Chương 308
Cổ Phán Quỳnh Y
25/09/2013
Khi xe sắp đến Doãn trạch, Trịnh Trác đưa cho Mân Mân một túi tài liệu rất
dày, cô đang muốn mở ra xem là cái gì thì Trịnh Trác giữ tay cô lại “Anh biết
tính em, cho em tiền hay đồ vật gì quý giá, chắc chắn rồi em sẽ trả lại. Nghĩ
tới nghĩ lui, có lẽ đây là thứ em cần, coi như anh tặng em nhân ngày tương
ngộ.”
Nghe cách hắn nói cô hiểu chắc chắn đây là một vật rất quan trọng, trực giác mách bảo cô đây chính là đáp án mà cô đang tìm kiếm bấy lâu nay.
Cô cẩn thận cầm chắc trong tay, xuống xe, quay lại phía hắn mỉm cười. Hắn giơ tay lên chào. Xe thể thao lao vút vào trong bóng đêm.
Hít vào một hơi, ôm chặt tập tài liệu trong tay, cô đi lên lầu, bước vào phòng, bật đèn, sau đó đặt túi tài liệu lên bàn, vừa cởi thắt lưng, một đôi tay rắn chắc đã ôm chặt lấy cô từ phía sau, hơi ấm từ người phía sau phút chốc đã lan tràn sang cả cơ thể cô.
“Ở bên người đàn ông khác cả tối, vui không?” Giọng nói lạnh lẽo như băng hàn thoát ra từ lồng ngực hắn khiến cô rùng mình, cô đưa tay lên muốn gỡ tay hắn ra.
“Doãn Lạc Hàn……”
Hắn không nói nữa, càng ôm chặt cô hơn, như muốn đem cô hòa với hắn làm một. Cô buông tay, để mặc hắn ôm chặt.
“Tôi ngắt điện thoại của anh là không đúng……” Cô nhìn lên hắn, thấy yết hầu hắn đang di động, nháy mắt đã hiểu ra… hắn đang rất tức giận…
“Ngày tôi bé tôi có một mẹ nuôi, sau bao nhiêu năm đã mất liên lạc, không ngờ hôm nay tôi mới biết thì ra thủ trưởng của tôi lại chính là con của mẹ nuôi tôi, tức là anh tôi……”
“Anh?” Hắn khẽ nhếch môi cười lạnh một cái, vuốt nhẹ má cô “Lý do này em không thấy rất buồn cười sao? Tôi không phải trẻ con mà kiếm lý do vu vơ nào cũng lừa được tôi!”
“Không phải, tôi nói thật đó.” Cô lo lắng nắm lấy vạt áo của hắn “Anh không phải cô nhi, anh không trải qua một tuổi thơ cô đơn đau đớn, anh làm sao mà hiểu được cảm giác khi anh phát hiện thì ra thê giới này còn có một người là người thân của anh… Cảm giác ấy thật sự không thể dùng ngôn ngữ đơn thuần mà miêu tả được… Trên đường về tôi cứ luôn nghĩ gặp được Trịnh Trác như thế này thật là tốt, mấy năm qua chắc chắn anh ấy cũng đã phải chịu không ít đau khổ……”
“Đủ rồi!” Hắn nổi giận cắt lời cô, tiếng nói tràn ngập ghen tuông “Đừng nói về người đàn ông khác trước mặt anh nữa! Làm sao biết được tên Trịnh Trác đó có phải là anh của em thật không, biết đâu hắn chính là có tâm ý với em nên mới kiếm cớ……”
“Anh…. Anh đang nói lung tung cái gì vậy?!” Cô tức giận đến đỏ mặt tía tai, lớn tiếng nói “Trác không phải người như thế, anh ấy tốt hay xấu tôi hoàn toàn có thể phân biệt được. Anh cho rằng tất cả đàn ông trên thế giới này đều xấu xa như anh sao? Đồ tồi!”
Cô tức giận, vung tay đánh hắn nhưng hắn đã nhanh hơn, nắm được tay cô.
“Em có ý gì?” Đôi mắt nguy hiểm nheo lại, hắn cảm giác được cô đang tức giận chuyện gì.
“Chuyện anh làm anh còn không rõ hay sao? Hôm qua thật sự là anh đi công tác ở Thái Lan sao? Hay là đêm hôm qua anh ân ân ái ái với Chỉ… với người khác??”
Cô không thể nói thẳng ra tên của bạn tốt, cuối cùng đành phải sửa miệng. Trong đầu vô cùng hỗn độn, chỉ cần nghĩ đến việc hắn ở bên người khác, trong lòng lại đau nhói, cảm giác khó thở.
Hắn nhướn mày, im lặng nhìn cô chằm chằm, tay vẫn nắm chặt cổ tay cô không buông.
“Anh không nói được gì phải không? Đồ tồi! Trước mặt thì tỏ ra là yêu tôi, sau lưng lại làm chuyện xấu xa như vậy. Tôi vốn dĩ vẫn biết anh có nhiều đàn bà ở bên ngoài mà… Lại còn bảo Từ trợ lý nói là sang Thái công tác nữa… Anh là đồ tồi… đồ tồi……”
Cô cắn răng muốn gỡ tay hắn ra, sau đó lại nghe thấy tiếng cười của hắn, ban đầu nhỏ rồi sau đó trở thành cười lớn, như đổ thêm dầu vào lửa, khiến cô càng thêm điên người.
“Anh cứ đắc ý đi…. Đồ tồi! Tôi ghét anh! Tôi ghét anh! Ghét anh ghét anh ghét anh!!! Bỏ tôi ra…. Đừng đụng vào tôi……” Cô dùng hết sức đánh hắn, cảm thấy hắn không hề hấn gì thì lại quay ra cấu vào tay hắn để hắn buông tay cô ra.
“Huyên, em hãy nghe anh nói.” Hắn không chút nào để ý cánh tay bị cấu đến tím ngắt, giơ tay nâng cằm cô lên, vẫn như cũ cười sung sướng nói “Anh có bằng chứng hôm qua anh đi công tác bên Thái, chiều nay vừa về.”
Cô kinh ngạc ngây ngẩn cả người, lập tức dừng tay. Cô muốn xem rốt cục thì hắn có chứng cớ gì.
Hắn rút trong túi ra hai tờ giấy nhỏ đưa cho cô xem. Là hai tờ vé máy bay đi Thái Lan, thời gian cũng rất chính xác. Chuyện…. chuyện gì vậy?? Cẩn thận nghĩ lại, cô mới nhớ ra Chỉ Dao cũng không hề nói đến tên của người đàn ông đó. Xem ra là cô hiểu lầm hắn rồi…
“Tôi…… Tôi……” Mặt cô đỏ ửng lên, quanh co cũng không nói được một câu ra hồn.
“Thật là nhìn không ra… tiểu nha đầu của anh khi ghen lại đáng sợ như vậy…” Hắn giơ cánh tay bị cô cấu đến thâm tím lên, vui vẻ nheo mắt cười.
“Tôi… tôi đâu có….” Cô nhanh chóng phủ nhận, cố gỡ tay hắn ra “Anh bỏ……”
“Bây giờ em cũng biết là em hiểu lầm rồi.” Hắn ôm chặt thắt lưng của cô, thích thú nhìn cô đang xấu hổ “Anh vừa bị oan, vừa phải chịu đựng cơn phẫn nộ của em, em phải bồi thường cho anh.”
“Anh mơ đi!” Cô vẫn không thể hết giận hắn. Ngày hôm qua cô đã khóc suốt cả ngày như vậy mà hắn vẫn tỉnh bơ không nói tiếng nào đi Thái Lan công tác sao…
Nghe cách hắn nói cô hiểu chắc chắn đây là một vật rất quan trọng, trực giác mách bảo cô đây chính là đáp án mà cô đang tìm kiếm bấy lâu nay.
Cô cẩn thận cầm chắc trong tay, xuống xe, quay lại phía hắn mỉm cười. Hắn giơ tay lên chào. Xe thể thao lao vút vào trong bóng đêm.
Hít vào một hơi, ôm chặt tập tài liệu trong tay, cô đi lên lầu, bước vào phòng, bật đèn, sau đó đặt túi tài liệu lên bàn, vừa cởi thắt lưng, một đôi tay rắn chắc đã ôm chặt lấy cô từ phía sau, hơi ấm từ người phía sau phút chốc đã lan tràn sang cả cơ thể cô.
“Ở bên người đàn ông khác cả tối, vui không?” Giọng nói lạnh lẽo như băng hàn thoát ra từ lồng ngực hắn khiến cô rùng mình, cô đưa tay lên muốn gỡ tay hắn ra.
“Doãn Lạc Hàn……”
Hắn không nói nữa, càng ôm chặt cô hơn, như muốn đem cô hòa với hắn làm một. Cô buông tay, để mặc hắn ôm chặt.
“Tôi ngắt điện thoại của anh là không đúng……” Cô nhìn lên hắn, thấy yết hầu hắn đang di động, nháy mắt đã hiểu ra… hắn đang rất tức giận…
“Ngày tôi bé tôi có một mẹ nuôi, sau bao nhiêu năm đã mất liên lạc, không ngờ hôm nay tôi mới biết thì ra thủ trưởng của tôi lại chính là con của mẹ nuôi tôi, tức là anh tôi……”
“Anh?” Hắn khẽ nhếch môi cười lạnh một cái, vuốt nhẹ má cô “Lý do này em không thấy rất buồn cười sao? Tôi không phải trẻ con mà kiếm lý do vu vơ nào cũng lừa được tôi!”
“Không phải, tôi nói thật đó.” Cô lo lắng nắm lấy vạt áo của hắn “Anh không phải cô nhi, anh không trải qua một tuổi thơ cô đơn đau đớn, anh làm sao mà hiểu được cảm giác khi anh phát hiện thì ra thê giới này còn có một người là người thân của anh… Cảm giác ấy thật sự không thể dùng ngôn ngữ đơn thuần mà miêu tả được… Trên đường về tôi cứ luôn nghĩ gặp được Trịnh Trác như thế này thật là tốt, mấy năm qua chắc chắn anh ấy cũng đã phải chịu không ít đau khổ……”
“Đủ rồi!” Hắn nổi giận cắt lời cô, tiếng nói tràn ngập ghen tuông “Đừng nói về người đàn ông khác trước mặt anh nữa! Làm sao biết được tên Trịnh Trác đó có phải là anh của em thật không, biết đâu hắn chính là có tâm ý với em nên mới kiếm cớ……”
“Anh…. Anh đang nói lung tung cái gì vậy?!” Cô tức giận đến đỏ mặt tía tai, lớn tiếng nói “Trác không phải người như thế, anh ấy tốt hay xấu tôi hoàn toàn có thể phân biệt được. Anh cho rằng tất cả đàn ông trên thế giới này đều xấu xa như anh sao? Đồ tồi!”
Cô tức giận, vung tay đánh hắn nhưng hắn đã nhanh hơn, nắm được tay cô.
“Em có ý gì?” Đôi mắt nguy hiểm nheo lại, hắn cảm giác được cô đang tức giận chuyện gì.
“Chuyện anh làm anh còn không rõ hay sao? Hôm qua thật sự là anh đi công tác ở Thái Lan sao? Hay là đêm hôm qua anh ân ân ái ái với Chỉ… với người khác??”
Cô không thể nói thẳng ra tên của bạn tốt, cuối cùng đành phải sửa miệng. Trong đầu vô cùng hỗn độn, chỉ cần nghĩ đến việc hắn ở bên người khác, trong lòng lại đau nhói, cảm giác khó thở.
Hắn nhướn mày, im lặng nhìn cô chằm chằm, tay vẫn nắm chặt cổ tay cô không buông.
“Anh không nói được gì phải không? Đồ tồi! Trước mặt thì tỏ ra là yêu tôi, sau lưng lại làm chuyện xấu xa như vậy. Tôi vốn dĩ vẫn biết anh có nhiều đàn bà ở bên ngoài mà… Lại còn bảo Từ trợ lý nói là sang Thái công tác nữa… Anh là đồ tồi… đồ tồi……”
Cô cắn răng muốn gỡ tay hắn ra, sau đó lại nghe thấy tiếng cười của hắn, ban đầu nhỏ rồi sau đó trở thành cười lớn, như đổ thêm dầu vào lửa, khiến cô càng thêm điên người.
“Anh cứ đắc ý đi…. Đồ tồi! Tôi ghét anh! Tôi ghét anh! Ghét anh ghét anh ghét anh!!! Bỏ tôi ra…. Đừng đụng vào tôi……” Cô dùng hết sức đánh hắn, cảm thấy hắn không hề hấn gì thì lại quay ra cấu vào tay hắn để hắn buông tay cô ra.
“Huyên, em hãy nghe anh nói.” Hắn không chút nào để ý cánh tay bị cấu đến tím ngắt, giơ tay nâng cằm cô lên, vẫn như cũ cười sung sướng nói “Anh có bằng chứng hôm qua anh đi công tác bên Thái, chiều nay vừa về.”
Cô kinh ngạc ngây ngẩn cả người, lập tức dừng tay. Cô muốn xem rốt cục thì hắn có chứng cớ gì.
Hắn rút trong túi ra hai tờ giấy nhỏ đưa cho cô xem. Là hai tờ vé máy bay đi Thái Lan, thời gian cũng rất chính xác. Chuyện…. chuyện gì vậy?? Cẩn thận nghĩ lại, cô mới nhớ ra Chỉ Dao cũng không hề nói đến tên của người đàn ông đó. Xem ra là cô hiểu lầm hắn rồi…
“Tôi…… Tôi……” Mặt cô đỏ ửng lên, quanh co cũng không nói được một câu ra hồn.
“Thật là nhìn không ra… tiểu nha đầu của anh khi ghen lại đáng sợ như vậy…” Hắn giơ cánh tay bị cô cấu đến thâm tím lên, vui vẻ nheo mắt cười.
“Tôi… tôi đâu có….” Cô nhanh chóng phủ nhận, cố gỡ tay hắn ra “Anh bỏ……”
“Bây giờ em cũng biết là em hiểu lầm rồi.” Hắn ôm chặt thắt lưng của cô, thích thú nhìn cô đang xấu hổ “Anh vừa bị oan, vừa phải chịu đựng cơn phẫn nộ của em, em phải bồi thường cho anh.”
“Anh mơ đi!” Cô vẫn không thể hết giận hắn. Ngày hôm qua cô đã khóc suốt cả ngày như vậy mà hắn vẫn tỉnh bơ không nói tiếng nào đi Thái Lan công tác sao…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.