Chương 41: Chẳng Có Một Ai
Huỳnh Thiên Kỳ
09/10/2024
Là một diễn viên nổi tiếng, lại là em gái của bà Kỷ nên hôn lễ của Tống Cầm và chồng được đông đảo mọi người quan tâm, phóng viên đã có mặt từ sớm để tác nghiệp. Tuy đã bốn mươi tuổi, nhưng nhan sắc chẳng kém cạnh một ai, tré đẹp vô cùng.
Hôn lễ của cậu, nên chẳng thể thiếu Bối Âm, càng không thể vắng mặt của Kỷ Kình Bắc khi là ngày trọng đại của dì ruột.
Gặp mặt nhau, bên cạnh Kỷ Kình Bắc xuất hiện Giang Vũ Thư, khiến cho Bối Âm vô cùng bất ngờ vì không nghĩ người bạn gái mà bà Tống Cầm nói lại chính là cô.
Bởi vậy nên hôm đó khi Vũ Thư rời khỏi phòng ăn khoảng năm phút thì Kỷ Kình Bắc anh cũng ra về, bảo là có công việc, dĩ nhiên là chẳng đưa về nhà như Tống Cầm căn dặn.
"Kỷ tổng, Kỷ tổng, cho chúng tôi phỏng vấn ngài một chút được không? "
"Cũng được, nhưng chỉ hai câu thôi nhé! "
Kỷ Kình Bắc choàng tay ôm eo của Giang Vũ Thư, với anh và cô việc đứng trước ống kính và quay quanh bởi phóng viên thì chẳng có gì đáng phải căng thẳng, vốn dĩ cô là con gái của hai người nổi tiếng, nên không hề ngại ngùng làm mất vẻ tự nhiên.
" Cô gái bên cạnh ngài có phải là bạn gái của ngài không? "
"Đúng vậy, cô ấy là bạn gái của tôi!"
Phóng viên khác lại hỏi tiếp:
" Vậy ngài dự định khi nào kết hôn? "
"Năm sau, thời gian chính xác thì tôi sẽ công bố sau! "
" Ngài và bạn gái đã quen nhau bao lâu? Có thể kể một chút về chuyện tình cảm của hai người không? "
Tuy Kỷ Kình Bắc bảo chỉ trả lời hai câu, nhưng câu hỏi này có sức hấp dẫn với anh, nên rộng lượng dành lại chút thời gian, tiếp tục lên tiếng:
" Tôi đã thích cô ấy gần chín năm về trước, lần đầu gặp nhau tối đó tôi liền mất ngủ, nhưng để chính thức quen nhau thì phải đến hơn bốn năm sau, khi sự nghiệp tôi ổn định mới đủ tự tin tỏ tình. "
Nói đến đó, bỗng dưng Kỷ Kình Bắc nhìn xuống Giang Vũ Thư khẽ cười, bàn tay vuốt ve nhè nhẹ nâng niu, ánh mắt ngọt ngào chỉ dành riêng cho một người. Sau đó, anh lại nhìn lên mọi người, nói tiếp:
" Giang Vũ Thư là người con gái đầu tiên cũng như cuối cùng của tôi. "
Nhìn thấy Bối Âm, Giang Vũ Thư có đôi chút ngượng ngập mất vẻ tự nhiên. Thế nên, khi Kỷ Kinh Bắc vừa đi tiếp vài vị khách quen của anh thì cô đã chủ động tìm đến cô ấy trò chuyện.
" Bối Âm!"
" Vũ Thư...!"
Giang Vũ Thư mỉm cười nhẹ nhàng, đôi mắt có chút dao động khi nhìn cô ấy, sau đó lên tiếng:
"Xin lỗi cậu! "
Bối Âm làm ra vẻ mặt ngạc nhiên, hỏi lại:
"Xin lỗi việc gì?"
" Thật ra thì chỉ là phép lịch sự, lúc đó tớ và anh Bắc thực sự đã chia tay, nếu anh ấy có tìm hiểu hay hẹn hò cũng chẳng thể tính là không tử tế hoặc trêu đùa cậu. "
Bối Âm nhếch môi cười khẽ, ánh mắt chuyển dời về hướng có Kỷ Kình Bắc đang đứng nói chuyện với vài vị khách, nơi đây đông đúc nhưng vốn dĩ cô ấy đã luôn theo dõi, nên để tìm được anh không quá khó khăn.
"Có khi nào hai người lại lần nữa chia tay không?"
Giang Vũ Thư nhìn theo hướng Bối Âm đang nhìn, đáy mắt có sự rung chuyển nhẹ nhàng, sau đó chợt cười rồi trả lời:
"Sẽ không! Và cũng chẳng có một ai có thể thay thế vị trí của tớ trong tim anh ấy! "
Cuộc trò chuyện được Giang Vũ Thư kết thúc bằng hành động bỏ đi, tiến đến nơi có người đàn ông của mình khoác tay âu yếm, đánh dấu chủ quyền rằng Kỷ Kình Bắc đã có chủ.
Bữa tiệc vẫn cứ diễn ra, không gian lãng mạn được các cặp đôi khiêu vũ hòa nhập với cô dâu và chú rể theo tiếng nhạc du dương, góp thêm không khí vui vẻ hạnh phúc. Dĩ nhiên Kỷ Kình Bắc cũng cùng Giang Vũ Thư tình tứ trên sân khấu nhưng lui về phía sau, đôi mắt mơ màng do có rượu của anh nhìn cô càng thêm da diết ngọt ngào, khiến cô say đắm trong men tình chẳng có cách nào khống chế.
" Như thế này sao anh chán được chứ... "
" Có chán thì cũng đừng hòng bỏ em..."
Kỷ Kinh Bắc bật cười thích thú, cúi xuống phớt nhẹ vào đầu mũi của Vũ Thư, nói:
" Thế em làm gì?"
Giang Vũ Thư nhướn mày, bàn tay ở cổ Kỷ Kình Bắc siết chặt bám khít vào người của anh, lên tiếng:
"Thế này! "
" Thua, anh thua em! "
Và rồi, đôi môi của cả hai chủ động tìm tới đối phương nhè nhẹ mút máp, nhưng sau đó đành miễn cưỡng dứt ra mặc dù vô cùng quyến luyến.
" Chúng ta cũng nên quan sát một chút, để đến hôn lễ của mình không phải bỡ ngỡ. "
Hôn lễ của cậu, nên chẳng thể thiếu Bối Âm, càng không thể vắng mặt của Kỷ Kình Bắc khi là ngày trọng đại của dì ruột.
Gặp mặt nhau, bên cạnh Kỷ Kình Bắc xuất hiện Giang Vũ Thư, khiến cho Bối Âm vô cùng bất ngờ vì không nghĩ người bạn gái mà bà Tống Cầm nói lại chính là cô.
Bởi vậy nên hôm đó khi Vũ Thư rời khỏi phòng ăn khoảng năm phút thì Kỷ Kình Bắc anh cũng ra về, bảo là có công việc, dĩ nhiên là chẳng đưa về nhà như Tống Cầm căn dặn.
"Kỷ tổng, Kỷ tổng, cho chúng tôi phỏng vấn ngài một chút được không? "
"Cũng được, nhưng chỉ hai câu thôi nhé! "
Kỷ Kình Bắc choàng tay ôm eo của Giang Vũ Thư, với anh và cô việc đứng trước ống kính và quay quanh bởi phóng viên thì chẳng có gì đáng phải căng thẳng, vốn dĩ cô là con gái của hai người nổi tiếng, nên không hề ngại ngùng làm mất vẻ tự nhiên.
" Cô gái bên cạnh ngài có phải là bạn gái của ngài không? "
"Đúng vậy, cô ấy là bạn gái của tôi!"
Phóng viên khác lại hỏi tiếp:
" Vậy ngài dự định khi nào kết hôn? "
"Năm sau, thời gian chính xác thì tôi sẽ công bố sau! "
" Ngài và bạn gái đã quen nhau bao lâu? Có thể kể một chút về chuyện tình cảm của hai người không? "
Tuy Kỷ Kình Bắc bảo chỉ trả lời hai câu, nhưng câu hỏi này có sức hấp dẫn với anh, nên rộng lượng dành lại chút thời gian, tiếp tục lên tiếng:
" Tôi đã thích cô ấy gần chín năm về trước, lần đầu gặp nhau tối đó tôi liền mất ngủ, nhưng để chính thức quen nhau thì phải đến hơn bốn năm sau, khi sự nghiệp tôi ổn định mới đủ tự tin tỏ tình. "
Nói đến đó, bỗng dưng Kỷ Kình Bắc nhìn xuống Giang Vũ Thư khẽ cười, bàn tay vuốt ve nhè nhẹ nâng niu, ánh mắt ngọt ngào chỉ dành riêng cho một người. Sau đó, anh lại nhìn lên mọi người, nói tiếp:
" Giang Vũ Thư là người con gái đầu tiên cũng như cuối cùng của tôi. "
Nhìn thấy Bối Âm, Giang Vũ Thư có đôi chút ngượng ngập mất vẻ tự nhiên. Thế nên, khi Kỷ Kinh Bắc vừa đi tiếp vài vị khách quen của anh thì cô đã chủ động tìm đến cô ấy trò chuyện.
" Bối Âm!"
" Vũ Thư...!"
Giang Vũ Thư mỉm cười nhẹ nhàng, đôi mắt có chút dao động khi nhìn cô ấy, sau đó lên tiếng:
"Xin lỗi cậu! "
Bối Âm làm ra vẻ mặt ngạc nhiên, hỏi lại:
"Xin lỗi việc gì?"
" Thật ra thì chỉ là phép lịch sự, lúc đó tớ và anh Bắc thực sự đã chia tay, nếu anh ấy có tìm hiểu hay hẹn hò cũng chẳng thể tính là không tử tế hoặc trêu đùa cậu. "
Bối Âm nhếch môi cười khẽ, ánh mắt chuyển dời về hướng có Kỷ Kình Bắc đang đứng nói chuyện với vài vị khách, nơi đây đông đúc nhưng vốn dĩ cô ấy đã luôn theo dõi, nên để tìm được anh không quá khó khăn.
"Có khi nào hai người lại lần nữa chia tay không?"
Giang Vũ Thư nhìn theo hướng Bối Âm đang nhìn, đáy mắt có sự rung chuyển nhẹ nhàng, sau đó chợt cười rồi trả lời:
"Sẽ không! Và cũng chẳng có một ai có thể thay thế vị trí của tớ trong tim anh ấy! "
Cuộc trò chuyện được Giang Vũ Thư kết thúc bằng hành động bỏ đi, tiến đến nơi có người đàn ông của mình khoác tay âu yếm, đánh dấu chủ quyền rằng Kỷ Kình Bắc đã có chủ.
Bữa tiệc vẫn cứ diễn ra, không gian lãng mạn được các cặp đôi khiêu vũ hòa nhập với cô dâu và chú rể theo tiếng nhạc du dương, góp thêm không khí vui vẻ hạnh phúc. Dĩ nhiên Kỷ Kình Bắc cũng cùng Giang Vũ Thư tình tứ trên sân khấu nhưng lui về phía sau, đôi mắt mơ màng do có rượu của anh nhìn cô càng thêm da diết ngọt ngào, khiến cô say đắm trong men tình chẳng có cách nào khống chế.
" Như thế này sao anh chán được chứ... "
" Có chán thì cũng đừng hòng bỏ em..."
Kỷ Kinh Bắc bật cười thích thú, cúi xuống phớt nhẹ vào đầu mũi của Vũ Thư, nói:
" Thế em làm gì?"
Giang Vũ Thư nhướn mày, bàn tay ở cổ Kỷ Kình Bắc siết chặt bám khít vào người của anh, lên tiếng:
"Thế này! "
" Thua, anh thua em! "
Và rồi, đôi môi của cả hai chủ động tìm tới đối phương nhè nhẹ mút máp, nhưng sau đó đành miễn cưỡng dứt ra mặc dù vô cùng quyến luyến.
" Chúng ta cũng nên quan sát một chút, để đến hôn lễ của mình không phải bỡ ngỡ. "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.