người đàn ông trung niên đứng bên cạnh lãnh đạo chợt biến đổi. Hắn đi theo thủ trưởng khoảng thời gian khá dài, thủ trưởng là người cực kỳ hà khắc khi đánh giá người khác, cũng chỉ có vài người được thủ trưởng đánh giá như vậy mà thôi.
Phải nói là đoạn phim tuyên truyền về tình hình phát triển của thành phố La Nam là cực kỳ thành công, vì nơi đây có công nghiệp phát triển, nông nghiệp và dịch vụ cũng có khí thế hừng hực, có phong cảnh tươi đẹp không tả xiết của khu du lịch Cô Yên Sơn, giống như một nơi thế ngoại đào viên; lại xuất hiện khung cảnh tranh nhau mua rượu Huyền Lộ Dịch; tất cả biểu hiện một thành phố La Nam phát triển không ngừng, tràn đầy sức sống.
Người đàn ông trung niên nhìn lên những hình ảnh phấn chấn tinh thần trên màn hình, thế là không khỏi nghĩ đến con người đang được xào nấu nóng hừng hực trên mạng inte. Thầm nghĩ nếu đối phương có thể vượt qua sự kiện lần này, sau này nhất định phải kết giao.
Khi đoạn phim tuyên truyền được phát đi một nửa thì trên inte đã cực kỳ náo nhiệt, rất nhiều người nói rằng đoạn phim này là giả, thành phố La Nam căn bản không tốt đẹp như vậy. Thậm chí còn có người đưa ra ảnh của mình chụp vài năm trước khi đến thành phố La Nam, sau đó phát biểu ý kiến:
- La Nam là thế nào thì cứ nhìn vào hình của tôi, mới ba bốn năm mà La Nam đã phát triển như hỏa tiễn vậy sao?
Hình ảnh của người kia nhận được sự ủng hộ của nhiều người khác, ngay sau đó đưa đến một cơn bão lớn, rất nhiều tấm ảnh được tung lên mạng.
Nhưng ngay sau đó lại có nhiều người tung lên inte những tấm hình mình chụp được khi đến thành phố La Nam du lịch, xem như tuyên truyền chính diện cho La Nam. Dưới tình huống mà cảm xúc của quần chúng đang phẫn nộ, người ta chợt lấy những tấm hình đó làm vũ khí tấn công. Lúc này trên inte chia ra làm hai phía, một bên vừa rồi còn ồn vào tuyên bố La Nam không như trong phim tuyên truyền, bên còn lại thì khẳng định những gì mình thấy tận mắt ở La Nam vào lúc này, phản kích giữa hai bên càng lúc càng sắc bén.
Vô tình Vương Tử Quân chưa tham gia thảo luận trực tuyến nhưng trên inte đã rất ồn ào.
- Giả, đây là giả, phim tuyên truyền này rõ ràng là làm giả, mọi người chỉ cần xem các phim tuyên truyền của các thành phố khác là hiểu.
Khi Vương Tử Quân chuẩn bị ngồi xuống chiếc ghế của mình trong đại sảnh trò chuyện trực tuyến, lúc này những tranh luận về đoạn phim tuyên truyền của thành phố La Nam đã đến trình độ cực kỳ gay cấn.
Nhưng lúc này có một người trên mạng chợt cho ra một bài viết, hơn nữa nơi đó còn có một đoạn phim tuyên truyền về một thành phố khác.
Hầu như rất nhiều người nhảy vào thảo luận, càng làm công tác so sánh hai đoạn phim với nhau, sau đó bọn họ tìm ra rất nhiều điểm giống nhau.
Đầu tiên cũng là một hình ảnh núi non mê người, sau đó vài tòa nhà mọc lên, hầu như giống nhau như đúc.
- Ha ha ha, hai tòa nhà đồng nhất hiện lên ở một thành phố, xem ra lãnh đạo thành phố La Nam thật sự có tài!
- Dám lấy thành tích của người khác để vẽ lên mặt mình, đây không phải là quá gò ép sao? Tôi xem hôm nay không cần thảo luận về tình hình phát triển thành phố La Nam, rõ ràng là đang diễn kịch mà thôi.
...
Đổng Trí Tân luôn theo sát bên cạnh Vương Tử Quân, hắn nhìn những lời nghị luận kia, lại nhìn vẻ mặt bí thư Vương, thế là tâm tình trầm xuống. Hắn là người tự mình xét duyệt thông qua bộ phim phóng sự kia, vì sao lại xuất hiện tình huống này? Lúc này bí thư Vương chuẩn bị trò chuyện trực tuyến, lời dạo đầu lại khá bất lợi.
Đổng Trí Tân bắt đầu cảm thấy trán ướt đẫm mồ hôi, hắn nhìn lướt qua những thảo luận nóng hổi, sau đó dùng giọng cẩn thận xin chỉ thị:
- Bí thư Vương, anh xem, chúng ta nên làm gì bây giờ...
Vương Tử Quân khoát tay áo, hắn căn bản quá quen thuộc với đoạn phim tuyên truyền này. Những năm qua hắn hết lòng vì thành phố La Nam, mỗi bước phát triển của La Nam đều là tâm huyết của hắn, những tòa kiến trúc kia đều nằm trong ngực hắn, không phải là của La Nam được sao?
- Trí Tân, thật giả rõ ràng, chúng ta là người có thật, còn sợ người ta đặt nghi vấn sao?
Vương Tử Quân nói lời tỉnh táo làm cho Đổng Trí Tân cảm thấy dễ thở hơn. Nhưng hắn vẫn cảm thấy kỳ quái, vì sao lại có hai bộ phim tuyên truyền về hai thành phố giống nhau như thế?
Khi đám người trên inte chuẩn bị phát động xu thế tấn công La Nam, cho rằng La Nam sao chép phim ảnh của thành phố Hư Vôm, lại có một người cho ra một topic khác.
- Tôi là người thành phố Hư Vô, chúng tôi xác nhận thành phố mình không có tòa nhà kia, tôi sẽ cho mọi người xem những đoạn phim về thành phố Hư Vô.
Khi người này lên tiếng thì có kèm theo vài đoạn video, thế là không ít người chợt hiểu ra vấn đề, thì ra không phải là thành phố La Nam sao chép phim tuyên truyền của thành phố Hư Vô, căn bản là Hư Vô là người sao chép. Kết quả như vậy không khỏi làm cho người ta cảm thấy thổn thức không thôi.
Mà trên các trang mạng của thành phố La Nam cũng đã xuất hiện tình huống về thành phố của mình, những hình ảnh và đoạn phim về La Nam liên tục được đưa lên.
- À, thì ra Cô Yên Sơn ở thành phố La Nam, bây giờ tôi mới biết rõ.
- Không ngờ chiếc điện thoại của tôi được chế tạo ở thành phố La Nam, không thể ngờ được, bây giờ tôi mới biết, xem như giúp đỡ sản phẩm trong nước.
- Khi nào có thời gian nhất định phải đến thành phố La Nam du lịch mới được.
...
Đổng Trí Tân nhìn những lời bình luận mà lặng lẽ lau mồ hôi, trong lòng thầm tức giận với thành phố Hư Vô bên kia. Thầm nghĩ các anh bên kia thích làm giả thì cứ làm, cớ gì phải đưa lên mạng để vướng phải tình huống xấu hổ như vậy?
Lúc này thư ký trưởng Đổng không biết người làm ra đoạn phim tuyên truyền về thành phố Hư Vô đang cực kỳ lo lắng bất an. Hắn liều mạng làm ra đoạn phim để chủ tịch thành phố Hư Vô hài lòng, không ngờ lúc này Lý Quỳ giả gặp Lý Quỳ thật, hắn làm sao có thể đi gặp mặt lãnh đạo đây? Thật sự là quá xấu hổ. Nhưng căn bản không có một ai chú ý đến những ưu phiền của người này.
Khi kim đồng hồ chỉ vào con số hai mươi tám, lúc này những lời nghị luận trên inte cũng dừng lại, mọi người đều chú ý và chờ đợi khoảnh khắc đang đến.
- Bí thư Vương, có nên cho các phóng viên tiến vào hội trường không?
Đổng Trí Tân đi đến bên cạnh Vương Tử Quân rồi khẽ nói.
- Vào đi.
Vương Tử Quân nhìn màn ảnh lớn, sau đó lại nhìn kim đồng hồ, hắn chậm rãi gõ lên bàn phím.
- Chào tất cả mọi người, tôi là Vương Tử Quân, rất vui được gặp mặt mọi người.
Những lời này thông qua cáp quang, thông qua sóng điện thoại, thông qua các thiết vị vô tuyến, nhanh chóng hiện ra trên màn hình của mọi người.
Một vài trang web cho hiển thị dòng chữ này của Vương Tử Quân màu đỏ, càng có không ít trang web trực tiếp dùng loại chữ lớn cho thật sự nổi bật.
Khi những dòng chữ này xuất hiện, sự kiện Vương Tử Quân trò chuyện trực tuyến trên inte đã xem như chính thức bắt đầu.
Tuy tất cả mọi người đều hiểu, không phải chỉ có người thành phố La Nam chú ý đến sự kiện này, thế nhưng chủ đề của bọn họ vẫn là thảo luận về tình hình phát triển của thành phố La Nam.
- Tiểu tử này thật là xảo quyệt, ngay cả chi tiết nhỏ như vậy cũng không buông tha.
Lâm Trạch Viễn nhìn dòng chữ xuất hiện trên máy tính, thế là đặt ly trà lên mặt bàn dùng giọng vui vẻ nói.
Vương Quang Vinh cũng nhìn chằm chằm vào màn hình, giống như xuyên thấu qua nó có thể thấy được đứa con ngoài ngàn dặm, thật sự muốn thay thế con mình gánh vác áp lực.
- Bí thư Lâm, anh nói nó xảo quyệt ở chỗ nào?
Lâm Trạch Viễn thấy vẻ mặt nghi hoặc của Vương Quang Vinh, thế là cười ha hả chỉ vào màn hình nói:
- Tiểu tử này rõ ràng muốn thông qua sự kiện lần này để đạt được mục đích của mình, lại sợ người ta nói này nọ không chịu buông tha cho thành phố La Nam.
- Anh nghĩ xem, cậu ấy là bí thư thị ủy La Nam, cậu ấy không thể làm cho phạm vi vượt quá rộng. Nhưng nếu muốn thảo luận với dân chúng thành phố La Nam thì không có gì đáng trách, không ai nói gì khác được. Nếu có người địa phương khác tham gia thì xem như thành phố La Nam có lực hút lớn, anh tình nguyện chsu ý đến người ta, cũng không trách được người ta.
Vương Quang Vinh cũng không ngốc, nếu như không phải đó là con mình, chỉ sợ lão đã sớm nghĩ ra những trò này. Bây giờ thấy Lâm Trạch Viễn nói như vậy, thế là không nhịn được cười:
- Tiểu tử này xem ra có chút thông minh.
- Nghe tôi nói này anh Vương, chuyện này chúng ta không cần chen vào, dựa theo mức độ xảo quyệt của tiểu tử này, tôi cảm thấy cậu ấy đã tính kỹ càng rồi, không có chuyện gì xảy ra đâu.
Lâm Trạch Viễn dựa lưng lên ghế sa lông rồi thoải mái nói.
Vương Quang Vinh khoát tay áo, tuy lão vẫn rất bội phục vị bí thư đại nhân này, thế nhưng lúc này lại căn bản không muốn rời đi nửa bước. Tuy lão cảm thấy mình không thể giúp đỡ được gì cho con, thế nhưng vẫn muốn xem xét kỹ càng.
Khi Lâm Trạch Viễn nói ra vài chữ xảo quyệt, trong khu biệt thự dành cho thường ủy tỉnh ủy, Hào Nhất Phong cũng có cảm nhận tương tự. Cách nhà bí thư Hào không xa, Thạch Kiên Quân cũng đang cho ra những lời đánh giá tương tự như vậy.
- Vương Tử Quân này thật sự quá đủ xảo quyệt.
Tào Chân Nhi nhìn màn hình lớn, nàng khẽ gõ điếu thuốc vào gạt tàn rồi lẩm bẩm.
Nguyễn Chấn Nhạc ở bên cạnh Tào Chân Nhi với vẻ mặt bình tĩnh, hắn cũng đang chú ý vào màn hình. Khi nghe lời cảm thán của Tào Chân Nhi, hắn khẽ nhìn thoáng qua nàng, trong ánh mắt có mang theo ánh lửa.
- Người này xảo quyệt như vậy, rõ ràng hôm nay không chỉ đơn giản là trò chuyện trực tuyến.
Tào Chân Nhi quay sang nhìn Nguyễn Chấn Nhạc rồi khẽ nói.
Nguyễn Chấn Nhạc cười lạnh một tiếng rồi thản nhiên nói:
- Sự việc còn chưa đến bước cuối cùng, sao em có thể cho ra kết luận như vậy được? Tâm lý thù kẻ giàu trong nước quá mạnh, giải thích về chiếc đồng hồ của mình sao? Quá buồn cười.
Tào Chân Nhi khẽ gật đầu, nàng là một người phụ nữ thông minh, đôi khi còn có cái nhìn mạnh hơn so với đàn ông ở vài phương diện.
- Sao không ai lên tiếng?
Tào Chân Nhi chợt nhìn thoáng qua màn hình, phát hiện bên trên vẫn chỉ là một hàng chữ của Vương Tử Quân, căn bản không có ai lên tiếng. Đây là chuyện gì? Nàng nghĩ rằng khi Vương Tử Quân xuất hiện thì sẽ xuất hiện công kích như núi lở biển động, nhưng bây giờ không có gì, bọn họ cảm thấy khó tưởng tượng nổi.
- Có phải là mất kết nối inte rồi không?
Tào Chân Nhi có vài phần kinh nghiệm về inte, nàng chợt dùng giọng nghi vấn hỏi Nguyễn Chấn Nhạc.
Nguyễn Chấn Nhạc hừ một tiếng cũng không mở miệng, nhưng vẻ mặt đã nói rõ suy đoán của Tào Chân Nhi là quá ngây thơ. Hắn là bí thư thị ủy thành phố Đông Bộ, chỗ hắn làm sao có thể mất kết nối inte cho được?
Hai người bọn họ cảm thấy rất kỳ quái, Vương Tử Quân cũng thấy khác lạ, hắn nhìn màn hình rỗng tuếch, chợt cảm thấy không đúng. Sao không có ai đặt câu hỏi? Mình dự đoán sai sao?
"Không ai cổ động!"
Vương Tử Quân nghĩ đến bốn chữ này mà sinh ra cảm giác cười khổ, nhưng khi hắn đang nghi hoặc thì một dòng chữ chợt hiện ra:
- Chào bí thư Vương, tôi là một người đến từ phương nam, vừa rồi đã thấy được thông tin của ủy ban kỷ luật tỉnh ủy Sơn Nam nói rằng chiếc đồng hồ Patek Philippe của anh căn bản không có vấn đề, như vậy anh có thể nói là có chuyện gì không?
Còn không chờ Vương Tử Quân xem xét cho xong, lại có một hàng chữ hiện ra trước màn hình lớn, lời lẽ càng thêm bén nhọn:
- Vương Tử Quân, đồng hồ của anh lấy từ đâu ra? Anh dám nói rõ cho mọi người biết sao? Anh có dám vỗ ngực nói cho mọi người biết chiếc đồng hồ của mình không có vấn đề không?
- Anh nói xem, chiếc đồng hồ kia là từ đâu ra? Chỉ bằng tiền lương của anh cũng mua được sao? Thật là đáng cười.
- Không cần phải coi mọi người là kẻ ngốc, ủy ban kỷ luật tỉnh ủy có thể đáng tin sao? Anh có dũng khí lộ diện trên inte, vậy mau nói ra chân tướng đi.
...
Chỉ trong khoạnh khắc thì những lời chất vấn giống như thủy triều liên tục xô mạnh vào bờ cát.
- Hẳn là có không ít người.
Vương Quang Vinh trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói.
- Không phải là không ít, mà là rất nhiều người, hơn nữa có không ít nhân vật lớn. Tiểu tử này làm ra thành tích không nhỏ ở thành phố La Nam, nhưng đối với một số lãnh đạo thì nó chỉ là con số mà thôi. Lúc này có một đoạn phim tuyên truyền thì sự việc lại khác, bọn họ căn bản sẽ có thêm kiến thức trực quan về thành phố La Nam.
Nếu so sánh với Vương Quang Vinh thì Lâm Trạch Viễn nghĩ xa hơn:
- Chỉ cần đoạn phim tuyên truyền kia có 70% là sự thật, như vậy cho dù cuộc thảo luận trực tuyến về tình hình phát triển thành phố La Nam có vấn đề, chỉ sợ cũng không có ảnh hưởng gì lớn.
- Thật vậy sao?
Vương Quang Vinh lúc này quá cần an ủi, lão không biết nên làm thế nào để hóa giải nguy cơ lần này cho con trai của mình.
Lâm Trạch Viễn nhìn bộ dạng căng thẳng của Vương Quang Vinh, hắn cười ha hả nói:
- Quang Vinh, sự việc không liên quan đến mình, nếu cứ quan tâm thì tâm tình sẽ rối loạn. Nếu như người trong cuộc không phải là con của anh, chỉ sợ anh đã sớm có kết luận rồi.
- Quang Vinh, anh có một người con trai như vậy, tôi thật sự rất hâm mộ.
Lâm Trạch Viễn nói đến đây thì dùng giọng tiếc hận tiếp tục:
- Năm xưa tiểu tử này đến nhà tôi, khi đó tôi nên nắm chắc cơ hội mới đúng. Chỉ tiếc là Lâm Dĩnh Nhi còn quá nhỏ, muốn chờ một chút, kết quả là bây giờ chỉ có thể hâm mộ suông mà thôi...
Vương Quang Vinh nghe lời cảm thán của Lâm Trạch Viễn, thế là lúc này không biết làm sao cho phải.
Khi hai người Lâm Trạch Viễn và Vương Quang Vinh đang bàn luận về Vương Tử Quân, lúc này ở khắp nước có không biết bao nhiêu người đang xem đoạn phim tuyên truyền về thành phố La Nam. Trong một địa điểm ở thủ đô, một người đang ngồi trên ghế sa lông nhìn đoạn phim tuyên truyền trên màn hình mà không khỏi dùng giọng ngạc nhiên nói:
- Đoạn phim quảng cáo xen vào trước thời gian xảy ra sự kiện là cực kỳ tốt, cậu nói xem bọn họ tuyên truyền như vậy có bao nhiêu là sự thật.
Một người đứng bên cạnh dùng ánh mắt cung kính nhìn người ngồi trên ghế, sau khi trầm ngâm một chút rồi khẽ nói:
- Thưa thủ trưởng, dựa theo con số báo cáo về tình hình phát triển kinh tế những năm gần đây của thành phố La Nam, tôi cảm thấy bộ phim tuyên truyền kia có bảy mươi phần trăm là sự thật.
- Bảy mươi phần trăm?
Người kia chợt lập lại con số, sau đó chậm rãi nói:
- Nếu chỉ là năm mươi phần trăm thì Vương Tử Quân đã là người quá giỏi rồi.
- Kinh tế phát triển hài hòa với tài nguyên, kinh tế phát triển hài hòa với hoàn cảnh, kinh tế phát triển hài hòa với xã hội...Xây dựng một thành phố La Nam giàu có, văn minh, liên tục phát triển về phía trước...
Âm thanh vẫn liên tục vang lên trong phòng, đại nhân vật vừa rồi còn trầm ngâm không khỏi trừng mắt nhìn. Lão nhìn những con số lóe lên trên màn hình, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên.
- Ý nghĩ rất tốt.
Tuy chỉ có bốn chữ ngắn ngủi nhưng lại làm cho vẻ mặt người đàn ông trung niên đứng bên cạnh lãnh đạo chợt biến đổi. Hắn đi theo thủ trưởng khoảng thời gian khá dài, thủ trưởng là người cực kỳ hà khắc khi đánh giá người khác, cũng chỉ có vài người được thủ trưởng đánh giá như vậy mà thôi.
Phải nói là đoạn phim tuyên truyền về tình hình phát triển của thành phố La Nam là cực kỳ thành công, vì nơi đây có công nghiệp phát triển, nông nghiệp và dịch vụ cũng có khí thế hừng hực, có phong cảnh tươi đẹp không tả xiết của khu du lịch Cô Yên Sơn, giống như một nơi thế ngoại đào viên; lại xuất hiện khung cảnh tranh nhau mua rượu Huyền Lộ Dịch; tất cả biểu hiện một thành phố La Nam phát triển không ngừng, tràn đầy sức sống.
Người đàn ông trung niên nhìn lên những hình ảnh phấn chấn tinh thần trên màn hình, thế là không khỏi nghĩ đến con người đang được xào nấu nóng hừng hực trên mạng inte. Thầm nghĩ nếu đối phương có thể vượt qua sự kiện lần này, sau này nhất định phải kết giao.
Khi đoạn phim tuyên truyền được phát đi một nửa thì trên inte đã cực kỳ náo nhiệt, rất nhiều người nói rằng đoạn phim này là giả, thành phố La Nam căn bản không tốt đẹp như vậy. Thậm chí còn có người đưa ra ảnh của mình chụp vài năm trước khi đến thành phố La Nam, sau đó phát biểu ý kiến:
- La Nam là thế nào thì cứ nhìn vào hình của tôi, mới ba bốn năm mà La Nam đã phát triển như hỏa tiễn vậy sao?
Hình ảnh của người kia nhận được sự ủng hộ của nhiều người khác, ngay sau đó đưa đến một cơn bão lớn, rất nhiều tấm ảnh được tung lên mạng.
Nhưng ngay sau đó lại có nhiều người tung lên inte những tấm hình mình chụp được khi đến thành phố La Nam du lịch, xem như tuyên truyền chính diện cho La Nam. Dưới tình huống mà cảm xúc của quần chúng đang phẫn nộ, người ta chợt lấy những tấm hình đó làm vũ khí tấn công. Lúc này trên inte chia ra làm hai phía, một bên vừa rồi còn ồn vào tuyên bố La Nam không như trong phim tuyên truyền, bên còn lại thì khẳng định những gì mình thấy tận mắt ở La Nam vào lúc này, phản kích giữa hai bên càng lúc càng sắc bén.
Vô tình Vương Tử Quân chưa tham gia thảo luận trực tuyến nhưng trên inte đã rất ồn ào.
- Giả, đây là giả, phim tuyên truyền này rõ ràng là làm giả, mọi người chỉ cần xem các phim tuyên truyền của các thành phố khác là hiểu.
Khi Vương Tử Quân chuẩn bị ngồi xuống chiếc ghế của mình trong đại sảnh trò chuyện trực tuyến, lúc này những tranh luận về đoạn phim tuyên truyền của thành phố La Nam đã đến trình độ cực kỳ gay cấn.
Nhưng lúc này có một người trên mạng chợt cho ra một bài viết, hơn nữa nơi đó còn có một đoạn phim tuyên truyền về một thành phố khác.
Hầu như rất nhiều người nhảy vào thảo luận, càng làm công tác so sánh hai đoạn phim với nhau, sau đó bọn họ tìm ra rất nhiều điểm giống nhau.
Đầu tiên cũng là một hình ảnh núi non mê người, sau đó vài tòa nhà mọc lên, hầu như giống nhau như đúc.
- Ha ha ha, hai tòa nhà đồng nhất hiện lên ở một thành phố, xem ra lãnh đạo thành phố La Nam thật sự có tài!
- Dám lấy thành tích của người khác để vẽ lên mặt mình, đây không phải là quá gò ép sao? Tôi xem hôm nay không cần thảo luận về tình hình phát triển thành phố La Nam, rõ ràng là đang diễn kịch mà thôi.
...
Đổng Trí Tân luôn theo sát bên cạnh Vương Tử Quân, hắn nhìn những lời nghị luận kia, lại nhìn vẻ mặt bí thư Vương, thế là tâm tình trầm xuống. Hắn là người tự mình xét duyệt thông qua bộ phim phóng sự kia, vì sao lại xuất hiện tình huống này? Lúc này bí thư Vương chuẩn bị trò chuyện trực tuyến, lời dạo đầu lại khá bất lợi.
Đổng Trí Tân bắt đầu cảm thấy trán ướt đẫm mồ hôi, hắn nhìn lướt qua những thảo luận nóng hổi, sau đó dùng giọng cẩn thận xin chỉ thị:
- Bí thư Vương, anh xem, chúng ta nên làm gì bây giờ...
Vương Tử Quân khoát tay áo, hắn căn bản quá quen thuộc với đoạn phim tuyên truyền này. Những năm qua hắn hết lòng vì thành phố La Nam, mỗi bước phát triển của La Nam đều là tâm huyết của hắn, những tòa kiến trúc kia đều nằm trong ngực hắn, không phải là của La Nam được sao?
- Trí Tân, thật giả rõ ràng, chúng ta là người có thật, còn sợ người ta đặt nghi vấn sao?
Vương Tử Quân nói lời tỉnh táo làm cho Đổng Trí Tân cảm thấy dễ thở hơn. Nhưng hắn vẫn cảm thấy kỳ quái, vì sao lại có hai bộ phim tuyên truyền về hai thành phố giống nhau như thế?
Khi đám người trên inte chuẩn bị phát động xu thế tấn công La Nam, cho rằng La Nam sao chép phim ảnh của thành phố Hư Vôm, lại có một người cho ra một topic khác.
- Tôi là người thành phố Hư Vô, chúng tôi xác nhận thành phố mình không có tòa nhà kia, tôi sẽ cho mọi người xem những đoạn phim về thành phố Hư Vô.
Khi người này lên tiếng thì có kèm theo vài đoạn video, thế là không ít người chợt hiểu ra vấn đề, thì ra không phải là thành phố La Nam sao chép phim tuyên truyền của thành phố Hư Vô, căn bản là Hư Vô là người sao chép. Kết quả như vậy không khỏi làm cho người ta cảm thấy thổn thức không thôi.
Mà trên các trang mạng của thành phố La Nam cũng đã xuất hiện tình huống về thành phố của mình, những hình ảnh và đoạn phim về La Nam liên tục được đưa lên.
- À, thì ra Cô Yên Sơn ở thành phố La Nam, bây giờ tôi mới biết rõ.
- Không ngờ chiếc điện thoại của tôi được chế tạo ở thành phố La Nam, không thể ngờ được, bây giờ tôi mới biết, xem như giúp đỡ sản phẩm trong nước.
- Khi nào có thời gian nhất định phải đến thành phố La Nam du lịch mới được.
...
Đổng Trí Tân nhìn những lời bình luận mà lặng lẽ lau mồ hôi, trong lòng thầm tức giận với thành phố Hư Vô bên kia. Thầm nghĩ các anh bên kia thích làm giả thì cứ làm, cớ gì phải đưa lên mạng để vướng phải tình huống xấu hổ như vậy?
Lúc này thư ký trưởng Đổng không biết người làm ra đoạn phim tuyên truyền về thành phố Hư Vô đang cực kỳ lo lắng bất an. Hắn liều mạng làm ra đoạn phim để chủ tịch thành phố Hư Vô hài lòng, không ngờ lúc này Lý Quỳ giả gặp Lý Quỳ thật, hắn làm sao có thể đi gặp mặt lãnh đạo đây? Thật sự là quá xấu hổ. Nhưng căn bản không có một ai chú ý đến những ưu phiền của người này.
Khi kim đồng hồ chỉ vào con số hai mươi tám, lúc này những lời nghị luận trên inte cũng dừng lại, mọi người đều chú ý và chờ đợi khoảnh khắc đang đến.
- Bí thư Vương, có nên cho các phóng viên tiến vào hội trường không?
Đổng Trí Tân đi đến bên cạnh Vương Tử Quân rồi khẽ nói.
- Vào đi.
Vương Tử Quân nhìn màn ảnh lớn, sau đó lại nhìn kim đồng hồ, hắn chậm rãi gõ lên bàn phím.
- Chào tất cả mọi người, tôi là Vương Tử Quân, rất vui được gặp mặt mọi người.
Những lời này thông qua cáp quang, thông qua sóng điện thoại, thông qua các thiết vị vô tuyến, nhanh chóng hiện ra trên màn hình của mọi người.
Một vài trang web cho hiển thị dòng chữ này của Vương Tử Quân màu đỏ, càng có không ít trang web trực tiếp dùng loại chữ lớn cho thật sự nổi bật.
Khi những dòng chữ này xuất hiện, sự kiện Vương Tử Quân trò chuyện trực tuyến trên inte đã xem như chính thức bắt đầu.
Tuy tất cả mọi người đều hiểu, không phải chỉ có người thành phố La Nam chú ý đến sự kiện này, thế nhưng chủ đề của bọn họ vẫn là thảo luận về tình hình phát triển của thành phố La Nam.
- Tiểu tử này thật là xảo quyệt, ngay cả chi tiết nhỏ như vậy cũng không buông tha.
Lâm Trạch Viễn nhìn dòng chữ xuất hiện trên máy tính, thế là đặt ly trà lên mặt bàn dùng giọng vui vẻ nói.
Vương Quang Vinh cũng nhìn chằm chằm vào màn hình, giống như xuyên thấu qua nó có thể thấy được đứa con ngoài ngàn dặm, thật sự muốn thay thế con mình gánh vác áp lực.
- Bí thư Lâm, anh nói nó xảo quyệt ở chỗ nào?
Lâm Trạch Viễn thấy vẻ mặt nghi hoặc của Vương Quang Vinh, thế là cười ha hả chỉ vào màn hình nói:
- Tiểu tử này rõ ràng muốn thông qua sự kiện lần này để đạt được mục đích của mình, lại sợ người ta nói này nọ không chịu buông tha cho thành phố La Nam.
- Anh nghĩ xem, cậu ấy là bí thư thị ủy La Nam, cậu ấy không thể làm cho phạm vi vượt quá rộng. Nhưng nếu muốn thảo luận với dân chúng thành phố La Nam thì không có gì đáng trách, không ai nói gì khác được. Nếu có người địa phương khác tham gia thì xem như thành phố La Nam có lực hút lớn, anh tình nguyện chsu ý đến người ta, cũng không trách được người ta.
Vương Quang Vinh cũng không ngốc, nếu như không phải đó là con mình, chỉ sợ lão đã sớm nghĩ ra những trò này. Bây giờ thấy Lâm Trạch Viễn nói như vậy, thế là không nhịn được cười:
- Tiểu tử này xem ra có chút thông minh.
- Nghe tôi nói này anh Vương, chuyện này chúng ta không cần chen vào, dựa theo mức độ xảo quyệt của tiểu tử này, tôi cảm thấy cậu ấy đã tính kỹ càng rồi, không có chuyện gì xảy ra đâu.
Lâm Trạch Viễn dựa lưng lên ghế sa lông rồi thoải mái nói.
Vương Quang Vinh khoát tay áo, tuy lão vẫn rất bội phục vị bí thư đại nhân này, thế nhưng lúc này lại căn bản không muốn rời đi nửa bước. Tuy lão cảm thấy mình không thể giúp đỡ được gì cho con, thế nhưng vẫn muốn xem xét kỹ càng.
Khi Lâm Trạch Viễn nói ra vài chữ xảo quyệt, trong khu biệt thự dành cho thường ủy tỉnh ủy, Hào Nhất Phong cũng có cảm nhận tương tự. Cách nhà bí thư Hào không xa, Thạch Kiên Quân cũng đang cho ra những lời đánh giá tương tự như vậy.
- Vương Tử Quân này thật sự quá đủ xảo quyệt.
Tào Chân Nhi nhìn màn hình lớn, nàng khẽ gõ điếu thuốc vào gạt tàn rồi lẩm bẩm.
Nguyễn Chấn Nhạc ở bên cạnh Tào Chân Nhi với vẻ mặt bình tĩnh, hắn cũng đang chú ý vào màn hình. Khi nghe lời cảm thán của Tào Chân Nhi, hắn khẽ nhìn thoáng qua nàng, trong ánh mắt có mang theo ánh lửa.
- Người này xảo quyệt như vậy, rõ ràng hôm nay không chỉ đơn giản là trò chuyện trực tuyến.
Tào Chân Nhi quay sang nhìn Nguyễn Chấn Nhạc rồi khẽ nói.
Nguyễn Chấn Nhạc cười lạnh một tiếng rồi thản nhiên nói:
- Sự việc còn chưa đến bước cuối cùng, sao em có thể cho ra kết luận như vậy được? Tâm lý thù kẻ giàu trong nước quá mạnh, giải thích về chiếc đồng hồ của mình sao? Quá buồn cười.
Tào Chân Nhi khẽ gật đầu, nàng là một người phụ nữ thông minh, đôi khi còn có cái nhìn mạnh hơn so với đàn ông ở vài phương diện.
- Sao không ai lên tiếng?
Tào Chân Nhi chợt nhìn thoáng qua màn hình, phát hiện bên trên vẫn chỉ là một hàng chữ của Vương Tử Quân, căn bản không có ai lên tiếng. Đây là chuyện gì? Nàng nghĩ rằng khi Vương Tử Quân xuất hiện thì sẽ xuất hiện công kích như núi lở biển động, nhưng bây giờ không có gì, bọn họ cảm thấy khó tưởng tượng nổi.
- Có phải là mất kết nối inte rồi không?
Tào Chân Nhi có vài phần kinh nghiệm về inte, nàng chợt dùng giọng nghi vấn hỏi Nguyễn Chấn Nhạc.
Nguyễn Chấn Nhạc hừ một tiếng cũng không mở miệng, nhưng vẻ mặt đã nói rõ suy đoán của Tào Chân Nhi là quá ngây thơ. Hắn là bí thư thị ủy thành phố Đông Bộ, chỗ hắn làm sao có thể mất kết nối inte cho được?
Hai người bọn họ cảm thấy rất kỳ quái, Vương Tử Quân cũng thấy khác lạ, hắn nhìn màn hình rỗng tuếch, chợt cảm thấy không đúng. Sao không có ai đặt câu hỏi? Mình dự đoán sai sao?
"Không ai cổ động!"
Vương Tử Quân nghĩ đến bốn chữ này mà sinh ra cảm giác cười khổ, nhưng khi hắn đang nghi hoặc thì một dòng chữ chợt hiện ra:
- Chào bí thư Vương, tôi là một người đến từ phương nam, vừa rồi đã thấy được thông tin của ủy ban kỷ luật tỉnh ủy Sơn Nam nói rằng chiếc đồng hồ Patek Philippe của anh căn bản không có vấn đề, như vậy anh có thể nói là có chuyện gì không?
Còn không chờ Vương Tử Quân xem xét cho xong, lại có một hàng chữ hiện ra trước màn hình lớn, lời lẽ càng thêm bén nhọn:
- Vương Tử Quân, đồng hồ của anh lấy từ đâu ra? Anh dám nói rõ cho mọi người biết sao? Anh có dám vỗ ngực nói cho mọi người biết chiếc đồng hồ của mình không có vấn đề không?
- Anh nói xem, chiếc đồng hồ kia là từ đâu ra? Chỉ bằng tiền lương của anh cũng mua được sao? Thật là đáng cười.
- Không cần phải coi mọi người là kẻ ngốc, ủy ban kỷ luật tỉnh ủy có thể đáng tin sao? Anh có dũng khí lộ diện trên inte, vậy mau nói ra chân tướng đi.
...
Chỉ trong khoạnh khắc thì những lời chất vấn giống như thủy triều liên tục xô mạnh vào bờ cát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.