Quyển 14 - Chương 43: Thời Thế Đến ,Vận Mệnh sẽ Tự Thay
Nguyệt Quan
20/03/2013
Một tiếng “A!” thở nhẹ thoát lên, Dương Hạo cực thính tai, lắng nghe trong phòng rục rịch, tiếng động có chút khác thường, như là đang vội vàng che giấu chuyện gì đó, nghe kỹ lại đúng là có tiếng hai người đang thở dồn dập, Dương Hạo lập tức ngờ vực, trong lòng thầm nghĩ: “Ta... Ta đi rồi, vương miện mà ta vẫn chưa hoàn thiện... Chẳng lẽ phải nhuộm thành màu xanh rồi sao?”.
“Oa Nhi...”.
Dương Hạo đưa tay đẩy cửa, cửa phòng đã chốt trong, dựa vào võ công của hắn để phá cửa xông vào là rất dễ dàng, chỉ có điều đang định mạnh tay thì lại hơi chút do dự, hắn dừng lại, chỉ nhẹ nhàng nói: “Mau mở cửa!”.
Một tiếng bước chân vội vã truyền lại, “két” một tiếng cửa phòng được mở ra. Ánh đỏ của ngọn đèn rọi sáng, chỉ nhìn thấy thân hình nhỏ xinh của Oa Nhi với một bộ áo lụa mềm trắng có thêu hình trúc mai, nàng thật giống như một tiểu nữ chưa trưởng thành, nhưng mái tóc nàng buông dài, chỉ quấn lỏng bằng một sợi lụa đỏ, điều đó đủ toát lên vẻ nữ tính làm mê mệt lòng người.
Phòng nàng vốn được trang trí một cách tùy ý, mà lúc này lại đúng thời khắc đi ngủ, nên Ngô Oa Nhi mái đầu không tô sức, thanh tơ nửa cuốn, hở ra hai cỗ tay trắng muốt, mắt nhìn chăm chú, mgười mặc bộ gấm lụa mềm mại. Trong ánh đèn ửng đỏ, trông nàng càng giống như một thiếu nữ non nớt, khuôn mặt thanh tú xinh xắn như hoa như ngọc, yêu kiều khả ái.
Ngô Oa Nhi nhẹ nhàng vén sợi tóc lên, khuôn mặt được điểm sáng, nàng đáp lời một cách không tự nhiên: “Lão gia... Quan gia... Việc công đã xong rồi ạ?”.
Dương Hạo vừa nhìn ánh mắt nàng càng thêm nghi hoặc, hắn chỉ ừm một tiếng rồi dạo bước vào phòng, một mùi hương ngào ngạt tỏa ra, mùi trầm bạch. Trong phòng phảng phất những áng khói, Dương Hạo càng nghi ngờ, hắn nhìn trên bàn, ngoài chén và mân trà ra thì không có gì khác. Tuy nhiên, có hai chén trà đã xốc lên, đã rót đầy nước trà.
Lúc đó, mắt Dương Hạo nhất thời nhìn chăm chăm, Ngô Oa Nhi ở phía sau hắn, thấy chén trà trên bàn không khỏi thốt lên: “Thiếp hư quá, quên mất không dọn chén trà ngăn nắp”. Oa Nhi vội nhìn Dương Hạo, thấy hắn vẫn trầm lặng như là chưa phát hiện ra điều gì khác thường, lúc này nàng mới bình tâm trở lại.
Dương Hạo vừa đi vừa lắng nghe, sau tấm bình phong có chăng mảnh cẩm trướng bằng lụa vân rực rỡ, bên trong kê sẵn một chiếc bồn gỗ, lúc này hắn nghe rõ có tiếng người đang thở. Thực lòng hắn không muốn tin rằng Oa Nhi đã làm chuyện có lỗi với mình, nhưng trong tình cảnh này thì có kẻ nam nhân nào lại không nghi ngờ cho được? Dương Hạo chỉ muốn xông đến lôi cổ kẻ đó ra nhưng lại lo rằng một khi Ngô Oa Nhi bị phát hiện là bất thủ phụ đạo thì phải xử phạt nàng ấy như thế nào đây, trong chốc lát tâm trạng rối bời, hắn chầm chậm đến ngồi xuống bên cạnh bàn.
Ngô Oa Nhi vội vàng tới trước mặt hắn, che khuất ánh nhìn của hắn, nhẹ nhàng nói: “Quan gia những ngày này bận bịu quốc sự, đã nhiều ngày không lưu về hậu trạch, hôm nay có phải là đã nhàn rỗi hơn rồi phải không ạ?”.
Dương Hạo chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn nàng chằm chằm, Ngô Oa Nhi đúng là một giai nhân tuyệt đẹp khó thấy, tuy đã hai ba, hai tư tuổi nhưng dung mạo lại yêu kiều mỹ lệ như nữ nhi tuổi trăng tròn, khuôn mặt đào hoa, thuần khiết non nớt. Nếu như Dương Hạo dù sớm biết tiểu nữ xinh xắn đẹp đẽ nhường này lại đem lòng phụ bạc, say mê dục ái thì hắn cũng tình nguyện bị nàng hớp hồn đánh lừa.
“Nhưng mỹ nữ này... Thật thật sự khó có thể chịu đựng cô đơn lạnh lẽo nơi khuê phòng, dám... Dám làm...”.
Dương Hạo cảm thấy đau nhói trong lòng: “Ta trằn trọc thao thức, khổ cực vất vả, không phải là vì để người thân bên cạnh, vì những người như các nàng được sống những ngày thái bình phú quý sao? Oa Nhi à Oa Nhi, nếu thực nàng đã làm điều có lỗi với ta, nàng bảo ta phải xử phạt nàng như thế nào đây”.
Hắn miễn cưỡng nở nụ cười: “Sao vậy, nay ta đến thăm nàng, nàng không thích sao?”.
Ngô Oa Nhi đáp: “Thần thiếp nào có lý do gì mà lại không thích chứ, chỉ là có chút ngạc nhiên, chỉ lo quan gia trăm việc bộn bề, đến rồi lại đi ngay thôi”.
Nàng vừa nói vừa quay đầu nhìn lại, trán hơi nhăn lại nhưng cũng ngượng ngùng, Dương Hạo thấy vậy, trong lòng càng thêm nghi, hắn tiện nắm lấy chén trà, cười to nói: “Sao có thể chứ, ta đã tới rồi, thì sẽ ở lại đêm nay”.
Oa Nhi thấy hắn định uống trà liền vội thở nhẹ một tiếng, Dương Hạo nhấc mày hỏi: “Sao vậy?”. Oa Nhi ê a đáp: “Chén trà này... Thần thiếp đã uống dở rồi, hay... Thiếp rót cho quan gia chén khác”.
“Không cần đâu”.
Dương Hạo vừa bận xong việc công, nên vừa mệt vừa khát, hắn uống một hơi hết sạch chén trà nguội đó, thoải mái nói: “Ta vừa ban phát bức chiếu thư lập quốc đó, Triệu Quang Nghĩa lo như lửa cháy đến đuôi, lập tức gia phái binh mã, thúc giục Phan Mỹ tiến quân thảo phạt. Phan Mỹ lại là một tên tướng chỉ giỏi tấn công, vốn không thể bền bỉ giằng co với ta, nhờ thế tấn công hắn hiển nhiên không phải dùng hết sức.
Ha! Như thế vừa đúng ý ta, ta đang không muốn chiến đấu lâu dài với hắn, chỉ cần trong thời gian ngắn, dù cho bây giờ không phải là Dương Kế Nghiệp danh tướng thiện thủ kia giúp ta làm chủ thế trận, quân Tống cũng không thể đánh bại ta ngay trong chốc lát nên không cần phải quá bận rộn nữa, thời gian còn lại chỉ là xem chiếu thư rất nhàn hạ, sau này ta sẽ có thể thoải mái ở bên các nàng, nàng vui chứ?”.
“Quan gia. Thật chứ ạ?”. Ngô Oa Nhi mừng rỡ, quên cả lễ nghi, sà vào lòng Dương Hạo, hai tay ôm chặt lấy cổ hắn, nói một cách tình tứ: “Quan gia Tây chinh đại mạc, việc chinh chiến cấp bách, trở về lại lo chuyện trù lập đăng cơ, mỗi ngày đều bận tối mày tối mặt, người ta dù nhớ quan nhân, nhưng cũng hiểu được nặng nhẹ cấp bách, đâu dám... Đâu dám tỏ sự quyến luyến trước mặt quan nhân, quan nhân giờ không bận rộn gì nữa thì người... Phải ở bên cạnh thiệp suốt mới được”.
Dương Hạo là người từng trải, chân tình giả ý hắn đều biết hết, giờ phút này, nhìn thấy nàng lộ vẻ chân tình quấn quýt, mừng rỡ một cách tự nhiên không hề che đậy hay giả dối, trong lòng không khỏi cười khẩy: “Diễn tốt lắm, có thể lãnh thưởng kim mã được!”.
Hắn cười to, ôm chặt lấy thân người mềm mại thơm mát của Oa Nhi nói: “Mấy tháng nay bận công sự, nàng có biết ta nhớ nàng đến thế nào không? Nào, trời sắp sáng rồi, chúng ta mau lên giường, đi nghỉ thôi”.
Dương Hạo nói xong liền bế nàng đi vòng vào phía sau tấm bình phong, Ngô Oa Nhi lập tức trở nên căng thẳng, trách giận nói: “Quan gia sao lại vội vã như thế, cũng phái để thần thiếp tháo bỏ trang sức gột rửa đã rồi sẽ tới hầu hạ phu quân”.
Đang nói thì Dương Hạo đã đi tới cạnh giường, hắn cười nhạt nói: “Vợ chồng với nhan, cần gì phải câu nệ!”. Vừa nói hắn đã bước tới sau cẩm trướng, thuận tay xốc những mành xúc tua lên, quả nhiên có một kẻ đứng ngay sau cẩm trướng. Mành vừa được vén lên, kẻ đó lại phát ra tiếng thở nhẹ, Dương Hạo tức giận ngập người, trợn mắt nhìn, để xem rõ hình dáng kẻ kia. Nhưng hắn không khỏi kinh ngạc... Phía sau giường thực có người, nhưng đó lại là một nữ nhân, là Đường Diễm Diễm. Dương Hạo ngẩn người một lúc, tiện đà nghi hoặc hỏi: “Diễm Diễm nàng trong phòng này sao lại phái né tránh ta? Lẽ nào, lẽ nào nơi giường gối thiếu vắng, các nàng định diễn trò giả phượng hư long ở đây sao?”. Nhìn kỹ lại thấy trên tay Đường Diễm Diễm cầm một tượng Phật, hắn nghĩ sự nghi ngờ của mình có chút không đúng, Dương Hạo không khỏi giật mình nói: “Nàng trốn ở đây làm gì vậy?”.
Đường Diễm Diễm vội nhìn Ngô Oa Nhi, Ngô Oa Nhi lại nhìn Đường Diễm Diễm, Đường Diễm Diễm dậm chân nói: “Tỷ sớm đã nói không cần phải tránh mặt quan gia rồi mà, muội lại đắn đo lo ngại, giờ bị người phát hiện rồi này”. Vừa nói nàng vừa bước ra khỏi tấm mành, Dương Hạo bấy giờ mới nhìn rõ nàng đang cầm một bức tượng “Quan Âm Tống Tử”, hắn bừng tỉnh ngộ, không khỏi xấu hổ vì những nghi ngờ ban nãy.
Tuy nhiên may mà lúc nãy cơn giận của hắn vẫn chưa phát tác ra, là chủ nhân của nơi này nên cũng không thể nhu nhược yếu đuối, Dương Hạo biết rằng hai nàng đều là những người thông minh tuyệt đỉnh, hắn vội vàng xông vào như vậy cũng giống như tự khám xét, sợ hai người đã đoán ra mình đang nghĩ gì, hắn liền vội chữa lại, để Ngô Oa Nhi ngồi xuống, nghiêm khắc nói: “Các nàng mờ mờ ám ám như vậy, rốt cuộc là đang làm gì?”.
Ngô Oa Nhi khép nép một lúc rồi nhìn sang Diễm Diễm, Diễm Diễm lại không hề sợ hắn, nàng liền ngồi xuống bên cạnh giường, ôm bức tượng vào lòng, cây ngay không sợ chết đứng mà nói: “Chúng thiếp chỉ lén mời một tượng tống tử quan âm, kính thờ lễ Phật, khẩn cầu Bồ Tát ban long tử, cách này được lưu truyền đã mấy trăm năm, nghe nói là vô cùng linh nghiệm, nhưng muội ấy lại không muốn người khác nhìn thấy lại chê cười nên mới phải lén lút vậy. Chúng thiếp cũng chỉ là vì nhà họ Dương tử tôn đầy đàn, đời đời hưng thịnh! Có gì mà phải hồ thẹn chứ”.
Dương Hạo vừa nghe đúng là duyên cớ này, không khỏi vừa bực vừa buồn cười nói: “Đây đúng cái gọi là có bệnh vái tứ phương, điều hư giả vô thực như thế các nàng cũng tin sao? Cầu khẩn Bồ Tát cũng không bằng đến cầu quan gia của nàng, không có ta, các nàng có thể sinh tử nữ gì chứ? Hơn nữa, ta lẽ nào không phải là cương kim cống bảo, phật sống chuyển thế sao?”.
Đường Diễm Diễm giận đữ nói: “Ai biết được quan gia làm gì, quan gia quả là bất công, đại tỷ có trai có gái, đến cả Nữ Anh cũng... Chỉ có mỗi chúng thiếp là không thấy gì, sao không lo lắng cho được?”.
Ngô Oa Nhi lại không dám nói với Dương Hạo giống như Diễm Diễm, chỉ vội vàng giải thích: “Tuy cách này nói ra có chút hoang đường, nhưng chưa chắc không có tác dụng, Dược vương tôn tử Tư Mạc có cách ‘hóa nữ vi nam’, nữ nhi sau khi mang thai, lấy một sợi dây cung cho vào nang đỏ khâu lại rồi mang vào cánh tay trái, đến mãn trăm ngày, lấy ra đập một phủ, sau đó đặt xuống dưới giường mình nằm, đầu hướng xuống dưới, không để cho ai biết thì con sinh ra sẽ là nam nhân, còn kỳ lạ hơi cả cách trước...”.
Nàng liếc nhìn Đường Diễm Diễm, ngập ngừng nói: “Chúng thiếp... Vốn định đợi sau khi mang thai sẽ thử làm theo cách của Dược vương”.
Dương Hạo nghe xong cười ầm lên, thì ra Dược vương tôn tử Tư Mạc kẻ được người đời sau truyền là cổ đại danh y thần kỳ cũng truyền bá phương thuốc hoang đường vô căn cứ như vậy sao? Đúng vậy, vào cái thời mà hắn sống này, cũng có rất nhiều người có nhiều kiểu mê tín khác nhau, các nàng hành động như vậy cũng không nên trách mắng.
Đường Diễm Diễm đặt tượng quan âm lên giường, đứng dậy nói: “Nói nhiều với quan gia làm gì kia chứ, việc khó nghĩ của phận nữ nhi chúng ta, quan gia hiểu mới là lạ, đi thôi, đi uống canh ‘ban tử’ đã...”.
Dương Hạo nhìn đáng bộ nàng kinh ngạc nói: “Không cầu khẩn Bồ Tát ban tử nữa sao, lại còn canh ‘ban tử’ gì nữa? Các nàng đừng có mà uống thứ linh tinh, uống vào cẩn thận không lại đau bụng, canh ‘ban tử’ này là dùng thuốc gì nấu thành vậy?”.
Ngô Oa Nhi ôm lấy tượng Phật, thẹn thùng nói: “Không phải dùng thuốc, tiên cô nói chỉ cần chúng thiếp quỳ trước tượng ‘Tống Tử Quan Âm’ trong ba tuần hương, yêu lặng khẩn cầu, sẽ... Có một ít đất rơi từ đây xuống, dùng đất đó hòa vào nước uống sẽ... Sẽ thành...”.
Dương Hạo nhìn vào ngón tay của Ngô Oa Nhi, hai mắt liền chăm chú. Nàng cầm là bức tượng quan âm bằng đất, Quan âm hiền hậu đang bế trong lòng tiểu tử mập mạp, chỉ mặc một chiếc yếm đỏ, cổ đeo vòng trường mệnh, ngón tay ngọc ngà của Ngô Oa Nhi chỉ vào lại đúng là chỗ ấy của tiểu tử mập đó...”.
Dương Hạo trừng mắt nhìn một hồi, không nhịn được cười ầm lên: “Ha ha ha, tiểu... uống thứ đất rớt từ ‘tiểu ấy’ xuống hả? Ha ha ha ha... Thế mà cũng nghĩ ra được, làm ta cười đau cả bụng, ‘cái ấy’ của tên tiểu tử này lại có thể hơn cả ta sao? Theo ta thì, nàng cứ nếm thử... Của phu quân nàng, biết đâu lại có chút tác dụng ha ha ha...”.
Dương Hạo cười ngặt ngẽo Ngô Oa Nhi mặt đỏ bừng lên không biết nói gì, lúc này Đường Diễm Diễm từ bình phong khoan thai bước vào, liếc Dương Hạo một cái nói: “Quan gia cười cái gì! Có gì đáng cười chứ!”. Rồi nhìn Oa Nhi hỏi: “Muội uống chén đó trước đi?”.
Dương Hạo cười đến ngã ngừa ra, vẫy tay nói: “Đi đi, đi uống cái gì mà canh ‘ban tử’ của nàng đi, uống rồi, để ta xem Bồ Tát ban đến cho họ Dương nhà ta thứ gì, ha ha ha...”. Ngô Oa Nhi xấu hổ đáp: “Chén thuốc đó của thiếp... Vừa nãy bị quan gia uống sạch rồi...”.
“Hả!”. Dương Hạo im bặt không cười ra nổi.
*
* *
Quan trung, Lam Điền, bên bờ Bá Hà.
Mặc dù đêm đã khuya, Tề vương Triệu Quang Mỹ tiết độ sứ Nguyên Hoài Nam Tây lộ kiêm thị trung, trung thư lệnh, tri phủ phủ Khai Phong lại như không chút mệt mỏi. Hắn quanh quẩn một chỗ bên bờ Bá Hà, nhìn dòng nước cuồn cuộn chảy về đông mà lo lắng buồn phiền, gió đầu đông từng đợt rít lên trên mặt nước, cái lạnh tê buốt cả da thịt, nhưng trái tim của hắn còn băng giá hơn thảy.
Bây giờ, hắn chỉ còn lại vương tước và cái quản chức trấn giữ Trường An, bị đày đến một nơi thế này theo lý mà nói là rất an toàn, nhưng hắn không biết đây là kết thúc hay bắt đầu, không biết vị nhị ca kia của hắn có dừng tay hay không.
Vốn lẽ hắn bị giám quan ngự sử vạch tội, rồi bãi chức tri phủ về quê, cứ nghĩ thế là kết thúc, ai ngờ giám quan vẫn chưa chịu đừng tay lại, cấu kết với Trương Ký cáo buộc hắn tội không biết hối cải, đem lòng oán trách thánh thượng, kết quả là bị hoàng huynh đày đến cô thành Trường An. Lúc lên đường, lời nói của ngoại quản sự Hồ Hỉ Nhi làm cho hắn trong lòng bất an, dọc đường thao thức, khó khăn lắm mới chịu đựng được đến Lam Điền, tạm thời giữ được mạng sống, nhưng khắp thiên hạ này đều là lãnh thổ cua hoàng thượng, ai biết được vị hoàng huynh ấy có chịu ngừng tay hay không. Nếu nỗi ngờ vực của hắn đối với ta mãi không dứt thì dù có cao chạy xa bay đến đâu, hắn chỉ cần ban chiếu thư là đã đoạt được tính mệnh này rồi! Cứ nghĩ đến đây...
Triệu Quang Mỹ than thở một hồi, Hồ Hỉ Nhi vốn là quản gia hắn tuyển nhận năm trước, do đại quản sự Nữ Nhi quốc của Thiên Kim Nhất Tiếu lâu Trương Ngưu Nhi tiến cử. Hồ Hi này là người giỏi biết đoán ý của chủ nhân, lời ăn tiếng nói đều lễ độ đúng mực, nên rất được lòng hắn, trở thành tâm phúc của hắn.
Triệu Quang Mỹ thực không có chí lớn gì, lại sợ hãi những điều kiêng ky của hoàng huynh đối với hắn, nên khi nhận chức tri phủ không dám quá quan tâm việc chính sự, thường chỉ lưu luyến nơi Thiên Kim Nhất Tiếu lâu, hắn rất thân thiết với hai tên trường quầy Trương Ngựu Nhi Nữ Nhi quốc và Lão Hắc. Thế nên vừa tiến cử là hắn nhận luôn Hồ Hỉ Nhi, thay thế lão quản gia đương quản sắp gần trời cuối đất.
Hắn lưu luyến nơi phong lưu, thao hối nơi tửu sắc thiên hương, nhưng tiếc thay... Kẻ khác muốn trừng trị hắn, hắn làm gì thì kẻ đó sẽ tìm bằng được chỗ sơ hở của hắn, hắn không làm thì chẳng cần tìm nữa, không làm chính là cớ để trách phạt, kết quả hắn vẫn bị gán ghép cho một mớ tội danh, bị đày đến thành Trường An.
Rời kinh không bao lâu, Hồ Hỉ Nhi đã thông báo cho hắn, có phát hiện một toán người hành tung khả nghi âm thầm bám theo đội xe của hắn. Triệu Quang Mỹ lập tức nghĩ ngay đến liệu có phải hoàng huynh muốn giả làm phỉ đạo để diệt trừ hắn, cái gai trong mắt này, dọc đường hắn sợ đến mất ăn mất ngủ, sau đó nhờ có Hồ Hỉ Nhi bàn mưu hiến kế, tự diễn giả một vụ bị hành thích rồi cố ý loan tin thật lớn, truyền tới tận tai triều đình.
Kết quả, triều đình đành phải lập tức phái binh mã hộ tống, đồng thời viên quan các phủ dọc đường vì sợ vị vương gia này ngang qua địa hạt mình nên cảnh giới nghiêm ngặt, vừa đến là vội nghênh tiếp, lên đường là viễn tống, tiếp đãi hắn chu đáo đến không thấm chút mưa gió bão bùng. Như thế hắn mới thuận lợi đi tới Lam Điền, rồi không xa nữa là tới Trường An, nghĩ ra thì cũng đã an toàn nhưng mối nguy lớn nhất của hắn là đương kim hoàng đế. Làm sao mới có thể giải trừ được?
Triệu Quang Mỹ càng nghĩ lại càng lo, đang ngửa mặt lên trời than thở thì có tiếng người lén lút bước lại phía sau hắn. Thị vệ đang canh phòng cẩn mật bên dưới, nếu có kẻ đến gần hắn như thế chắc chắn là phủ hạ, người này đứng cách hắn khoảng một trượng, khom người nói: “Vương gia, đêm đã khuya, nên đi nghỉ thôi ạ”.
Triệu Quang Mỹ quay đầu lại: “Hỉ Nhi”.
“Có tiểu nhân”. Hồ quản gia vừa hạ người xuống, Triệu Quang Mỹ liền bước đến bên hắn, cảm kích nói: “Hồ quản gia, bản vương có thể tin tưởng ngươi được không?”.
Hồ Hỉ Nhi ngẩng đầu nhìn Triệu Quang Mỹ, hắn tuổi hơn ba mươi, dung mạo bình thường chỉ có đôi mắt có thần sắc, mang vẻ khôn khéo lanh lợi. Hắn ngẩng đầu nhìn rồi lại cúi rạp xuống, đáp: “Vương gia tin trọng tiểu nhân, tiểu nhân mang ân tri ngộ, vương gia là chủ của tiểu nhân, tiểu nhân nguyện vì vương gia mà nhảy vào nước sôi lửa bỏng, chết không từ”.
“Được lắm” Triệu Quang Mỹ nói: “Ngày mai tới Trường An, cũng giống như là vào ngục tù có muốn trốn cũng không thể nữa. Vi sách vạn nhất, bản vương giờ muốn phó thác người việc lớn, thị tỳ Vân Nghê đã mang cốt nhục của bản vương, việc này ít người biết, nàng ấy cũng chưa được cô gia phong làm trắc phi. Ôi, bản vương vốn định đợi sóng gió đi qua.
Bây giờ lại càng tốt, bản vương ban cho người chút ngân lượng châu báu, ngươi hãy đem nàng ấy dời khỏi đây ngay trong đêm nay, thay mặt ban vương lo liệu cho nàng ấy. Bản vương dù có thiếu một thị tỳ, một thuộc hạ cũng không đến mức làm kẻ khác chú ý. Vân Nghê sinh nam hay nữ nhi ta chưa thể biết, nhưng vạn nhất bản vương cũng truyền lại được cốt nhục”.
Hồ Hỉ Nhi kinh ngạc, thất thanh nói: “Vương gia sao lại nói thế, vương gia là dòng dõi hoàng thất, con cháu thiên tử, dù trên đường có gặp cường đạo ác nhân thì lúc đến thành Trường An kẻ nào dám hãm hại vương gia nữa?”.
Triệu Quang Mỹ cười thảm nói: “Ha! Kẻ đó... Nếu hắn thật muốn hại ta thì khắp thiên hạ này có ai có thể ngăn cản chứ?”.
Hắn nhìn Hồ Hỉ Nhi, chợt hạ quyết tâm, dậm một bước chân rồi nói: “Thôi vậy, bản vương... Sẽ kể hết cho người nghe”.
Triệu Quang Mỹ rất coi trọng tiên đế, mỗi tháng đều đến kiến phủ ba lần, dẫn đến việc nhiều triều thần hay ước đoán thượng ý mà làm thân với hắn, từ đó gây hiềm khích với nhị ca. Về sau, nhị ca kế vị, lập lên tiền lệ huynh đệ nối ngôi, nên đối với hắn càng thêm nghi kỵ, hắn kể cho Hồ Hỉ Nhi nghe hắn nghi ngờ rằng tất cả những việc như bị miễn chức, lưu đày, gặp đạo tặc đều là âm mưu của hoàng huynh, hắn rưng rưng nói: “Vị nhị ca này của ta, không hề nhân ái, phẩm cách khoan hậu như đại huynh, nếu hắn cảm thấy ta gây bất lợi với hắn thì dù có là ruột thịt nhất mẫu, hắn cũng không bỏ qua đâu”.
Hồ Hỉ Nhi nhìn Triệu Quang Mỹ, an ủi nói: “Vương gia nghĩ nhiều quá rồi, dù quan gia nghĩ vương gia bất lợi với mình cũng sẽ tuyệt đối không có ý niệm diệt trừ vương gia, lẽ nào đến mức cô gia phải nghĩ đến việc ủy thác tôn tử lại cho đại thần đâu? Hơn nữa, những kẻ khả nghi bám theo dọc đường đều có liên quan đến vương gia, giờ chúng ta đã an toàn đến Trường An, tạm thời quan gia cũng sẽ không hạ thủ nữa, nếu đường đường vương gia vừa đến thành đã xảy ra chuyện thì đến giang sơn đại thành cũng trị an bất ổn, quan gia phải ăn nói thế nào với bách tính thiên hạ đây? Vậy nên, vương gia không nhất định phải lo lắng đến vậy”.
Triệu Quang Mỹ là một người hay lo nghĩ, lúc này hắn rất bi quan, nghĩ mọi sự trở nên tồi tệ không thể chịu được nữa. Nhưng giờ có người khuyên giải, nghĩ kỹ lại cũng thấy có lý, hắn tự nhiên lóe lên tia hy vọng: “Có lý, có lý lắm, như thế đến Trường An, cô gia tới thành lập tức mượn cớ ốm bệnh tự bế phong, an phận thủ kỹ không sinh sự, không để ý tới việc quân chính của thành Trường An như thế có thể tránh được đại nạn”.
Hồ Hỉ Nhi ánh mắt sáng lên, nhẹ nhàng nói: “Vương gia vốn là người thông minh tuyệt đỉnh, như nay xa vào thế loạn lạc, có những việc chưa thể nghĩ được kỹ càng, tỉ mỉ”. Triệu Quang Mỹ ngẩn ra, kinh ngạc nói: “Những điều bản vương đã nghĩ, có chỗ nào không đúng chứ?”.
Hồ Hỉ Nhi đáp: “Nếu như quan gia thật có ý muốn giết vương gia, vương gia làm như vậy cũng giống như là tạo thêm cơ hội cho quan gia”. Triệu Quang Mỹ lấy làm kinh ngạc: “Sao ngươi lại nói như thế?”.
Hồ Hỉ Nhi đáp: “Nếu vương gia cáo bệnh ở trong phòng suốt, lâu dần bách tính Trường An sẽ chẳng còn nhớ có một vị quan trấn giữ thành, quan lại trong triều lãng quên mất một vị vương gia, như vậy có ai sẽ quan tâm tới sự sống chết của ngài nữa? Vương gia đến Trường An hãy công bố với thiên hạ rằng ngài đã lâm bệnh nặng, nên không thể đảm đương chính vụ, không thể tiếp kiến chính vụ. Như vậy một năm, hai năm hay năm năm sau, tin vương gia mắc trọng bệnh qua đời cũng không phải là tin động trời gì”.
Triệu Quang Mỹ bỗng nhiên tỉnh ngộ: “A! Hay lắm, đúng là ta quá hồ đồ, vậy... Theo ý kiến của ngươi, bản vương nên làm thế nào?”. Hồ Hỉ Nhi mỉm cười, đáp: “Lần này, vương gia đến Trường An, nên đảm nhận trọng trách trấn giữ thành Trường An, quan tâm đến bách tính trăm họ, thay quyền chính vụ và thường xuyên mời gặp các thân sĩ hội đàm chính sự, xem xét tình hình lưu thành, tận sức tận lực, làm cho ai nấy đều biết vương gia phụng lệnh quan gia đến trấn giữ thành Trường An, tạo phúc cho muôn dân, để cho mọi người biết rằng vương gia tuổi trẻ tài cao, uy danh mãnh hổ”. Triệu Quang Mỹ nghi ngờ hỏi: “Nếu như vậy, có thực tránh được tai họa không?”.
Hồ Hỉ Nhi đáp: “Hiển nhiên là không, nhưng... Có thể cho quan gia thấy vương gia vẫn còn có lợi cho quan gia, sẽ tạm dừng việc hạ thủ lại”. Hắn quay mặt nhìn về phía đông, vẻ trầm ngâm, màn đêm phủ kín một màu, khó có thể nhìn rõ ràng: “Thiên hạ thế sự, biến đổi khôn lường, có lẽ... Ngày tháng trôi qua, quan gia sẽ thay đổi tâm ý. Hoặc... Lâu dần, quan gia lại nhận thấy vương gia không còn là mối nguy hại lớn nữa thì sao?”.
Hồ Hỉ Nhi quay người lại, mỉm cười nói: “Thời gian càng lâu một ít, vương gia mới có thể tìm ra những cơ hội khác cho mình, hôm nay nhìn lại tuy sơn cùng thủy tận nhưng ngày mai tái nhìn, có lẽ đã có sinh cơ”.
“Vậy bản vương”.
“Chờ đợi, cố gắng sống, kiên nhẫn chờ đợi...”.
*
* *
Đường Diễm Diễm nằm thả lòng thân thể trên giường, hơi thở hồn hển dồn dập, tùy ý Dương Hạo sờ nắn đôi gò bồng đảo trắng muốt, bàn tay thô của hắn vân vê chà xát ngực nàng thành muôn hình muôn dạng, dư vị của cao trào lúc này khiến nàng cảm thấy khó có thể điều khiển được chính mình.
Mà sau lưng Dương Hạo, tấm thân mềm mại ngọc ngà của Oa Nhi đang kề sát vào hắn, đôi bắp đùi non nớt thon thả trắng bóc như tuyết của nàng quấn sát lấy bên hông của Dương Hạo. Khao khát được chiều chuộng cứ hiện rõ lên mà không cần điền giải bằng ngôn từ nào. Hắn vội quay thân mình, lật người nàng xuống giống như trò vật lộn của trẻ nhỏ thường chơi, đè lên thân thể nhỏ bé của nàng. Có lẽ trời sinh phận nữ nhi vốn vị thấp hơn, thân thể yêu kiều nhỏ nhắn đó của nàng lại không hề cảm thấy đau đớn chút nào. Chỉ chốc lát trong khoảnh khắc hắn cựa mình lên xuống, khiến nàng phát ra tiếng rên khẽ khàng dịu dàng đến mê đắm lòng người, tiếng than mỗi lúc một trầm bồng, cả hồn phách nàng đang thăng hoa, như phiêu du thoát trần.
Vừa rồi vì phải ngoại nhìn chờ đợi một phen xuân tình nên trong lòng nàng sớm đã xao xuyến rạo rực. Dương Hạo vừa đè lên thân thể mình, vòng eo thon thả của nàng vội vàng nhu động, đôi chân ngọc đẫy đà quyến rũ dần co lại như hình chi ếch. Nàng giống như một chú ếch non nớt đáng yêu, đang từng nhịp từng nhịp hòa hợp với thân thể vạm vờ của hắn, đôi tay mềm mại của nàng cũng nhịp nhàng chuyển động theo tiết tấu rung động của cả tấm lụa đệm giường, nó lẳng lơ vuốt ve men theo thân thể một cách điệu nghệ thành thục, làm cho Dương Hạo phía trên hân hoan đến mức không cần tốn chút sức nào cũng cảm thấy sảng khoái tột cùng, đạt tới khoái cảm cực lạc.
Đắm mình trong tiếng rên rỉ mềm mại ngọt ngào, Dương Hạo thả mình tha hồ mải miết trong cảm giác ướt át nơi “u cốc”, đạt đến đỉnh điểm rồi lại lên nữa, đến đỉnh rồi lại trùng điệp lên cao tít, làm cho hắn cảm thấy mình vững vàng nhưng lại bị khảm ở chính giữa, không thể phá được vòng vây. Có người nói, một khi tắt đèn, thì mọi phụ nữ đều giống nhau, lời này chỉ có thể lừa được kẻ tiểu tử thiếu thốn kinh nghiệm, chứ không đánh lừa được những nam nhân từng trải. Mỗi một nữ nhân đều có dung mạo khác biệt, phong tình khác nhau, hình thể riêng biệt, đến phản ứng cũng không giống cho nên cảm giác mà họ đem lại cho nam nhân cũng hoàn toàn khác xa.
Diễm Diễm đem lại cho hắn cái cảm giác nóng bỏng của một tòa hỏa sơn nồng nàn, mãnh liệt, phóng đãng nhưng không thể kéo dài được lâu. Còn Oa Nhi, thân thể mềm mại lả lướt như đồng tử, dáng vẻ yêu kiều thơm mềm như lụa, người con gái thực sự...
Tình cảm mãnh liệt và sức hấp dẫn từ tấm thân nhỏ nhắn của Oa Nhi có phần trội hơn Đường Diễm Diễm, chỉ trong một tuần hương, Diễm Diễm đã bị Dương Hạo chinh phạt đến rã rời, kêu rên hoan hỉ đến mơ hồ. Còn Oa Nhi tuy thân thể nhỏ xinh nhưng lại dẻo dai đến mười phần, muốn làm cho nàng cảm khoái tột bậc, cốt nhuyễn thân thể mềm nhũn đến không còn khả năng kháng cự thì cũng cần nhiều gấp đôi thời gian với Diễm Diễm.
Như hoa qua vũ bạo, Oa Nhi khoái cảm như đến mức mê man, lúc nàng dần hồi tỉnh lại chỉ “ừm” được một tiếng, mệt mỏi trở mình, cánh tay ngọc ngà cùng một chiếc chân thon nhỏ gác lên thân người Dương Hạo, ánh đèn sáng rực chiếu vào bàn tọa đẹp đẽ trên cơ thể nàng, đạo đồ đường cong đó giống như hình bán nguyệt đầu tháng: “Quan gia càng phát càng lợi hại, người ta đến tận hai mà cũng không ứng phó nổi một mình quan gia...”.
Đường Diễm Diễm mặt đỏ bừng áp sát lên ngực Dương Hạo, nhẹ nhàng vuốt ve bụng dưới đày dặn của hắn, ngốc nghếch nói: “Quan gia đã mấy tháng chưa... Lần này thiếp nhất định là có tiểu bảo bảo rồi...”.
Dương Hạo vừa trải hoan ái nhưng tinh thần vẫn dồi dào sung mãn, hắn hôn lên má hồng hào như anh đào của hai vị ái thê mỉm cười đáp: “Thời gian này, sự vụ bề bộn, thực quá lạnh nhạt với các nàng. Sau này, chúng ta cứ chuyên tâm tận sức lăn lộn để ta còn có thêm truyền nhân”.
Đường Diễm Diềm nghe xong, miễn cường giãy dụa tấm thân yếu mềm, lo lắng nói: “Hạo ca ca, thiếp không phải là xuẩn phụ không biết sự nặng nhẹ, cũng không phải là thứ hoang dâm vô độ tham luyến nơi chăn gối, quốc sự là trọng, điều đó chúng thiếp đều biết”.
Oa Nhi cũng lên tiếng, nhẹ nắm tay hắn: “Ừm, tuy nói chúng thiếp luôn mong ngóng ngày ngày được thấy quan nhân, nhưng xứng danh nam nhi là người không nên đắm say trong ái sắc, còn bổn phận của thê thiếp là tương phu giáo tử, chúng thiếp hiểu được”.
Dương Hạo cười: “Ta đã nói vậy tức là có lý của ta, chỉ cần nghĩ rõ ràng, chuẩn bị đầy đủ, đại quân kia kéo đến khí thế ồ ạt thực không quá đáng sợ, sắp tới hàn đông, mưa tuyết rơi xuống, thiên thời, địa lợi, nhân hòa, tất cả đều do ta nắm chắc, như thế trong thời gian ngắn, thế công của quân Tống sẽ chẳng có gì đáng lo.
Còn về kế lâu dài... Ta chỉ có thể đợi, chờ đợi sự thay đổi, biến hóa của những thế lực phục binh từng nơi từng bước trên khắp miền đông tây nam bắc, giờ địch là địch, bạn là bạn, quân là quân, thần là thần. Tiếp theo đây ta chỉ có thể đợi, đợi đến khi địch không phải là địch, bạn không phải là bạn, quân cũng không phải là quân, thần cũng không phải là thần... Thời cơ đến, ắt sẽ tự vận chuyển”.
Diễm Diễm nháy mắt bèn gặng hỏi Oa Nhi: “Quan nhân đang nói gì thế, muội có hiểu không?”.
Oa Oa lắc đầu: “Muội không hiểu gì hết”.
Dương Hạo cười ha ha nói: “Không hiểu cũng không sao, các nàng chỉ cần hiểu được phục vụ quan nhân ta cho tốt là được. Nào, đêm thâu chóng sáng, chúng ta lại tiếp tục ân ái một phen”.
“Lại nữa?”. Oa Oa và Diễm Diễm đồng thanh kêu lên, hai nàng trốn chạy mỗi người một hướng, nhưng không may chưa bước được xa đã bị Dương Hạo vòng tay ôm chặt kéo lại. Trên giường lụa, hai nàng sóng vai kề thân, tứ chi trụ đất giống như hai tiểu khuyển cái đáng yêu ngoan ngoãn. Đèn đã cháy hết, chỉ còn chút đốm sáng len lỏi lóe lên, phán chiếu hình ảnh hai vầng viên nguyệt, một đợi xuân tình hứng khởi không ngừng lại... Ngoài cửa sổ, trận tuyết đầu tiên bắt đầu rơi mang theo tiếng gió vi vu...
o O o
File ảnh
http://ne9.upanh.com/b4.s10.d3/b1f91dc50fc6903a6ce303b2c96f4a7e_36743989.chuong04 3thoithede01.gif
http://ne0.upanh.com/b5.s12.d1/8a597ae355b00d8cb095bef37ff589e1_36743990.chuong04 3thoithden02.gif
http://ne2.upanh.com/b1.s3.d3/30f68912c5a3465afedf4c7c03eba607_36743992.chuon043 thoitheden03.gif
http://ne5.upanh.com/b4.s1.d2/d63591b4a95341f2280aa66a6934cefc_36743995.chuong04 3thoitheden04.gif
http://ne0.upanh.com/b6.s3.d1/7759b7205f3ba3a86fc42c85e5c616b3_36744000.chuong04 3thoitheden05.gif
http://ne2.upanh.com/b6.s18.d1/cdda323e46e153272df03b2ccf0fc95f_36744002.chuong04 3thoitheden6.gif
http://ne5.upanh.com/b1.s11.d2/22beba61c35166742718caeb7b1eafcd_36744005.chuong04 3toitheden07.gif
http://ne8.upanh.com/b4.s13.d5/7d4823098b33a5be9d9690b19c9f75e9_36744008.chuong04 3thoitheden08.gif
http://ne3.upanh.com/b4.s19.d2/bb7e8b25f437b364f554f4ac3895ac68_36744013.chuog043 thoitheden09.gif
“Oa Nhi...”.
Dương Hạo đưa tay đẩy cửa, cửa phòng đã chốt trong, dựa vào võ công của hắn để phá cửa xông vào là rất dễ dàng, chỉ có điều đang định mạnh tay thì lại hơi chút do dự, hắn dừng lại, chỉ nhẹ nhàng nói: “Mau mở cửa!”.
Một tiếng bước chân vội vã truyền lại, “két” một tiếng cửa phòng được mở ra. Ánh đỏ của ngọn đèn rọi sáng, chỉ nhìn thấy thân hình nhỏ xinh của Oa Nhi với một bộ áo lụa mềm trắng có thêu hình trúc mai, nàng thật giống như một tiểu nữ chưa trưởng thành, nhưng mái tóc nàng buông dài, chỉ quấn lỏng bằng một sợi lụa đỏ, điều đó đủ toát lên vẻ nữ tính làm mê mệt lòng người.
Phòng nàng vốn được trang trí một cách tùy ý, mà lúc này lại đúng thời khắc đi ngủ, nên Ngô Oa Nhi mái đầu không tô sức, thanh tơ nửa cuốn, hở ra hai cỗ tay trắng muốt, mắt nhìn chăm chú, mgười mặc bộ gấm lụa mềm mại. Trong ánh đèn ửng đỏ, trông nàng càng giống như một thiếu nữ non nớt, khuôn mặt thanh tú xinh xắn như hoa như ngọc, yêu kiều khả ái.
Ngô Oa Nhi nhẹ nhàng vén sợi tóc lên, khuôn mặt được điểm sáng, nàng đáp lời một cách không tự nhiên: “Lão gia... Quan gia... Việc công đã xong rồi ạ?”.
Dương Hạo vừa nhìn ánh mắt nàng càng thêm nghi hoặc, hắn chỉ ừm một tiếng rồi dạo bước vào phòng, một mùi hương ngào ngạt tỏa ra, mùi trầm bạch. Trong phòng phảng phất những áng khói, Dương Hạo càng nghi ngờ, hắn nhìn trên bàn, ngoài chén và mân trà ra thì không có gì khác. Tuy nhiên, có hai chén trà đã xốc lên, đã rót đầy nước trà.
Lúc đó, mắt Dương Hạo nhất thời nhìn chăm chăm, Ngô Oa Nhi ở phía sau hắn, thấy chén trà trên bàn không khỏi thốt lên: “Thiếp hư quá, quên mất không dọn chén trà ngăn nắp”. Oa Nhi vội nhìn Dương Hạo, thấy hắn vẫn trầm lặng như là chưa phát hiện ra điều gì khác thường, lúc này nàng mới bình tâm trở lại.
Dương Hạo vừa đi vừa lắng nghe, sau tấm bình phong có chăng mảnh cẩm trướng bằng lụa vân rực rỡ, bên trong kê sẵn một chiếc bồn gỗ, lúc này hắn nghe rõ có tiếng người đang thở. Thực lòng hắn không muốn tin rằng Oa Nhi đã làm chuyện có lỗi với mình, nhưng trong tình cảnh này thì có kẻ nam nhân nào lại không nghi ngờ cho được? Dương Hạo chỉ muốn xông đến lôi cổ kẻ đó ra nhưng lại lo rằng một khi Ngô Oa Nhi bị phát hiện là bất thủ phụ đạo thì phải xử phạt nàng ấy như thế nào đây, trong chốc lát tâm trạng rối bời, hắn chầm chậm đến ngồi xuống bên cạnh bàn.
Ngô Oa Nhi vội vàng tới trước mặt hắn, che khuất ánh nhìn của hắn, nhẹ nhàng nói: “Quan gia những ngày này bận bịu quốc sự, đã nhiều ngày không lưu về hậu trạch, hôm nay có phải là đã nhàn rỗi hơn rồi phải không ạ?”.
Dương Hạo chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn nàng chằm chằm, Ngô Oa Nhi đúng là một giai nhân tuyệt đẹp khó thấy, tuy đã hai ba, hai tư tuổi nhưng dung mạo lại yêu kiều mỹ lệ như nữ nhi tuổi trăng tròn, khuôn mặt đào hoa, thuần khiết non nớt. Nếu như Dương Hạo dù sớm biết tiểu nữ xinh xắn đẹp đẽ nhường này lại đem lòng phụ bạc, say mê dục ái thì hắn cũng tình nguyện bị nàng hớp hồn đánh lừa.
“Nhưng mỹ nữ này... Thật thật sự khó có thể chịu đựng cô đơn lạnh lẽo nơi khuê phòng, dám... Dám làm...”.
Dương Hạo cảm thấy đau nhói trong lòng: “Ta trằn trọc thao thức, khổ cực vất vả, không phải là vì để người thân bên cạnh, vì những người như các nàng được sống những ngày thái bình phú quý sao? Oa Nhi à Oa Nhi, nếu thực nàng đã làm điều có lỗi với ta, nàng bảo ta phải xử phạt nàng như thế nào đây”.
Hắn miễn cưỡng nở nụ cười: “Sao vậy, nay ta đến thăm nàng, nàng không thích sao?”.
Ngô Oa Nhi đáp: “Thần thiếp nào có lý do gì mà lại không thích chứ, chỉ là có chút ngạc nhiên, chỉ lo quan gia trăm việc bộn bề, đến rồi lại đi ngay thôi”.
Nàng vừa nói vừa quay đầu nhìn lại, trán hơi nhăn lại nhưng cũng ngượng ngùng, Dương Hạo thấy vậy, trong lòng càng thêm nghi, hắn tiện nắm lấy chén trà, cười to nói: “Sao có thể chứ, ta đã tới rồi, thì sẽ ở lại đêm nay”.
Oa Nhi thấy hắn định uống trà liền vội thở nhẹ một tiếng, Dương Hạo nhấc mày hỏi: “Sao vậy?”. Oa Nhi ê a đáp: “Chén trà này... Thần thiếp đã uống dở rồi, hay... Thiếp rót cho quan gia chén khác”.
“Không cần đâu”.
Dương Hạo vừa bận xong việc công, nên vừa mệt vừa khát, hắn uống một hơi hết sạch chén trà nguội đó, thoải mái nói: “Ta vừa ban phát bức chiếu thư lập quốc đó, Triệu Quang Nghĩa lo như lửa cháy đến đuôi, lập tức gia phái binh mã, thúc giục Phan Mỹ tiến quân thảo phạt. Phan Mỹ lại là một tên tướng chỉ giỏi tấn công, vốn không thể bền bỉ giằng co với ta, nhờ thế tấn công hắn hiển nhiên không phải dùng hết sức.
Ha! Như thế vừa đúng ý ta, ta đang không muốn chiến đấu lâu dài với hắn, chỉ cần trong thời gian ngắn, dù cho bây giờ không phải là Dương Kế Nghiệp danh tướng thiện thủ kia giúp ta làm chủ thế trận, quân Tống cũng không thể đánh bại ta ngay trong chốc lát nên không cần phải quá bận rộn nữa, thời gian còn lại chỉ là xem chiếu thư rất nhàn hạ, sau này ta sẽ có thể thoải mái ở bên các nàng, nàng vui chứ?”.
“Quan gia. Thật chứ ạ?”. Ngô Oa Nhi mừng rỡ, quên cả lễ nghi, sà vào lòng Dương Hạo, hai tay ôm chặt lấy cổ hắn, nói một cách tình tứ: “Quan gia Tây chinh đại mạc, việc chinh chiến cấp bách, trở về lại lo chuyện trù lập đăng cơ, mỗi ngày đều bận tối mày tối mặt, người ta dù nhớ quan nhân, nhưng cũng hiểu được nặng nhẹ cấp bách, đâu dám... Đâu dám tỏ sự quyến luyến trước mặt quan nhân, quan nhân giờ không bận rộn gì nữa thì người... Phải ở bên cạnh thiệp suốt mới được”.
Dương Hạo là người từng trải, chân tình giả ý hắn đều biết hết, giờ phút này, nhìn thấy nàng lộ vẻ chân tình quấn quýt, mừng rỡ một cách tự nhiên không hề che đậy hay giả dối, trong lòng không khỏi cười khẩy: “Diễn tốt lắm, có thể lãnh thưởng kim mã được!”.
Hắn cười to, ôm chặt lấy thân người mềm mại thơm mát của Oa Nhi nói: “Mấy tháng nay bận công sự, nàng có biết ta nhớ nàng đến thế nào không? Nào, trời sắp sáng rồi, chúng ta mau lên giường, đi nghỉ thôi”.
Dương Hạo nói xong liền bế nàng đi vòng vào phía sau tấm bình phong, Ngô Oa Nhi lập tức trở nên căng thẳng, trách giận nói: “Quan gia sao lại vội vã như thế, cũng phái để thần thiếp tháo bỏ trang sức gột rửa đã rồi sẽ tới hầu hạ phu quân”.
Đang nói thì Dương Hạo đã đi tới cạnh giường, hắn cười nhạt nói: “Vợ chồng với nhan, cần gì phải câu nệ!”. Vừa nói hắn đã bước tới sau cẩm trướng, thuận tay xốc những mành xúc tua lên, quả nhiên có một kẻ đứng ngay sau cẩm trướng. Mành vừa được vén lên, kẻ đó lại phát ra tiếng thở nhẹ, Dương Hạo tức giận ngập người, trợn mắt nhìn, để xem rõ hình dáng kẻ kia. Nhưng hắn không khỏi kinh ngạc... Phía sau giường thực có người, nhưng đó lại là một nữ nhân, là Đường Diễm Diễm. Dương Hạo ngẩn người một lúc, tiện đà nghi hoặc hỏi: “Diễm Diễm nàng trong phòng này sao lại phái né tránh ta? Lẽ nào, lẽ nào nơi giường gối thiếu vắng, các nàng định diễn trò giả phượng hư long ở đây sao?”. Nhìn kỹ lại thấy trên tay Đường Diễm Diễm cầm một tượng Phật, hắn nghĩ sự nghi ngờ của mình có chút không đúng, Dương Hạo không khỏi giật mình nói: “Nàng trốn ở đây làm gì vậy?”.
Đường Diễm Diễm vội nhìn Ngô Oa Nhi, Ngô Oa Nhi lại nhìn Đường Diễm Diễm, Đường Diễm Diễm dậm chân nói: “Tỷ sớm đã nói không cần phải tránh mặt quan gia rồi mà, muội lại đắn đo lo ngại, giờ bị người phát hiện rồi này”. Vừa nói nàng vừa bước ra khỏi tấm mành, Dương Hạo bấy giờ mới nhìn rõ nàng đang cầm một bức tượng “Quan Âm Tống Tử”, hắn bừng tỉnh ngộ, không khỏi xấu hổ vì những nghi ngờ ban nãy.
Tuy nhiên may mà lúc nãy cơn giận của hắn vẫn chưa phát tác ra, là chủ nhân của nơi này nên cũng không thể nhu nhược yếu đuối, Dương Hạo biết rằng hai nàng đều là những người thông minh tuyệt đỉnh, hắn vội vàng xông vào như vậy cũng giống như tự khám xét, sợ hai người đã đoán ra mình đang nghĩ gì, hắn liền vội chữa lại, để Ngô Oa Nhi ngồi xuống, nghiêm khắc nói: “Các nàng mờ mờ ám ám như vậy, rốt cuộc là đang làm gì?”.
Ngô Oa Nhi khép nép một lúc rồi nhìn sang Diễm Diễm, Diễm Diễm lại không hề sợ hắn, nàng liền ngồi xuống bên cạnh giường, ôm bức tượng vào lòng, cây ngay không sợ chết đứng mà nói: “Chúng thiếp chỉ lén mời một tượng tống tử quan âm, kính thờ lễ Phật, khẩn cầu Bồ Tát ban long tử, cách này được lưu truyền đã mấy trăm năm, nghe nói là vô cùng linh nghiệm, nhưng muội ấy lại không muốn người khác nhìn thấy lại chê cười nên mới phải lén lút vậy. Chúng thiếp cũng chỉ là vì nhà họ Dương tử tôn đầy đàn, đời đời hưng thịnh! Có gì mà phải hồ thẹn chứ”.
Dương Hạo vừa nghe đúng là duyên cớ này, không khỏi vừa bực vừa buồn cười nói: “Đây đúng cái gọi là có bệnh vái tứ phương, điều hư giả vô thực như thế các nàng cũng tin sao? Cầu khẩn Bồ Tát cũng không bằng đến cầu quan gia của nàng, không có ta, các nàng có thể sinh tử nữ gì chứ? Hơn nữa, ta lẽ nào không phải là cương kim cống bảo, phật sống chuyển thế sao?”.
Đường Diễm Diễm giận đữ nói: “Ai biết được quan gia làm gì, quan gia quả là bất công, đại tỷ có trai có gái, đến cả Nữ Anh cũng... Chỉ có mỗi chúng thiếp là không thấy gì, sao không lo lắng cho được?”.
Ngô Oa Nhi lại không dám nói với Dương Hạo giống như Diễm Diễm, chỉ vội vàng giải thích: “Tuy cách này nói ra có chút hoang đường, nhưng chưa chắc không có tác dụng, Dược vương tôn tử Tư Mạc có cách ‘hóa nữ vi nam’, nữ nhi sau khi mang thai, lấy một sợi dây cung cho vào nang đỏ khâu lại rồi mang vào cánh tay trái, đến mãn trăm ngày, lấy ra đập một phủ, sau đó đặt xuống dưới giường mình nằm, đầu hướng xuống dưới, không để cho ai biết thì con sinh ra sẽ là nam nhân, còn kỳ lạ hơi cả cách trước...”.
Nàng liếc nhìn Đường Diễm Diễm, ngập ngừng nói: “Chúng thiếp... Vốn định đợi sau khi mang thai sẽ thử làm theo cách của Dược vương”.
Dương Hạo nghe xong cười ầm lên, thì ra Dược vương tôn tử Tư Mạc kẻ được người đời sau truyền là cổ đại danh y thần kỳ cũng truyền bá phương thuốc hoang đường vô căn cứ như vậy sao? Đúng vậy, vào cái thời mà hắn sống này, cũng có rất nhiều người có nhiều kiểu mê tín khác nhau, các nàng hành động như vậy cũng không nên trách mắng.
Đường Diễm Diễm đặt tượng quan âm lên giường, đứng dậy nói: “Nói nhiều với quan gia làm gì kia chứ, việc khó nghĩ của phận nữ nhi chúng ta, quan gia hiểu mới là lạ, đi thôi, đi uống canh ‘ban tử’ đã...”.
Dương Hạo nhìn đáng bộ nàng kinh ngạc nói: “Không cầu khẩn Bồ Tát ban tử nữa sao, lại còn canh ‘ban tử’ gì nữa? Các nàng đừng có mà uống thứ linh tinh, uống vào cẩn thận không lại đau bụng, canh ‘ban tử’ này là dùng thuốc gì nấu thành vậy?”.
Ngô Oa Nhi ôm lấy tượng Phật, thẹn thùng nói: “Không phải dùng thuốc, tiên cô nói chỉ cần chúng thiếp quỳ trước tượng ‘Tống Tử Quan Âm’ trong ba tuần hương, yêu lặng khẩn cầu, sẽ... Có một ít đất rơi từ đây xuống, dùng đất đó hòa vào nước uống sẽ... Sẽ thành...”.
Dương Hạo nhìn vào ngón tay của Ngô Oa Nhi, hai mắt liền chăm chú. Nàng cầm là bức tượng quan âm bằng đất, Quan âm hiền hậu đang bế trong lòng tiểu tử mập mạp, chỉ mặc một chiếc yếm đỏ, cổ đeo vòng trường mệnh, ngón tay ngọc ngà của Ngô Oa Nhi chỉ vào lại đúng là chỗ ấy của tiểu tử mập đó...”.
Dương Hạo trừng mắt nhìn một hồi, không nhịn được cười ầm lên: “Ha ha ha, tiểu... uống thứ đất rớt từ ‘tiểu ấy’ xuống hả? Ha ha ha ha... Thế mà cũng nghĩ ra được, làm ta cười đau cả bụng, ‘cái ấy’ của tên tiểu tử này lại có thể hơn cả ta sao? Theo ta thì, nàng cứ nếm thử... Của phu quân nàng, biết đâu lại có chút tác dụng ha ha ha...”.
Dương Hạo cười ngặt ngẽo Ngô Oa Nhi mặt đỏ bừng lên không biết nói gì, lúc này Đường Diễm Diễm từ bình phong khoan thai bước vào, liếc Dương Hạo một cái nói: “Quan gia cười cái gì! Có gì đáng cười chứ!”. Rồi nhìn Oa Nhi hỏi: “Muội uống chén đó trước đi?”.
Dương Hạo cười đến ngã ngừa ra, vẫy tay nói: “Đi đi, đi uống cái gì mà canh ‘ban tử’ của nàng đi, uống rồi, để ta xem Bồ Tát ban đến cho họ Dương nhà ta thứ gì, ha ha ha...”. Ngô Oa Nhi xấu hổ đáp: “Chén thuốc đó của thiếp... Vừa nãy bị quan gia uống sạch rồi...”.
“Hả!”. Dương Hạo im bặt không cười ra nổi.
*
* *
Quan trung, Lam Điền, bên bờ Bá Hà.
Mặc dù đêm đã khuya, Tề vương Triệu Quang Mỹ tiết độ sứ Nguyên Hoài Nam Tây lộ kiêm thị trung, trung thư lệnh, tri phủ phủ Khai Phong lại như không chút mệt mỏi. Hắn quanh quẩn một chỗ bên bờ Bá Hà, nhìn dòng nước cuồn cuộn chảy về đông mà lo lắng buồn phiền, gió đầu đông từng đợt rít lên trên mặt nước, cái lạnh tê buốt cả da thịt, nhưng trái tim của hắn còn băng giá hơn thảy.
Bây giờ, hắn chỉ còn lại vương tước và cái quản chức trấn giữ Trường An, bị đày đến một nơi thế này theo lý mà nói là rất an toàn, nhưng hắn không biết đây là kết thúc hay bắt đầu, không biết vị nhị ca kia của hắn có dừng tay hay không.
Vốn lẽ hắn bị giám quan ngự sử vạch tội, rồi bãi chức tri phủ về quê, cứ nghĩ thế là kết thúc, ai ngờ giám quan vẫn chưa chịu đừng tay lại, cấu kết với Trương Ký cáo buộc hắn tội không biết hối cải, đem lòng oán trách thánh thượng, kết quả là bị hoàng huynh đày đến cô thành Trường An. Lúc lên đường, lời nói của ngoại quản sự Hồ Hỉ Nhi làm cho hắn trong lòng bất an, dọc đường thao thức, khó khăn lắm mới chịu đựng được đến Lam Điền, tạm thời giữ được mạng sống, nhưng khắp thiên hạ này đều là lãnh thổ cua hoàng thượng, ai biết được vị hoàng huynh ấy có chịu ngừng tay hay không. Nếu nỗi ngờ vực của hắn đối với ta mãi không dứt thì dù có cao chạy xa bay đến đâu, hắn chỉ cần ban chiếu thư là đã đoạt được tính mệnh này rồi! Cứ nghĩ đến đây...
Triệu Quang Mỹ than thở một hồi, Hồ Hỉ Nhi vốn là quản gia hắn tuyển nhận năm trước, do đại quản sự Nữ Nhi quốc của Thiên Kim Nhất Tiếu lâu Trương Ngưu Nhi tiến cử. Hồ Hi này là người giỏi biết đoán ý của chủ nhân, lời ăn tiếng nói đều lễ độ đúng mực, nên rất được lòng hắn, trở thành tâm phúc của hắn.
Triệu Quang Mỹ thực không có chí lớn gì, lại sợ hãi những điều kiêng ky của hoàng huynh đối với hắn, nên khi nhận chức tri phủ không dám quá quan tâm việc chính sự, thường chỉ lưu luyến nơi Thiên Kim Nhất Tiếu lâu, hắn rất thân thiết với hai tên trường quầy Trương Ngựu Nhi Nữ Nhi quốc và Lão Hắc. Thế nên vừa tiến cử là hắn nhận luôn Hồ Hỉ Nhi, thay thế lão quản gia đương quản sắp gần trời cuối đất.
Hắn lưu luyến nơi phong lưu, thao hối nơi tửu sắc thiên hương, nhưng tiếc thay... Kẻ khác muốn trừng trị hắn, hắn làm gì thì kẻ đó sẽ tìm bằng được chỗ sơ hở của hắn, hắn không làm thì chẳng cần tìm nữa, không làm chính là cớ để trách phạt, kết quả hắn vẫn bị gán ghép cho một mớ tội danh, bị đày đến thành Trường An.
Rời kinh không bao lâu, Hồ Hỉ Nhi đã thông báo cho hắn, có phát hiện một toán người hành tung khả nghi âm thầm bám theo đội xe của hắn. Triệu Quang Mỹ lập tức nghĩ ngay đến liệu có phải hoàng huynh muốn giả làm phỉ đạo để diệt trừ hắn, cái gai trong mắt này, dọc đường hắn sợ đến mất ăn mất ngủ, sau đó nhờ có Hồ Hỉ Nhi bàn mưu hiến kế, tự diễn giả một vụ bị hành thích rồi cố ý loan tin thật lớn, truyền tới tận tai triều đình.
Kết quả, triều đình đành phải lập tức phái binh mã hộ tống, đồng thời viên quan các phủ dọc đường vì sợ vị vương gia này ngang qua địa hạt mình nên cảnh giới nghiêm ngặt, vừa đến là vội nghênh tiếp, lên đường là viễn tống, tiếp đãi hắn chu đáo đến không thấm chút mưa gió bão bùng. Như thế hắn mới thuận lợi đi tới Lam Điền, rồi không xa nữa là tới Trường An, nghĩ ra thì cũng đã an toàn nhưng mối nguy lớn nhất của hắn là đương kim hoàng đế. Làm sao mới có thể giải trừ được?
Triệu Quang Mỹ càng nghĩ lại càng lo, đang ngửa mặt lên trời than thở thì có tiếng người lén lút bước lại phía sau hắn. Thị vệ đang canh phòng cẩn mật bên dưới, nếu có kẻ đến gần hắn như thế chắc chắn là phủ hạ, người này đứng cách hắn khoảng một trượng, khom người nói: “Vương gia, đêm đã khuya, nên đi nghỉ thôi ạ”.
Triệu Quang Mỹ quay đầu lại: “Hỉ Nhi”.
“Có tiểu nhân”. Hồ quản gia vừa hạ người xuống, Triệu Quang Mỹ liền bước đến bên hắn, cảm kích nói: “Hồ quản gia, bản vương có thể tin tưởng ngươi được không?”.
Hồ Hỉ Nhi ngẩng đầu nhìn Triệu Quang Mỹ, hắn tuổi hơn ba mươi, dung mạo bình thường chỉ có đôi mắt có thần sắc, mang vẻ khôn khéo lanh lợi. Hắn ngẩng đầu nhìn rồi lại cúi rạp xuống, đáp: “Vương gia tin trọng tiểu nhân, tiểu nhân mang ân tri ngộ, vương gia là chủ của tiểu nhân, tiểu nhân nguyện vì vương gia mà nhảy vào nước sôi lửa bỏng, chết không từ”.
“Được lắm” Triệu Quang Mỹ nói: “Ngày mai tới Trường An, cũng giống như là vào ngục tù có muốn trốn cũng không thể nữa. Vi sách vạn nhất, bản vương giờ muốn phó thác người việc lớn, thị tỳ Vân Nghê đã mang cốt nhục của bản vương, việc này ít người biết, nàng ấy cũng chưa được cô gia phong làm trắc phi. Ôi, bản vương vốn định đợi sóng gió đi qua.
Bây giờ lại càng tốt, bản vương ban cho người chút ngân lượng châu báu, ngươi hãy đem nàng ấy dời khỏi đây ngay trong đêm nay, thay mặt ban vương lo liệu cho nàng ấy. Bản vương dù có thiếu một thị tỳ, một thuộc hạ cũng không đến mức làm kẻ khác chú ý. Vân Nghê sinh nam hay nữ nhi ta chưa thể biết, nhưng vạn nhất bản vương cũng truyền lại được cốt nhục”.
Hồ Hỉ Nhi kinh ngạc, thất thanh nói: “Vương gia sao lại nói thế, vương gia là dòng dõi hoàng thất, con cháu thiên tử, dù trên đường có gặp cường đạo ác nhân thì lúc đến thành Trường An kẻ nào dám hãm hại vương gia nữa?”.
Triệu Quang Mỹ cười thảm nói: “Ha! Kẻ đó... Nếu hắn thật muốn hại ta thì khắp thiên hạ này có ai có thể ngăn cản chứ?”.
Hắn nhìn Hồ Hỉ Nhi, chợt hạ quyết tâm, dậm một bước chân rồi nói: “Thôi vậy, bản vương... Sẽ kể hết cho người nghe”.
Triệu Quang Mỹ rất coi trọng tiên đế, mỗi tháng đều đến kiến phủ ba lần, dẫn đến việc nhiều triều thần hay ước đoán thượng ý mà làm thân với hắn, từ đó gây hiềm khích với nhị ca. Về sau, nhị ca kế vị, lập lên tiền lệ huynh đệ nối ngôi, nên đối với hắn càng thêm nghi kỵ, hắn kể cho Hồ Hỉ Nhi nghe hắn nghi ngờ rằng tất cả những việc như bị miễn chức, lưu đày, gặp đạo tặc đều là âm mưu của hoàng huynh, hắn rưng rưng nói: “Vị nhị ca này của ta, không hề nhân ái, phẩm cách khoan hậu như đại huynh, nếu hắn cảm thấy ta gây bất lợi với hắn thì dù có là ruột thịt nhất mẫu, hắn cũng không bỏ qua đâu”.
Hồ Hỉ Nhi nhìn Triệu Quang Mỹ, an ủi nói: “Vương gia nghĩ nhiều quá rồi, dù quan gia nghĩ vương gia bất lợi với mình cũng sẽ tuyệt đối không có ý niệm diệt trừ vương gia, lẽ nào đến mức cô gia phải nghĩ đến việc ủy thác tôn tử lại cho đại thần đâu? Hơn nữa, những kẻ khả nghi bám theo dọc đường đều có liên quan đến vương gia, giờ chúng ta đã an toàn đến Trường An, tạm thời quan gia cũng sẽ không hạ thủ nữa, nếu đường đường vương gia vừa đến thành đã xảy ra chuyện thì đến giang sơn đại thành cũng trị an bất ổn, quan gia phải ăn nói thế nào với bách tính thiên hạ đây? Vậy nên, vương gia không nhất định phải lo lắng đến vậy”.
Triệu Quang Mỹ là một người hay lo nghĩ, lúc này hắn rất bi quan, nghĩ mọi sự trở nên tồi tệ không thể chịu được nữa. Nhưng giờ có người khuyên giải, nghĩ kỹ lại cũng thấy có lý, hắn tự nhiên lóe lên tia hy vọng: “Có lý, có lý lắm, như thế đến Trường An, cô gia tới thành lập tức mượn cớ ốm bệnh tự bế phong, an phận thủ kỹ không sinh sự, không để ý tới việc quân chính của thành Trường An như thế có thể tránh được đại nạn”.
Hồ Hỉ Nhi ánh mắt sáng lên, nhẹ nhàng nói: “Vương gia vốn là người thông minh tuyệt đỉnh, như nay xa vào thế loạn lạc, có những việc chưa thể nghĩ được kỹ càng, tỉ mỉ”. Triệu Quang Mỹ ngẩn ra, kinh ngạc nói: “Những điều bản vương đã nghĩ, có chỗ nào không đúng chứ?”.
Hồ Hỉ Nhi đáp: “Nếu như quan gia thật có ý muốn giết vương gia, vương gia làm như vậy cũng giống như là tạo thêm cơ hội cho quan gia”. Triệu Quang Mỹ lấy làm kinh ngạc: “Sao ngươi lại nói như thế?”.
Hồ Hỉ Nhi đáp: “Nếu vương gia cáo bệnh ở trong phòng suốt, lâu dần bách tính Trường An sẽ chẳng còn nhớ có một vị quan trấn giữ thành, quan lại trong triều lãng quên mất một vị vương gia, như vậy có ai sẽ quan tâm tới sự sống chết của ngài nữa? Vương gia đến Trường An hãy công bố với thiên hạ rằng ngài đã lâm bệnh nặng, nên không thể đảm đương chính vụ, không thể tiếp kiến chính vụ. Như vậy một năm, hai năm hay năm năm sau, tin vương gia mắc trọng bệnh qua đời cũng không phải là tin động trời gì”.
Triệu Quang Mỹ bỗng nhiên tỉnh ngộ: “A! Hay lắm, đúng là ta quá hồ đồ, vậy... Theo ý kiến của ngươi, bản vương nên làm thế nào?”. Hồ Hỉ Nhi mỉm cười, đáp: “Lần này, vương gia đến Trường An, nên đảm nhận trọng trách trấn giữ thành Trường An, quan tâm đến bách tính trăm họ, thay quyền chính vụ và thường xuyên mời gặp các thân sĩ hội đàm chính sự, xem xét tình hình lưu thành, tận sức tận lực, làm cho ai nấy đều biết vương gia phụng lệnh quan gia đến trấn giữ thành Trường An, tạo phúc cho muôn dân, để cho mọi người biết rằng vương gia tuổi trẻ tài cao, uy danh mãnh hổ”. Triệu Quang Mỹ nghi ngờ hỏi: “Nếu như vậy, có thực tránh được tai họa không?”.
Hồ Hỉ Nhi đáp: “Hiển nhiên là không, nhưng... Có thể cho quan gia thấy vương gia vẫn còn có lợi cho quan gia, sẽ tạm dừng việc hạ thủ lại”. Hắn quay mặt nhìn về phía đông, vẻ trầm ngâm, màn đêm phủ kín một màu, khó có thể nhìn rõ ràng: “Thiên hạ thế sự, biến đổi khôn lường, có lẽ... Ngày tháng trôi qua, quan gia sẽ thay đổi tâm ý. Hoặc... Lâu dần, quan gia lại nhận thấy vương gia không còn là mối nguy hại lớn nữa thì sao?”.
Hồ Hỉ Nhi quay người lại, mỉm cười nói: “Thời gian càng lâu một ít, vương gia mới có thể tìm ra những cơ hội khác cho mình, hôm nay nhìn lại tuy sơn cùng thủy tận nhưng ngày mai tái nhìn, có lẽ đã có sinh cơ”.
“Vậy bản vương”.
“Chờ đợi, cố gắng sống, kiên nhẫn chờ đợi...”.
*
* *
Đường Diễm Diễm nằm thả lòng thân thể trên giường, hơi thở hồn hển dồn dập, tùy ý Dương Hạo sờ nắn đôi gò bồng đảo trắng muốt, bàn tay thô của hắn vân vê chà xát ngực nàng thành muôn hình muôn dạng, dư vị của cao trào lúc này khiến nàng cảm thấy khó có thể điều khiển được chính mình.
Mà sau lưng Dương Hạo, tấm thân mềm mại ngọc ngà của Oa Nhi đang kề sát vào hắn, đôi bắp đùi non nớt thon thả trắng bóc như tuyết của nàng quấn sát lấy bên hông của Dương Hạo. Khao khát được chiều chuộng cứ hiện rõ lên mà không cần điền giải bằng ngôn từ nào. Hắn vội quay thân mình, lật người nàng xuống giống như trò vật lộn của trẻ nhỏ thường chơi, đè lên thân thể nhỏ bé của nàng. Có lẽ trời sinh phận nữ nhi vốn vị thấp hơn, thân thể yêu kiều nhỏ nhắn đó của nàng lại không hề cảm thấy đau đớn chút nào. Chỉ chốc lát trong khoảnh khắc hắn cựa mình lên xuống, khiến nàng phát ra tiếng rên khẽ khàng dịu dàng đến mê đắm lòng người, tiếng than mỗi lúc một trầm bồng, cả hồn phách nàng đang thăng hoa, như phiêu du thoát trần.
Vừa rồi vì phải ngoại nhìn chờ đợi một phen xuân tình nên trong lòng nàng sớm đã xao xuyến rạo rực. Dương Hạo vừa đè lên thân thể mình, vòng eo thon thả của nàng vội vàng nhu động, đôi chân ngọc đẫy đà quyến rũ dần co lại như hình chi ếch. Nàng giống như một chú ếch non nớt đáng yêu, đang từng nhịp từng nhịp hòa hợp với thân thể vạm vờ của hắn, đôi tay mềm mại của nàng cũng nhịp nhàng chuyển động theo tiết tấu rung động của cả tấm lụa đệm giường, nó lẳng lơ vuốt ve men theo thân thể một cách điệu nghệ thành thục, làm cho Dương Hạo phía trên hân hoan đến mức không cần tốn chút sức nào cũng cảm thấy sảng khoái tột cùng, đạt tới khoái cảm cực lạc.
Đắm mình trong tiếng rên rỉ mềm mại ngọt ngào, Dương Hạo thả mình tha hồ mải miết trong cảm giác ướt át nơi “u cốc”, đạt đến đỉnh điểm rồi lại lên nữa, đến đỉnh rồi lại trùng điệp lên cao tít, làm cho hắn cảm thấy mình vững vàng nhưng lại bị khảm ở chính giữa, không thể phá được vòng vây. Có người nói, một khi tắt đèn, thì mọi phụ nữ đều giống nhau, lời này chỉ có thể lừa được kẻ tiểu tử thiếu thốn kinh nghiệm, chứ không đánh lừa được những nam nhân từng trải. Mỗi một nữ nhân đều có dung mạo khác biệt, phong tình khác nhau, hình thể riêng biệt, đến phản ứng cũng không giống cho nên cảm giác mà họ đem lại cho nam nhân cũng hoàn toàn khác xa.
Diễm Diễm đem lại cho hắn cái cảm giác nóng bỏng của một tòa hỏa sơn nồng nàn, mãnh liệt, phóng đãng nhưng không thể kéo dài được lâu. Còn Oa Nhi, thân thể mềm mại lả lướt như đồng tử, dáng vẻ yêu kiều thơm mềm như lụa, người con gái thực sự...
Tình cảm mãnh liệt và sức hấp dẫn từ tấm thân nhỏ nhắn của Oa Nhi có phần trội hơn Đường Diễm Diễm, chỉ trong một tuần hương, Diễm Diễm đã bị Dương Hạo chinh phạt đến rã rời, kêu rên hoan hỉ đến mơ hồ. Còn Oa Nhi tuy thân thể nhỏ xinh nhưng lại dẻo dai đến mười phần, muốn làm cho nàng cảm khoái tột bậc, cốt nhuyễn thân thể mềm nhũn đến không còn khả năng kháng cự thì cũng cần nhiều gấp đôi thời gian với Diễm Diễm.
Như hoa qua vũ bạo, Oa Nhi khoái cảm như đến mức mê man, lúc nàng dần hồi tỉnh lại chỉ “ừm” được một tiếng, mệt mỏi trở mình, cánh tay ngọc ngà cùng một chiếc chân thon nhỏ gác lên thân người Dương Hạo, ánh đèn sáng rực chiếu vào bàn tọa đẹp đẽ trên cơ thể nàng, đạo đồ đường cong đó giống như hình bán nguyệt đầu tháng: “Quan gia càng phát càng lợi hại, người ta đến tận hai mà cũng không ứng phó nổi một mình quan gia...”.
Đường Diễm Diễm mặt đỏ bừng áp sát lên ngực Dương Hạo, nhẹ nhàng vuốt ve bụng dưới đày dặn của hắn, ngốc nghếch nói: “Quan gia đã mấy tháng chưa... Lần này thiếp nhất định là có tiểu bảo bảo rồi...”.
Dương Hạo vừa trải hoan ái nhưng tinh thần vẫn dồi dào sung mãn, hắn hôn lên má hồng hào như anh đào của hai vị ái thê mỉm cười đáp: “Thời gian này, sự vụ bề bộn, thực quá lạnh nhạt với các nàng. Sau này, chúng ta cứ chuyên tâm tận sức lăn lộn để ta còn có thêm truyền nhân”.
Đường Diễm Diềm nghe xong, miễn cường giãy dụa tấm thân yếu mềm, lo lắng nói: “Hạo ca ca, thiếp không phải là xuẩn phụ không biết sự nặng nhẹ, cũng không phải là thứ hoang dâm vô độ tham luyến nơi chăn gối, quốc sự là trọng, điều đó chúng thiếp đều biết”.
Oa Nhi cũng lên tiếng, nhẹ nắm tay hắn: “Ừm, tuy nói chúng thiếp luôn mong ngóng ngày ngày được thấy quan nhân, nhưng xứng danh nam nhi là người không nên đắm say trong ái sắc, còn bổn phận của thê thiếp là tương phu giáo tử, chúng thiếp hiểu được”.
Dương Hạo cười: “Ta đã nói vậy tức là có lý của ta, chỉ cần nghĩ rõ ràng, chuẩn bị đầy đủ, đại quân kia kéo đến khí thế ồ ạt thực không quá đáng sợ, sắp tới hàn đông, mưa tuyết rơi xuống, thiên thời, địa lợi, nhân hòa, tất cả đều do ta nắm chắc, như thế trong thời gian ngắn, thế công của quân Tống sẽ chẳng có gì đáng lo.
Còn về kế lâu dài... Ta chỉ có thể đợi, chờ đợi sự thay đổi, biến hóa của những thế lực phục binh từng nơi từng bước trên khắp miền đông tây nam bắc, giờ địch là địch, bạn là bạn, quân là quân, thần là thần. Tiếp theo đây ta chỉ có thể đợi, đợi đến khi địch không phải là địch, bạn không phải là bạn, quân cũng không phải là quân, thần cũng không phải là thần... Thời cơ đến, ắt sẽ tự vận chuyển”.
Diễm Diễm nháy mắt bèn gặng hỏi Oa Nhi: “Quan nhân đang nói gì thế, muội có hiểu không?”.
Oa Oa lắc đầu: “Muội không hiểu gì hết”.
Dương Hạo cười ha ha nói: “Không hiểu cũng không sao, các nàng chỉ cần hiểu được phục vụ quan nhân ta cho tốt là được. Nào, đêm thâu chóng sáng, chúng ta lại tiếp tục ân ái một phen”.
“Lại nữa?”. Oa Oa và Diễm Diễm đồng thanh kêu lên, hai nàng trốn chạy mỗi người một hướng, nhưng không may chưa bước được xa đã bị Dương Hạo vòng tay ôm chặt kéo lại. Trên giường lụa, hai nàng sóng vai kề thân, tứ chi trụ đất giống như hai tiểu khuyển cái đáng yêu ngoan ngoãn. Đèn đã cháy hết, chỉ còn chút đốm sáng len lỏi lóe lên, phán chiếu hình ảnh hai vầng viên nguyệt, một đợi xuân tình hứng khởi không ngừng lại... Ngoài cửa sổ, trận tuyết đầu tiên bắt đầu rơi mang theo tiếng gió vi vu...
o O o
File ảnh
http://ne9.upanh.com/b4.s10.d3/b1f91dc50fc6903a6ce303b2c96f4a7e_36743989.chuong04 3thoithede01.gif
http://ne0.upanh.com/b5.s12.d1/8a597ae355b00d8cb095bef37ff589e1_36743990.chuong04 3thoithden02.gif
http://ne2.upanh.com/b1.s3.d3/30f68912c5a3465afedf4c7c03eba607_36743992.chuon043 thoitheden03.gif
http://ne5.upanh.com/b4.s1.d2/d63591b4a95341f2280aa66a6934cefc_36743995.chuong04 3thoitheden04.gif
http://ne0.upanh.com/b6.s3.d1/7759b7205f3ba3a86fc42c85e5c616b3_36744000.chuong04 3thoitheden05.gif
http://ne2.upanh.com/b6.s18.d1/cdda323e46e153272df03b2ccf0fc95f_36744002.chuong04 3thoitheden6.gif
http://ne5.upanh.com/b1.s11.d2/22beba61c35166742718caeb7b1eafcd_36744005.chuong04 3toitheden07.gif
http://ne8.upanh.com/b4.s13.d5/7d4823098b33a5be9d9690b19c9f75e9_36744008.chuong04 3thoitheden08.gif
http://ne3.upanh.com/b4.s19.d2/bb7e8b25f437b364f554f4ac3895ac68_36744013.chuog043 thoitheden09.gif
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.