Chương 106
Bán Thân Cho Tư Bản
01/05/2023
"Mộc Mộc, tớ biết áp lực gần đây của cậu rất lớn, có việc gì nhất định phải kịp thời nói cho tớ biết.” Thiệu Quyên nhìn thẳng vào mắt Mộ Mộc:
"Tớ còn nói muốn làm phù dâu của cậu, nhưng mà, tớ cũng không muốn gặp một cô dâu không vui vẻ trong lễ cưới của cậu”
Hốc mắt Mộ Mộc hơi đỏ lên một chút, sau đó nặng nề gật đầu:
“Được. Dù chỉ vì câu nói này của cậu, tớ cũng phải nghĩ biện pháp trì hoãn hôn ước này.”
Tâm sự của tiểu thư Mộc gia cũng không vui vẻ như bề ngoài. "Ừ, cậu đi nhanh đi, đừng chậm trễ nữa” Thiệu Quyên đáp.
Mộ Mộc nghe ra hàm ý của câu này: "Quyên, cậu không đi theo tớ đến Ninh Châu sao?”
“Tớ không đi.” Thiệu Quyên ánh mắt hơi rũ xuống, sau đó nàng cười nói:
“Tớ phải trở về thu dọn đồ vật mà bố mẹ lưu lại, cất chúng thật kỹ đã”
Sau khi ý thức được cha mẹ mất tích có thể có ẩn tình khác, Thiệu Quyên liền muốn thử xem liệu cô có thể tìm thấy
manh mối nào từ di vật của cha mẹ mình để lại hay không.
Mộ Mộc gật đầu, ôm Thiệu Quyên một cái: "Được, vậy tớ đi Ninh Châu trước chờ cậu.”
Ba giờ sau, Mạc Phàm và Hạ Hiểu Y đã đến Ninh Châu, hơn nữa còn đứng trước cổng đại học Ninh Châu.
Đây là trường đứng đầu của năm tỉnh phía bắc, có thể xếp vào top năm trong cả Đại Hạ.
Mà Mạc Phàm, cũng đã rời khỏi Ninh Châu nhiều năm rồi.
Trước kia sau khi hắn bị trục xuất khỏi nhà, liền không bao giờ đặt chân vào thành phố này nữa. Không rõ tâm trạng của Mạc Phàm lúc này có chút hỗn loạn nào không.
“Anh rể, thời gian khai giảng của đại học Ninh Châu thật là quá sớm” Hạ Hiểu Y ôm cánh tay Mạc Phàm, có chút oán hận nói:
“Không cho tân sinh cơ hội nghỉ hè gì cả.”
"Bởi vì em chọn học chuyên ngành Nguyên lực nha” Mạc Phàm nói:
“Trong tương lai, sinh viên ngành này đa số đều sẽ trở thành võ giả. Phải chạy đua với thời gian, tranh giày từng giây từng phút mà luyện tập. Ngay cả khi học về nguyên lý Nguyên lực, kiến thức phức tạp như vậy cũng cần rất nhiều thời gian.”
Mấy ngày nay, Mạc Phàm đã kiểm tra thiên phú nguyên lực cho Hạ Hiểu Y một chút, kết quả là... rất trung bình.
Độ tiếp nhận nguyên lực của cô không siêu cấp như Hạ "Thiên Kỳ, cũng không đặc biệt như Thiệu Quyên, quả thực rất là... tầm thường.
Cho nên nếu cô muốn trở thành võ giả cap cấp thật sự là không có hy vọng quá lớn, nhiều lắm là trở thành võ giả cấp D mà thôi. Còn phải là tình huống dùng nước Nguyên Tinh mỗi ngày bồi dưỡng liên tục mới được.
Mạc Phàm kỳ thật càng muốn Hạ Hiểu Y đi theo con đường nghiên cứu lý thuyết nguyên lực. Dù sao, không chỉ ở Đại Hạ, thậm chí trên toàn thế giới, phương diện này cũng không có mấy nhân tài.
Hơn nữa năng lực học tập của Hạ Hiểu Y rất mạnh, rất thích hợp để trở thành một nhà nghiên cứu.
Hạ Hiểu Y bĩu môi một cái, tức giận nhìn Mạc Phàm: “Anh rể, ai muốn anh nghiêm túc giải thích, em chỉ muốn làm nũng để anh chơi với em thêm vài ngày thôi. Anh đúng là đồ ngốc. Đồ cứng nhắc đáng ghét!”
Hôm nay, Hạ Hiểu Y mặc váy trắng, vạt váy vừa qua đầu gối, đôi chân dài trảng nốn thẳng tắp, trông cô như đóa hoa mùa hè, tràn đầy sức sống thanh xuân, nhanh nhẹn và tao nhã.
"Tớ còn nói muốn làm phù dâu của cậu, nhưng mà, tớ cũng không muốn gặp một cô dâu không vui vẻ trong lễ cưới của cậu”
Hốc mắt Mộ Mộc hơi đỏ lên một chút, sau đó nặng nề gật đầu:
“Được. Dù chỉ vì câu nói này của cậu, tớ cũng phải nghĩ biện pháp trì hoãn hôn ước này.”
Tâm sự của tiểu thư Mộc gia cũng không vui vẻ như bề ngoài. "Ừ, cậu đi nhanh đi, đừng chậm trễ nữa” Thiệu Quyên đáp.
Mộ Mộc nghe ra hàm ý của câu này: "Quyên, cậu không đi theo tớ đến Ninh Châu sao?”
“Tớ không đi.” Thiệu Quyên ánh mắt hơi rũ xuống, sau đó nàng cười nói:
“Tớ phải trở về thu dọn đồ vật mà bố mẹ lưu lại, cất chúng thật kỹ đã”
Sau khi ý thức được cha mẹ mất tích có thể có ẩn tình khác, Thiệu Quyên liền muốn thử xem liệu cô có thể tìm thấy
manh mối nào từ di vật của cha mẹ mình để lại hay không.
Mộ Mộc gật đầu, ôm Thiệu Quyên một cái: "Được, vậy tớ đi Ninh Châu trước chờ cậu.”
Ba giờ sau, Mạc Phàm và Hạ Hiểu Y đã đến Ninh Châu, hơn nữa còn đứng trước cổng đại học Ninh Châu.
Đây là trường đứng đầu của năm tỉnh phía bắc, có thể xếp vào top năm trong cả Đại Hạ.
Mà Mạc Phàm, cũng đã rời khỏi Ninh Châu nhiều năm rồi.
Trước kia sau khi hắn bị trục xuất khỏi nhà, liền không bao giờ đặt chân vào thành phố này nữa. Không rõ tâm trạng của Mạc Phàm lúc này có chút hỗn loạn nào không.
“Anh rể, thời gian khai giảng của đại học Ninh Châu thật là quá sớm” Hạ Hiểu Y ôm cánh tay Mạc Phàm, có chút oán hận nói:
“Không cho tân sinh cơ hội nghỉ hè gì cả.”
"Bởi vì em chọn học chuyên ngành Nguyên lực nha” Mạc Phàm nói:
“Trong tương lai, sinh viên ngành này đa số đều sẽ trở thành võ giả. Phải chạy đua với thời gian, tranh giày từng giây từng phút mà luyện tập. Ngay cả khi học về nguyên lý Nguyên lực, kiến thức phức tạp như vậy cũng cần rất nhiều thời gian.”
Mấy ngày nay, Mạc Phàm đã kiểm tra thiên phú nguyên lực cho Hạ Hiểu Y một chút, kết quả là... rất trung bình.
Độ tiếp nhận nguyên lực của cô không siêu cấp như Hạ "Thiên Kỳ, cũng không đặc biệt như Thiệu Quyên, quả thực rất là... tầm thường.
Cho nên nếu cô muốn trở thành võ giả cap cấp thật sự là không có hy vọng quá lớn, nhiều lắm là trở thành võ giả cấp D mà thôi. Còn phải là tình huống dùng nước Nguyên Tinh mỗi ngày bồi dưỡng liên tục mới được.
Mạc Phàm kỳ thật càng muốn Hạ Hiểu Y đi theo con đường nghiên cứu lý thuyết nguyên lực. Dù sao, không chỉ ở Đại Hạ, thậm chí trên toàn thế giới, phương diện này cũng không có mấy nhân tài.
Hơn nữa năng lực học tập của Hạ Hiểu Y rất mạnh, rất thích hợp để trở thành một nhà nghiên cứu.
Hạ Hiểu Y bĩu môi một cái, tức giận nhìn Mạc Phàm: “Anh rể, ai muốn anh nghiêm túc giải thích, em chỉ muốn làm nũng để anh chơi với em thêm vài ngày thôi. Anh đúng là đồ ngốc. Đồ cứng nhắc đáng ghét!”
Hôm nay, Hạ Hiểu Y mặc váy trắng, vạt váy vừa qua đầu gối, đôi chân dài trảng nốn thẳng tắp, trông cô như đóa hoa mùa hè, tràn đầy sức sống thanh xuân, nhanh nhẹn và tao nhã.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.