Chương 95: Từ Hôm Nay Trở Đi, Em Chính Là Vân Khinh Của Anh
Thiếu Niên Như Tuyết
28/04/2021
- CQH
Toàn thân nóng bỏng, đột nhiên chạmvào nước lạnh, Bùi Vân Khinh hét lên một tiếng, run rẩy, rất nhanh trốn vào lòng anh.
“Rất lạnh…”
Đường Mặc Trầmômcô cùng cô cùng nhau đứng ở nước lạnh.
“Vân Khinh!”
Nâng tay đỡ lấy mặt cô, trọng giọng nói người đàn ông tràn đầy đau lòng, “Emcẩn thận nghe lời anhnói, nói cho anh biết, người trong lòng emlà ai,
chú nhỏ không giận em, chú nhỏ lập tức đemhắn đến đây, làmcho hắn giúp emgiải dược!”
Bùi Vân Khinh run rẩy đứng ở dưới nước lạnh, một đôi mắt ướt nhẹp theo dõi mặt anh, răng nanh đều run rẩy.
“Emchỉ thích chú nhỏ, emkhông cần ai hết, emchỉ muốn chú nhỏ, chú nhỏ…. Giúp em… Lạnh như vậy thật tốt… Emthật khó chịu…”
Đemcô từ dưới nước lạnh kéo đi, đè lên giường, Đường Mặc Trầmnâng bàn tay to lên vuốt mặt ẩmướt của cô, cúi đầu đemmặt mình tiến lên trước
mặt cô.
“Bùi Vân Khinh, emnhìn kỹ rõ ràng, anh là ai?”
“Chú… nhỏ.”
“Tên của anh là gì?”
“Đường Mặc Trầm.”
“Emnhất định muốn anh giúp emsao?”
không đợi cô nói xong, anh đã đè xuống thấp, hôn cánh môi ẩmướt.
Rốt cục cũng hôn như được mong muốn, cánh tay của cô lập tức bò lên đến đây, thiết tha ômlấy anh, ngốc nghếch lại nhiệt tình như lửa đáp lại.
Giờ khắc này, cô đã làmtheo bản năng, chỉ hận không thể dựa vào anh gần một chút nữa, gần mộtchút nữa.
Cho Đường Mặc Trầm, làmsao không phải như thế.
Từ sau đêmđó, anh vẫn đang đè nén khát vọng đối với cô, hiện tại anh cũng buông thả hoàn toàn tâmtình của mình.
Hôn cô, bàn tay anh liền dời đi, cởi đi quần áo cản trở hai người.
Thân thể người đàn ông so với cô trong trẻo mà lạnh lùng rất nhiều, so với nước lạnh độ ấmlại vừa phải, cô theo bản năng ômcàng chặt hơn.
Bởi vì dược tính, cô phá lệ mẫn cảm.
Mỗi lần anh khẽ hôn cùng với va chạm, đều mang một trận run rẩy mãnh liệt.
“Chú nhỏ… Chú nhỏ!”
cô thở hổn hển cùng lầmbầm.
“anh đến!”
Người đàn ông cũng đemcánh tay ômchặt.
….
Miêu - CQH
…..
Vòi hoa sen vẫn ở chỗ cũ, bên trong phòng tắmvẫn ướt nhẹp, chỉ còn lại hai bóng dáng dây dưa vào nhau, không phân biệt được người nào là cô, người
nào là anh.
….
Tình cảmmãnh liệt lui đi.
Đường Mặc Trầmômcô, đemcô đến vòi hoa sen.
Bọt nước phun ra, rơi vào hai thân thể gắn kết nhau sít sao, không còn chỗ trống, đành phải từ một bên chảy xuống.
Cẩn thận để cô xuống, làmcho cô dẫmlên bàn chân to rộng của anh, giúp cô tắmrửa.
….
“Chú nhỏ….”
Biết cô còn chưa hồi phục, Đường Mặc Trầmlại một lần nữa đemcô ômchặt.
… Miêu - CQH
Từ phòng tắmđến phòng ngủ, từ bồn rửa tay đến giường lớn.
cô giống như một tiểu yêu tinh không biết thỏa mãn, lần lượt dây dưa với nah, mà anh cũng không giữ lại chút nào cũng đòi lấy không biết chừng mực,
thẳng đến khi cô mềmnhũn ghé vào trên người anh, vẻ mặt ửng hồng nhắmmắt lại, mệt mỏi ngủ.
Lấy khăn mỏng thấmmồ hôi trên người cô, Đường Mặc Trầmnâng tay nắmlấy cổ tay nhỏ nhắn, lẳng lặng đếmnhịp timđập của cô, xác định tốc
độ đã bình thường, lúc này mới yên lòng.
cô gái dần dần ngủ sâu, sáng sớmánh nắng đã chiếu xuống, nhẹ nhàng len lỏi đến mặt cô.
Đường Mặc Trầmgiơ ngón tay lên, để ý chỗ lỗ tai tóc mai bay rồi loạn, lấy tay bé nhỏ đang đặt ở ngực anh nhẹ nhàng mà hôn lên mu bàn tay khép lại
ngón tay rồi đemtay kia nắmở trong lòng bàn tay mình.
“Từ hômnay trở đi, emtrở thành Vân Khinh của anh.”
âmthanh anh rất thấp, nhưng ngữ khí lại vô cùng bá đạo.
Toàn thân nóng bỏng, đột nhiên chạmvào nước lạnh, Bùi Vân Khinh hét lên một tiếng, run rẩy, rất nhanh trốn vào lòng anh.
“Rất lạnh…”
Đường Mặc Trầmômcô cùng cô cùng nhau đứng ở nước lạnh.
“Vân Khinh!”
Nâng tay đỡ lấy mặt cô, trọng giọng nói người đàn ông tràn đầy đau lòng, “Emcẩn thận nghe lời anhnói, nói cho anh biết, người trong lòng emlà ai,
chú nhỏ không giận em, chú nhỏ lập tức đemhắn đến đây, làmcho hắn giúp emgiải dược!”
Bùi Vân Khinh run rẩy đứng ở dưới nước lạnh, một đôi mắt ướt nhẹp theo dõi mặt anh, răng nanh đều run rẩy.
“Emchỉ thích chú nhỏ, emkhông cần ai hết, emchỉ muốn chú nhỏ, chú nhỏ…. Giúp em… Lạnh như vậy thật tốt… Emthật khó chịu…”
Đemcô từ dưới nước lạnh kéo đi, đè lên giường, Đường Mặc Trầmnâng bàn tay to lên vuốt mặt ẩmướt của cô, cúi đầu đemmặt mình tiến lên trước
mặt cô.
“Bùi Vân Khinh, emnhìn kỹ rõ ràng, anh là ai?”
“Chú… nhỏ.”
“Tên của anh là gì?”
“Đường Mặc Trầm.”
“Emnhất định muốn anh giúp emsao?”
không đợi cô nói xong, anh đã đè xuống thấp, hôn cánh môi ẩmướt.
Rốt cục cũng hôn như được mong muốn, cánh tay của cô lập tức bò lên đến đây, thiết tha ômlấy anh, ngốc nghếch lại nhiệt tình như lửa đáp lại.
Giờ khắc này, cô đã làmtheo bản năng, chỉ hận không thể dựa vào anh gần một chút nữa, gần mộtchút nữa.
Cho Đường Mặc Trầm, làmsao không phải như thế.
Từ sau đêmđó, anh vẫn đang đè nén khát vọng đối với cô, hiện tại anh cũng buông thả hoàn toàn tâmtình của mình.
Hôn cô, bàn tay anh liền dời đi, cởi đi quần áo cản trở hai người.
Thân thể người đàn ông so với cô trong trẻo mà lạnh lùng rất nhiều, so với nước lạnh độ ấmlại vừa phải, cô theo bản năng ômcàng chặt hơn.
Bởi vì dược tính, cô phá lệ mẫn cảm.
Mỗi lần anh khẽ hôn cùng với va chạm, đều mang một trận run rẩy mãnh liệt.
“Chú nhỏ… Chú nhỏ!”
cô thở hổn hển cùng lầmbầm.
“anh đến!”
Người đàn ông cũng đemcánh tay ômchặt.
….
Miêu - CQH
…..
Vòi hoa sen vẫn ở chỗ cũ, bên trong phòng tắmvẫn ướt nhẹp, chỉ còn lại hai bóng dáng dây dưa vào nhau, không phân biệt được người nào là cô, người
nào là anh.
….
Tình cảmmãnh liệt lui đi.
Đường Mặc Trầmômcô, đemcô đến vòi hoa sen.
Bọt nước phun ra, rơi vào hai thân thể gắn kết nhau sít sao, không còn chỗ trống, đành phải từ một bên chảy xuống.
Cẩn thận để cô xuống, làmcho cô dẫmlên bàn chân to rộng của anh, giúp cô tắmrửa.
….
“Chú nhỏ….”
Biết cô còn chưa hồi phục, Đường Mặc Trầmlại một lần nữa đemcô ômchặt.
… Miêu - CQH
Từ phòng tắmđến phòng ngủ, từ bồn rửa tay đến giường lớn.
cô giống như một tiểu yêu tinh không biết thỏa mãn, lần lượt dây dưa với nah, mà anh cũng không giữ lại chút nào cũng đòi lấy không biết chừng mực,
thẳng đến khi cô mềmnhũn ghé vào trên người anh, vẻ mặt ửng hồng nhắmmắt lại, mệt mỏi ngủ.
Lấy khăn mỏng thấmmồ hôi trên người cô, Đường Mặc Trầmnâng tay nắmlấy cổ tay nhỏ nhắn, lẳng lặng đếmnhịp timđập của cô, xác định tốc
độ đã bình thường, lúc này mới yên lòng.
cô gái dần dần ngủ sâu, sáng sớmánh nắng đã chiếu xuống, nhẹ nhàng len lỏi đến mặt cô.
Đường Mặc Trầmgiơ ngón tay lên, để ý chỗ lỗ tai tóc mai bay rồi loạn, lấy tay bé nhỏ đang đặt ở ngực anh nhẹ nhàng mà hôn lên mu bàn tay khép lại
ngón tay rồi đemtay kia nắmở trong lòng bàn tay mình.
“Từ hômnay trở đi, emtrở thành Vân Khinh của anh.”
âmthanh anh rất thấp, nhưng ngữ khí lại vô cùng bá đạo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.