Chương 1732: Tôi xem trọng anh.
Bảo Thạch Tiêu
04/11/2015
Trương Bản Tiến cười cười nói: - Anh đúng là có chút xuất quỷ nhập thần, mời anh ngồi, hôm nay đến là có chuyện gì? Đúng rồi, trước đó ở dưới huyện có hiện tượng phá rừng, các anh điều tra thế nào rồi? Vì sao còn chưa có báo cáo đưa đến cho tôi?
Tuy nói về phương diện công tác như Trương Bản Tiến vẫn ném cho Trường Vũ Thu một điếu thuốc. Trường Vũ Thu và Trương Bản Tiến đều là cán bộ bản địa Mật Đông, hai người đã biết nhau từ hơn mười năm trước, khi Trương Bản Tiến làm bí thư thị ủy Linh Long thì Trường Vũ Thu cũng đã là trưởng phòng lâm nghiệp.
- Lãnh đạo, tôi mới vào cửa thì ngài đã hỏi về báo cáo cho sự kiện kia, sau này căn bản sợ không dám vào cửa. Trường Vũ Thu nói rồi châm điếu thuốc, sau đó cười nói: - Anh sắp xếp công tác gì thì trước nay tôi căn bản chưa từng bỏ qua, điều này anh cứ yên tâm, ngày mai tôi sẽ chuyển báo cáo công tác cho anh.
Trương Bản Tiến nnhifn Trường Vũ Thu ngồi đối diện với mình mà có chút không bình thường. Tuy hai người có quan hệ không tệ, thế nhưng Trường Vũ Thu xưa nay căn bản không chịu phục mình. Dù sao năm xưa hai người có vị trí tương đồng, vui cười đã quen, dù có một vài công tác theo trình tự, thế nhưng người này cũng lắm lúc giở trò xảo trá.
Hôm nay một người xảo trá như Trường Vũ Thu lại đi đến nói ra những lời vòng vo như thế, không phải mới qua năm mới thì con người đã đổi mới rồi?
Trong đầu Trương Bản Tiến lóe lên những ý nghĩ như vậy. Sau khi thư ký đi vào pha trà rồi đi ra, hắn không khỏi nói: - Hôm nay có phải anh uống lộn thuốc hay không? Trước kia tôi nói với anh hai câu thì anh đáp lại bốn câu, hôm nay anh làm sao vậy?
- Còn thế nào nữa, không phải là lãnh đạo ngài đạo hạnh cao sâu, tôi không dám làm càn trước mặt ngài sao? Trường Vũ Thu dù nói chuyện có chút tùy tiện thế nhưng lại căn bản cực kỳ có tâm tư, hắn hút một hơi thuốc rồi nói: - Lãnh đạo, Trường Vũ Thu bây giờ chính thức báo danh với ngài, sau này kính mong ngài quan tâm nhiều hơn.
Trương Bản Tiến nhìn Trường Vũ Thu ngồi đối diện với mình, người này căn bản là cười tươi vui vẻ với mình, thế nhưng hắn biết đối phương căn bản không quá chịu phục mình.
- Có phải anh đang nhớ nhung hai chai Mao Đài trong nhà tôi không? Tôi nói cho anh biết, rượu này tôi đã giữ vài chục năm, chuẩn bị đến khi tiểu tử nhà tôi lấy vợ thì mới sử dụng. Nếu anh muốn uống, như vậy đừng khua môi múa mép với tôi ở chỗ này, nên giới thiệu cho con tôi một đối tượng là được. Trương Bản Tiến có chút sững sốt, sau đó mỉm cười mắng Trường Vũ Thu.
Trường Vũ Thu có chút sững sốt, sau đó lập tức cười nói: - Lãnh đạo, chủ tịch, hai người chúng ta đã qua mưa gió nhiều năm, ngài cũng đừng dối lừa với tôi. Nếu ngài cảm thấy tiếc hai chai rượu của mình, vừa vặn năm xưa tôi và anh đi mua rượu thì cũng giữ lại hai chai, tôi uống của tôi.
Nếu như nói lúc đầu Trương Bản Tiến còn cảm thấy Trường Vũ Thu đang nói đùa với mình, thế nhưng bây giờ hắn không thể không coi trọng. Hắn biết rõ Trường Vũ Thu là hạng người gì, người này căn bản còn keo kiệt hơn cả mình, vì sao hôm nay lại cam lòng lấy rượu ra như vậy?
Hơn nữa lời nói của Trường Vũ Thu có ý gì? Chính mình có gì gạt người này cơ chứ?
Khi Trương Bản Tiến đang thầm nghi hoặc thì điện thoại trên bàn làm việc vang lên. Hắn nhìn thoáng qua điện thoại, sau đó khoát tay với Trường Vũ Thu, cuối cùng mới nhận điện thoại.
- Chào chủ tịch Trương, tôi là Cao Viễn Lực. Chúc mừng chúc mừng, tôi vừa mới nhận được tin tức, nếu như biết được sớm hơn, dù thế nào cũng phải tìm ngài uống vài ly. Một giọng nói cực kỳ nhiệt tình theo ống nghe truyền vào trong tai Trương Bản Tiến.
Cao Viễn Lực chính là thư ký trưởng của Trương Bản Tiến khi còn công tác ở thành phố Linh Long, sau khi mình được điều lên tỉnh thì người này mãi bị cho ra rìa. Tuy là thường ủy thị ủy Linh Long thế nhưng từ thư ký trưởng chuyển sang trưởng phòng tuyên truyền, trước kia đi lại khá gần với mình, thế nhưng bây giờ vì bị ép mà không khỏi chậm rãi cách xa.
Tuy khoảng cách này cũng không có người nói gì, thế nhưng biểu hiện không một tiếng động lại làm cho người ta cảm nhận được. Ví dụ như phương diện tết nhất, trước kia đến tết thì Cao Viễn Lực phải đến nhà Trương Bản Tiến uống vài ly, thế nhưng sau đó lại biến thành gọi điện thoại ân cần thăm hỏi, cuối cùng chỉ là hỏi thăm một tiếng mà thôi, cũng không còn tiếp tục gọi điện thoại.
- Viễn Lực, gần đây anh có bận rộn lắm không? Trương Bản Tiến không đoán ra được ý nghĩ của Cao Viễn Lực, thế nhưng ngoài miệng vẫn nhàn nhạt đáp lời.
Cao Viễn Lực rất là cung kính giống như khi Trương Bản Tiến còn là bí thư thị ủy Linh Long: - Chủ tịch, tôi bây giờ thì bận rộn cái gì cơ chứ? Ngài cũng không phải không biết Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ căn bản không cho ra điều kiện thuận lợi đối với người của ngài ở lại Linh Long, không phải cho ra rìa thì cũng biến người ta thành núi cao cành cây khô. Tôi đây mỗi ngày rãnh rổi như hòa thượng trên chùa mà thôi.
- Lão lãnh đạo, tôi bất cứ lúc nào cũng sẽ nghe theo lời kêu gọi của ngài, nếu như ngài cần người, tôi nhất định sẽ đi theo ngài làm tốt công tác.
- Chủ tịch Trương, hôm nay là ngày rất vui. Đồ Phấn Đấu là kẻ vênh váo tự đắc, còn tưởng rằng sẽ có ngày leo lên đầu ngài, bây giờ thì quá tốt rồi, sự thật nói cho hắn ta biết tất cả chỉ là si tâm vọng tưởng mà thôi, không bao giờ thực hiện được. Với trình độ của hắn ta mà có thể so sánh với ngài sao? Căn bản là kém xa. Lão lãnh đạo, nói ra cũng không sợ ngài chê cười, sau khi tôi biết được tin này, thật sự thiếu chút nữa nhảy dựng lên vì vui sướng.
Cao Viễn Lực nói như vậy làm cho Trương Bản Tiến căn bản không thể hiểu nổi. Hắn chờ Cao Viễn Lực nói xong thì trầm giọng hỏi: - Viễn Lực, cậu rốt cuộc nghe được tin tức gì, sao tôi còn không biết?
Cao Viễn Lực bên kia trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới nói" - Chủ tịch ngài nói rất đúng, tôi còn nhớ lời dặn dò năm xưa của ngài, đó là làm việc cao độ nhưng làm người phải an phận. Sự việc còn chưa đến mức công khai, tôi không nên nói lung tung, chờ đến khi có công bố chính thức tôi sẽ đi uống với ngài vài ly.
Cao Viễn Lực sợ Trương Bản Tiến nói lời khiển trách thế nên nhanh chóng nở nụ cười rồi cúp điện thoại.
Trường Vũ Thu cười hì hì nói: - Chủ tịch Trương, có phải ngài chưa nghe được tin tức gì không?
- Tôi thật sự không biết tin tức gì cả. Trương Bản Tiến nhìn Trường Vũ Thu rồi trầm giọng nói: - Anh cũng biết rồi đấy, bây giờ những gì tôi không nên chú ý thì đều không biết, anh nói cho tôi xem, cuối cùng là có chuyện gì xảy ra?
Trường Vũ Thu tuy đã có chuẩn bị thế nhưng lúc này vẫn cực kỳ khiếp sợ, hắn nhìn chằm chằm vào Trương Bản Tiến, trợn trừng mắt vài lần.
Trương Bản Tiến bị Trường Vũ Thu nhìn như vậy mà có chút không thoải mái, hắn vung tay nói: - Anh Thường, anh đừng dùng ánh mắt như vậy để nhìn tôi, mặt tôi ngoài nếp nhăn thì còn có cái gì nữa? Anh đừng làm tôi sợ, có chuyện gì anh nói đi.
- Chủ tịch Trương, anh không cần như vậy, tôi đây chỉ nhìn xem chủ tịch Trương anh có gì khác biệt hay không mà thôi, nếu không thì sao lại có người vừa ý anh? Trường Vũ Thu nói rồi lại dùng ánh mắt cẩn thận nhìn Trương Bản Tiến: - Chủ tịch Trương của tôi ơi, chẳng lẽ anh không biết tuyến trên đã quyết định cho anh tiếp nhận vị trí chủ tịch mặt trận tổ quốc tỉnh Mật Đông sao? Chúc mừng anh, bây giờ anh đã là thường ủy tỉnh ủy rồi.
Trương Bản Tiến nhìn bộ dạng khoa trương của Trường Vũ Thu, hắn không khỏi nhớ đến nội dung cuộc điện thoại của thuộc hạ cũ của mình vừa rồi, thế là không khỏi ngây cả người. Hắn tin tưởng hai người này căn bản không thể dùng chuyện này để gạt mình, nhưng ai đẩy mình lên, là bí thư Sầm sao?
Trương Bản Tiến nghĩ đến bí thư Sầm thì nhanh chóng chối bỏ. Nếu như bí thư Sầm đề cử mình thì thật sự đáng chê cười, dù sao thì bí thư Sầm còn có Đồ Phấn Đấu, hơn nữa còn chơi trò cao tay với chủ tịch Vương trong hội nghị thường ủy trước đó.
Các vị lãnh đạo năm xưa tán thưởng Trương Bản Tiến đều đã về hưu, ngoài đám người này ra thì chỉ còn lại chủ tịch Vương. Trương Bản Tiến nghĩ đến phương diện Hà Kiến Chương trở thành phó chủ tịch thường vụ tỉnh, thế là hắn hiểu rõ vấn đề.
- Vị trí này chỉ sợ làm không dễ dàng chút nào. Trương Bản Tiến nâng ly trà lên uống một ngụm rồi dùng giọng cảm khái nói.
Trường Vũ Thu lần này mặc dù đến cố củng cố quan hệ với Trương Bản Tiến, thế nhưng lúc này nghe Trương Bản Tiến nói như vậy không khỏi quệt miệng: - Này chủ tịch Trương, anh cũng đừng giở trò được tiện nghi còn khoe mẽ, nếu anh cảm thấy không làm được, như vậy cứ ném cục diện rối rắm kia cho tôi. Tôi đảm bảo sẽ lấy hai chai rượu Mao Đài ra cống hiến cho anh.
Trường Vũ Thu nói lời vui đùa nhưng cũng là sự thật, có nhiều người phấn đấu nhiều năm vì vị trí này còn chưa được, Trương Bản Tiến nắm trong tay lại to mồm là sao? Nếu như truyền ra ngoài thì anh nói xem không bị người ta đố kỵ sao?
Trương Bản Tiến khoát tay áo nói: - Được rồi, chúng ta dừng lại ở đây thôi. Lúc này còn chưa có văn kiện điều động, khi nào được xác thực mới là sự thật, nên theo sắp xếp của tổ chức.
- Anh Trương, tôi còn có chút việc, đó là trong trường của vợ tôi có một giáo viên trẻ mới đến nhận công tác, tuy cũng không tính là rất xinh đẹp thế nhưng nhân phẩm rất tốt, hơn nữa lại sống chân thật. Nếu con của anh chưa tìm được đối tượng, như vậy anh nên cho cậu ấy đi qua xem xét, gặp mặt người ta xem thế nào. Trường Vũ Thu nói rồi không khỏi đứng lên.
- Đây là chuyện lớn, sau khi trở về tôi sẽ bàn bạc với vợ con. Trương Bản Tiến tiễn Trường Vũ Thu ra khỏi cửa, sau đó không khỏi dùng sức bắt tay Trường Vũ Thu.
Sau khi tiễn chân Trường Vũ Thu thì Trương Bản Tiến đi vào trong phòng ngồi xuống bên cạnh bàn làm việc của mình, sau đó bắt đầu suy nghĩ về những chuyện đang xảy ra. Hắn có thể khẳng định mười phần là mình được tiến lên, hơn nữa càng nghĩ sâu đến câu nói giữa chừng của chủ tịch Vương với mình.
Khi đó Trương Bản Tiến can bản không hiểu rõ ý nghĩ của chủ tịch Vương, thế nhưng bây giờ thì đã hiểu. Sau khi nghĩ đến phương diện cuộc sống không phiền không lo của mình sắp kết thúc, hắn không khỏi cười khổ, sau đó nghĩ đến Đồ Phấn Đấu.
]Lần này mình chiếm giữ vị trí chủ tịch mặt trận tổ quốc tỉnh, như vậy Đồ Phấn Đấu căn bản không còn hy vọng gì, điều này làm cho Trương Bản Tiến cảm thấy rất vui mừng. Tuy năm xưa hắn đi từ vị trí bí thư thị ủy Linh Long đến phó chủ tịch tỉnh thì người ngoài nhìn vào giống như được đề bạt, thế nhưng chính hắn và toàn bộ người Linh Long đều biết đây là thất bại trong cạnh tranh với Đồ Phấn Đấu.
Khi Trương Bản Tiến rời khỏi Linh Long thì không thiếu các nghi thức đưa tiễn rềnh rang, hơn nữa sau khi đi vào tỉnh thì hắn cũng biểu hiện cực kỳ bình thản, thế nhưng sự việc năm xưa như bóng tối bao trùm đáy lòng lão.
Bây giờ bóng tối đó đang dần bị khai sáng.
- Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại van lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Trương Bản Tiến, mặc dù hắn không thích điện thoại thế nhưng vẫn phải nghe máy. Là một bộ hạ cũ gọi điện thoại đến, bây giờ người này đã đi sang công tác ở hội đồng nhân dân tỉnh, người này không khỏi tỏ ra cực kỳ nhiệt tình với phương diện Trương Bản Tiến được đề bạt.
Sau khi đặt điện thoại xuống thì Trương Bản Tiến không khỏi cảm khái. Thế nhưng hắn mới có được một chút thời gian yên bình, không chờ cảm khái xong thì điện thoại lại đổ chuông.
Trương Bản Tiến là phó chủ tịch tỉnh, tất nhiên ngày thường cũng tiếp nhận không ít cuộc điện thoại thế nhưng căn bản không nhiều như hôm nay. Người gọi điện thoại đến căn bản là đủ loại, có người quen biết lâu năm, có người mới quen, giống như lúc này ai cũng nhớ đến hắn, biến điện thoại của hắn thành đường dây nóng.
Sau khi tiếp bảy tám cuộc điện thoại thì Trương Bản Tiến không muốn tiếp tục nghe máy. Hắn nhìn điện thoại liên tục đổ chuông mà đứng lên khỏi ghế, sau khi trầm ngâm giây lát thì cầm điện thoại bấm số điện thoại phòng làm việc của Vương Tử Quân.
- Chào chủ tịch Vương, tôi là Trương Bản Tiến. Trương Bản Tiến trước kia vô tư vô cầu, tuy tôn trọng Vương Tử Quân nhưng nó chỉ nằm ở cơ sở lễ tiết, nhưng bây giờ thì lại khác, sự tôn trọng của hắn xuất phát từ tận đáy lòng.
- Chủ tịch Trương, anh gọi điện thoại cho tôi có chuyện gì không? Giọng nói bình thản của Vương Tử Quân căn bản không khác gì dĩ vãng.
Trương Bản Tiến có chút sững sốt, trước khi gọi điện thoại thì hắn đã suy tính kỹ, thế nhưng bây giờ lại không biết nói với Vương Tử Quân những thứ gì. Hắn do dự giây lát rồi nói: - Chủ tịch Vương, tôi định hỏi xem ngài có thời gian hay không, tôi có chút vấn đề cần báo cáo với ngài, nó liên quan đến phương diện xây dựng các xí nghiệp sản xuất thuốc và sản phẩm nông nghiệp.
- À, hai mươi phút sau tôi có một hội nghị, không bằng thế này, trưa nay chúng ta đến căn tin dùng cơm, vừa ăn vừa nói chuyện được không? Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói với Trương Bản Tiến?
Trương Bản Tiến sao không đồng ý? Hắn cúp điện thoại rồi nâng ly trà lên uống một ngụm, lại thầm trách mình quá nóng lòng, chuyện này sao lại gấp gáp nóng nảy như vậy?
Vương Tử Quân ở trong phòng bếp mà trổ tất cả vốn liếng của mình chiến đấu với món cá. Tuy trước kia hắn cũng không xa lạ gì phương diện làm bếp, thế nhưng sau một thời gian dài không rèn luyện, bây giờ có chút ngượng tay.
Trong phương diện làm bếp hai chữ ngượng tay có nghĩa là không thể phát huy được trình độ xứng đáng của mình, bây giờ Vương Tử Quân cảm thấy vừa rồi mình suy nghĩ quá vẹn toàn, nếu không sẽ chẳng phát sinh hiện tượng luống cuống tay chân.
Tuy nói về phương diện công tác như Trương Bản Tiến vẫn ném cho Trường Vũ Thu một điếu thuốc. Trường Vũ Thu và Trương Bản Tiến đều là cán bộ bản địa Mật Đông, hai người đã biết nhau từ hơn mười năm trước, khi Trương Bản Tiến làm bí thư thị ủy Linh Long thì Trường Vũ Thu cũng đã là trưởng phòng lâm nghiệp.
- Lãnh đạo, tôi mới vào cửa thì ngài đã hỏi về báo cáo cho sự kiện kia, sau này căn bản sợ không dám vào cửa. Trường Vũ Thu nói rồi châm điếu thuốc, sau đó cười nói: - Anh sắp xếp công tác gì thì trước nay tôi căn bản chưa từng bỏ qua, điều này anh cứ yên tâm, ngày mai tôi sẽ chuyển báo cáo công tác cho anh.
Trương Bản Tiến nnhifn Trường Vũ Thu ngồi đối diện với mình mà có chút không bình thường. Tuy hai người có quan hệ không tệ, thế nhưng Trường Vũ Thu xưa nay căn bản không chịu phục mình. Dù sao năm xưa hai người có vị trí tương đồng, vui cười đã quen, dù có một vài công tác theo trình tự, thế nhưng người này cũng lắm lúc giở trò xảo trá.
Hôm nay một người xảo trá như Trường Vũ Thu lại đi đến nói ra những lời vòng vo như thế, không phải mới qua năm mới thì con người đã đổi mới rồi?
Trong đầu Trương Bản Tiến lóe lên những ý nghĩ như vậy. Sau khi thư ký đi vào pha trà rồi đi ra, hắn không khỏi nói: - Hôm nay có phải anh uống lộn thuốc hay không? Trước kia tôi nói với anh hai câu thì anh đáp lại bốn câu, hôm nay anh làm sao vậy?
- Còn thế nào nữa, không phải là lãnh đạo ngài đạo hạnh cao sâu, tôi không dám làm càn trước mặt ngài sao? Trường Vũ Thu dù nói chuyện có chút tùy tiện thế nhưng lại căn bản cực kỳ có tâm tư, hắn hút một hơi thuốc rồi nói: - Lãnh đạo, Trường Vũ Thu bây giờ chính thức báo danh với ngài, sau này kính mong ngài quan tâm nhiều hơn.
Trương Bản Tiến nhìn Trường Vũ Thu ngồi đối diện với mình, người này căn bản là cười tươi vui vẻ với mình, thế nhưng hắn biết đối phương căn bản không quá chịu phục mình.
- Có phải anh đang nhớ nhung hai chai Mao Đài trong nhà tôi không? Tôi nói cho anh biết, rượu này tôi đã giữ vài chục năm, chuẩn bị đến khi tiểu tử nhà tôi lấy vợ thì mới sử dụng. Nếu anh muốn uống, như vậy đừng khua môi múa mép với tôi ở chỗ này, nên giới thiệu cho con tôi một đối tượng là được. Trương Bản Tiến có chút sững sốt, sau đó mỉm cười mắng Trường Vũ Thu.
Trường Vũ Thu có chút sững sốt, sau đó lập tức cười nói: - Lãnh đạo, chủ tịch, hai người chúng ta đã qua mưa gió nhiều năm, ngài cũng đừng dối lừa với tôi. Nếu ngài cảm thấy tiếc hai chai rượu của mình, vừa vặn năm xưa tôi và anh đi mua rượu thì cũng giữ lại hai chai, tôi uống của tôi.
Nếu như nói lúc đầu Trương Bản Tiến còn cảm thấy Trường Vũ Thu đang nói đùa với mình, thế nhưng bây giờ hắn không thể không coi trọng. Hắn biết rõ Trường Vũ Thu là hạng người gì, người này căn bản còn keo kiệt hơn cả mình, vì sao hôm nay lại cam lòng lấy rượu ra như vậy?
Hơn nữa lời nói của Trường Vũ Thu có ý gì? Chính mình có gì gạt người này cơ chứ?
Khi Trương Bản Tiến đang thầm nghi hoặc thì điện thoại trên bàn làm việc vang lên. Hắn nhìn thoáng qua điện thoại, sau đó khoát tay với Trường Vũ Thu, cuối cùng mới nhận điện thoại.
- Chào chủ tịch Trương, tôi là Cao Viễn Lực. Chúc mừng chúc mừng, tôi vừa mới nhận được tin tức, nếu như biết được sớm hơn, dù thế nào cũng phải tìm ngài uống vài ly. Một giọng nói cực kỳ nhiệt tình theo ống nghe truyền vào trong tai Trương Bản Tiến.
Cao Viễn Lực chính là thư ký trưởng của Trương Bản Tiến khi còn công tác ở thành phố Linh Long, sau khi mình được điều lên tỉnh thì người này mãi bị cho ra rìa. Tuy là thường ủy thị ủy Linh Long thế nhưng từ thư ký trưởng chuyển sang trưởng phòng tuyên truyền, trước kia đi lại khá gần với mình, thế nhưng bây giờ vì bị ép mà không khỏi chậm rãi cách xa.
Tuy khoảng cách này cũng không có người nói gì, thế nhưng biểu hiện không một tiếng động lại làm cho người ta cảm nhận được. Ví dụ như phương diện tết nhất, trước kia đến tết thì Cao Viễn Lực phải đến nhà Trương Bản Tiến uống vài ly, thế nhưng sau đó lại biến thành gọi điện thoại ân cần thăm hỏi, cuối cùng chỉ là hỏi thăm một tiếng mà thôi, cũng không còn tiếp tục gọi điện thoại.
- Viễn Lực, gần đây anh có bận rộn lắm không? Trương Bản Tiến không đoán ra được ý nghĩ của Cao Viễn Lực, thế nhưng ngoài miệng vẫn nhàn nhạt đáp lời.
Cao Viễn Lực rất là cung kính giống như khi Trương Bản Tiến còn là bí thư thị ủy Linh Long: - Chủ tịch, tôi bây giờ thì bận rộn cái gì cơ chứ? Ngài cũng không phải không biết Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ căn bản không cho ra điều kiện thuận lợi đối với người của ngài ở lại Linh Long, không phải cho ra rìa thì cũng biến người ta thành núi cao cành cây khô. Tôi đây mỗi ngày rãnh rổi như hòa thượng trên chùa mà thôi.
- Lão lãnh đạo, tôi bất cứ lúc nào cũng sẽ nghe theo lời kêu gọi của ngài, nếu như ngài cần người, tôi nhất định sẽ đi theo ngài làm tốt công tác.
- Chủ tịch Trương, hôm nay là ngày rất vui. Đồ Phấn Đấu là kẻ vênh váo tự đắc, còn tưởng rằng sẽ có ngày leo lên đầu ngài, bây giờ thì quá tốt rồi, sự thật nói cho hắn ta biết tất cả chỉ là si tâm vọng tưởng mà thôi, không bao giờ thực hiện được. Với trình độ của hắn ta mà có thể so sánh với ngài sao? Căn bản là kém xa. Lão lãnh đạo, nói ra cũng không sợ ngài chê cười, sau khi tôi biết được tin này, thật sự thiếu chút nữa nhảy dựng lên vì vui sướng.
Cao Viễn Lực nói như vậy làm cho Trương Bản Tiến căn bản không thể hiểu nổi. Hắn chờ Cao Viễn Lực nói xong thì trầm giọng hỏi: - Viễn Lực, cậu rốt cuộc nghe được tin tức gì, sao tôi còn không biết?
Cao Viễn Lực bên kia trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới nói" - Chủ tịch ngài nói rất đúng, tôi còn nhớ lời dặn dò năm xưa của ngài, đó là làm việc cao độ nhưng làm người phải an phận. Sự việc còn chưa đến mức công khai, tôi không nên nói lung tung, chờ đến khi có công bố chính thức tôi sẽ đi uống với ngài vài ly.
Cao Viễn Lực sợ Trương Bản Tiến nói lời khiển trách thế nên nhanh chóng nở nụ cười rồi cúp điện thoại.
Trường Vũ Thu cười hì hì nói: - Chủ tịch Trương, có phải ngài chưa nghe được tin tức gì không?
- Tôi thật sự không biết tin tức gì cả. Trương Bản Tiến nhìn Trường Vũ Thu rồi trầm giọng nói: - Anh cũng biết rồi đấy, bây giờ những gì tôi không nên chú ý thì đều không biết, anh nói cho tôi xem, cuối cùng là có chuyện gì xảy ra?
Trường Vũ Thu tuy đã có chuẩn bị thế nhưng lúc này vẫn cực kỳ khiếp sợ, hắn nhìn chằm chằm vào Trương Bản Tiến, trợn trừng mắt vài lần.
Trương Bản Tiến bị Trường Vũ Thu nhìn như vậy mà có chút không thoải mái, hắn vung tay nói: - Anh Thường, anh đừng dùng ánh mắt như vậy để nhìn tôi, mặt tôi ngoài nếp nhăn thì còn có cái gì nữa? Anh đừng làm tôi sợ, có chuyện gì anh nói đi.
- Chủ tịch Trương, anh không cần như vậy, tôi đây chỉ nhìn xem chủ tịch Trương anh có gì khác biệt hay không mà thôi, nếu không thì sao lại có người vừa ý anh? Trường Vũ Thu nói rồi lại dùng ánh mắt cẩn thận nhìn Trương Bản Tiến: - Chủ tịch Trương của tôi ơi, chẳng lẽ anh không biết tuyến trên đã quyết định cho anh tiếp nhận vị trí chủ tịch mặt trận tổ quốc tỉnh Mật Đông sao? Chúc mừng anh, bây giờ anh đã là thường ủy tỉnh ủy rồi.
Trương Bản Tiến nhìn bộ dạng khoa trương của Trường Vũ Thu, hắn không khỏi nhớ đến nội dung cuộc điện thoại của thuộc hạ cũ của mình vừa rồi, thế là không khỏi ngây cả người. Hắn tin tưởng hai người này căn bản không thể dùng chuyện này để gạt mình, nhưng ai đẩy mình lên, là bí thư Sầm sao?
Trương Bản Tiến nghĩ đến bí thư Sầm thì nhanh chóng chối bỏ. Nếu như bí thư Sầm đề cử mình thì thật sự đáng chê cười, dù sao thì bí thư Sầm còn có Đồ Phấn Đấu, hơn nữa còn chơi trò cao tay với chủ tịch Vương trong hội nghị thường ủy trước đó.
Các vị lãnh đạo năm xưa tán thưởng Trương Bản Tiến đều đã về hưu, ngoài đám người này ra thì chỉ còn lại chủ tịch Vương. Trương Bản Tiến nghĩ đến phương diện Hà Kiến Chương trở thành phó chủ tịch thường vụ tỉnh, thế là hắn hiểu rõ vấn đề.
- Vị trí này chỉ sợ làm không dễ dàng chút nào. Trương Bản Tiến nâng ly trà lên uống một ngụm rồi dùng giọng cảm khái nói.
Trường Vũ Thu lần này mặc dù đến cố củng cố quan hệ với Trương Bản Tiến, thế nhưng lúc này nghe Trương Bản Tiến nói như vậy không khỏi quệt miệng: - Này chủ tịch Trương, anh cũng đừng giở trò được tiện nghi còn khoe mẽ, nếu anh cảm thấy không làm được, như vậy cứ ném cục diện rối rắm kia cho tôi. Tôi đảm bảo sẽ lấy hai chai rượu Mao Đài ra cống hiến cho anh.
Trường Vũ Thu nói lời vui đùa nhưng cũng là sự thật, có nhiều người phấn đấu nhiều năm vì vị trí này còn chưa được, Trương Bản Tiến nắm trong tay lại to mồm là sao? Nếu như truyền ra ngoài thì anh nói xem không bị người ta đố kỵ sao?
Trương Bản Tiến khoát tay áo nói: - Được rồi, chúng ta dừng lại ở đây thôi. Lúc này còn chưa có văn kiện điều động, khi nào được xác thực mới là sự thật, nên theo sắp xếp của tổ chức.
- Anh Trương, tôi còn có chút việc, đó là trong trường của vợ tôi có một giáo viên trẻ mới đến nhận công tác, tuy cũng không tính là rất xinh đẹp thế nhưng nhân phẩm rất tốt, hơn nữa lại sống chân thật. Nếu con của anh chưa tìm được đối tượng, như vậy anh nên cho cậu ấy đi qua xem xét, gặp mặt người ta xem thế nào. Trường Vũ Thu nói rồi không khỏi đứng lên.
- Đây là chuyện lớn, sau khi trở về tôi sẽ bàn bạc với vợ con. Trương Bản Tiến tiễn Trường Vũ Thu ra khỏi cửa, sau đó không khỏi dùng sức bắt tay Trường Vũ Thu.
Sau khi tiễn chân Trường Vũ Thu thì Trương Bản Tiến đi vào trong phòng ngồi xuống bên cạnh bàn làm việc của mình, sau đó bắt đầu suy nghĩ về những chuyện đang xảy ra. Hắn có thể khẳng định mười phần là mình được tiến lên, hơn nữa càng nghĩ sâu đến câu nói giữa chừng của chủ tịch Vương với mình.
Khi đó Trương Bản Tiến can bản không hiểu rõ ý nghĩ của chủ tịch Vương, thế nhưng bây giờ thì đã hiểu. Sau khi nghĩ đến phương diện cuộc sống không phiền không lo của mình sắp kết thúc, hắn không khỏi cười khổ, sau đó nghĩ đến Đồ Phấn Đấu.
]Lần này mình chiếm giữ vị trí chủ tịch mặt trận tổ quốc tỉnh, như vậy Đồ Phấn Đấu căn bản không còn hy vọng gì, điều này làm cho Trương Bản Tiến cảm thấy rất vui mừng. Tuy năm xưa hắn đi từ vị trí bí thư thị ủy Linh Long đến phó chủ tịch tỉnh thì người ngoài nhìn vào giống như được đề bạt, thế nhưng chính hắn và toàn bộ người Linh Long đều biết đây là thất bại trong cạnh tranh với Đồ Phấn Đấu.
Khi Trương Bản Tiến rời khỏi Linh Long thì không thiếu các nghi thức đưa tiễn rềnh rang, hơn nữa sau khi đi vào tỉnh thì hắn cũng biểu hiện cực kỳ bình thản, thế nhưng sự việc năm xưa như bóng tối bao trùm đáy lòng lão.
Bây giờ bóng tối đó đang dần bị khai sáng.
- Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại van lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Trương Bản Tiến, mặc dù hắn không thích điện thoại thế nhưng vẫn phải nghe máy. Là một bộ hạ cũ gọi điện thoại đến, bây giờ người này đã đi sang công tác ở hội đồng nhân dân tỉnh, người này không khỏi tỏ ra cực kỳ nhiệt tình với phương diện Trương Bản Tiến được đề bạt.
Sau khi đặt điện thoại xuống thì Trương Bản Tiến không khỏi cảm khái. Thế nhưng hắn mới có được một chút thời gian yên bình, không chờ cảm khái xong thì điện thoại lại đổ chuông.
Trương Bản Tiến là phó chủ tịch tỉnh, tất nhiên ngày thường cũng tiếp nhận không ít cuộc điện thoại thế nhưng căn bản không nhiều như hôm nay. Người gọi điện thoại đến căn bản là đủ loại, có người quen biết lâu năm, có người mới quen, giống như lúc này ai cũng nhớ đến hắn, biến điện thoại của hắn thành đường dây nóng.
Sau khi tiếp bảy tám cuộc điện thoại thì Trương Bản Tiến không muốn tiếp tục nghe máy. Hắn nhìn điện thoại liên tục đổ chuông mà đứng lên khỏi ghế, sau khi trầm ngâm giây lát thì cầm điện thoại bấm số điện thoại phòng làm việc của Vương Tử Quân.
- Chào chủ tịch Vương, tôi là Trương Bản Tiến. Trương Bản Tiến trước kia vô tư vô cầu, tuy tôn trọng Vương Tử Quân nhưng nó chỉ nằm ở cơ sở lễ tiết, nhưng bây giờ thì lại khác, sự tôn trọng của hắn xuất phát từ tận đáy lòng.
- Chủ tịch Trương, anh gọi điện thoại cho tôi có chuyện gì không? Giọng nói bình thản của Vương Tử Quân căn bản không khác gì dĩ vãng.
Trương Bản Tiến có chút sững sốt, trước khi gọi điện thoại thì hắn đã suy tính kỹ, thế nhưng bây giờ lại không biết nói với Vương Tử Quân những thứ gì. Hắn do dự giây lát rồi nói: - Chủ tịch Vương, tôi định hỏi xem ngài có thời gian hay không, tôi có chút vấn đề cần báo cáo với ngài, nó liên quan đến phương diện xây dựng các xí nghiệp sản xuất thuốc và sản phẩm nông nghiệp.
- À, hai mươi phút sau tôi có một hội nghị, không bằng thế này, trưa nay chúng ta đến căn tin dùng cơm, vừa ăn vừa nói chuyện được không? Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói với Trương Bản Tiến?
Trương Bản Tiến sao không đồng ý? Hắn cúp điện thoại rồi nâng ly trà lên uống một ngụm, lại thầm trách mình quá nóng lòng, chuyện này sao lại gấp gáp nóng nảy như vậy?
Vương Tử Quân ở trong phòng bếp mà trổ tất cả vốn liếng của mình chiến đấu với món cá. Tuy trước kia hắn cũng không xa lạ gì phương diện làm bếp, thế nhưng sau một thời gian dài không rèn luyện, bây giờ có chút ngượng tay.
Trong phương diện làm bếp hai chữ ngượng tay có nghĩa là không thể phát huy được trình độ xứng đáng của mình, bây giờ Vương Tử Quân cảm thấy vừa rồi mình suy nghĩ quá vẹn toàn, nếu không sẽ chẳng phát sinh hiện tượng luống cuống tay chân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.