Chương 4: Truy Tìm Ký Ức: Không Cách Nào Giấu Đi
Leya
15/01/2021
Hôm đó cô lần đầu biết tên anh, chưa bao giờ cảm thấy trí nhớ bản thân tốt đến vậy, nghe một lần liền ghi nhớ luôn trong đầu.
Vương Tịch vốn không mảy may nghĩ rằng ngày mai, tuần sau, tháng nọ, năm tới vẫn gặp lại cô bé đó.
Sau ngày hôm đó, căn nhà rộng lạnh lẽo như được rót vào một luồng sinh khí mới, Thiên Ly cứ thế nghiễm nhiên lởn vởn trước mặt anh. Ban đầu thói quen sinh họat của Vương Tịch không thay đổi mấy, chỉ cảm thấy chút phiền vào những ngày cuối tuần, nhà anh bỗng thành nơi vui chơi cho đứa trẻ là cô, cơn ngủ bị những tiếng cười khanh khách đánh thức.
Có một lần, Vương Tịch phải cau mày mở mắt, khi phóng tầm nhìn ra khoảng vườn, một luồng ý nghĩ chợt len lỏi trong lòng anh “có khi nào bà vốn muốn sinh ra một tiểu công chúa nhưng lại không được ông trời chiếu cố”. Ý nghĩ đó cố thủ trong lòng anh không lâu mấy, nói như thế khác nào chối bỏ bản thân, anh liền suy nghĩ xem hôm nay định bê tha bản thân ở chốn nào, khi đã xác định được địa phương liền chuẩn bị rời nhà.
Hai người bọn họ dừng lại khi Vương Tịch đi lướt qua họ, chưa bao giờ anh cảm thấy kỳ quoặc như vậy, giây tiếp theo khiến anh không thể đoán được, cô vén váy chạy lại chắn trước mặt anh, khi đôi mắt chạm nhau chưa đến hai giây đã cúi gầm mặt sợ sệt. Anh cũng không ăn thịt cô được.
Thiên Ly thế mà lại sợ anh thật, khó khăn rặn từng từ
“ À ... anh Vương ... Tịch, chào buổi ... sáng “
Vương Tịch bất giác nhíu mày, một câu đơn giản như vậy mà phải dùng từng đó thời gian, không biết khi gặp một việc khó hơn chắc phải dành cả cuộc đời để tiêu phí? Anh vốn không định đáp lời, cứ thế lướt đi.
Hoá ra người cứng miệng thật sự không chỉ có mình cô, Vương Tịch không nhớ rõ hai người đã lâu như thế nào chưa nói chuyện, đúng hơn là không có gì để nói, vốn lúc trước anh còn tìm cơ hội để tiếp xúc với bà nhưng dần dà anh cảm thấy mọi thứ như vậy cũng không sao, bà cứ luôn ở trong một nơi anh có thể tìm thấy, nếu nói anh hận bà cũng không đúng, đúng hơn chỉ là anh đã thích nghi được với người mẹ này, với anh bà vẫn là người duy nhất.
Vương Tịch tìm trăm phương ngàn kế không cầu được, lại không ngờ chỉ cần một lần mở lòng của bà, mọi uất ức trong lòng cứ thế mà được hoá giải.
Không đoán được cảm xúc lúc đó của bà như thế nào, bà thấy cô bé ấp úng không nói được suy nghĩ trong lòng liền cất lời đập tan không khí cứng nhắc đó. Nhưng đến khi muốn mở miệng lại cảm thấy âm thanh lại quá xa lạ:
“Vương Tịch?”
Giây tiếp theo lại không biết nên nói cái gì, bà đứng dậy trong bối rối. Anh nhìn qua bà trong một thoáng chấn động liền thu lại cảm xúc.
“Con tính ra ngoài một chút.”
Thiên Ly cảm thấy dường như có chút chắn đường nên biết thân biết phận nép qua một bên. Đêm qua sau khi về nhà liền vận dụng hết trí thông minh rồi mở lời với mẹ chuẩn bị cho cô một ít bánh để mang sang cảm ơn cho hàng xóm. Bà Thiên thấy cũng hợp tình hợp lý, dù sao mở rộng quan hệ cũng tốt. Đây vốn là dịp tốt để tạo cơ hội trò chuyện chút với đối phương ấy vậy mà chưa kịp nói đôi ba câu thì đã vậy rồi.
Vương Tịch cũng không nghĩ bản thân ở lại thêm để làm gì, khi nâng gót định bước tiếp lại nghe một giọng cất lên
“Khi nào anh về vậy?”
Khi nào? Câu hỏi mà anh chưa bao giờ trả lời trong suốt những năm có nhận thức tới giờ, trong nhà này anh muốn đi mây về gió không ai quản. Anh bỏ lỡ câu trả lời cứ thế mà rời đi.
Vương Tịch cứ như lạc lối, hôm đó ấy thế mà anh lại về sớm.
***
Dù đã cách xa mấy năm trời nhưng vẫn phảng phất ngửi thấy mùi hoa bằng lăng thơm nồng lan tỏa trong sân trường hôm đó khi hồi tưởng lại.
Ngay khi Thiên Ly cùng bạn học đang chào tạm biệt ngoài cổng trường, bỗng nhiên, có những tiếng thét phấn khích từ xa truyền đến.
Tử Quân chợt reo lên, vẻ kinh ngạc, giơ tay che miệng xúc động đến mức lắp bắp:
“Trường chúng ta... có cực phẩm vậy sao”
Đồng loạt ánh mắt nhìn theo. Thiên Ly hoàn toàn không hiểu gì cũng ngước đầu, nhưng rất nhanh cô đã không thể nói được gì.
Bởi vì Thiên Ly nhìn thấy một người vô cùng quen thuộc.
Anh đi về phía cô, từng bước một, mang theo hơi thở của loài thú dữ, hình ảnh đó khiến trái tim của Thiên Ly như muốn thoát ra khỏi lồng ngực.
Nhìn thấy khoảng cách ngày càng gần, Thiên Ly suýt ngất, đứng chết trân. Đôi tay bị Vương Tịch chụp lấy, nhanh nhẹn kéo cô đi.
“Á... anh làm gì vậy?”
Chứng kiến cảnh tượng này, các học sinh khác vây quanh nhiều hơn. Anh kéo tay cô rất chặt, khớp xương dùng sức đến mức máu không lưu thông nổi.
Tử Quân khi hiểu được tình hình vội giữ Thiên Ly lại, bất bình kêu lên:
“Anh kéo Thiên Ly đi đâu vậy?”
Vương Tịch không nửa điểm ôn nhu, nhìn về hai người đi phía sau:
“Giữ cô ta lại.”
Rất nhanh Tử Quân bị hai người lạ mặt cản trở, Thiên Ly hốt hoảng lui về nhưng Vương Tịch quyết liệt không cho phép.
“Anh muốn làm gì?”
Vương Tịch kéo Thiên Ly đến một góc khuất, xô cô vào vách tường phía sau lưng, tiếng Thiên Ly thấp thoáng kêu đau, Vương Tịch mới giật mình dừng lại một giây.
Ánh nhìn của Vương Tịch lạnh thấu xương xoáy vào Thiên Ly buông câu chất vấn:
“Nhóc con, khôn hồn thì đừng xuất hiện tại nhà tôi nữa”
Khuôn mặt Vương Tịch rất gần, gần đến nỗi hương thơm nam tính thoang thoảng tràn trong phổi, Thiên Ly ngạc nhiên hỏi:
“Tại sao chứ?”
Vương Tịch giận dữ bật cười:
“Chỉ là tôi không thích.”
Ngang tàn đến vậy, lạnh lùng đến thế.
Hôm đó, giọng nói dịu dàng như nước mùa thu của Thiên Ly vang lên:
“Vương Tịch, nhưng mà em rất thích anh”
Anh chưa bao giờ cảm thấy âm thanh nào hút hồn đến vậy, bức tường thành vây quanh anh lại không kiên cố như anh tưởng.
Vương Tịch trầm ngâm như nước rời đi với bực bội không rõ nguyên do trong lòng.
Gió mang ký ức thổi thành những cánh hoa. Không gian yên an hơn tất cả, bên tai vang vọng tiếng gió thì thầm:
“Tuỳ cô”
Duyên đến, duyên đi, duyên như nước chảy!
Vương Tịch vốn không mảy may nghĩ rằng ngày mai, tuần sau, tháng nọ, năm tới vẫn gặp lại cô bé đó.
Sau ngày hôm đó, căn nhà rộng lạnh lẽo như được rót vào một luồng sinh khí mới, Thiên Ly cứ thế nghiễm nhiên lởn vởn trước mặt anh. Ban đầu thói quen sinh họat của Vương Tịch không thay đổi mấy, chỉ cảm thấy chút phiền vào những ngày cuối tuần, nhà anh bỗng thành nơi vui chơi cho đứa trẻ là cô, cơn ngủ bị những tiếng cười khanh khách đánh thức.
Có một lần, Vương Tịch phải cau mày mở mắt, khi phóng tầm nhìn ra khoảng vườn, một luồng ý nghĩ chợt len lỏi trong lòng anh “có khi nào bà vốn muốn sinh ra một tiểu công chúa nhưng lại không được ông trời chiếu cố”. Ý nghĩ đó cố thủ trong lòng anh không lâu mấy, nói như thế khác nào chối bỏ bản thân, anh liền suy nghĩ xem hôm nay định bê tha bản thân ở chốn nào, khi đã xác định được địa phương liền chuẩn bị rời nhà.
Hai người bọn họ dừng lại khi Vương Tịch đi lướt qua họ, chưa bao giờ anh cảm thấy kỳ quoặc như vậy, giây tiếp theo khiến anh không thể đoán được, cô vén váy chạy lại chắn trước mặt anh, khi đôi mắt chạm nhau chưa đến hai giây đã cúi gầm mặt sợ sệt. Anh cũng không ăn thịt cô được.
Thiên Ly thế mà lại sợ anh thật, khó khăn rặn từng từ
“ À ... anh Vương ... Tịch, chào buổi ... sáng “
Vương Tịch bất giác nhíu mày, một câu đơn giản như vậy mà phải dùng từng đó thời gian, không biết khi gặp một việc khó hơn chắc phải dành cả cuộc đời để tiêu phí? Anh vốn không định đáp lời, cứ thế lướt đi.
Hoá ra người cứng miệng thật sự không chỉ có mình cô, Vương Tịch không nhớ rõ hai người đã lâu như thế nào chưa nói chuyện, đúng hơn là không có gì để nói, vốn lúc trước anh còn tìm cơ hội để tiếp xúc với bà nhưng dần dà anh cảm thấy mọi thứ như vậy cũng không sao, bà cứ luôn ở trong một nơi anh có thể tìm thấy, nếu nói anh hận bà cũng không đúng, đúng hơn chỉ là anh đã thích nghi được với người mẹ này, với anh bà vẫn là người duy nhất.
Vương Tịch tìm trăm phương ngàn kế không cầu được, lại không ngờ chỉ cần một lần mở lòng của bà, mọi uất ức trong lòng cứ thế mà được hoá giải.
Không đoán được cảm xúc lúc đó của bà như thế nào, bà thấy cô bé ấp úng không nói được suy nghĩ trong lòng liền cất lời đập tan không khí cứng nhắc đó. Nhưng đến khi muốn mở miệng lại cảm thấy âm thanh lại quá xa lạ:
“Vương Tịch?”
Giây tiếp theo lại không biết nên nói cái gì, bà đứng dậy trong bối rối. Anh nhìn qua bà trong một thoáng chấn động liền thu lại cảm xúc.
“Con tính ra ngoài một chút.”
Thiên Ly cảm thấy dường như có chút chắn đường nên biết thân biết phận nép qua một bên. Đêm qua sau khi về nhà liền vận dụng hết trí thông minh rồi mở lời với mẹ chuẩn bị cho cô một ít bánh để mang sang cảm ơn cho hàng xóm. Bà Thiên thấy cũng hợp tình hợp lý, dù sao mở rộng quan hệ cũng tốt. Đây vốn là dịp tốt để tạo cơ hội trò chuyện chút với đối phương ấy vậy mà chưa kịp nói đôi ba câu thì đã vậy rồi.
Vương Tịch cũng không nghĩ bản thân ở lại thêm để làm gì, khi nâng gót định bước tiếp lại nghe một giọng cất lên
“Khi nào anh về vậy?”
Khi nào? Câu hỏi mà anh chưa bao giờ trả lời trong suốt những năm có nhận thức tới giờ, trong nhà này anh muốn đi mây về gió không ai quản. Anh bỏ lỡ câu trả lời cứ thế mà rời đi.
Vương Tịch cứ như lạc lối, hôm đó ấy thế mà anh lại về sớm.
***
Dù đã cách xa mấy năm trời nhưng vẫn phảng phất ngửi thấy mùi hoa bằng lăng thơm nồng lan tỏa trong sân trường hôm đó khi hồi tưởng lại.
Ngay khi Thiên Ly cùng bạn học đang chào tạm biệt ngoài cổng trường, bỗng nhiên, có những tiếng thét phấn khích từ xa truyền đến.
Tử Quân chợt reo lên, vẻ kinh ngạc, giơ tay che miệng xúc động đến mức lắp bắp:
“Trường chúng ta... có cực phẩm vậy sao”
Đồng loạt ánh mắt nhìn theo. Thiên Ly hoàn toàn không hiểu gì cũng ngước đầu, nhưng rất nhanh cô đã không thể nói được gì.
Bởi vì Thiên Ly nhìn thấy một người vô cùng quen thuộc.
Anh đi về phía cô, từng bước một, mang theo hơi thở của loài thú dữ, hình ảnh đó khiến trái tim của Thiên Ly như muốn thoát ra khỏi lồng ngực.
Nhìn thấy khoảng cách ngày càng gần, Thiên Ly suýt ngất, đứng chết trân. Đôi tay bị Vương Tịch chụp lấy, nhanh nhẹn kéo cô đi.
“Á... anh làm gì vậy?”
Chứng kiến cảnh tượng này, các học sinh khác vây quanh nhiều hơn. Anh kéo tay cô rất chặt, khớp xương dùng sức đến mức máu không lưu thông nổi.
Tử Quân khi hiểu được tình hình vội giữ Thiên Ly lại, bất bình kêu lên:
“Anh kéo Thiên Ly đi đâu vậy?”
Vương Tịch không nửa điểm ôn nhu, nhìn về hai người đi phía sau:
“Giữ cô ta lại.”
Rất nhanh Tử Quân bị hai người lạ mặt cản trở, Thiên Ly hốt hoảng lui về nhưng Vương Tịch quyết liệt không cho phép.
“Anh muốn làm gì?”
Vương Tịch kéo Thiên Ly đến một góc khuất, xô cô vào vách tường phía sau lưng, tiếng Thiên Ly thấp thoáng kêu đau, Vương Tịch mới giật mình dừng lại một giây.
Ánh nhìn của Vương Tịch lạnh thấu xương xoáy vào Thiên Ly buông câu chất vấn:
“Nhóc con, khôn hồn thì đừng xuất hiện tại nhà tôi nữa”
Khuôn mặt Vương Tịch rất gần, gần đến nỗi hương thơm nam tính thoang thoảng tràn trong phổi, Thiên Ly ngạc nhiên hỏi:
“Tại sao chứ?”
Vương Tịch giận dữ bật cười:
“Chỉ là tôi không thích.”
Ngang tàn đến vậy, lạnh lùng đến thế.
Hôm đó, giọng nói dịu dàng như nước mùa thu của Thiên Ly vang lên:
“Vương Tịch, nhưng mà em rất thích anh”
Anh chưa bao giờ cảm thấy âm thanh nào hút hồn đến vậy, bức tường thành vây quanh anh lại không kiên cố như anh tưởng.
Vương Tịch trầm ngâm như nước rời đi với bực bội không rõ nguyên do trong lòng.
Gió mang ký ức thổi thành những cánh hoa. Không gian yên an hơn tất cả, bên tai vang vọng tiếng gió thì thầm:
“Tuỳ cô”
Duyên đến, duyên đi, duyên như nước chảy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.