Bộ Bộ Sinh Liên

Quyển 5 - Chương 247: Tứ đại hành thủ

Nguyệt Quan

20/03/2013

Trong lịch sử, Khai Phong từng có sáu lần bị Hoàng Hà nhấn chìm, thành Khai Phong giờ bên cạnh vẫn còn có mấy tòa thành cũ, nó là một khu rộng lớn của kinh thành. Song vì địa thế chỗ trũng, cho nên trong thành Khai Phong có rất nhiều hồ nước, ao hồ chi chít như sao trên trời, thủy vực rộng lớn, khiến cho thành Khai Phong vô cùng ưu mỹ, có lời ca ngợi “Bắc phương thủy thành”.

Khu mật trực sĩ tử, quyền tri tiến cử Tần cầm cử tam ti vận chuyển đường bộ sử sự giúp đỡ, đây là một công việc béo bở, khi đi nhậm chức, mọi người đến chúc mừng, vì hắn từng là trưởng quản việc tiến cử, cho nên rất nhiều sĩ tử nhân vật nổi tiếng cũng tới, khách khứa lại quá nhiều, trong phủ trạch hơi chật chội, cho nên mới chọn hồ Long Đình làm nơi tiệc rượu.

Hồ Long Đình có một cái đảo nhỏ, chỉ có một đường thông nhỏ hẹp sang đảo, trong đảo chỗ cao nhất có xây một cái lầu tạ ơn, mỗi khi đêm thanh gió mát, trăng sao, nước non tươi đẹp, Đình Đài lầu treo vô số đèn lồng, ngọn nến lấp lánh trên mặt nước, sáng lạn tựa như một cung điện Long vương, là một nơi nổi tiếng ở Biện Lương.

Lúc đó những quan khách được mời đến dự tiệc tất sẽ mời ca kịch lại múa trợ hứng. Sau khi Dương Hạo được tin này, cho rằng là một cơ hội tốt, hắn và Tần Dực không quen thân, nhưng La Công Minh quen biết khắp thiên hạ, và lại là bạn tốt với Tần Dực, Dương Hạo nhờ La Công Minh, việc nhỏ như vậy, La Công Minh cũng không hỏi hắn nguyên nhân, mà đồng ý luôn. La Công Minh quan cao chức lớn, thiếp được gửi đi, tứ đại hành thủ tất nhiên sẽ nghe theo.

Cuộc đấu tranh gay gắt của Ngô Oa Nhi và Liễu Đóa Nhi, trong kinh thành các sĩ tử sớm đã biết rõ, Long Đình hội chật ních, tứ đại hành thủ lập tức tạo sự chú ý tới rất nhiều người, cho nên Tần Dực và khách khứa vẫn chưa tới, nhưng du khách của Long Đình hồ đột nhiên tăng lên rất nhiều, mục đích là xem tứ đại hành thủ. Tứ hoa khôi cùng tới dự Long Đình, phong ba đột khởi, lại không một ai biết là Dương Hạo đang đứng sau tấm rèm trợ giúp.

Thừa lúc một chiếc kiệu nhỏ dừng lại trước Long Đình lầu, vén kiệu được vén lên, một người quần áo màu xanh, tóc đã có vài sợi bạc bước từ trong kiệu đi ra, mắt hẳn đảo qua nhìn một lượt, chỉ thấy du khách xung quanh Long Đình lầu khá đông, trên hồ cũng có nhiều chiếc thuyền thắp đèn, rõ ràng là nghe nói tứ đại hành thủ cùng đến, nên người đến xem náo nhiệt, hắn cười nhạt, bước đến lầu.

Đồng nghiệp trên chốn quan trường của đám người Tần Dực, La Công Minh trên lầu đã đến, Lục Nhân Gia tới muộn một chút, mọi người biết hắn nóng tính, Lục Nhân Gia vào trong lầu, nhìn quanh một lượt, chỉ thấy một vài người bạn mời cũng đã đến, lại không thấy bóng dáng tứ đại hành thủ đâu, thầm hừ một tiếng: “Đến sớm đấy, các cô nương còn to gan hơn cả lão phu”.

Lập tức có người tiến đến đón chào, mời Lục tiên sinh ngồi vào vị trí chính giữa, bọn họ hàn huyên, chúc Tần đại nhân, tiệc rượu vui vẻ, không khí dần dần trở nên thân thiện.

Lục Nhân Gia hôm nay đến dự tiệc, có dụng ý khác, để ý tứ đại hành thủ. Thấy tứ đại hành thủ chần chừ không đến, không khỏi phẫn nộ nói: “Mấy cô ả hát này, tiệc rượu của Tần đại nhân, còn chần chừ không đến”.

Các văn sĩ ngồi cùng bàn đều cười rộ lên nói: “Nếu muộn với ta ngươi, thì khó tránh khỏi thất lễ. Còn về mỹ nhân mà, ha ha, chúng ta vẫn cần kiên nhẫn chờ đợi…

Vừa nói đến đây, thì nghe thấy ngoài lầu có người hô to:

“Ngô hành thủ, là thuyền của Ngô hành thủ, Mi Hồ Ngô Oa Nhi đến rồi”.

La Công Minh vuốt vuốt chòm râu, cười ha ha nói:

“Thừa Lục Công Cát, vừa nói đến, mỹ nhân liền nghe thấy mà đến”.

Dứt lời cùng với Tần Dực đi đến lan can cửa sổ, nhìn về phía hồ.

Dương Hạo cùng Thôi Đại Lang ở lầu một, cũng gọi rượu và thức ăn đàm tiếu, nghe có người hô “Ngô hành thủ” đến rồi, Dương Hạo không khỏi thầm khen một tiếng: “Rất biết cách!”

Vừa rồi hắn nghĩ, nhân vật lúc này cực kỳ chú ý đến thân phận, giống như một buổi họp của một đơn vị trong xã hội hiện đại, lãnh đạo là người đến cuối cùng, ghế ngồi cũng nhất định đã sắp xếp ổn thỏa. Hôm nay tứ đại hành thủ cùng đến thì chú ý vô cùng đến tình tiết nhỏ này, trước khi lộ diện, sau khi lộ diện đều phải để cho người ta có cảm giác khác nhau.

Trong tứ đại hành thủ kinh thành Biện Lương, giờ có Ngô Oa Nhi đứng thứ nhất, tất nhiên là chú ý đến tư thế, cô ấy nếu lần xuất hiện cuối cùng, giống như vai chính đều để ở sau, nguyên cũng là lẽ thường, nhưng các hành thủ khác ai lộ diện trước đều không tránh khỏi sự hồi hộp, lo lắng. Nhưng nếu như mọi người cố ý huênh hoang, lại không tránh khỏi sự lạnh nhạt của các quan viên danh sĩ, họ đều là cơm áo mẹ cha của các nàng.

Vài sĩ thân vui vẻ lộ ra phong độ của chính mình, nhưng nếu như ngươi quá đáng quá, trong nháy mắt có thể đem ngươi nhốt vào mười tám tầng địa ngục. Ngô Oa Nhi đầu tiên gặt hái, tất cả những đề khó đều giải quyết dễ dàng, cô ấy vốn đứng đầu trong tứ đại hành thủ, đến sớm 15 phút, không những không hạ mình, ngược lại còn được người ta khen là có lễ độ.

Chiếc thuyền lầu các từ từ tiến đến, lúc này khách khứa trên lầu trong đảo lần lượt đến bên cửa sổ nhìn ra, chỉ thấy đầu thuyền có treo hàng loạt đèn lồng đỏ, trên đèn vừa vặn đề sáu chữ “Thanh ngâm tiểu trúc chủ nhân”, rất chi là phong nhã. Thuyền được lái đến trước lầu, từ xa trông lại sáng rực ánh đèn, hai con thuyền khoan thai mà đến, lập tức lại có người nói: “Là Tuyết Nhã San, Nhuận Kiều Ngọc, hai thuyền Tuyết Nhuận cũng đến rồi”.

Tuyết Nhã San, Nhuận Kiều Ngọc cũng là một trong những tứ đại hành thủ, song nói đến tài nghệ dung mạo, xếp sau Liễu Đóa Nhi. Song thuyền của họ còn ở xa, lúc này ánh mắt của mọi người đều tập trung vào chiếc thuyền lớn ở gần. Thuyền đến bên lầu, đáp vào cạnh lan can của lầu, vén rèm thuyền đi ra, hai người cầm đèn đi ra trước, đó là hai thị nữ cầm hai chiếc đèn lồng đứng hai bên trái phải, ở giữa là một mỹ nhân từ từ bước ra.

Dưới ánh đèn, tạm thời nhìn không rõ dung mạo của nàng, chỉ thấy thân thể nhỏ xinh, yểu điệu thon thả, nhanh nhẹn đi tới, bước đi vô cùng đẹp, dáng người bước đi yểu điệu vô cùng.

Đám người Tần Dực tuy nhìn không rõ dung mạo nàng song cũng phải thốt ra mấy câu khen ngợi, vị Biện Lương đệ nhất hành thủ này khoan thai đi vào trong lầu, cười nói với mấy người đón chào nàng, bước đi lên lầu. Nàng vừa tiến vào, Dương Hạo đã nhìn rõ dung mạo của nàng.

Ở buổi yến hội như này, giai nhân này lại không trang điểm mà đến, cô ấy chỉ mặc một áo bào mềm màu trắng thêu hình trúc mai, tóc mây được buông dài, dùng một sợi dây đỏ buộc lại, giống như những lúc rảnh rỗi trong khuê phòng, trên trán vài sợi tóc đen bám, cổ tay trắng nõn, hai con ngươi sáng, giống như con búp bê vừa được tắm gội, da trắng như ngọc, tinh khiết tựa thiên nhiên.

Xung quanh người không có lấy một sợi lông, mọi cử chỉ động tác đều có một sức hút kỳ lạ. Dáng đi yểu điệu, quyến rũ, khiến người ta nhìn thấy mơ màng, chỉ nghĩ người con gái như thủy tinh kia nếu như dâm dục thì sẽ ra sao, từ đó mà lòng sinh nảy nở.

Những thị nữ mà nàng mang theo cũng xinh đẹp, cơ thể mềm mại thướt tha, mùi thơm lạ tỏa ra. Thôi Đại Lang như lạc vào cõi thần tiên, nhìn thấy vậy há hốc mồm, nhìn chằm chằm theo bóng dáng các nàng một lúc lâu, rồi mới vỗ đùi nói:



“Chao ôi, phô trương quá đi mất, Đóa Nhi cô nương chỉ sợ sẽ thiệt. Sớm biết thế này, chúng ta cũng chuẩn bị cho tốt một chút, nếu không sẽ bị người ta vượt mặt mất”.

Dương Hạo mỉm cười nói: “Ha ha, ngươi vội gì chứ, ai có thể cười đến phút cuối, thì người đó mới là người thắng thực sự, trật thự theo dõi diễn biến tiếp theo đi, đừng có vội vàng làm gì”.

Ngô Oa Nhi và đa số những quan viên danh sĩ trên lầu đều quen, nên đến hàn huyên, nói chuyện với họ, câu nói của nàng lại dí dỏm, khiến không khí trên lầu thêm phần náo nhiệt, Dương Hạo ở lầu dưới không thấy khung cảnh của lầu trên, chỉ cùng với nhiều khách khứa cùng nhìn ra phía xa xa, không được một lúc, hai chiếc thuyền cùng một lúc đến trước lầu, hai thuyền Tuyết Nhuận cùng cập bến.

“Tuyết Nhi tỷ tỷ”.

“Ngọc Nhi muội muội”.

Hai thuyền Tuyết Ngọc đã thân thiết xưa nay, bước vào lầu thì chào hỏi nhau luôn. Tuyết Nhã San ôm tỳ bà, dáng người cao gầy, mặt được che bởi lớp voan mỏng, chỉ thấy đôi mắt và chiếc mũi của nàng, cái miệng nhỏ nhắn chúm chím lờ mờ, khiến người không nhìn rõ lắm, như vậy càng thêm chọc ghẹo người.

Tính tình của Tuyết Nhã San tương đối lạnh lùng, chào hỏi Nhuận Kiều Ngọc xong thì đem theo bốn thị nữ của mình lên lầu, không vui vẻ như Ngô Oa Nhi, gặp người thì mới nở nụ cười quyến rũ. Song du khách chưa vì vậy mà cụt hứng, chỉ nhìn dáng vẻ của Nhuận Kiều Ngọc thì đã bỏ phiếu cho nàng rồi.

Áo váy yếm, người bạch ngọc. Một Nhuận Kiều Ngọc người mặc một bộ xiêm y hở ngực, tóc được búi lên, giữa trán điểm một bông hoa mai, đôi môi đỏ mọng, răng trắng bóng, khiến thêm vài phần thanh lệ. Đường cong của cơ thể nàng đẹp lạ thường, có vẻ hơi béo, song dáng người vẫn thon. Chỗ hơi béo, đẫy đà chính là mông, thon thả là thắt lưng, thon dài là chân, cao cao là ngực, chúng được kết hợp với nhau tạo một vẻ đẹp lạ, không còn gì để chê.

Ánh mắt Thôi Đại Lang nhìn theo mông của Nhuận Kiều Ngọc như mất hồn, nhìn chằm chằm đến khi nàng lên lầu, lúc này mới nói:

“Ôi chao, ôi chao ôi, tam đại hành thủ đều đã đến rồi, Liễu cô nương nếu như không đến, thì cái giá phải trả là quá lớn”.

Cùng lúc đó, Lục Nhân Gia lầu trên hừ nhạt một tiếng, giọng không cao không thấp, vừa khéo để cho các vị khách nghe thấy:

“Nghe nói hôm nay Tần đại nhân mời đến tứ đại hành thủ, Ngô cô nương và hai kiều Tuyết Ngọc đều đã đến, thế cái vị Liễu cô nương sao lại kiêu ngạo như vậy, chẳng lẽ còn muốn đích thân đến mời mới đến sao?”

Lầu trên có thêm những thị nữ diễm lệ của Ngô Oa Nhi, hai kiều Tuyết Ngọc mang đến, răng trắng bóng như ngọc, ánh mắt sáng như sao, dáng điệu uyển chuyển, làn da trắng ngần, hương thơm nưng nức, má lúm đồng tiền cười, đứng bên cạnh quan khách, làn da, ngực nở trắng nõn, lấp ló đôi nhũ hoa, chỉ chực cắn một miếng, quyến rũ khôn tả. Đang lúc mọi người mặt mày hớn hở, nghe Lục Nhân Gia vừa nói, mới sực nhớ ra tứ đại hành thủ thiếu mất một người.

Đúng lúc này, một giọng nói nhỏ nhẹ vọng đến từ trước cửa lầu:

“Đóa Nhi đến chậm một bước, xin chư vị đại nhân lượng thứ”.

Mọi người đều quay đầu lại nhìn về phía đó, chỉ thấy một chủ một tớ đứng ở chỗ bậc cầu thang, hầu gái vận bộ áo xanh, ôm một chiếc đàn tranh, chủ mặc bộ váy trắng phau không vương một hạt bụi, người thanh lịch không có hoa văn trang sức gì, hơi giống với dung mạo của Ngô Oa Nhi. Song thái độ ngây thơ hơn Ngô Oa Nhi, mặt nàng nở nụ cười, hai hàng lông mày lá liễu.

Hai hàng lông mày như núi xanh xa xa, đôi mắt trong sáng như nước mùa thu. Mặt rạng ngời như bông sen, đôi môi nhỏ xinh như hoa anh đào. Đáng thương một hòn ngọc, lầm rơi vào chốn phong trần kỹ viện! Hai chủ tớ Liễu Đóa Nhi đi một chặng đường dài, hơn nữa còn gặp phải tất cả ánh mắt các vị khách quanh hồ nhìn Tuyết Ngọc song kiều lên bờ vào lầu, cho nên nàng lặng lẽ lên lầu, không ai hay biết.

Khi Ngô Oa Nhi lên lầu, các quan sĩ danh sĩ đều chào đón nhiệt liệt, luôn miệng hô “Búp bê” không ngớt, họ chỉ quan tâm đến Ngô Oa Nhi và Tuyết Ngọc song kiều xuất hiện, Liễu Đóa Nhi không bằng, xuất hiện nơi tối tăm không ánh sáng, thực thê thảm trước ánh mắt của mọi người.

Cô ấy một chủ một tớ, đứng lặng người ở đằng kia, hơi chút tiều tụy. Âm thanh náo nhiệt trên lầu tạm thời lắng xuống, ánh mắt của một vài người lộ ra vẻ mặt tiếc thương không đành lòng. Tần Dực và La Công Minh nhìn nhau, không hẹn mà cùng ra đón tiếp, cười ha ha nói:

“Liễu cô nương đến rồi, lão già không tiếp đón từ xa, thứ tội, thứ tội”.

Ngô Oa Nhi vốn nghĩ rằng Liễu Đóa Nhi đến sẽ rất phô trương, song thấy tình hình giờ thế này, mặt không khỏi lộ vẻ kinh ngạc. Ánh mắt nàng chuyển sang hướng khác, nét quyến rũ ẩn hiện, khóe miệng cười nhạt nói:

“Ai binh chi thuật, muốn thắng ta sao? Hừ!”

Dương Hạo ngồi ở lầu dưới, lắng tai nghe lầu trên nói chuyện, chợt không thấy động tĩnh gì, khóe môi nở nụ cười, phải chăng Đóa Nhi tới rồi, trước dìm sau lên, cũng là một thủ đoạn. Sự đồng tình của đàn ông một khi tràn ra, hắc hắc hắc, coi bộ dáng Thôi Đại Lang tiêu tiền như rác này thì biết, có người đàn ông nào là không thương hoa tiếc ngọc đâu, tay này chắc có chút tình cảm rồi”.

Liễu Đóa Nhi đi khoan thai về phía trước hai vị đại lão triều đình Tần Dực và La Công Minh, chủ nhân như vậy, người bên cạnh không thể không đứng dậy chào, Lục Nhân Gia tuy nói lớn tiếng vậy, song trước mặt đại quan nhị tam phẩm triều đình không dám ra oai, mọi người không chỉ quan to, đạo đức văn chương cũng không thua hắn mà còn đứng lên, trong lòng càng phẫn nộ.

Liễu Đóa Nhi xuất hiện từ một nơi tối tăm thiếu ánh sáng, đổi lại được Tần Dực và La Công Minh hai người đón chào, lại thắng một điểm so với ba người Ngô Oa Nhi, nhưng cô ấy không dựa vào vì được cưng chiều mà kiêu căng, vừa mới ngồi xuống, nàng bèn giơ chén đứng dậy, hướng chén về phía các vị quan khách ngồi đó biểu thị sự cảm ơn:

“Tần công đương triều túc lão là trục cột của triều đình, thiếp đã ái mộ từ lâu. Các vị ngồi đây nếu không phải là trọng thần triều đình thì cũng là những sĩ tử năm nay, một thế hệ thi sĩ. Ba vị tỷ tỷ cũng đường xa đến đây. Tiện thiếp phong trần bạc mệnh, được đến đây, thực vô cùng cảm kích, chén rượu nhạt này, mượn hoa hiến Phật, biểu thị tấm lòng của Đóa Nhi”.



Tần Dực mỉm cười nói:

“Đóa Nhi cô nương quá khách khí rồi, lão già nghe danh đã lâu, giờ mới gặp. Nay sắp rời kinh đi nhậm chức, cũng may có cô nương đến, cũng là phúc của lão già cổ hủ này, ha ha ha, lên lên, mời chén rượu này”.

La Công Minh cố ý nhắc nhở Dương Hạo, yến tiệc của hắn hôm nay nhất định sẽ mời Liễu Đóa Nhi đến, còn nói vị tài đức này thích người ta rồi, hắn cũng biết vị Liễu cô nương chịu đủ sự xa lánh của kinh thành, các sĩ thân cũng không đề cập đến Ngô Oa Nhi nhiều lắm, có lòng thì giúp một hai phần, sau khi uống rượu xong, vuốt râu cười nói:

“Đóa Nhi cô nương có tâm có trí, ca múa cũng giỏi, dung mạo lại xinh đẹp, khiến người người say mê, quả nhiên là tuyệt đại giai nhân”.

Đóa Nhi liếc mắt nhìn Lục Nhân Gia, thấy hắn nhếch mép cười, liền chớp mắt, cười yếu ớt trả lời:

“Tiện thiếp phận mỏng ở lầu xanh,đâu dám được quý nhân nghĩ đến? Lão đại nhân quá khen rồi”.

Được Tần Dực và La Công Minh bảo vệ, Lục Nhân Gia tạm thời không tìm ra cơ hội để làm khó, tiệc rượu chính thức được bày ra, khách khứa và chủ cùng liên hoan vui vẻ. Tứ đại mỹ nhân giống như hoa thơm cỏ lạ, kỳ thực cũng đúng, Tần Dực sắp lên nhậm chức, bạn bè, đồng nghiệp đều tiến đến chúc mừng, vừa giao tình, vừa tăng thêm tình cảm, tứ đại mỹ nhân ngồi cùng cười nói, rót rượu, gắp thức ăn, vừa hầu hạ, còn cần nhanh mắt tùy lúc tiếp đáp, tránh trường hợp lạnh nhạt, nhưng lại cần biết chừng, không thể lấn át mặt chủ.

Mọi việc tứ đại hành thủ đều là quen, tiếp khách mời rượu, nói những lời dí dỏm, duy trì được đến ba tuần rượu, đồ ăn ngũ vị, những điều mà các đại nhân nên nói cũng đã nói rồi, những lời chúc rượu của các sĩ tử và đồng nghiệp cũng đã chúc rồi, lúc này mới chuyển sang giải trí.

Lục Nhân Gia cuối cùng cũng đợi được đến cơ hội, lập tức cười ha ha, cao giọng nói:

“Đêm nay giai nhân đều tập trung ở đây, danh sĩ đều tập hợp ở đây, lại có mỹ nữ, món ngon rượu ngon, sao có thể thiếu những điệu múa câu thơ trợ hứng chứ? Đại nhân chi bằng hành một cái tửu lệnh, có được không ạ?”

Dương Hạo nghe thấy không kìm được thở dài:

“Danh sĩ tài tử thiếu đi giải trí thì thực đáng thương, vị lão gia này là ai vậy hả, sao tẻ nhạt giống với vị họ Lục lần đầu gặp ở Quảng Nguyên thế?”

Người phạt rượu là học thức uyên bác, kỳ thực cũng không đơn giản, ngoài đám người Thái Châu, La Công Minh và mấy vị quan cao ra, tứ đại hành thủ cũng được liệt vào, tửu lệnh một khi được áp dụng, thua sẽ phạt một chén.

Theo lý mà nói, thơ từ của Ngô Oa Nhi là cao nhất trong số tứ đại hành thủ, Liễu Đóa Nhi có kém một chút, nhưng hôm nay thực hiện tửu lệnh, vốn không phải sở trường của Tuyết Ngọc song kiều, nhưng họ vẫn tham gia, thường đưa ra những câu đối rất hay, chỉ có khả năng thơ từ của Liễu Đóa Nhi không đến nơi đến chốn, cho nên Liễu Đóa Nhi phải liên tiếp nâng chén, được một lát hai má đã ửng hồng lên, gà gà men say.

“Tiểu thư, lúc nãy ta thấy tên họ Lục và hắn ngấm ngầm phá rồi, ở phía sau viết sẵn đáp án, rồi lén lút đưa vào tay Tuyết hành thủ, Nhuận hành thủ bọn họ”.

Diệu Diệu lanh lợi, đứng một bên nhìn thấy từng động tác nhỏ của bọn họ, tức quá, liền đi báo cho Đóa Nhi. Liễu Đóa Nhi ngầm cười khổ, thực ra nàng sớm đã nghi ngờ, song biết thì có thể làm gì được đây? Thương hoa tiếc ngọc vốn là việc nhàn rỗi, lẽ nào còn dám trách bọn họ lừa sao? Dù sao trong mắt của quan thần, chẳng qua chỉ là phạt rượu mà thôi, ai để ý giữa bọn họ đang có sự đấu tranh gay gắt đâu.

Đóa Nhi xua tay, ý bảo Diệu Diệu lui lại, nói:

“Các vị lão đại nhân, Đóa Nhi tửu lượng quá thấp, chịu không nổi hình thức tửu lệnh nữa rồi”.

La Công Minh thấy nàng mặt đỏ ửng, vẻ đã say quá rồi, muốn bỏ lệnh phạt, Lục Nhân Gia ở bên cạnh vỗ tay cười nói:

“Từ từ mà uống, từ từ, các vị tài nữ, ta đợi xem cho có hứng, đi thêm một vòng phạt nữa đi”.

Hắn không bỏ qua, vì thế lại đi thêm một vòng phạt rượu, Đóa Nhi đã thua, đám người Lục Nhân Gia nở nụ cười đắc ý, thế là một vòng phạt rượu cuối cùng đã kết thúc.

Lục Nhân Gia thấy Đóa Nhi say lảo đảo, cười lạnh lùng, bưng chén rượu nháy mắt với Ngô Oa Nhi, Ngô Oa Nhi hiểu ý, lập tức đứng dậy, thản nhiên cười nói:

“Khó có lúc các vị đại nhân cao hứng như thế, Búp Bê gần đây mới sáng tác được mấy bài thơ cũng gọi là hay, không dám tự tiện, xin hát lên cho các vị đại nhân cùng thưởng thức, được không ạ?”

Bài từ này của Ngô Oa Nhi, lấy tre trúc gõ, thanh âm (một loại hí khúc ở tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc) hát xướng. Dương Hạo nghe không hiểu là cô ấy đang hát là điệu gì, bài từ kia hát lên không hiểu mấy câu thì thấy Thôi Đại Lang lặng yên nghe, khẽ gật đầu, đánh giá bài từ này không tồi.

Ngô Oa Nhi này giống như một thể mâu thuẫn, dung nhan giống con trĩ, cơ thể lại xinh đẹp quyến rũ, giọng hát lại giống tiếng sáo du dương, có một sức hút kỳ lạ của người con gái, êm ái trầm bổng như đang đi trên mây, người ngồi dưới lầu nghe thấy như trước mặt. Giọng hát trong vắt, vô cùng êm tai, thôi hát khúc ca, dư âm còn văng vẳng bên tai, sau một lúc lâu trong điện ngoài điện mới cùng vỗ tay khen hay, mọi người đều hiểu được Liễu Đóa Nhi và Ngô Oa Nhi đang đấu đá nhau, mấy ngày trước hai người không phân thắng bại, sau dần dần Liễu Đóa Nhi bị lép vế, giờ Ngô Oa Nhi hát một bài hay như vậy, như thiên lai, mà khúc hát, múa đang mạnh hơn Liễu Đóa Nhi, cô ấy nhất định sẽ ứng chiến, mọi ánh mắt đều nhìn về phía cô ấy.

Ai biết Liễu Đóa Nhi đang say rượu, mọi người vỗ tay ủng hộ, hưng vô ứng và chi ý. Lục Nhân Gia không nhịn được tủm tỉm cười, ánh mắt đắc ý nói: “Đóa Nhi cô nương, Ngô hành thủ đã hát xong bài từ của lão phu rồi, nào giờ thì bỏ con săn sắt bắt con cá rô đi, Đóa Nhi cô nương ca múa song tuyệt, sao không tới ứng một bài xem…”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bộ Bộ Sinh Liên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook