Chương 22: Băng cơ ngọc cốt (*)
Phong Hà Du Nguyệt
20/04/2021
Editor: Song Ngư
Beta-er: Ngáo
(*) Băng cơ ngọc cốt: Hình dung da dẻ dáng dấp trắng nuột mịn màng của người đẹp
Còn chưa đến trước mặt, bên kia đã có một con tuấn mã màu đỏ đi ra.
Vó ngựa đi ngang qua trước mặt Tô Hi, đi được vài bước thì vững vàng dừng ở khán đài bên cạnh. Người ngồi trên lưng ngựa mặc áo bào màu xanh lam dệt kim, trên eo thì rũ xuống chiếc túi hương màu đỏ nhạt và ngọc bội ngọc lục bảo, dáng người cao lớn, ngọc thụ lâm phong.
Mấy cô nương trước khán đài nhỏ giọng lại, hơi nhịn không được mà lén liếc mắt nhìn qua.
Vệ Phong xoay người từ trên lưng ngựa đi xuống, giao roi cho tên đầy tớ bên cạnh, rồi đi đến bên Uyển Bình Công chúa.
Uyển Bình Công chúa mặc áo bó hồ phục một thân màu đỏ, chân mang một đôi ủng mềm ngang mắt cá chân, trang điểm gọn gàng sạch sẽ, đang đứng vuốt ve con ngựa trắng yêu thích của nàng ta.
Thấy Vệ Phong lại đây thì Uyển Bình Công chúa dừng động tác lại, vui vẻ tiến lên nói: "Biểu ca."
Vệ Phong nói, "Nghe nói muội muốn thi đấu cưỡi ngựa với chi nữ của Uy Viễn tướng quân sao?"
"Đúng vậy." Uyển Bình Công chúa theo lẽ thường kiêu ngạo thừa nhận, xoay người dắt con ngựa nhung màu trắng lại, để Vệ Phong nhìn một cái, "Biểu ca, huynh xem con ngựa này của muội thế nào? Đây là muội kêu người mua từ Mạc Bắc về đó, nghe nói có thể ngày đi nghìn dặm, đừng nói là nữ nhi Lữ Trì, cho dù muốn thắng bảo mã Hàn Huyết (**) cũng không thành vấn đề."
(**) Hàn Huyết mã: hay Akhal-teke là loài ngựa có nguồn gốc từ Turkmenistan. Nổi tiếng với tốc độ, sự dẻo dai và trí thông minh, Hãn Huyết mã là biểu tượng quốc gia của Turkmenistan.
Sắc mặt của Vệ Phong vẫn không thay đổi, chỉ nói: "Lữ Trĩ thân kinh bách chiến (****), cưỡi ngựa bắn cung, nữ nhi của ông ấy tất nhiên cũng thể xem thường, trận đấu này muội chưa chắc có thể thắng."
(***) thân kinh bách chiến: thân trải qua trăm trận đánh
Cố Hợp Lê còn tưởng rằng có thể nghe được vài câu cổ vũ, không nghĩ tới thế nhưng bị đả kích như vậy, lập tức không chút vui vẻ, dẩu miệng nói: "Thuật cưỡi ngựa của muội cũng được Bệ hạ khen gợi, biểu ca nếu không phải tới hỗ trợ cho muội thì đừng có giội nước lạnh vào muội, đến chỗ khác mà đứng đi. Huynh đến một cái là nơi này liền không an bình nữa, ồn ào làm muội không an tâm thi đấu được."
Mấy ánh mắt nóng rực trên khán đài lại chiếu xuống đây.
Vệ Phong nhẹ nhàng nhếch môi cười, nói: "Ta chỉ muốn nhắc nhở muội đừng có khinh địch."
Cố Hợp Lê cũng không cảm kích, mà thúc giục hắn nhanh rời đi.
Chính lúc này, phía bên kia trại nuôi ngựa truyền đến tiếng động khác thường.
Một người cưỡi con ngựa đá lung tung xông vào trại nuôi ngựa, con ngựa kia rõ ràng là bị sợ hãi, không chịu sự khống chế của người trên lưng ngựa, phóng thẳng đến chỗ khán đài.
Các cô nương trên khán đài đều hoa dung thất sắc, bận rộn lui về sau, mắt thấy nó sắp đến khán đài thì may là người nam tử trên lưng ngựa thả chậm lại, cuối cùng thì nắm chắc dây cương rồi ép con ngựa dừng lại.
Nam tử cúi người ghé vào trên lưng ngựa, dùng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu ngựa, chỉ trong chốc lát, con ngựa kia không hề điên cuồng bất an nữa mà trở nên an tĩnh hơn.
Nam tử đứng thẳng eo, muốn đến khán đài chỗ các cô nương xin lỗi một tiếng, tầm mắt vừa chuyển thì lại ngơ ngác mà ngây ngẩn cả người.
Tô Hi đứng ở trước khán đài, lúc ngựa không khống chế được muốn xông đến chỗ nàng thì cũng xốc cái mũ có rèm của nàng lên. Lúc này khuôn mặt nhỏ của nàng trắng bệch, đôi mắt mở to, biểu tình còn chưa hết khiếp sợ, hàng lông mi dài vẫn còn vương vài giọt nước mắt, giống như vài ngôi sao trên bầu trời, vừa lộng lẫy vừa bắt mắt.
Trong lúc nhất thời, Lữ Giang Hoài cho rằng trên đời này không còn đồ vật gì có thể xinh đẹp hơn so với đôi mắt của nàng.
Tô Hi sợ hãi không thôi, lui về sau nửa bước, cúi đầu dùng ngón tay xoa nước mắt, nếu không có Đường Vãn bên cạnh kéo tay nàng thì chỉ sợ lúc này chân nàng đã mềm nhũn mà ngã trên mặt đất rồi.
Lữ Giang Hoài nhảy xuống khỏi lưng ngựa, đi đến trước mặt Tô Hi, hầu kết chuyển động, mạo muội nói: "Cô nương không sao chứ? Có bị thương tích gì không?"
Lữ Huệ Xu vội vàng cưỡi ngựa đuổi theo, thấy tình huống bên này, giật mình hỏi: "Ca ca, huynh có bị thương không?" Vừa nói vừa nhảy xuống khỏi lưng ngựa, nhặt chiếc mũ có rèm của Tô Hi trên mặt đất lên, đưa cho nàng, "Cô nương, đây là đồ của cô nương sao? Thật sự xin lỗi, ngựa này không biết thế nào bỗng nhiên lại phát điên, ca ca ta chỉ vì cản nó lại thôi, cô nương có bị thương chỗ nào không......."
Lữ Huệ Xu là nữ nhi của Uy Viễn tướng quân, thân hình cao gầy, tóc được búi hết lên, tư thế tiêu sái oai hùng, có chút giống một thiếu niên 14, 15 tuổi.
Con ngựa này chính là kỵ mã Lữ Huệ Xu thi đấu cùng Uyển Bình Công chúa, vừa rồi lúc Lữ Huệ Xu cho nó ăn cỏ khô, đột nhiên nó hú lên rồi bốn vó chạy như điên. Con ngựa này xưa nay ôn hoà, rất ít khi có loại hành vi khác thường này.
Hai huynh đệ cứ xin lỗi như vậy nên Tô Hi cũng không thể trách người ta được, tuy rằng vừa rồi nàng thật sự sợ hãi, nếu Lữ Giang Hoài không khống chế được phương hướng thì vó ngựa sẽ dẫm lên người nàng rồi. Nàng lắc đầu nói: "Ta không có việc gì, qua ngồi một chút là được rồi."
Tô Hi cầm lấy mũ có rèm che, đang muốn đội lên lại thì bên cạnh có một giọng nói không thể tin tưởng được, ".......Hi tỷ nhi?"
Tô Hi nhìn lại, thấy Ân Thê Thê đứng ở ngoài, mặt đầy kinh ngạc với không xác định.
Tô Hi cong cánh môi, hơi mỉm cười, "Thê tỷ tỷ."
Thế nhưng thật vậy.......Ân Thê Thê ngơ ngẩn nhìn về phía tiểu cô nương trước mặt, Tô Hi trong ấn tượng vẫn luôn là mượt mà, bụ bẫm, ngũ quan xinh đẹp làm mọi người đều cảm thấy nàng thanh tú đáng yêu, nhưng càng lớn thì quá béo nên không còn xinh đẹp như khi nhỏ nữa, cho nàng ta và Ân Bồng Bồng cũng không thích chơi cùng nàng lắm.
Nhưng ai có thể nghĩ đến cục bột béo nhỏ ngày xưa đã nẩy nở trở nên xinh đẹp đến dường này? Không chỉ có dáng người trở nên tinh tế yểu điệu, ngay cả ngũ quan cũng xinh đẹp hơn, làn da trắng như tuyết, băng cơ ngọc cốt, đứng ở dưới mặt trời như có thể tan chảy bất cứ lúc nào.
Ân Thê Thê đột nhiên nhớ tới một câu——-
Đôi mắt đẹp như quyên trích (****), bao lấy cả mộng nước mùa thu; nhan sắc trong sáng, mang theo vài phần phong trần, thảnh thơi.
(****) quyên trích: giọt nước nhỏ
Dung mạo như vậy mà chỉ mới hai năm, nếu nói khuynh quốc khuynh thành cũng không phải quá.
Ân Bồng Bồng cũng thò lại, miệng há thật lớn: "Muội thật là Hi tỷ nhi sao? Muội, muội đừng có gạt chúng ta nha......" Cẩn thận nhìn kỹ Tô Hi, nói thầm: "Trên lỗ tai của Hi tỷ nhỉ có một nốt ruồi nhỏ trên tai, ngươi có không?" Nói xong đi lên nhìn, vừa nhìn quả thật là có.
Lúc này Ân Bồng Bồng không lên tiếng nữa.
Phó Nghi là người trấn định nhất trong đám, mỉm cười hỏi: "Mới có vài ngày không gặp Hi muội muội, không nghĩ tới lại biến hoá lớn như vậy, không biết mấy ngày nay muội bận cái gì? Lúc trước nhiều lần mời nhưng muội cũng chưa tới."
Tô Hi nhìn về phía Phó Nghi, đôi mắt chớp chớp, giải thích nói: "Nghi tỷ tỷ biết đó, lần trước tổ phụ của muội bị bệnh, mấy năm nay muội vẫn ở nhà chăm sóc cho tổ phụ, thêm việc học ở tộc học hơi căng thẳng, lúc này mới không ra cửa, Nghi tỷ nhi sẽ không trách muội chứ?"
Phó Nghi nói: "Hi muội muội nói cái gì chứ, sao tỷ lại trách muội chứ? Không biết thân thể của Tô tướng quân thế nào rồi, có khá hơn không?"
Tô Hi nhấp môi, nói: "Đã đỡ hơn rồi, đa tạ Nghi tỷ tỷ quan tâm."
Hai người lại nói mấy câu, Phó Nghi mời Tô Hi ngồi ở trung tâm khán đài, vị trí này rất thích hợp quan sát trận thi đấu lát nữa. Tô Hi kỳ thật rất muốn ngồi xuống, mới vừa rồi bị kinh sợ quá độ làm nàng cũng chưa hồi phục được tinh thần, chỉ là đã lâu không gặp mấy người Phó Nghi nên nói vài lời.
"Ca ca, sao huynh còn chưa đi nữa?" Thấy ca ca nửa ngày không phản ứng, Lữ Huệ Xu bèn hỏi.
Lữ Giang Hoài bừng tỉnh hoàn hồn, trên mặt xẹt qua vệt đỏ khó phát hiện, động tác lưu loát xoay người lên ngựa, ho khan một tiếng, nói: "Giá!"
Lữ Huệ Xu nắm dây cương, trước khi đi còn nhìn Tô Hi cười, nói: "Chờ ta thi đấu với Uyển Bình Công chúa xong rồi lại đến xin lỗi với muội."
Tô Hi còn chưa kịp nói không cần thì hai huynh đệ đã cưỡi ngựa đi xa.
Bên này, Uyển Bình Công chúa nhìn thấy con ngựa kia bị khống chế thì sắc mặt trầm xuống, nhẹ nhàng hừ một tiếng, "Đúng là gặp may."
Dứt lời, nàng ta thấy Vệ Phong đứng một bên chưa có đi thì nghi hoặc hỏi: "Biểu ca, không phải huynh đi rồi sao?"
Vệ Phong thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Cố Hợp Lê, hỏi: "Muội đã động tay động chân vào con ngựa kia?" Tuy là câu nghi vấn, nhưng ngữ khí rất xác định.
Cố Hợp Lê quay đầu lại, nâng cằm nói: "Muội chỉ hạ chút dược thôi, định doạ Lữ Huệ Xu chút thôi, ai biết nhanh vậy đã bị phát hiện rồi." Luận về thuật cưỡi ngựa Cố Hợp Lệ tự nhận mình sẽ không thua, nhưng nếu người bên dưới có chủ ý này thì nàng ta cũng không ngăn cản.
Thanh âm của Vệ Phong nhàn nhạt, nghe không ra được cảm xúc gì: "Lần tới đừng có làm ra mấy việc như vậy nữa."
Cố Hợp Lê chỉ cho rằng Vệ Phong nói đến chuyện ngựa bị mất khống chế, nên không cho là đúng mà nói lại: "Không phải là không có người bị thương sao, Lữ Hoài Giang kia thật đúng là có vài phần bản lĩnh, ngựa đã mất khống chế mà hắn ta còn dám đi lên khống chế, nếu muội thắng Lữ Huệ Xu thì cũng muốn tỷ thí với hắn ta........" Nói còn chưa dứt lời, lúc quay đầu nhìn thì thấy Vệ Phong đã cưỡi ngựa rời đi.
Cố Hợp Lê bất mãn bĩu môi, nắm ngựa đi đến chỗ trại nuôi.
Tô Hi ngồi trên khán đài, bên trái là Đường Vãn, bên phải là Úc Bảo Đồng.
Úc Bảo Đồng tới trễ, lúc trận thi đấu bắt đầu thì nàng ấy mới đến, lần đầu thấy Tô Hi thì sửng sốt, sau đó đánh ánh mắt "Vị này là ai" với Đường Vãn.
Đường Vãn vừa nói hai chữ "Ấu Ấu" thì Úc Bảo Đồng không thể tin được mà mở miệng to, còn tưởng rằng Đường Vãn đang lừa mình.
Cho đến khi Tô Hi kéo tay áo nàng ấy, ngẩng đầu gọi một tiếng "Úc tỷ tỷ", giọng nói giống trước như đúc, thì lúc đó Úc Bảo Đồng mới bằng lòng tin tưởng nàng chính là Tô Hi.
Ba người ngồi chung một chữ, một bên khán đài ngồi xem Uyển Bình Công chúa và Lữ Huệ Xu thi đấu, một bên thân mật nói chuyện.
Lữ Huệ Xu đổi một con tuấn mã màu nâu, so sánh với con ngựa màu trắng của Uyển Bình Công chúa thì hơi kém chút. Chẳng qua Lữ Huệ Xu là con gái của Uy Viễn tướng quân, thuật cưỡi ngựa rất tinh tường, lúc mới bắt đầu thì còn cách Uyển Bình công chúa một khoảng, nhưng đợi đến vòng sau thì nàng ta đã theo kịp, rất nhanh liền vướt qua nửa thân ngựa của Uyển Bình Công chúa, ổn định vững chắc cho đến điểm kết thúc rồi thắng trận đấu này.
Lữ Huệ Xu cười nói: "Công chúa, thần còn cần nhặt phân ngựa giúp ngài nữa không?"
Uyển Bình Công chúa phẫn nộ quăng roi đi, liếc nhìn Lữ Huệ Xu một cái, "Trận này không tính, chúng ta so lại một trận khác."
Trên khán đài, có lẽ vừa rồi Tô Hi bị ngựa làm kinh sợ nên trẹo chân, nàng cảm thấy cổ chân hơi ẩn ẩn đau, lúc đầu không rõ ràng, nhưng đến lúc này thì cực kỳ đau. Nàng thấy Đường Vãn và Úc Bảo Đồng xem trận đấu vui vẻ, chỉ nói với hai người: "Đường tỷ tỷ và Úc tỷ tỷ xem nha, muội đến phía sau một chút."
Người có việc gấp nên Đường Vãn và Úc Bảo Đồng cũng không nghĩ nhiều, gật đầu nói được.
Tô Hi rời khỏi khán đài, đi về phía sau trại nuôi ngựa.
Phía sau trại nuôi ngựa có một đình bát giác, xung quanh là núi giả và hồ nước, cây cối rậm rạp, râm mát hơn nhiều so với khán đài. Tô Hi dẫn theo Ngân Nhạn và Ngân Hạc đi vài bước, muốn vào đình bát giác ngồi nhìn xem cổ chân mình có sưng lên không, chẳng qua còn chưa đến gần thì từ xa xa đã nhìn thấy có hai người đứng trong đình.
Một người là Ân Thê Thê trận đấu vừa bắt đầu không bao lâu đã rời đi, một người khác quay sườn mặt về phía nàng, Tô Hi nhìn lại, thế nhưng lại là Vệ Phong.
Ân Thê Thê cúi đầu, sắc mặt rất thẹn thùng, vươn tay đưa một túi thơm thêu hình con cá đang nô đùa trên lá sen cho Vệ Phong.
Đời trước Ân Thê Thê và Vệ Phong từng định chung thân, tuy rằng khoảng cách đến lúc hai người đính hôn còn 1 năm nữa, nhưng khi Tô Hi nhìn thấy một màn này thì cũng không cảm thấy có gì kỳ quái, ngược lại theo bản năng tránh đi, không muốn để người trong đình phát hiện.
Vệ Phong không có nhận túi thơm của Ân Thê Thê, cách quá xa nên Tô Hi không nghe thấy bọn họ nói cái gì. Chỉ là nhìn sắc mặt bình tĩnh của Vệ Phong, thậm chí có chút lãnh đạm thì đã biết nhất định không phải là lời hay gì, bằng không sắc mặt của Ân Thê Thê cũng sẽ không trắng bệch như vậy.
Ân Thê Thê đứng thẳng bất động nửa ngày, nước mắt lăn xuống rồi xoay người vừa thẹn vừa bực chạy đi.
Tô Hi đã lĩnh giáo qua tính lạnh đạm không lưu tình của Vệ Phong, lúc này thế nhưng lại có chút đồng tình dùm cho Ân Thê Thê. Nghĩ lại cũng kỳ quái, lúc này Vệ Phong từ chối Ân Thê Thê, vậy vì sao sau này sẽ đính hôn với nàng ta chứ?
Tô Hi đứng chỗ này suy nghĩ đến xuất thần, nhất thời không chú ý, lòng bàn chân đạp trúng một khúc gỗ khô, trong không khí yên tĩnh phát ra một tiếng vang rất rõ ràng.
Vệ Phong ngước mắt, bất động nhìn về phía bên này, nói: "Ai?"
Tô Hi chần chừ trong chốc lát, ngoan ngoãn đứng dậy từ phía sau thân cây, thấy Vệ Phong nheo mắt, trong lòng nàng trống rỗng, lập tức giơ một đôi tay lên bịt kín đôi mắt lại, lạy ông tôi ở bụi này nói: "Cái gì muội cũng chưa thấy."
Beta-er: Ngáo
(*) Băng cơ ngọc cốt: Hình dung da dẻ dáng dấp trắng nuột mịn màng của người đẹp
Còn chưa đến trước mặt, bên kia đã có một con tuấn mã màu đỏ đi ra.
Vó ngựa đi ngang qua trước mặt Tô Hi, đi được vài bước thì vững vàng dừng ở khán đài bên cạnh. Người ngồi trên lưng ngựa mặc áo bào màu xanh lam dệt kim, trên eo thì rũ xuống chiếc túi hương màu đỏ nhạt và ngọc bội ngọc lục bảo, dáng người cao lớn, ngọc thụ lâm phong.
Mấy cô nương trước khán đài nhỏ giọng lại, hơi nhịn không được mà lén liếc mắt nhìn qua.
Vệ Phong xoay người từ trên lưng ngựa đi xuống, giao roi cho tên đầy tớ bên cạnh, rồi đi đến bên Uyển Bình Công chúa.
Uyển Bình Công chúa mặc áo bó hồ phục một thân màu đỏ, chân mang một đôi ủng mềm ngang mắt cá chân, trang điểm gọn gàng sạch sẽ, đang đứng vuốt ve con ngựa trắng yêu thích của nàng ta.
Thấy Vệ Phong lại đây thì Uyển Bình Công chúa dừng động tác lại, vui vẻ tiến lên nói: "Biểu ca."
Vệ Phong nói, "Nghe nói muội muốn thi đấu cưỡi ngựa với chi nữ của Uy Viễn tướng quân sao?"
"Đúng vậy." Uyển Bình Công chúa theo lẽ thường kiêu ngạo thừa nhận, xoay người dắt con ngựa nhung màu trắng lại, để Vệ Phong nhìn một cái, "Biểu ca, huynh xem con ngựa này của muội thế nào? Đây là muội kêu người mua từ Mạc Bắc về đó, nghe nói có thể ngày đi nghìn dặm, đừng nói là nữ nhi Lữ Trì, cho dù muốn thắng bảo mã Hàn Huyết (**) cũng không thành vấn đề."
(**) Hàn Huyết mã: hay Akhal-teke là loài ngựa có nguồn gốc từ Turkmenistan. Nổi tiếng với tốc độ, sự dẻo dai và trí thông minh, Hãn Huyết mã là biểu tượng quốc gia của Turkmenistan.
Sắc mặt của Vệ Phong vẫn không thay đổi, chỉ nói: "Lữ Trĩ thân kinh bách chiến (****), cưỡi ngựa bắn cung, nữ nhi của ông ấy tất nhiên cũng thể xem thường, trận đấu này muội chưa chắc có thể thắng."
(***) thân kinh bách chiến: thân trải qua trăm trận đánh
Cố Hợp Lê còn tưởng rằng có thể nghe được vài câu cổ vũ, không nghĩ tới thế nhưng bị đả kích như vậy, lập tức không chút vui vẻ, dẩu miệng nói: "Thuật cưỡi ngựa của muội cũng được Bệ hạ khen gợi, biểu ca nếu không phải tới hỗ trợ cho muội thì đừng có giội nước lạnh vào muội, đến chỗ khác mà đứng đi. Huynh đến một cái là nơi này liền không an bình nữa, ồn ào làm muội không an tâm thi đấu được."
Mấy ánh mắt nóng rực trên khán đài lại chiếu xuống đây.
Vệ Phong nhẹ nhàng nhếch môi cười, nói: "Ta chỉ muốn nhắc nhở muội đừng có khinh địch."
Cố Hợp Lê cũng không cảm kích, mà thúc giục hắn nhanh rời đi.
Chính lúc này, phía bên kia trại nuôi ngựa truyền đến tiếng động khác thường.
Một người cưỡi con ngựa đá lung tung xông vào trại nuôi ngựa, con ngựa kia rõ ràng là bị sợ hãi, không chịu sự khống chế của người trên lưng ngựa, phóng thẳng đến chỗ khán đài.
Các cô nương trên khán đài đều hoa dung thất sắc, bận rộn lui về sau, mắt thấy nó sắp đến khán đài thì may là người nam tử trên lưng ngựa thả chậm lại, cuối cùng thì nắm chắc dây cương rồi ép con ngựa dừng lại.
Nam tử cúi người ghé vào trên lưng ngựa, dùng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu ngựa, chỉ trong chốc lát, con ngựa kia không hề điên cuồng bất an nữa mà trở nên an tĩnh hơn.
Nam tử đứng thẳng eo, muốn đến khán đài chỗ các cô nương xin lỗi một tiếng, tầm mắt vừa chuyển thì lại ngơ ngác mà ngây ngẩn cả người.
Tô Hi đứng ở trước khán đài, lúc ngựa không khống chế được muốn xông đến chỗ nàng thì cũng xốc cái mũ có rèm của nàng lên. Lúc này khuôn mặt nhỏ của nàng trắng bệch, đôi mắt mở to, biểu tình còn chưa hết khiếp sợ, hàng lông mi dài vẫn còn vương vài giọt nước mắt, giống như vài ngôi sao trên bầu trời, vừa lộng lẫy vừa bắt mắt.
Trong lúc nhất thời, Lữ Giang Hoài cho rằng trên đời này không còn đồ vật gì có thể xinh đẹp hơn so với đôi mắt của nàng.
Tô Hi sợ hãi không thôi, lui về sau nửa bước, cúi đầu dùng ngón tay xoa nước mắt, nếu không có Đường Vãn bên cạnh kéo tay nàng thì chỉ sợ lúc này chân nàng đã mềm nhũn mà ngã trên mặt đất rồi.
Lữ Giang Hoài nhảy xuống khỏi lưng ngựa, đi đến trước mặt Tô Hi, hầu kết chuyển động, mạo muội nói: "Cô nương không sao chứ? Có bị thương tích gì không?"
Lữ Huệ Xu vội vàng cưỡi ngựa đuổi theo, thấy tình huống bên này, giật mình hỏi: "Ca ca, huynh có bị thương không?" Vừa nói vừa nhảy xuống khỏi lưng ngựa, nhặt chiếc mũ có rèm của Tô Hi trên mặt đất lên, đưa cho nàng, "Cô nương, đây là đồ của cô nương sao? Thật sự xin lỗi, ngựa này không biết thế nào bỗng nhiên lại phát điên, ca ca ta chỉ vì cản nó lại thôi, cô nương có bị thương chỗ nào không......."
Lữ Huệ Xu là nữ nhi của Uy Viễn tướng quân, thân hình cao gầy, tóc được búi hết lên, tư thế tiêu sái oai hùng, có chút giống một thiếu niên 14, 15 tuổi.
Con ngựa này chính là kỵ mã Lữ Huệ Xu thi đấu cùng Uyển Bình Công chúa, vừa rồi lúc Lữ Huệ Xu cho nó ăn cỏ khô, đột nhiên nó hú lên rồi bốn vó chạy như điên. Con ngựa này xưa nay ôn hoà, rất ít khi có loại hành vi khác thường này.
Hai huynh đệ cứ xin lỗi như vậy nên Tô Hi cũng không thể trách người ta được, tuy rằng vừa rồi nàng thật sự sợ hãi, nếu Lữ Giang Hoài không khống chế được phương hướng thì vó ngựa sẽ dẫm lên người nàng rồi. Nàng lắc đầu nói: "Ta không có việc gì, qua ngồi một chút là được rồi."
Tô Hi cầm lấy mũ có rèm che, đang muốn đội lên lại thì bên cạnh có một giọng nói không thể tin tưởng được, ".......Hi tỷ nhi?"
Tô Hi nhìn lại, thấy Ân Thê Thê đứng ở ngoài, mặt đầy kinh ngạc với không xác định.
Tô Hi cong cánh môi, hơi mỉm cười, "Thê tỷ tỷ."
Thế nhưng thật vậy.......Ân Thê Thê ngơ ngẩn nhìn về phía tiểu cô nương trước mặt, Tô Hi trong ấn tượng vẫn luôn là mượt mà, bụ bẫm, ngũ quan xinh đẹp làm mọi người đều cảm thấy nàng thanh tú đáng yêu, nhưng càng lớn thì quá béo nên không còn xinh đẹp như khi nhỏ nữa, cho nàng ta và Ân Bồng Bồng cũng không thích chơi cùng nàng lắm.
Nhưng ai có thể nghĩ đến cục bột béo nhỏ ngày xưa đã nẩy nở trở nên xinh đẹp đến dường này? Không chỉ có dáng người trở nên tinh tế yểu điệu, ngay cả ngũ quan cũng xinh đẹp hơn, làn da trắng như tuyết, băng cơ ngọc cốt, đứng ở dưới mặt trời như có thể tan chảy bất cứ lúc nào.
Ân Thê Thê đột nhiên nhớ tới một câu——-
Đôi mắt đẹp như quyên trích (****), bao lấy cả mộng nước mùa thu; nhan sắc trong sáng, mang theo vài phần phong trần, thảnh thơi.
(****) quyên trích: giọt nước nhỏ
Dung mạo như vậy mà chỉ mới hai năm, nếu nói khuynh quốc khuynh thành cũng không phải quá.
Ân Bồng Bồng cũng thò lại, miệng há thật lớn: "Muội thật là Hi tỷ nhi sao? Muội, muội đừng có gạt chúng ta nha......" Cẩn thận nhìn kỹ Tô Hi, nói thầm: "Trên lỗ tai của Hi tỷ nhỉ có một nốt ruồi nhỏ trên tai, ngươi có không?" Nói xong đi lên nhìn, vừa nhìn quả thật là có.
Lúc này Ân Bồng Bồng không lên tiếng nữa.
Phó Nghi là người trấn định nhất trong đám, mỉm cười hỏi: "Mới có vài ngày không gặp Hi muội muội, không nghĩ tới lại biến hoá lớn như vậy, không biết mấy ngày nay muội bận cái gì? Lúc trước nhiều lần mời nhưng muội cũng chưa tới."
Tô Hi nhìn về phía Phó Nghi, đôi mắt chớp chớp, giải thích nói: "Nghi tỷ tỷ biết đó, lần trước tổ phụ của muội bị bệnh, mấy năm nay muội vẫn ở nhà chăm sóc cho tổ phụ, thêm việc học ở tộc học hơi căng thẳng, lúc này mới không ra cửa, Nghi tỷ nhi sẽ không trách muội chứ?"
Phó Nghi nói: "Hi muội muội nói cái gì chứ, sao tỷ lại trách muội chứ? Không biết thân thể của Tô tướng quân thế nào rồi, có khá hơn không?"
Tô Hi nhấp môi, nói: "Đã đỡ hơn rồi, đa tạ Nghi tỷ tỷ quan tâm."
Hai người lại nói mấy câu, Phó Nghi mời Tô Hi ngồi ở trung tâm khán đài, vị trí này rất thích hợp quan sát trận thi đấu lát nữa. Tô Hi kỳ thật rất muốn ngồi xuống, mới vừa rồi bị kinh sợ quá độ làm nàng cũng chưa hồi phục được tinh thần, chỉ là đã lâu không gặp mấy người Phó Nghi nên nói vài lời.
"Ca ca, sao huynh còn chưa đi nữa?" Thấy ca ca nửa ngày không phản ứng, Lữ Huệ Xu bèn hỏi.
Lữ Giang Hoài bừng tỉnh hoàn hồn, trên mặt xẹt qua vệt đỏ khó phát hiện, động tác lưu loát xoay người lên ngựa, ho khan một tiếng, nói: "Giá!"
Lữ Huệ Xu nắm dây cương, trước khi đi còn nhìn Tô Hi cười, nói: "Chờ ta thi đấu với Uyển Bình Công chúa xong rồi lại đến xin lỗi với muội."
Tô Hi còn chưa kịp nói không cần thì hai huynh đệ đã cưỡi ngựa đi xa.
Bên này, Uyển Bình Công chúa nhìn thấy con ngựa kia bị khống chế thì sắc mặt trầm xuống, nhẹ nhàng hừ một tiếng, "Đúng là gặp may."
Dứt lời, nàng ta thấy Vệ Phong đứng một bên chưa có đi thì nghi hoặc hỏi: "Biểu ca, không phải huynh đi rồi sao?"
Vệ Phong thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Cố Hợp Lê, hỏi: "Muội đã động tay động chân vào con ngựa kia?" Tuy là câu nghi vấn, nhưng ngữ khí rất xác định.
Cố Hợp Lê quay đầu lại, nâng cằm nói: "Muội chỉ hạ chút dược thôi, định doạ Lữ Huệ Xu chút thôi, ai biết nhanh vậy đã bị phát hiện rồi." Luận về thuật cưỡi ngựa Cố Hợp Lệ tự nhận mình sẽ không thua, nhưng nếu người bên dưới có chủ ý này thì nàng ta cũng không ngăn cản.
Thanh âm của Vệ Phong nhàn nhạt, nghe không ra được cảm xúc gì: "Lần tới đừng có làm ra mấy việc như vậy nữa."
Cố Hợp Lê chỉ cho rằng Vệ Phong nói đến chuyện ngựa bị mất khống chế, nên không cho là đúng mà nói lại: "Không phải là không có người bị thương sao, Lữ Hoài Giang kia thật đúng là có vài phần bản lĩnh, ngựa đã mất khống chế mà hắn ta còn dám đi lên khống chế, nếu muội thắng Lữ Huệ Xu thì cũng muốn tỷ thí với hắn ta........" Nói còn chưa dứt lời, lúc quay đầu nhìn thì thấy Vệ Phong đã cưỡi ngựa rời đi.
Cố Hợp Lê bất mãn bĩu môi, nắm ngựa đi đến chỗ trại nuôi.
Tô Hi ngồi trên khán đài, bên trái là Đường Vãn, bên phải là Úc Bảo Đồng.
Úc Bảo Đồng tới trễ, lúc trận thi đấu bắt đầu thì nàng ấy mới đến, lần đầu thấy Tô Hi thì sửng sốt, sau đó đánh ánh mắt "Vị này là ai" với Đường Vãn.
Đường Vãn vừa nói hai chữ "Ấu Ấu" thì Úc Bảo Đồng không thể tin được mà mở miệng to, còn tưởng rằng Đường Vãn đang lừa mình.
Cho đến khi Tô Hi kéo tay áo nàng ấy, ngẩng đầu gọi một tiếng "Úc tỷ tỷ", giọng nói giống trước như đúc, thì lúc đó Úc Bảo Đồng mới bằng lòng tin tưởng nàng chính là Tô Hi.
Ba người ngồi chung một chữ, một bên khán đài ngồi xem Uyển Bình Công chúa và Lữ Huệ Xu thi đấu, một bên thân mật nói chuyện.
Lữ Huệ Xu đổi một con tuấn mã màu nâu, so sánh với con ngựa màu trắng của Uyển Bình Công chúa thì hơi kém chút. Chẳng qua Lữ Huệ Xu là con gái của Uy Viễn tướng quân, thuật cưỡi ngựa rất tinh tường, lúc mới bắt đầu thì còn cách Uyển Bình công chúa một khoảng, nhưng đợi đến vòng sau thì nàng ta đã theo kịp, rất nhanh liền vướt qua nửa thân ngựa của Uyển Bình Công chúa, ổn định vững chắc cho đến điểm kết thúc rồi thắng trận đấu này.
Lữ Huệ Xu cười nói: "Công chúa, thần còn cần nhặt phân ngựa giúp ngài nữa không?"
Uyển Bình Công chúa phẫn nộ quăng roi đi, liếc nhìn Lữ Huệ Xu một cái, "Trận này không tính, chúng ta so lại một trận khác."
Trên khán đài, có lẽ vừa rồi Tô Hi bị ngựa làm kinh sợ nên trẹo chân, nàng cảm thấy cổ chân hơi ẩn ẩn đau, lúc đầu không rõ ràng, nhưng đến lúc này thì cực kỳ đau. Nàng thấy Đường Vãn và Úc Bảo Đồng xem trận đấu vui vẻ, chỉ nói với hai người: "Đường tỷ tỷ và Úc tỷ tỷ xem nha, muội đến phía sau một chút."
Người có việc gấp nên Đường Vãn và Úc Bảo Đồng cũng không nghĩ nhiều, gật đầu nói được.
Tô Hi rời khỏi khán đài, đi về phía sau trại nuôi ngựa.
Phía sau trại nuôi ngựa có một đình bát giác, xung quanh là núi giả và hồ nước, cây cối rậm rạp, râm mát hơn nhiều so với khán đài. Tô Hi dẫn theo Ngân Nhạn và Ngân Hạc đi vài bước, muốn vào đình bát giác ngồi nhìn xem cổ chân mình có sưng lên không, chẳng qua còn chưa đến gần thì từ xa xa đã nhìn thấy có hai người đứng trong đình.
Một người là Ân Thê Thê trận đấu vừa bắt đầu không bao lâu đã rời đi, một người khác quay sườn mặt về phía nàng, Tô Hi nhìn lại, thế nhưng lại là Vệ Phong.
Ân Thê Thê cúi đầu, sắc mặt rất thẹn thùng, vươn tay đưa một túi thơm thêu hình con cá đang nô đùa trên lá sen cho Vệ Phong.
Đời trước Ân Thê Thê và Vệ Phong từng định chung thân, tuy rằng khoảng cách đến lúc hai người đính hôn còn 1 năm nữa, nhưng khi Tô Hi nhìn thấy một màn này thì cũng không cảm thấy có gì kỳ quái, ngược lại theo bản năng tránh đi, không muốn để người trong đình phát hiện.
Vệ Phong không có nhận túi thơm của Ân Thê Thê, cách quá xa nên Tô Hi không nghe thấy bọn họ nói cái gì. Chỉ là nhìn sắc mặt bình tĩnh của Vệ Phong, thậm chí có chút lãnh đạm thì đã biết nhất định không phải là lời hay gì, bằng không sắc mặt của Ân Thê Thê cũng sẽ không trắng bệch như vậy.
Ân Thê Thê đứng thẳng bất động nửa ngày, nước mắt lăn xuống rồi xoay người vừa thẹn vừa bực chạy đi.
Tô Hi đã lĩnh giáo qua tính lạnh đạm không lưu tình của Vệ Phong, lúc này thế nhưng lại có chút đồng tình dùm cho Ân Thê Thê. Nghĩ lại cũng kỳ quái, lúc này Vệ Phong từ chối Ân Thê Thê, vậy vì sao sau này sẽ đính hôn với nàng ta chứ?
Tô Hi đứng chỗ này suy nghĩ đến xuất thần, nhất thời không chú ý, lòng bàn chân đạp trúng một khúc gỗ khô, trong không khí yên tĩnh phát ra một tiếng vang rất rõ ràng.
Vệ Phong ngước mắt, bất động nhìn về phía bên này, nói: "Ai?"
Tô Hi chần chừ trong chốc lát, ngoan ngoãn đứng dậy từ phía sau thân cây, thấy Vệ Phong nheo mắt, trong lòng nàng trống rỗng, lập tức giơ một đôi tay lên bịt kín đôi mắt lại, lạy ông tôi ở bụi này nói: "Cái gì muội cũng chưa thấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.