Chương 4
Sư Thỏ Đồng Lung
18/12/2021
Nói là đem Thời Ảnh giam lại ở phủ Bách Lý nhưng đúng hơn là để cho y tỉnh dưỡng.
Làm gì có nhà lao nào mà chủ nhân phải nằm ở gần, làm gì có nhà lao nào ở bên trong sẽ có giường ấm?
Dù sao đi nữa Bách Lý Hoằng Nghị vẫn cảm thấy lo lắng, đi vòng quanh phòng hồi lâu rồi hướng về Thân Phi nói:
"Thân Phi, ngươi mau chuẩn bị hòm thuốc tốt rồi đến chỗ của giao nhân xem vết thương của y có nghiêm trọng không."
Thân Phi đầu lắc như trống bỏi, liên tục xua tay, "Nhị Lang, ta....ta thậm chí ngay cả băng bó còn không biết, ta...làm sao mà đi?"
Nhìn anh ta như vậy, Bách Lý Hoằng Nghị trong lòng càng thêm sốt ruột, nhưng cũng không thể nhờ người ngoài đến chữa trị, điều này không phải sẽ tiết lộ Thời Ảnh là sao nhân sao.
Nhưng vì để né tránh hắn mà Thời Ảnh đã làm điều này, nếu hắn đi thì y sẽ đối mặt với hắn như thế nào? Hắn sợ rằng bây giờ hắn cũng không biết phải đối mặt với y ra làm sao.
Bách Lý Hoằng Nghị chỉ là người thường, hắn không thể tham vào thần tiên trong biển kia, sờ không được người dưới ánh trăng.
"Nhị Lang, hay để ta đi."
Thất Nương một bên thấy Bách Lý Nhị Lang sốt ruột như thế, lúng tung mở miệng.
Lông mày nhíu chặt cuối cùng cũng giãn ra, "Vậy xin nhờ Thất Nương."
Thị nữ Vân Chi của Liễu Nhiên mang theo chiếc đèn đi theo sau Thất Nương.
"Thất Nương, kia là giao nhân hung ác được nói đến rất nhiều, tại sao người phải giúp?"
Liễu Nhiên cong môi cười khẽ, "Ta không chỉ là giúp Nhị Lang, ta cũng là đang tự giúp chính mình, Nhị Lang không phải người không biết phân biệt giữa công và tư, cha thi cốt chưa hàn, giao nhân này có thể chính là người đã giết cha, Nhị Lang bảo hộ y như thế, chắc chắn Nhị Lang cùng với giao nhân này có giao tình sâu đậm vô cùng."
"Nhưng xem Nhị Lang hiện giờ dáng vẻ rất lo lắng, chắc chắn có một khoảng cách giữa hai người họ, nếu ta có thể giúp họ quay lại với nhau, ta nghĩ Nhị Lang sẽ nhìn ta nhiều hơn. "
Nói xong dường như nhìn thấy tình cảm nồng cháy của Nhị Lang sau này, Thất Nương như gió bước chân nhanh hơn, khóe miệng cũng giương lên hoàn toàn.
Phòng của Thời Ảnh như được ngăn cách với bên ngoài bằng một tấm rèm kín gió.
Tới gần nơi này, Liễu Nhiên cảm nhận được khắp nơi đều lộ ra vắng vẻ tối tăm mà bi thương.
Cắn răng nhắm mắt, chần chờ một lúc cũng dám đẩy cánh cửa gỗ ra, ánh mắt kia được Liễu Nhiên bắt gặp.
Nàng xem đến ngây người, đồng tử khẽ mở, đứng thẳng ở tại chỗ hồi lâu chưa di chuyển.
Màu xanh biếc của hồ nước dường như ẩn chứa hết nỗi buồn thương tổn, khiến cô muốn lùi lại vài bước.
Tựa hồ có thể thấy được bên trong tràn đầy vỡ nát, nhưng nó rất thuần túy và trong veo.
Nhìn chung là đuôi cá bị thương, giao hình của Thời Ảnh còn chưa thu hồi, sườn dựa ở bên giường, hữu khí vô lực.
Nhìn thấy Liễu Nhiên đến, lại cố hết sức dùng cánh tay chống đỡ lên từ từ ngồi dậy.
"Liễu cô nương tới nơi này làm cái gì?"
"Ngươi nhận ra ta?" Liễu Nhiên kinh ngạc hỏi.
"Bách Lý phủ hôm nay của tân nương, như thế nào lại không biết."
Liễu Nhiên thầm nghĩ chính mình hiện tại quả thật là bị bộ dáng của giao nhân này làm cho kích động, nếu không thì làm sao giao nhân này trong lời nói nghe được rất nhiều chua xót khổ sở. Thậm chí còn sinh ra sự cảm động đến từ nữ nhân.
Thời Ảnh nhìn Liễu Nhiên trong tay cầm hòm thuốc, lại xem nàng ta như vậy là bị bộ dáng của y làm cho khiếp sợ không dám đến gần, đại khái là hiểu được có ý tứ gì.
"Liễu cô nương đem hòm thuốc đặt ở đó là tốt rồi, ta sẽ tự làm."
Người cứng đơ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận đem hòm thuốc đặt ở trên mặt đất, xoay người rời đi lại giật mình sửng sốt một chút, sau đó quay đầu lại cười nói:
"Nhị Lang thực ra rất lo lắng cho ngươi, cái người này tâm vốn như khúc gỗ cũng không biết thể hiện lời nói, nếu như do đó mà sinh ra hiểu lầm người cũng không cần phải để ý quá mức."
Thấy đôi mắt của y rũ xuống không nói, Liễu Nhiên chậm rãi hướng về phía ngoài bước đi nhẹ nhàng.
"Liễu cô nương", Thời Ảnh đột nhiên gọi lại nàng, ánh mắt thuần khiết triệt để nhìn qua.
"Sau này xin ngươi hãy đối xử tốt với Nhị Lang."
Liễu Nhiên quay đầu nhìn bộ mặt lạnh lùng nghiêm túc kia, vẻ mặt lộ ra nghi hoặc, nhấc chân đi ra ngoài cửa.
"Nhị Lang?"
Bách Lý Nhị Lang lại đang khoanh tay đứng ở cửa, ánh mắt ảm đạm đến đáng sợ, không biết đã đợi bao lâu.
Liễu Nhiên nhìn thấy hắn lại nghi ngờ, tên cũng trôi chảy gọi ra.
Mà Thời Ảnh bên trong nghe được tiếng "Nhị Lang", khẽ cắn môi mỏng một chút, đôi mắt hoa đào dưới lông mày hiện lên một chút hoảng hốt.
Mái tóc đen dài không còn buộc nữa mà xõa xuống, trên người không chút để ý chỉ mặc một bộ thường phục, vân văn thắt lưng được buộc ngang hông một cách qua loa.
Nhìn bừa bộn không chịu nổi.....làm sao có thể cho Nhị Lang nhìn thấy.
Bách Lý Hoằng Nghị ý bảo Liễu Nhiên rời đi, sau đó cất bước tiến vào, đóng nhanh lại cửa.
Xoay người nhìn thẳng vào dung mạo như băng của y.
Thái dương gọn gàng, lông mày rậm và mảnh.
Hai cánh tay trắng nõn yếu ớt chống đỡ cơ thể như sắp gục xuống bất cứ lúc nào, y phục cũng không che được đuôi cá, vây đuôi mờ ảo rũ xuống ở dưới giường, hắn thấy muốn thương.
Bách Lý Hoằng Nghị cầm lấy hòm thuốc, đi đến mép giường ngồi xuống, cúi người đến gần chiếc đuôi cá của Thời Ảnh, cẩn thận chạm vào những chiếc vảy cá bị nứt ra và những vết thương còn rỉ máu trên đó.
"Đem chính mình biến thành như thế này?"
Bách Lý Nhị Lang nhàn nhạt đứng dậy chăm chú nhìn y như vũng suối trong vắt, Thời Ảnh nơm nớp lo lắng, sau lưng như có gai, đuôi bị người chạm vào, khẽ xoa nhẹ cồn vết thương, trong lòng hoảng loạn rất nhiều.
"Bây giờ xử lí vết thương cho em, thật lại làm cho ta nhớ lần đầu tiên gặp em. Khi đó em...."
"Bách Lý Nhị Lang!"
Thời Ảnh vội vàng đánh gãy đoạn hồi ức của Bách Lý, hai tay siết chặt.
Bách Lý Hoằng Nghị nghe thấy lại thong thả ngạo mạn hiện ra vẻ tươi cười. Cúi người che giấu ý cười tiếp tục xử lí vết thương cho y.
Từ trước đến nay, em ngay cả nghe cũng không chịu nghe, ngay cả chính em cũng không thể tự đánh lừa bản thân được, làm cho ta tin cái gì em cũng không quan tâm.
Bách Lý đưa tay vén một bên tóc của y, hắn còn có thể nghe thấy được nhịp tim của Thời Ảnh.
Mọi cử chỉ liên tục làm y kinh động.
"Ngày trước em nói với ta, hiện tại rất tốt tại sao còn cần tương lai còn dài, ta còn thấy khó hiểu, nhưng bây giờ đã thông suốt vài phần."
Thời Ảnh, ta không biết em có việc gì khó nói, lại càng không tin rằng trong miệng em không có quan tâm cái gì đến tình yêu chúng ta.
"Băng bó tốt xong lại dịu dàng ôm y vào trong ngực, nhìn xuống mi mắt của người cứng như gỗ kia rồi nhẹ nhàng nói.
"Giống như em muốn bảo vệ ta, ta cũng muốn bảo vệ lại em thật chu toàn, ta sẽ không nói những gì mà em không muốn nghe, nhưng em cũng phải đáp ứng với ta là không bao giờ được tùy tiện làm tổn thương chính mình, lại càng không muốn cho người khác biết em là một giao nhân."
"Cha đã đi rồi, nếu có chuyện gì xảy ra với em, ta thật sự sẽ phát điên..."
Hơi thở vẫn còn bên tai, bả vai nhỏ của người trong lòng khẽ run lên một chút.
Thời Ảnh muốn đẩy hắn ra nhưng cánh tay lại hoàn toàn vô lực.
Sợ là bản thân không kiềm được muốn khóc.
Bách Lý Hoằng Nghị một tay ôm eo y, đầu dụi vào vai y, tay kia thì xoa nhẹ tóc ở sau lưng.
"Chỉ ôm một chút."
Thầm nghĩ chỉ muốn ôm y thật khẽ, khoảnh khắc gần gũi này khiến Bách Lý Hoằng Nghị cảm thấy được người trong lòng cuối cùng cũng có thể chạm vào được.
Trong ánh mắt vụn vỡ kia cuối cùng cũng chậm rãi nhắm lại, một viên trân châu "lách cách" khẽ rơi xuống giường, khiến nó phá lệ lớn tiếng trong màn đêm tĩnh mịch.
"Ta sợ vừa rồi xử lí vết thương làm em bị đau." Người đang ôm y nhẹ nhàng nói.
"Cẩn thận.....Tốn Sơn Công".
Âm thanh run rẩy, yếu ớt nặn ra một câu nhỏ như muỗi đốt.
????
Lời tác giả: Có phải hay không ngọt nhè nhẹ như thế
Làm gì có nhà lao nào mà chủ nhân phải nằm ở gần, làm gì có nhà lao nào ở bên trong sẽ có giường ấm?
Dù sao đi nữa Bách Lý Hoằng Nghị vẫn cảm thấy lo lắng, đi vòng quanh phòng hồi lâu rồi hướng về Thân Phi nói:
"Thân Phi, ngươi mau chuẩn bị hòm thuốc tốt rồi đến chỗ của giao nhân xem vết thương của y có nghiêm trọng không."
Thân Phi đầu lắc như trống bỏi, liên tục xua tay, "Nhị Lang, ta....ta thậm chí ngay cả băng bó còn không biết, ta...làm sao mà đi?"
Nhìn anh ta như vậy, Bách Lý Hoằng Nghị trong lòng càng thêm sốt ruột, nhưng cũng không thể nhờ người ngoài đến chữa trị, điều này không phải sẽ tiết lộ Thời Ảnh là sao nhân sao.
Nhưng vì để né tránh hắn mà Thời Ảnh đã làm điều này, nếu hắn đi thì y sẽ đối mặt với hắn như thế nào? Hắn sợ rằng bây giờ hắn cũng không biết phải đối mặt với y ra làm sao.
Bách Lý Hoằng Nghị chỉ là người thường, hắn không thể tham vào thần tiên trong biển kia, sờ không được người dưới ánh trăng.
"Nhị Lang, hay để ta đi."
Thất Nương một bên thấy Bách Lý Nhị Lang sốt ruột như thế, lúng tung mở miệng.
Lông mày nhíu chặt cuối cùng cũng giãn ra, "Vậy xin nhờ Thất Nương."
Thị nữ Vân Chi của Liễu Nhiên mang theo chiếc đèn đi theo sau Thất Nương.
"Thất Nương, kia là giao nhân hung ác được nói đến rất nhiều, tại sao người phải giúp?"
Liễu Nhiên cong môi cười khẽ, "Ta không chỉ là giúp Nhị Lang, ta cũng là đang tự giúp chính mình, Nhị Lang không phải người không biết phân biệt giữa công và tư, cha thi cốt chưa hàn, giao nhân này có thể chính là người đã giết cha, Nhị Lang bảo hộ y như thế, chắc chắn Nhị Lang cùng với giao nhân này có giao tình sâu đậm vô cùng."
"Nhưng xem Nhị Lang hiện giờ dáng vẻ rất lo lắng, chắc chắn có một khoảng cách giữa hai người họ, nếu ta có thể giúp họ quay lại với nhau, ta nghĩ Nhị Lang sẽ nhìn ta nhiều hơn. "
Nói xong dường như nhìn thấy tình cảm nồng cháy của Nhị Lang sau này, Thất Nương như gió bước chân nhanh hơn, khóe miệng cũng giương lên hoàn toàn.
Phòng của Thời Ảnh như được ngăn cách với bên ngoài bằng một tấm rèm kín gió.
Tới gần nơi này, Liễu Nhiên cảm nhận được khắp nơi đều lộ ra vắng vẻ tối tăm mà bi thương.
Cắn răng nhắm mắt, chần chờ một lúc cũng dám đẩy cánh cửa gỗ ra, ánh mắt kia được Liễu Nhiên bắt gặp.
Nàng xem đến ngây người, đồng tử khẽ mở, đứng thẳng ở tại chỗ hồi lâu chưa di chuyển.
Màu xanh biếc của hồ nước dường như ẩn chứa hết nỗi buồn thương tổn, khiến cô muốn lùi lại vài bước.
Tựa hồ có thể thấy được bên trong tràn đầy vỡ nát, nhưng nó rất thuần túy và trong veo.
Nhìn chung là đuôi cá bị thương, giao hình của Thời Ảnh còn chưa thu hồi, sườn dựa ở bên giường, hữu khí vô lực.
Nhìn thấy Liễu Nhiên đến, lại cố hết sức dùng cánh tay chống đỡ lên từ từ ngồi dậy.
"Liễu cô nương tới nơi này làm cái gì?"
"Ngươi nhận ra ta?" Liễu Nhiên kinh ngạc hỏi.
"Bách Lý phủ hôm nay của tân nương, như thế nào lại không biết."
Liễu Nhiên thầm nghĩ chính mình hiện tại quả thật là bị bộ dáng của giao nhân này làm cho kích động, nếu không thì làm sao giao nhân này trong lời nói nghe được rất nhiều chua xót khổ sở. Thậm chí còn sinh ra sự cảm động đến từ nữ nhân.
Thời Ảnh nhìn Liễu Nhiên trong tay cầm hòm thuốc, lại xem nàng ta như vậy là bị bộ dáng của y làm cho khiếp sợ không dám đến gần, đại khái là hiểu được có ý tứ gì.
"Liễu cô nương đem hòm thuốc đặt ở đó là tốt rồi, ta sẽ tự làm."
Người cứng đơ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận đem hòm thuốc đặt ở trên mặt đất, xoay người rời đi lại giật mình sửng sốt một chút, sau đó quay đầu lại cười nói:
"Nhị Lang thực ra rất lo lắng cho ngươi, cái người này tâm vốn như khúc gỗ cũng không biết thể hiện lời nói, nếu như do đó mà sinh ra hiểu lầm người cũng không cần phải để ý quá mức."
Thấy đôi mắt của y rũ xuống không nói, Liễu Nhiên chậm rãi hướng về phía ngoài bước đi nhẹ nhàng.
"Liễu cô nương", Thời Ảnh đột nhiên gọi lại nàng, ánh mắt thuần khiết triệt để nhìn qua.
"Sau này xin ngươi hãy đối xử tốt với Nhị Lang."
Liễu Nhiên quay đầu nhìn bộ mặt lạnh lùng nghiêm túc kia, vẻ mặt lộ ra nghi hoặc, nhấc chân đi ra ngoài cửa.
"Nhị Lang?"
Bách Lý Nhị Lang lại đang khoanh tay đứng ở cửa, ánh mắt ảm đạm đến đáng sợ, không biết đã đợi bao lâu.
Liễu Nhiên nhìn thấy hắn lại nghi ngờ, tên cũng trôi chảy gọi ra.
Mà Thời Ảnh bên trong nghe được tiếng "Nhị Lang", khẽ cắn môi mỏng một chút, đôi mắt hoa đào dưới lông mày hiện lên một chút hoảng hốt.
Mái tóc đen dài không còn buộc nữa mà xõa xuống, trên người không chút để ý chỉ mặc một bộ thường phục, vân văn thắt lưng được buộc ngang hông một cách qua loa.
Nhìn bừa bộn không chịu nổi.....làm sao có thể cho Nhị Lang nhìn thấy.
Bách Lý Hoằng Nghị ý bảo Liễu Nhiên rời đi, sau đó cất bước tiến vào, đóng nhanh lại cửa.
Xoay người nhìn thẳng vào dung mạo như băng của y.
Thái dương gọn gàng, lông mày rậm và mảnh.
Hai cánh tay trắng nõn yếu ớt chống đỡ cơ thể như sắp gục xuống bất cứ lúc nào, y phục cũng không che được đuôi cá, vây đuôi mờ ảo rũ xuống ở dưới giường, hắn thấy muốn thương.
Bách Lý Hoằng Nghị cầm lấy hòm thuốc, đi đến mép giường ngồi xuống, cúi người đến gần chiếc đuôi cá của Thời Ảnh, cẩn thận chạm vào những chiếc vảy cá bị nứt ra và những vết thương còn rỉ máu trên đó.
"Đem chính mình biến thành như thế này?"
Bách Lý Nhị Lang nhàn nhạt đứng dậy chăm chú nhìn y như vũng suối trong vắt, Thời Ảnh nơm nớp lo lắng, sau lưng như có gai, đuôi bị người chạm vào, khẽ xoa nhẹ cồn vết thương, trong lòng hoảng loạn rất nhiều.
"Bây giờ xử lí vết thương cho em, thật lại làm cho ta nhớ lần đầu tiên gặp em. Khi đó em...."
"Bách Lý Nhị Lang!"
Thời Ảnh vội vàng đánh gãy đoạn hồi ức của Bách Lý, hai tay siết chặt.
Bách Lý Hoằng Nghị nghe thấy lại thong thả ngạo mạn hiện ra vẻ tươi cười. Cúi người che giấu ý cười tiếp tục xử lí vết thương cho y.
Từ trước đến nay, em ngay cả nghe cũng không chịu nghe, ngay cả chính em cũng không thể tự đánh lừa bản thân được, làm cho ta tin cái gì em cũng không quan tâm.
Bách Lý đưa tay vén một bên tóc của y, hắn còn có thể nghe thấy được nhịp tim của Thời Ảnh.
Mọi cử chỉ liên tục làm y kinh động.
"Ngày trước em nói với ta, hiện tại rất tốt tại sao còn cần tương lai còn dài, ta còn thấy khó hiểu, nhưng bây giờ đã thông suốt vài phần."
Thời Ảnh, ta không biết em có việc gì khó nói, lại càng không tin rằng trong miệng em không có quan tâm cái gì đến tình yêu chúng ta.
"Băng bó tốt xong lại dịu dàng ôm y vào trong ngực, nhìn xuống mi mắt của người cứng như gỗ kia rồi nhẹ nhàng nói.
"Giống như em muốn bảo vệ ta, ta cũng muốn bảo vệ lại em thật chu toàn, ta sẽ không nói những gì mà em không muốn nghe, nhưng em cũng phải đáp ứng với ta là không bao giờ được tùy tiện làm tổn thương chính mình, lại càng không muốn cho người khác biết em là một giao nhân."
"Cha đã đi rồi, nếu có chuyện gì xảy ra với em, ta thật sự sẽ phát điên..."
Hơi thở vẫn còn bên tai, bả vai nhỏ của người trong lòng khẽ run lên một chút.
Thời Ảnh muốn đẩy hắn ra nhưng cánh tay lại hoàn toàn vô lực.
Sợ là bản thân không kiềm được muốn khóc.
Bách Lý Hoằng Nghị một tay ôm eo y, đầu dụi vào vai y, tay kia thì xoa nhẹ tóc ở sau lưng.
"Chỉ ôm một chút."
Thầm nghĩ chỉ muốn ôm y thật khẽ, khoảnh khắc gần gũi này khiến Bách Lý Hoằng Nghị cảm thấy được người trong lòng cuối cùng cũng có thể chạm vào được.
Trong ánh mắt vụn vỡ kia cuối cùng cũng chậm rãi nhắm lại, một viên trân châu "lách cách" khẽ rơi xuống giường, khiến nó phá lệ lớn tiếng trong màn đêm tĩnh mịch.
"Ta sợ vừa rồi xử lí vết thương làm em bị đau." Người đang ôm y nhẹ nhàng nói.
"Cẩn thận.....Tốn Sơn Công".
Âm thanh run rẩy, yếu ớt nặn ra một câu nhỏ như muỗi đốt.
????
Lời tác giả: Có phải hay không ngọt nhè nhẹ như thế
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.