Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố
Chương 51: Gửi thư khiêu chiến
Liệt Hỏa
07/07/2022
Ầm!
Âm thanh rõ rệt vang lên ở đầu bên kia điện thoại khiến đầu óc Mã Thiên Long kêu ong ong.
Hắn đứng sững nơi đó, dường như mất đi tri giác, không nhúc nhích nhìn Tần Cao Văn, trong mắt ngập tràn vẻ khó tin.
Sao chuyện lại thành ra thế này?
Để đề phòng kế hoạch thất bại, hắn đã định ra ba phương án, kết quả mỗi một phương án đều bị Tần Cao Văn đánh phủ đầu.
Hắn vốn có thái độ kiên định, bây giờ cũng không khỏi nghi ngờ, phải chăng trong bang phái mình có gián điệp.
Nếu không thì vì sao Tần Cao Văn lại có thể biết rõ mỗi bước hành động của mình như lòng bàn tay.
Người này quá đáng sợ!
Những người lao động nghe được câu nói này thì thở phào nhẹ nhõm, đồng thời bọn họ cũng nhìn Tần Cao Văn với ánh mắt tràn đầy cuồng nhiệt và sùng bái.
Người đàn ông trước mắt không những giỏi đánh đấm, mà còn suy nghĩ chu đáo, biết bày mưu tính kế, mọi hành động của kẻ địch đều nằm trong lòng bàn tay của anh.
Đám người phía sau Mã Thiên Long thì kinh ngạc đến sững người.
Bọn họ đã đi theo Mã Thiên Long mấy chục năm, biết đại ca của mình lợi hại thế nào. Đại ca chưa bao giờ thua kém trên phương diện bày ra âm mưu thủ đoạn, nhưng lần này lại bị Tần Cao Văn đánh bại một cách thảm hại.
Mã Thiên Long bình tĩnh nói: “Anh biết rồi”.
Sau đó, hắn cúp điện thoại, nói với Mã Thiên Long: “Tôi rất tò mò, làm sao anh biết được tôi sẽ chia binh hai đường ra tay với con gái anh?”.
“Trực giác!”.
Tần Cao Văn khinh thường nói: “Nếu tôi đã quyết tâm muốn bảo vệ con gái tôi an toàn, chắc chắn sẽ làm được đến mức không để xảy ra sai sót nào. Tôi chỉ cho con bé nghỉ học thì không đủ, nếu người của anh không thấy con bé ở trường chắc chắn sẽ tìm đến nhà”.
Đến lúc đó, để Đóa Đóa ở nhà một mình sẽ bị bọn họ bắt. Vì vậy, anh suy nghĩ trên góc độ của kẻ địch, lập kế phản sát.
“Vậy vì sao trong phòng lại có giọng nói của nó?”.
Tần Cao Văn trả lời: “Tôi đã dùng máy thu âm thu trước, tính thời gian có lẽ các anh sắp đi, thế là cài thời gian mở máy thu âm, cố tình dụ dỗ đàn em của anh vào phòng con gái tôi. Đến lúc đó, bom hẹn giờ nổ, chuyện gì sẽ xảy ra chắc không cần tôi nói nữa nhỉ?”.
Mặc dù đối diện với cú sốc như vậy, nhưng biểu hiện của Mã Thiên Long vẫn khá bình tĩnh.
Lần này, hắn thật sự khâm phục Tần Cao Văn.
Lần trước Vương Bưu thất bại thảm hại, Mã Thiên Long khịt mũi khinh thường, cho rằng thực lực của Vương Bưu quá kém mới bị Tần Cao Văn giải quyết dễ dàng như vậy.
Nhưng trải qua tình huống tương tự, cuối cùng Mã Thiên Long cũng hiểu được sự đáng sợ của Tần Cao Văn.
Mới đấu với Tần Cao Văn hơn một tuần mà đàn em dưới quyền mình đã tổn thất mấy chục thành viên, còn tiếp tục như vậy thì có lẽ hắn sẽ phải đối mặt với tình trạng giống như Vương Bưu.
Toàn quân bị diệt!
Bộp bộp!
Hắn không khỏi vỗ tay, nói với Tần Cao Văn: “Anh là một người khiến tôi rất khâm phục”.
Tần Cao Văn không nói gì.
“Tôi thừa nhận anh là một đối thủ rất đáng sợ, lợi hại hơn tôi tưởng nhiều. Chẳng trách tên Vương Bưu tinh trùng lên não kia lại bị anh giết chết”.
Tần Cao Văn nghiêm mặt lại nói: “Đám khốn nạn đó động đến vợ tôi, tôi chắc chắn không tha cho bọn họ”.
“Được, ván cờ này tôi thừa nhận là tôi đã thua”.
Lần này, Mã Thiên Long thua tâm phục khẩu phục.
Tần Cao Văn quay sang nói: “Giữa tôi và anh không có thù oán gì sâu đậm, cho nên tôi có thể tha cho anh và thuộc hạ của anh. Tôi không cho phép các anh nhắm đến địa bàn này nữa, tôi muốn xây nơi này thành khu vui chơi tặng cho con gái tôi”.
Những người lao động ở bên cạnh nghe thấy vậy đều âm thầm kinh ngạc, ban đầu bọn họ cứ tưởng rằng Tần Cao Văn xây khu vui chơi là để làm ăn, không ngờ chỉ là làm quà sinh nhật tặng con gái.
Có tiền quả nhiên thích làm gì thì làm.
“Anh muốn tôi từ bỏ như vậy thì không có cửa đâu!”.
Chuyện Mã Thiên Long đã xác định thì tuyệt đối không có khả năng thay đổi.
Tần Cao Văn xoa xoa nắm đấm, khớp xương phát ra tiếng kêu to rõ, lạnh lùng nói: “Anh đã không biết điều như vậy, tôi cũng không ngại cho anh và thuộc hạ của anh đều nằm lại đây”.
Cái gọi là nằm lại đây ai nghe cũng hiểu.
“Anh có dám đấu với tôi một trận quang minh chính đại hay không?”.
Tần Cao Văn ung dung nói: “Không thành vấn đề”.
“Được, quay về tôi sẽ gửi thư khiêu chiến cho anh, ba ngày sau chúng ta quyết chiến cao thấp trên đỉnh lầu Minh Châu, người thắng sẽ được quyền nắm giữ mảnh đất này, thế nào?”.
Tần Cao Văn đồng ý một cách vô cùng thoải mái: “Không thành vấn đề”.
“Được, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy!”.
Đàn em của Mã Thiên Long thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ đại ca nhà mình đã là nhân vật bán bộ tông sư, thực lực vô cùng xuất chúng, một mình có thể đánh lại mười người bình thường.
Tần Cao Văn quyết đấu với Mã Thiên Long chắc chắn sẽ thua, đến lúc đó, mảnh đất này vẫn sẽ thuộc về tay Mã Thiên Long.
Không hiểu Tần Cao Văn nghĩ thế nào, ai cho anh ta cái gan lớn như vậy, dám tiếp nhận lời khiêu chiến của Mã Thiên Long.
“Vậy ba ngày sau chúng ta gặp lại!”.
“Một lời đã định!”.
…
Đợi tất cả người đều đã rời đi, chủ thầu ở một bên đi tới, nói với Tần Cao Văn: “Anh Tần, vừa rồi anh hơi lỗ mãng”.
“Vì sao?”.
Chủ thầu đã học xong đại học, là người khá có văn hóa trong tất cả những người lao động, cũng khá hiểu biết về một số thế lực ngầm ở vùng đất Minh Châu.
Anh ta lo lắng trả lời: “Tôi nghe nói người tên Mã Thiên Long này là một bán bộ tông sư, một mình hắn có thể đánh được mấy chục người”.
“Cho nên?”, Tần Cao Văn tỏ ra hờ hững.
Chủ thầu nói với Tần Cao Văn: “Tôi nghe nói bán bộ tông sư đều rất lợi hại, lẽ nào anh cũng là bán bộ tông sư? Nếu không thì anh không thể đánh thắng hắn đâu”.
“Tôi không phải”.
Chủ thầu gãi đầu, lại hỏi: “Vậy bây giờ anh là tiểu tông sư?”.
Tần Cao Văn cười, chế nhạo một câu: “E rằng cả đời tôi cũng không thể trở thành tông sư”.
“Vì… vì sao?”.
Bọn họ đều nhìn Tần Cao Văn với vẻ rất hiếu kỳ, rõ ràng anh có sức mạnh ghê gớm, bây giờ còn trẻ tuổi, nỗ lực mấy chục năm là có thể trở thành nhân vật cấp bậc tông sư.
Tần Cao Văn có chút buồn cười. Bây giờ, đừng nói là một bán bộ tông sư, cho dù là mấy nghìn mấy vạn tông sư, anh cũng có thể dễ dàng giải quyết trong nháy mắt.
Tần Cao Văn có thiên phú tu luyện cực kì cao, mới mười hai tuổi đã trở thành nhân vật cấp bậc tông sư. Hơn nữa, chỉ dừng lại ở cấp bậc đó hai tháng hơn đã trở thành đại tông sư.
Anh không biết là một tông sư thì có cảm giác như thế nào, bởi vì anh đã quên mất từ lâu.
Mã Thiên Long dùng cách khác để tranh đoạt mảnh đất này thì có lẽ còn tăng thêm chút khả năng.
Chọn cách quyết đấu với anh…
Thế thì nực cười quá!
Tần Cao Văn quay người đi vào phòng con gái, Đóa Đóa chạy ào tới, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào.
“Chú siêu nhân, khi nãy ở ngoài xảy ra chuyện gì vậy ạ?”.
Tần Cao Văn nói với con gái: “Không có gì, vừa rồi chú ra ngoài dạy dỗ vài người xấu”.
Con gái hiểu ra, gật đầu đáp: “Chú siêu nhân, cháu thấy chú rất tài giỏi, cháu rất ngưỡng mộ chú”.
Âm thanh rõ rệt vang lên ở đầu bên kia điện thoại khiến đầu óc Mã Thiên Long kêu ong ong.
Hắn đứng sững nơi đó, dường như mất đi tri giác, không nhúc nhích nhìn Tần Cao Văn, trong mắt ngập tràn vẻ khó tin.
Sao chuyện lại thành ra thế này?
Để đề phòng kế hoạch thất bại, hắn đã định ra ba phương án, kết quả mỗi một phương án đều bị Tần Cao Văn đánh phủ đầu.
Hắn vốn có thái độ kiên định, bây giờ cũng không khỏi nghi ngờ, phải chăng trong bang phái mình có gián điệp.
Nếu không thì vì sao Tần Cao Văn lại có thể biết rõ mỗi bước hành động của mình như lòng bàn tay.
Người này quá đáng sợ!
Những người lao động nghe được câu nói này thì thở phào nhẹ nhõm, đồng thời bọn họ cũng nhìn Tần Cao Văn với ánh mắt tràn đầy cuồng nhiệt và sùng bái.
Người đàn ông trước mắt không những giỏi đánh đấm, mà còn suy nghĩ chu đáo, biết bày mưu tính kế, mọi hành động của kẻ địch đều nằm trong lòng bàn tay của anh.
Đám người phía sau Mã Thiên Long thì kinh ngạc đến sững người.
Bọn họ đã đi theo Mã Thiên Long mấy chục năm, biết đại ca của mình lợi hại thế nào. Đại ca chưa bao giờ thua kém trên phương diện bày ra âm mưu thủ đoạn, nhưng lần này lại bị Tần Cao Văn đánh bại một cách thảm hại.
Mã Thiên Long bình tĩnh nói: “Anh biết rồi”.
Sau đó, hắn cúp điện thoại, nói với Mã Thiên Long: “Tôi rất tò mò, làm sao anh biết được tôi sẽ chia binh hai đường ra tay với con gái anh?”.
“Trực giác!”.
Tần Cao Văn khinh thường nói: “Nếu tôi đã quyết tâm muốn bảo vệ con gái tôi an toàn, chắc chắn sẽ làm được đến mức không để xảy ra sai sót nào. Tôi chỉ cho con bé nghỉ học thì không đủ, nếu người của anh không thấy con bé ở trường chắc chắn sẽ tìm đến nhà”.
Đến lúc đó, để Đóa Đóa ở nhà một mình sẽ bị bọn họ bắt. Vì vậy, anh suy nghĩ trên góc độ của kẻ địch, lập kế phản sát.
“Vậy vì sao trong phòng lại có giọng nói của nó?”.
Tần Cao Văn trả lời: “Tôi đã dùng máy thu âm thu trước, tính thời gian có lẽ các anh sắp đi, thế là cài thời gian mở máy thu âm, cố tình dụ dỗ đàn em của anh vào phòng con gái tôi. Đến lúc đó, bom hẹn giờ nổ, chuyện gì sẽ xảy ra chắc không cần tôi nói nữa nhỉ?”.
Mặc dù đối diện với cú sốc như vậy, nhưng biểu hiện của Mã Thiên Long vẫn khá bình tĩnh.
Lần này, hắn thật sự khâm phục Tần Cao Văn.
Lần trước Vương Bưu thất bại thảm hại, Mã Thiên Long khịt mũi khinh thường, cho rằng thực lực của Vương Bưu quá kém mới bị Tần Cao Văn giải quyết dễ dàng như vậy.
Nhưng trải qua tình huống tương tự, cuối cùng Mã Thiên Long cũng hiểu được sự đáng sợ của Tần Cao Văn.
Mới đấu với Tần Cao Văn hơn một tuần mà đàn em dưới quyền mình đã tổn thất mấy chục thành viên, còn tiếp tục như vậy thì có lẽ hắn sẽ phải đối mặt với tình trạng giống như Vương Bưu.
Toàn quân bị diệt!
Bộp bộp!
Hắn không khỏi vỗ tay, nói với Tần Cao Văn: “Anh là một người khiến tôi rất khâm phục”.
Tần Cao Văn không nói gì.
“Tôi thừa nhận anh là một đối thủ rất đáng sợ, lợi hại hơn tôi tưởng nhiều. Chẳng trách tên Vương Bưu tinh trùng lên não kia lại bị anh giết chết”.
Tần Cao Văn nghiêm mặt lại nói: “Đám khốn nạn đó động đến vợ tôi, tôi chắc chắn không tha cho bọn họ”.
“Được, ván cờ này tôi thừa nhận là tôi đã thua”.
Lần này, Mã Thiên Long thua tâm phục khẩu phục.
Tần Cao Văn quay sang nói: “Giữa tôi và anh không có thù oán gì sâu đậm, cho nên tôi có thể tha cho anh và thuộc hạ của anh. Tôi không cho phép các anh nhắm đến địa bàn này nữa, tôi muốn xây nơi này thành khu vui chơi tặng cho con gái tôi”.
Những người lao động ở bên cạnh nghe thấy vậy đều âm thầm kinh ngạc, ban đầu bọn họ cứ tưởng rằng Tần Cao Văn xây khu vui chơi là để làm ăn, không ngờ chỉ là làm quà sinh nhật tặng con gái.
Có tiền quả nhiên thích làm gì thì làm.
“Anh muốn tôi từ bỏ như vậy thì không có cửa đâu!”.
Chuyện Mã Thiên Long đã xác định thì tuyệt đối không có khả năng thay đổi.
Tần Cao Văn xoa xoa nắm đấm, khớp xương phát ra tiếng kêu to rõ, lạnh lùng nói: “Anh đã không biết điều như vậy, tôi cũng không ngại cho anh và thuộc hạ của anh đều nằm lại đây”.
Cái gọi là nằm lại đây ai nghe cũng hiểu.
“Anh có dám đấu với tôi một trận quang minh chính đại hay không?”.
Tần Cao Văn ung dung nói: “Không thành vấn đề”.
“Được, quay về tôi sẽ gửi thư khiêu chiến cho anh, ba ngày sau chúng ta quyết chiến cao thấp trên đỉnh lầu Minh Châu, người thắng sẽ được quyền nắm giữ mảnh đất này, thế nào?”.
Tần Cao Văn đồng ý một cách vô cùng thoải mái: “Không thành vấn đề”.
“Được, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy!”.
Đàn em của Mã Thiên Long thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ đại ca nhà mình đã là nhân vật bán bộ tông sư, thực lực vô cùng xuất chúng, một mình có thể đánh lại mười người bình thường.
Tần Cao Văn quyết đấu với Mã Thiên Long chắc chắn sẽ thua, đến lúc đó, mảnh đất này vẫn sẽ thuộc về tay Mã Thiên Long.
Không hiểu Tần Cao Văn nghĩ thế nào, ai cho anh ta cái gan lớn như vậy, dám tiếp nhận lời khiêu chiến của Mã Thiên Long.
“Vậy ba ngày sau chúng ta gặp lại!”.
“Một lời đã định!”.
…
Đợi tất cả người đều đã rời đi, chủ thầu ở một bên đi tới, nói với Tần Cao Văn: “Anh Tần, vừa rồi anh hơi lỗ mãng”.
“Vì sao?”.
Chủ thầu đã học xong đại học, là người khá có văn hóa trong tất cả những người lao động, cũng khá hiểu biết về một số thế lực ngầm ở vùng đất Minh Châu.
Anh ta lo lắng trả lời: “Tôi nghe nói người tên Mã Thiên Long này là một bán bộ tông sư, một mình hắn có thể đánh được mấy chục người”.
“Cho nên?”, Tần Cao Văn tỏ ra hờ hững.
Chủ thầu nói với Tần Cao Văn: “Tôi nghe nói bán bộ tông sư đều rất lợi hại, lẽ nào anh cũng là bán bộ tông sư? Nếu không thì anh không thể đánh thắng hắn đâu”.
“Tôi không phải”.
Chủ thầu gãi đầu, lại hỏi: “Vậy bây giờ anh là tiểu tông sư?”.
Tần Cao Văn cười, chế nhạo một câu: “E rằng cả đời tôi cũng không thể trở thành tông sư”.
“Vì… vì sao?”.
Bọn họ đều nhìn Tần Cao Văn với vẻ rất hiếu kỳ, rõ ràng anh có sức mạnh ghê gớm, bây giờ còn trẻ tuổi, nỗ lực mấy chục năm là có thể trở thành nhân vật cấp bậc tông sư.
Tần Cao Văn có chút buồn cười. Bây giờ, đừng nói là một bán bộ tông sư, cho dù là mấy nghìn mấy vạn tông sư, anh cũng có thể dễ dàng giải quyết trong nháy mắt.
Tần Cao Văn có thiên phú tu luyện cực kì cao, mới mười hai tuổi đã trở thành nhân vật cấp bậc tông sư. Hơn nữa, chỉ dừng lại ở cấp bậc đó hai tháng hơn đã trở thành đại tông sư.
Anh không biết là một tông sư thì có cảm giác như thế nào, bởi vì anh đã quên mất từ lâu.
Mã Thiên Long dùng cách khác để tranh đoạt mảnh đất này thì có lẽ còn tăng thêm chút khả năng.
Chọn cách quyết đấu với anh…
Thế thì nực cười quá!
Tần Cao Văn quay người đi vào phòng con gái, Đóa Đóa chạy ào tới, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào.
“Chú siêu nhân, khi nãy ở ngoài xảy ra chuyện gì vậy ạ?”.
Tần Cao Văn nói với con gái: “Không có gì, vừa rồi chú ra ngoài dạy dỗ vài người xấu”.
Con gái hiểu ra, gật đầu đáp: “Chú siêu nhân, cháu thấy chú rất tài giỏi, cháu rất ngưỡng mộ chú”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.