Quyển 14 - Chương 69: Nguyện làm gió mạnh cuốn lấy chiến kỳ
Nguyệt Quan
20/03/2013
Dương Hạo đến chỗ ở của Chiết gia, lại không bị người nào gặp, tuy nói Dương Hạo giờ là quốc vương tây hạ, trên dưới Chiết gia phải theo lễ nghĩa song sự lạnh lùng thấu xương lại dễ khiến người ta cảm nhận được, không riêng sắc mặt Dương Hạo không hài lòng, đến mấy vương phủ thị vệ cùng tiến đến và Mục xá nhân cũng cảm thấy khó chịu thay đại vương.
Chiết gia có phản ứng như vậy, nguyên nhân là Dương Hạo đã cho Không Đầu đến Ngọc Môn Quan kết bái đại ca. Chiết tướng quân giờ là tuyên phủ sứ của triều đình Tống quốc, hắn ở Hà Tây chính là hạt trị của Tống quốc với Hạ quốc, coi như bất luận tư nghị, Dương Hạo cũng nên cung kính lưu lại đô thành thiết đãi mới đúng, nhưng Dương Hạo lại để cho họ đánh đến Ngọc Môn Quan.
Lý do của Dương Hạo cũng đầy đủ, Ngọc Môn Quan là tây đại môn của Hạ quốc, nơi kinh sợ quan trọng của các nước tây vực, Chiết đại tướng quân dù là tuyên phủ Hà Tây, điểm quan trọng này đương nhiên sẽ bất khả bất sát. Vấn đề nằm ở chỗ người nhà Chiết Ngự Huân đều được giữ lại Hưng châu, còn mình hắn thì bị phái đến Sa châu. Chiết Ngự Huân lần này đi là đi một mình còn Ngọc Môn Quan bên đó giờ người nắm binh là ai?”
Đó chính là chi trưởng trong chính thống Dương Hạo – Mộc Ân. Mộc Ân giờ là Đôn Hoàng phó đô chỉ huy sứ kiêm Ngọc Môn Quan tổng binh, binh bên đó đều là do hắn cai quản, lần này Chiết Ngự Huân đi vốn chính là bị nhìn ra, còn toàn môn Chiết gia thì giữ lại Hưng châu.
Song đứng ở lập trường của Dương Hạo dường như là không có gì sai cả, Chiết gia vừa về Hà Tây, Chiết gia cựu bộ Trình Thế Hùng, Nhâm Khanh Thư, Mã Tông Cường đám người họ thậm chí có rất nhiều các thế gia danh tiếng của nguyên phủ châu vui mừng khôn xiết, liên tục tiếp đón khách khứa, tiệc rượu là chuyện thường, bọn họ rất luyến tiếc chủ cũ, đổi ai cũng có thể không đổi cảnh giác?
Song chẳng qua lúc này mối huynh đệ Chiết Dương coi như đã kết thúc. Dương Hạo dùng ngọc tỉ đổi cả nhà Chiết gia về, vốn dĩ là hành động theo đạo lý, lúc này trước mắt rất nhiều người, chẳng qua là mua danh chuộc tiếng Dương Hạo, điều quan trọng vẫn là dùng ngọc tỉ đổi lấy ngôi vương của mình và sự bình an của Hà Tây, còn về đổi về từ già đến trẻ nhà Chiết gia chẳng qua chỉ là thuận theo đạo lý, đổi lấy cái thanh danh thôi, Chiết gia đương nhiên không lĩnh tình.
Nhưng mà Dương Hạo lại không có hứng thú, đi vào hậu trạch sẽ gặp Chiết cô nương, Mục xá nhân nghe tình oán giữa đại vương và ngũ công tử nhà Chiết gia, việc này không thể giấu được người ta, đã rất ồn ào ở thiên hạ rồi, hiện giờ, xem ra đại vương thực cuồng dại không thay đổi, chẳng có cách nào, họ cũng đành vào tiền đình ngồi xếp bàng uống trà, chịu ánh mắt lạnh lùng của Chiết gia.
“Nghe nói vị ngũ công tử đó có tầm nhìn hơn người, kiêu ngạo lắm, có thù cũ với Thục Phi nương nương. Trước đây vì không hợp mà vung tay, giận dữ rời đi, từ đó ở đâu không rõ. Mãi đến khi Phủ Châu thất thủ, nàng mới bất đắc dĩ quay về, nhưng sau khi giao phó bộ cũ Chiết gia cho Dương Hạo xong lại không cáo biệt mà đi, hiển nhiên là không coi đại vương ra gì. Lúc đó có việc cầu người còn như thế, giờ đại vương đối đãi với đại ca nàng ấy thế này, nàng ấy lại còn…”
Nghĩ đến đây, Mục xá nhân không cảm nhận được mình giờ đã cảm nhận được sự lạnh nhạt ghê gớm, khẽ uống một hớp trà, Mục xá nhân và Chiết Duy Chính của bên đãi khách thản nhiên ngồi nói chuyện trời đất..
Khuê phòng của Tử Du, bình sứ được cắm mấy bông hoa mai, trong tấm kính, Dương Hạo và Tử Du gặp nhau, tóc mai va chạm vào nhau, cảm nhận được sự ôn tồn.
Mái tóc của Tử Du buông xuống bờ vai, nàng dùng tay búi nó lại, rồi lấy cây trâm cài qua, mái tóc được vén lên để lộ khuôn mặt trái xoan. Cổ cao trắng nõn nà chiếu vào trong kính giống như một con thiên nga, vô cùng tao nhã.
“Ta sớm đã sắp xếp, vốn dĩ không có dự định để nàng tham gia, Trúc Vận và Cẩu Nhi có thể hoàn thành được đại sự này, nàng không cần rời đi nữa, được không?”
Dương Hạo giống như một con chó nhỏ ngửi ngửi mái tóc thơm ngát của nàng, rồi lại giống như con quỷ hút máu người đang chực cắn lấy cổ nàng, khiến tử Du hoảng sợ trốn tránh: “Hạo ca ca, ta cũng muốn cùng ở với chàng, song,…giờ chàng và đại ca ta đang như vậy, tính tình của ta nếu như gần kề chàng, khó tránh được để lòng người hoài nghi, nếu như không phải để gặp mặt thì ta ở đây có ý nghĩa gì?”
Tử Du tóm lấy bàn tay đang có ý đồ bất chính của Dương Hạo, liếc mắt nhìn hắn, gò má khẽ ửng đỏ nói: “Lại còn nói, Tiểu Diệc võ nghệ cao cường, Trúc Vận lại là người có lai lịch giang hồ phong phú, nhưng việc lần này làm lại không phải là chuyện giang hồ, mà là đề cập tới triều đình, có rất nhiều chuyện họ không thể hiểu. Một chút lỗi nhỏ tưởng chừng bình thường có thể dẫn đến toàn bộ kế hoạch hoàn mỹ thất bại.
Ta biết chuyện này quan trọng như thế nào với chàng. Triệu Đức Phương và Vĩnh Khánh công chúa ở Biện Lương là hai người hoàn toàn vô hại, nhưng một khi họ lén chui ra từ Biện Lương thì sẽ là vũ khí mạnh nhất, có thể tiêu hủy được hình thượng giả nhân giả nghĩa mà Triệu Quang Nghĩa bao năm gây dựng, giao động Tống triều lập quốc, tranh đoạt lòng dân thiên hạ, cho chàng làm chủ Trung Nguyên, thống nhất thiên hạ với sáng tạo tốt nhất.
Hạo ca ca, người ta nếu như đã giao cả tâm cho chàng, việc của chàng đương nhiên sẽ chính là việc của ta, ta ở đây không làm được gì cả còn ở Biện Lowng ta lại có thể phát huy tác dụng rất lớn. Chàng là ta, là Chiết gia, bỏ bao nhiêu công sức vậy rồi, nghĩ tới chuyện tranh đoạt trước đây, lòng người ta thực rất hối hận..”
Vài sợi tóc rơi xuống, nàng sâu kín nói: “Về sau…về sau gả cho chàng, người ta sẽ giúp chồng dạy con, khó mà ra khỏi cửa, với sản nghiệp của chàng cũng chẳng giúp được gì cả, lần này chàng hãy để ta đi đi, làm xong chuyện này, ta…ta mới có thể ưỡn ngực đối mặt với Diễm Diễm”.
“Nàng…nàng còn đang tính toán…”
Chiết Tử Du khẽ lắc đầu, nhìn mình trong gương, mỉm cười nói: “Không, giờ ta chỉ biết, ta yêu chàng lắm, chàng quan tâm tới ta thế là đủ rồi. Ta không phải là tranh cao thấp với cô ấy, chỉ là vì, việc này rất quan trọng với chàng. Cho nên, ta phải giúp chàng. Nếu như cô ấy có cơ hội như này, ta tin cô ấy cũng sẽ không chần chừ mà giúp chàng, cô ấy làm được tại sao ta lại không làm được chứ?”
Nàng khẽ cắn nhẹ lên tay Dương Hạo nói: “Chàng không hy vọng mỗi người đều cảm thấy ta chỉ biết giận rỗi chàng, mà vẫn được chàng sùng ái?”
Dương Hạo cười méo mó nói: “Nàng…thế này còn không phải là nàng đang phân cao thấp ư?”
“Ta không”.
Dương Hạo bất đắc dĩ lắc đầu: “Tính cách của nàng mãi mãi không thể sửa được”.
Chiết Tử Du nhìn hắn trong gương cười nghịch ngợm, rồi bỗng dùng giọng nói dịu dàng nói: “Thế chàng muốn để người ta sửa sao đây?”
Sự yêu kiều động lòng người bỗng tạo thành ma lực đáng yêu đến cực điểm, nàng chưa bao giờ học sự yêu kiều của Oa Nhi nhưng thái độ vừa nãy nàng dùng khiến ngay cả Dương Hạo luyện song tu công pháp, định lực thâm hậu cũng phải sáng mắt lên.
Dương Hạo ngẩn người đẫn đờ bất giác cười, rồi tự cảm thấy xấu hổ, lắc lắc cái đầu nói: “Đàn ông các chàng thích người phụ nữ như thế này phải không?”
Dương Hạo cười nói: “Bộ dạng thế nào ta đều thích”.
Tử Du khẽ hừ một tiếng, Dương Hạo đặt cằm trên vai nàng, trầm tư rồi nói: “Được rồi, nàng đương triều nhất chiêu đoạn lương thực, suýt nữa thì làm tan cái giá của đại Tống, có nàng tiểu ma nữ này tọa trấn Khai Phong phủ, nắm chắc đích lớn hơn một chút, nhưng…”
“Nhưng gì ạ?”
Mặt Tử Du lại đỏ hồng lên, tuy nàng đã cố gắng, đã chắc như đinh đóng cột là làm nữ nhân của hắn, nhưng dù sao cũng chưa phải phu thê, có vài hành động lúng túng nàng vẫn chưa quen.
Dương Hạo nói: “Nhưng…nàng đã đoán sai chút”.
“Gì ạ?”
“Ta muốn đưa Triệu Đức Phương ra, nhưng không phải là lợi dụng hắn đến để đối phó với Triệu Quang Nghĩa”.
Dương Hạo trở nên nghiêm túc nói: “Dù nàng có tin hay không, kế hoạch của ta dừng ở lũng hữu. Hà Tây lũng hữu đều phải nắm chắc thủ quân, thực lực của ta không dễ để cho tống quốc phát binh thảo phạt đâu. Hơn nữa sẽ không thể có một trận chiến, không ngừng dừng lại dụng binh với ta. Triệu Quang Nghĩa không là một huynh đệ tốt cũng không phải một thúc phụ tốt.
Nhưng làm hoàng đế, trong vô vàn cái phải lo lắng, hắn được coi như là chức xứng đáng nhất, tống quốc dưới quyền thống trị của hắn, con dân bách tính sẽ không hỏng hơn. Điều quan trọng là, tống quốc binh cường mã tráng, ta không nắm được phần chắc là đánh bại được nó coi như vũ lực mạnh như Liêu quốc cũng không thể. Cho nên, không vì Trung Nguyên mà con dân bách tính lại một lần nữa rơi vào ngọn lửa chiến tranh, ta cũng không muốn tranh đoạt thiên hạ với hắn. Nguy hiểm và lợi ích, cũng chẳng đáng”.
Chiết Tử Du hoang mang đứng lên: “Vậy chàng…”
Dương Hạo ngồi thẳng người dậy nói: “Ta có thể có hôm nay, không rời nổi có Triệu Khuông Dận, cho dù ý hắn không phải vì để bồi dưỡng ta, ta nhiều lần thoát chết không thể rời khỏi Vĩnh Khánh công chúa và Tống hoàng hậu, Triệu Đức Phương được mấy vị cô nhi quả mẫu giúp đỡ, dù là ý đồ của họ cũng không phải vì ta…”
Trong đầu Dương Hạo hồi tưởng lại việc Triệu Khuông Dận đưa hắn vào điện đứng bia, chậm rãi nói: “Triệu Đức Chiêu đã chết rồi, ta dám chắc chắn, Triệu Đức Phương một khi trưởng thành tất sẽ chết bất đắc kỳ tử. Ta muốn cứu hắn, song xuất phát từ chính nghĩa, nếu như có thể, ta không muốn hai con trai của Triệu Khuông Dận đều chết oan uổng. Nhưng, ta không vĩ đại như vậy, nếu như dùng các nàng để cứu hắn, ta không làm được, cho nên, lần này nàng đi, nếu như sự bất thành, tất phải tự bảo vệ lấy mình là quan trọng”.
Ánh mắt của Dương Hạo nhìn âu yếm, Chiết Tử Du tin, nàng tin lời Dương Hạo nói là thật, nhưng..một khi thực có một ngày như thế, Hà Tây lũng hữu trong tay, sự phát triển của tình hình, còn có thể đều nằm trong tay hắn sao? Cho dù địa vị có cao đến đâu, quyền lực có mạnh đến đâu, có một số việc ngươi vẫn không thể làm nổi.
Chiết Tử Du không hề nói những điều này ra, hơn nữa còn dịu dàng gật đầu nói: “Vâng ạ, ta theo chàng, nếu như sự bất thành nhất định sẽ tự cứu mình đầu tiên, đưa Trúc Vận và Tiểu Diệc an toàn trở về. Ngày mai, đại ca ta sẽ phải đi Sa Châu, ta biết chàng khó hiểu, cảnh giác diệt trừ Triệu Quang Nghĩa, đại ca ta cũng biết nhưng những người khác ở phủ thượng đều không biết tình hình thực tế, nếu như có gì đó không dễ nghe, chàng đừng để trong lòng nhé”.
Dương Hạo mỉm cười nói: “Đương nhiên sẽ không vậy rồi”.
Chiết Tử Du nghiêng đầu nhìn hắn trong kính, nhìn một hồi lâu, mắt khẽ chớp, Dương Hạo buồn bực nói: “Nàng nhìn gì?”
Chiết Tử Du mỉm cười nói: “Chàng nói thực đi, đưa đại ca của ta sung quân đến Ngọc Môn quan chỉ là vì tác chiến cho Triệu Quang Nghĩa xem, hay là thực sự có ý phòng ngừa rắc rối?”
Dương Hạo bất giác nói: “Nàng tại sao lại nhìn…?”
Chiết Tử Du suy nghĩ cẩn thận, nói: “Những năm này gian khổ với Phủ Châu, Phủ Châu đối với ca ấy mà nói là vinh quang, nhưng cũng là phần gánh nặng, trải qua một kiếp, những gì nên khám phá đại ca ta cũng đã khám phá rồi. Ca ấy không có cách gì khác, song ca ấy không có không có nghĩa là mọi người không có, bộ hạ cũ của Chiết gia ta không còn nữa. Thật cũng tốt mà giả cũng tốt, ta cảm thấy như này mới là cách hay không là tổn thương tới hòa khí. Nếu như đổi ta là chàng, ta cũng không nghĩ ra cách nào hay hơn cả…”
Nàng say đắm nhìn Dương Hạo, bỗng bật cười nói: “Ta phát hiện ra rằng, dù việc bất lợi với chàng hay là chuyện bất đắc dĩ phải nhượng bộ, chàng đều sẽ có khả năng lợi dụng nó, điểm mạnh lớn nhất bộc lộ từ bên trong, chàng ấy à, thực có tiềm chất làm gian thương”.
Dương Hạo bật cười nói: “Nếu như không có chuyện này, làm sao có thể lọt vào mắt xanh của tiểu thư được”.
Chiết Tử Du khoanh tay hừ nói: “Ngày mai, ta cũng cần phải đi, chàng thì sao, ngoài theo đuổi A Cổ Lệ vương phi còn có dự định gì nữa?”
Dương Hạo cười ha ha nói: “Biết rõ là giả còn ghen sao nàng?”
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve đùi của Chiết Tử Du, ôm chặt lấy tiểu mỹ nhân, Dương Hạo bừa bãi một phen rồi mới ôn tồn nói: “Tử Du à, nàng nói vậy ta oan uổng quá, thực ra việc ta phải làm còn nhiều lắm đấy. Những thứ phải ăn quá là nhiều, hóa ra cũng khá là tốt, giờ ngoại địch vừa đi, mầm nguy hiểm nội bộ lại lục đục, có cái ta phải bóp chết nó ngay từ bên trong, có cái ta phải nóng vội, đốt cháy giai đoạn, thúc nó nhanh chóng bộc phát ra, còn có sự điều chỉnh quân đội, điều chỉnh nhóm quan lại, dựa vào đặc điểm từng nơi mà phát triển ngành nghề.
Ví dụ như, dân chúng Cam Châu thường kinh doanh buôn bán và nghề thủ công nghiệp là thế mạnh, bọn họ rải rác trên thảo nguyên , trên sa mạc làm việc chăn nuôi súc vật, song mảnh đất này không gọi là màu mỡ, khu biên giới của bộ lạc này rất khó khăn. Đặc biệt là sau khi trải qua những ngày đại chiến, Dạ Lạc Hất lại mang thanh niên cường tráng tinh nhuệ trong bộ lạc đi, biên giới của họ lại càng thêm khó khăn, mùa đông năm nay, ta có bổ sung cho họ lượng lớn lương thực, nhưng mấy chục vạn người, lo sao xuể.
Ta chuẩn bị bảo A Cổ Lệ cho phép mở rộng thương nghiệp và nghề thủ công nghiệp ở Cam Châu. Hạ Lan sơn dựa vào mảnh đất phì nhiêu màu mỡ được sông Hoàng hà bồi đắp nên, đợi vào mùa xuân, ta chuẩn bị giao bộ lạc nghèo bên Cam Châu cho họ làm canh tác, như vậy có thể giải quyết được nhân khẩu, nhanh chóng khai phá được sự màu mỡ của đất đai, thứ hai nữa là có thể mau chóng nâng cao điều kiện sống của bách tính bên Cam Châu”.
Chiết Tử Du thản nhiên cười nói: “Cam Châu mạnh về phát triển thủ công và buôn bán, ngoài ra có thể mau chóng cải thiện cuộc sống của họ, còn có thể thông qua buôn bán trao đổi mà hòa hợp với các bộ lạc khác, đồng thời, Cam Châu giảm thiểu sản nghiệp cơ bản của mình mà trọng về công thương nghiệp, lấy kết quả của công thương để đổi lấy lương thực…Như vậy sự ỷ lại của nó với khu vực khác càng bị đè nặng hơn, hai mươi vạn người Hồi Hất, được coi như sóng gió nổi dậy, đại vowng người thực thi tiểu kế, giải quyết được vấn đề trung thành của lực lượng không an phận nhất có được không?”
Dương Hạo vuốt nhẹ sống mũi nàng cười nói: “Ta chỉ biết, chẳng có gì là giấu được nàng cả”.
Chiết Tử Du nhăn mũi nói: “Hạ Lan sơn trăm ngàn năm qua được Hoàng Hà bồi đắp, thực sự thích hợp với nông canh, song chỉ là việc trồng trọt thôi, đưa những bộ lạc nghèo ở sa mạc chăn nuôi gia súc chưa chắc có thể khiến cho khu vực nông nghiệp phát triển mạnh. Đợi đến khi số nhân khẩu được tập trung lượng lớn lại, chàng sẽ phát hiện ra rằng khai hoang nông canh cũng không chỉ đơn giản như chàng nghĩ, trồng trọt, công cụ canh tác, đất đai là những điều kiện khiến cho lương thực vào mùa bội thu, chỉ một số lượng nhỏ người thôi là đã vét sạch cái kho lương thực của chàng rồi, chỉ dựa vào triều đình thôi sợ là không phát triển được theo ý muốn”.
Dương Hạo sáng bừng mắt lên, vui vẻ nói: “Không sai, Xung đại học sĩ, hộ bộ Phạm thượng thư đều đã nhắc tới vấn đề này với ta, Nữ gia cát có cao kiến gì không vậy?”
Chiết Tử Du nói: “Hai vị đại nhân có cách nghĩ thế nào?”
“Hai ý kiến trái chiều nhau”.
Dương Hạo chau mày nói: “Phạm Tư Kỳ nắm hộ bộ, ta muốn phát triển nông canh nhưng bên đó hắn thiếu tiền thiếu người thiếu mọi thứ, cái gì cũng thiếu, không bột đố gột nên hồ. Khi tây chinh Ngọc Môn, trên đường đi chiếm Lương Can Túc Qua Sa Châu, rất nhiều chư hầu địa phương và hào môn thế gia đối nghịch với ta bị ta rời đến Hạ Châu, giờ lại rời đến Hưng Châu, những hào thân thế gia này không thể rời khỏi mảnh đất cũ, đồn điền nhà cửa và khách điếm đều bán sạch rồi, giờ trong tay có tiền cũng chẳng có chỗ nào mà góp vốn, thực sự có thể mượn tài sản của họ, xác định rõ ràng địa bàn cho bọn họ, từ bọn họ mà chiêu nạp tá điền, rồi được cung cấp công cụ, trâu cày, giống và vật chất sinh hoạt, thì có thể hoàn toàn khai phá đất được.
Song, Xung đại học sĩ thì lại nghĩ khác, hắn nói, thế mạnh nắm lấy lượng lớn đồn điền có diện tích khá rộng, dựa theo luật pháp nghiêm minh thế này, chế độ nghiêm minh thế này, họ có thể lợi dụng quyền thế, cách nghĩ để trốn tránh thuế má và các loại sai dịch, nếu không thì toàn bộ gieo vạ cho tá điền, không ngừng nâng cao địa tô, còn tá điền thì không có năng lực trốn tránh thuế má của quan phủ, lại không thể có nhiều tiền nổi mà nộp thuế má, cuối cùng chính là đã giàu càng giàu thêm, mà đã nghèo càng nghèo đi.
Một khi thuế má quá nặng, hoặc là tai họa không đến thì sẽ vạch trần nhiều thứ, đó chính là căn nguyên của loạn dân nổi lên. Vì vậy cho rằng hay là nên bằng đất vườn, không nói tới đất vườn tuyệt đối, cũng nên tránh hào thân thế gia nắm đất vườn đa số. Nếu không, giống như …vấn đề trước mắt cần giải quyết, chôn vùi mầm móng gây tai nạn và rắc rối có lẽ cần năm mười năm, có thể cần trăm năm”.
Dương Hạo thở dài nói: “Vấn đề này nó là như vậy, không cho hào thân thế gia chiếm lượng lớn đất đai nữa, họ sẽ không có hứng thú bỏ tiền ra cho dân khai hoang canh tác, không hưng trí mua công cụ, trâu cày, hạt giống, càng không nói đến sản lượng thu được cung cấp cho dân chúng. Ta cũng không phải là sơn đại vương, lẽ nào có thể để tiền trong túi áo cho người ta giật lấy? Nhưng nếu như dựa vào chủ ý của Phạm Tư Kỳ thì…”
Dương Hạo lắc đầu, sắc mặt trầm xuống, làm một đại vương đương nhiên mở mày mở mặt, nhưng ngoài mang một câu nói rõ ràng ra để so sánh: “Dù khi ta chết đi, đâu thèm biết lũ lụt ngập trời”. Nếu như không thi hành biện pháp chính trị thì không phải là tính toán cho đời sau được?”
Chiết Tử Du quay đầu sang chỗ khác, kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn nói: “Lúc trước, chàng với thân phận là Tống quốc tuyên phủ sứ tuyên phủ Đường quốc, đã từng đi rất nhiều nơi ở Giang Nam mà không hiểu về thuế má Giang Nam sao?”
Dương Hạo nói: “Lúc đó ta không nghĩ tới việc mình làm hoàng đế, đi tìm hiểu nó để làm gì chứ? Thời gian đó, việc chủ yếu mà ta làm là hiểu về địa lý sơn xuyên Đường quốc, bố trí binh mã, kinh tế của người dân, đương nhiên hiểu không nhiều, sao vậy? Thuế má giang nam có gì đặc biệt ư?”
Chiết Tử Du mỉm cười nói: “Hóa ra là như vậy, ý ta nói, Giang Nam có rất nhiều thứ đều đi trước phương bắc, rồi nhanh chóng được lan ra, ta vì gia huynh lúc đó là chủ của Phủ Châu, tự quản một nơi, có được nguyên do của dân lại rất chú ý tới những thứ này. Theo như ta được biết khu phương bắc Phách Châu nơi chàng ở có thể thuê mướn tá điền, địa chủ cung cấp đất, công cụ, hạt giống, trâu bò, sản lượng mỗi năm thu hoạch được, có thể được 50%, 60%, thậm chí có thể là 80%”.
Cái này Dương Hạo biết, gật đầu nói: “Không sai, Đinh gia lúc đó với số đất đai màu mỡ, phân chia tá điền thu được đến 60%, nếu như khu vực nào màu mỡ có thể được 80%”.
Chiết Tử Du nói: “Chính là như vậy, tá điền trồng trọt, dù như thế nào, thu hoạch càng nhiều, cái mà điền chủ có càng nhiều, cho họ càng có hạn, cho nên các tá điền còn ngày nào, thì chẳng quan tâm gì tới đất đai. Mà số thu hoạch hàng năm của điền chủ thì cũng phải lên xuống, như vậy, gặp điền chủ tốt bụng, không đổ thuế má lên người tá điền, cũng sẽ gặt ít thành công, từ đó mà trốn thuế má”.
Phạm Tư Kỳ đứng ở vị trí hộ bộ, điều nghĩ là chính sách phát triển nông canh như thế nào cho hiệu quả nhất, kinh tế phát triển, còn Xung Phóng là nội các đại học sĩ, nắm toàn bộ toàn cục, điều suy nghĩ phải toàn diện chút, liên quan đến an toàn chính trị, kết quả hai người đều có ý kiến trái chiều trước mặt Dương Hạo, thực làm khó cho hắn quá. Lúc này nghe Chiết Tử Du nói, dường như nàng có cách tương đối hay, lập tức tập trung nghe nàng nói.
Chiết Tử Du nói: “Ở Giang Nam phần lớn đều thực hiện theo hạn ngạch, cũng chính là nói, dù được mùa hay mất mùa, hàng năm tá điền đều phải đưa ra mức thuê ban đầu, rồi sau đó dù có dư ra bao nhiêu đều quy về mình, thực hiện hạn ngạch, điền chủ rời khỏi việc quản lý sản lượng nông canh, chỉ để ý tới thu thuê, đất vườn thu hoạch tốt xấu cũng không cần quan tâm.
Điền chủ khống chế tá điền yếu đi, trồng cây gì, thì cũng có thể tự quyết định được, chỉ cần đến kỳ có thể giao nộp địa tô đúng hạn hoặc những vật ngang giá. Đồng thời, ở hạn ngạch thuê, nếu như thu hoạch nhiều, chính tá điền phải được nhiều, vì thế mà càng yên tâm nông sản, càng nhiệt tình cải tiến công cụ sản xuất, học kỹ thuật canh tác, tiên hành cày sâu quốc bẫm, chú ý bảo vệ độ màu mỡ cho đất, trong nhà sẽ có dư lương thực hơn, trong nhà có vài người còn có thể làm ra lương thực, dệt vải, nuôi gà hoặc là làm thợ mộc trong lúc chờ việc”.
Dương Hạo giật mình: “Mẹ nó chứ, đây chẳng phải chính là nhận thầu đất đai, tự chịu trách nhiệm lời lỗ, sao ta lại không nghĩ ra được chứ?”
Tử Du nói: “Còn có vài điền chủ không xuất thuê đất, mà tự xây thủy lợi, thuê công nhân trồng trọt thu hoạch, rồi dựa vào lượng lao động mà trả tiền công, công nhân dựa vào tiền công để đi mua những thứ cần thiết cho cuộc sống. Ta nghĩ, chúng ta ở đây cũng có thể sử dụng cách này, như vậy, có thể bảo trì khát vọng của thân hào, lại có thể bảo đảm họ không có cách nào gieo vạ thuế má cho tá điền, triều đình cần thu thuế, chỉ cần bảo đảm tính xác thực về đất đai đo đạc, họ muốn chạy trốn lậu thuế, độ khó cũng dần tăng lên. Muốn nghĩ ra kế vẹn toàn, sợ hơi khó, song cách này có thể trung hòa ý kiến của Xung đại nhân và Phạm đại nhân, chàng thấy sao?”
Dương Hạo thở dài nói: “Ta chỉ thấy…hơi tiếc”.
Chiết Tử Du nhướn mày, kinh ngạc nói: “Luyến tiếc chuyện gì ạ?”
“Ta cảm thấy hơi tiếc vì đã không lấy nàng về, ta thấy, đợi nàng về phải cho vào các làm đại học sĩ mới đúng”.
Nghĩ tới lần chia tay sắp tới, Chiết Tử Du bỗng cảm thấy cay cay khóe mắt, nàng xoay người lại khẽ tựa vào cổ hắn, má cọ cọ dịu dàng nói: “Luyến tiếc chàng á…đợi thiếp về chàng nhé, chàng cần người ta bên cạnh hầu hạ giường chiếu, người ta sẽ là một người phụ nữ ngoan ngoãn phục vụ chàng, chàng muốn người ta vào các giúp chàng, người ta cũng sẽ vào, chàng muốn người ta tham tán việc quân cơ đi theo xuất chiến thì người ta cũng sẽ làm ngọn gió cuốn quanh chiến kỳ, thế nào cũng được, theo chàng nếu chàng thích…”
Dương Hạo cảm động vô cùng, không muốn nàng bị tổn thương, thế là trêu chọc: “Miệng nhỏ nhắn mà nói lời đường mật thế, chẳng có lẽ là thường ăn mật ong, cho ta nếm tí nào…”
Hắn nâng cằm Tử Du, hôn lên đôi môi đỏ mọng ướt át, môi chạm môi, mắt Tử Du lim dim như đang mơ màng.
***
Tháng hai đầu xuân, triền núi Hà Tây vẫn là một màu trắng tuyết, ánh mặt trời chiếu rọi lên một bên lũng hữu, còn nước băng đã tan. Nếu như không lại gần thì rất khó nhìn thấy bụi cỏ xanh biếc đang nhú, màu xanh tuy không rõ, mặt trời trên sườn núi là một mảng màu đỏ tươi đẹp. Đó chính là mùa hoa quyên nở rộ.
Có đến hai ba mươi khoái mã đang lao đến từ sơn đạo, một con gà cảnh trên lưng ngựa, thỏ xám, chó với cái cổ họng phập phồng, Hô Diên đại đầu thủ lĩnh lần này đi săn trong núi đã thắng lợi trở về.
Vó ngựa phi như bão táp làm vụn đá sơn đạo, âm thanh vang vọng ra từ trong cốc. Con đường nhỏ này là con đường quan trọng vào trại, bỗng nhiên bụi hoa quyên trên sườn núi như ngọn lửa dấy lên, mấy bông hoa quyên bay lên, bên dưới là mấy võ sĩ phục ở dưới. Võ sĩ chỉ có ba, ăn mặc kiểu săn bắn, ba người này rất cao, nhảy một cái, giương cung lắp tên, rồi phập một cái nhanh như chớp lao tới người Hô Diên Ngạo Bác, ba mũi tên vừa nhanh vừa chuẩn, thị vệ trước thấy có gì bất thường, vừa hét lớn có thích khách, vừa rút đao ra khỏi vỏ, nhìn về phía chỗ ba người mai phục.
Ba tên thích khách bỗng nhiên xuất hiện, mũi tên bắn vừa nhanh vừa chuẩn, bọn thị vệ mau chóng bảo vệ quanh Hô Diên Ngạo Bác, tuy đã khẩn trương né mũi tên nhưng một mũi tên trong đó vẫn vượt qua, cắm đúng vào ngực trái, Hô Diên Ngạo Bác hét lớn rồi té xuống ngựa.
“Bảo vệ đại nhân, bắt thích khách”.
Đám thị vệ được huấn luyện nghiêm chỉnh, một số người nhanh chóng chạy tới bảo vệ trung tâm Hô Diên Ngạo Bác, một số khác thì đứng vòng ngoài, cầm cung tiễn, ngừa có sát thủ khác mai phục, ba sát thủ trên sườn núi bắn xong tên vội vàng chạy lên trên núi, tuy trên núi tốc độ chạy không nhanh nhưng đám thị vệ Hô Diên Ngạo Bác lại giỏi cưỡi ngựa bắn cung, lập tức mở cung tên nhắm bắn liên hồi, ba tên tuy lẩn tránh mau lẹ, né tránh mũi tên, nhưng có đến mười mấy thị vệ cùng nhau bắn tên, nên vận mệnh của ba tên đó cũng đã được định đoạt…
Khai dương trại, Hô Diên Ngạo Bác nhìn chằm chằm vào mũi tên được bắn chuẩn xác trên ngực cười nhạt một tiếng.
Bên cạnh, phó thống lĩnh Phục Khiên trầm giọng nói: “Đây là lần thứ ba thích khách rồi, trên tên có kịch độc, cho dù không bắn trúng ngực, một khi trúng tên, cơ hội sinh tồn rất nhỏ. Đại nhân nên nghỉ ngơi”.
Hô Diên Ngạo Bác cười thản nhiên: “Lần trước chúng phái người sơn dã Hoành sơn đến ý đồ tập kích sơn trại ta, đánh hỏng cửa trại, kết quả là quăng mũ cởi giáp, sợ hãi mà chuồn về. Lần này cả gan phải thích khách thực là nực cười, coi như là giết được ta đi, có bảy vạn bộ đội trấn thủ ở đây, chúng có thể bước nổi vào Tiêu Quan nửa bước không. Hừ, nói Hà Tây Dương Hạo là anh hùng giỏi giang lắm, phá thành phá trại, không gì không thể, nhưng hắn đối phó với Hô Diên Ngạo Bác này chỉ có thể dùng thích khách lén bắn tên mà thôi, ta thấy tên này chẳng có gì là giỏi cả, thực là nực cười, thực kỳ quái, Lý Quang Duệ, Lạc Nhung Đăng Ba, Dạ Lạc Hất, Long Hàn Hải đám người đó là những nhân vật lừng lẫy ở Hà Tây sao lại thất bại trong tay tên này?”
Thủ lĩnh Khai Dương trại Xích Tôn cười nói: “Có thể thấy, đám người Lý Quang Duệ, Lạc Nhung Đăng Ba, Dạ Lạc Hất, Long Hàn Hải cũng chẳng tài giỏi gì, chỉ là khi Dương Hạo tung hoành Hà Tây thì Hô Diên đại nhân đang phụ tá Thượng Ba Thiên đại nhân chinh phục lũng hữu chư bộ, nếu không thì, với tài của Hô Diên đại nhân chỉ cần cho ba vạn quân thảo phạt Hà Tây cũng sẽ tạo được thế như chẻ tre, bách chiến bách thắng, làm sao đến lượt Dương Hạo kia ra vẻ ta đây”.
Hô Diên Ngạo Bác ngửa mặt lên trời nói: “Đến mà không có lễ, hắn đã phái thích khách tới, Phục Khiên, ngươi mang người đi, đường đường chính chính đánh cửu dương trại của hắn, trả thù cho ta. Hừ hừ, Tiêu Quan hiểm không thể leo tới, Hô Diên Ngạo Bác trấn thủ ở đây, dù Dương Hạo hắn có phái mười vạn đại quân, cũng sẽ cống hiến cho ta lấp đầy đáy cốc của ta thôi. Ta muốn xem xem, Dương Hạo hắn có bản lĩnh gì mà đoạt Tiêu Quan của ta”.
***
Tiếng sấm rung trời, nước mưa trút tầm tã, một mảnh trời mênh mộng, nước mưa đổ mạnh xuống mặt đất, mùi đất xông lên mũi, chỉ một lúc sau, dòng suối nhỏ hình thành trên đất, gió cuốn theo hơi ẩm đập vào mặt.
Trong tiếng mưa như trút, có mấy người khoác áo tơi đang đi trên con đường nhỏ.
“Ôi ôi, Xung tướng công, Phạm đại nhân, hai người đi chậm chút, kẻo trượt chân đó”.
“Không sao đâu mà”. Xung Phóng cười to nói, hắn và Phạm Tư Kỳ tuổi tác cũng không chênh nhau quá nhiều, hơn ba mươi tuổi, vào thời điểm còn trẻ trung khỏe mạnh, trước đây cũng không phải là công tử nhà giàu sống nhàn nhã sung sướng, con đường như vậy không phải là chưa đi qua, hai người này cũng chính là người dẫn đường, mặc áo đuôi ngắn quần dài cho tiện đi lại, dưới chân là đôi giày rơm, đi đường lầy lội cũng không hấn gì.
“Chính là đây ư?”
Xung Phóng dừng bước, chỉ tay về phía trước, đây là một mảnh đất phì nhiêu mà Hoàng hà bội đắp nên, song do khu Hưng châu dân cư có hạn, tuy nói nơi đây màu mỡ nông canh phát triển, song cũng chỉ là so sánh với địa phương khác mà thôi, giờ cần phải khai khẩn thành mảnh ruộng tốt màu mỡ hơn.
Trước mặt Xung Phóng hiện giờ chính là mảnh đất đang khai khẩn, trời mưa các nông phu còn đang cày bừa miệt mài, những nông phu với cơ thể cường tráng kéo bừa để lộ bắp thịt đen nhánh, kéo bừa với khí thế hừng hực. Mảnh đất được cày xới thành mảnh đất phì nhiêu, vốn không cần phải mất mấy năm mứoi có thể trở thành đất quen, họ đang tranh thủ thời gian gieo hạt khai hoang.
Ông chủ cung cấp nông cụ, trâu cày, giống tốt, mỗi năm lương thực phải nộp là cố định, có thể trồng nhiều bao nhiêu là do mình, những nông phu này đương nhiên là làm rất chăm chỉ, pak ngồi xổm xuống cầm lấy đất bùn đang được cầy xới, bùn đất đen nhánh, nắm chặt nó không hề có một hòn đá nào, Phạm Tư Kỳ không khỏi cười phá lên: “Tốt, tốt lắm, đây chính là đất tốt đây. Ha ha, đợi đến khi thu hoạch xem, sản lượng sẽ cho bao nhiêu”.
Chiết gia có phản ứng như vậy, nguyên nhân là Dương Hạo đã cho Không Đầu đến Ngọc Môn Quan kết bái đại ca. Chiết tướng quân giờ là tuyên phủ sứ của triều đình Tống quốc, hắn ở Hà Tây chính là hạt trị của Tống quốc với Hạ quốc, coi như bất luận tư nghị, Dương Hạo cũng nên cung kính lưu lại đô thành thiết đãi mới đúng, nhưng Dương Hạo lại để cho họ đánh đến Ngọc Môn Quan.
Lý do của Dương Hạo cũng đầy đủ, Ngọc Môn Quan là tây đại môn của Hạ quốc, nơi kinh sợ quan trọng của các nước tây vực, Chiết đại tướng quân dù là tuyên phủ Hà Tây, điểm quan trọng này đương nhiên sẽ bất khả bất sát. Vấn đề nằm ở chỗ người nhà Chiết Ngự Huân đều được giữ lại Hưng châu, còn mình hắn thì bị phái đến Sa châu. Chiết Ngự Huân lần này đi là đi một mình còn Ngọc Môn Quan bên đó giờ người nắm binh là ai?”
Đó chính là chi trưởng trong chính thống Dương Hạo – Mộc Ân. Mộc Ân giờ là Đôn Hoàng phó đô chỉ huy sứ kiêm Ngọc Môn Quan tổng binh, binh bên đó đều là do hắn cai quản, lần này Chiết Ngự Huân đi vốn chính là bị nhìn ra, còn toàn môn Chiết gia thì giữ lại Hưng châu.
Song đứng ở lập trường của Dương Hạo dường như là không có gì sai cả, Chiết gia vừa về Hà Tây, Chiết gia cựu bộ Trình Thế Hùng, Nhâm Khanh Thư, Mã Tông Cường đám người họ thậm chí có rất nhiều các thế gia danh tiếng của nguyên phủ châu vui mừng khôn xiết, liên tục tiếp đón khách khứa, tiệc rượu là chuyện thường, bọn họ rất luyến tiếc chủ cũ, đổi ai cũng có thể không đổi cảnh giác?
Song chẳng qua lúc này mối huynh đệ Chiết Dương coi như đã kết thúc. Dương Hạo dùng ngọc tỉ đổi cả nhà Chiết gia về, vốn dĩ là hành động theo đạo lý, lúc này trước mắt rất nhiều người, chẳng qua là mua danh chuộc tiếng Dương Hạo, điều quan trọng vẫn là dùng ngọc tỉ đổi lấy ngôi vương của mình và sự bình an của Hà Tây, còn về đổi về từ già đến trẻ nhà Chiết gia chẳng qua chỉ là thuận theo đạo lý, đổi lấy cái thanh danh thôi, Chiết gia đương nhiên không lĩnh tình.
Nhưng mà Dương Hạo lại không có hứng thú, đi vào hậu trạch sẽ gặp Chiết cô nương, Mục xá nhân nghe tình oán giữa đại vương và ngũ công tử nhà Chiết gia, việc này không thể giấu được người ta, đã rất ồn ào ở thiên hạ rồi, hiện giờ, xem ra đại vương thực cuồng dại không thay đổi, chẳng có cách nào, họ cũng đành vào tiền đình ngồi xếp bàng uống trà, chịu ánh mắt lạnh lùng của Chiết gia.
“Nghe nói vị ngũ công tử đó có tầm nhìn hơn người, kiêu ngạo lắm, có thù cũ với Thục Phi nương nương. Trước đây vì không hợp mà vung tay, giận dữ rời đi, từ đó ở đâu không rõ. Mãi đến khi Phủ Châu thất thủ, nàng mới bất đắc dĩ quay về, nhưng sau khi giao phó bộ cũ Chiết gia cho Dương Hạo xong lại không cáo biệt mà đi, hiển nhiên là không coi đại vương ra gì. Lúc đó có việc cầu người còn như thế, giờ đại vương đối đãi với đại ca nàng ấy thế này, nàng ấy lại còn…”
Nghĩ đến đây, Mục xá nhân không cảm nhận được mình giờ đã cảm nhận được sự lạnh nhạt ghê gớm, khẽ uống một hớp trà, Mục xá nhân và Chiết Duy Chính của bên đãi khách thản nhiên ngồi nói chuyện trời đất..
Khuê phòng của Tử Du, bình sứ được cắm mấy bông hoa mai, trong tấm kính, Dương Hạo và Tử Du gặp nhau, tóc mai va chạm vào nhau, cảm nhận được sự ôn tồn.
Mái tóc của Tử Du buông xuống bờ vai, nàng dùng tay búi nó lại, rồi lấy cây trâm cài qua, mái tóc được vén lên để lộ khuôn mặt trái xoan. Cổ cao trắng nõn nà chiếu vào trong kính giống như một con thiên nga, vô cùng tao nhã.
“Ta sớm đã sắp xếp, vốn dĩ không có dự định để nàng tham gia, Trúc Vận và Cẩu Nhi có thể hoàn thành được đại sự này, nàng không cần rời đi nữa, được không?”
Dương Hạo giống như một con chó nhỏ ngửi ngửi mái tóc thơm ngát của nàng, rồi lại giống như con quỷ hút máu người đang chực cắn lấy cổ nàng, khiến tử Du hoảng sợ trốn tránh: “Hạo ca ca, ta cũng muốn cùng ở với chàng, song,…giờ chàng và đại ca ta đang như vậy, tính tình của ta nếu như gần kề chàng, khó tránh được để lòng người hoài nghi, nếu như không phải để gặp mặt thì ta ở đây có ý nghĩa gì?”
Tử Du tóm lấy bàn tay đang có ý đồ bất chính của Dương Hạo, liếc mắt nhìn hắn, gò má khẽ ửng đỏ nói: “Lại còn nói, Tiểu Diệc võ nghệ cao cường, Trúc Vận lại là người có lai lịch giang hồ phong phú, nhưng việc lần này làm lại không phải là chuyện giang hồ, mà là đề cập tới triều đình, có rất nhiều chuyện họ không thể hiểu. Một chút lỗi nhỏ tưởng chừng bình thường có thể dẫn đến toàn bộ kế hoạch hoàn mỹ thất bại.
Ta biết chuyện này quan trọng như thế nào với chàng. Triệu Đức Phương và Vĩnh Khánh công chúa ở Biện Lương là hai người hoàn toàn vô hại, nhưng một khi họ lén chui ra từ Biện Lương thì sẽ là vũ khí mạnh nhất, có thể tiêu hủy được hình thượng giả nhân giả nghĩa mà Triệu Quang Nghĩa bao năm gây dựng, giao động Tống triều lập quốc, tranh đoạt lòng dân thiên hạ, cho chàng làm chủ Trung Nguyên, thống nhất thiên hạ với sáng tạo tốt nhất.
Hạo ca ca, người ta nếu như đã giao cả tâm cho chàng, việc của chàng đương nhiên sẽ chính là việc của ta, ta ở đây không làm được gì cả còn ở Biện Lowng ta lại có thể phát huy tác dụng rất lớn. Chàng là ta, là Chiết gia, bỏ bao nhiêu công sức vậy rồi, nghĩ tới chuyện tranh đoạt trước đây, lòng người ta thực rất hối hận..”
Vài sợi tóc rơi xuống, nàng sâu kín nói: “Về sau…về sau gả cho chàng, người ta sẽ giúp chồng dạy con, khó mà ra khỏi cửa, với sản nghiệp của chàng cũng chẳng giúp được gì cả, lần này chàng hãy để ta đi đi, làm xong chuyện này, ta…ta mới có thể ưỡn ngực đối mặt với Diễm Diễm”.
“Nàng…nàng còn đang tính toán…”
Chiết Tử Du khẽ lắc đầu, nhìn mình trong gương, mỉm cười nói: “Không, giờ ta chỉ biết, ta yêu chàng lắm, chàng quan tâm tới ta thế là đủ rồi. Ta không phải là tranh cao thấp với cô ấy, chỉ là vì, việc này rất quan trọng với chàng. Cho nên, ta phải giúp chàng. Nếu như cô ấy có cơ hội như này, ta tin cô ấy cũng sẽ không chần chừ mà giúp chàng, cô ấy làm được tại sao ta lại không làm được chứ?”
Nàng khẽ cắn nhẹ lên tay Dương Hạo nói: “Chàng không hy vọng mỗi người đều cảm thấy ta chỉ biết giận rỗi chàng, mà vẫn được chàng sùng ái?”
Dương Hạo cười méo mó nói: “Nàng…thế này còn không phải là nàng đang phân cao thấp ư?”
“Ta không”.
Dương Hạo bất đắc dĩ lắc đầu: “Tính cách của nàng mãi mãi không thể sửa được”.
Chiết Tử Du nhìn hắn trong gương cười nghịch ngợm, rồi bỗng dùng giọng nói dịu dàng nói: “Thế chàng muốn để người ta sửa sao đây?”
Sự yêu kiều động lòng người bỗng tạo thành ma lực đáng yêu đến cực điểm, nàng chưa bao giờ học sự yêu kiều của Oa Nhi nhưng thái độ vừa nãy nàng dùng khiến ngay cả Dương Hạo luyện song tu công pháp, định lực thâm hậu cũng phải sáng mắt lên.
Dương Hạo ngẩn người đẫn đờ bất giác cười, rồi tự cảm thấy xấu hổ, lắc lắc cái đầu nói: “Đàn ông các chàng thích người phụ nữ như thế này phải không?”
Dương Hạo cười nói: “Bộ dạng thế nào ta đều thích”.
Tử Du khẽ hừ một tiếng, Dương Hạo đặt cằm trên vai nàng, trầm tư rồi nói: “Được rồi, nàng đương triều nhất chiêu đoạn lương thực, suýt nữa thì làm tan cái giá của đại Tống, có nàng tiểu ma nữ này tọa trấn Khai Phong phủ, nắm chắc đích lớn hơn một chút, nhưng…”
“Nhưng gì ạ?”
Mặt Tử Du lại đỏ hồng lên, tuy nàng đã cố gắng, đã chắc như đinh đóng cột là làm nữ nhân của hắn, nhưng dù sao cũng chưa phải phu thê, có vài hành động lúng túng nàng vẫn chưa quen.
Dương Hạo nói: “Nhưng…nàng đã đoán sai chút”.
“Gì ạ?”
“Ta muốn đưa Triệu Đức Phương ra, nhưng không phải là lợi dụng hắn đến để đối phó với Triệu Quang Nghĩa”.
Dương Hạo trở nên nghiêm túc nói: “Dù nàng có tin hay không, kế hoạch của ta dừng ở lũng hữu. Hà Tây lũng hữu đều phải nắm chắc thủ quân, thực lực của ta không dễ để cho tống quốc phát binh thảo phạt đâu. Hơn nữa sẽ không thể có một trận chiến, không ngừng dừng lại dụng binh với ta. Triệu Quang Nghĩa không là một huynh đệ tốt cũng không phải một thúc phụ tốt.
Nhưng làm hoàng đế, trong vô vàn cái phải lo lắng, hắn được coi như là chức xứng đáng nhất, tống quốc dưới quyền thống trị của hắn, con dân bách tính sẽ không hỏng hơn. Điều quan trọng là, tống quốc binh cường mã tráng, ta không nắm được phần chắc là đánh bại được nó coi như vũ lực mạnh như Liêu quốc cũng không thể. Cho nên, không vì Trung Nguyên mà con dân bách tính lại một lần nữa rơi vào ngọn lửa chiến tranh, ta cũng không muốn tranh đoạt thiên hạ với hắn. Nguy hiểm và lợi ích, cũng chẳng đáng”.
Chiết Tử Du hoang mang đứng lên: “Vậy chàng…”
Dương Hạo ngồi thẳng người dậy nói: “Ta có thể có hôm nay, không rời nổi có Triệu Khuông Dận, cho dù ý hắn không phải vì để bồi dưỡng ta, ta nhiều lần thoát chết không thể rời khỏi Vĩnh Khánh công chúa và Tống hoàng hậu, Triệu Đức Phương được mấy vị cô nhi quả mẫu giúp đỡ, dù là ý đồ của họ cũng không phải vì ta…”
Trong đầu Dương Hạo hồi tưởng lại việc Triệu Khuông Dận đưa hắn vào điện đứng bia, chậm rãi nói: “Triệu Đức Chiêu đã chết rồi, ta dám chắc chắn, Triệu Đức Phương một khi trưởng thành tất sẽ chết bất đắc kỳ tử. Ta muốn cứu hắn, song xuất phát từ chính nghĩa, nếu như có thể, ta không muốn hai con trai của Triệu Khuông Dận đều chết oan uổng. Nhưng, ta không vĩ đại như vậy, nếu như dùng các nàng để cứu hắn, ta không làm được, cho nên, lần này nàng đi, nếu như sự bất thành, tất phải tự bảo vệ lấy mình là quan trọng”.
Ánh mắt của Dương Hạo nhìn âu yếm, Chiết Tử Du tin, nàng tin lời Dương Hạo nói là thật, nhưng..một khi thực có một ngày như thế, Hà Tây lũng hữu trong tay, sự phát triển của tình hình, còn có thể đều nằm trong tay hắn sao? Cho dù địa vị có cao đến đâu, quyền lực có mạnh đến đâu, có một số việc ngươi vẫn không thể làm nổi.
Chiết Tử Du không hề nói những điều này ra, hơn nữa còn dịu dàng gật đầu nói: “Vâng ạ, ta theo chàng, nếu như sự bất thành nhất định sẽ tự cứu mình đầu tiên, đưa Trúc Vận và Tiểu Diệc an toàn trở về. Ngày mai, đại ca ta sẽ phải đi Sa Châu, ta biết chàng khó hiểu, cảnh giác diệt trừ Triệu Quang Nghĩa, đại ca ta cũng biết nhưng những người khác ở phủ thượng đều không biết tình hình thực tế, nếu như có gì đó không dễ nghe, chàng đừng để trong lòng nhé”.
Dương Hạo mỉm cười nói: “Đương nhiên sẽ không vậy rồi”.
Chiết Tử Du nghiêng đầu nhìn hắn trong kính, nhìn một hồi lâu, mắt khẽ chớp, Dương Hạo buồn bực nói: “Nàng nhìn gì?”
Chiết Tử Du mỉm cười nói: “Chàng nói thực đi, đưa đại ca của ta sung quân đến Ngọc Môn quan chỉ là vì tác chiến cho Triệu Quang Nghĩa xem, hay là thực sự có ý phòng ngừa rắc rối?”
Dương Hạo bất giác nói: “Nàng tại sao lại nhìn…?”
Chiết Tử Du suy nghĩ cẩn thận, nói: “Những năm này gian khổ với Phủ Châu, Phủ Châu đối với ca ấy mà nói là vinh quang, nhưng cũng là phần gánh nặng, trải qua một kiếp, những gì nên khám phá đại ca ta cũng đã khám phá rồi. Ca ấy không có cách gì khác, song ca ấy không có không có nghĩa là mọi người không có, bộ hạ cũ của Chiết gia ta không còn nữa. Thật cũng tốt mà giả cũng tốt, ta cảm thấy như này mới là cách hay không là tổn thương tới hòa khí. Nếu như đổi ta là chàng, ta cũng không nghĩ ra cách nào hay hơn cả…”
Nàng say đắm nhìn Dương Hạo, bỗng bật cười nói: “Ta phát hiện ra rằng, dù việc bất lợi với chàng hay là chuyện bất đắc dĩ phải nhượng bộ, chàng đều sẽ có khả năng lợi dụng nó, điểm mạnh lớn nhất bộc lộ từ bên trong, chàng ấy à, thực có tiềm chất làm gian thương”.
Dương Hạo bật cười nói: “Nếu như không có chuyện này, làm sao có thể lọt vào mắt xanh của tiểu thư được”.
Chiết Tử Du khoanh tay hừ nói: “Ngày mai, ta cũng cần phải đi, chàng thì sao, ngoài theo đuổi A Cổ Lệ vương phi còn có dự định gì nữa?”
Dương Hạo cười ha ha nói: “Biết rõ là giả còn ghen sao nàng?”
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve đùi của Chiết Tử Du, ôm chặt lấy tiểu mỹ nhân, Dương Hạo bừa bãi một phen rồi mới ôn tồn nói: “Tử Du à, nàng nói vậy ta oan uổng quá, thực ra việc ta phải làm còn nhiều lắm đấy. Những thứ phải ăn quá là nhiều, hóa ra cũng khá là tốt, giờ ngoại địch vừa đi, mầm nguy hiểm nội bộ lại lục đục, có cái ta phải bóp chết nó ngay từ bên trong, có cái ta phải nóng vội, đốt cháy giai đoạn, thúc nó nhanh chóng bộc phát ra, còn có sự điều chỉnh quân đội, điều chỉnh nhóm quan lại, dựa vào đặc điểm từng nơi mà phát triển ngành nghề.
Ví dụ như, dân chúng Cam Châu thường kinh doanh buôn bán và nghề thủ công nghiệp là thế mạnh, bọn họ rải rác trên thảo nguyên , trên sa mạc làm việc chăn nuôi súc vật, song mảnh đất này không gọi là màu mỡ, khu biên giới của bộ lạc này rất khó khăn. Đặc biệt là sau khi trải qua những ngày đại chiến, Dạ Lạc Hất lại mang thanh niên cường tráng tinh nhuệ trong bộ lạc đi, biên giới của họ lại càng thêm khó khăn, mùa đông năm nay, ta có bổ sung cho họ lượng lớn lương thực, nhưng mấy chục vạn người, lo sao xuể.
Ta chuẩn bị bảo A Cổ Lệ cho phép mở rộng thương nghiệp và nghề thủ công nghiệp ở Cam Châu. Hạ Lan sơn dựa vào mảnh đất phì nhiêu màu mỡ được sông Hoàng hà bồi đắp nên, đợi vào mùa xuân, ta chuẩn bị giao bộ lạc nghèo bên Cam Châu cho họ làm canh tác, như vậy có thể giải quyết được nhân khẩu, nhanh chóng khai phá được sự màu mỡ của đất đai, thứ hai nữa là có thể mau chóng nâng cao điều kiện sống của bách tính bên Cam Châu”.
Chiết Tử Du thản nhiên cười nói: “Cam Châu mạnh về phát triển thủ công và buôn bán, ngoài ra có thể mau chóng cải thiện cuộc sống của họ, còn có thể thông qua buôn bán trao đổi mà hòa hợp với các bộ lạc khác, đồng thời, Cam Châu giảm thiểu sản nghiệp cơ bản của mình mà trọng về công thương nghiệp, lấy kết quả của công thương để đổi lấy lương thực…Như vậy sự ỷ lại của nó với khu vực khác càng bị đè nặng hơn, hai mươi vạn người Hồi Hất, được coi như sóng gió nổi dậy, đại vowng người thực thi tiểu kế, giải quyết được vấn đề trung thành của lực lượng không an phận nhất có được không?”
Dương Hạo vuốt nhẹ sống mũi nàng cười nói: “Ta chỉ biết, chẳng có gì là giấu được nàng cả”.
Chiết Tử Du nhăn mũi nói: “Hạ Lan sơn trăm ngàn năm qua được Hoàng Hà bồi đắp, thực sự thích hợp với nông canh, song chỉ là việc trồng trọt thôi, đưa những bộ lạc nghèo ở sa mạc chăn nuôi gia súc chưa chắc có thể khiến cho khu vực nông nghiệp phát triển mạnh. Đợi đến khi số nhân khẩu được tập trung lượng lớn lại, chàng sẽ phát hiện ra rằng khai hoang nông canh cũng không chỉ đơn giản như chàng nghĩ, trồng trọt, công cụ canh tác, đất đai là những điều kiện khiến cho lương thực vào mùa bội thu, chỉ một số lượng nhỏ người thôi là đã vét sạch cái kho lương thực của chàng rồi, chỉ dựa vào triều đình thôi sợ là không phát triển được theo ý muốn”.
Dương Hạo sáng bừng mắt lên, vui vẻ nói: “Không sai, Xung đại học sĩ, hộ bộ Phạm thượng thư đều đã nhắc tới vấn đề này với ta, Nữ gia cát có cao kiến gì không vậy?”
Chiết Tử Du nói: “Hai vị đại nhân có cách nghĩ thế nào?”
“Hai ý kiến trái chiều nhau”.
Dương Hạo chau mày nói: “Phạm Tư Kỳ nắm hộ bộ, ta muốn phát triển nông canh nhưng bên đó hắn thiếu tiền thiếu người thiếu mọi thứ, cái gì cũng thiếu, không bột đố gột nên hồ. Khi tây chinh Ngọc Môn, trên đường đi chiếm Lương Can Túc Qua Sa Châu, rất nhiều chư hầu địa phương và hào môn thế gia đối nghịch với ta bị ta rời đến Hạ Châu, giờ lại rời đến Hưng Châu, những hào thân thế gia này không thể rời khỏi mảnh đất cũ, đồn điền nhà cửa và khách điếm đều bán sạch rồi, giờ trong tay có tiền cũng chẳng có chỗ nào mà góp vốn, thực sự có thể mượn tài sản của họ, xác định rõ ràng địa bàn cho bọn họ, từ bọn họ mà chiêu nạp tá điền, rồi được cung cấp công cụ, trâu cày, giống và vật chất sinh hoạt, thì có thể hoàn toàn khai phá đất được.
Song, Xung đại học sĩ thì lại nghĩ khác, hắn nói, thế mạnh nắm lấy lượng lớn đồn điền có diện tích khá rộng, dựa theo luật pháp nghiêm minh thế này, chế độ nghiêm minh thế này, họ có thể lợi dụng quyền thế, cách nghĩ để trốn tránh thuế má và các loại sai dịch, nếu không thì toàn bộ gieo vạ cho tá điền, không ngừng nâng cao địa tô, còn tá điền thì không có năng lực trốn tránh thuế má của quan phủ, lại không thể có nhiều tiền nổi mà nộp thuế má, cuối cùng chính là đã giàu càng giàu thêm, mà đã nghèo càng nghèo đi.
Một khi thuế má quá nặng, hoặc là tai họa không đến thì sẽ vạch trần nhiều thứ, đó chính là căn nguyên của loạn dân nổi lên. Vì vậy cho rằng hay là nên bằng đất vườn, không nói tới đất vườn tuyệt đối, cũng nên tránh hào thân thế gia nắm đất vườn đa số. Nếu không, giống như …vấn đề trước mắt cần giải quyết, chôn vùi mầm móng gây tai nạn và rắc rối có lẽ cần năm mười năm, có thể cần trăm năm”.
Dương Hạo thở dài nói: “Vấn đề này nó là như vậy, không cho hào thân thế gia chiếm lượng lớn đất đai nữa, họ sẽ không có hứng thú bỏ tiền ra cho dân khai hoang canh tác, không hưng trí mua công cụ, trâu cày, hạt giống, càng không nói đến sản lượng thu được cung cấp cho dân chúng. Ta cũng không phải là sơn đại vương, lẽ nào có thể để tiền trong túi áo cho người ta giật lấy? Nhưng nếu như dựa vào chủ ý của Phạm Tư Kỳ thì…”
Dương Hạo lắc đầu, sắc mặt trầm xuống, làm một đại vương đương nhiên mở mày mở mặt, nhưng ngoài mang một câu nói rõ ràng ra để so sánh: “Dù khi ta chết đi, đâu thèm biết lũ lụt ngập trời”. Nếu như không thi hành biện pháp chính trị thì không phải là tính toán cho đời sau được?”
Chiết Tử Du quay đầu sang chỗ khác, kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn nói: “Lúc trước, chàng với thân phận là Tống quốc tuyên phủ sứ tuyên phủ Đường quốc, đã từng đi rất nhiều nơi ở Giang Nam mà không hiểu về thuế má Giang Nam sao?”
Dương Hạo nói: “Lúc đó ta không nghĩ tới việc mình làm hoàng đế, đi tìm hiểu nó để làm gì chứ? Thời gian đó, việc chủ yếu mà ta làm là hiểu về địa lý sơn xuyên Đường quốc, bố trí binh mã, kinh tế của người dân, đương nhiên hiểu không nhiều, sao vậy? Thuế má giang nam có gì đặc biệt ư?”
Chiết Tử Du mỉm cười nói: “Hóa ra là như vậy, ý ta nói, Giang Nam có rất nhiều thứ đều đi trước phương bắc, rồi nhanh chóng được lan ra, ta vì gia huynh lúc đó là chủ của Phủ Châu, tự quản một nơi, có được nguyên do của dân lại rất chú ý tới những thứ này. Theo như ta được biết khu phương bắc Phách Châu nơi chàng ở có thể thuê mướn tá điền, địa chủ cung cấp đất, công cụ, hạt giống, trâu bò, sản lượng mỗi năm thu hoạch được, có thể được 50%, 60%, thậm chí có thể là 80%”.
Cái này Dương Hạo biết, gật đầu nói: “Không sai, Đinh gia lúc đó với số đất đai màu mỡ, phân chia tá điền thu được đến 60%, nếu như khu vực nào màu mỡ có thể được 80%”.
Chiết Tử Du nói: “Chính là như vậy, tá điền trồng trọt, dù như thế nào, thu hoạch càng nhiều, cái mà điền chủ có càng nhiều, cho họ càng có hạn, cho nên các tá điền còn ngày nào, thì chẳng quan tâm gì tới đất đai. Mà số thu hoạch hàng năm của điền chủ thì cũng phải lên xuống, như vậy, gặp điền chủ tốt bụng, không đổ thuế má lên người tá điền, cũng sẽ gặt ít thành công, từ đó mà trốn thuế má”.
Phạm Tư Kỳ đứng ở vị trí hộ bộ, điều nghĩ là chính sách phát triển nông canh như thế nào cho hiệu quả nhất, kinh tế phát triển, còn Xung Phóng là nội các đại học sĩ, nắm toàn bộ toàn cục, điều suy nghĩ phải toàn diện chút, liên quan đến an toàn chính trị, kết quả hai người đều có ý kiến trái chiều trước mặt Dương Hạo, thực làm khó cho hắn quá. Lúc này nghe Chiết Tử Du nói, dường như nàng có cách tương đối hay, lập tức tập trung nghe nàng nói.
Chiết Tử Du nói: “Ở Giang Nam phần lớn đều thực hiện theo hạn ngạch, cũng chính là nói, dù được mùa hay mất mùa, hàng năm tá điền đều phải đưa ra mức thuê ban đầu, rồi sau đó dù có dư ra bao nhiêu đều quy về mình, thực hiện hạn ngạch, điền chủ rời khỏi việc quản lý sản lượng nông canh, chỉ để ý tới thu thuê, đất vườn thu hoạch tốt xấu cũng không cần quan tâm.
Điền chủ khống chế tá điền yếu đi, trồng cây gì, thì cũng có thể tự quyết định được, chỉ cần đến kỳ có thể giao nộp địa tô đúng hạn hoặc những vật ngang giá. Đồng thời, ở hạn ngạch thuê, nếu như thu hoạch nhiều, chính tá điền phải được nhiều, vì thế mà càng yên tâm nông sản, càng nhiệt tình cải tiến công cụ sản xuất, học kỹ thuật canh tác, tiên hành cày sâu quốc bẫm, chú ý bảo vệ độ màu mỡ cho đất, trong nhà sẽ có dư lương thực hơn, trong nhà có vài người còn có thể làm ra lương thực, dệt vải, nuôi gà hoặc là làm thợ mộc trong lúc chờ việc”.
Dương Hạo giật mình: “Mẹ nó chứ, đây chẳng phải chính là nhận thầu đất đai, tự chịu trách nhiệm lời lỗ, sao ta lại không nghĩ ra được chứ?”
Tử Du nói: “Còn có vài điền chủ không xuất thuê đất, mà tự xây thủy lợi, thuê công nhân trồng trọt thu hoạch, rồi dựa vào lượng lao động mà trả tiền công, công nhân dựa vào tiền công để đi mua những thứ cần thiết cho cuộc sống. Ta nghĩ, chúng ta ở đây cũng có thể sử dụng cách này, như vậy, có thể bảo trì khát vọng của thân hào, lại có thể bảo đảm họ không có cách nào gieo vạ thuế má cho tá điền, triều đình cần thu thuế, chỉ cần bảo đảm tính xác thực về đất đai đo đạc, họ muốn chạy trốn lậu thuế, độ khó cũng dần tăng lên. Muốn nghĩ ra kế vẹn toàn, sợ hơi khó, song cách này có thể trung hòa ý kiến của Xung đại nhân và Phạm đại nhân, chàng thấy sao?”
Dương Hạo thở dài nói: “Ta chỉ thấy…hơi tiếc”.
Chiết Tử Du nhướn mày, kinh ngạc nói: “Luyến tiếc chuyện gì ạ?”
“Ta cảm thấy hơi tiếc vì đã không lấy nàng về, ta thấy, đợi nàng về phải cho vào các làm đại học sĩ mới đúng”.
Nghĩ tới lần chia tay sắp tới, Chiết Tử Du bỗng cảm thấy cay cay khóe mắt, nàng xoay người lại khẽ tựa vào cổ hắn, má cọ cọ dịu dàng nói: “Luyến tiếc chàng á…đợi thiếp về chàng nhé, chàng cần người ta bên cạnh hầu hạ giường chiếu, người ta sẽ là một người phụ nữ ngoan ngoãn phục vụ chàng, chàng muốn người ta vào các giúp chàng, người ta cũng sẽ vào, chàng muốn người ta tham tán việc quân cơ đi theo xuất chiến thì người ta cũng sẽ làm ngọn gió cuốn quanh chiến kỳ, thế nào cũng được, theo chàng nếu chàng thích…”
Dương Hạo cảm động vô cùng, không muốn nàng bị tổn thương, thế là trêu chọc: “Miệng nhỏ nhắn mà nói lời đường mật thế, chẳng có lẽ là thường ăn mật ong, cho ta nếm tí nào…”
Hắn nâng cằm Tử Du, hôn lên đôi môi đỏ mọng ướt át, môi chạm môi, mắt Tử Du lim dim như đang mơ màng.
***
Tháng hai đầu xuân, triền núi Hà Tây vẫn là một màu trắng tuyết, ánh mặt trời chiếu rọi lên một bên lũng hữu, còn nước băng đã tan. Nếu như không lại gần thì rất khó nhìn thấy bụi cỏ xanh biếc đang nhú, màu xanh tuy không rõ, mặt trời trên sườn núi là một mảng màu đỏ tươi đẹp. Đó chính là mùa hoa quyên nở rộ.
Có đến hai ba mươi khoái mã đang lao đến từ sơn đạo, một con gà cảnh trên lưng ngựa, thỏ xám, chó với cái cổ họng phập phồng, Hô Diên đại đầu thủ lĩnh lần này đi săn trong núi đã thắng lợi trở về.
Vó ngựa phi như bão táp làm vụn đá sơn đạo, âm thanh vang vọng ra từ trong cốc. Con đường nhỏ này là con đường quan trọng vào trại, bỗng nhiên bụi hoa quyên trên sườn núi như ngọn lửa dấy lên, mấy bông hoa quyên bay lên, bên dưới là mấy võ sĩ phục ở dưới. Võ sĩ chỉ có ba, ăn mặc kiểu săn bắn, ba người này rất cao, nhảy một cái, giương cung lắp tên, rồi phập một cái nhanh như chớp lao tới người Hô Diên Ngạo Bác, ba mũi tên vừa nhanh vừa chuẩn, thị vệ trước thấy có gì bất thường, vừa hét lớn có thích khách, vừa rút đao ra khỏi vỏ, nhìn về phía chỗ ba người mai phục.
Ba tên thích khách bỗng nhiên xuất hiện, mũi tên bắn vừa nhanh vừa chuẩn, bọn thị vệ mau chóng bảo vệ quanh Hô Diên Ngạo Bác, tuy đã khẩn trương né mũi tên nhưng một mũi tên trong đó vẫn vượt qua, cắm đúng vào ngực trái, Hô Diên Ngạo Bác hét lớn rồi té xuống ngựa.
“Bảo vệ đại nhân, bắt thích khách”.
Đám thị vệ được huấn luyện nghiêm chỉnh, một số người nhanh chóng chạy tới bảo vệ trung tâm Hô Diên Ngạo Bác, một số khác thì đứng vòng ngoài, cầm cung tiễn, ngừa có sát thủ khác mai phục, ba sát thủ trên sườn núi bắn xong tên vội vàng chạy lên trên núi, tuy trên núi tốc độ chạy không nhanh nhưng đám thị vệ Hô Diên Ngạo Bác lại giỏi cưỡi ngựa bắn cung, lập tức mở cung tên nhắm bắn liên hồi, ba tên tuy lẩn tránh mau lẹ, né tránh mũi tên, nhưng có đến mười mấy thị vệ cùng nhau bắn tên, nên vận mệnh của ba tên đó cũng đã được định đoạt…
Khai dương trại, Hô Diên Ngạo Bác nhìn chằm chằm vào mũi tên được bắn chuẩn xác trên ngực cười nhạt một tiếng.
Bên cạnh, phó thống lĩnh Phục Khiên trầm giọng nói: “Đây là lần thứ ba thích khách rồi, trên tên có kịch độc, cho dù không bắn trúng ngực, một khi trúng tên, cơ hội sinh tồn rất nhỏ. Đại nhân nên nghỉ ngơi”.
Hô Diên Ngạo Bác cười thản nhiên: “Lần trước chúng phái người sơn dã Hoành sơn đến ý đồ tập kích sơn trại ta, đánh hỏng cửa trại, kết quả là quăng mũ cởi giáp, sợ hãi mà chuồn về. Lần này cả gan phải thích khách thực là nực cười, coi như là giết được ta đi, có bảy vạn bộ đội trấn thủ ở đây, chúng có thể bước nổi vào Tiêu Quan nửa bước không. Hừ, nói Hà Tây Dương Hạo là anh hùng giỏi giang lắm, phá thành phá trại, không gì không thể, nhưng hắn đối phó với Hô Diên Ngạo Bác này chỉ có thể dùng thích khách lén bắn tên mà thôi, ta thấy tên này chẳng có gì là giỏi cả, thực là nực cười, thực kỳ quái, Lý Quang Duệ, Lạc Nhung Đăng Ba, Dạ Lạc Hất, Long Hàn Hải đám người đó là những nhân vật lừng lẫy ở Hà Tây sao lại thất bại trong tay tên này?”
Thủ lĩnh Khai Dương trại Xích Tôn cười nói: “Có thể thấy, đám người Lý Quang Duệ, Lạc Nhung Đăng Ba, Dạ Lạc Hất, Long Hàn Hải cũng chẳng tài giỏi gì, chỉ là khi Dương Hạo tung hoành Hà Tây thì Hô Diên đại nhân đang phụ tá Thượng Ba Thiên đại nhân chinh phục lũng hữu chư bộ, nếu không thì, với tài của Hô Diên đại nhân chỉ cần cho ba vạn quân thảo phạt Hà Tây cũng sẽ tạo được thế như chẻ tre, bách chiến bách thắng, làm sao đến lượt Dương Hạo kia ra vẻ ta đây”.
Hô Diên Ngạo Bác ngửa mặt lên trời nói: “Đến mà không có lễ, hắn đã phái thích khách tới, Phục Khiên, ngươi mang người đi, đường đường chính chính đánh cửu dương trại của hắn, trả thù cho ta. Hừ hừ, Tiêu Quan hiểm không thể leo tới, Hô Diên Ngạo Bác trấn thủ ở đây, dù Dương Hạo hắn có phái mười vạn đại quân, cũng sẽ cống hiến cho ta lấp đầy đáy cốc của ta thôi. Ta muốn xem xem, Dương Hạo hắn có bản lĩnh gì mà đoạt Tiêu Quan của ta”.
***
Tiếng sấm rung trời, nước mưa trút tầm tã, một mảnh trời mênh mộng, nước mưa đổ mạnh xuống mặt đất, mùi đất xông lên mũi, chỉ một lúc sau, dòng suối nhỏ hình thành trên đất, gió cuốn theo hơi ẩm đập vào mặt.
Trong tiếng mưa như trút, có mấy người khoác áo tơi đang đi trên con đường nhỏ.
“Ôi ôi, Xung tướng công, Phạm đại nhân, hai người đi chậm chút, kẻo trượt chân đó”.
“Không sao đâu mà”. Xung Phóng cười to nói, hắn và Phạm Tư Kỳ tuổi tác cũng không chênh nhau quá nhiều, hơn ba mươi tuổi, vào thời điểm còn trẻ trung khỏe mạnh, trước đây cũng không phải là công tử nhà giàu sống nhàn nhã sung sướng, con đường như vậy không phải là chưa đi qua, hai người này cũng chính là người dẫn đường, mặc áo đuôi ngắn quần dài cho tiện đi lại, dưới chân là đôi giày rơm, đi đường lầy lội cũng không hấn gì.
“Chính là đây ư?”
Xung Phóng dừng bước, chỉ tay về phía trước, đây là một mảnh đất phì nhiêu mà Hoàng hà bội đắp nên, song do khu Hưng châu dân cư có hạn, tuy nói nơi đây màu mỡ nông canh phát triển, song cũng chỉ là so sánh với địa phương khác mà thôi, giờ cần phải khai khẩn thành mảnh ruộng tốt màu mỡ hơn.
Trước mặt Xung Phóng hiện giờ chính là mảnh đất đang khai khẩn, trời mưa các nông phu còn đang cày bừa miệt mài, những nông phu với cơ thể cường tráng kéo bừa để lộ bắp thịt đen nhánh, kéo bừa với khí thế hừng hực. Mảnh đất được cày xới thành mảnh đất phì nhiêu, vốn không cần phải mất mấy năm mứoi có thể trở thành đất quen, họ đang tranh thủ thời gian gieo hạt khai hoang.
Ông chủ cung cấp nông cụ, trâu cày, giống tốt, mỗi năm lương thực phải nộp là cố định, có thể trồng nhiều bao nhiêu là do mình, những nông phu này đương nhiên là làm rất chăm chỉ, pak ngồi xổm xuống cầm lấy đất bùn đang được cầy xới, bùn đất đen nhánh, nắm chặt nó không hề có một hòn đá nào, Phạm Tư Kỳ không khỏi cười phá lên: “Tốt, tốt lắm, đây chính là đất tốt đây. Ha ha, đợi đến khi thu hoạch xem, sản lượng sẽ cho bao nhiêu”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.