Chương 679: Tôi không thích mặc chế phục
Bảo Thạch Tiêu
06/02/2014
Vương Tử Quân ngồi trên máy bay đến thành phố Nam Phương, trong lòng nghĩ đến cuộc điện thoại của Đảng Hằng trước khi máy bay cất cánh. Vương Tử Quân có thể thấy rõ tâm tình của Đảng Hằng là không tốt, cũng nghĩ về tình huống ngày hôm qua trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy Hứa Tiền Giang và thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy Quan Vĩnh Hạ xuống thành phố Đông Bộ kiểm tra tình huống chuẩn bị hội nghị xúc tiến thương mại.
- Bí thư Vương, chủ tịch Chúc gặp phải áp lực rất lớn.
Đây là câu nói sau cùng của Đảng Hằng với Vương Tử Quân trước khi đi lên máy bay, Vương Tử Quân có thể căn cứ vào cuộc điện thoại của Đảng Hằng để cảm nhận được áp lực hiện tại của Chúc Vu Bình.
Chính trị chú trọng quyền mưu và vòng quan hệ, Nguyễn Chấn Nhạc vốn là một người đầy quyền mưu, hơn nữa còn được lãnh đạo tỉnh giúp đỡ, ai gây khó dễ cho Nguyễn Chấn Nhạc thì không khác nào đang khiêu chiến với quyền uy của lãnh đạo tỉnh. Giống như bây giờ những người không đoàn kết với Nguyễn Chấn Nhạc cũng phải tiếp nhận lời phê bình của lãnh đạo tỉnh, nếu anh không bảo trì sự đồng bộ với một người được lãnh đạo bảo hộ, anh sao có ngày tốt lành cho được?
- Tiên sinh, xin hỏi ngài có muốn uống thứ gì không?
Khi Vương Tử Quân đang suy nghĩ nhập thần, chợt có người nói bên tai.
- Cho một ly nước khoáng.
Vương Tử Quân tùy ý ngẩng đầu nhìn thoáng qua người vừa nói chuyện với mình, hắn thấy đó là một nữ tiếp viên hàng không mặc trang phục màu xanh da trời đang yêu kiều duyên dáng đứng trước mặt mình.
Cô tiếp viên hàng không nhìn rõ mặt Vương Tử Quân thì cũng tỏ ra sững sờ kinh ngạc, miệng há hốc, sau đó nuốt lời vừa định nói xuống bụng.
Vương Tử Quân cũng không ngờ có thể gặp mặt cô gái Nhâm Nhạn Đồng ở chỗ này, thế là hắn cười nhạt một tiếng rồi nói lời chào hỏi, sau đó lại suy tư về hành trình của mình xuống thành phố Nam Phương lần này. Tuy nói đây là ba thành phố hợp lực cùng nhau làm đường cao tốc, thế nhưng người thật sự quan tâm cho sự kiện này chính là Vương Tử Quân.
Thành phố Tam Hồ và Triệu Lô đều tỏ ra cực kỳ hứng thú với hạng mục này, thế nhưng bọn họ căn bản chỉ phái đến các vị phó chủ tịch thường vụ tham gia mà thôi, chỉ cần nhìn vào điều này cũng thấy hai thành phố kia xem Vương Tử Quân là ngựa đầu đàn.
Là một con ngựa đầu đàn, không những có quyền lợi, quan trọng hơn là phải có trách nhiệm. Hành trình xuống thành phố Nam Phương lần này tuy Vương Tử Quân không tuyên truyền ra bên ngoài, thế nhưng căn cứ vào tình huống Đảng Hằng gọi điện thoại chúc mình thuận buồm xuôi gió, hắn chợt cảm thấy có nhiều người ở cả trong tối và ngoài sáng chú ý đến mình.
Nhâm Nhạn Đồng khẽ đặt ly nước ở bên cạnh Vương Tử Quân, sau đó gương mặt nàng có hơi đỏ lên:
- Nước khoáng uống nhiều cũng không tốt cho sức khỏe, chỗ này của tôi có nước trà, anh uống thử xem thế nào.
Trong lòng Nhâm Nhạn Đồng thật sự rất cảm kích với bí thư Vương đã ra mặt dùm cho dì Hai nhà mình, thế nhưng nàng tự đổi ly nước khoáng của Vương Tử Quân thành ly trà lại không vì lòng cảm kíc.
Vương Tử Quân nói một tiếng cảm ơn với Nhâm Nhạn Đồng, ánh mắt cũng vô tình rơi lên cơ thể thon dài của nàng. Tuy nàng mặc quần áo khác trông cũng xinh đẹp tràn đầy sức thanh xuân, thế nhưng khi mặc chế phục tiếp viên hàng không thì lại càng hấp dẫn ánh mắt người khác.
Chẳng lẽ mình cũng thích người mặc chế phục? Vương Tử Quân thầm tự giễu mình một câu, sau đó tỏ vẻ cảm ơn Nhâm Nhạn Đồng. Đột nhiên hắn cảm thấy ghế ngồi của mình có chút rung chuyển, Nhâm Nhạn Đồng đứng bên cạnh lại ngã về phía mình.
- Thật xin lỗi, ôm chặt lấy tôi.
Hầu như là một loại bản năng, khi Nhâm Nhạn Đồng ngã về phía Vương Tử Quân, nàng lớn tiếng nói với hắn.
Vương Tử Quân tuy bị xóc nảy làm mất tập trung, thế nhưng khoảnh khắc khi Nhâm Nhạn Đồng dựa vào người mình, hắn vẫn duỗi hai tay ra ôm chặt lấy cô gái tiếp viên vào lòng.
Trong máy bay liên tục vang lên những tiếng hét sợ hãi, đúng lúc này trong loa vang lên một âm thanh:
- Mong hành khách đừng nên hoảng hốt, máy bay gặp dòng khí lưu, sẽ nhanh chóng khôi phục như thường.
Tình huống rối loạn thì con người cũng không vì những âm thanh trên radio mà ổn định lại được, ngược lại còn có nhiều âm thanh chất vấn có chuyện gì xảy ra. Nhâm Nhạn Đồng đang ngồi trên đùi và ôm chặt lấy Vương Tử Quân cũng lớn tiếng nói:
- Các vị hành khách, mong mọi người đừng nên hoảng hốt, máy bay gặp dòng khí lưu là rất bình thường, mong mọi người tin tưởng chúng tôi.
Vương Tử Quân nghe Nhâm Nhạn Đồng giải thích, cánh tay của hắn hơi co lại, thế nhưng lại cảm thấy cô gái trong lòng có chút không ổn, vậy là lại buông lỏng Nhâm Nhạn Đồng ra.
Nhâm Nhạn Đồng mở miệng an ủi, đám người trong buồng máy bay bắt đầu khôi phục lại một chút, biên độ xóc nảy của máy bay cũng giảm dần, hành khách dần bình tĩnh.
Vương Tử Quân cảm thấy đã thoát khỏi tình huống nguy hiểm, thế là những cảm giác khác thường lại xuất hiện. Nhâm Nhạn Đồng tuy không mập nhưng cơ thể nàng ép lên đùi hắn, tất nhiên hắn vẫn cảm nhận được cảm giác co dãn kinh người.
Hơn nữa hai tay Vương Tử Quân còn đang ôm lấy eo Nhâm Nhạn Đồng, chỉ cần hắn có chút bất cẩn thì sẽ có ma xát với phần ngực, dù hắn muốn trấn định nhưng bộ vị bên dưới vẫn căng lên theo bản năng.
Lúc này Nhâm Nhạn Đồng cũng xem như tỉnh táo trở lại, nàng hít vào một hơi thật sâu, chợt cảm thấy dưới mông nóng hôi hổi. Nàng thầm hiểu chuyện gì xảy ra, thế là gương mặt nhỏ nhắn chợt đỏ bừng, nhưng từu sâu trong lòng lại có chút không muốn. Nàng ước mơ có một tình yêu đẹp, nàng thầm nghĩ, chính mình xinh xắn như vậy thì ít ra cũng phải dành cho một người có địa vị, nếu như cho một người bình thường thì rõ ràng là chà đạp cái đẹp.
Nhâm Nhạn Đồng cuối cùng cũng ngồi bình tĩnh trở lại, nàng khẽ nói với Vương Tử Quân:
- Còn không buông em ra?
Vương Tử Quân có chút lưu luyến, hắn buông tay ra rồi hít vào một hơi thật sâu, vô tình có cảm giác cứng họng. Nhưng hắn cảm thấy rất bất đắc dĩ với sự trùng hợp này, lần đầu tiên mình gặp Nhâm Nhạn Đồng trên máy bay cũng là tình huống như thế này, không ngờ bây giờ lại là quá khứ lặp lại.
Trước khi mình lên máy bay có cầu mong tình huống xóc nảy này xảy ra không nhỉ?
- Cám ơn.
Sau khi vuốt gương mặt đỏ bừng của mình, Nhâm Nhạn Đồng chợt trầm giọng nói với Vương Tử Quân.
- Không cần cảm ơn, đây là việc tôi cần làm.
Vương Tử Quân tiếp nhận lời cảm tạ theo bản năng, thế nhưng hắn nói ra những lời như vậy mà cảm thấy có hơi nóng bụng, giống như thế bên dưới đang cười nhạo chủ nhân của nó là mặt dày.
Nhâm Nhạn Đồng lại bước đi, tuy Vương Tử Quân không muốn nhìn, thế nhưng cũng không thể không dùng ánh mắt lơ đãng nhìn qua bộ dạng xinh đẹp trong chế phục màu xanh, trong lòng lại nhộn nhạo.
- Bí thư Vương, chủ tịch Chúc gặp phải áp lực rất lớn.
Đây là câu nói sau cùng của Đảng Hằng với Vương Tử Quân trước khi đi lên máy bay, Vương Tử Quân có thể căn cứ vào cuộc điện thoại của Đảng Hằng để cảm nhận được áp lực hiện tại của Chúc Vu Bình.
Chính trị chú trọng quyền mưu và vòng quan hệ, Nguyễn Chấn Nhạc vốn là một người đầy quyền mưu, hơn nữa còn được lãnh đạo tỉnh giúp đỡ, ai gây khó dễ cho Nguyễn Chấn Nhạc thì không khác nào đang khiêu chiến với quyền uy của lãnh đạo tỉnh. Giống như bây giờ những người không đoàn kết với Nguyễn Chấn Nhạc cũng phải tiếp nhận lời phê bình của lãnh đạo tỉnh, nếu anh không bảo trì sự đồng bộ với một người được lãnh đạo bảo hộ, anh sao có ngày tốt lành cho được?
- Tiên sinh, xin hỏi ngài có muốn uống thứ gì không?
Khi Vương Tử Quân đang suy nghĩ nhập thần, chợt có người nói bên tai.
- Cho một ly nước khoáng.
Vương Tử Quân tùy ý ngẩng đầu nhìn thoáng qua người vừa nói chuyện với mình, hắn thấy đó là một nữ tiếp viên hàng không mặc trang phục màu xanh da trời đang yêu kiều duyên dáng đứng trước mặt mình.
Cô tiếp viên hàng không nhìn rõ mặt Vương Tử Quân thì cũng tỏ ra sững sờ kinh ngạc, miệng há hốc, sau đó nuốt lời vừa định nói xuống bụng.
Vương Tử Quân cũng không ngờ có thể gặp mặt cô gái Nhâm Nhạn Đồng ở chỗ này, thế là hắn cười nhạt một tiếng rồi nói lời chào hỏi, sau đó lại suy tư về hành trình của mình xuống thành phố Nam Phương lần này. Tuy nói đây là ba thành phố hợp lực cùng nhau làm đường cao tốc, thế nhưng người thật sự quan tâm cho sự kiện này chính là Vương Tử Quân.
Thành phố Tam Hồ và Triệu Lô đều tỏ ra cực kỳ hứng thú với hạng mục này, thế nhưng bọn họ căn bản chỉ phái đến các vị phó chủ tịch thường vụ tham gia mà thôi, chỉ cần nhìn vào điều này cũng thấy hai thành phố kia xem Vương Tử Quân là ngựa đầu đàn.
Là một con ngựa đầu đàn, không những có quyền lợi, quan trọng hơn là phải có trách nhiệm. Hành trình xuống thành phố Nam Phương lần này tuy Vương Tử Quân không tuyên truyền ra bên ngoài, thế nhưng căn cứ vào tình huống Đảng Hằng gọi điện thoại chúc mình thuận buồm xuôi gió, hắn chợt cảm thấy có nhiều người ở cả trong tối và ngoài sáng chú ý đến mình.
Nhâm Nhạn Đồng khẽ đặt ly nước ở bên cạnh Vương Tử Quân, sau đó gương mặt nàng có hơi đỏ lên:
- Nước khoáng uống nhiều cũng không tốt cho sức khỏe, chỗ này của tôi có nước trà, anh uống thử xem thế nào.
Trong lòng Nhâm Nhạn Đồng thật sự rất cảm kích với bí thư Vương đã ra mặt dùm cho dì Hai nhà mình, thế nhưng nàng tự đổi ly nước khoáng của Vương Tử Quân thành ly trà lại không vì lòng cảm kíc.
Vương Tử Quân nói một tiếng cảm ơn với Nhâm Nhạn Đồng, ánh mắt cũng vô tình rơi lên cơ thể thon dài của nàng. Tuy nàng mặc quần áo khác trông cũng xinh đẹp tràn đầy sức thanh xuân, thế nhưng khi mặc chế phục tiếp viên hàng không thì lại càng hấp dẫn ánh mắt người khác.
Chẳng lẽ mình cũng thích người mặc chế phục? Vương Tử Quân thầm tự giễu mình một câu, sau đó tỏ vẻ cảm ơn Nhâm Nhạn Đồng. Đột nhiên hắn cảm thấy ghế ngồi của mình có chút rung chuyển, Nhâm Nhạn Đồng đứng bên cạnh lại ngã về phía mình.
- Thật xin lỗi, ôm chặt lấy tôi.
Hầu như là một loại bản năng, khi Nhâm Nhạn Đồng ngã về phía Vương Tử Quân, nàng lớn tiếng nói với hắn.
Vương Tử Quân tuy bị xóc nảy làm mất tập trung, thế nhưng khoảnh khắc khi Nhâm Nhạn Đồng dựa vào người mình, hắn vẫn duỗi hai tay ra ôm chặt lấy cô gái tiếp viên vào lòng.
Trong máy bay liên tục vang lên những tiếng hét sợ hãi, đúng lúc này trong loa vang lên một âm thanh:
- Mong hành khách đừng nên hoảng hốt, máy bay gặp dòng khí lưu, sẽ nhanh chóng khôi phục như thường.
Tình huống rối loạn thì con người cũng không vì những âm thanh trên radio mà ổn định lại được, ngược lại còn có nhiều âm thanh chất vấn có chuyện gì xảy ra. Nhâm Nhạn Đồng đang ngồi trên đùi và ôm chặt lấy Vương Tử Quân cũng lớn tiếng nói:
- Các vị hành khách, mong mọi người đừng nên hoảng hốt, máy bay gặp dòng khí lưu là rất bình thường, mong mọi người tin tưởng chúng tôi.
Vương Tử Quân nghe Nhâm Nhạn Đồng giải thích, cánh tay của hắn hơi co lại, thế nhưng lại cảm thấy cô gái trong lòng có chút không ổn, vậy là lại buông lỏng Nhâm Nhạn Đồng ra.
Nhâm Nhạn Đồng mở miệng an ủi, đám người trong buồng máy bay bắt đầu khôi phục lại một chút, biên độ xóc nảy của máy bay cũng giảm dần, hành khách dần bình tĩnh.
Vương Tử Quân cảm thấy đã thoát khỏi tình huống nguy hiểm, thế là những cảm giác khác thường lại xuất hiện. Nhâm Nhạn Đồng tuy không mập nhưng cơ thể nàng ép lên đùi hắn, tất nhiên hắn vẫn cảm nhận được cảm giác co dãn kinh người.
Hơn nữa hai tay Vương Tử Quân còn đang ôm lấy eo Nhâm Nhạn Đồng, chỉ cần hắn có chút bất cẩn thì sẽ có ma xát với phần ngực, dù hắn muốn trấn định nhưng bộ vị bên dưới vẫn căng lên theo bản năng.
Lúc này Nhâm Nhạn Đồng cũng xem như tỉnh táo trở lại, nàng hít vào một hơi thật sâu, chợt cảm thấy dưới mông nóng hôi hổi. Nàng thầm hiểu chuyện gì xảy ra, thế là gương mặt nhỏ nhắn chợt đỏ bừng, nhưng từu sâu trong lòng lại có chút không muốn. Nàng ước mơ có một tình yêu đẹp, nàng thầm nghĩ, chính mình xinh xắn như vậy thì ít ra cũng phải dành cho một người có địa vị, nếu như cho một người bình thường thì rõ ràng là chà đạp cái đẹp.
Nhâm Nhạn Đồng cuối cùng cũng ngồi bình tĩnh trở lại, nàng khẽ nói với Vương Tử Quân:
- Còn không buông em ra?
Vương Tử Quân có chút lưu luyến, hắn buông tay ra rồi hít vào một hơi thật sâu, vô tình có cảm giác cứng họng. Nhưng hắn cảm thấy rất bất đắc dĩ với sự trùng hợp này, lần đầu tiên mình gặp Nhâm Nhạn Đồng trên máy bay cũng là tình huống như thế này, không ngờ bây giờ lại là quá khứ lặp lại.
Trước khi mình lên máy bay có cầu mong tình huống xóc nảy này xảy ra không nhỉ?
- Cám ơn.
Sau khi vuốt gương mặt đỏ bừng của mình, Nhâm Nhạn Đồng chợt trầm giọng nói với Vương Tử Quân.
- Không cần cảm ơn, đây là việc tôi cần làm.
Vương Tử Quân tiếp nhận lời cảm tạ theo bản năng, thế nhưng hắn nói ra những lời như vậy mà cảm thấy có hơi nóng bụng, giống như thế bên dưới đang cười nhạo chủ nhân của nó là mặt dày.
Nhâm Nhạn Đồng lại bước đi, tuy Vương Tử Quân không muốn nhìn, thế nhưng cũng không thể không dùng ánh mắt lơ đãng nhìn qua bộ dạng xinh đẹp trong chế phục màu xanh, trong lòng lại nhộn nhạo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.