Chương 827: Chiêm Giang Huy triệu kiến khẩn cấp
Tịch Mịch Độc Nam Hoa
09/04/2013
Trương Thanh Vân cũng cảm thấy có chút bất ngờ với vấn đề Mã Vị Nhiên đến thủ đô.
Trương Thanh Vân cũng nghe thấy khá nhiều tin đồn về Hoa Đông, Mã Vị Nhiên được "hái đào" ở Hoài Dương là sự thật, nhưng sự thật cũng không như những gì mọi người đang đồn đãi. Trương Thanh Vân và Tần Vệ Quốc không có mâu thuẫn, chẳng qua chỉ có vài vấn đề với quan viên phái Hoa Đông mà thôi.
Trương Thanh Vân tiến vào học tập ở trường đảng trung ương, hắn dời khỏi Hoa Đông, tất cả đều là quyết sách của phái Kinh Tân, không có chút quan hệ với Tần Vệ Quốc.
Trương Thanh Vân tiếp kiến Mã Vị Nhiên ở trong nhà, sau xe của Mã Vị Nhiên là rất nhiều lễ vật, đều là những lễ vật của đồng sự ở Hoài Dương tặng cho Trương Thanh Vân. Đồng thời cũng có lễ vật của lãnh đạo bốn bộ ban ngành, rõ ràng ai cũng hiểu cá tính của Trương Thanh Vân, không ai dám tặng vật quý giá, đều chỉ là tranh ảnh, cách điệu khá tốt nhưng đều là vật phẩm hiện đại, có chút giá trị, cũng không thái quá.
- Bí thư, gần đây anh nên đến Hoa Đông, các đồng chí đều hy vọng anh có thể quay về một lần. Anh đi quá bất ngờ, thậm chí còn chưa kịp tổ chức tiệc tiễn chân, tất cả mọi người đều cảm thấy tiếc nuối.
Mã Vị Nhiên nói, hắn cũng không lên mặt vì Trương Thanh Vân rời khỏi Hoa Đông.
Khác biẹt chính là Mã Vị Nhiên còn cung kính hơn trước, thật ra đây cũng là một mặt khẳng định sự trưởng thành của hắn, đối nhân xử thế đã dùng ánh mắt nhìn xa, trong lòng có kính sợ.
Trong lòng Mã Vị Nhiên thì Trương Thanh Vân mạnh hơn mình rất nhiều, đã cho hắn sự trợ giúp rất lớn, tất nhiên điều này cũng không vì Trương Thanh Vân được điều động mà thay đổi.
Hai người chào hỏi chốc lát thì Mã Vị Nhiên bắt đầu thỉnh giáo Trương Thanh Vân về các vấn đề ở Hoài Dương, hắn nói:
- Bí thư, anh đi quá đột ngột, bây giờ tỉnh ủy để tôi tạm thời chủ trì công tác Hoài Dương, tôi cảm thấy trên vai quá nặng. Tôi mới chỉ đến Hoài Dương một thời gian ngắn, có nhiều thứ chưa quen thuộc và minh bạch, hơn nữa cũng không có năng lực đoàn kết ban ngành.
Trương Thanh Vân cười cười, hắn khoát tay nói:
- Anh không cần khiêm tốn, tôi hiểu năng lực của anh, Hoài Dương trên tay anh sẽ có tương lai phát triển. Bây giờ quan trọng chính là vị trí của anh, nguyên nhân cũng vì tỉnh ủy chưa quyết định chức bí thư thị ủy.
- Từ cấp bậc trưởng phòng đến phó bộ thường rất đặc biệt, bây giờ vị trí của Hoài Dương là cực kỳ đặc biệt, bí thư nhất định phải phối xứng với cán bộ cấp cao. Nếu là đề bạt từ bên trong thì chỉ cần tỉnh ủy thừa nhận, sau đó cục tổ chức trung ương khảo sát, có một quá trình lớn, rất dài dòng và buồn tẻ.
- Cá nhân tôi hy vọng anh có thể đảm nhiệm chức bí thư thị ủy Hoài Dương, dù sao tôi cũng yên tâm về năng lực của anh, hơn nữa anh cũng đã có thời gian công tác ở Hoài Dương, cũng đã đi sâu vào nghiên cứu. Lúc này nếu có "lính hàng không" xuống Hoài Dương thì không phù hợp cho vấn đề phát triển.
Mã Vị Nhiên tất nhiên sẽ rất cảm kích những lời nói của Trương Thanh Vân, đồng thời vẻ mặt cũng có chút ngại ngùng. Lần đầu tiên hắn đến thủ đô gặp mặt Trương Thanh Vân, có thể nói là thỉnh giáo bí thư, nhưng không bằng nói rõ là dựa thế bí thư.
Trương Thanh Vân kinh doanh ở Hoài Dương được vài năm mà biến đổi rất lớn, từ trên xuống dứoi căn bản đều là cấu trúc hệ thống của bí thư Trương, vì vậy uy vọng của đối phương ở Hoài Dương là cực kỳ cao.
Khoảng thời gian trước chỉ cần treo cờ hiệu của Trương Thanh Vân là Mã Vị Nhiên có thể làm tốt tất cả công tác trong ban ngành, nhưng bây giờ Trương Thanh Vân không còn giữ chức bí thư, tất nhiên Mã Vị Nhiên sẽ gặp phải áp lực.
Đặc biệt là có một số người nói Mã Vị Nhiên đến Hoài Dương hái đào, có rất nhiều người nói ra điều này, Trương Thanh Vân cảm thấy không đáng, đám người kia rõ ràng có tâm tình phản cảm với Mã Vị Nhiên.
Tuy Mã Vị Nhiên đã có thể khống chế đại cục nhưng bên trong Hoài Dương đã không còn đoàn kết như trước, đây là kết cục mà Mã Vị Nhiên không muốn được thấy, vì thế hắn mới đặc biệt đến thủ đô. Ít nhất hắn cũng phải cho cán bộ Hoài Dương thấy Trương Thanh Vân rời khỏi Hoa Đông, nhưng nguyên nhân không phải vì Mã Vị Nhiên hắn.
Nếu lần này có thể tìm được sự giúp đỡ của Trương Thanh Vân, mà tốt nhất là Trương Thanh Vân có thể quay về Hoa Đông một lần.
Những tâm tư này của Mã Vị Nhiên không giấu được Trương Thanh Vân, vì vậy Trương Thanh Vân tỏ ra thái độ, đồng thời cũng nói toạc ra tâm tư của đối phương. Lúc này Mã Vị Nhiên mất tự nhiên cũng là bình thường.
- Bí thư, mặt khác bí thư Tần cũng nói tôi thay mặt gửi lời thăm hỏi đến anh. Sức khỏe của bí thư không được tốt, cũng không thể nói trực tiếp, đồng thời cũng nói ba tháng anh học tập ở trường đảng mà không gọi điện thoại.
Mã Vị Nhiên nói.
Trương Thanh Vân có chút sững sốt, một lúc lâu sau hắn mới nói:
- Bí thư Tần phê bình rất đúng, đó là lỗi của tôi. Tôi công tác ba năm ở Hoa Đông, trước nay bí thư Tần đều có giúp đỡ rất lớn.
- Thế nhân bất mãn với Hoa Đông vì bọn họ không nhận thức được cảm tình như của bí thư Tần với Hoa Đông, bây giờ Hoa Đông là một tỉnh phát triển trong nước, cũng không thua kém Lĩnh Nam bao nhiêu.
- Đây rốt cuộc là công lao của ai?
Trương Thanh Vân vừa nói vừa lắc đầu, trong lòng có chút dao động, từ sâu trong lòng luôn có chút cảm giác xấu hổ với Tần Vệ Quốc. Không chỉ một lần hắn muốn điện thoại cho bí thư nói rõ tình hình gần đây của mình, nhưng không biết tại sao một cuộc điện thoại lại có vẻ trầm trọng, thường chỉ bấm được một nửa số thì đã nhịn không được phải dập máy.
- Anh Mã, mời anh ở lại dùng cơm, chúng ta uống vài ly. Nói thật, trên đời có được có mất, lúc này tôi rời khỏi Hoa Đông cũng không quá tình nguyện, nhưng khoảng thời gian này tôi cũng có được cơ hội buông lỏng, tháo trọng trách trên vai xuống, cơ thể và đầu óc cũng tìm được điểm buông lỏng.
Trương Thanh Vân nói, trên mặt lộ ra nụ cười.
Mã Vị Nhiên cũng không già mồm với lời mời của bí thư Trương, hắn nói:
- Bí thư, tôi thấy khoảng thời gian buông lỏng này chỉ là tạm thời, tôi dám đánh cuộc, nửa tháng sau sẽ có trách nhiệm ủy thác lên người anh. Đến khi đó không chừng còn có trọng trách mạnh hơn cả Hoài Dương.
- Được làm phiền là một tiêu chuẩn của đảng khi sử dụng cán bộ, thủ đô không thể so với Hoa Đông, thủ đô là bầu trời rộng lớn, càng có lợi cho anh phát triển tài hoa.
Trương Thanh Vân cười ha hả, Mã Vị Nhiên cũng cười theo. Đúng lúc này điện thoại trong nhà Trương Thanh Vân chợt vang lên, một cô gái yểu điệu đến mời Trương Thanh Vân nghe điện.
Trương Thanh Vân cáo lỗi một tiếng với Mã Vị Nhiên, hắn nhanh chóng tiếp nhận điện thoại, bên trong vang lên giọng nói trầm thấp của Kha Kiến:
- Bí thư Trương phải không, tôi là Kha Kiến.
- Đúng, sao anh lại gọi điện thoại đến nhà? Anh không có số di động của tôi sao?
Trương Thanh Vân dùng giọng nghi ngờ nói.
- Trưởng phòng đưa số cho tôi, trước đó cũng không nói rõ, chỉ nói tôi nhanh chóng liên lạc với anh. Là thế này, trưởng phòng muốn gặp anh, vào ngay hôm nay.
- Nhưng hôm nay chương trình của anh ấy lại quá dày, mãi đến tối vẫn còn phải tham gia yến tiệc. Vừa rồi tôi xem xét lại chương trình, có khoảng thời gian rãnh từ lúc năm giờ rưỡu đến sáu giờ hai mươi, đó là thời gian nghỉ ngơi.
- Tôi sắp xếp cho anh gặp mặt trưởng phòng vào thời điểm đó, lúc đó trưởng phòng có lẽ đang nghỉ ngơi trong hội trường đại biểu quốc hội, vì vậy anh phải tranh thủ đến khu vực nghỉ ngơi ở hội trường đại biểu quốc hội trước năm giờ ba mươi. Anh yên tâm, vấn đề thủ tục đã được tôi lo xong, anh vào hội trường cứ trực tiếp điện thoại cho tôi, tôi sẽ đến đón.
Kha Kiến nói.
Trương Thanh Vân cảm thấy đầu óc có chút nặng nề, đã lâu không gặp Chiêm Giang Huy, sao lúc này bí thư lại muốn gặp mình? Hơn nữa còn gặp mặt nhau trong lúc chương trình đang căng, có chuyện gì xảy ra?
Trương Thanh Vân dựa vào trực giác mà cảm thấy sự việc không đơn giản, nếu không Chiêm Giang Huy sẽ không vội vàng gặp mặt như vậy, vì thế hắn vô thức hỏi:
- Anh Kha, anh có biết trưởng phòng gặp tôi vì vấn đề gì không? Cũng thuận tiện cho tôi chuẩn bị một chút.
- Tôi cũng không rõ lắm, được rồi, bí thư Thanh Vân, bây giờ tôi đang lợi dụng lúc rãnh rổi để điện thoại cho anh, anh không cần hỏi nhiều làm gì. Mặc khác anh cũng không cần chuẩn bị, anh nên nhớ đến đúng thời gian, không được chậm trễ. Bây giờ chỉ còn hai giờ nữa là đến năm giờ, anh nên sắp xếp sao cho hợp lý.
Kha Kiến nói.
Điện thoại được cắt ngay sau đó, Trương Thanh Vân nghe thấy những âm thanh tút tút.
Trương Thanh Vân buông điện thoại ra, hắn đưa tay nhìn giờ, bây giờ là ba giờ chiều, thời gian còn khá dài, nhưng muốn giữ Mã Vị Nhiên ở nhà dùng cơm là không được. Khi hắn quay lại phòng khách thì Mã Vị Nhiên đang xem báo, Trương Thanh Vân tranh thủ nói rõ tình huống, hắn nói:
- Anh Mã, hôm nay thật sự ngại quá, lãnh đạo đột nhiên muốn gặp mặt, tôi không thể từ chối, có lẽ chúng ta sẽ dùng cơm vào ngày mai, anh cũng đừng nên để bụng.
- Nghe lời anh, lãnh đạo gặp anh vào giai đoạn mấu chốt, có lẽ là ủy thác trách nhiệm. Điều này rất quan trọng, sao có thể so sánh với một bữa cơm? Hơn nữa tôi và anh vẫn còn nhiều cơ hội, tôi còn ở lại thủ đô vài ngày, chỉ cần anh có thời gian rãnh thì dùng cơm bất cứ lúc nào cũng được.
Mã Vị Nhiên nói.
Mã Vị Nhiên nói xong thì cũng không tiếp tục trì hoãn, Trương Thanh Vân tiến đối phương ra tận cổng, mãi đến khi xe hơi biến mất mà Trương Thanh Vân vẫn không thu hồi ánh mắt.
Thật ra không phải Trương Thanh Vân không muốn để Mã Vị Nhiên quay về, hắn đang xem xét ý đồ gặp gỡ của Chiêm Giang Huy. Rõ ràng những lời Mã Vị Nhiên nói là rất chính xác, Chiêm Giang Huy vội vàng gặp mặt, mười phần là vì hướng đi của mình.
Hướng đi của Trương Thanh Vân đã được định sẵn, chẳng lẽ còn có chuyện xấu gì đó? Trương Thanh Vân vừa nghĩ đến chuyện xấu thì những nghi ngờ trong lòng chợt bùng lên, càng cảm thấy đúng.
Nhưng Trương Thanh Vân cũng rất hoang mang, vì hắn nghĩ dù hướng đi có chuyện xấu thì Chiêm Giang Huy cũng không cần phải vội vàng gặp gỡ như vậy. Đáng lý ra lão chỉ cần điện thoại hoặc để Kha Kiến thông báo một tiếng là được.
Thân phận hiện tại của Chiêm Giang Huy là không tầm thường, những gì mà lão phải tự ra mặt chắc chắn sẽ không phải chuyện nhỏ, Trương Thanh Vân cho rằng hướng đi của một cán bộ phó bộ như mình không thể làm cho Chiêm Giang Huy coi trọng như vậy.
Nhưng dù là giải thích thế nào cũng rất khó hiểu, trong một tháng Trương Thanh Vân đã gặp Chiêm Giang Huy hai lần, gặp mặt trưởng phòng tổ chức trung ương với tần suất cao như vậy chắc chắn trong chính đàn chỉ có mình hắn mới có vinh hạng đặc biệt này
Trương Thanh Vân cũng nghe thấy khá nhiều tin đồn về Hoa Đông, Mã Vị Nhiên được "hái đào" ở Hoài Dương là sự thật, nhưng sự thật cũng không như những gì mọi người đang đồn đãi. Trương Thanh Vân và Tần Vệ Quốc không có mâu thuẫn, chẳng qua chỉ có vài vấn đề với quan viên phái Hoa Đông mà thôi.
Trương Thanh Vân tiến vào học tập ở trường đảng trung ương, hắn dời khỏi Hoa Đông, tất cả đều là quyết sách của phái Kinh Tân, không có chút quan hệ với Tần Vệ Quốc.
Trương Thanh Vân tiếp kiến Mã Vị Nhiên ở trong nhà, sau xe của Mã Vị Nhiên là rất nhiều lễ vật, đều là những lễ vật của đồng sự ở Hoài Dương tặng cho Trương Thanh Vân. Đồng thời cũng có lễ vật của lãnh đạo bốn bộ ban ngành, rõ ràng ai cũng hiểu cá tính của Trương Thanh Vân, không ai dám tặng vật quý giá, đều chỉ là tranh ảnh, cách điệu khá tốt nhưng đều là vật phẩm hiện đại, có chút giá trị, cũng không thái quá.
- Bí thư, gần đây anh nên đến Hoa Đông, các đồng chí đều hy vọng anh có thể quay về một lần. Anh đi quá bất ngờ, thậm chí còn chưa kịp tổ chức tiệc tiễn chân, tất cả mọi người đều cảm thấy tiếc nuối.
Mã Vị Nhiên nói, hắn cũng không lên mặt vì Trương Thanh Vân rời khỏi Hoa Đông.
Khác biẹt chính là Mã Vị Nhiên còn cung kính hơn trước, thật ra đây cũng là một mặt khẳng định sự trưởng thành của hắn, đối nhân xử thế đã dùng ánh mắt nhìn xa, trong lòng có kính sợ.
Trong lòng Mã Vị Nhiên thì Trương Thanh Vân mạnh hơn mình rất nhiều, đã cho hắn sự trợ giúp rất lớn, tất nhiên điều này cũng không vì Trương Thanh Vân được điều động mà thay đổi.
Hai người chào hỏi chốc lát thì Mã Vị Nhiên bắt đầu thỉnh giáo Trương Thanh Vân về các vấn đề ở Hoài Dương, hắn nói:
- Bí thư, anh đi quá đột ngột, bây giờ tỉnh ủy để tôi tạm thời chủ trì công tác Hoài Dương, tôi cảm thấy trên vai quá nặng. Tôi mới chỉ đến Hoài Dương một thời gian ngắn, có nhiều thứ chưa quen thuộc và minh bạch, hơn nữa cũng không có năng lực đoàn kết ban ngành.
Trương Thanh Vân cười cười, hắn khoát tay nói:
- Anh không cần khiêm tốn, tôi hiểu năng lực của anh, Hoài Dương trên tay anh sẽ có tương lai phát triển. Bây giờ quan trọng chính là vị trí của anh, nguyên nhân cũng vì tỉnh ủy chưa quyết định chức bí thư thị ủy.
- Từ cấp bậc trưởng phòng đến phó bộ thường rất đặc biệt, bây giờ vị trí của Hoài Dương là cực kỳ đặc biệt, bí thư nhất định phải phối xứng với cán bộ cấp cao. Nếu là đề bạt từ bên trong thì chỉ cần tỉnh ủy thừa nhận, sau đó cục tổ chức trung ương khảo sát, có một quá trình lớn, rất dài dòng và buồn tẻ.
- Cá nhân tôi hy vọng anh có thể đảm nhiệm chức bí thư thị ủy Hoài Dương, dù sao tôi cũng yên tâm về năng lực của anh, hơn nữa anh cũng đã có thời gian công tác ở Hoài Dương, cũng đã đi sâu vào nghiên cứu. Lúc này nếu có "lính hàng không" xuống Hoài Dương thì không phù hợp cho vấn đề phát triển.
Mã Vị Nhiên tất nhiên sẽ rất cảm kích những lời nói của Trương Thanh Vân, đồng thời vẻ mặt cũng có chút ngại ngùng. Lần đầu tiên hắn đến thủ đô gặp mặt Trương Thanh Vân, có thể nói là thỉnh giáo bí thư, nhưng không bằng nói rõ là dựa thế bí thư.
Trương Thanh Vân kinh doanh ở Hoài Dương được vài năm mà biến đổi rất lớn, từ trên xuống dứoi căn bản đều là cấu trúc hệ thống của bí thư Trương, vì vậy uy vọng của đối phương ở Hoài Dương là cực kỳ cao.
Khoảng thời gian trước chỉ cần treo cờ hiệu của Trương Thanh Vân là Mã Vị Nhiên có thể làm tốt tất cả công tác trong ban ngành, nhưng bây giờ Trương Thanh Vân không còn giữ chức bí thư, tất nhiên Mã Vị Nhiên sẽ gặp phải áp lực.
Đặc biệt là có một số người nói Mã Vị Nhiên đến Hoài Dương hái đào, có rất nhiều người nói ra điều này, Trương Thanh Vân cảm thấy không đáng, đám người kia rõ ràng có tâm tình phản cảm với Mã Vị Nhiên.
Tuy Mã Vị Nhiên đã có thể khống chế đại cục nhưng bên trong Hoài Dương đã không còn đoàn kết như trước, đây là kết cục mà Mã Vị Nhiên không muốn được thấy, vì thế hắn mới đặc biệt đến thủ đô. Ít nhất hắn cũng phải cho cán bộ Hoài Dương thấy Trương Thanh Vân rời khỏi Hoa Đông, nhưng nguyên nhân không phải vì Mã Vị Nhiên hắn.
Nếu lần này có thể tìm được sự giúp đỡ của Trương Thanh Vân, mà tốt nhất là Trương Thanh Vân có thể quay về Hoa Đông một lần.
Những tâm tư này của Mã Vị Nhiên không giấu được Trương Thanh Vân, vì vậy Trương Thanh Vân tỏ ra thái độ, đồng thời cũng nói toạc ra tâm tư của đối phương. Lúc này Mã Vị Nhiên mất tự nhiên cũng là bình thường.
- Bí thư, mặt khác bí thư Tần cũng nói tôi thay mặt gửi lời thăm hỏi đến anh. Sức khỏe của bí thư không được tốt, cũng không thể nói trực tiếp, đồng thời cũng nói ba tháng anh học tập ở trường đảng mà không gọi điện thoại.
Mã Vị Nhiên nói.
Trương Thanh Vân có chút sững sốt, một lúc lâu sau hắn mới nói:
- Bí thư Tần phê bình rất đúng, đó là lỗi của tôi. Tôi công tác ba năm ở Hoa Đông, trước nay bí thư Tần đều có giúp đỡ rất lớn.
- Thế nhân bất mãn với Hoa Đông vì bọn họ không nhận thức được cảm tình như của bí thư Tần với Hoa Đông, bây giờ Hoa Đông là một tỉnh phát triển trong nước, cũng không thua kém Lĩnh Nam bao nhiêu.
- Đây rốt cuộc là công lao của ai?
Trương Thanh Vân vừa nói vừa lắc đầu, trong lòng có chút dao động, từ sâu trong lòng luôn có chút cảm giác xấu hổ với Tần Vệ Quốc. Không chỉ một lần hắn muốn điện thoại cho bí thư nói rõ tình hình gần đây của mình, nhưng không biết tại sao một cuộc điện thoại lại có vẻ trầm trọng, thường chỉ bấm được một nửa số thì đã nhịn không được phải dập máy.
- Anh Mã, mời anh ở lại dùng cơm, chúng ta uống vài ly. Nói thật, trên đời có được có mất, lúc này tôi rời khỏi Hoa Đông cũng không quá tình nguyện, nhưng khoảng thời gian này tôi cũng có được cơ hội buông lỏng, tháo trọng trách trên vai xuống, cơ thể và đầu óc cũng tìm được điểm buông lỏng.
Trương Thanh Vân nói, trên mặt lộ ra nụ cười.
Mã Vị Nhiên cũng không già mồm với lời mời của bí thư Trương, hắn nói:
- Bí thư, tôi thấy khoảng thời gian buông lỏng này chỉ là tạm thời, tôi dám đánh cuộc, nửa tháng sau sẽ có trách nhiệm ủy thác lên người anh. Đến khi đó không chừng còn có trọng trách mạnh hơn cả Hoài Dương.
- Được làm phiền là một tiêu chuẩn của đảng khi sử dụng cán bộ, thủ đô không thể so với Hoa Đông, thủ đô là bầu trời rộng lớn, càng có lợi cho anh phát triển tài hoa.
Trương Thanh Vân cười ha hả, Mã Vị Nhiên cũng cười theo. Đúng lúc này điện thoại trong nhà Trương Thanh Vân chợt vang lên, một cô gái yểu điệu đến mời Trương Thanh Vân nghe điện.
Trương Thanh Vân cáo lỗi một tiếng với Mã Vị Nhiên, hắn nhanh chóng tiếp nhận điện thoại, bên trong vang lên giọng nói trầm thấp của Kha Kiến:
- Bí thư Trương phải không, tôi là Kha Kiến.
- Đúng, sao anh lại gọi điện thoại đến nhà? Anh không có số di động của tôi sao?
Trương Thanh Vân dùng giọng nghi ngờ nói.
- Trưởng phòng đưa số cho tôi, trước đó cũng không nói rõ, chỉ nói tôi nhanh chóng liên lạc với anh. Là thế này, trưởng phòng muốn gặp anh, vào ngay hôm nay.
- Nhưng hôm nay chương trình của anh ấy lại quá dày, mãi đến tối vẫn còn phải tham gia yến tiệc. Vừa rồi tôi xem xét lại chương trình, có khoảng thời gian rãnh từ lúc năm giờ rưỡu đến sáu giờ hai mươi, đó là thời gian nghỉ ngơi.
- Tôi sắp xếp cho anh gặp mặt trưởng phòng vào thời điểm đó, lúc đó trưởng phòng có lẽ đang nghỉ ngơi trong hội trường đại biểu quốc hội, vì vậy anh phải tranh thủ đến khu vực nghỉ ngơi ở hội trường đại biểu quốc hội trước năm giờ ba mươi. Anh yên tâm, vấn đề thủ tục đã được tôi lo xong, anh vào hội trường cứ trực tiếp điện thoại cho tôi, tôi sẽ đến đón.
Kha Kiến nói.
Trương Thanh Vân cảm thấy đầu óc có chút nặng nề, đã lâu không gặp Chiêm Giang Huy, sao lúc này bí thư lại muốn gặp mình? Hơn nữa còn gặp mặt nhau trong lúc chương trình đang căng, có chuyện gì xảy ra?
Trương Thanh Vân dựa vào trực giác mà cảm thấy sự việc không đơn giản, nếu không Chiêm Giang Huy sẽ không vội vàng gặp mặt như vậy, vì thế hắn vô thức hỏi:
- Anh Kha, anh có biết trưởng phòng gặp tôi vì vấn đề gì không? Cũng thuận tiện cho tôi chuẩn bị một chút.
- Tôi cũng không rõ lắm, được rồi, bí thư Thanh Vân, bây giờ tôi đang lợi dụng lúc rãnh rổi để điện thoại cho anh, anh không cần hỏi nhiều làm gì. Mặc khác anh cũng không cần chuẩn bị, anh nên nhớ đến đúng thời gian, không được chậm trễ. Bây giờ chỉ còn hai giờ nữa là đến năm giờ, anh nên sắp xếp sao cho hợp lý.
Kha Kiến nói.
Điện thoại được cắt ngay sau đó, Trương Thanh Vân nghe thấy những âm thanh tút tút.
Trương Thanh Vân buông điện thoại ra, hắn đưa tay nhìn giờ, bây giờ là ba giờ chiều, thời gian còn khá dài, nhưng muốn giữ Mã Vị Nhiên ở nhà dùng cơm là không được. Khi hắn quay lại phòng khách thì Mã Vị Nhiên đang xem báo, Trương Thanh Vân tranh thủ nói rõ tình huống, hắn nói:
- Anh Mã, hôm nay thật sự ngại quá, lãnh đạo đột nhiên muốn gặp mặt, tôi không thể từ chối, có lẽ chúng ta sẽ dùng cơm vào ngày mai, anh cũng đừng nên để bụng.
- Nghe lời anh, lãnh đạo gặp anh vào giai đoạn mấu chốt, có lẽ là ủy thác trách nhiệm. Điều này rất quan trọng, sao có thể so sánh với một bữa cơm? Hơn nữa tôi và anh vẫn còn nhiều cơ hội, tôi còn ở lại thủ đô vài ngày, chỉ cần anh có thời gian rãnh thì dùng cơm bất cứ lúc nào cũng được.
Mã Vị Nhiên nói.
Mã Vị Nhiên nói xong thì cũng không tiếp tục trì hoãn, Trương Thanh Vân tiến đối phương ra tận cổng, mãi đến khi xe hơi biến mất mà Trương Thanh Vân vẫn không thu hồi ánh mắt.
Thật ra không phải Trương Thanh Vân không muốn để Mã Vị Nhiên quay về, hắn đang xem xét ý đồ gặp gỡ của Chiêm Giang Huy. Rõ ràng những lời Mã Vị Nhiên nói là rất chính xác, Chiêm Giang Huy vội vàng gặp mặt, mười phần là vì hướng đi của mình.
Hướng đi của Trương Thanh Vân đã được định sẵn, chẳng lẽ còn có chuyện xấu gì đó? Trương Thanh Vân vừa nghĩ đến chuyện xấu thì những nghi ngờ trong lòng chợt bùng lên, càng cảm thấy đúng.
Nhưng Trương Thanh Vân cũng rất hoang mang, vì hắn nghĩ dù hướng đi có chuyện xấu thì Chiêm Giang Huy cũng không cần phải vội vàng gặp gỡ như vậy. Đáng lý ra lão chỉ cần điện thoại hoặc để Kha Kiến thông báo một tiếng là được.
Thân phận hiện tại của Chiêm Giang Huy là không tầm thường, những gì mà lão phải tự ra mặt chắc chắn sẽ không phải chuyện nhỏ, Trương Thanh Vân cho rằng hướng đi của một cán bộ phó bộ như mình không thể làm cho Chiêm Giang Huy coi trọng như vậy.
Nhưng dù là giải thích thế nào cũng rất khó hiểu, trong một tháng Trương Thanh Vân đã gặp Chiêm Giang Huy hai lần, gặp mặt trưởng phòng tổ chức trung ương với tần suất cao như vậy chắc chắn trong chính đàn chỉ có mình hắn mới có vinh hạng đặc biệt này
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.