Quyển 14 - Chương 93: Tìm đến cái chết.
Nguyệt Quan
20/03/2013
Trúc Vận vịn cổ Dương Hạo như làm nũng, dốc cho Dương Hạo uống một hơi cạn sạch, lúc này mới vui vẻ cười, tiếp tục nói: “Lúc này ta mới biết, Vĩnh Khánh công chúa không biết tìm ra võ công cao cường từ đâu, trọng thương nặng Triệu Quang Nghĩa, đánh bất tử Thái Tử, suýt nữa thì diệt trừ cha con này, nâng huynh đệ nàng lên vị. Nhìn bộ dạng yêu kiều của nàng, ta thực không ngờ, tiểu ni tử này lại có suy nghĩ như thế”.
“Điều này chẳng có liên quan gì tới dáng vẻ cả, và cũng chẳng có liên quan gì tới tuổi tác lớn hay nhỏ, được nuôi dưỡng như chim hoàng yến trong khuê phòng, coi như lớn một chút cũng vẫn khờ dại, không chút tâm cơ. Giống như Nữ Anh trước đây, nhưng Vĩnh Khánh thì…song cô nương đó làm như vậy, lại lợn lành chữa thành lợn què. Ta chưa hề có suy nghĩ gì với nàng, song muốn báo đáp ơn tri ngộ thôi, ngược lại vì vậy biến thành Tống hoàng hậu và Đức Phương hoàng tử mất mạng, thực phi nguyện vọng của ta”.
“Đây là họ tự tìm đến cái chết, chẳng liên quan gì, đại vương hà tất phải tự trách mình vậy?”
“Haiz, không nói cái này, đúng rồi, các người đi Biện Lương, mãi mà không có tin gì của Bích Túc sao?”
“Không có, nghe nói, vào mùa đông, có thích khách đêm tuyết vào cung rồi vô công mà phản, triều đình không nói toạc ra chuyện này, cái mà ta hiểu cũng không nhiều, sau đó đẩy mạnh việc dò hỏi cũng không thu thập được tin tức của hắn”.
“Ừ, nếu như ta đoán không tồi, người tuyết dạ vào cung chính là Bích Túc. Hắn xông vào cung hành thích không thành, thì không cam tâm. Ban đầu hắn bất cáo nhi biệt, cũng xấu hổ tìm liên lạc với chúng ta, nghĩ tất vẫn ẩn núp ở Biện Lương, lần này Triệu Quang Nghĩa gặp chuyện, toàn bộ thành Đông Kinh phản lên trời, mong sẽ không bị người ta tìm được tung tích hắn. Haiz, ám sát hoàng đế, nào có đơn giản như vậy? Sư cô đó cũng không biết là Vĩnh Khánh công chúa được tìm thấy ở đâu hoặc là tiên đế để lại một thân tín của Vĩnh Khánh, người này coi cái chết nhẹ tựa lông hồng, biết rõ là tìm đến cái chết, còn không chút do dự chấp hành”.
Trúc Vận mở to mắt nói: “Còn nói người ta, ngươi còn không phải vậy sao, giờ ngươi là Tây Hạ đại vương, dẫn vài người mang tới Cam Châu, nếu không ngươi mệnh lớn, giờ thì…hừ, ngươi còn không phải tự tìm đến cái chết sao?”
Dương Hạo cười mếu máo nói: “Điều này không giống, lần này ta bí mật đến Cam Châu, là vốn muốn liên lạc A Cổ Lệ, thiết kế dụ người khác vào tiết nóng, nào biết đang có người có ý đồ đánh A Cổ Lệ, đến nỗi mang theo ta cũng gặp họa, hắc hắc, song cũng may mắn như thế, nếu không ta làm sao biét Tô Nhĩ Man và Hộc Lão Ôn có dị tâm. Thế này còn hạnh phúc chán”.
“Thích, ngươi bớt nịnh hót đi, theo ta thấy, ngươi là nhắm được vẻ đẹp của A Cổ Lệ vương phi rồi sao? Nếu không thì…hừ hừ…”
“Ha ha ha ha…” Dương Hạo cũng có chút cao, cười tươi như hoa, vuốt cằm: “Ngươi còn phải nói sao…A Cổ Lệ thực sự là…là…ừm…rất đẹp…”
Khi hắn nói A Cổ Lệ rất đẹp, trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh của nàng mặc mỗi đồ lót, lả lướt, cơ thể mềm mại mê người, khi nàng nằm bò trên lưng mình, cảm giác trơn trượt, có cảm giác khác thường giữa bộ ngực như có như không ma sát vào sau lưng mình…
Không hiểu tại sao, dưới hạ bộ hắn nong nóng.
Trúc Vận nhìn bộ dáng hắn như mộng mị, không khỏi sinh ghen tuông nói: “Cô nương ấy rất đẹp sao? So với ta thì sao nào?” Nói rồi ưỡn ngực ra.
Mỹ nhân ngồi cạnh không làm gì cũng đã thấy đáng yêu rồi, thêm nữa lại còn có ý với mình, phong tình vô hạn. Dương Hạo chợt giật mình nghĩ ra đã có lần nhìn cơ thể của Trúc Vận. Lúc ấy một thân máu tươi, bị thương nhiều, tuy rằng khi nàng bị thương giúp nàng băng bó không mảy may nghĩ ngợi gì, nhưng sau chuyện đó nghĩ lại, mới chú ý tới đôi chân thon dài, trắng trẻo, ít ra thì cũng khiến hắn bồi hồi.
Trúc Vận nhìn thấy ánh mắt hắn có chút khác thường không khỏi thẹn thùng, nàng khẽ lấy tay che lấy bộ ngực của mình, xấu hổ cười nói: “Được rồi, được rồi đấy, ngay cả khen người ta một câu cũng keo kiệt, không hỏi ngươi nữa. Nhưng ta có thể cảnh cáo ngươi rằng, giờ ngươi có rất nhiều cấp dưới đáng dùng, về sau có thể không được phàm việc thân lịch thân vi, mạo hiểm. Đây chẳng phải tự tìm cái chết sao?”
Dương Hạo sờ mũi mình, mỉm cười nói: “Ta nói chỉ là ngoài ý muốn thôi, còn nói tìm cái chết, Tô Nhĩ Man, Hộc Lão Ôn mới là tìm cái chết. Trên chiến trường, hai quân chém giết, thương vong không thể tránh khỏi, tư thù thì lại không đội trời chung, nếu như hắn đã thần phục ta, lại còn cấu kết với Lý Kế Quân có ý định mưu phản, đó gọi là tự tìm đường chết, nếu không thì người này còn có tác dụng lớn, giờ ta đã hái được chất xám của hắn rồi.
Còn Hộc Lão Ôn thì sao, khi Dạ Lạc Hất ở đó, không đến lượt hắn xuất đầu lộ diện, địa lý Cam Châu thì cằn cỗi, tài nguyên thì có hạn, nhân khẩu thì lại đông, cho nên bộ lạc của hắn luôn chịu sự khống chế và xa lánh của bộ lạc chi trưởng Dạ Lạc Hất, cũng chính vì như vậy, hắn mới liên minh cấu kết với A Cổ Lệ, lấy ý đồ tự cứu. Còn giờ, hắn một bước nhảy trở thành nhân vật số hai của A Cổ Lệ ở Cam Châu, dã tâm phản nổi lên, như thế gọi là tự tìm đường chết”.
Dương Hạo uống một chén rượu rồi lại nói: “Song hai người này đều có dã tâm, nếu cơ mưu quyền biến, thực không phải sợ, điều ta thực đang lo lắng là cho tới nay vẫn chưa lộ ra tung tích người đó, theo tin tình báo Phi Vũ có được, các bộ lạc Thác Bạt Thị đã có hành động kỳ quái. Sự kỳ quái này mổ xẻ ra, thì cũng chẳng có chuyện gì thần kỳ, nhưng nhiều bộ lạc rục rịch như vậy, dường như trước đó đã thương lượng xong, thế thì tất có căn nguyên”.
Trúc Vận cười nói: “Họ lại không biết, đây đang là cục diện dại vương có ý thúc đẩy, đó cũng là tìm đường chết, song không giống Tô Nhĩ Man, Hộc Lão Ôn là dã tâm của họ là được đại vương ngài cho”.
“Đây không phải là ta cho, họ nảy sinh ý đồ gây rối, ta thực sự là có ý thúc đẩy tác dụng, nhưng bọn chúng quấy phá từ giữa, chỉ là chuyện sớm muộn. Từ khi ta lập quốc xưng vương đến nay, lợi ích cho họ vượt xa so với mong muốn của họ, nhưng ta không thể thỏa hiệp với họ, muốn làm cho bọn họ vừa lòng.
Dù ta có trấn an bọn họ, họ cũng không đạt được lợi ích thực chất, vẫn là sẽ bất mãn, bộ lạc Thác Bạt Thị hiện nay phần lớn vẫn duy trì phương thức du mục, rất khó bị ta trực tiếp nắm trong tay, binh quyền cuối cùng cũng sẽ nằm vào tay họ, giờ họ an phận thủ mình là…cường thế của ta, đợi đến khi ta khai chiến với lũng hữu, thậm chí là thời điểm khai chiến với đại tống, họ còn có thể thành thật vậy không? Họ tùy lúc sẽ trở thành một gai độc trong đám thân tín của ta. Phi thường, thủ đoạn phi thường”.
Hai người vừa nói vừa uống, hết người này một chén, người kia lại một chén, chén tạc chén thù, uống rượu như uống nước, men say trào dâng trong người.
Dương Hạo trừng mắt líu lưỡi nói: “Hôm nay, khó có được thoải mái thế này, vui quá.
Đợi…đợi ta thu xếp xong việc bên này, Hưng Châu bên đó…cũng có chuyện dị động rồi, ta…ta cần..công khai dàn xếp hai huynh đệ của Thác Bạt Hàn Thiền…dồn…dồn họ ra tay trước. Trận hỏa này, đã thiêu…có vẻ hơi to rồi, có lẽ…phải khống chế lại chút”.
“Thế thì, chẳng qua…ngươi phải đồng ý ta, có chuyện…gì, bảo chúng ta đi làm là …được rồi, không cần đích thân cô nương phải mạo hiểm”.
“Nói nhiều, chuyện gì là không mạo hiểm chứ, việc càng lớn thì lợi…ích càng lớn, nguy hiểm càng rình rập cao. Thì…giống như sinh con vậy, cũng gọi là nguy hiểm đó”.
Trúc Vận nghiêng đầu, nhìn mông mình, uốn lưỡi nói: “Thế…cũng phải phân nhân. Cô…cô nương ta đã nói rồi, mông to thì dễ đẻ. Ta…ta không có nguy hiểm gì đâu”.
“Cái gì?” Dương Hạo hoa mắt chóng mặt lắp bắp: “Cô nương nói sinh em bé ư?”
Trúc Vận quay đầu lại nhìn hắn, mặt đỏ ửng lên, đôi mắt lả lướt rồi đổ xập vào lòng Dương Hạo, Dương Hạo ngồi không vững, bị nàng bổ nhào vào, lảo đảo, càng thêm mơ hồ.
“Ngươi…ngươi đã đồng ý, đợi ta về, muốn…đồng ý việc của ta, đúng không?”
Trúc Vận gục đầu vào vai Dương Hạo, nghiến răng nói thủ thỉ vào tai hắn.
“Ừ, đúng, ngươi…ngươi muốn gì, cứ nói”.
“Ta…ta…” Hơi thở nóng bỏng phì phì vào tai Dương Hạo, làm hắn thấy ngứa ngứa, mặt Trúc Vận hồng hồng, cắn chặt môi, bỗng nhiên lớn giọng nói: “Ta…ta muốn có một đứa trẻ, con ngươi, được không?”
“A?” Dương Hạo giật nảy mình hoảng hốt: “Bản thân cô nương không thể…sinh sao? Tại sao lại…cần đứa trẻ của ta? Đông Nhi và…Nữ Anh…sẽ không cho đâu”.
“Ngốc nghếch”.
Mặt Trúc Vận bỗng đỏ lên như gấc, đôi bàn tay trắng đập bụp một cái vào ngực Dương Hạo: “Đương nhiên…đương nhiên là…ta và đứa trẻ của ngươi rồi…”
“Há…thế thì không vấn đề gì, ha ha ha ha ha ha…” Dương Hạo ngốc nghếch nói:
“Nhưng…sinh con…rất đau đấy, mỗi lần…Đông Nhi…và Nữ Anh sinh, ta…ta đều phải nghe những tiếng kêu thảm thiết”.
“Ta vui, có tiền khó mua được niềm vui”. Trúc Vận to gan lớn mật nói, sau đó vui vẻ nằm áp má vào ngực hắn, lẩm bẩm: “Chúng ta đã nói rồi nhé, ngươi…ngươi không được hối hận đâu đấy”.
“Ta…kim khẩu, ngọc ngôn đấy, sao có thể…không tính toán?”
“Điều này chẳng có liên quan gì tới dáng vẻ cả, và cũng chẳng có liên quan gì tới tuổi tác lớn hay nhỏ, được nuôi dưỡng như chim hoàng yến trong khuê phòng, coi như lớn một chút cũng vẫn khờ dại, không chút tâm cơ. Giống như Nữ Anh trước đây, nhưng Vĩnh Khánh thì…song cô nương đó làm như vậy, lại lợn lành chữa thành lợn què. Ta chưa hề có suy nghĩ gì với nàng, song muốn báo đáp ơn tri ngộ thôi, ngược lại vì vậy biến thành Tống hoàng hậu và Đức Phương hoàng tử mất mạng, thực phi nguyện vọng của ta”.
“Đây là họ tự tìm đến cái chết, chẳng liên quan gì, đại vương hà tất phải tự trách mình vậy?”
“Haiz, không nói cái này, đúng rồi, các người đi Biện Lương, mãi mà không có tin gì của Bích Túc sao?”
“Không có, nghe nói, vào mùa đông, có thích khách đêm tuyết vào cung rồi vô công mà phản, triều đình không nói toạc ra chuyện này, cái mà ta hiểu cũng không nhiều, sau đó đẩy mạnh việc dò hỏi cũng không thu thập được tin tức của hắn”.
“Ừ, nếu như ta đoán không tồi, người tuyết dạ vào cung chính là Bích Túc. Hắn xông vào cung hành thích không thành, thì không cam tâm. Ban đầu hắn bất cáo nhi biệt, cũng xấu hổ tìm liên lạc với chúng ta, nghĩ tất vẫn ẩn núp ở Biện Lương, lần này Triệu Quang Nghĩa gặp chuyện, toàn bộ thành Đông Kinh phản lên trời, mong sẽ không bị người ta tìm được tung tích hắn. Haiz, ám sát hoàng đế, nào có đơn giản như vậy? Sư cô đó cũng không biết là Vĩnh Khánh công chúa được tìm thấy ở đâu hoặc là tiên đế để lại một thân tín của Vĩnh Khánh, người này coi cái chết nhẹ tựa lông hồng, biết rõ là tìm đến cái chết, còn không chút do dự chấp hành”.
Trúc Vận mở to mắt nói: “Còn nói người ta, ngươi còn không phải vậy sao, giờ ngươi là Tây Hạ đại vương, dẫn vài người mang tới Cam Châu, nếu không ngươi mệnh lớn, giờ thì…hừ, ngươi còn không phải tự tìm đến cái chết sao?”
Dương Hạo cười mếu máo nói: “Điều này không giống, lần này ta bí mật đến Cam Châu, là vốn muốn liên lạc A Cổ Lệ, thiết kế dụ người khác vào tiết nóng, nào biết đang có người có ý đồ đánh A Cổ Lệ, đến nỗi mang theo ta cũng gặp họa, hắc hắc, song cũng may mắn như thế, nếu không ta làm sao biét Tô Nhĩ Man và Hộc Lão Ôn có dị tâm. Thế này còn hạnh phúc chán”.
“Thích, ngươi bớt nịnh hót đi, theo ta thấy, ngươi là nhắm được vẻ đẹp của A Cổ Lệ vương phi rồi sao? Nếu không thì…hừ hừ…”
“Ha ha ha ha…” Dương Hạo cũng có chút cao, cười tươi như hoa, vuốt cằm: “Ngươi còn phải nói sao…A Cổ Lệ thực sự là…là…ừm…rất đẹp…”
Khi hắn nói A Cổ Lệ rất đẹp, trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh của nàng mặc mỗi đồ lót, lả lướt, cơ thể mềm mại mê người, khi nàng nằm bò trên lưng mình, cảm giác trơn trượt, có cảm giác khác thường giữa bộ ngực như có như không ma sát vào sau lưng mình…
Không hiểu tại sao, dưới hạ bộ hắn nong nóng.
Trúc Vận nhìn bộ dáng hắn như mộng mị, không khỏi sinh ghen tuông nói: “Cô nương ấy rất đẹp sao? So với ta thì sao nào?” Nói rồi ưỡn ngực ra.
Mỹ nhân ngồi cạnh không làm gì cũng đã thấy đáng yêu rồi, thêm nữa lại còn có ý với mình, phong tình vô hạn. Dương Hạo chợt giật mình nghĩ ra đã có lần nhìn cơ thể của Trúc Vận. Lúc ấy một thân máu tươi, bị thương nhiều, tuy rằng khi nàng bị thương giúp nàng băng bó không mảy may nghĩ ngợi gì, nhưng sau chuyện đó nghĩ lại, mới chú ý tới đôi chân thon dài, trắng trẻo, ít ra thì cũng khiến hắn bồi hồi.
Trúc Vận nhìn thấy ánh mắt hắn có chút khác thường không khỏi thẹn thùng, nàng khẽ lấy tay che lấy bộ ngực của mình, xấu hổ cười nói: “Được rồi, được rồi đấy, ngay cả khen người ta một câu cũng keo kiệt, không hỏi ngươi nữa. Nhưng ta có thể cảnh cáo ngươi rằng, giờ ngươi có rất nhiều cấp dưới đáng dùng, về sau có thể không được phàm việc thân lịch thân vi, mạo hiểm. Đây chẳng phải tự tìm cái chết sao?”
Dương Hạo sờ mũi mình, mỉm cười nói: “Ta nói chỉ là ngoài ý muốn thôi, còn nói tìm cái chết, Tô Nhĩ Man, Hộc Lão Ôn mới là tìm cái chết. Trên chiến trường, hai quân chém giết, thương vong không thể tránh khỏi, tư thù thì lại không đội trời chung, nếu như hắn đã thần phục ta, lại còn cấu kết với Lý Kế Quân có ý định mưu phản, đó gọi là tự tìm đường chết, nếu không thì người này còn có tác dụng lớn, giờ ta đã hái được chất xám của hắn rồi.
Còn Hộc Lão Ôn thì sao, khi Dạ Lạc Hất ở đó, không đến lượt hắn xuất đầu lộ diện, địa lý Cam Châu thì cằn cỗi, tài nguyên thì có hạn, nhân khẩu thì lại đông, cho nên bộ lạc của hắn luôn chịu sự khống chế và xa lánh của bộ lạc chi trưởng Dạ Lạc Hất, cũng chính vì như vậy, hắn mới liên minh cấu kết với A Cổ Lệ, lấy ý đồ tự cứu. Còn giờ, hắn một bước nhảy trở thành nhân vật số hai của A Cổ Lệ ở Cam Châu, dã tâm phản nổi lên, như thế gọi là tự tìm đường chết”.
Dương Hạo uống một chén rượu rồi lại nói: “Song hai người này đều có dã tâm, nếu cơ mưu quyền biến, thực không phải sợ, điều ta thực đang lo lắng là cho tới nay vẫn chưa lộ ra tung tích người đó, theo tin tình báo Phi Vũ có được, các bộ lạc Thác Bạt Thị đã có hành động kỳ quái. Sự kỳ quái này mổ xẻ ra, thì cũng chẳng có chuyện gì thần kỳ, nhưng nhiều bộ lạc rục rịch như vậy, dường như trước đó đã thương lượng xong, thế thì tất có căn nguyên”.
Trúc Vận cười nói: “Họ lại không biết, đây đang là cục diện dại vương có ý thúc đẩy, đó cũng là tìm đường chết, song không giống Tô Nhĩ Man, Hộc Lão Ôn là dã tâm của họ là được đại vương ngài cho”.
“Đây không phải là ta cho, họ nảy sinh ý đồ gây rối, ta thực sự là có ý thúc đẩy tác dụng, nhưng bọn chúng quấy phá từ giữa, chỉ là chuyện sớm muộn. Từ khi ta lập quốc xưng vương đến nay, lợi ích cho họ vượt xa so với mong muốn của họ, nhưng ta không thể thỏa hiệp với họ, muốn làm cho bọn họ vừa lòng.
Dù ta có trấn an bọn họ, họ cũng không đạt được lợi ích thực chất, vẫn là sẽ bất mãn, bộ lạc Thác Bạt Thị hiện nay phần lớn vẫn duy trì phương thức du mục, rất khó bị ta trực tiếp nắm trong tay, binh quyền cuối cùng cũng sẽ nằm vào tay họ, giờ họ an phận thủ mình là…cường thế của ta, đợi đến khi ta khai chiến với lũng hữu, thậm chí là thời điểm khai chiến với đại tống, họ còn có thể thành thật vậy không? Họ tùy lúc sẽ trở thành một gai độc trong đám thân tín của ta. Phi thường, thủ đoạn phi thường”.
Hai người vừa nói vừa uống, hết người này một chén, người kia lại một chén, chén tạc chén thù, uống rượu như uống nước, men say trào dâng trong người.
Dương Hạo trừng mắt líu lưỡi nói: “Hôm nay, khó có được thoải mái thế này, vui quá.
Đợi…đợi ta thu xếp xong việc bên này, Hưng Châu bên đó…cũng có chuyện dị động rồi, ta…ta cần..công khai dàn xếp hai huynh đệ của Thác Bạt Hàn Thiền…dồn…dồn họ ra tay trước. Trận hỏa này, đã thiêu…có vẻ hơi to rồi, có lẽ…phải khống chế lại chút”.
“Thế thì, chẳng qua…ngươi phải đồng ý ta, có chuyện…gì, bảo chúng ta đi làm là …được rồi, không cần đích thân cô nương phải mạo hiểm”.
“Nói nhiều, chuyện gì là không mạo hiểm chứ, việc càng lớn thì lợi…ích càng lớn, nguy hiểm càng rình rập cao. Thì…giống như sinh con vậy, cũng gọi là nguy hiểm đó”.
Trúc Vận nghiêng đầu, nhìn mông mình, uốn lưỡi nói: “Thế…cũng phải phân nhân. Cô…cô nương ta đã nói rồi, mông to thì dễ đẻ. Ta…ta không có nguy hiểm gì đâu”.
“Cái gì?” Dương Hạo hoa mắt chóng mặt lắp bắp: “Cô nương nói sinh em bé ư?”
Trúc Vận quay đầu lại nhìn hắn, mặt đỏ ửng lên, đôi mắt lả lướt rồi đổ xập vào lòng Dương Hạo, Dương Hạo ngồi không vững, bị nàng bổ nhào vào, lảo đảo, càng thêm mơ hồ.
“Ngươi…ngươi đã đồng ý, đợi ta về, muốn…đồng ý việc của ta, đúng không?”
Trúc Vận gục đầu vào vai Dương Hạo, nghiến răng nói thủ thỉ vào tai hắn.
“Ừ, đúng, ngươi…ngươi muốn gì, cứ nói”.
“Ta…ta…” Hơi thở nóng bỏng phì phì vào tai Dương Hạo, làm hắn thấy ngứa ngứa, mặt Trúc Vận hồng hồng, cắn chặt môi, bỗng nhiên lớn giọng nói: “Ta…ta muốn có một đứa trẻ, con ngươi, được không?”
“A?” Dương Hạo giật nảy mình hoảng hốt: “Bản thân cô nương không thể…sinh sao? Tại sao lại…cần đứa trẻ của ta? Đông Nhi và…Nữ Anh…sẽ không cho đâu”.
“Ngốc nghếch”.
Mặt Trúc Vận bỗng đỏ lên như gấc, đôi bàn tay trắng đập bụp một cái vào ngực Dương Hạo: “Đương nhiên…đương nhiên là…ta và đứa trẻ của ngươi rồi…”
“Há…thế thì không vấn đề gì, ha ha ha ha ha ha…” Dương Hạo ngốc nghếch nói:
“Nhưng…sinh con…rất đau đấy, mỗi lần…Đông Nhi…và Nữ Anh sinh, ta…ta đều phải nghe những tiếng kêu thảm thiết”.
“Ta vui, có tiền khó mua được niềm vui”. Trúc Vận to gan lớn mật nói, sau đó vui vẻ nằm áp má vào ngực hắn, lẩm bẩm: “Chúng ta đã nói rồi nhé, ngươi…ngươi không được hối hận đâu đấy”.
“Ta…kim khẩu, ngọc ngôn đấy, sao có thể…không tính toán?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.