Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 144

Cổ Phán Quỳnh Y

24/09/2013

Thế này hẳn là không phản đối, nàng mặt không đổi sắc mím môi cười trộm, eo nhỏ đột nhiên bị nắm lấy, đón nhận một ánh mắt cuồng dã mà nóng bỏng, đôi môi mỏng trầm thấp dụ hoặc, “Để cho tôi tới dạy em cái gì mới gọi là nụ hôn thực sự.”

Hắn bỗng dưng nắm lấy cằm nàng, cúi đầu áp lên đôi môi hồng đào vì kinh ngạc mà hơi hé mở của nàng, đầu lưỡi linh hoạt tiến quân thần tốc, phóng đãng cắn mút lấy sự ngọt ngào của nàng, quấn quít lấy cái lưỡi đinh hương của nàng. Đầu óc nàng trống rỗng, chỉ có thể bị động mặc hắn tự tung tự tác.

Bàn tay nóng cháy của hắn dò xét vào trong quần áo nàng, chậm rãi du di vuốt ve quanh vòng eo. Nàng lập tức trừng lớn hai mắt, vươn tay định ngăn cản hắn lại, lại nghĩ hắn đang cố ý thử thách mình, nàng cắn chặt răng, cưỡng bức chính mình nhắm mắt lại.

Giây lát sau tay hắn đã phủ lên nơi đẫy đà của nàng, ngón tay nhẹ đẩy ra nút thắt trước ngực, áo ngực không tiếng động rơi xuống. Da thịt vừa tiếp xúc trực tiếp với không khí, không khỏi làm nàng rùng mình.

Thân thể nàng đột nhiên bay lên không, theo bản năng ôm lấy hắn , lại quên cánh tay mới bị thương, nàng cắn răng chống đỡ, thái dương lấm tấm mồ hôi lạnh.

Hắn đặt nàng xuống chiếc giường trong phòng ngủ, rời đi, nàng nhắm mắt lại chịu đựng cơn đau, nghe thấy tiếng hắn cởi quần áo sột soạt, tiếp theo lồng ngực tinh tráng áp lên nàng, từng nụ hôn như mưa xuân rơi xuống cổ.

Bàn tay to tùy ý vỗ về chơi đùa trên thân thể mềm mại, cảm giác da thịt nhẵn nhụi trơn bóng, hắn tham lam dùng miệng hút lấy hai hạt ngọt ngào mê người.

Cánh tay phải mảnh khảnh nắm chặt lấy ga giường, đau đớn từ cánh tay truyền thẳng lên đại não, ý nghĩ mơ mơ hồ hồ thành một mảnh, nàng gắt gao cắn răng, nghĩ đến cảm quan có thể bởi vậy mà lên cơn sốc hay ngất đi, nhưng mà môi hắn đi đến nơi nào cũng đều làm cho toàn thân nàng như bị đốt cháy, tê dại khó chịu, nàng cắn chặt môi giấu đi tiếng rên rỉ.

Nàng đau đớn đến chết lặng, cảm giác toàn bộ cánh tay sắp thoát khỏi cơ thể đến nơi, rốt cuộc không thể ức chế một tiếng kêu rên khác thường.

“Đau…”

Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy cả khuôn mặt nàng thống khổ vặn vẹo cơ hồ sắp biến dạng, sắc mặt trắng bệch bất thường, ánh mắt hoang mang của hắn chuyển đến cánh tay bên cạnh, bên trên bị băng bó một tầng băng vải rất dày.

Cô gái chết tiệt, sao lại không nói sớm chứ.



Hắn nói thầm một tiếng, sắc mặt khẽ biến, đôi mày rậm nhíu chặt lại, thân hình dán chặt trên người nàng nháy mắt dời đi, thuận tay túm lấy chăn nhẹ nhàng đắp lên người nàng.

Hắn nhớ tới chiều hôm nay Tiểu Nhu nói cho hắn tin tức cánh tay nàng lại bị thương, bất chấp mặc xong quần áo, hắn nắm lấy di động đi thong thả trong phòng ngủ chật hẹp, thuần thục ấn một dãy số, cuộc gọi nhanh chóng liền chuyển được.

“Bác sỹ Lí, bây giờ ông lập tức tới đây một lát. …Ừm, là cánh tay bị gãy xương tuần trước, hôm nay lại bị thương…. Ông nhớ một chút, địa chỉ là đường Nam Hà……”

Tâm trí nàng chóang váng nhưng cũng nghe thấy hắn đang nói chuyện điện thoại, không để ý tới đau đớn tra tấn, miễn cưỡng ngẩng đầu lên, suy yếu nói, “Không cần…. Anh đừng gọi thầy thuốc đến, dù sao nếu người ta đến đây, cũng phải qua một thời gian mới kê được đơn thuốc….. Tôi có thuốc…. Ở trên bàn trong phòng khách…… Thuốc giảm đau… Uống vào sẽ không sao…..”

Hắn ngừng nói chuyện, nhìn vào mắt nàng, lại nhìn di động, lớn tiếng gấm lên, “Em câm miệng! Tên bác sỹ ở phòng khám chiều nay em đến có thể lợi hại hơn bác sỹ khoa chỉnh hình nổi tiếng nhất nước không? Lần trước cánh tay em bị thương, ông ta chính là bác sỹ điều trị chính, ông ta hiểu biết bệnh tình của em hơn bất luận kẻ nào.”

Nàng ý thức không rõ hắn la hét cái gì, một lần nữa nằm xuống.

Bên tai lại vang lên tiếng hắn nói cho đối phương địa chỉ nơi này, sau đó hắn đi ra ngoài, trong phòng trở nên im lặng.

Giây lát sau, tiếng bước chân quay trở lại, một cánh tay đỡ lấy cổ nàng, nhẹ nhàng nâng đầu nàng lên, một cốc thủy tinh chạm vào môi, nàng uống một ngụm, kết quả vừa đụng tới lại phun ra.

“Nóng quá…. Nóng quá…..”

Hắn ngồi xuống mép giường, để thân thể nàng dựa vào trong lòng mình, đau đớn khiến cho mặt nàng nhăn nhó thành một đoàn, hắn cố phồng má liều mạng thổi cho cốc nước nguội đi.

Một lát sau, hắn nhẹ giọng nói bên tai, “Bây giờ uống thử xem, chắc là không còn nóng.”

Nàng mở mí mặt nặng trĩu, nhìn thấy cái cốc để trước miệng, lòng còn sợ hãi, liều mạng lắc đầu, “Không cần… Tôi không muốn uống, rất nóng…. Anh trực tiếp đem thuốc cho tôi…….”



Hắn theo lời đưa qua mấy viên thuốc, nàng ngậm trong miệng, định dùng nước bọt nuốt xuống, nhưng viên thuốc cứ như dính chặt vào miệng, nuốt thế nào cũng không được.

“Đau… Đau….” Miệng nàng vô thức nói, trong lúc mơ hồ có một loại xúc động muốn chặt đứt cánh tay bị đau.

Sớm biết rằng sẽ như thế này, chiều nay ở phòng khám, ông bác sỹ kia nói miệng vết thương trên tay nứt ra đổ máu, bảo nàng tiêm một mũi thuốc giảm nhiệt, lúc ấy nàng không để trong lòng, lập tức cự tuyệt, không thể ngờ được sẽ có hậu quả nghiêm trọng như thế này.

“Chết tiệt, bác sĩ Lí sao còn chưa tới.”

Hắn phiền muộn rủa thầm một tiếng, nhìn cốc thủy tinh trong tay, lại nhìn Mân Huyên đau đớn đến mức sắp ngất đi, hắn đột nhiên không biết chính mình đang làm cái gì.

Nàng chỉ là một công cụ để hắn báo thù mà thôi, hắn không thiết phải làm thế này cho nàng, bây giờ hắn hoàn toàn có thể bỏ đi.

Nhưng khi đôi môi khô nứt kia thốt lên từng đợt rên rỉ ép nặng xuống lồng ngực hắn. Đầu óc hoàn toàn không chịu điều khiển, chờ đến khi hắn bình tĩnh lại, phát hiện mình đã hớp lấy đầy miệng nước ấm, cầm lấy cằm nàng, để cho nàng hé miệng

Môi hắn nhẹ nhàng áp lên, đem nước trong miệng ép sang miệng nàng từng chút một, nàng bất ngờ không kịp phòng bị, ho khan vài tiếng, viên thuốc cùng nước nháy mắt bị nuốt trôi.

Uống thuốc xong, hắn cẩn thận đỡ nàng nằm xuống giường, cũng đắp chăn cẩn thận, làm xong tất cả, hắn ngồi trên giường, lẳng lặng nhìn khuôn mặt xinh đẹp ngủ say trước mắt, đột nhiên bắt đầu tinh tế thưởng thức.

Trong lúc mê man, mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt xinh đẹp nhưng tái nhợt, nàng đau đớn cắn chặt môi phát ra tiếng thì thầm vô nghĩa, “Đau….. Đau….”

“Không phải đã uống thuốc giảm đau rồi hay sao? Sao vẫn đau thành như vậy?”

Hắn nhăn mày, rút tờ giấy ăn trên tủ đầu giường, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên mặt nàng, cảm giác dưới ngón tay cả người nàng không ngừng run rẩy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook