Chương 734: Chọc tức.
Tịch Mịch Độc Nam Hoa
09/04/2013
Nhiều người cực kỳ lý tính sẽ thường hay bị tình cảm làm mông muội lý trí, đây là lần đầu tiên Trương Thanh Vân đến khu biệt thự Chung Sơn Nam Lộc.
Lần này hành tung của Trương Thanh Vân rất quỷ dị. Bây giờ hắn là nhân vật trung tâm chú ý ở Lăng Thủy, mà hắn tự mình lái xe đến đây, khi tĩnh tâm lại thì thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng quả thật hắn đã đến đây.
Đây là một biệt thự kiểu tây có màu trắng, khi Trương Thanh Vân đến cửa thì cũng không dừng xe, cửa biệt thự đang mở, hắn lái xe thẳng vào, sau đó cửa chính tự đóng lại. Tất cả đều xảy ra không một tiếng động, không có bất kỳ người nào chú ý đến sự khác thường ở nơi đây.
Xe dừng lại, cửa xe bị người ta mở ra, Trương Thanh Vân gương mắt nhìn chằm chằm vào đối phương mà không xuống xe.
- Lá gan của anh rất lớn, em căn bản nghĩ rằng anh không dám tới.
Ngoài cửa không phải ai khác mà chính là Nghê Thu Nguyệt, nàng đang lười biếng tựa trên cửa xe, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân đang ngồi trong xe. Nàng dùng ánh mắt như cười như không, phong tình nói không nên lời.
Trương Thanh Vân thở ra một hơi, hắn ngẩng đầu nói:
- Nói thật với em, bây giờ anh rất bận, coi như anh lớn gan, em gọi điện thoại thì anh lập tức muốn đến gặp.
- Thật sao?
Nghê Thu Nguyệt vội hỏi, trong hai mắt bùng lên vẻ hân hoan khó thể che giấu. Nàng cúi đầu xuống, cặp môi ướt át đỏ mọng bùng ra hơi thở như lan. Hơi thở nàng phả vào má Trương Thanh Vân, điều này làm hắn cảm thấy ngây dại.
Trương Thanh Vân chỉ cảm thấy trong lòng chợt mềm nhũn, hắn dứng dậy ôm lấy đối phương rất mất tự nhiên. Nghê Thu Nguyệt cười khanh khách, nàng thuận thế tựa vào lòng hắn.
Hai người thân mật trong chốc lát, sau đó cùng lên lầu vào phòng khách. Nghê Thu Nguyệt tự mình dâng trà thơm cho Trương Thanh Vân giống như một người vợ hiền, sau đó lại nhảy ngay vào lòng hắn.
- Thanh Vân, anh có thể ở lại được bao lâu?
Nghê Thu Nguyệt khẽ nói.
Trương Thanh Vân đưa tay nhìn giờ, hắn nói:
- Ba tiếng sau anh phải quay về khách sạn, khi anh làm quan ngày càng lớn thì tự do ngày càng ít.
Nghê Thu Nguyệt nở nụ cười thản nhiên, nàng dùng đầu cọ xát vào ngực Trương Thanh Vân rồi nói;
- Anh có thể đến thăm em thì em đã rất vui sướng, thật sự. Nàng đột nhiên ngẩng đầu, một cặp mắt sáng ngời bùng lên tình ý vô tận.
- Anh chờ chút!
Nghê Thu Nguyệt vùng khỏi lòng của Trương Thanh Vân giống như đứa trẻ, nàng sôi nổi chạy vào phòng ngủ, sau đó lại quay ra ngay, trên tay là một xấp ảnh.
- Anh xem, có giống anh không?
Nghê Thu Nguyệt chỉ vào một tiểu tử béo ú trong hình nói.
Trương Thanh Vân chỉ cảm thấy toàn thân chấn động, trong lòng giông như bị bóp chặt, rất đau. Trên tấm hình là một đứa bé đang ngồi trên giường, đang dùng sức ngước đầu nhìn lên, vẻ mặt rất vui vẻ. Đứa bé này từ lông mài đến mắt, mũi, miệng đều cực kỳ quen thuộc và thân thiết với Trương Thanh Vân. Hắn liếc mắt nhìn qua mà cảm thấy giống như một bộ phận thân thể của mình.
- Đứa bé kia tên là Nghê Tư Tư, ở nước Mỹ. Anh yên tâm, nó sẽ vĩnh viễn không mang họ Cao, nói là con của em, còn có một người cha rất giỏi.
Nghê Thu Nguyệt cười nói, nàng ngước mắt lên nhìn Trương Thanh Vân, vẻ mặt nhộn nhạo hạnh phúc.
Trương Thanh Vân không dám nhìn Nghê Thu Nguyệt, hắn chỉ ôm nàng vào lòng, tâm tình khó thể nào tốt lên được. Con của mình sao? Lại ở nước Mỹ, cả đời này hai cha con không được gặp mặt nhau à/
- Thanh Vân, không sao, anh phải tin con chúng ta nhất định rất hạnh phúc. Hơn nữa chờ khi con lớn lên em sẽ nói cho nó biết chuyện về cha... ....
Nghê Thu Nguyệt nói.
- Em...Em điên rồi!
Trương Thanh Vân ngạc nhiên nói, Nghê Thu Nguyệt mỉm cười, nàng lắc đầu đứng lên nói:
- Em đã có tính toán cho tương lai, cuối cùng sẽ có ngày em sang Mỹ.
- Em đã làm một người con dâu ngoan ngoan của Cao gia quá nhiều năm, em đã sớm chịu đựng đủ uất ức rồi, em... ....
Trương Thanh Vân không muốn để Nghê Thu Nguyệt nói thêm, hắn đột nhiên hôn lên môi nàng. Nghê Thu Nguyệt ư lên một tiếng, nàng dùng ánh mắt u oán nhìn Trương Thanh Vân nhưng không phản kháng. Hai người cùng hôn dài, hai bên rất hưng phấn.
Đã có nhiều năm hai người không ở cùng một chỗ, vì vậy mà cũng quen việc dễ làm. Hai bên lột trần nhau giữa phòng khách sáng đèn, sa lông làm giường, cực kỳ hưng phấn. Nghê Thu Nguyệt nhịn thèm đã lâu, nàng cảm thấy trời đất xoay chuyển, cảm giác dâng tràn... ....
... ....
Nhà của Ngô Hiểu Minh ở trong khu số 1 tỉnh ủy, vài ngày nay hắn liên tục rầu rĩ không vui, sau khi về nhà cũng không nói lời nào mà tự giam mình vào trong phòng làm việc. Vợ Ngô Hiểu Minh cũng không biết làm gì hơn, người nhà đều rất lo lắng.
Ngày hôm nay Ngô phu nhân ngồi ở phòng khách xem ti vi, con cái không có ở nhà vì thế mà bà rất sầu lòng, tính tình chồng mình gần đây ngày càng quái gở, cũng không có biện pháp nào khác.
Khoảng tám giờ tối thì chuông cửa vang lên, Ngô phu nhân nhấn micro nói:
- Xin hỏi là ai vậy?
- Em gái Ngô gia phải không, tôi là đại ca Hải Dân, nghe nói hai ngày nay tính khí của anh Ngô không được tốt, tôi đến thăm hỏi... ....
Ngô phu nhân có chút sững sốt, bà lập tức cười rạng rỡ nói:
- Chủ tịch Triệu, anh đến là tốt rồi, đến là tốt rồi, em sẽ mở cửa ngay.
Ngô phu nhân nhấn nút đóng mở cửa tự động, sau đó lại tự mình đi xuống nghênh đón. Triệu Hải Dân đang đứng trước cổng mang theo thứ gì đó và cười hì hì, Ngô phu nhân vội vàng đưa lão vào phòng khách, sau đó hướng về phía phòng làm việc gọi Ngô Hiểu Minh xuống tiếp khách.
Ngô phu nhân gọi vài tiếng thì cửa phòng làm việc mới mở ra, Ngô Hiểu Minh thấy người đến là Triệu Hải Dân thì vẻ mặt có hơi giãn ra, hắn nói:
- Anh Triệu, anh đến nhà thì cứ tùy tiện, cần gì phải xách theo những thứ này?
Triệu Hải Dân cười ha hả, lão đặt thứ trong tay xuống bàn trà rồi nói:
- Tôi cũng biết anh giống tôi, cũng đều là huyết áp cao, đường trong máu khá cao, những thứ tôi đưa đến cũng không đáng bao tiền, cũng chỉ là vài món đặc sản nông thôn. Đây là những thứ có lợi cho anh, tôi đưa đến để anh cùng sử dụng.
Ngô Hiểu Minh xuống lầu rồi ngồi bên cạnh Triệu Hải Dân, Ngô phu nhân dâng trà cho hai người, bà nói:
- Triệu đại ca, vài ngày nay cũng không biết anh Ngô nhà tôi bị bệnh gì, hôm nay anh đến anh ấy mới tự nhiên được một chút. Mấy ngày trước vừa anh ấy vào cửa gặp em và mấy đứa nhỏ thì giống như gặp phải kẻ thù, anh nói xem... ....
- Không nói lời nào cũng không ai nói cô không nói được, nên làm gì thì cứ làm, đừng đứng đây xen vào chuyện người khác.
Ngô Hiểu Minh trầm giọng nói.
Ngô phu nhân có chút sững sốt, bà nở nụ cười ngượng ngùng rồi nói:
- Triệu đại ca, các anh cứ trò chuyện trước, tôi lên lầu xem ti vi.
Ngô phu nhân rời khỏi phòng khách, lúc này Ngô Hiểu Minh mới nâng ly trà lên nhấp một ngụm, vẻ mặt trở nên âm trầm, hắn nói:
- Anh Triệu, anh nói thế đạo bây giờ là sao? Bây giờ Hoa Đông chúng ta đã không còn quan niệm cấp trên cấp dưới gì nữa, cái gì là tính tổ chức, tính kỷ luật cũng không còn, kẻ nào có chỗ dựa cứng thì đều có thể tùy ý làm bậy.
- Anh nói xem nếu tình thế cứ tiếp diễn thì đảng chúng ta còn tính nghiêm túc hay không, còn có hy vọng hay không?
Ngô Hiểu Minh càng nói càng tức, càng nói càng lớn. Triệu Hải Dân vỗ vỗ đầu mà cảm thấy rất khó giải quyết. Trương Thanh Vân này quả thật quá mạnh, hắn ép một thường ủy tỉnh ủy một phó chủ tịch tỉnh trở nên tức giận như vậy, ro ràng là năng lực quá mạnh.
- Anh Ngô, tôi biết rõ chuyện này, anh bị uất ức. Hành vi như của Trương Thanh Vân là không thể chấp nhận được, phải nghiêm túc xử lý.
Triệu Hải Dân lớn tiếng nói.
Ngô Hiểu Minh nhướng mày, hắn dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Triệu Hải Dân. Nghe nói Triệu Hải Dân và Trương Thanh Vân có quan hệ không tệ, sao đối phương lại nói như vậy?
- Dù sao tôi cũng hiểu!
Triệu Hải Dân uống một ngụm trà nói:
- Dù Trương Thanh Vân xuất phát từ lý do gì thì rõ ràng cũng không tôn trọng lãnh đạo được phân công quản lý. Đây là một hành vi không có tính kỷ luật tổ chức, sau này họp mặt tôi sẽ đề nghị. Nói thật với anh, Trương Thanh Vân và nhà con dâu của tôi có quan hệ thân thích.
- Nhưng thân thích cũng chỉ là thân thích, quy củ là quy củ, điều này phải rõ ràng.
Ngô Hiểu Minh không lên tiếng nhưng vẻ mặt hòa hoãn rất nhiều, đã không còn âm trầm như trước. Thật ra hắn cũng không phải không biết quan hệ bên trong chuyện lần này, Trương Thanh Vân ra tay chẳng khác nào gián tiếp giúp lãnh đạo Hoa Đông giải quyết một nan đề.
Nhưng Ngô Hiểu Minh hiểu rõ là một chuyện, nhưng tâm lý vẫn cảm thấy không công bằng. Khi hắn nhớ đến tình cảnh bí thư và chủ tịch đều giúp Trương Thanh Vân hòa giải mà trong lòng phải sợ hãi. Dựa theo quy củ thì Trương Thanh Vân phải thừa nhận sai lầm, làm kiểm điểm, sau đó mới xem xét.
Nhưng tình huống thực tế lại chính là bí thư và chủ tịch tỉnh thay mặt Trương Thanh Vân nói chuyện, điều này làm Ngô Hiểu Minh khó thể tiếp thu. Dù sao hắn cũng là thường ủy tỉnh ủy, cũng là một lãnh đạo của Hoa Đông, nếu Trương Thanh Vân thích đắc tội thì đắc tội, sau này còn uy tín nữa sao?
Cho nên vài ngày gần đây Ngô Hiểu Minh cực kỳ cứng nhắc, hắn không muốn hòa giải. Nhưng hắn không ngờ năng lực của Trương Thanh Vân là khá mạnh, thậm chí còn kéo cả phó chủ tịch Triệu Hải Dân đức cao vọng trọng ở Hoa Đông đến đây.
Không thể không nói Trương Thanh Vân đã tìm đúng người, uy tín của Triệu Hải Dân ở Hoa Đông là rất cao, lý lịch sâu sắc nhưng lại xếp sau Ngô Hiểu Minh. Thân phận của một người đặc biệt như vậy làm Ngô Hiểu Minh không dám đắc tội.
Ngô Hiểu Minh có thể bướng bỉnh, nếu gặp lãnh đạo khác thì hắn có thể bày ra chút tư thái bực bội, bày ra chút uất ức. Nhưng Triệu Hải Dân xếp sau Ngô Hiểu Minh trong khối chính quyền tỉnh, hắn sao có thể kể khổ và tỏ ra uất ức với đối phương cho được?
Mặt khác Triệu Hải Dân cũng khác biệt với đám phó chủ tịch khác, uy tín cao, tất cả thành viên khối chính quyền đều tôn trọng lão. Thậm chí ngay cả chủ tịch Chử cũng phải gọi Triệu Hải Dân một tiếng đại ca, vì vậy Ngô Hiểu Minh không thể không nể mặt Triệu Hải Dân, nếu không người khác sẽ nói hắn không tôn trọng cán bộ lão thành, bị chụp mũ như vậy sẽ rất khó chịu.
- Chủ tịch Ngô, nếu anh không có ý kiến thì tôi sẽ giúp anh làm chủ, đảm bảo anh sẽ thỏa mãn, anh thấy thế nào?
Triệu Hải Dân nói, lão bày ra bộ dạng nghiêm trang giống như muốn giúp Ngô Hiểu Minh ngay lập tức.
- Anh Triệu, ý của anh là... ....
Ngô Hiểu Minh nói, trong lòng có chút nghi ngờ, cũng không biết trong hồ lô của Triệu Hải Dân có thứ gì.
- Anh chờ một chút!
Triệu Hải Dân nói, nói xong lão lập tức đi ra khỏi cửa. Khoảng bốn năm phút sau thì quay trở lại, nhưng lần này không về một người, sau lưng còn có một người khác. Ngô Hiểu Minh tập trung nhìn kỹ, đó không phải là Trương Thanh Vân thì là ai?
Lần này hành tung của Trương Thanh Vân rất quỷ dị. Bây giờ hắn là nhân vật trung tâm chú ý ở Lăng Thủy, mà hắn tự mình lái xe đến đây, khi tĩnh tâm lại thì thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng quả thật hắn đã đến đây.
Đây là một biệt thự kiểu tây có màu trắng, khi Trương Thanh Vân đến cửa thì cũng không dừng xe, cửa biệt thự đang mở, hắn lái xe thẳng vào, sau đó cửa chính tự đóng lại. Tất cả đều xảy ra không một tiếng động, không có bất kỳ người nào chú ý đến sự khác thường ở nơi đây.
Xe dừng lại, cửa xe bị người ta mở ra, Trương Thanh Vân gương mắt nhìn chằm chằm vào đối phương mà không xuống xe.
- Lá gan của anh rất lớn, em căn bản nghĩ rằng anh không dám tới.
Ngoài cửa không phải ai khác mà chính là Nghê Thu Nguyệt, nàng đang lười biếng tựa trên cửa xe, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân đang ngồi trong xe. Nàng dùng ánh mắt như cười như không, phong tình nói không nên lời.
Trương Thanh Vân thở ra một hơi, hắn ngẩng đầu nói:
- Nói thật với em, bây giờ anh rất bận, coi như anh lớn gan, em gọi điện thoại thì anh lập tức muốn đến gặp.
- Thật sao?
Nghê Thu Nguyệt vội hỏi, trong hai mắt bùng lên vẻ hân hoan khó thể che giấu. Nàng cúi đầu xuống, cặp môi ướt át đỏ mọng bùng ra hơi thở như lan. Hơi thở nàng phả vào má Trương Thanh Vân, điều này làm hắn cảm thấy ngây dại.
Trương Thanh Vân chỉ cảm thấy trong lòng chợt mềm nhũn, hắn dứng dậy ôm lấy đối phương rất mất tự nhiên. Nghê Thu Nguyệt cười khanh khách, nàng thuận thế tựa vào lòng hắn.
Hai người thân mật trong chốc lát, sau đó cùng lên lầu vào phòng khách. Nghê Thu Nguyệt tự mình dâng trà thơm cho Trương Thanh Vân giống như một người vợ hiền, sau đó lại nhảy ngay vào lòng hắn.
- Thanh Vân, anh có thể ở lại được bao lâu?
Nghê Thu Nguyệt khẽ nói.
Trương Thanh Vân đưa tay nhìn giờ, hắn nói:
- Ba tiếng sau anh phải quay về khách sạn, khi anh làm quan ngày càng lớn thì tự do ngày càng ít.
Nghê Thu Nguyệt nở nụ cười thản nhiên, nàng dùng đầu cọ xát vào ngực Trương Thanh Vân rồi nói;
- Anh có thể đến thăm em thì em đã rất vui sướng, thật sự. Nàng đột nhiên ngẩng đầu, một cặp mắt sáng ngời bùng lên tình ý vô tận.
- Anh chờ chút!
Nghê Thu Nguyệt vùng khỏi lòng của Trương Thanh Vân giống như đứa trẻ, nàng sôi nổi chạy vào phòng ngủ, sau đó lại quay ra ngay, trên tay là một xấp ảnh.
- Anh xem, có giống anh không?
Nghê Thu Nguyệt chỉ vào một tiểu tử béo ú trong hình nói.
Trương Thanh Vân chỉ cảm thấy toàn thân chấn động, trong lòng giông như bị bóp chặt, rất đau. Trên tấm hình là một đứa bé đang ngồi trên giường, đang dùng sức ngước đầu nhìn lên, vẻ mặt rất vui vẻ. Đứa bé này từ lông mài đến mắt, mũi, miệng đều cực kỳ quen thuộc và thân thiết với Trương Thanh Vân. Hắn liếc mắt nhìn qua mà cảm thấy giống như một bộ phận thân thể của mình.
- Đứa bé kia tên là Nghê Tư Tư, ở nước Mỹ. Anh yên tâm, nó sẽ vĩnh viễn không mang họ Cao, nói là con của em, còn có một người cha rất giỏi.
Nghê Thu Nguyệt cười nói, nàng ngước mắt lên nhìn Trương Thanh Vân, vẻ mặt nhộn nhạo hạnh phúc.
Trương Thanh Vân không dám nhìn Nghê Thu Nguyệt, hắn chỉ ôm nàng vào lòng, tâm tình khó thể nào tốt lên được. Con của mình sao? Lại ở nước Mỹ, cả đời này hai cha con không được gặp mặt nhau à/
- Thanh Vân, không sao, anh phải tin con chúng ta nhất định rất hạnh phúc. Hơn nữa chờ khi con lớn lên em sẽ nói cho nó biết chuyện về cha... ....
Nghê Thu Nguyệt nói.
- Em...Em điên rồi!
Trương Thanh Vân ngạc nhiên nói, Nghê Thu Nguyệt mỉm cười, nàng lắc đầu đứng lên nói:
- Em đã có tính toán cho tương lai, cuối cùng sẽ có ngày em sang Mỹ.
- Em đã làm một người con dâu ngoan ngoan của Cao gia quá nhiều năm, em đã sớm chịu đựng đủ uất ức rồi, em... ....
Trương Thanh Vân không muốn để Nghê Thu Nguyệt nói thêm, hắn đột nhiên hôn lên môi nàng. Nghê Thu Nguyệt ư lên một tiếng, nàng dùng ánh mắt u oán nhìn Trương Thanh Vân nhưng không phản kháng. Hai người cùng hôn dài, hai bên rất hưng phấn.
Đã có nhiều năm hai người không ở cùng một chỗ, vì vậy mà cũng quen việc dễ làm. Hai bên lột trần nhau giữa phòng khách sáng đèn, sa lông làm giường, cực kỳ hưng phấn. Nghê Thu Nguyệt nhịn thèm đã lâu, nàng cảm thấy trời đất xoay chuyển, cảm giác dâng tràn... ....
... ....
Nhà của Ngô Hiểu Minh ở trong khu số 1 tỉnh ủy, vài ngày nay hắn liên tục rầu rĩ không vui, sau khi về nhà cũng không nói lời nào mà tự giam mình vào trong phòng làm việc. Vợ Ngô Hiểu Minh cũng không biết làm gì hơn, người nhà đều rất lo lắng.
Ngày hôm nay Ngô phu nhân ngồi ở phòng khách xem ti vi, con cái không có ở nhà vì thế mà bà rất sầu lòng, tính tình chồng mình gần đây ngày càng quái gở, cũng không có biện pháp nào khác.
Khoảng tám giờ tối thì chuông cửa vang lên, Ngô phu nhân nhấn micro nói:
- Xin hỏi là ai vậy?
- Em gái Ngô gia phải không, tôi là đại ca Hải Dân, nghe nói hai ngày nay tính khí của anh Ngô không được tốt, tôi đến thăm hỏi... ....
Ngô phu nhân có chút sững sốt, bà lập tức cười rạng rỡ nói:
- Chủ tịch Triệu, anh đến là tốt rồi, đến là tốt rồi, em sẽ mở cửa ngay.
Ngô phu nhân nhấn nút đóng mở cửa tự động, sau đó lại tự mình đi xuống nghênh đón. Triệu Hải Dân đang đứng trước cổng mang theo thứ gì đó và cười hì hì, Ngô phu nhân vội vàng đưa lão vào phòng khách, sau đó hướng về phía phòng làm việc gọi Ngô Hiểu Minh xuống tiếp khách.
Ngô phu nhân gọi vài tiếng thì cửa phòng làm việc mới mở ra, Ngô Hiểu Minh thấy người đến là Triệu Hải Dân thì vẻ mặt có hơi giãn ra, hắn nói:
- Anh Triệu, anh đến nhà thì cứ tùy tiện, cần gì phải xách theo những thứ này?
Triệu Hải Dân cười ha hả, lão đặt thứ trong tay xuống bàn trà rồi nói:
- Tôi cũng biết anh giống tôi, cũng đều là huyết áp cao, đường trong máu khá cao, những thứ tôi đưa đến cũng không đáng bao tiền, cũng chỉ là vài món đặc sản nông thôn. Đây là những thứ có lợi cho anh, tôi đưa đến để anh cùng sử dụng.
Ngô Hiểu Minh xuống lầu rồi ngồi bên cạnh Triệu Hải Dân, Ngô phu nhân dâng trà cho hai người, bà nói:
- Triệu đại ca, vài ngày nay cũng không biết anh Ngô nhà tôi bị bệnh gì, hôm nay anh đến anh ấy mới tự nhiên được một chút. Mấy ngày trước vừa anh ấy vào cửa gặp em và mấy đứa nhỏ thì giống như gặp phải kẻ thù, anh nói xem... ....
- Không nói lời nào cũng không ai nói cô không nói được, nên làm gì thì cứ làm, đừng đứng đây xen vào chuyện người khác.
Ngô Hiểu Minh trầm giọng nói.
Ngô phu nhân có chút sững sốt, bà nở nụ cười ngượng ngùng rồi nói:
- Triệu đại ca, các anh cứ trò chuyện trước, tôi lên lầu xem ti vi.
Ngô phu nhân rời khỏi phòng khách, lúc này Ngô Hiểu Minh mới nâng ly trà lên nhấp một ngụm, vẻ mặt trở nên âm trầm, hắn nói:
- Anh Triệu, anh nói thế đạo bây giờ là sao? Bây giờ Hoa Đông chúng ta đã không còn quan niệm cấp trên cấp dưới gì nữa, cái gì là tính tổ chức, tính kỷ luật cũng không còn, kẻ nào có chỗ dựa cứng thì đều có thể tùy ý làm bậy.
- Anh nói xem nếu tình thế cứ tiếp diễn thì đảng chúng ta còn tính nghiêm túc hay không, còn có hy vọng hay không?
Ngô Hiểu Minh càng nói càng tức, càng nói càng lớn. Triệu Hải Dân vỗ vỗ đầu mà cảm thấy rất khó giải quyết. Trương Thanh Vân này quả thật quá mạnh, hắn ép một thường ủy tỉnh ủy một phó chủ tịch tỉnh trở nên tức giận như vậy, ro ràng là năng lực quá mạnh.
- Anh Ngô, tôi biết rõ chuyện này, anh bị uất ức. Hành vi như của Trương Thanh Vân là không thể chấp nhận được, phải nghiêm túc xử lý.
Triệu Hải Dân lớn tiếng nói.
Ngô Hiểu Minh nhướng mày, hắn dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Triệu Hải Dân. Nghe nói Triệu Hải Dân và Trương Thanh Vân có quan hệ không tệ, sao đối phương lại nói như vậy?
- Dù sao tôi cũng hiểu!
Triệu Hải Dân uống một ngụm trà nói:
- Dù Trương Thanh Vân xuất phát từ lý do gì thì rõ ràng cũng không tôn trọng lãnh đạo được phân công quản lý. Đây là một hành vi không có tính kỷ luật tổ chức, sau này họp mặt tôi sẽ đề nghị. Nói thật với anh, Trương Thanh Vân và nhà con dâu của tôi có quan hệ thân thích.
- Nhưng thân thích cũng chỉ là thân thích, quy củ là quy củ, điều này phải rõ ràng.
Ngô Hiểu Minh không lên tiếng nhưng vẻ mặt hòa hoãn rất nhiều, đã không còn âm trầm như trước. Thật ra hắn cũng không phải không biết quan hệ bên trong chuyện lần này, Trương Thanh Vân ra tay chẳng khác nào gián tiếp giúp lãnh đạo Hoa Đông giải quyết một nan đề.
Nhưng Ngô Hiểu Minh hiểu rõ là một chuyện, nhưng tâm lý vẫn cảm thấy không công bằng. Khi hắn nhớ đến tình cảnh bí thư và chủ tịch đều giúp Trương Thanh Vân hòa giải mà trong lòng phải sợ hãi. Dựa theo quy củ thì Trương Thanh Vân phải thừa nhận sai lầm, làm kiểm điểm, sau đó mới xem xét.
Nhưng tình huống thực tế lại chính là bí thư và chủ tịch tỉnh thay mặt Trương Thanh Vân nói chuyện, điều này làm Ngô Hiểu Minh khó thể tiếp thu. Dù sao hắn cũng là thường ủy tỉnh ủy, cũng là một lãnh đạo của Hoa Đông, nếu Trương Thanh Vân thích đắc tội thì đắc tội, sau này còn uy tín nữa sao?
Cho nên vài ngày gần đây Ngô Hiểu Minh cực kỳ cứng nhắc, hắn không muốn hòa giải. Nhưng hắn không ngờ năng lực của Trương Thanh Vân là khá mạnh, thậm chí còn kéo cả phó chủ tịch Triệu Hải Dân đức cao vọng trọng ở Hoa Đông đến đây.
Không thể không nói Trương Thanh Vân đã tìm đúng người, uy tín của Triệu Hải Dân ở Hoa Đông là rất cao, lý lịch sâu sắc nhưng lại xếp sau Ngô Hiểu Minh. Thân phận của một người đặc biệt như vậy làm Ngô Hiểu Minh không dám đắc tội.
Ngô Hiểu Minh có thể bướng bỉnh, nếu gặp lãnh đạo khác thì hắn có thể bày ra chút tư thái bực bội, bày ra chút uất ức. Nhưng Triệu Hải Dân xếp sau Ngô Hiểu Minh trong khối chính quyền tỉnh, hắn sao có thể kể khổ và tỏ ra uất ức với đối phương cho được?
Mặt khác Triệu Hải Dân cũng khác biệt với đám phó chủ tịch khác, uy tín cao, tất cả thành viên khối chính quyền đều tôn trọng lão. Thậm chí ngay cả chủ tịch Chử cũng phải gọi Triệu Hải Dân một tiếng đại ca, vì vậy Ngô Hiểu Minh không thể không nể mặt Triệu Hải Dân, nếu không người khác sẽ nói hắn không tôn trọng cán bộ lão thành, bị chụp mũ như vậy sẽ rất khó chịu.
- Chủ tịch Ngô, nếu anh không có ý kiến thì tôi sẽ giúp anh làm chủ, đảm bảo anh sẽ thỏa mãn, anh thấy thế nào?
Triệu Hải Dân nói, lão bày ra bộ dạng nghiêm trang giống như muốn giúp Ngô Hiểu Minh ngay lập tức.
- Anh Triệu, ý của anh là... ....
Ngô Hiểu Minh nói, trong lòng có chút nghi ngờ, cũng không biết trong hồ lô của Triệu Hải Dân có thứ gì.
- Anh chờ một chút!
Triệu Hải Dân nói, nói xong lão lập tức đi ra khỏi cửa. Khoảng bốn năm phút sau thì quay trở lại, nhưng lần này không về một người, sau lưng còn có một người khác. Ngô Hiểu Minh tập trung nhìn kỹ, đó không phải là Trương Thanh Vân thì là ai?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.