Chương 35: Anh có hận em?
Nga Trần (Trái Tim Pha Lê)
03/12/2019
- Anh có thể tắt đèn không?
Khiêm ngẩng đầu đang vùi trong cổ cô lên, khóe miệng nâng lên đầy mê hoặc:
- Bộ nhìn anh, em gặp ác mộng à?
Nhi nằm ngửa người trên chiếc giường lớn, mặt đỏ ửng.
- Không phải, em sợ sẽ không được tự nhiên.
Khiêm đem hai tay của cô áp lên đỉnh đầu:
- Nhưng mà, anh muốn yêu em trong ánh sáng, lưu lại tất cả hình ảnh em nở rộ dưới thân anh, xinh đẹp và quyến rũ như thế nào.
Hai mắt người đàn ông vẫn trầm tĩnh trong cảm xúc phức tạp của chính mình, đầu ngón tay anh ở bên hông Nhi vuốt ve, khiến cho cả thân người cô rùng mình.
Cánh tay khác của Khiêm đi vào giữa chân của cô, ngón tay theo đó thâm nhập vào, Tinh Nhi chỉ thấy hơi thở ở cần cổ thở ra nặng nề, gấp gáp. Sự chịu đựng của người đàn ông giống như được buộc quá chặt, sắp nổ tung. Anh chậm rãi vô ra vài cái, rồi mới rút ngón tay ra, mặt đậm ý cười, cánh môi cong lên nghiêng đầu một bên. Khiêm từ tốn cởi khuy áo pijama, quăng hẳn xuống giường. Dưới ánh đèn sáng, thân hình anh lộ ra thật mị hoặc. Nhờ Khiêm không chịu tắt đèn, Nhi mới thấy được vết sẹo tròn trên ngực anh, vết sẹo do đạn để lại theo năm tháng không hề mờ đi. Tinh Nhi cảm thấy xót xa trong lòng, cô giơ tay phải lên, đặt ở trước ngực anh, sờ vào vết tích. Bà Yến đã kể Nhi nghe tất cả, về việc lúc nhỏ anh bị ngâm nước viêm phổi, lớn lên bị bắn rơi xuống sông, sống đời thực vật tận 12 năm trời, tất cả do Gia Huy, ba cô ban tặng.
Người đàn ông không động dậy, chỉ đưa mắt nhìn xuống bàn tay trắng nõn của Tinh Nhi.
Nhi nhìn Khiêm, nhìn thật lâu vào sâu trong đôi mắt anh, cô muốn hiểu anh, nhưng cô chỉ thấy hình ảnh trần trụi của mình trong đôi mắt nóng bỏng của anh. Cô nhắm mắt, xoay đầu qua một bên, không nhìn nữa. Khiêm cau mày, bóp nhẹ hai gò má của Nhi xoay lại:
- Nhìn anh! Em không tự nguyện?
Nhi không trả lời, chỉ cụp mắt rồi thở dài. Khiêm bực bội, nhấc chân qua một bên, ngồi tựa vào đầu giường. Trời đêm Đà Lạt khá lạnh, còn người anh rịn mồ hôi, cho thấy anh đang cố kiềm chế, chịu đựng. Khiêm nhắm mắt, nhàn nhạt nói:
- Không muốn, em có thể về. Anh không thích ép buộc người khác. Thì ra, em vẫn không tin anh. Tinh Nhi! Những gì anh từng nói với em, em quên hết rồi đúng không? Hay nó không xứng có vị trí trong tâm tưởng em, dù là nhỏ nhất.
- Emmmm.. có phải là anh rất hận em không?
Nhi rũ mắt, không dám nhìn Khiêm. Người đàn ông thoáng chấn động, anh lại nhào người qua, kẹp Nhi giữa hai chân như ban đầu ngạc nhiên nhìn cô. Suy nghĩ một lúc thì nhàn nhạt mở miệng, giọng điệu không mang theo sự khinh ghét lẫn hứng thú, có chút nghiêm trọng:
- Sao có thể không hận, anh hận em không tin anh, hận em nhẫn tâm giao anh cho em gái mình hạ độc, hận không thể xé toạt ngực em ra xem trái tim màu gì? Coi nó có khắc sâu hình bóng anh như em nói không? vì sao còn tàn nhẫn như vậy?
Cổ họng Tinh Nhi nghẹn lại, bàn tay đang để trên người anh muốn rút về. Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt trở nên long lanh, bi thương. Tình yêu của họ sao luôn gặp trắc trở? Vào lúc cô nhận ra cô yêu anh thì anh lại là anh trai, cho tới khi biết anh cũng yêu mình, thì anh lại là kẻ thù hại cha cô. Cô và anh giống như hai đường thẳng song song, tuy luôn bên nhau nhưng không bao giờ gặp được.
Sau khi nói ra một tràng, tâm tình Khiêm cũng dịu lại. Cô sợ anh hận cô sao, ngốc quá. Anh quay mặt của cô lại. Anh khom sát người, cuồng dã hôn Nhi, không để cho cô tránh né. Bàn tay anh lần từ eo,xuống mông, dứt khoát kéo phăng chiếc váy lẫn quần nhỏ, để cho cô càng dính sát vào anh không ngăn cách.
- Ngôi sao nhỏ! ôm anh…
Hai tay Tinh Nhi ôm cổ anh, lúc này, Khiêm biết cô đã sẵn sàng nên anh liền đi vào. Bởi vì phấn khích, cho nên vừa đến khít khao. Mỗi chuyển động của Khiêm tạo ma sát đều là sự giao thoa thỏa mãn của hai tâm hồn hòa hợp.
Tinh Nhi tiếp nhận anh, chấp nhận dùng thân mình làm thuốc giải. Những lời Minh nói vẫn văng vẳng "anh Khiêm trúng thuốc của Thiên Vũ, tôi đã hỏi thuốc giải nhưng ngoại trừ người mua, cậu ta không giao cho ai. Nhưng nể tình, cậu ta có chỉ cách giải. Thuốc uống nhẹ hơn thuốc tiêm, nên chỉ cần anh Khiêm tiết ra hoc mon hưng phấn,kết hợp với d*m thủy của phụ nữ, chất thuốc sẽ hóa giải. Nếu anh ấy thật sự muốn, em gái cô chắc đã không an toàn rời khỏi biệt thự hoang. Sự tình thế nào, hãy hỏi rõ anh ấy. Yên tâm, em gái cô được Thanh Phong giải độc là ổn thôi. Quan trọng bây giờ cô có muốn giải cho anh hai tôi không?"
Nhi vẫn nhìn Khiêm, cảm giác được sự cứng rắn, nóng bỏng của người đàn ông, đang vùi thật sâu vào trong hạ thân cô, cho cô cảm giác thích thú, dường như muốn kêu lên thành tiếng, nhưng ngại ngùng nên chỉ "uhmmm...ah.....uhm..."
Khi người đàn ông luận động, lồng ngực áp xuống, Tinh Nhi lại thấy vết sẹo bằng ngón tay trên cơ thể hoàn mỹ của anh. Hai tay cô vòng qua sau lưng người đàn ông, kéo anh nằm hẳn trên người mình, nhưng Khiêm đã kịp kiềm lại, giữ khe hở nhỏ giữa anh và cô. Nếu anh nằm hết sức, chắc đè cô ngất xỉu. Tinh Nhi vùi mặt vào trước ngực anh, môi nhỏ hé mở, dùng đầu lưỡi hôn lên vết sẹo xấu xí đó. Một luồng nóng ấm đi thẳng vào tim, hai tay người đàn ông chống thẳng hai bên hông cô, dừng lại động tác, da thịt căng cứng cực hạn.
Cô cũng không biết là một động tác vô ý của cô, đều là đang châm ngòi thổi lửa, nơi cổ họng Khiêm thoát ra tiếng gầm nhẹ, trực tiếp áp người đè sát vào Nhi trên giường. Người đàn ông hôn xuống môi cô, day dưa say đắm như nuốt trọn hơi thở của cô. Thân dưới tiếp tục thúc ra vô, từ chậm rãi rồi nhanh dần đều, cuối cùng phóng thích tất cả tinh túy vào hoa nguyệt của Nhi. Anh đổ sập trên người cô, thở hổn hển. Một lúc thì lật người, nằm xuống bên cạnh cô. Nếu như thường lệ, Khiêm sẽ lấy khăn lau cho Nhi, nhưng hôm nay vật vã quá, sự kiềm chế dường như rút cạn sức của anh, nên anh nghỉ hơi lâu. Nhi ngồi dậy, chạy ào vô phòng tắm rửa ráy, rồi cầm ra một khăn lông sạch, leo lên giường lau cho anh. Khiêm ngốc đầu ngạc nhiên nhìn, nhưng rồi lại nằm xuống, anh thật sự mệt quá. Nhi mỉm cười, vừa lau cho anh, vừa gợi mở nói chuyện:
- Sao anh phải kiềm chế, anh có thể tìm bất cứ ai để giải mà.
Người đàn ông trở nên trầm mặc: “Lúc trước, do anh chắn đạn cho Gia Minh, nên viên đạn đi sượt, nếu không, anh đã mãi mãi nằm ở dưới đáy sông lạnh lẽo kia. Tuy anh là kẻ có thù tất báo, rất muốn em gái em sống không bằng chết, nhưng nhìn vào gương mặt kia, anh lại không thể. Anh không ngờ tình yêu dành cho em đã sâu đậm trong tim anh như vậy, khiến anh không xuống tay được. Đến cuối cùng thì thà tự làm đau bản thân, chứ không thể phản bội em, tự mình giày vò bản thân mình…”
Tinh Nhi thất thần thật lâu, không nói gì, Khiêm cau mày ngốc đầu nhìn cô, "e hèm". Đột nhiên, Nhi nhào tới ôm Khiêm, gối đầu lên ngực anh nghe nhịp tim mạnh mẽ, cứ thế cô lại bất động trước ngực anh không nhúc nhích, anh dùng sức kéo cô ra, mới thấy nước mắt cô tèm lem đầy mặt. Đột nhiên anh thấy vui vẻ, cảm giác được hi sinh của mình là xứng đáng. Khóe miệng anh lại nhếch lên, vén mấy sợi tóc lòa xòa trên trán cô, nắm nhẹ cằm cô ngẩng lên:
- Không được khóc, giữ lại sức lực, bù đắp lại cho anh đi.
Tinh Nhi ngồi dậy nhìn Khiêm, tất cả những tổn thương đối với anh do cô tạo thành đã không có cách nào đền bù, dù trực tiếp hay gián tiếp. Nhi muốn bước xuống giường, đã bị Khiêm nhanh chóng ngồi dậy, nắm chặt bả vai xoay người cô đối diện với anh, Khiêm nhích người tiến sát cô, kéo cô nằm trọn trong lòng mình.
Mặc dù Khiêm thân mật như vậy, nhưng Tinh Nhi vẫn cảm thấy có gì đó hờ hững trong anh. Cô mím môi, cắn vào miệng mình đến rướm máu, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót mãnh liệt. Nỗi lo lắng về tình yêu và thù hận như thấm sâu vào cơ thể đi thẳng vào trong xương cốt, giam cô vào hố đen không lối thoát.
Khiêm vẫn ôm khư khư Nhi trong ngực. Trong anh cũng là mớ bòng bong của cảm xúc. "Anh không thể buông tay, sự cố chấp của trái tim đã thắng lý trí, thay đổi cả con người anh. Nếu có thể buông tay, anh đã sớm một chân đạp Nguyệt Nhi, hành hạ cho cô gái kia sống không bằng chết. Nhưng gương mặt đẫm nước mắt của Nhi cứ ẩn hiện trong tâm trí anh, nên anh đành bất lực. Nếu đã không làm được, thì chi bằng buông bỏ, nghĩ nhiều để làm gì?
Kiếp này Trần Gia Khiêm đã thua rồi, anh không sợ trời không sợ đất, nhưng duy nhất lại run rẩy trước giọt nước mắt của em.
Cho nên, dù Nguyệt hạ thuốc anh, hành hạ cả thể xác lẫn tinh thần, nhưng vì cô ấy mang gương mặt đó, nên anh không hận được. Anh yêu sâu đậm bao nhiêu, thì hận sâu đậm bấy nhiêu. Trớ trêu là con mẹ nó, cô là em gái của Tinh Nhi, mang đường nét yêu thương mà anh đã yêu sâu vào trong xương tủy, như vậy làm sao anh trả hận nữa.
Khiêm ngẩng đầu đang vùi trong cổ cô lên, khóe miệng nâng lên đầy mê hoặc:
- Bộ nhìn anh, em gặp ác mộng à?
Nhi nằm ngửa người trên chiếc giường lớn, mặt đỏ ửng.
- Không phải, em sợ sẽ không được tự nhiên.
Khiêm đem hai tay của cô áp lên đỉnh đầu:
- Nhưng mà, anh muốn yêu em trong ánh sáng, lưu lại tất cả hình ảnh em nở rộ dưới thân anh, xinh đẹp và quyến rũ như thế nào.
Hai mắt người đàn ông vẫn trầm tĩnh trong cảm xúc phức tạp của chính mình, đầu ngón tay anh ở bên hông Nhi vuốt ve, khiến cho cả thân người cô rùng mình.
Cánh tay khác của Khiêm đi vào giữa chân của cô, ngón tay theo đó thâm nhập vào, Tinh Nhi chỉ thấy hơi thở ở cần cổ thở ra nặng nề, gấp gáp. Sự chịu đựng của người đàn ông giống như được buộc quá chặt, sắp nổ tung. Anh chậm rãi vô ra vài cái, rồi mới rút ngón tay ra, mặt đậm ý cười, cánh môi cong lên nghiêng đầu một bên. Khiêm từ tốn cởi khuy áo pijama, quăng hẳn xuống giường. Dưới ánh đèn sáng, thân hình anh lộ ra thật mị hoặc. Nhờ Khiêm không chịu tắt đèn, Nhi mới thấy được vết sẹo tròn trên ngực anh, vết sẹo do đạn để lại theo năm tháng không hề mờ đi. Tinh Nhi cảm thấy xót xa trong lòng, cô giơ tay phải lên, đặt ở trước ngực anh, sờ vào vết tích. Bà Yến đã kể Nhi nghe tất cả, về việc lúc nhỏ anh bị ngâm nước viêm phổi, lớn lên bị bắn rơi xuống sông, sống đời thực vật tận 12 năm trời, tất cả do Gia Huy, ba cô ban tặng.
Người đàn ông không động dậy, chỉ đưa mắt nhìn xuống bàn tay trắng nõn của Tinh Nhi.
Nhi nhìn Khiêm, nhìn thật lâu vào sâu trong đôi mắt anh, cô muốn hiểu anh, nhưng cô chỉ thấy hình ảnh trần trụi của mình trong đôi mắt nóng bỏng của anh. Cô nhắm mắt, xoay đầu qua một bên, không nhìn nữa. Khiêm cau mày, bóp nhẹ hai gò má của Nhi xoay lại:
- Nhìn anh! Em không tự nguyện?
Nhi không trả lời, chỉ cụp mắt rồi thở dài. Khiêm bực bội, nhấc chân qua một bên, ngồi tựa vào đầu giường. Trời đêm Đà Lạt khá lạnh, còn người anh rịn mồ hôi, cho thấy anh đang cố kiềm chế, chịu đựng. Khiêm nhắm mắt, nhàn nhạt nói:
- Không muốn, em có thể về. Anh không thích ép buộc người khác. Thì ra, em vẫn không tin anh. Tinh Nhi! Những gì anh từng nói với em, em quên hết rồi đúng không? Hay nó không xứng có vị trí trong tâm tưởng em, dù là nhỏ nhất.
- Emmmm.. có phải là anh rất hận em không?
Nhi rũ mắt, không dám nhìn Khiêm. Người đàn ông thoáng chấn động, anh lại nhào người qua, kẹp Nhi giữa hai chân như ban đầu ngạc nhiên nhìn cô. Suy nghĩ một lúc thì nhàn nhạt mở miệng, giọng điệu không mang theo sự khinh ghét lẫn hứng thú, có chút nghiêm trọng:
- Sao có thể không hận, anh hận em không tin anh, hận em nhẫn tâm giao anh cho em gái mình hạ độc, hận không thể xé toạt ngực em ra xem trái tim màu gì? Coi nó có khắc sâu hình bóng anh như em nói không? vì sao còn tàn nhẫn như vậy?
Cổ họng Tinh Nhi nghẹn lại, bàn tay đang để trên người anh muốn rút về. Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt trở nên long lanh, bi thương. Tình yêu của họ sao luôn gặp trắc trở? Vào lúc cô nhận ra cô yêu anh thì anh lại là anh trai, cho tới khi biết anh cũng yêu mình, thì anh lại là kẻ thù hại cha cô. Cô và anh giống như hai đường thẳng song song, tuy luôn bên nhau nhưng không bao giờ gặp được.
Sau khi nói ra một tràng, tâm tình Khiêm cũng dịu lại. Cô sợ anh hận cô sao, ngốc quá. Anh quay mặt của cô lại. Anh khom sát người, cuồng dã hôn Nhi, không để cho cô tránh né. Bàn tay anh lần từ eo,xuống mông, dứt khoát kéo phăng chiếc váy lẫn quần nhỏ, để cho cô càng dính sát vào anh không ngăn cách.
- Ngôi sao nhỏ! ôm anh…
Hai tay Tinh Nhi ôm cổ anh, lúc này, Khiêm biết cô đã sẵn sàng nên anh liền đi vào. Bởi vì phấn khích, cho nên vừa đến khít khao. Mỗi chuyển động của Khiêm tạo ma sát đều là sự giao thoa thỏa mãn của hai tâm hồn hòa hợp.
Tinh Nhi tiếp nhận anh, chấp nhận dùng thân mình làm thuốc giải. Những lời Minh nói vẫn văng vẳng "anh Khiêm trúng thuốc của Thiên Vũ, tôi đã hỏi thuốc giải nhưng ngoại trừ người mua, cậu ta không giao cho ai. Nhưng nể tình, cậu ta có chỉ cách giải. Thuốc uống nhẹ hơn thuốc tiêm, nên chỉ cần anh Khiêm tiết ra hoc mon hưng phấn,kết hợp với d*m thủy của phụ nữ, chất thuốc sẽ hóa giải. Nếu anh ấy thật sự muốn, em gái cô chắc đã không an toàn rời khỏi biệt thự hoang. Sự tình thế nào, hãy hỏi rõ anh ấy. Yên tâm, em gái cô được Thanh Phong giải độc là ổn thôi. Quan trọng bây giờ cô có muốn giải cho anh hai tôi không?"
Nhi vẫn nhìn Khiêm, cảm giác được sự cứng rắn, nóng bỏng của người đàn ông, đang vùi thật sâu vào trong hạ thân cô, cho cô cảm giác thích thú, dường như muốn kêu lên thành tiếng, nhưng ngại ngùng nên chỉ "uhmmm...ah.....uhm..."
Khi người đàn ông luận động, lồng ngực áp xuống, Tinh Nhi lại thấy vết sẹo bằng ngón tay trên cơ thể hoàn mỹ của anh. Hai tay cô vòng qua sau lưng người đàn ông, kéo anh nằm hẳn trên người mình, nhưng Khiêm đã kịp kiềm lại, giữ khe hở nhỏ giữa anh và cô. Nếu anh nằm hết sức, chắc đè cô ngất xỉu. Tinh Nhi vùi mặt vào trước ngực anh, môi nhỏ hé mở, dùng đầu lưỡi hôn lên vết sẹo xấu xí đó. Một luồng nóng ấm đi thẳng vào tim, hai tay người đàn ông chống thẳng hai bên hông cô, dừng lại động tác, da thịt căng cứng cực hạn.
Cô cũng không biết là một động tác vô ý của cô, đều là đang châm ngòi thổi lửa, nơi cổ họng Khiêm thoát ra tiếng gầm nhẹ, trực tiếp áp người đè sát vào Nhi trên giường. Người đàn ông hôn xuống môi cô, day dưa say đắm như nuốt trọn hơi thở của cô. Thân dưới tiếp tục thúc ra vô, từ chậm rãi rồi nhanh dần đều, cuối cùng phóng thích tất cả tinh túy vào hoa nguyệt của Nhi. Anh đổ sập trên người cô, thở hổn hển. Một lúc thì lật người, nằm xuống bên cạnh cô. Nếu như thường lệ, Khiêm sẽ lấy khăn lau cho Nhi, nhưng hôm nay vật vã quá, sự kiềm chế dường như rút cạn sức của anh, nên anh nghỉ hơi lâu. Nhi ngồi dậy, chạy ào vô phòng tắm rửa ráy, rồi cầm ra một khăn lông sạch, leo lên giường lau cho anh. Khiêm ngốc đầu ngạc nhiên nhìn, nhưng rồi lại nằm xuống, anh thật sự mệt quá. Nhi mỉm cười, vừa lau cho anh, vừa gợi mở nói chuyện:
- Sao anh phải kiềm chế, anh có thể tìm bất cứ ai để giải mà.
Người đàn ông trở nên trầm mặc: “Lúc trước, do anh chắn đạn cho Gia Minh, nên viên đạn đi sượt, nếu không, anh đã mãi mãi nằm ở dưới đáy sông lạnh lẽo kia. Tuy anh là kẻ có thù tất báo, rất muốn em gái em sống không bằng chết, nhưng nhìn vào gương mặt kia, anh lại không thể. Anh không ngờ tình yêu dành cho em đã sâu đậm trong tim anh như vậy, khiến anh không xuống tay được. Đến cuối cùng thì thà tự làm đau bản thân, chứ không thể phản bội em, tự mình giày vò bản thân mình…”
Tinh Nhi thất thần thật lâu, không nói gì, Khiêm cau mày ngốc đầu nhìn cô, "e hèm". Đột nhiên, Nhi nhào tới ôm Khiêm, gối đầu lên ngực anh nghe nhịp tim mạnh mẽ, cứ thế cô lại bất động trước ngực anh không nhúc nhích, anh dùng sức kéo cô ra, mới thấy nước mắt cô tèm lem đầy mặt. Đột nhiên anh thấy vui vẻ, cảm giác được hi sinh của mình là xứng đáng. Khóe miệng anh lại nhếch lên, vén mấy sợi tóc lòa xòa trên trán cô, nắm nhẹ cằm cô ngẩng lên:
- Không được khóc, giữ lại sức lực, bù đắp lại cho anh đi.
Tinh Nhi ngồi dậy nhìn Khiêm, tất cả những tổn thương đối với anh do cô tạo thành đã không có cách nào đền bù, dù trực tiếp hay gián tiếp. Nhi muốn bước xuống giường, đã bị Khiêm nhanh chóng ngồi dậy, nắm chặt bả vai xoay người cô đối diện với anh, Khiêm nhích người tiến sát cô, kéo cô nằm trọn trong lòng mình.
Mặc dù Khiêm thân mật như vậy, nhưng Tinh Nhi vẫn cảm thấy có gì đó hờ hững trong anh. Cô mím môi, cắn vào miệng mình đến rướm máu, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót mãnh liệt. Nỗi lo lắng về tình yêu và thù hận như thấm sâu vào cơ thể đi thẳng vào trong xương cốt, giam cô vào hố đen không lối thoát.
Khiêm vẫn ôm khư khư Nhi trong ngực. Trong anh cũng là mớ bòng bong của cảm xúc. "Anh không thể buông tay, sự cố chấp của trái tim đã thắng lý trí, thay đổi cả con người anh. Nếu có thể buông tay, anh đã sớm một chân đạp Nguyệt Nhi, hành hạ cho cô gái kia sống không bằng chết. Nhưng gương mặt đẫm nước mắt của Nhi cứ ẩn hiện trong tâm trí anh, nên anh đành bất lực. Nếu đã không làm được, thì chi bằng buông bỏ, nghĩ nhiều để làm gì?
Kiếp này Trần Gia Khiêm đã thua rồi, anh không sợ trời không sợ đất, nhưng duy nhất lại run rẩy trước giọt nước mắt của em.
Cho nên, dù Nguyệt hạ thuốc anh, hành hạ cả thể xác lẫn tinh thần, nhưng vì cô ấy mang gương mặt đó, nên anh không hận được. Anh yêu sâu đậm bao nhiêu, thì hận sâu đậm bấy nhiêu. Trớ trêu là con mẹ nó, cô là em gái của Tinh Nhi, mang đường nét yêu thương mà anh đã yêu sâu vào trong xương tủy, như vậy làm sao anh trả hận nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.