Bộ Bộ Sinh Liên

Quyển 4 - Chương 142: Một đế một hậu.

Nguyệt Quan

20/03/2013

Thông Thiên Hà vừa đánh một trận thì Phan Mỹ và Quách Tiến đã giành được toàn thắng, giết hơn 8000 địch, Tể Tướng Nam Viện Khiết Đan - Da Luật Sa, Ký Vương – Da Luật Địch Liệt bị chém đầu, Lệnh Ổn Đô Mẫn, Tường Ổn đứng song song cách một dòng sông với Phan Mỹ và Quách Tiến, không dám ngông cuồng tiến đến.

Tin tức đã truyền đến hành doanh của Hoàng Đế, Triệu Khuông Dận mừng rỡ, lập tức thông báo toàn quân truyền lệnh khen thưởng, rồi treo đầu của người Khiết Đan mà tiền tuyến gửi về lên cột cao, đả kích sĩ khí của thủ quân Bắc Hán. Trong một khoảng thời gian sau, Triệu Đại vô cùng hứng khởi chỉ muốn đi thẳng đến Tháp Vân Lĩnh nếu như có thể làm cho địch thiệt hại nặng, không chừng ngay cả Phiên Toả cũng phải bại, tân Hoàng Đế Khiết Đan sẽ chịu sự công kích của bách quan, lúc đó người Khiết Đan thân mình còn lo chưa xong, thì mưu đồ muốn lấy Bắc Hán của Đại Tống cũng có hi vọng. Tiếp đó, hắn lập tức truyền lệnh, lệnh cho Trình Thế Hùng dẫn một bộ người ngựa đuổi đến Tháp Vân Lĩnh, xây dựng phòng tuyến ở đó.

Bộ quân của Trình Thế Hùng vẫn chưa đuổi đến Tháp Vân Lĩnh thì trên Tháp Vân Lĩnh lại truyền đến một tin tức vô cùng quan trọng, Đại Vương Nam Viện Khiết Đan, Đại Vương Bắc Viện Khiết Đan liên kết cùng tiến đến, công kích mạnh vào Tháp Vân Lĩnh. Tống quân thiện thủ, còn kị binh của Khiết Đan ở trên ngọn hùng lĩnh này lại không có đất dụng võ, kết quả là bị hai viên hổ tướng Lý Kế Huân, Hà Kế Quân đánh giết đại bại. Một trận kịch chiến, bắt sống được Thứ Sử Vũ Châu Khiết Đan – Vương Ngạn Phù, chém đầu hơn 1000 quân, đoạt được hơn 600 con ngựa và bắt 300 binh lính Bắc Hán, 160 binh lính Khiết Đan làm tù binh

Triệu quan gia nghe được tin thì vô cùng mừng rỡ, nhất thời hả lòng hả dạ, đang suy tính có nên hạ lệnh cho Trình Thế Hùng, Dương Hạo tạm dừng chuyện di dân lại, trực tiếp tấn công thẳng vào đô thành của Bắc Hán. Hắn triệu tập quần thần, trong khi còn chưa bàn bạc tìm ra được đối sách, thì đột nhiên có một tham mã phi nhanh tới báo. Bên ngoài núi khoảng trăm dặm đột nhiên xuất hiện hành tung của người Khiết Đan, hơn một nghìn đội quân tiên phong đang tập kích bất ngờ đến đây, rốt cuộc số lượng địch là bao nhiêu thì vẫn đang trong sự thăm dò.

Triệu Khuông Dận nghe vậy vô cùng kinh hãi, lập tức điều động ba quân, bỏ qua đô thành của Bắc Hán mà hướng về phía bắc để bày thế trận nghênh chiến. Triệu Khuông Dận vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng âm thầm kinh hãi: “Đám người ngựa Khiết Đan này rốt cuộc là đến từ đâu? Là Thông Thiên Hà, Tháp Vân Lĩnh xảy ra biến cố gì lớn, hay là người Khiết Đan có một mật đạo khác? Bất kể là thế nào đi nữa, nếu như người Khiết Đan đột phá cửa ải hiểm yếu đuổi giết đến phía trước, thì lực lượng quân hùng hậu bố trí ở phía trước cũng trở thành vô dụng, sau khi người Khiết Đan và binh mã Bắc Hải hợp lực lại thì e rằng mình muốn rút êm cũng không được nữa.”

Triệu Khuông Dật một mặt lệnh cho người đi thông báo tin tức cho Trình Đức Huyền, bất kể là tìm được bao nhiêu dân thì đều phải nhanh chóng quay lại nước Tống; một mặt hắn phái người đi thông báo cho Trình Thế Hùng đem quân đến cứu viện. Còn về tuyến Tháp Vân Lĩnh, Thông Thiên Hà, hắn cũng phái người đến để hiểu thêm quân tình, lệnh cho họ từ từ điều động, chuẩn bị rút lui, sợ họ sẽ gặp nguy hiểm, gặp phải mai phục của người Khiết Đan. Triệu Khuông Dật trao cho họ toàn bộ quyền điều khiển quân cơ, được lệnh tự chọn đường đi, phân đường trở về, đem quân tụ họp tại thành.

Lúc này kỵ binh của Khiết Đan đang trở mình ở Ngũ Hầu Cốc, ra khỏi Phi Hồ Cốc, từ từ đi ra khỏi mật đạo. Đội quân tiên phong đã phi ngựa đến thành Bắc Hán để thăm dò tình hình, sáu đội kị binh tiền quân đã bày thế trận bên ngoài cốc, chủ soái bảo vệ chủ tướng đang đi từ trong cốc ra.

Vị chủ tướng của đại quân Khiết Đan này mặc một trường bào cổ tay hẹp màu chàm, bên ngoài mặc giáp vẩy có khoá, trước ngực là một tấm hộ tim phát sáng, mũ đội đầu được trang trí thêm lông cáo màu trắng tinh, trên đỉnh còn có bó lông vũ rất dài bay phấp phới. Khuôn mặt như ngọc, môi đỏ răng trắng, hào khí bừng bừng phấn chấn, lộ ra vẻ xinh đẹp hết sức quyến rũ. Đó chính là một viên nữa tướng tuấn tú trẻ tuổi.

Nữ tướng dung mạo mĩ miều này chính là Hoàng Hậu Bắc Quốc – Tiêu Xước Tiêu Viêm Viêm, nhìn nàng mắt ngọc mày ngài, ấn đường điểm một nốt đỏ thắm, dưới sườn có đeo kiếm, trên vai lại mang cung, sau lưng là một lọ lông đại bàng, hồng nhan kiều diễm nhưng không che mất vẻ anh tuấn.

Bên trái nàng là bóng của một viên hổ tướng, chính là đại hán đã từng dẫn nàng mạo hiểm vào Quảng Nguyên để thích sát Trình Thế Hùng, người thay tên Hán là Hàn Đức Nhượng, tên Khiết Đan là Da Luật Long Vận, là người giữ quyền đóng thủ ở Nam Kinh của nước Khiết Đan.

Bên phải Tiêu Hoàng Hậu cũng là một viên tướng lĩnh còn trẻ và dũng mãnh, con ngươi tinh tường, khí khái hào hùng. Hắn là hoàng tộc Khiết Đan, vừa được đề bạt lên làm Đại Thích Ẩn Tư, nắm giữ chánh giáo và hoà giải những tranh chấp trong nội bộ hoàng tộc Khiết Đan. Hắn vốn là Phò Mã Khiết Đan. Phò Mã là tiếng hán, ở Khiết Đan người ta gọi là “Xá Lợi”, “Sa Lý” có nghĩa là dùng sĩ, đó là danh hiệu của những người không có chức vị mà dũng mãnh trong quý tộc Khiết Đan. Bây giờ khi tân Hoàng Đế đăng cơ, đã giao chức cho hắn, người này đã quyết tâm dôc hết lòng phục vụ vì tân Hoàng Đế. Tên của hắn là…Da Luật Hưu Ca.

Hàn Đức Nhượng và Da Luật Hưu Ca bây giờ vẫn chưa có tư cách độc lập dẫn đại quân, họ chỉ có thể là tướng lĩnh nghe lệnh bên cạnh Tiêu Xước. Nhưng đại soái thống binh thực sự đang ở trong sáu trận bên ngoài cốc. Tất cả quân binh đều đợi lệnh của người này. Đó là lão tướng, đại tổng quản binh mã Khiết Đan – Da Luật Qua Liệt, người này thông minh khác thường, rất được lòng quân dân, là một minh tướng Khiết Đan.

Đám quân ngay ngắn có thứ tự từ từ đi ra khỏi cốc, xếp thành một đại trận bên ngoài cốc, Da Luật Qua Liệt phi ngựa đến bên cạnh Tiêu Xước, Tiêu Xước hỏi: “Qua Liệt tướng quân, tình hình Bắc Hán bây giờ như thế nào?”



Da Luật Qua Liệt chắp tay nói: “Khởi bẩm Tiêu Hậu, Bắc Hán chiếm thành khổ chiến, quân Tống vẫn chưa rời xa, chúng dẫn nước vào thành, bây giờ đại dương mênh mông vừa mới rút, thành Bắc Hán vẫn nằm trong tay Lưu Thị, nhưng hiểm nguy khó lường.

Tiêu Hậu khẽ nhếch mày lá liễu, hai con mắt quyến rũ nhìn lướt qua quân trận, hỏi: “Nam Viện Đại Vương, Bắc Viện Đại Vương công phá Tháp Vân Lĩnh, Tể Tướng Nam Viện Da Luật Sa, Ký Vương Da Luật Địch Liệt công phá Thông Thiên Hà, tình hình thế nào rồi?”

Da Luật Qua Liệt lại nói: “Tiêu Hậu, Nam Viện Đại Vương, Bắc Viện Đại Vương tấn công Tháp Vân Lĩnh thất bại; Da Luật Sa, Da Luật Địch Liệt lỗ mãng hấp tấp, gặp phải mai phục ở Thông Thiên Hà, tổn thương hơn một nửa. Nhưng đại quân lớn như thế này đã kìm hãm thành công hai đoàn quân của Phan Mỹ và Lý Kế Huân.”

Tiêu Xước mỉm cười, đôi mắt quyến rũ như đoá tường vi nở: “Rất tốt, mặc kệ bọn chúng, lập tức phát binh, thẳng đến thành Bắc Hán, cùng với binh mã Bắc Hán trong ngoài kết hợp, nếu như bắt được Tống Đế thì có phải hi sinh lớn nữa cũng đáng.”

“Mạt tướng tuân mệnh!” Lão tướng Da Luật Qua Liệt hất chòm râu đã bạc trắng của mình, phi ngựa quay về bản trận, giương cờ lên, tiếng kèn lệnh thê lương vang vọng, từng đội quân Khiết Đan bắt đầu đi về phía trước.

Gót sắt đạp xuống đất, từng đội kị binh chậm rãi tiến về trước, đợi đến khi kéo dài khoảng cách với hậu trận thì liền quất ngựa chạy như băng, trông như là một rừng cây cối bằng thép đang di động, đao thương giơ lên, không có người hét, không có ngựa hí. Trong sự trang nghiêm lại trào dâng lên những luồng sát khí.

…………………………………………�� � � �………………………………………

Trong doanh trại quân Tống, chư tướng đang góp lời khuyên Hoàng Đế.

“Thánh Thượng, lần này chủ tướng Khiết Đan là Đại Tổng Quản binh mã Khiết Đan – Da Luật Qua Liệt, người này giỏi về định kế, dùng binh cay độc. Bây giờ bên Phan Tướng Quân, Lý Tướng Quân đang bị người Khiết Đan vây hãm, nhất thời không có cách nào trở lại tri viện. Người Khiết Đan tiến quân thần tốc, xông thẳng tới đây, mục tiêu chính là Thánh Thượng, Thánh Thượng nên sớm lui binh.”

“Thánh Thượng, chúng ta lần này Bắc thượng, mục tiêu là Bắc Hán chứ không phải là Khiết Đan. Bất luận là quân giới hay bố trí, đều không thích hợp để tác chiến với một đội đại kị binh. Chúng ta nên lựa thời cơ mà quyết định nhanh, lập tức rút lui.”

“Thánh Thượng, phía trước là núi xanh, không sợ không có củi đốt…”

“Thánh Thượng, lần này lui rồi thì còn có thể từ từ bố trí lại.

Nếu như đợi người Khiết Đan bày xong thế trận, dùng kị binh để làm tê liệt đường rút của quân ta, đến lúc đấy muốn lui cũng chỉ có thể chọn con đường hà cốc thung lũng khó đi thôi, lúc đó những quân giới, lương thực mà chúng ta tích luỹ được như núi sẽ đều phải vứt đi, không có cách nào mang về được…”



“Thánh Thượng…”

“Tất cả không phải nói nữa.” Triệu Khuông Dận đang ở trong trướng bước nhanh ra, đột nhiên dừng lại, trầm giọng nói: “Trẫm không phải là muốn liều lĩnh. Nhưng Trẫm không thể thoái lui bây giờ, chúng ta phải khống chế người Khiết Đan ở đây, để cho hai đại quân của Phan Mỹ, Lý Kế Huân có thể thoát thân. Đồng thời, chúng ta đánh giặc ở đây mới có thể cho Trình Đức Huyền, Dương Hạo thêm chút thời gian, để họ di chuyển được dân Bắc Hán đến Đại Tống ta. Vì hai đại quân của Phan Mỹ và Lý Kế Huân mà Trẫm cần lưu lại đây. Vì hàng vạn bách dính Bắc Hán, Trẫm cũng cần lưu lại đây.”

Hắn thở từ từ, nói: “Một khi thế lực của địch mạnh lên, quân chúng ta sẽ dốc núi đổ đèo, men theo đường hà cốc sơn lũng mà quay về phía nam. Kị mã người Khiết Đan dù có kiêu dũng đến mức nào thì tới nơi đó cũng không có đất dụng võ, còn về lương thảo và quân giới…”

Triệu Khuông Dận cười nhạt nói: “Cho dù tất cả để lại cho chúng, thì có thể đủ cho chúng ăn trong bao lâu chứ? Trong lòng Trẫm một vạn dân chẳng nhẽ lại thấp hơn một trăm vạn hộc lương thực ư.”

Chúng tướng nghe Hoàng Thượng nói như đinh chém sắt, không khỏi quay mặt nhìn nhau, không khuyên răn nữa, ở một bên sớm đã có hai quan văn bước lên trước tán dương: “Thánh Thượng lấy dân làm trọng, quả là một đấng quân chủ nhân từ…”

Người Khiết Đan đến rất nhanh, cơ hồ như không chậm hơn tam mã của quân Tống. Triệu Khuôn Dật vừa mới đem quân rút về phía dưới thành Bắc Hán, căn cứ vào địa thế để bày bố trận phòng ngự, thì kị binh tiên phong của người Khiết Đan đã đến được phía dưới thành Bắc Hán. Chúng khua chiêng gõ trống, truyền tin vào trong thành. Hoàng Đế Bắc Hán – Lưu Kế Nguyên đang trông chờ mòn mỏi trong thành sớm đã đứung trước cung điện nhìn thấy rất rõ, vừa nhìn thấy binh mã Khiết Đan đến, vui mừng đến mức khoa tay múa chân, cơ hồ như muốn nhảy ngay từ trên lầu xuống.

Hắn vội vàng chạy đến đại điện, lệnh cho thị vệ truyền chỉ phái Lưu Kế Nghiệp, Phùng Tiến Kha nhanh chóng dẫn binh xuất thành dẫn kị binh Khiết Đan đi tìm Tống quân, rồi lại lệnh cho Mật Sứ - Mã Phong nhanh chóng thu dọn kho lương, lục soát đáy kho để chuẩn bị hiếu kính cho đại tướng Khiết Đan, khao kị binh Khiết Đan. Rồi hắn chạy nhanh về hậu cung, chải đầu chỉnh sửa quần áo, cắt lại chòm râu để chuẩn bị đích thân khua chiêng gõ trống, dẫn các tần phi đi nghênh đón quân Khiết Đan.

Triệu Khuông Dật mở thế trận, yên lặng chờ quân Khiết Đan đến. Hắn biết đây sẽ là một trận đánh ác liệt, lợi dụng nội bộ Khiết Đan náo loạn sẽ phát binh thảo phạt Bắc Hán, đó là một nước cờ hiểm, người Khiết Đan nếu như vướng mắc với nội loạn thì sẽ không chịu phát binh, nhưng một khi phát binh rồi thì tạm thời sẽ để lại mâu thuẫn nội bộ, cùng nhau đối phó với bên ngoài. Điều này đối với Bắc Đế Da Luật Hiền mà nói, không tiếc tất cả mọi thứ cũng phải mưu đoạt thắng lợi.

Bây giờ người Khếit Đan đã đột phá hiểm ái đuổi giết đến phía trước, cục diện vốn có lợi với mình thoắt cái đã trở thành bất lợi. Hai đại quân đã bị buộc chân ở bên ngoài, binh mã trong tay mình từ xa mà đến, khổ chiến hơn một tháng, tướng soái binh sĩ đều trở nên mệt mỏi, không còn chút sức lực nào, hắn biết biện pháp tốt nhất lúc này chính là lui quân, hơn nữa là lập tức lui binh, không một chút do dự lui binh.

Nhưng hắn nhất định phải đánh mấy trận, cho dù những trận này có thất bại thì chỉ cần hai đại quân ở phía sau địch có thể tranh thủ rút lui được, thì sẽ giúp Trình Đức Huyền, Dương Hạo có thêm thời gian di dân. Như vậy từ phía chiến lược mà nói hắn cũng đã thắng lợi.

Song, lúc này đối với lực tổng binh phái ra và quyết tâm trợ giúp của người Khiết Đan khi Nam hạ hắn vẫn không hiểu lắm. Hắn lại không biết kẻ đối địch với hắn lúc này không phải chỉ là một Đại Tổng Quản binh mã Khiết Đan, mà còn là người sắp sửa triển khai đại chiến ở đây. Trận chiến này là trận chiến của một Đế một Hậu, Đế của Tống quốc, Hậu của Khiết Đan.

Sau khi tin tức được truyền ra từ trong quân, Trình Đức Huyền và Dương Hại vô cùng kinh ngạc, họ không nghĩ rằng người Khiết Đan lại đến nhanh như vậy, may mà lần này nơi mà họ đi tìm dân chúng Bắc Hán lại hướng về phía xa đội tiên phong Khiết Đan, sau đó cứ tìm theo hướng ngược lại, thì có thể tránh được. Đám sĩ tốt đi đi về sẽ về rất lãng phí thời gian, hơn nữa mấy đoàn người đi xa nhất của họ cũng đang nhanh chóng quay trở về, không cần phải đợi quá lâu.

Hai người họ lập tức chuẩn bị, đưa tất cả người già yếu phụ nữ trẻ nhỏ và lương thực lên hết các loại xe kéo to nhỏ, buộc chặt xe lại, làm tốt công việc chuẩn bị cho hành quân đường dài, chờ người phi ngựa đi triệu tập binh tốt các ngả trở về, liền đem hơn một vạn hộ, năm vạn dân chúng đã tìm được vội vàng lên đường trở về Tống.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bộ Bộ Sinh Liên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook