Biển Cấm

Chương 31

Biên Tưởng

10/01/2023

Nụ hôn của hắn liên miên không dứt, hôn một đường đến cổ ta.

“Buông… buông ta ra…” Ta quay đầu, giọng nói run rẩy, hơi thở mỏng manh, rõ ràng chỉ cần ta vùng ra khỏi hắn đứng dậy là được rồi, thân thể lại không nhấc nổi chút sức lực nào.

“Đừng.”

Hắn căn bản không bỏ chút cự tuyệt này của ta vào mắt, một bên lẩm bẩm thích, một bên ngậm vành tai ta. Lúc này xương cốt ta càng là mềm nhũn, cắn môi ngừng rên đã là cực hạn, càng đừng nói đến đẩy ra quát hắn.

Vừa rồi ta là ngồi dưới đất, lúc này hắn chỉ cần đẩy nhẹ, liền đẩy ta đến bàn lùn trước người.

Hắn vén tóc mai bên gò má ta lên, hôn khóe mắt ta, thổ lộ lời âu yếm khiến người trầm luân trong một mảnh hỗn độn.

Thích ngươi… thích ngươi… ta thích ngươi.…

Giống như mê hoặc của Hải yêu, làm cho người ta không cách nào kháng cự, không ngừng không ngừng ăn mòn hàng rào kiên cố ta đã dựng lên.

“Ngươi thích ta… cái gì?”

Trong mười năm chịu đựng đau đớn ta nhấn chìm trái tim mình vào trong nước sắt nóng bỏng, lặp đi lặp lại, mới có được một trái tim thoạt nhìn cứng rắn hoàn chỉnh. Có tầng vỏ ngoài này, ta liền sẽ không còn đau đớn, cũng sẽ không bị thương. Nhưng hôm nay ta bị dỗ bởi dăm ba câu của hắn, tầng xác ngoài lạnh băng cứng rắn kia thế nhưng liền rạn nứt, lộ ra bên trong đã từng là máu thịt be bét, vết thương chồng chất.

Lời của hắn vừa ngọt ngào, lại mềm mại, với ta mà nói cũng giống như nước biển đắng chát. Đụng một cái, liền đau thấu tim gan.

“Thích ta không thể cự tuyệt ngươi? Thích ta… không thể quyết tâm cứng rắn đối với ngươi? Ngươi mới không phải thích ta.” Ta xoay người, cười nhạo, “Người ngươi thích, sớm bị ta ăn, người không có kiếp sau là gã mới đúng…”

Vẻ mặt hắn không hề có biến hóa, nhìn chằm chằm vào đôi môi khép mở của ta, đột nhiên cúi xuống ngậm chặt.

“A…”

Ngón tay luồn vào mái tóc, dùng sức ấn, không cho ta thoát.

Nước bọt chảy xuống theo khóe miệng, ta đưa tay muốn đẩy ngực hắn, lại bị nắm lấy cổ tay. Hắn không ngừng vuốt ve phần da thịt tiếp xúc của bàn tay cùng cổ tay, ái muội lại kiều diễm.

Từ một chút ấy sinh ra tê ngứa, dòng điện chạy qua toàn thân, khiến ta chậm rãi nhắm mắt lại, liền buông tha cho chút giãy giụa cuối cùng.

“Cha, người chưa ngủ sao?”

Giọng nói của Mặc Diễm giống như một tiếng sấm, đánh đến ta nháy mắt tỉnh táo lại, dùng hết sức lực toàn thân đưa tay đẩy Linh Trạch ra khỏi người.

Linh Trạch bị ta đẩy đặt mông ngồi xuống đất, mày hơi nhíu, trên mặt có chút không vui.

Ta cũng mặc kệ hắn, luống cuống tay chân sửa sang lại tóc tai quần áo xốc xếnh, đồng thời cố gắng giữ giọng nói thật ổn đáp lại Mặc Diễm ngoài cửa.

“Chưa, chưa ngủ, con chờ một chút!”

Ta liếc mắt nhìn Linh Trạch vẫn còn ngồi dưới đất, hạ giọng: “Mau đứng lên.”

Hắn dùng ánh mắt vô tội nhìn ta, duỗi tay lại đây, đòi hỏi gì không cần nói cũng biết.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Xin Chào - Ta Đây Là Nữ Phụ

2. Hóa Ra Nam Thần Của Trường Là Bố Của Con Tôi

3. Cứ Để Tình Yêu Rơi Tự Do

4. Biển Cấm

=====================================

Ta không thể làm gì hơn, đành phải nắm tay hắn kéo hắn ngồi dậy.

Mau chóng sửa lại vạt áo cho hắn, mu bàn tay dán dán gương mặt nóng bỏng, lại hít sâu một hơi, mời Mặc Diễm vào.

Mặc Diễm vừa vào cửa, nhìn thấy Linh Trạch liền ngẩn người: “Sao ngươi cũng ở đây a?”

“Hắn đến đưa thuốc cho ta, vừa mới chuẩn bị đi.” Linh Trạch còn chưa mở miệng, ta liền giành nói trước.

Ở dưới bàn Linh Trạch bàn giật nhẹ ống tay áo ta, giống như cũng không muốn đi.

Ta không tỏ vẻ gì dùng sức giật ra, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Đi ngủ sớm một chút, dưỡng tốt thân thể ngươi mới có thể mau mau biến thông minh.”

Hắn cuộn cuộn ngón tay, khuôn mặt điềm tĩnh lại nhu mỹ, giống như hoa đào được gió xuân ôn nhu mơn trớn.

“Được.” Lần này hắn lại ngoan ngoãn nghe lời, nhấp môi đứng dậy liền đi, không dây dưa chút nào.

Chờ cửa đã đóng, Mặc Diễm thu hồi tầm mắt, chống khuỷu tay trên bàn, vẻ mặt nghiêm túc.

“Cha, người hãy thành thật nói cho con biết…”

Nàng ít khi nào không nói cười tùy tiện* như lúc này, khiến ta cũng không khỏi khẩn trương, sống lưng thẳng tắp.

(*Nguyên văn 不苟言笑 bất cẩu ngôn tiếu.)

“Có phải Linh Trạch là mẹ con hay không?”

Ta thiếu chút nữa bị sặc nước miếng, khụ hai tiếng, lúng túng hỏi: “Con nói cái gì?”

Nàng dựa ra sau, hai chân co lại, bắt đầu liệt kê cơ sở để đưa ra suy đoán.

“Kỳ thật ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn con đã cảm thấy thân thiết, giống như… con đã biết hắn từ khi còn rất nhỏ rồi. Hơn nữa tướng mạo của con và hắn rất giống, ban đầu con còn tưởng rằng hắn là ca ca con hoặc là ba con thân thích gì đó, sợ người khẩn trương, con vẫn luôn giả ngu. Nhưng con càng nghĩ càng cảm thấy thái độ của người đối với hắn rất kỳ quái, ánh mắt người nhìn hắn… bất đồng với bất luận người nào.”

Ta ngơ ngẩn hồi lâu, một câu cũng không nói nên lời.

“Có đôi khi cha nhìn con cũng sẽ lộ ra loại ánh mắt này, con biết cha là đang nhìn qua con mà nhớ tới mẹ. Tuy rằng cha mặt ngoài ghét bỏ hắn, nhưng luôn là phía thỏa hiệp trước. Lúc hắn sinh bệnh phát sốt, cha không biết mình sốt ruột đến chừng nào.”

Ngay cả đứa nhỏ mười tuổi cũng đều nhìn ra, trách không được Linh Trạch choáng váng cũng có thể nắm thóp ta nắm chuẩn như vậy.

Ta thật sự quá vô dụng…

“Sao con sẽ cảm thấy hắn là mẹ con hả?” Ta thở dài.

“Không phải sao?” Lúc này đến phiên Mặc Diễm dại ra.

“Hắn không phải mẹ con.” Ta nói, “Hắn là cha con.”

Nàng còn quá nhỏ, những gút mắc loanh quanh lòng vòng, ngay cả chính ta đều không hiểu ta cũng không có ý định để cho nàng biết rõ, chỉ nói mình là ngư nô chạy trốn ra khỏi Long cung Bắc Hải, không cẩn thận bị nàng vừa mới sinh ra nhận làm phụ thân, cũng chỉ có thể dẫn theo nàng chạy trốn.

Kẻ thù trong miệng ta mấy năm qua, chỉ là binh truy bắt của Bắc Hải tới tìm chúng ta, cùng bộ hạ cũ của vị thúc thúc xui xẻo kia của nàng.

“Cho nên con thật sự là Công chúa Bắc Hải?” Mặt nàng đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.



Cộng thêm lừa gạt một nhà cóc tinh, này đã là lý do thoái thác bộ thứ ba do ta biên ra, hy vọng đừng làm cho ta biên thêm bộ thứ tư, bằng không ta sợ mình đều phải nhớ lộn.

“Phải.” Ta gật đầu, “Linh Trạch là Bắc Hải Vương, con hiển nhiên là Công chúa Bắc Hải.”

Nàng im lặng, nhìn chằm chằm ngón tay trên mặt bàn, vẫn không nhúc nhích, dường như vẫn đang chậm rãi tiêu hóa.

Bỗng nhiên, nàng ngẩng đầu: “Ngày mai để cho Linh Trạch cùng con cua chết kia đi đi!”

Ta sững sờ, nàng chen qua, dán đến bên cạnh ta ôm cánh tay ta.

“Con không cần làm Công chúa, con chỉ muốn làm con gái của cha, Cha không phải buôn người, cha chỉ là không cẩn thận bị con dây dưa. Cha, đừng đưa con đi, con muốn ở với cha vĩnh viễn.” Nói xong lời cuối cùng, giọng nói đều mang theo nức nở.

Ta cứng họng không có lời nào để nói, ta vẫn luôn cảm thấy nàng tùy tiện, là tiểu nha đầu không có tâm sự, kỳ thật nàng biết hết.

“Con không muốn gặp người nhà của con sao? Ca ca con, cô cô con… còn rất rất nhiều người yêu thương con.”

Nàng nâng lên hai mắt ngậm nước: “Bọn họ có lẫn nhau, nhưng cha chỉ có con, con đi rồi cha làm sao bây giờ?”

Nàng là thật sự lo lắng ta, cũng thật sự đau lòng ta.

Ta hơi hé miệng, đầy đạo lý lớn nghẹn ở cổ họng, rốt cuộc nói không ra lời.

Nóng bỏng trong mắt dâng lên, ta ôm nàng vào lòng, vuốt ve mái tóc dài mềm mại của nàng.

“Được, không đưa con đi, chúng ta vĩnh viễn ở cùng nhau.”

Lòng ta vô cùng nôn nóng, đau đớn nghiêng trời lệch đất, biết lời hứa hẹn này đã định trước không cách nào thực hiện.

Sáng sớm hôm sau, ta tự mình lên Bảo LInh Quan một chuyến, nói rõ thay đổi với Lữ Chi Lương, lại hỏi muốn ba viên “Khốn MIên đan”.

“Ngươi muốn cái này làm gì?” Lão tỏ vẻ nghi hoặc, duỗi tay cởi hồ lô bên hông xuống, đổ ba viên thuốc từ bên trong ra.

Ta cẩn thận nhận lấy, bảo lão không cần quản nhiều, đến lúc đó tự nhiên liền biết.

“Ngày mai giờ này, ngươi nhớ đến Mặc Trang đón người. Chờ ngươi về, ta chỉ sợ đã không còn Long Hổ Sơn, có duyên gặp lại.”

Ta đi thẳng xuống bậc thang, phất phất tay với lão cũng không quay đầu lại.

“Không bằng ngươi cùng ta dạo chơi bốn phương?” Lão ở đằng sau hô.

Bước chân ta không ngừng: “Không được, ta không quen ăn chay, sẽ ảnh hưởng ngươi tu hành.”

Vây Miên đan, nghĩa như tên, uống vào sẽ mệt mỏi không thôi, muốn ngủ. Ngoại trừ gọi không tỉnh, phải ngủ đủ một tháng, gần như không hề có bất luận thương tổn gì đối với thân thể.

Mới đầu ta cũng không có cách nào khống chế ma khí trong cơ thể, Lữ Chi Lương sẽ cho ta uống cái này, làm ta ngủ. Tỉnh ngủ, ma khí cũng ngừng khỉ.

Bỏ một viên Vây Miên đan vào trong điểm tâm của Mặc Diễm, không lâu sau liền ngáp dài nói phải đi ngủ bù, ta biết đây là dược hiệu phát huy tác dụng.

Ta cũng bỏ vào bát Linh Trạch, hắn lại không nhúc nhích chút nào, không không lãng phí mất một Vây Miên đan, May mắn ta đòi ba viên, viên cuối cùng, chỉ cho phép thành công, không được thất bại.

Ta vẫn luôn tìm được cơ hội, nhưng kỳ thật cũng không có quá nhiều phiền toái. Ta chỉ cần ngồi ở chỗ kia, ngoắc ngoắc ngón tay đối với Linh Trạch đứng ngoài cửa, hắn sẽ tự mình tới.

“Ca ca?” Hắn ngồi xuống bên cạnh ta.

Ta duỗi tay sờ sờ tai hắn, hắn mở to mắt có chút thụ sủng nhược kinh, nháy mắt tiếp theo cả vành tai liền đỏ.

“Nhắm mắt lại.” Ta che khuất hai mắt hắn, cảm nhận được tê ngứa khi lông mi xẹt qua lòng bàn tay, chịu đựng không rút tay về.

Đưa dược vào trong miệng, thừa dịp còn chưa tan hết, ta bỏ bàn tay che mắt hắn xuống, cúi người hôn lên.

Kỳ thật ta chỉ cần hòa dược vào trong nước, lại ra lệnh cho hắn uống hết, hắn cũng tuyệt đối không từ chối.

Nhưng ta vẫn dùng phương thức thân mật như vậy mớm dược cho hắn, ta cũng không biết mình đây là tội gì.

Có lẽ… là muốn giữ lại chút hồi ức cuối cùng đi.

Vị thuốc ngòn ngọt theo xô đẩy của đầu lưỡi nhanh chóng tiến vào khoang miệng hắn, hắn cảm giác được, thân thể thoáng chốc cứng đờ, muốn đẩy ta ra.

Ta đè gáy hắn lại, không cho phép hắn lui, thẳng đến khi hắn nuốt hết toàn bộ thuốc.

Nụ hôn kết thúc, đôi ta không hẹn mà cùng quay đầu ho khan nôn ọe, cảnh tượng vô cùng buồn cười.

Ta dùng trà xanh súc miệng, đi ra ngoài nhổ, lúc trở lại, Linh Trạch đã ngã dưới đấy, mạnh mẽ chống đỡ một hơi mới không nhắm mắt lai.

Trong mắt hắn có khó hiểu, có khiếp sợ, càng nhiều là thương tâm. Có lẽ hắn cho rằng ta muốn độc chết hắn.

“Ngươi chán ghét ta…” Giọng hắn khô khốc, hốc mắt trở nên đỏ, khuôn mặt giống như nhiễm phấn.

Thử nghĩ nếu ta thật sự mớm thuốc độc cho hắn, ở giây phút cuối cùng của sinh mạng hắn vậy mà hỏi ta có chán ghét hắn hay không? Quả nhiên là một kẻ ngốc a…

“Đúng, ta chán ghét ngươi.” Ta đứng trước mặt hắn, từ trên cao nhìn xuống hắn, “Ngươi thích ta bao nhiêu, ta liền ghét ngươi bấy nhiêu.”

Bàn tay giấu trong tay áo siết thật chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay.

Mạnh miệng như thế, cũng không biết đang gạt ai.

Sáng hôm sau, Lữ Chi Lương đúng hẹn tới, nhìn thấy hai bộ thân người nằm dưới đất, có chút sợ hãi.

“Ngươi… ngươi làm gì bọn họ vậy?”

Ta lẳng lặng cho lão một ánh mắt, để chính lão tự hiểu.

Lữ Chi Lương khụ một tiếng sờ sờ mũi: “Ta chỉ hỏi một chút…”

Mặc Diễm ngủ đến vô tri vô giác, thơm ngọt vô cùng, thậm chí khóe miệng còn chảy nước miếng. Ta sửa lại tóc cho nàng, cuối cùng nhìn khuôn mặt ngủ say của nàng, buộc mình dời tầm mắt.

“Thu bọn họ vào trong nhẫn Tu Di của ngươi, bọn họ đã dùng Vây Miên đan, phải một tháng mới có thể tỉnh. Một tháng hẳn là đủ để các ngươi đến Bắc Hải.”

Lữ Chi Lương nhìn chằm chằm ta một lúc lâu, thở dài một hơi, đang muốn làm phép, Tường Hổ ngáp dài rời giường.

Hai tay gã giơ cao, duỗi eo bẻ cổ: “A, các ngươi dậy thật sớm.” Chợt thấy Linh Trạch cùng Mặc Diễm nằm dưới đất, sắc mặt đột nhiên thay đổi, nháy mắt nhào qua gọi loạn Bệ hạ, Công chúa một trận.

“Ngươi… ngươi làm gì bọn họ?” Gã ngẩng đầu hung hăng nhìn về phía ta, ngoại trừ giọng điệu có chênh lệch, câu hỏi thế nhưng không khác Lữ Chi Lương vừa rồi chút nào.

Cá tính lỗ mãng như vậy, rốt cuộc như thế nào mới có thể làm Phó tướng trong tay Tử Vân Anh?

“Ngươi sờ thử còn hô hấp không?” Ta nhịn cơn nóng giận nói.

Tường Hổ ngẩn ra, nhanh chóng kiểm tra hơi thở của Linh Trạch, xong rồi còn ngơ ngác gật đầu: “Có, còn.. còn rất bằng phẳng.”

“Ngủ.” Ta không ngủ một đêm, cảm thấy có chút mệt, nói chuyện cũng biến thành chậm rì rì, “Ta cho bọn họ uống thuốc, một đường này bọn họ đều sẽ ngủ yên trong nhẫn Tu Di của Lữ đạo trưởng, chờ tới Bắc Hải, bọn họ cũng có thể tỉnh không sai biệt lắm. Như vậy các ngươi nhẹ nhàng, bọn họ… cũng tốt.”

Lúc này dường như Tường Hổ mới ý thức được gì đó, mắt nhìn Mặc Diễm ngáy khe khẽ, hỏi: “Ngươi không đi Bắc Hải cùng chúng ta sao?”



Đi cùng ta còn phải nhiều chuyện như vậy làm gì.

Ta ra hiệu Lữ Chi Lương mau thu hai người dưới đất vào, đợi lát nữa một nhà cóc tinh đến thế nào cũng phải nhào lên, để bọn họ nhìn thấy thì còn ra thể thống gì.

“Không đi.”

Mỗi người đều có một chốn về* của mình. Chốn về của một nhà cóc tinh là Long Hổ Sơn, chốn về của Lữ Chi Lương là Bảo Linh Quan, mà chốn về của Linh Trạch và Mặc Diễm là Bắc Hải.

(*归宿 Quy túc.)

Tuy rằng hôm nay ta phiêu bạt khắp nơi, còn chưa định chốn về, nhưng có một ngày sẽ tìm được một ngôi nhà dù ngao du bên ngoài bao lâu, đều có thể mở rộng cửa hoan nghênh ta.

“Hiện tại phải lên đường sao? Ta đi, đi xếp tay nải!” Tường Hổ hấp tấp chạy ra ngoài.

Lữ Chi Lương thu Mặc Diễm xong rồi, nhìn ta một cái, có chút ý tứ sâu ra. Động tác thu Linh Trạch chậm rì rì, như là tùy thời đang chờ ta kêu ngừng.

Ta biết lão đang nghĩ gì, cười nhạo: “Thu đi. Tối hôm qua ta dùng dược làm hắn ngất, cả một đêm còn chưa đủ ta làm mấy chuyện muốn làm sao?”

Lữ Chi Lương ho khan vung tay áo, đại mỹ nhân nằm an tĩnh dưới đất lập tức biến mất hoàn toàn trước mặt ta.

Ta đuổi đám người Lữ Chi Lương ra cửa, mắt thấy bọn họ đi càng lúc càng xa, dần dần biến mất ở tầm mắt, tâm cũng trở nên vắng vẻ. Cuối hè chưa thu, sương sớm ướt đẫm phủ lên lá khô, bùn đất, rêu xanh, hợp lại thành một loại mùi vị không thường thấy trong biển.

Tươi mát mà ẩm ướt.

Thật đắng a…

Mùi hương đã từng thích trong quá khứ, sao hôm nay lại đắng chát như vậy?

Ta thất hồn lạc phách quay người về phòng, nửa đường gặp gỡ Xuân thẩm vừa ngủ dậy, nàng thấy ta giống như có chuyện muốn nói, bị ta giơ tay đánh gãy.

Ta nói cho nàng mình phải về phòng nghỉ ngơi, bảo nàng cả ngày hôm nay không cần quấy rầy ta. Xuân thẩm thưa dạ đồng ý. Ta có thể cảm giác được nàng vẫn luôn nhìn chằm chằm theo bóng lưng của ta, thẳng đến khi ta chuyển qua chỗ rẽ.

Một đêm không ngủ, theo lý ta nên vô cùng buồn ngủ. Nhưng rõ ràng thân thể mệt như thế, hai mắt là cay như vậy, ta vẫn thật lâu không cách nào đi vào giấc ngủ.

Sau này, liền chỉ còn một mình.

Mười năm trước trộm một hồi sủng ái, mười năm sau trả gấp bội lại cho hắn một đứa con nuôi đến trắng trẻo mập mạp. Nghiêm túc tính ra, ta còn bồi không ít. Trị thương cho hắn, giúp hắn lột xác, hiện tại còn đưa hắn về nhà.

Ta đối với hắn không kém so với những gì hắn đối với ta, mà tất cả đều xuất phát từ chân tâm, không có nửa phần lợi dụng lừa gạt.

Về sau, chúng ta thật sự không còn liên hệ, cũng không bao giờ gặp lại.

“Như thế nào… có hại vĩnh viễn là ta…” Ta cuộn tròn, cảm thấy có gì đó chảy ra từ trong mắt, càng thêm cuộn người, vùi mặt vào giữa hai tay, “Dựa vào cái gì…”

Dựa vào cái gì a?

Trước kia ta luôn cảm thấy, hẳn là dựa vào hắn là Bắc Hải Vương, dựa vào hắn cao quý vô cùng, ta đê tiện như hạt bụi. Nhưng hiện tại ta chợt hiểu được, sự thật đều không phải như thế. Ta chịu thiệt, dựa vào chưa bao giờ là thân phận vinh quang của hắn.

Ta lần lượt nhường nhịn, lần lượt thuận theo, lần lượt vì lời yêu của hắn mà tâm động không thôi, đều chỉ là vì ta đối với hắn tình cũ khó quên, rễ tình đâm sâu.

Khi tỉnh lại đã là hoàng hôn, chân trời ngoài cửa sổ tràn đầy ánh chiều tà, khí nóng đã hết.

Ta mơ màng ngồi dậy, trên quần áo có thứ gì đó nối tiếp nhau rơi xuống, lăn tứ tung trên chiếu, tản ra ánh sáng nhu hòa trong phòng tối.

Ta nhặt một viên lên cầm trong tay, có chút sững sờ. Xem ra hôm nay chia tay ta thật sự thương tâm, thế nhưng chảy ra nhiều Giao nhân lệ như vậy.

Đếm sơ sơ, chừng hơn mười viên, có thể đựng gần đầy một hộp nhỏ lớn chừng bàn tay.

Vỗ vỗ vạt áo, quét trân châu qua một bên, cũng không quản chúng nó. Ta đứng dậy đẩy cửa đi ra, bảo Xuân thẩm chuẩn bị cơm cho ta.

Nguyên Bảo hưng phấn chạy đến trước mặt ta: “Chủ nhân người tỉnh rồi! Tiểu đạo trưởng đợi người thật lâu.”

“Tiếu Phi Vũ?”

Nguyên Bảo dùng sức gật đầu.

Y tới làm gì?

Lòng ta cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn cho Nguyên Bảo dẫn người tới đây.

Nhìn chăm chú hộp nhỏ dài mảnh trên bàn, khóe mắt ta run rẩy hỏi: “Đây là sư phụ ngươi nói phải cho ta?”

Tiếu Phi Vũ ho nhẹ nói: “Đúng, tổng cộng một trăm sáu mươi tấm phù, chúc người thuận buồm xuôi gió.”

Thiếu niên không vì gì khác, là vì sư phụ y tặng cho ta một phần quà chia tay.

Hơn một trăm tấm phù, do ta viết, tặng ngược lại cho ta, ngay cả hộp đựng cũng không đổi. Lão tiểu tử kia tự mình không đưa ra được, đành phải kêu đồ đệ lên sân khấu, cũng là đủ không biết xấu hổ.

Ta đập tay xuống bàn: “Được rồi, lễ này ta thu, ngươi về đi.”

Tiếu Phi Vũ cung cung kính kính đứng dậy, cúi đầu với ta: “Tiền bối bảo trọng.”

Lão tiểu tử Lữ Chi Lương kia chả ra gì, cả ngày keo kiệt nhỏ mọn*, tên đồ đệ này của lão lại không tệ, ta cũng rất thưởng thức.

(*Nguyên văn 抠抠索索 khu khu tác tác.)

“Bảo trọng.”

Tuổi thọ của phàm nhân có hạn, cho dù bước lên con đường tu hành, đường lớn ba ngàn, cũng không biết có thể tìm được con đường phù hợp với bản thân mình nhất hay không.

Long tộc vạn năm bất diệt, Giao nhất ít nhất cũng có thể sống tới ngàn năm. Nhân gian chỉ chớp mắt liền thương hải tang điền*.

(*沧海桑田: sự vật biến hóa thật lớn trong tự nhiên.)

Buổi tối thu dọn hành lý xong, ta cho gọi một nhà cóc tinh đến trước mặt, chỉ đơn giản nói về việc an bài cho bọn họ sau khi mình rời đi.

Về sau nhà ở là của bọn họ, hơn mười viên Giao nhân lệ trong phòng ta cũng là của bọn họ, lúc sau không có tiền có thể đổi lấy tiền dùng, nhưng nhất định phải cẩn thận phàm nhân, đừng bị bọn họ lừa.

Xuân thẩm là người phản ứng lại đầu tiên, nức nở nghẹn ngào ôm Lưu nãi nãi khóc.

Lưu Phúc không rõ cho lắm: “Chủ nhân đột nhiên như vậy là muốn đi đâu? Tiểu thư cũng đi sao? Lại nói… nguyên cả ngày hôm nay cũng không thấy nàng.”

Ông ta nhắc tới Mặc Diễm mũi ta lại cay cay, qua một hồi mới nói: “Tiểu thư… đi tìm mẹ nàng, vừa lúc Linh Trạch tiện đường, ta để cho Tường Hổ cùng Lữ đạo trưởng hộ tống bọn họ trở về.”

Nguyên Bảo buồn bã mất mát: “Tiểu thư không trở lại sao? Chủ nhân cũng muốn đi sao? Các người… các người không cần ta sao?” Nói nói nước mắt cực lớn liền nhỏ xuống, nếu y là Giao nhân, khẳng định có thể khóc ra Giao nhân lệ còn lớn hơn của ta.

Ta bế y lên đầu gối, lau nước mắt cho y: “Sẽ trở về, chúng ta đều sẽ trở về. Chờ ngươi trưởng thành, chúng ta dĩ nhiên sẽ trở về gặp ngươi.”

Trưởng thành, dường như rất nhiều nguyện vọng đều có thể thực hiện. Nhưng như thế nào thì xem như trưởng thành, ngày nào thì xem như đã lớn, dường như cũng không có một con số chính xác.

Như thế, cũng không tính là lừa y.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Biển Cấm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook