Chương 771: Khách đến từ trường đảng
Tịch Mịch Độc Nam Hoa
09/04/2013
Trước kia khi Trương Thanh Vân đến Lăng Thủy thì liên lạc với thư ký Chu Hướng của bí thư Tần Vệ Quốc, mỗi lần hắn muốn báo cáo công tác với bí thư Tần Vệ Quốc đều phải làm tốt liên lạc với Chu Hướng, sau đó đợi Chu Hướng sắp xếp chương trình, sẽ sớm thông báo thời điểm cụ thể, khi đó Trương Thanh Vân mới lên đường rời khỏi Hoài Dương. Nhưng lúc này Trương Thanh Vân đến Lăng Thủy mới liên lạc với Chu Hướng, nhưng kết quả lại làm hắn chấn động, Chu Hướng thông báo bí thư Tần đang nằm ở bệnh viện công an tỉnh, nếu muốn báo cáo công tác thì nên đến gặp bí thư Chu Thủ Tuân.
Trương Thanh Vân rất quen thuộc Chu Thủ Tuân, chỉ cần một cuộc điện thoại đơn giản đã có được thời gian ước hẹn cụ thể. Nhưng bí thư Tần đã phát bệnh, dù sao Trương Thanh Vân cũng phải đến thăm hỏi. Trương Thanh Vân cảm thấy vài năm nay Tần Vệ Quốc già lão rất nhanh, đặc biệt là năm nay bí thư đã vài lần sinh bệnh, thân thể ngày càng không tốt.
Trương Thanh Vân công tác ở Hoa Đông một thời gian khá dài, hắn hiểu rõ những khó khăn của bí thư tỉnh ủy Hoa Đông. Tần Vệ Quốc phải tìm đủ mọi cách làm hòa hoãn với các thế lực bên ngoài, vì Hoa Đông mà tạo ra không gian sinh tồn. Đồng thời phải tọa ra thế cục đoàn kết bên trong Hoa Đông, người Hoa Đông trời sinh bài ngoại, cạo ngạo và chủ nghĩa đỉnh núi, dù là như vậy cũng phải có không gian riêng.
Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, Tần Vệ Quốc có thê thay đổi truyền thống của các phe phái Hoa Đông, nhưng Hoa Đông cũng rất khó thích ứng với những thay đổi chính trị vào lúc này. Bây giờ cả nước đều cải cách mà Hoa Đông thì quá đặc biệt, phương diện này người làm lãnh đạo phải có tầm nhìn chiến lược và hành động mạnh mẽ.
Dưới tình huống này mà Tần Vệ Quốc vẫn phải bảo trì tám mặt lung linh thì khó khăn rất lớn. Nhưng lão là nhân vật lợi hại, quan tâm đến tất cả công tác, làm việc gì cũng suy xét chu đáo, thường nâng mạnh mà đánh nhẹ, những vấn đề không tốt đều được được xử lý tương đối tự nhiên.
Với một nhân vật như vậy thì Trương Thanh Vân không thể tưởng nếu không có Tần Vệ Quốc thì Hoa Đông có còn đứng vững như lúc này hay không? Dưới sự quan sát của Trương Thanh Vân thì bây giờ đang ở vào giai đoạn làm tan rã thế lực bản địa của Hoa Đông, quan viên Hoa Đông liên tiếp được di dời khỏi địa phương. Chỉ cần xem xét tình cảnh phó thủ tướng Liên và bí thư Hoàng Hải Lăng Tổ Hồng đến thị sát thì Trương Thanh Vân cũng cảm giác được sự bất mãn của bọn họ với Hoa Đông. Trương Thanh Vân thấy sau khi khu kinh tế Hoàng Hải phát triển mạnh thì Hoa Đông còn muốn bền chắc như thép giống lúc này là hoàn toàn không thể, đến lúc đó không gian sinh tồn của Hoa Đông sẽ nằm ở đâu?
Phe phái ở địa phương là một vấn đề chủ lưu trong chính đàn hiện nay, nhưng Hoa Đông là một địa phương đặc biệt, những nơi khác các phe phái địa phương đều sát nhập vào cả nước, cũng có một vài nơi khá căng thẳng nhưng chẳng đáng là gì. Chỉ có Hoa Đông là quá độc lập, phe phái tập trung nhưng lại có tâm tình bài ngoại trời sinh.
Nếu Hoa Đông là một tỉnh nằm phía tây bắc thì chẳng đáng là gì, cũng chẳng có tiếng tăm. Nhưng sự thật thì Hoa Đông là một tỉnh phát đạt chạy song song với Lĩnh Nam, địa phương như vậy thì cả nước phải nhìn vào chằm chằm, phe phái Hoa Đông ở dưới tình cảnh như vậy còn phát huy được bao năm?
Trương Thanh Vân miêm man suy nghĩ trong chốc lát rồi gọi Trần Thu chuẩn bị vài lễ vật đi thăm hỏi. Trần Thu tiến vào cửa nói:
- Bí thư, vừa nhận được điện thoại của thư ký trưởng Mạc Ngôn Đông, anh ấy nói thị ủy vừa nhận được thông báo, nghe nói ngày mai có một ban học viên cấp tỉnh của trường đảng trung ương xuống Hoài Dương thị sát.
- Anh ấy báo cáo cho bí thư Tiêu, nhưng bí thư Tiêu không có kinh nghiệm xử lý vấn đề này.
Trương Thanh Vân nhíu mày nói:
- Tôi có kinh nghiệm sao? Ban học viên cấp tỉnh của trường đảng trung ương đều là các đồng chí cấp phó bộ, phương diện tiếp đãi không được khinh thường, chúng ta nhanh chóng xử lý vụ việc ở đây rồi quay về gặp mặt sau.
Trương Thanh Vân ngoài miệng thì nói tùy ý nhưng trong lòng rất coi trọng. Hắn đã từng học tập ở trường đảng trung ương, đó không phải là nơi mà các trường đảng địa phương có thể so sánh được, đồng thời cũng hiểu rõ ban học viên cấp tỉnh là như thế nào, các học viên đó phần lớn đều là cán bộ lãnh đạo cao cấp có tương lai nhất trong nước.
Nếu có một ban học viên đến Hoài Dương, điều này rõ ràng là vinh quang rất lớn cho một thành phố cấp tỉnh, Trương Thanh Vân tuyệt đối phải đích thân tiếp đãi. Bây giờ hắn đang ở Hoa Đông, cũng không quá hiểu rõ về tình hình ở thủ đô.
Trương Thanh Vân có thể thấy chuyện Chiêm Giang Huy giữ chức trưởng phòng tổ chức trung ương coi như kết cục đã định. Hai ngày trước phó thủ tướng Liên đã hỏi Trương Thanh Vân về quan hệ với Chiêm Giang Huy, hơn nữa Trương Thanh Vân còn cảm thấy lần này ban học viên cấp tỉnh đến Hoài Dương nghiên cứu có liên quan đến vấn đề Chiêm Giang Huy sắp nhận chức ở phòng tổ chức trung ương.
Tuy cách suy xét như vậy có chút gượng ép, nhưng Trương Thanh Vân thật sự sinh ra một loại cảm giác, có thể nguyên nhân là sự quấy phá của tâm lý nhưng sợ rằng điều này là thật.
- Tút, tút!
Điện thoại vang lên, Trần Thu vội vàng tiếp điện thoại, một lát sau hắn quay đầu nói:
- Bí thư, điện thoại của chủ tịch Xa ở Cảng Thành.
Trương Thanh Vân gật đầu, hắn tiến lên nhận điện thoại rồi vung tay tùy ý, Trần Thu chậm rãi lui ra khỏi phòng làm việc.
Sau khi Trần Thu rời khỏi phòng làm việc thì Trương Thanh Vân nói:
- Chủ tịch Xa, lãnh đạo cũ, tôi vừa đến khách sạn không bao lâu mà hành tung đã bị anh nắm giữ. Tục ngữ nói không có chuyện không lên điện tam bảo, anh có thể biết rõ hành tung của tôi, tất nhiên phải có chuyện, có đúng không?
- Chúng ta đều là người có danh tiếng ở Hoa Đông, tôi cũng không cần phải nắm chặt mới biết hành tung của anh, chỉ cần xem báo là biết được ngay. Nhưng có một vấn đề anh nói rất đúng, tôi tìm anh chính là muốn học hỏi kinh nghiệm. Tôi sẽ đến Lăng Thủy ngay, buổi tối hy vọng có thể dùng cơm với anh, đến lúc đó tôi sẽ hẹn cả bí thư ủy ban kỷ luật, hy vọng có thể tiếp đón anh.
Xa Vĩ nói.
Trương Thanh Vân nhếch môi, hắn cũng vừa lúc có chuyện cần nói với bí thư Đoạn Kiến Bình, sau này sẽ phải làm lớn chuyện ở Hoài Dương, trước tiên phải làm tốt công tác với bí thư Đoạn mới được. Nếu lần này có thể nhận được sự trợ giúp của Đoạn Kiến Bình thì hành trình coi như có thu hoạch.
Bây giờ Xa Vĩ hẹn cả Đoạn Kiến Bình dùng cơm thì phù hợp với toan tính của Trương Thanh Vân. Nhưng hắn trầm ngâm một chút rồi nói:
- Tối nay sợ rằng sẽ không được, tôi phải đến bênh viện thăm hỏi bí thư Tần, hiện nay bí thư Tần đã đổ bệnh, tôi đến Lăng Thủy phải thăm hỏi trước.
- À, điều đó là tất nhiên, tất nhiên rồi. Cũng nhờ anh chuyển lời chúc sức khỏe đến bí thư Tần, mong sao anh ấy nhanh chóng hồi phục. Chúng ta...Như vậy ngày mai bỏ ra chút thời gian gặp mặt được không?
Xa Vĩ nói, giọng điệu có hơi thất lạc nhưng lý do của Trương Thanh Vân rất khó phản bác, hắn cũng không còn biện pháp nào khác. Mặt khác từ sâu trong lòng hắn cũng rất hâm mộ Trương Thanh Vân, bí thư sinh bệnh mà có thể được đến thăm hỏi thì rõ ràng là vinh hạnh lớn.
Xa Vĩ không có vinh hạnh này, hắn chỉ có quan hệ cấp trên cấp dưới với bí thư Tần Vệ Quốc, không có quan hệ cá nhân mà đến thăm bệnh thì không thích hợp.
Trương Thanh Vân ngắt máy mà vẫn nắm chặt điện thoại, bây giờ tình thế đã phát triển, giai đoạn công tác tiếp theo của Hoài Dương nhất định phải được tỉnh ủy giúp đỡ, nếu tỉnh ủy ủng hộ thì sự việc sẽ dễ làm.
Lần này Trương Thanh Vân đến gặp Tần Vệ Quốc chính là muốn tìm kiếm sự ủng hộ, nhưng bây giờ bí thư đang sinh bệnh, chuyện gì cũng khó giải quyết.
Tuy Chu Hướng nói tất cả công tác hằng ngày ở tỉnh ủy đều do bí thư Chu Thủ Tuân phụ trách nhưng Trương Thanh Vân lại đang muốn đả kích khối tư pháp ở Hoài Dương, đánh mạnh vào đám buôn lậu, hắn sợ rằng Chu Thủ Tuân khó thể quyết đoán và làm chủ. Quan trọng là lúc này Trương Thanh Vân không thể bộc lộ suy nghĩ của mình một cách đơn giản. Hắn biết rõ đạo lý vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Cố Nhuận Thu xưng hùng ở Hoài Dương nhiều năm tất nhiên phải có tai mắt và dây mơ rễ má, nếu trước khi ra tay mà sinh ra tin đồn thì hậu quả khó thể dự đoán.
Hơn nữa Cố Nhuận Thu có danh tiếng đầu lĩnh buôn lậu, nhưng chẳng biết có còn những kẻ giống như vậy hay không? Mà sau lưng đám người nà chính là ai? Đây đều là nhân tố khó thể biết, dưới điều kiện mù mờ như vậy thì Trương Thanh Vân không thể không cẩn thận.
Trong phòng bệnh đặc biệt của công an tỉnh, Tần Vệ Quốc đang mặc đồ ngủ nằm trên giường, trên trán đắp khăn ướt, trước giường là một phụ nhân hơn năm mươi, đây chính là bạn già của Tần Vệ Quốc, thường được gọi là dì Hoàng.
Bên cạnh dì Hoàng còn có vài người cả nam lẫn nữ, đây đều là con cháu thế hệ sau, tất cả mọi người đều đang nhìn Tần Vệ Quốc trên giường bệnh, trong phòng rất yên tĩnh.
- Ông đúng là lão già bướng bỉnh, thầy thuốc đã dặn dò năm lần bảy lượt, cần phải nghỉ ngơi cho tốt, không được thức khuya. Nhưng trước nay ông đều xem như gió thổi bên tai, hôm nay đám nhỏ đều có mặt ở đây, ông phải bảo chứng trước mặt chúng nó, sau này phải tuân thủ lời căn dặn của bác sĩ.
Dì Hoàng dùng giọng ai oán nói.
- Được rồi, nói một lần là được, tôi biết bệnh của mình, không có gì đáng quan tâm. Tôi chỉ choáng váng đầu mà thôi, chỉ cần ở lại trong bệnh viện vài ngày thì sẽ tốt hơn. Mà đây cũng không phải lần đầu tiên, chỉ là bệnh cũ, có gì đâu mà đảm bảo?
Tần Vệ Quốc thản nhiên nói.
- Cha, con thấy mẹ nói rất đúng, cha phải bảo trọng thân thể. Hai năm nữa cha sẽ được nghỉ ngơi, sao cứ phải liều mạng như vậy, cha không cho người tuyến dưới có cơ hội sao? Lúc này nên cho bọn họ cơ hội biểu lộ tài hoa.
Mở lời là một người đàn ông nho nhã đeo mắt kính gọng vàng, đây là con trai lớn Tần Tranh của Tần Vệ Quốc, làm công tác nghiên cứu khoa học trong quân đội, trở về một chuyến không phải dễ dàng gì.
Tần Vệ Quốc cười nói:
- Tiểu tử cậu nói gì vậy? Tôi thấy bộ dạng cậu kẹp súng đeo gậy, có phải không được lãnh đạo bộ đội trọng dụng không? Cậu cần phải hiểu, một người một vị trí, thật ra điều này cũng đại biểu trách nhiệm phải gánh vác. Các anh làm những trò phóng vệ tinh này nọ, điều này là trò đùa sao? Lãnh đạo cho anh cơ hội rèn luyện, đây là một loại bảo vệ, xe ra vài năm qua anh cầu tiến có hạn.
Khóe miệng Tần Tranh chợt co quắp, hắn không nói lời nào mà nhìn về phía mẹ. Dì Hoàng tức giận nói;
- Ông này, người khác khuyên mà ông còn trả đũa, như vậy không được, hôm nay chúng tôi không lui bước, phải bắt buộc ông làm bảo chứng.
Lúc này cửa chợt két một tiếng rồi mở ra, Dì Hoàng chợt khựng lại, Chu Hướng từ bên ngoài đi vào, hắn mỉm cười chào hỏi mọi người rồi cung kính nói:
- Bí thư, bí thư Trương Thanh Vân đang đợi ngoài cửa, nói muốn đến thăm bệnh.
- Không gặp, anh không thấy bí thư đang bệnh sao? Lúc này sao có thể bàn công tác?
Dì Hoàng nói.
Lúc này Chu Hướng cảm thấy rất xấu hổ.
- Cho anh ta vào, vừa rồi tiểu Tranh còn nói ta nên cho người trẻ tuổi cơ hội, tôi tiếp nhận lời đề nghị.
Tần Vệ Quốc nói, lão lấy khăn trên trán xuống rồi khẽ ngồi thẳng người lên.
Trương Thanh Vân rất quen thuộc Chu Thủ Tuân, chỉ cần một cuộc điện thoại đơn giản đã có được thời gian ước hẹn cụ thể. Nhưng bí thư Tần đã phát bệnh, dù sao Trương Thanh Vân cũng phải đến thăm hỏi. Trương Thanh Vân cảm thấy vài năm nay Tần Vệ Quốc già lão rất nhanh, đặc biệt là năm nay bí thư đã vài lần sinh bệnh, thân thể ngày càng không tốt.
Trương Thanh Vân công tác ở Hoa Đông một thời gian khá dài, hắn hiểu rõ những khó khăn của bí thư tỉnh ủy Hoa Đông. Tần Vệ Quốc phải tìm đủ mọi cách làm hòa hoãn với các thế lực bên ngoài, vì Hoa Đông mà tạo ra không gian sinh tồn. Đồng thời phải tọa ra thế cục đoàn kết bên trong Hoa Đông, người Hoa Đông trời sinh bài ngoại, cạo ngạo và chủ nghĩa đỉnh núi, dù là như vậy cũng phải có không gian riêng.
Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, Tần Vệ Quốc có thê thay đổi truyền thống của các phe phái Hoa Đông, nhưng Hoa Đông cũng rất khó thích ứng với những thay đổi chính trị vào lúc này. Bây giờ cả nước đều cải cách mà Hoa Đông thì quá đặc biệt, phương diện này người làm lãnh đạo phải có tầm nhìn chiến lược và hành động mạnh mẽ.
Dưới tình huống này mà Tần Vệ Quốc vẫn phải bảo trì tám mặt lung linh thì khó khăn rất lớn. Nhưng lão là nhân vật lợi hại, quan tâm đến tất cả công tác, làm việc gì cũng suy xét chu đáo, thường nâng mạnh mà đánh nhẹ, những vấn đề không tốt đều được được xử lý tương đối tự nhiên.
Với một nhân vật như vậy thì Trương Thanh Vân không thể tưởng nếu không có Tần Vệ Quốc thì Hoa Đông có còn đứng vững như lúc này hay không? Dưới sự quan sát của Trương Thanh Vân thì bây giờ đang ở vào giai đoạn làm tan rã thế lực bản địa của Hoa Đông, quan viên Hoa Đông liên tiếp được di dời khỏi địa phương. Chỉ cần xem xét tình cảnh phó thủ tướng Liên và bí thư Hoàng Hải Lăng Tổ Hồng đến thị sát thì Trương Thanh Vân cũng cảm giác được sự bất mãn của bọn họ với Hoa Đông. Trương Thanh Vân thấy sau khi khu kinh tế Hoàng Hải phát triển mạnh thì Hoa Đông còn muốn bền chắc như thép giống lúc này là hoàn toàn không thể, đến lúc đó không gian sinh tồn của Hoa Đông sẽ nằm ở đâu?
Phe phái ở địa phương là một vấn đề chủ lưu trong chính đàn hiện nay, nhưng Hoa Đông là một địa phương đặc biệt, những nơi khác các phe phái địa phương đều sát nhập vào cả nước, cũng có một vài nơi khá căng thẳng nhưng chẳng đáng là gì. Chỉ có Hoa Đông là quá độc lập, phe phái tập trung nhưng lại có tâm tình bài ngoại trời sinh.
Nếu Hoa Đông là một tỉnh nằm phía tây bắc thì chẳng đáng là gì, cũng chẳng có tiếng tăm. Nhưng sự thật thì Hoa Đông là một tỉnh phát đạt chạy song song với Lĩnh Nam, địa phương như vậy thì cả nước phải nhìn vào chằm chằm, phe phái Hoa Đông ở dưới tình cảnh như vậy còn phát huy được bao năm?
Trương Thanh Vân miêm man suy nghĩ trong chốc lát rồi gọi Trần Thu chuẩn bị vài lễ vật đi thăm hỏi. Trần Thu tiến vào cửa nói:
- Bí thư, vừa nhận được điện thoại của thư ký trưởng Mạc Ngôn Đông, anh ấy nói thị ủy vừa nhận được thông báo, nghe nói ngày mai có một ban học viên cấp tỉnh của trường đảng trung ương xuống Hoài Dương thị sát.
- Anh ấy báo cáo cho bí thư Tiêu, nhưng bí thư Tiêu không có kinh nghiệm xử lý vấn đề này.
Trương Thanh Vân nhíu mày nói:
- Tôi có kinh nghiệm sao? Ban học viên cấp tỉnh của trường đảng trung ương đều là các đồng chí cấp phó bộ, phương diện tiếp đãi không được khinh thường, chúng ta nhanh chóng xử lý vụ việc ở đây rồi quay về gặp mặt sau.
Trương Thanh Vân ngoài miệng thì nói tùy ý nhưng trong lòng rất coi trọng. Hắn đã từng học tập ở trường đảng trung ương, đó không phải là nơi mà các trường đảng địa phương có thể so sánh được, đồng thời cũng hiểu rõ ban học viên cấp tỉnh là như thế nào, các học viên đó phần lớn đều là cán bộ lãnh đạo cao cấp có tương lai nhất trong nước.
Nếu có một ban học viên đến Hoài Dương, điều này rõ ràng là vinh quang rất lớn cho một thành phố cấp tỉnh, Trương Thanh Vân tuyệt đối phải đích thân tiếp đãi. Bây giờ hắn đang ở Hoa Đông, cũng không quá hiểu rõ về tình hình ở thủ đô.
Trương Thanh Vân có thể thấy chuyện Chiêm Giang Huy giữ chức trưởng phòng tổ chức trung ương coi như kết cục đã định. Hai ngày trước phó thủ tướng Liên đã hỏi Trương Thanh Vân về quan hệ với Chiêm Giang Huy, hơn nữa Trương Thanh Vân còn cảm thấy lần này ban học viên cấp tỉnh đến Hoài Dương nghiên cứu có liên quan đến vấn đề Chiêm Giang Huy sắp nhận chức ở phòng tổ chức trung ương.
Tuy cách suy xét như vậy có chút gượng ép, nhưng Trương Thanh Vân thật sự sinh ra một loại cảm giác, có thể nguyên nhân là sự quấy phá của tâm lý nhưng sợ rằng điều này là thật.
- Tút, tút!
Điện thoại vang lên, Trần Thu vội vàng tiếp điện thoại, một lát sau hắn quay đầu nói:
- Bí thư, điện thoại của chủ tịch Xa ở Cảng Thành.
Trương Thanh Vân gật đầu, hắn tiến lên nhận điện thoại rồi vung tay tùy ý, Trần Thu chậm rãi lui ra khỏi phòng làm việc.
Sau khi Trần Thu rời khỏi phòng làm việc thì Trương Thanh Vân nói:
- Chủ tịch Xa, lãnh đạo cũ, tôi vừa đến khách sạn không bao lâu mà hành tung đã bị anh nắm giữ. Tục ngữ nói không có chuyện không lên điện tam bảo, anh có thể biết rõ hành tung của tôi, tất nhiên phải có chuyện, có đúng không?
- Chúng ta đều là người có danh tiếng ở Hoa Đông, tôi cũng không cần phải nắm chặt mới biết hành tung của anh, chỉ cần xem báo là biết được ngay. Nhưng có một vấn đề anh nói rất đúng, tôi tìm anh chính là muốn học hỏi kinh nghiệm. Tôi sẽ đến Lăng Thủy ngay, buổi tối hy vọng có thể dùng cơm với anh, đến lúc đó tôi sẽ hẹn cả bí thư ủy ban kỷ luật, hy vọng có thể tiếp đón anh.
Xa Vĩ nói.
Trương Thanh Vân nhếch môi, hắn cũng vừa lúc có chuyện cần nói với bí thư Đoạn Kiến Bình, sau này sẽ phải làm lớn chuyện ở Hoài Dương, trước tiên phải làm tốt công tác với bí thư Đoạn mới được. Nếu lần này có thể nhận được sự trợ giúp của Đoạn Kiến Bình thì hành trình coi như có thu hoạch.
Bây giờ Xa Vĩ hẹn cả Đoạn Kiến Bình dùng cơm thì phù hợp với toan tính của Trương Thanh Vân. Nhưng hắn trầm ngâm một chút rồi nói:
- Tối nay sợ rằng sẽ không được, tôi phải đến bênh viện thăm hỏi bí thư Tần, hiện nay bí thư Tần đã đổ bệnh, tôi đến Lăng Thủy phải thăm hỏi trước.
- À, điều đó là tất nhiên, tất nhiên rồi. Cũng nhờ anh chuyển lời chúc sức khỏe đến bí thư Tần, mong sao anh ấy nhanh chóng hồi phục. Chúng ta...Như vậy ngày mai bỏ ra chút thời gian gặp mặt được không?
Xa Vĩ nói, giọng điệu có hơi thất lạc nhưng lý do của Trương Thanh Vân rất khó phản bác, hắn cũng không còn biện pháp nào khác. Mặt khác từ sâu trong lòng hắn cũng rất hâm mộ Trương Thanh Vân, bí thư sinh bệnh mà có thể được đến thăm hỏi thì rõ ràng là vinh hạnh lớn.
Xa Vĩ không có vinh hạnh này, hắn chỉ có quan hệ cấp trên cấp dưới với bí thư Tần Vệ Quốc, không có quan hệ cá nhân mà đến thăm bệnh thì không thích hợp.
Trương Thanh Vân ngắt máy mà vẫn nắm chặt điện thoại, bây giờ tình thế đã phát triển, giai đoạn công tác tiếp theo của Hoài Dương nhất định phải được tỉnh ủy giúp đỡ, nếu tỉnh ủy ủng hộ thì sự việc sẽ dễ làm.
Lần này Trương Thanh Vân đến gặp Tần Vệ Quốc chính là muốn tìm kiếm sự ủng hộ, nhưng bây giờ bí thư đang sinh bệnh, chuyện gì cũng khó giải quyết.
Tuy Chu Hướng nói tất cả công tác hằng ngày ở tỉnh ủy đều do bí thư Chu Thủ Tuân phụ trách nhưng Trương Thanh Vân lại đang muốn đả kích khối tư pháp ở Hoài Dương, đánh mạnh vào đám buôn lậu, hắn sợ rằng Chu Thủ Tuân khó thể quyết đoán và làm chủ. Quan trọng là lúc này Trương Thanh Vân không thể bộc lộ suy nghĩ của mình một cách đơn giản. Hắn biết rõ đạo lý vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Cố Nhuận Thu xưng hùng ở Hoài Dương nhiều năm tất nhiên phải có tai mắt và dây mơ rễ má, nếu trước khi ra tay mà sinh ra tin đồn thì hậu quả khó thể dự đoán.
Hơn nữa Cố Nhuận Thu có danh tiếng đầu lĩnh buôn lậu, nhưng chẳng biết có còn những kẻ giống như vậy hay không? Mà sau lưng đám người nà chính là ai? Đây đều là nhân tố khó thể biết, dưới điều kiện mù mờ như vậy thì Trương Thanh Vân không thể không cẩn thận.
Trong phòng bệnh đặc biệt của công an tỉnh, Tần Vệ Quốc đang mặc đồ ngủ nằm trên giường, trên trán đắp khăn ướt, trước giường là một phụ nhân hơn năm mươi, đây chính là bạn già của Tần Vệ Quốc, thường được gọi là dì Hoàng.
Bên cạnh dì Hoàng còn có vài người cả nam lẫn nữ, đây đều là con cháu thế hệ sau, tất cả mọi người đều đang nhìn Tần Vệ Quốc trên giường bệnh, trong phòng rất yên tĩnh.
- Ông đúng là lão già bướng bỉnh, thầy thuốc đã dặn dò năm lần bảy lượt, cần phải nghỉ ngơi cho tốt, không được thức khuya. Nhưng trước nay ông đều xem như gió thổi bên tai, hôm nay đám nhỏ đều có mặt ở đây, ông phải bảo chứng trước mặt chúng nó, sau này phải tuân thủ lời căn dặn của bác sĩ.
Dì Hoàng dùng giọng ai oán nói.
- Được rồi, nói một lần là được, tôi biết bệnh của mình, không có gì đáng quan tâm. Tôi chỉ choáng váng đầu mà thôi, chỉ cần ở lại trong bệnh viện vài ngày thì sẽ tốt hơn. Mà đây cũng không phải lần đầu tiên, chỉ là bệnh cũ, có gì đâu mà đảm bảo?
Tần Vệ Quốc thản nhiên nói.
- Cha, con thấy mẹ nói rất đúng, cha phải bảo trọng thân thể. Hai năm nữa cha sẽ được nghỉ ngơi, sao cứ phải liều mạng như vậy, cha không cho người tuyến dưới có cơ hội sao? Lúc này nên cho bọn họ cơ hội biểu lộ tài hoa.
Mở lời là một người đàn ông nho nhã đeo mắt kính gọng vàng, đây là con trai lớn Tần Tranh của Tần Vệ Quốc, làm công tác nghiên cứu khoa học trong quân đội, trở về một chuyến không phải dễ dàng gì.
Tần Vệ Quốc cười nói:
- Tiểu tử cậu nói gì vậy? Tôi thấy bộ dạng cậu kẹp súng đeo gậy, có phải không được lãnh đạo bộ đội trọng dụng không? Cậu cần phải hiểu, một người một vị trí, thật ra điều này cũng đại biểu trách nhiệm phải gánh vác. Các anh làm những trò phóng vệ tinh này nọ, điều này là trò đùa sao? Lãnh đạo cho anh cơ hội rèn luyện, đây là một loại bảo vệ, xe ra vài năm qua anh cầu tiến có hạn.
Khóe miệng Tần Tranh chợt co quắp, hắn không nói lời nào mà nhìn về phía mẹ. Dì Hoàng tức giận nói;
- Ông này, người khác khuyên mà ông còn trả đũa, như vậy không được, hôm nay chúng tôi không lui bước, phải bắt buộc ông làm bảo chứng.
Lúc này cửa chợt két một tiếng rồi mở ra, Dì Hoàng chợt khựng lại, Chu Hướng từ bên ngoài đi vào, hắn mỉm cười chào hỏi mọi người rồi cung kính nói:
- Bí thư, bí thư Trương Thanh Vân đang đợi ngoài cửa, nói muốn đến thăm bệnh.
- Không gặp, anh không thấy bí thư đang bệnh sao? Lúc này sao có thể bàn công tác?
Dì Hoàng nói.
Lúc này Chu Hướng cảm thấy rất xấu hổ.
- Cho anh ta vào, vừa rồi tiểu Tranh còn nói ta nên cho người trẻ tuổi cơ hội, tôi tiếp nhận lời đề nghị.
Tần Vệ Quốc nói, lão lấy khăn trên trán xuống rồi khẽ ngồi thẳng người lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.