Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 38
home Độc Bộ Thiên Hạ
19/02/2023
Vì nghĩ đến cảm giác no bụng, Yến Thu Xu lại cho thêm bột mì, Đông Đông giúp đánh trứng tạo thành hỗn hợp sệt. Sau đó nàng nhóm lò, lau dầu trên chảo sắt, lại cho chảo lên.
Bây giờ không có chảo thuận tiện như hiện đại
Nhưng nàng quen nấu nướng, tay chân nhanh nhẹn cứ vung lên như thế, chảo sắt đen bóng được phủ lên chất lỏng vàng nhạt.
Lại vì nhiệt độ nên chất lỏng kia đông lại, ở giữa có màu đỏ xanh đan xen.
Phối hợp với màu vàng dưới dáy tạo thành ba màu xanh đỏ vàng vô cùng đẹp. Đông Đông chỉ tò mò nhưng nhìn đến đây lại há to miệng: "Oa! Nhìn có vẻ ngon quá!"
Phần lớn trẻ con đều thích màu sắc xinh đẹp, Yến Thu Xu cười một tiếng: "Chắc chắn ăn ngon, đây chính là món Đông Đông giúp ta làm ra cho nên một lát để đệ ăn trước."
Đông Đông đắc ý gật đầu: "Vâng! Đệ còn muốn cho nương và nãi nãi, Uyển Nhi tỷ tỷ ăn nữa!"
"Ừm, vậy một lát nhờ Đông Đông giúp đưa qua được không?"
"Vâng!" Đông Đông gật đầu.
*
Yến Thu Xu ở Tiêu gia không cần lo lắng chuyện nguyên liệu nấu ăn không đủ.
Trứng gà còn nhiều hơn bột mì, lại thêm chảo sắt lớn, một chiếc bánh trứng ra lò thì mỗi người ăn ít cơm cũng có thể ăn no, ví dụ như chính Yến Thu Xu.
Đông Đông và Uyển Nhi cùng ăn một chiếc bánh, còn lại cho mỗi người một cái.
Sau khi làm xong chiếc cuối cùng, Yến Thu Xu còn muốn hỏi: "Có ăn nữa không?"
Đã thấy Đông Đông lắc đầu, nhìn chằm chằm bánh cuộn bên kia, sốt ruột nói: "Đệ muốn đưa cho nương trước, không thì mọi người ăn cơm tối mất!"
"Cũng đúng, vẫn là Đông Đông suy nghĩ chu đáo." Yến Thu Xu phản ứng kịp, bây giờ không còn sớm nữa. Nàng tăng nhanh động tác cắt bánh ra đưa vào hộp.
"A Xu tỷ tỷ, đệ đi trước." Đông Đông thấy thế nói một câu, vội cầm theo mấy hộp cùng nha hoàn rời đi.
Vừa đi khỏi viện tử không lâu, Yến Thu Xu đã nghe cậu bé lớn tiếng gọi: "Đại bá! Đại bá nương! Đông Đông đem thức ăn cho mọi người đây!"
Thủy Mỗi cười "Ha ha" một tiếng, nói: "Hôm nay cô nương để Đông Đông tiểu thiếu gia giúp, cậu bé rất vui đấy. Đợi lát nữa mọi người trong phủ sẽ biết cậu bé làm gì."
"Vậy cũng tốt, trong phủ tĩnh mịch quá." Yến Thu Xu cười gật đầu.
Tiêu phủ này chỗ nào cũng tốt, chỉ là... Quá nặng nề.
Loại trầm mặc này là vì chủ nhân trong phủ đã chết quá nhiều.
Nhưng đắm chìm trong quá khứ cũng không tốt cho tương lai của bọn họ.
Có lẽ vì như thế nên bọn họ không kịp phát hiện vấn đề, khiến cho lúc quan trọng nhất khi Tiêu Hoài Đình lĩnh binh đi lại không có lương thảo, chỉ có thể cùng một đám người đói đến xui lơ, dùng thân xác mình trông coi cửa thành.
Bình thường Yến Thu Xu không phải người đa sầu đa cảm nhưng giờ phút này nàng hơi khó chịu.
Nàng cắn bánh cuộn trứng mình làm, bánh mềm mịn thơm, cà rốt trần qua nước vẫn hơi cứng ăn vào miệng nhai mấy lần có thể cảm nhận được vị ngọt của cà rốt, miếng ngon nhất còn có thịt tôm mềm non băm nhuyễn.
Vì thế món bánh cuộn trừng này dù thanh đạm nhưng vẫn ngon miệng.
Ngon!
Nhưng...
Vì hôm qua và sáng nay Đông Đông cãi nhau với ma ma Giang gia nên tâm trạng Yến Thu Xu hơi hụt hẫng.
Món ngon này do Tiêu gia cung cấp cho nàng, nếu Tiêu gia không còn sao nàng có thể tìm được trứng gà càng không nói đến ăn tôm sông ở đất liền cần có mạng lưới giao thiệp này.
Yến Thu Xu mệt mỏi nhưng ngoại trừ biết làm cơm thì nàng không có năng khiếu gì cả, ở thời đại này có thể làm gì?
Bây giờ không có chảo thuận tiện như hiện đại
Nhưng nàng quen nấu nướng, tay chân nhanh nhẹn cứ vung lên như thế, chảo sắt đen bóng được phủ lên chất lỏng vàng nhạt.
Lại vì nhiệt độ nên chất lỏng kia đông lại, ở giữa có màu đỏ xanh đan xen.
Phối hợp với màu vàng dưới dáy tạo thành ba màu xanh đỏ vàng vô cùng đẹp. Đông Đông chỉ tò mò nhưng nhìn đến đây lại há to miệng: "Oa! Nhìn có vẻ ngon quá!"
Phần lớn trẻ con đều thích màu sắc xinh đẹp, Yến Thu Xu cười một tiếng: "Chắc chắn ăn ngon, đây chính là món Đông Đông giúp ta làm ra cho nên một lát để đệ ăn trước."
Đông Đông đắc ý gật đầu: "Vâng! Đệ còn muốn cho nương và nãi nãi, Uyển Nhi tỷ tỷ ăn nữa!"
"Ừm, vậy một lát nhờ Đông Đông giúp đưa qua được không?"
"Vâng!" Đông Đông gật đầu.
*
Yến Thu Xu ở Tiêu gia không cần lo lắng chuyện nguyên liệu nấu ăn không đủ.
Trứng gà còn nhiều hơn bột mì, lại thêm chảo sắt lớn, một chiếc bánh trứng ra lò thì mỗi người ăn ít cơm cũng có thể ăn no, ví dụ như chính Yến Thu Xu.
Đông Đông và Uyển Nhi cùng ăn một chiếc bánh, còn lại cho mỗi người một cái.
Sau khi làm xong chiếc cuối cùng, Yến Thu Xu còn muốn hỏi: "Có ăn nữa không?"
Đã thấy Đông Đông lắc đầu, nhìn chằm chằm bánh cuộn bên kia, sốt ruột nói: "Đệ muốn đưa cho nương trước, không thì mọi người ăn cơm tối mất!"
"Cũng đúng, vẫn là Đông Đông suy nghĩ chu đáo." Yến Thu Xu phản ứng kịp, bây giờ không còn sớm nữa. Nàng tăng nhanh động tác cắt bánh ra đưa vào hộp.
"A Xu tỷ tỷ, đệ đi trước." Đông Đông thấy thế nói một câu, vội cầm theo mấy hộp cùng nha hoàn rời đi.
Vừa đi khỏi viện tử không lâu, Yến Thu Xu đã nghe cậu bé lớn tiếng gọi: "Đại bá! Đại bá nương! Đông Đông đem thức ăn cho mọi người đây!"
Thủy Mỗi cười "Ha ha" một tiếng, nói: "Hôm nay cô nương để Đông Đông tiểu thiếu gia giúp, cậu bé rất vui đấy. Đợi lát nữa mọi người trong phủ sẽ biết cậu bé làm gì."
"Vậy cũng tốt, trong phủ tĩnh mịch quá." Yến Thu Xu cười gật đầu.
Tiêu phủ này chỗ nào cũng tốt, chỉ là... Quá nặng nề.
Loại trầm mặc này là vì chủ nhân trong phủ đã chết quá nhiều.
Nhưng đắm chìm trong quá khứ cũng không tốt cho tương lai của bọn họ.
Có lẽ vì như thế nên bọn họ không kịp phát hiện vấn đề, khiến cho lúc quan trọng nhất khi Tiêu Hoài Đình lĩnh binh đi lại không có lương thảo, chỉ có thể cùng một đám người đói đến xui lơ, dùng thân xác mình trông coi cửa thành.
Bình thường Yến Thu Xu không phải người đa sầu đa cảm nhưng giờ phút này nàng hơi khó chịu.
Nàng cắn bánh cuộn trứng mình làm, bánh mềm mịn thơm, cà rốt trần qua nước vẫn hơi cứng ăn vào miệng nhai mấy lần có thể cảm nhận được vị ngọt của cà rốt, miếng ngon nhất còn có thịt tôm mềm non băm nhuyễn.
Vì thế món bánh cuộn trừng này dù thanh đạm nhưng vẫn ngon miệng.
Ngon!
Nhưng...
Vì hôm qua và sáng nay Đông Đông cãi nhau với ma ma Giang gia nên tâm trạng Yến Thu Xu hơi hụt hẫng.
Món ngon này do Tiêu gia cung cấp cho nàng, nếu Tiêu gia không còn sao nàng có thể tìm được trứng gà càng không nói đến ăn tôm sông ở đất liền cần có mạng lưới giao thiệp này.
Yến Thu Xu mệt mỏi nhưng ngoại trừ biết làm cơm thì nàng không có năng khiếu gì cả, ở thời đại này có thể làm gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.