Chương 787: Chỉ thị của Chiêm Giang Huy.
Tịch Mịch Độc Nam Hoa
09/04/2013
Trương Thanh Vân không có thời gian ở lâu trong Hoàng Hải, sau khi gặp mặt các vị lãnh đạo thì lập tức quay về Hoài Dương.
Nhưng khi Trương Thanh Vân vừa xoay người thì biết khó thể quay về, vì lúc này hắn nhận được điện thoại của một nhân vật quan trọng.
Trương Thanh Vân không ngờ lúc này mình còn nhận được điện thoại của Chiêm Giang Huy, hơn nữa lại là tự mình bí thư Chiêm gọi đến. Trương Thanh Vân còn chưa kịp nói lời chào hỏi thì Chiêm Giang Huy đã nói:
- Thanh Vân, tôi biết chuyện Hoa Đông.
Trong lòng Trương Thanh Vân chợt co rút, hắn không báo cáo chuyện này cho Chiêm Giang Huy, bây giờ bí thư Chiêm chủ động nhắc đến làm gì? Bí thư đang trách mình sao?
- Có thể nói chỉnh thể sự việc lần này làm khá tốt!
Chiêm Giang Huy tiếp tục nói, lão nói ra những lời này thì tâm tình Trương Thanh Vân cũng coi như ổn định trở lại. Sau đó Chiêm Giang Huy lại tiếp tục:
- Nhưng có vài sự việc cậu phải suy xét, sự việc đến mức này chỉ là bắt đầu, công tác phía sau mới quan trọng. Nếu vào khoảnh khắc này mà cậu buông tay mặc kệ, như vậy trong chúng ta còn ai hiểu Hoa Đông? Cậu buông tay thì ai trông nom?
Trương Thanh Vân có chút sững sốt, sau đó lập tức có phản ứng. Lời nói của Chiêm Giang Huy giống như chỉ thị, xem ra Mạnh Quốc phản ứng quá nhanh, mình vừa thoát khỏi địa phương đó thì đối phương đã lập tức phản hồi tất cả cho Chiêm Giang Huy. Nếu xét từ phương diện khác thì Mạnh Quốc rõ ràng là người cùng đường với Chiêm Giang Huy.
- Bí thư, ý của chú là... ....
Trương Thanh Vân thử hỏi.
- Đối với vấn đề Hoa Đông thì tôi cho rằng lấy sách lược ổn định là chính, dù sao đây cũng là một tỉnh trăm triệu dân, nếu có vấn đề sẽ ảnh hưởng tiêu cực cả nước. Bây giờ cậu cũng là một trong số lãnh đạo Hoa Đông, cậu có trách nhiệm giữ vững ổn định.
- Hơn nữa quá trình đánh đuổi tội phạm lần này cũng bắt đầu từ thành phố Hoài Dương của cậu, cậu không phải chỉ suy xét vấn đề cho người Hoài Dương, còn phải suy xét cho hướng đi của toàn bộ Hoa Đông. Vì vậy trên phương diện đại cục thì cậu phải chú ý phối hợp tốt với các đồng chí trung ương, không thể ép buộc sự việc được đưa lên quá cao.
Chiêm Giang Huy dùng giọng thấm thía nói.
- Vâng, cảm tạ bí thư đã dạy bảo.
Trương Thanh Vân nói mà trong lòng đã hiểu, Chiêm Giang Huy không muốn Hoa Đông trở thành miếng thịt béo cho mọi người tranh đoạt, vì vậy mà không thể để cho Hoa Đông tan vỡ quá nhanh, yêu cầu dùng đao nhỏ cắt thịt.
Yêu cầu này của Chiêm Giang Huy đã tạo ra áp lực rất lớn cho Trương Thanh Vân, bây giờ hắn đã vì hành động lần này mà tạo ra bất hòa nước lửa khó ở chung với quan viên Hoa Đông, sợ rằng sẽ rơi vào tình cảnh anh sống tôi chết, đến khi đó còn chú ý được nhiều vấn đề như thế này sao?
- Sao vậy? Tôi thấy giọng điệu của cậu có chút không đúng. Cậu không cần phải lo, đánh rắn dập đầu, dạy trâu xỏ mũi, cậu phải thích ứng với những vấn đề này. Thường vụ Mạnh là cán bộ được tôi đưa đi từ Tấn Tây, anh ta cần cậu hỗ trợ.
Chiêm Giang Huy lại nói.
- Vâng, bí thư, tôi đã biết nên làm thế nào.
Trương Thanh Vân nói, hắn lập tức dùng tay bịt ống nghe rồi nói lái xe chạy ngược trở lại.
Trương Thanh Vân lại quay về khách sạn Shangri-La, hắn chợt cảm thấy bất ngờ, đám người Mạnh Quốc xuống bãi đậu xe tiếp đón. Trương Thanh Vân vừa xuống xe thì Mạnh Quốc đã tiến lên nói với vẻ mặt tràn đầy nụ cười:
- Thanh Vân lão đệ, tôi cũng vì bất đắc dĩ, cũng mong cậu đừng trách. Tôi đã sắp xếp ổn thỏa, coi như uống rượu phạt trên bàn tiệc để bồi tội.
Mạnh Quốc nói chuyện rất chân thành, rõ ràng hắn đã gọi điện cho Chiêm Giang Huy sau lưng Trương Thanh Vân, như vậy chẳng khác nào ép Trương Thanh Vân làm thứ không muốn. Trương Thanh Vân đường đường là quan lớn phó bộ, cũng có mặt mũi, Mạnh Quốc chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến thể diện của đối phương.
- Được rồi, thường vụ Mạnh, chúng ta cứ nói trắng ra là được, vấn đề cơm nước có thể bỏ qua. Tôi tin vào lúc này anh cũng không có tâm tư dùng cơm, có đúng không?
Trương Thanh Vân nói.
Mạnh Quốc cười lớn nói:
- Tốt, bí thư Thanh Vân là người nói chuyện sảng khoái, vậy thì mời, bây giờ tôi sẽ hành động theo điều phối của cậu.
Trương Thanh Vân cau mày nói:
- Nói như vậy rõ ràng là anh muốn ép tôi, tôi chỉ phối hợp công tác mà thôi, anh là chủ nhân nơi này.
Mạnh Quốc cũng không tiếp tục khách khí, hắn mời trương thanh vân tiến lên tầng trệt và đi vào một phòng họp bí mật. Đã có chỉ thị của Chiêm Giang Huy, Trương Thanh Vân cũng không giấu dốt, hắn nói rõ để Mạnh Quốc dùng thế không thay đổi đối phó vạn biến, chờ Hoa Đông chủ động ra tay trước.
Sự việc đã đến mức này tất nhiên các nhân vật tai to mặt lớn ở Hoa Đông sẽ không phải người mù, tất nhiên bọn họ sẽ hiểu tình cảnh hiện tại của mình, bọn họ đều là nhân vật tinh quái trên quan trường, sao không biết lợi và hại bên trong?
Nếu không ép buộc phái Hoa Đông lập tức tách rời thì bọn họ nhấn định sẽ chủ động tìm thỏa hiệp, như vậy Mạnh Quốc cũng có cơ hội ép xuống. Đợi đến khi các lãnh đạo lớn thỏa hiệp ổn thỏa, như vậy đã có phương hướng, tất nhiên Mạnh Quốc sẽ đảm bảo được tính cẩn thận.
Mạnh Quốc nghe thấy Trương Thanh Vân nói như vậy thì gật đầu nói:
- Bí thư Thanh Vân cũng có cùng ý nghĩ với tôi, nhưng nếu chẳng làm gì cũng không quá tốt. Mặt khác, bây giờ quan viên Hoa Đông sợ rằng sẽ có ý kiến không thống nhất, lỡ may có nhiều kẻ bí quá làm liều thì biết đối phó thế nào? Nếu sinh chuyện thì khó thể đảm đương được.
Trương Thanh Vân híp mắt nở nụ cười, hắn dùng ngón tay gõ lên mặt bàn:
- Không phải thứ gì cũng không làm, lần này bắt vài chiếc thuyền buôn lậu có liên quan đến công ty sắt thép quốc doanh. Bây giờ việc anh cần làm là bới tất cả đám lãnh đạo công ty sắt thép có liên quan kia ra, sau đó chăm chú xem xét hướng đi của các quan viên cấp phòng ở Hoa Đông, nếu có dị động thì phải lập tức ra tay.
Mạnh Quốc có chút sững sốt, sau đó hắn đột nhiên cười ha hả, hắn nhìn Trương Thanh Vân rồi nói:
- Điều này...Điều này...Bí thư Thanh Vân, cậu đúng là bầu nhụy của tôi, biện pháp hay như vậy sao tôi không nghĩ ra nhỉ? Khéo, đúng là rất khéo.
Mạnh Quốc rất hưng phấn, có vẻ thất thố. Ý kiến mà Trương Thanh Vân đưa ra cho hắn chính là dùng một phương pháp thực tế gửi thông điệp đến cho Hoa Đông. Chỉ cần bắt được vài lãnh đạo công ty sắt thép, như vậy đã nói rõ cho Hoa Đông biết Cố Nhuận Thu đã bị bắt, đám người liên quan cũng nằm trong tầm khống chế của ủy ban kỷ luật trung ương.
Chỉ cần ủy ban kỷ luật trung ương muốn thì bất cứ lúc nào cũng có thể vung tay hành động, như vậy ban ngành Hoa Đông chắc chắn sẽ gặp phải tai họa bất ngờ vào bất cứ lúc nào. Tất nhiên khi thông điệp này được truyền ra thì từ trên xuống dưới ở Hoa Đông sẽ không còn sinh ra bất kỳ ảo tưởng nào chệch khỏi sự thật.
Vào khoảnh khắc đó thì trong Hoa Đông sẽ có người đứng ra thanh lý môn hộ, cũng vì vậy mà tránh khỏi rung chuyển tất yếu. Trên chính trị đều nói về tiến thối và không đánh mà khuất phục người, những động tác cưỡng chế chỉ là bất đắc dĩ.
Tâm tình của Mạnh Quốc bùng lên rất cao, cũng rất nhiệt tình với Trương Thanh Vân. Trước đó hắn đã điện thoại cho Chiêm Giang Huy, nhờ Chu Dương Hà đẩy Trương Thanh Vân. Hôm nay tiếp xúc Trương Thanh Vân ở khoảng cách gần thì phát hiện đối phương danh bất hư truyền, làm việc chỉ nắm trọng điểm, hơn nữa thủ đoạn lại quá tinh diệu và phức tạp. Sự việc làm Mạnh Quốc đau đầu vài ngày nay, bây giờ được Trương Thanh Vân chỉ điểm thì chợt trở nên trong sáng.
Vì cảm tạ Mạnh Quốc phải giữ Trương Thanh Vân ở lại dùng cơm, điều này làm cho đám cán bộ trong ủy ban kỷ luật trung ương phải mở rộng tầm mắt. Mạnh Quốc dù sao cũng có thân phận là đặc phái viên trung ương, nhưng không ngờ lại nịnh bợ một quan viên địa phương đến mức độ như vậy, tình cảnh quá quỷ dị.
Nhưng trong đám cán bộ ủy ban kỷ luật trung ương cũng có người biết Trương Thanh Vân, đặc biệt là khi hành động thì Trương Thanh Vân tuyệt đối là chỉ huy, bọn họ cũng biết Trương Thanh Vân nhì qua có vẻ ôn hòa nhưng thực chết lại sát phạt quyết đoán và cực kỳ lợi hại.
Vào thời điểm quan trọng có thể vận dụng quân hạm để chặn hàng hóa buôn lậu, có thể sử dụng quân đội để bắt các phần tử buôn lậu, một nhân vật như vậy sao có thể so sánh với quan viên địa phương bình thường.
Trương Thanh Vân chẳng ăn cơm không của Mạnh Quốc, hắn giúp đối phương nghĩ kế, thuần túy là bắt chó đi cày. Bây giờ suy nghĩ chính của hắn chính là sự việc phát triển và giữ cục diện ổn định ở Hoài Dương.
Sau khi trải qua hành động lớn thì Hoài Dương có thể nói là thoát thai hoán cốt, bây giờ Trương Thanh Vân đang khống chế trong tay một ngôi sao mới và tươi sáng, đã không còn tội phạm và buôn lậu. Hoài Dương cũng đã qua giai đoạn buồn phiền, giai đoạn công tác tiếp theo chính là tập trung tinh thần phát triển kinh tế.
Trương Thanh Vân nghĩ đến vấn đề này mà cảm thấy thoải mái, họa lớn của Hoài Dương đã được diệt trừ, vì diệt trừ nó mà Trương Thanh Vân đã dùng một năm để bày mưu, tất cả đều cẩn thận, đến lúc này ký ức vẫn còn mới mẻ.
Dù là thế thì khi chính thức hành động, những lực cảnh khủng bố cũng vượt quá sức tưởng tượng của Trương Thanh Vân. Buôn lậu là truyền thống ở Hoa Đông, phần tử buôn lậu lại có hàng ngàn mối liên quan đến quan viên, Trương Thanh Vân mở nắp bình thì toàn bộ Hoa Đông chợt điên cuồng.
Nếu không phải Trương Thanh Vân có chuẩn bị đầy đủ, nếu không phải hắn đã có kinh nghiệm vài năm ở Hoa Đông, lại quen thuộc Hoa Đông như lòng bàn tay, sợ rằng đã bị sa lầy từ lâu.
Đến bây giờ Trương Thanh Vân vẫn còn sợ hãi tình cảnh ở hội nghị thường ủy ngày đó, lúc ấy mười thường ủy Hoa Đông, ngoài Triệu Hải Dân thì tất cả những người khác đều bất mãn với những hành động của Trương Thanh Vân. Người Hoa Đông gọi đó là hội nghị mắng chửi, Trương Thanh Vân cũng cho rằng đó là một hội nghị mắng người.
Bây giờ tình thế chuyển nghịch, Trương Thanh Vân tin chỉ cần Cố Nhuận Thu bị bắt và chứng thực sự thật thì sẽ chẳng còn ai có tâm tư đối phó với mình. Mà sau đó hắn cũng có thời gian điều phối ban ngành Hoài Dương, sau đó tập trung cấy cày ở Hoài Dương, tạo ra thành tích mạnh.
Trương Thanh Vân làm quan lâu năm nhưng bây giờ mới cảm nhận được tình cảnh tốt, không cần phải lo lắng điều gì, không sợ đấu tranh quyền lợi. Vì bây giờ không người nào ở Hoài Dương dám khiêu chiến với hắn, mà tỉnh ủy Hoa Đông bây giờ phải tự bảo vệ mình là chủ yếu, nịnh bợ hắn còn chưa kịp nữa là.
Đồng thời Trương Thanh Vân cũng không phải lo lắng cho tương lai của Hoài Dương, quy hoạch kinh tế của Hoài Dương đã có phương hướng, chỉ cần có phương hướng thì tương lai kinh tế sẽ bừng sáng.
Trương Thanh Vân không cần lo lắng đến chuyện thăng quan, làm quan đến mức độ như Trương Thanh Vân thì tâm tư với lợi ích và hiệu quả sẽ phai nhạt. Hắn có thể chứng kiến Hoài Dương ngày càng phát triển tốt thì cũng thỏa mãn, bây giờ hắn không sợ tấn chức mà chỉ sợ cơ hội tấn chức đến quá sớm, hắn còn muốn làm xong nhiệm vụ của bí thư.
Trương Thanh Vân bây giờ thuộc về cán bộ có năng lực, có tài hoa, chiến tích, uy tín và bối cảnh được cục tổ chức trung ương bồi dưỡng trọng điểm, đồng thời cũng là một vị vua có mưu lược và tài trí kiệt xuất ở Hoa Đông. Dù thế nào thì danh sách chư hầu một phương cũng sẽ có tên Trương Thanh Vân, đây hầu như đã là nhận thức chung của mọi người.
Nhưng khi Trương Thanh Vân vừa xoay người thì biết khó thể quay về, vì lúc này hắn nhận được điện thoại của một nhân vật quan trọng.
Trương Thanh Vân không ngờ lúc này mình còn nhận được điện thoại của Chiêm Giang Huy, hơn nữa lại là tự mình bí thư Chiêm gọi đến. Trương Thanh Vân còn chưa kịp nói lời chào hỏi thì Chiêm Giang Huy đã nói:
- Thanh Vân, tôi biết chuyện Hoa Đông.
Trong lòng Trương Thanh Vân chợt co rút, hắn không báo cáo chuyện này cho Chiêm Giang Huy, bây giờ bí thư Chiêm chủ động nhắc đến làm gì? Bí thư đang trách mình sao?
- Có thể nói chỉnh thể sự việc lần này làm khá tốt!
Chiêm Giang Huy tiếp tục nói, lão nói ra những lời này thì tâm tình Trương Thanh Vân cũng coi như ổn định trở lại. Sau đó Chiêm Giang Huy lại tiếp tục:
- Nhưng có vài sự việc cậu phải suy xét, sự việc đến mức này chỉ là bắt đầu, công tác phía sau mới quan trọng. Nếu vào khoảnh khắc này mà cậu buông tay mặc kệ, như vậy trong chúng ta còn ai hiểu Hoa Đông? Cậu buông tay thì ai trông nom?
Trương Thanh Vân có chút sững sốt, sau đó lập tức có phản ứng. Lời nói của Chiêm Giang Huy giống như chỉ thị, xem ra Mạnh Quốc phản ứng quá nhanh, mình vừa thoát khỏi địa phương đó thì đối phương đã lập tức phản hồi tất cả cho Chiêm Giang Huy. Nếu xét từ phương diện khác thì Mạnh Quốc rõ ràng là người cùng đường với Chiêm Giang Huy.
- Bí thư, ý của chú là... ....
Trương Thanh Vân thử hỏi.
- Đối với vấn đề Hoa Đông thì tôi cho rằng lấy sách lược ổn định là chính, dù sao đây cũng là một tỉnh trăm triệu dân, nếu có vấn đề sẽ ảnh hưởng tiêu cực cả nước. Bây giờ cậu cũng là một trong số lãnh đạo Hoa Đông, cậu có trách nhiệm giữ vững ổn định.
- Hơn nữa quá trình đánh đuổi tội phạm lần này cũng bắt đầu từ thành phố Hoài Dương của cậu, cậu không phải chỉ suy xét vấn đề cho người Hoài Dương, còn phải suy xét cho hướng đi của toàn bộ Hoa Đông. Vì vậy trên phương diện đại cục thì cậu phải chú ý phối hợp tốt với các đồng chí trung ương, không thể ép buộc sự việc được đưa lên quá cao.
Chiêm Giang Huy dùng giọng thấm thía nói.
- Vâng, cảm tạ bí thư đã dạy bảo.
Trương Thanh Vân nói mà trong lòng đã hiểu, Chiêm Giang Huy không muốn Hoa Đông trở thành miếng thịt béo cho mọi người tranh đoạt, vì vậy mà không thể để cho Hoa Đông tan vỡ quá nhanh, yêu cầu dùng đao nhỏ cắt thịt.
Yêu cầu này của Chiêm Giang Huy đã tạo ra áp lực rất lớn cho Trương Thanh Vân, bây giờ hắn đã vì hành động lần này mà tạo ra bất hòa nước lửa khó ở chung với quan viên Hoa Đông, sợ rằng sẽ rơi vào tình cảnh anh sống tôi chết, đến khi đó còn chú ý được nhiều vấn đề như thế này sao?
- Sao vậy? Tôi thấy giọng điệu của cậu có chút không đúng. Cậu không cần phải lo, đánh rắn dập đầu, dạy trâu xỏ mũi, cậu phải thích ứng với những vấn đề này. Thường vụ Mạnh là cán bộ được tôi đưa đi từ Tấn Tây, anh ta cần cậu hỗ trợ.
Chiêm Giang Huy lại nói.
- Vâng, bí thư, tôi đã biết nên làm thế nào.
Trương Thanh Vân nói, hắn lập tức dùng tay bịt ống nghe rồi nói lái xe chạy ngược trở lại.
Trương Thanh Vân lại quay về khách sạn Shangri-La, hắn chợt cảm thấy bất ngờ, đám người Mạnh Quốc xuống bãi đậu xe tiếp đón. Trương Thanh Vân vừa xuống xe thì Mạnh Quốc đã tiến lên nói với vẻ mặt tràn đầy nụ cười:
- Thanh Vân lão đệ, tôi cũng vì bất đắc dĩ, cũng mong cậu đừng trách. Tôi đã sắp xếp ổn thỏa, coi như uống rượu phạt trên bàn tiệc để bồi tội.
Mạnh Quốc nói chuyện rất chân thành, rõ ràng hắn đã gọi điện cho Chiêm Giang Huy sau lưng Trương Thanh Vân, như vậy chẳng khác nào ép Trương Thanh Vân làm thứ không muốn. Trương Thanh Vân đường đường là quan lớn phó bộ, cũng có mặt mũi, Mạnh Quốc chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến thể diện của đối phương.
- Được rồi, thường vụ Mạnh, chúng ta cứ nói trắng ra là được, vấn đề cơm nước có thể bỏ qua. Tôi tin vào lúc này anh cũng không có tâm tư dùng cơm, có đúng không?
Trương Thanh Vân nói.
Mạnh Quốc cười lớn nói:
- Tốt, bí thư Thanh Vân là người nói chuyện sảng khoái, vậy thì mời, bây giờ tôi sẽ hành động theo điều phối của cậu.
Trương Thanh Vân cau mày nói:
- Nói như vậy rõ ràng là anh muốn ép tôi, tôi chỉ phối hợp công tác mà thôi, anh là chủ nhân nơi này.
Mạnh Quốc cũng không tiếp tục khách khí, hắn mời trương thanh vân tiến lên tầng trệt và đi vào một phòng họp bí mật. Đã có chỉ thị của Chiêm Giang Huy, Trương Thanh Vân cũng không giấu dốt, hắn nói rõ để Mạnh Quốc dùng thế không thay đổi đối phó vạn biến, chờ Hoa Đông chủ động ra tay trước.
Sự việc đã đến mức này tất nhiên các nhân vật tai to mặt lớn ở Hoa Đông sẽ không phải người mù, tất nhiên bọn họ sẽ hiểu tình cảnh hiện tại của mình, bọn họ đều là nhân vật tinh quái trên quan trường, sao không biết lợi và hại bên trong?
Nếu không ép buộc phái Hoa Đông lập tức tách rời thì bọn họ nhấn định sẽ chủ động tìm thỏa hiệp, như vậy Mạnh Quốc cũng có cơ hội ép xuống. Đợi đến khi các lãnh đạo lớn thỏa hiệp ổn thỏa, như vậy đã có phương hướng, tất nhiên Mạnh Quốc sẽ đảm bảo được tính cẩn thận.
Mạnh Quốc nghe thấy Trương Thanh Vân nói như vậy thì gật đầu nói:
- Bí thư Thanh Vân cũng có cùng ý nghĩ với tôi, nhưng nếu chẳng làm gì cũng không quá tốt. Mặt khác, bây giờ quan viên Hoa Đông sợ rằng sẽ có ý kiến không thống nhất, lỡ may có nhiều kẻ bí quá làm liều thì biết đối phó thế nào? Nếu sinh chuyện thì khó thể đảm đương được.
Trương Thanh Vân híp mắt nở nụ cười, hắn dùng ngón tay gõ lên mặt bàn:
- Không phải thứ gì cũng không làm, lần này bắt vài chiếc thuyền buôn lậu có liên quan đến công ty sắt thép quốc doanh. Bây giờ việc anh cần làm là bới tất cả đám lãnh đạo công ty sắt thép có liên quan kia ra, sau đó chăm chú xem xét hướng đi của các quan viên cấp phòng ở Hoa Đông, nếu có dị động thì phải lập tức ra tay.
Mạnh Quốc có chút sững sốt, sau đó hắn đột nhiên cười ha hả, hắn nhìn Trương Thanh Vân rồi nói:
- Điều này...Điều này...Bí thư Thanh Vân, cậu đúng là bầu nhụy của tôi, biện pháp hay như vậy sao tôi không nghĩ ra nhỉ? Khéo, đúng là rất khéo.
Mạnh Quốc rất hưng phấn, có vẻ thất thố. Ý kiến mà Trương Thanh Vân đưa ra cho hắn chính là dùng một phương pháp thực tế gửi thông điệp đến cho Hoa Đông. Chỉ cần bắt được vài lãnh đạo công ty sắt thép, như vậy đã nói rõ cho Hoa Đông biết Cố Nhuận Thu đã bị bắt, đám người liên quan cũng nằm trong tầm khống chế của ủy ban kỷ luật trung ương.
Chỉ cần ủy ban kỷ luật trung ương muốn thì bất cứ lúc nào cũng có thể vung tay hành động, như vậy ban ngành Hoa Đông chắc chắn sẽ gặp phải tai họa bất ngờ vào bất cứ lúc nào. Tất nhiên khi thông điệp này được truyền ra thì từ trên xuống dưới ở Hoa Đông sẽ không còn sinh ra bất kỳ ảo tưởng nào chệch khỏi sự thật.
Vào khoảnh khắc đó thì trong Hoa Đông sẽ có người đứng ra thanh lý môn hộ, cũng vì vậy mà tránh khỏi rung chuyển tất yếu. Trên chính trị đều nói về tiến thối và không đánh mà khuất phục người, những động tác cưỡng chế chỉ là bất đắc dĩ.
Tâm tình của Mạnh Quốc bùng lên rất cao, cũng rất nhiệt tình với Trương Thanh Vân. Trước đó hắn đã điện thoại cho Chiêm Giang Huy, nhờ Chu Dương Hà đẩy Trương Thanh Vân. Hôm nay tiếp xúc Trương Thanh Vân ở khoảng cách gần thì phát hiện đối phương danh bất hư truyền, làm việc chỉ nắm trọng điểm, hơn nữa thủ đoạn lại quá tinh diệu và phức tạp. Sự việc làm Mạnh Quốc đau đầu vài ngày nay, bây giờ được Trương Thanh Vân chỉ điểm thì chợt trở nên trong sáng.
Vì cảm tạ Mạnh Quốc phải giữ Trương Thanh Vân ở lại dùng cơm, điều này làm cho đám cán bộ trong ủy ban kỷ luật trung ương phải mở rộng tầm mắt. Mạnh Quốc dù sao cũng có thân phận là đặc phái viên trung ương, nhưng không ngờ lại nịnh bợ một quan viên địa phương đến mức độ như vậy, tình cảnh quá quỷ dị.
Nhưng trong đám cán bộ ủy ban kỷ luật trung ương cũng có người biết Trương Thanh Vân, đặc biệt là khi hành động thì Trương Thanh Vân tuyệt đối là chỉ huy, bọn họ cũng biết Trương Thanh Vân nhì qua có vẻ ôn hòa nhưng thực chết lại sát phạt quyết đoán và cực kỳ lợi hại.
Vào thời điểm quan trọng có thể vận dụng quân hạm để chặn hàng hóa buôn lậu, có thể sử dụng quân đội để bắt các phần tử buôn lậu, một nhân vật như vậy sao có thể so sánh với quan viên địa phương bình thường.
Trương Thanh Vân chẳng ăn cơm không của Mạnh Quốc, hắn giúp đối phương nghĩ kế, thuần túy là bắt chó đi cày. Bây giờ suy nghĩ chính của hắn chính là sự việc phát triển và giữ cục diện ổn định ở Hoài Dương.
Sau khi trải qua hành động lớn thì Hoài Dương có thể nói là thoát thai hoán cốt, bây giờ Trương Thanh Vân đang khống chế trong tay một ngôi sao mới và tươi sáng, đã không còn tội phạm và buôn lậu. Hoài Dương cũng đã qua giai đoạn buồn phiền, giai đoạn công tác tiếp theo chính là tập trung tinh thần phát triển kinh tế.
Trương Thanh Vân nghĩ đến vấn đề này mà cảm thấy thoải mái, họa lớn của Hoài Dương đã được diệt trừ, vì diệt trừ nó mà Trương Thanh Vân đã dùng một năm để bày mưu, tất cả đều cẩn thận, đến lúc này ký ức vẫn còn mới mẻ.
Dù là thế thì khi chính thức hành động, những lực cảnh khủng bố cũng vượt quá sức tưởng tượng của Trương Thanh Vân. Buôn lậu là truyền thống ở Hoa Đông, phần tử buôn lậu lại có hàng ngàn mối liên quan đến quan viên, Trương Thanh Vân mở nắp bình thì toàn bộ Hoa Đông chợt điên cuồng.
Nếu không phải Trương Thanh Vân có chuẩn bị đầy đủ, nếu không phải hắn đã có kinh nghiệm vài năm ở Hoa Đông, lại quen thuộc Hoa Đông như lòng bàn tay, sợ rằng đã bị sa lầy từ lâu.
Đến bây giờ Trương Thanh Vân vẫn còn sợ hãi tình cảnh ở hội nghị thường ủy ngày đó, lúc ấy mười thường ủy Hoa Đông, ngoài Triệu Hải Dân thì tất cả những người khác đều bất mãn với những hành động của Trương Thanh Vân. Người Hoa Đông gọi đó là hội nghị mắng chửi, Trương Thanh Vân cũng cho rằng đó là một hội nghị mắng người.
Bây giờ tình thế chuyển nghịch, Trương Thanh Vân tin chỉ cần Cố Nhuận Thu bị bắt và chứng thực sự thật thì sẽ chẳng còn ai có tâm tư đối phó với mình. Mà sau đó hắn cũng có thời gian điều phối ban ngành Hoài Dương, sau đó tập trung cấy cày ở Hoài Dương, tạo ra thành tích mạnh.
Trương Thanh Vân làm quan lâu năm nhưng bây giờ mới cảm nhận được tình cảnh tốt, không cần phải lo lắng điều gì, không sợ đấu tranh quyền lợi. Vì bây giờ không người nào ở Hoài Dương dám khiêu chiến với hắn, mà tỉnh ủy Hoa Đông bây giờ phải tự bảo vệ mình là chủ yếu, nịnh bợ hắn còn chưa kịp nữa là.
Đồng thời Trương Thanh Vân cũng không phải lo lắng cho tương lai của Hoài Dương, quy hoạch kinh tế của Hoài Dương đã có phương hướng, chỉ cần có phương hướng thì tương lai kinh tế sẽ bừng sáng.
Trương Thanh Vân không cần lo lắng đến chuyện thăng quan, làm quan đến mức độ như Trương Thanh Vân thì tâm tư với lợi ích và hiệu quả sẽ phai nhạt. Hắn có thể chứng kiến Hoài Dương ngày càng phát triển tốt thì cũng thỏa mãn, bây giờ hắn không sợ tấn chức mà chỉ sợ cơ hội tấn chức đến quá sớm, hắn còn muốn làm xong nhiệm vụ của bí thư.
Trương Thanh Vân bây giờ thuộc về cán bộ có năng lực, có tài hoa, chiến tích, uy tín và bối cảnh được cục tổ chức trung ương bồi dưỡng trọng điểm, đồng thời cũng là một vị vua có mưu lược và tài trí kiệt xuất ở Hoa Đông. Dù thế nào thì danh sách chư hầu một phương cũng sẽ có tên Trương Thanh Vân, đây hầu như đã là nhận thức chung của mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.