Chương 1017: Nghị Giang Nam quá nhỏ, không thể cho vào hai hổ.
Tịch Mịch Độc Nam Hoa
09/04/2013
Cũng vì nguyên nhân như vậy mà những ngày gần đây Trương Thanh Vân liên lạc rất chặt với Quách Tuyết Phương và Nghê Thu Nguyệt, trước nay hai người đều là những đại biểu cho các thế lực ở Giang Nam, tất nhiên cả hai là những nhân tuyển tốt nhất để đặt câu hỏi.
Quách Tuyết Phương nhạy cảm ý thức được có chuyện sắp phát sinh, nàng hao tổn rất nhiều tâm tư để thuyết phục Trương Thanh Vân, chỉ hy vọng hắn không nên cố chấp như vậy. Trương Thanh Vân nói với nàng:
- Tuyết Phương, em không cần nghĩ nhiều, lần này chúng phủ tổ chức hội nghị chuyên đề về Giang Nam, anh bị yêu cầu phải tham gia. Anh phán đoán hội nghị thế này được mở ra vì trung ương rất thận trọng với vấn đề Giang Nam.
- Một hội nghị như vậy có thủ tướng Đỗ đến tham gia, em nói xem, anh có nên làm việc nghiêm túc hay không?
Quách Tuyết Phương nghe thấy Trương Thanh Vân nói như vậy thì cũng chỉ biết thở dài:
- Nếu là như vậy thì đúng là không có biện pháp.
- Nhưng em nghe nói trong danh sách đề cử của trung ương lần này có người quen cũ của anh, anh biết không?
Trương Thanh Vân có chút sững sốt:
- Anh cũng không biết, nếu nói về tin tức thì anh không bằng em.
Quách Tuyết Phương cười khanh khách nói:
- Anh đúng là, thế nào? Cuối cùng cũng có một số việc chịu thua rồi sao? Được, em nói cho anh biết, nghe nói lân này còn có một người được đề cử chính là Âu Đan ở Hoàng Hải, khi cô ấy đến Hoa Đông là thủ trưởng của anh phải không? Tất nhiên sẽ còn có những nhân tuyển khác, nhưng em chỉ biết người này mà thôi.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân vẫn trầm tĩnh như nước, những tin tức như thế này đối với hắn sẽ không tạo ra bất kỳ ảnh hưởng gì. Nếu đúng như lời nói của Quách Tuyết Phương thì Âu Đan cũng là một đối thủ mạnh mẽ. Dù Âu Đan không thể đứng vững ở Hoa Đông, nhưng người nào cũng biết nàng không sai.'
Khi nói đến năng lực và lòng dạ thì Âu Đan tuyệt đối là nhân vật lợi hại mà Trương Thanh Vân đã từng được gặp. Xem ra lần này trung ương bỏ rất nhiều tâm tư lên vấn đề Giang Nam, không biết ngoài Âu Đan thì còn ai khác?
Trương Thanh Vân hít vào một hơi thật sâu, một cảm giác tranh đấu chậm rãi bùng lên trong lòng. Người đấu với người thường làm nhau cùng phát triển, hắn đôi khi cảm thấy mình thích hợp với cạnh tranh, trong lúc tranh đấu thì con người mới đi lên. Hơn nữa được cạnh tranh với một đối thủ mạnh như Âu Đan, Trương Thanh Vân không những chẳng sợ mà còn thấy hưng phấn.
Nghê Thu Nguyệt không giống như Quách Tuyết Phương, người phụ nữ này gần đây luôn hưởng thụ cuộc sống, nàng đã xác định sẽ đặt bản doanh ở Hoa Đông, nhưng thật ra phần lớn thời gian đều ở nước ngoài.
Không thể nghi ngờ, phụ nữ là người mẹ rất có chức trách, từ khi có con thì nàng luôn đặt hết mọi thứ lên người con, cả ngày chỉ nghĩ làm sao cho con được giáo dục tốt, cho con có tương lai, biểu hiện triệt để khía cạnh của người làm mẹ.
Tất nhiên Nghê Thu Nguyệt vẫn có tình cảm sâu sắc với Trương Thanh Vân, nàng là một người phụ nữ ngoài Triệu Giai Ngọc luôn coi Trương Thanh Vân là chồng. Trương Thanh Vân hỏi về vấn đề ở Giang Nam thì nàng nói không dứt, vì thế mà Trương Thanh Vân biết rõ tất cả những gì Cao gia đã làm gần đây ở Giang Nam.
Nhờ sự giúp đỡ của Quách Tuyết Phương và Nghê Thu Nguyệt mà Trương Thanh Vân đã hiểu sâu về tình hình Giang Nam, sau khi trải qua vài ngày cố gắng thì cuối cùng cũng tìm được cảm giác của chiếc ghế chủ tịch tỉnh Giang Nam. Dù chỉ là lý luận suông nhưng ít ra cũng có không gian bộc lộ, đồng thời hắn cũng tin tưởng mình sẽ được đến Giang Nam... ....
Món ăn nhà họ Đàm vốn nổi tiếng ở thủ đô, thường thì muốn ăn phải điện thoại đặt trước, hơn nữa nếu không phải là khách quen thì rất khó đặt món.
Trương Thanh Vân cũng không chú ý nhiều lắm đến vấn đề ăn uống, vì vậy cũng có ít lực ảnh hưởng đến những vấn đề này. Hơn nữa hắn cũng chưa từng nghĩ rằng muốn ăn uống cũng phải khó khăn như vậy.
Thật ra Trương Thanh Vân thấy những món ăn ngon và nổi tiếng thì người theo đuổi cũng có mặt mũi, những quán cơm có danh tiếng thường do người khác nâng lên. Hơn nữa những nhà kinh doanh ăn uống thường không chỉ giỏi tay nghề, hơn nữa còn nắm chắc tính tình của khách hàng.
Những người này thường làm cho các vị khách cảm nhận được những hưởng thụ mà những kẻ khác trên thế giới khó thể có được, thỏa mãn hư vinh so sánh và ganh đua của người khác, cũng vì nguyên nhân như vậy mà những món ăn như vậy mới nóng sốt.
Tất nhiên Trương Thanh Vân cũng không có mâu thuẫn với vấn đề này, khác biệt hắn còn khâm phục những ông chủ quán ăn như vậy, bọn họ rõ ràng đều là những người hiểu rõ nhân tình.
Túc Nhất Tiêu về thủ đô, vị chủ tịch một tỉnh nổi tiếng ở Trung Nguyên về thủ đô, việc đầu tiên cần làm chính là mời Trương Thanh Vân đến ăn ở quán cơm nhà họ Đàm. Thật ra đây là một nhà hàng khá yên tĩnh, có thể thấy Túc Nhất Tiêu cũng không muốn để nhiều người biết được mình muốn mời Trương Thanh Vân dùng cơm.
Trương Thanh Vân tất nhiên vui vẻ nhận lời mời dùng cơm của Túc Nhất Tiêu, phải biết rằng vị chủ tịch Túc nào sợ rằng sẽ trở thành bí thư tỉnh ủy Giang Nam, tất nhiên đây chỉ là lời đồn, chưa có định luận về kết quả cụ thể, nhưng khả năng này vẫn tính là rất lớn.
Nếu Túc Nhất Tiêu có thể trở thành bí thư tỉnh ủy Giang Nam, như vậy Trương Thanh Vân xuống Giang Nam sẽ là cấp dưới, hai bên bắt tay thống trị Giang Nam thì sẽ rất tốt.
Dù Túc Nhất Tiêu hay Trương Thanh Vân đều là nhân tài khó kiếm, hơn nữa quan hệ giữa hai người lại rất sâu, đồng thời cả hai đều có tính nguyên tắc, vì vậy hợp tác là không có vấn đề. Hơn nữa hai người đều là kẻ tâm cao khí ngạo, bọn họ ở Giang Nam sẽ cố gắng thay đổi cục diện, sẽ đưa Giang Nam phát triển thành một tỉnh đứng đầu Trung Nguyên.
Tất nhiên nếu nói về tình hình trước mắt thì đây chỉ là một nguyện vọng tốt đẹp, kết quả cuối cùng thế nào cũng không phải hai người bọn họ có thể quyết định.
Túc Nhất Tiêu gặp mặt Trương Thanh Vân với tâm tình rất tốt, khi hai người bắt tay thì hắn dùng sức khá mạnh, hắn nói:
- Thanh Vân, đồng chí Thanh Vân, gần đây tôi xem thiên tượng, cảm thấy cậu tám phần sẽ xuống Trung Nguyên. Nếu như vậy thì quá hay, tôi và cậu sẽ tung hoành ngang dọc ở Trung Nguyên, tôi cũng không còn tịch mịch.
- Cuồng vọng.
Trương Thanh Vân tức giận nói:
- Lời này của anh chỉ nên nói ở đây, anh dám nói ra ngoài sao?
Túc Nhất Tiêu nở nụ cười xấu hổ, hắn khoát tay nói:
- Họa từ miệng mà ra, gần đây thật ra tôi luôn khách khí với Giang Nam. Bây giờ thì tốt, đám người tung tin đồn bên ngoài rõ ràng sợ thiên hạ không loạn, những lời đồn của bọn họ rõ ràng làm tôi đắc tội hoàn toàn với các đồng chí ở Giang Nam.
Trương Thanh Vân nhìn Túc Nhất Tiêu, hắn hừ lạnh một tiếng:
- Anh Túc, muốn giải quyết vấn đề thì khó thể làm người hiền lành, tôi thấy đắc tội với người cũng không phải là chuyện xấu, bây giờ Giang Nam đang thiếu một bí thư mặt sắt, như anh thật sự rất tốt.
Túc Nhất Tiêu có chút sững sốt, ngay sau đó hắn lại cười rộ lên:
- Không nói đến vấn đề này, không nói đến điều này, ngồi thôi, hôm nay tôi và cậu uống vài ly.
Có thể thấy ông chủ nhà hàng này có vài phần quen thuộc với Túc Nhất Tiêu, trong lúc đưa món ăn lên thì ông chủ cũng nói chuyện vài lời với hắn.
Túc Nhất Tiêu giới thiệu Trương Thanh Vân cho ông chủ Đàm, chỉ cần nhìn qua thì biết ông chủ Đàm cũng là người gặp qua nhiều tình cảnh lớn, ứng đối rất tốt với Túc Nhất Tiêu và Trương Thanh Vân, bộ dạng không kiêu ngạo không xu nịnh. Trương Thanh Vân thầm gật đầu.
Thật ra trong mắt ông chủ Đàm thì Túc Nhất Tiêu và Trương Thanh Vân là hai vị khách rất giỏi, lão cũng không còn trẻ, nếu là khách nhân tầm thường thì lão sẽ căn bản không cần đích thân đi đến. Nhưng lão cũng là người thạo nhân tình, dù không biết gì cũng không ghi lên mặt, phải kết giao với đại nhân vật như thế nào, đây chính là bãn lĩnh riêng của từng người làm ăn.
- Thanh Vân, nói thật với cậu, cá nhân tôi cũng không muốn đến Giang Nam... ....
Túc Nhất Tiêu nói, lúc này hai người đã qua ba vòng rượu, vẻ mặt Trương Thanh Vân không đổi nhưng Túc Nhất Tiêu đã có chút men say. Hắn dừng lại một chút rồi với Trương Thanh Vân:
- Cậu nói xem, cậu nghĩ vì sao tôi không muốn đến Giang Nam.
Trương Thanh Vân nhìn Túc Nhất Tiêu đang có chút men say mà không trả lời ngay, hắn biết Túc Nhất Tiêu không phải nhân vật tầm thường, vì vậy mỗi lời nói đều có ý nghĩa sâu sắc, cũng không nên nghe ý nghĩ mặt ngoài.
Trương Thanh Vân trầm ngâm một chút cũng không phát hiện ra ý nghĩ của Túc Nhất Tiêu, vì vậy hắn nói:
- Bây giờ anh đang thuận buồn xuôi gió ở Giang Bắc, vào thời điểm này sao lại sang Giang Nam tiếp nhận tình cảnh rối loạn? Đừng nói là anh không muốn, bây giờ cũng có không biết bao người đang trốn Giang Nam như ôn thần.
Túc Nhất Tiêu dùng ánh mắt như cười như không nhìn Trương Thanh Vân, hắn nói:
- Còn cậu?
Trương Thanh Vân có chút sững sốt, hắn vô thức sờ lên mũi nói:
- Tôi không thể so với anh, tôi... ....
- Ha ha!
Túc Nhất Tiêu cười ha hả, hắn cắt ngang lời Trương Thanh Vân rồi nói:
- Cục diện Giang Nam bâ giờ rất không xong, chúng ta thân là cán bộ cao cấp của đảng, nếu được tổ chức ủy thác trách nhiệm vào lúc lâm nguy, như vậy tuyệt đối là vinh dự, nào có thể kén cá chọn canh?
- Cậu nói không sai, bây giờ tôi đang xuôi chèo mát mái ở Giang Bắc, nhưng cục diện Giang Nam, không xong, tôi sẽ không đi sao? Chỉ có những người tầm mắt hạn hẹp mới không đi, Trương Thanh Vân cậu không né tránh, chẳng lẽ tôi lại ghét bỏ Giang Nam?
Túc Nhất Tiêu nói rất khí thế, lời nói bức người, hắn nói xong thì cũng cạn sạch ly rượu giống như có cảm giác nghiện, sa đó lại nói:
- Nguyên nhân tôi không muốn đến Giang Nam chính là cậu, Giang Nam quá nhỏ, không thể chứa được tôi và cậu.
- Tôi tin sự việc ở Giang Nam chỉ cần một người là đủ, tôi đã có thành tích ở Giang Bắc. Nói thật, nếu nói từ gốc rễ thì Giang Bắc và Giang Nam chênh lệch không quá lớn, Giang Nam hay Giang Bắc đều có điều kiện rất tốt, tôi và cậu đều bỏ ra bản lĩnh để đánh giá một phen, tôi muốn xem hai vùng bắc nam sống mái với nhau.
Trương Thanh Vân nghe Túc Nhất Tiêu nói như vậy thì tâm tình cũng bừng bừng, trong lòng thầm mắng Túc Nhất Tiêu ngông cuồng, đồng thời cũng có khí độ thuyết phục chính mình. Người này không hổ danh là người đàn ông tây bắc, nói chuyện rất sảng khoái. Trương Thanh Vân không biết mình có may mắn khi được Túc Nhất Tiêu để mắt như vậy hay không, nhưng thiên hạ này cũng khó tìm được người ngông cuồng như Túc Nhất Tiêu, nhưng tìm được người Túc Nhất Tiêu để mắt đến cũng rất khó.
Thật ra Trương Thanh Vân cũng không hiểu hoàn toàn về Túc Nhất Tiêu, người này nếu không cuồng sẽ khong đi đến địa vị hiện tại, hắn là người cuồng từ trong xương tủy, bình thường chẳng qua chỉ cười hì hì dấu giếm mà thôi.
Nhưng khi đối diện với Trương Thanh Vân thì Túc Nhất Tiêu mới biểu hiện ra sự phóng đãng trong lòng, nếu nói đến nguyên nhân thì hai người là bạn, giao tình rất sâu. Nếu xét về phương diện khác, tuy độ tuổi hai người có sự chênh lệch nhưng trên cơ bản sẽ đều là cán bộ đứng đầu tỉnh, trong lòng Túc Nhất Tiêu đã xem Trương Thanh Vân là đối tượng cạnh tranh.
Trên người Trương Thanh Vân có rất nhiều vầng hào quang, có nhiều phương diện mà Túc Nhất Tiêu nghĩ rằng mình khó với tới. Nhưng dù sao Túc Nhất Tiêu cũng là người tâm cao khí ngạo, dễ để hắn tâm phục khẩu phục Trương Thanh Vân sao?
Túc Nhất Tiêu là một người quang minh, nhưng thực chất cũng có chút che giấu với một người bạn như Trương Thanh Vân. Thật ra hắn đã sớm nghĩ Trương Thanh Vân xuống Giang Nam, hắn ở Giang Bắc, hai người đều dùng hết tài hoa để đánh giá một phen, dù bây giờ đánh giá vẫn có hơi khập khiễng, nhưng có còn hơn không.
Tất nhiên Túc Nhất Tiêu nói ra những lời này cũng có ý muốn kích thích Trương Thanh Vân, dù sao cục diện Giang Nam cũng rất phức tạp, dù ai tiếp nhận cũng khó thể dễ dàng phát triển. Bây giờ hắn kích thích chính là muốn trợ giúp Trương Thanh Vân, nếu Trương Thanh Vân có thể xuống Giang Nam, như vậy trong lòng sẽ có cảm giác hiếu thắng, tất nhiên suy xét vấn đề sẽ rất mạnh, đồng thời công tác cũng phát triển nhanh chóng.
Trên thế giới này đông lực cầu tiến duy nhất của con người chính là cạnh tranh
Quách Tuyết Phương nhạy cảm ý thức được có chuyện sắp phát sinh, nàng hao tổn rất nhiều tâm tư để thuyết phục Trương Thanh Vân, chỉ hy vọng hắn không nên cố chấp như vậy. Trương Thanh Vân nói với nàng:
- Tuyết Phương, em không cần nghĩ nhiều, lần này chúng phủ tổ chức hội nghị chuyên đề về Giang Nam, anh bị yêu cầu phải tham gia. Anh phán đoán hội nghị thế này được mở ra vì trung ương rất thận trọng với vấn đề Giang Nam.
- Một hội nghị như vậy có thủ tướng Đỗ đến tham gia, em nói xem, anh có nên làm việc nghiêm túc hay không?
Quách Tuyết Phương nghe thấy Trương Thanh Vân nói như vậy thì cũng chỉ biết thở dài:
- Nếu là như vậy thì đúng là không có biện pháp.
- Nhưng em nghe nói trong danh sách đề cử của trung ương lần này có người quen cũ của anh, anh biết không?
Trương Thanh Vân có chút sững sốt:
- Anh cũng không biết, nếu nói về tin tức thì anh không bằng em.
Quách Tuyết Phương cười khanh khách nói:
- Anh đúng là, thế nào? Cuối cùng cũng có một số việc chịu thua rồi sao? Được, em nói cho anh biết, nghe nói lân này còn có một người được đề cử chính là Âu Đan ở Hoàng Hải, khi cô ấy đến Hoa Đông là thủ trưởng của anh phải không? Tất nhiên sẽ còn có những nhân tuyển khác, nhưng em chỉ biết người này mà thôi.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân vẫn trầm tĩnh như nước, những tin tức như thế này đối với hắn sẽ không tạo ra bất kỳ ảnh hưởng gì. Nếu đúng như lời nói của Quách Tuyết Phương thì Âu Đan cũng là một đối thủ mạnh mẽ. Dù Âu Đan không thể đứng vững ở Hoa Đông, nhưng người nào cũng biết nàng không sai.'
Khi nói đến năng lực và lòng dạ thì Âu Đan tuyệt đối là nhân vật lợi hại mà Trương Thanh Vân đã từng được gặp. Xem ra lần này trung ương bỏ rất nhiều tâm tư lên vấn đề Giang Nam, không biết ngoài Âu Đan thì còn ai khác?
Trương Thanh Vân hít vào một hơi thật sâu, một cảm giác tranh đấu chậm rãi bùng lên trong lòng. Người đấu với người thường làm nhau cùng phát triển, hắn đôi khi cảm thấy mình thích hợp với cạnh tranh, trong lúc tranh đấu thì con người mới đi lên. Hơn nữa được cạnh tranh với một đối thủ mạnh như Âu Đan, Trương Thanh Vân không những chẳng sợ mà còn thấy hưng phấn.
Nghê Thu Nguyệt không giống như Quách Tuyết Phương, người phụ nữ này gần đây luôn hưởng thụ cuộc sống, nàng đã xác định sẽ đặt bản doanh ở Hoa Đông, nhưng thật ra phần lớn thời gian đều ở nước ngoài.
Không thể nghi ngờ, phụ nữ là người mẹ rất có chức trách, từ khi có con thì nàng luôn đặt hết mọi thứ lên người con, cả ngày chỉ nghĩ làm sao cho con được giáo dục tốt, cho con có tương lai, biểu hiện triệt để khía cạnh của người làm mẹ.
Tất nhiên Nghê Thu Nguyệt vẫn có tình cảm sâu sắc với Trương Thanh Vân, nàng là một người phụ nữ ngoài Triệu Giai Ngọc luôn coi Trương Thanh Vân là chồng. Trương Thanh Vân hỏi về vấn đề ở Giang Nam thì nàng nói không dứt, vì thế mà Trương Thanh Vân biết rõ tất cả những gì Cao gia đã làm gần đây ở Giang Nam.
Nhờ sự giúp đỡ của Quách Tuyết Phương và Nghê Thu Nguyệt mà Trương Thanh Vân đã hiểu sâu về tình hình Giang Nam, sau khi trải qua vài ngày cố gắng thì cuối cùng cũng tìm được cảm giác của chiếc ghế chủ tịch tỉnh Giang Nam. Dù chỉ là lý luận suông nhưng ít ra cũng có không gian bộc lộ, đồng thời hắn cũng tin tưởng mình sẽ được đến Giang Nam... ....
Món ăn nhà họ Đàm vốn nổi tiếng ở thủ đô, thường thì muốn ăn phải điện thoại đặt trước, hơn nữa nếu không phải là khách quen thì rất khó đặt món.
Trương Thanh Vân cũng không chú ý nhiều lắm đến vấn đề ăn uống, vì vậy cũng có ít lực ảnh hưởng đến những vấn đề này. Hơn nữa hắn cũng chưa từng nghĩ rằng muốn ăn uống cũng phải khó khăn như vậy.
Thật ra Trương Thanh Vân thấy những món ăn ngon và nổi tiếng thì người theo đuổi cũng có mặt mũi, những quán cơm có danh tiếng thường do người khác nâng lên. Hơn nữa những nhà kinh doanh ăn uống thường không chỉ giỏi tay nghề, hơn nữa còn nắm chắc tính tình của khách hàng.
Những người này thường làm cho các vị khách cảm nhận được những hưởng thụ mà những kẻ khác trên thế giới khó thể có được, thỏa mãn hư vinh so sánh và ganh đua của người khác, cũng vì nguyên nhân như vậy mà những món ăn như vậy mới nóng sốt.
Tất nhiên Trương Thanh Vân cũng không có mâu thuẫn với vấn đề này, khác biệt hắn còn khâm phục những ông chủ quán ăn như vậy, bọn họ rõ ràng đều là những người hiểu rõ nhân tình.
Túc Nhất Tiêu về thủ đô, vị chủ tịch một tỉnh nổi tiếng ở Trung Nguyên về thủ đô, việc đầu tiên cần làm chính là mời Trương Thanh Vân đến ăn ở quán cơm nhà họ Đàm. Thật ra đây là một nhà hàng khá yên tĩnh, có thể thấy Túc Nhất Tiêu cũng không muốn để nhiều người biết được mình muốn mời Trương Thanh Vân dùng cơm.
Trương Thanh Vân tất nhiên vui vẻ nhận lời mời dùng cơm của Túc Nhất Tiêu, phải biết rằng vị chủ tịch Túc nào sợ rằng sẽ trở thành bí thư tỉnh ủy Giang Nam, tất nhiên đây chỉ là lời đồn, chưa có định luận về kết quả cụ thể, nhưng khả năng này vẫn tính là rất lớn.
Nếu Túc Nhất Tiêu có thể trở thành bí thư tỉnh ủy Giang Nam, như vậy Trương Thanh Vân xuống Giang Nam sẽ là cấp dưới, hai bên bắt tay thống trị Giang Nam thì sẽ rất tốt.
Dù Túc Nhất Tiêu hay Trương Thanh Vân đều là nhân tài khó kiếm, hơn nữa quan hệ giữa hai người lại rất sâu, đồng thời cả hai đều có tính nguyên tắc, vì vậy hợp tác là không có vấn đề. Hơn nữa hai người đều là kẻ tâm cao khí ngạo, bọn họ ở Giang Nam sẽ cố gắng thay đổi cục diện, sẽ đưa Giang Nam phát triển thành một tỉnh đứng đầu Trung Nguyên.
Tất nhiên nếu nói về tình hình trước mắt thì đây chỉ là một nguyện vọng tốt đẹp, kết quả cuối cùng thế nào cũng không phải hai người bọn họ có thể quyết định.
Túc Nhất Tiêu gặp mặt Trương Thanh Vân với tâm tình rất tốt, khi hai người bắt tay thì hắn dùng sức khá mạnh, hắn nói:
- Thanh Vân, đồng chí Thanh Vân, gần đây tôi xem thiên tượng, cảm thấy cậu tám phần sẽ xuống Trung Nguyên. Nếu như vậy thì quá hay, tôi và cậu sẽ tung hoành ngang dọc ở Trung Nguyên, tôi cũng không còn tịch mịch.
- Cuồng vọng.
Trương Thanh Vân tức giận nói:
- Lời này của anh chỉ nên nói ở đây, anh dám nói ra ngoài sao?
Túc Nhất Tiêu nở nụ cười xấu hổ, hắn khoát tay nói:
- Họa từ miệng mà ra, gần đây thật ra tôi luôn khách khí với Giang Nam. Bây giờ thì tốt, đám người tung tin đồn bên ngoài rõ ràng sợ thiên hạ không loạn, những lời đồn của bọn họ rõ ràng làm tôi đắc tội hoàn toàn với các đồng chí ở Giang Nam.
Trương Thanh Vân nhìn Túc Nhất Tiêu, hắn hừ lạnh một tiếng:
- Anh Túc, muốn giải quyết vấn đề thì khó thể làm người hiền lành, tôi thấy đắc tội với người cũng không phải là chuyện xấu, bây giờ Giang Nam đang thiếu một bí thư mặt sắt, như anh thật sự rất tốt.
Túc Nhất Tiêu có chút sững sốt, ngay sau đó hắn lại cười rộ lên:
- Không nói đến vấn đề này, không nói đến điều này, ngồi thôi, hôm nay tôi và cậu uống vài ly.
Có thể thấy ông chủ nhà hàng này có vài phần quen thuộc với Túc Nhất Tiêu, trong lúc đưa món ăn lên thì ông chủ cũng nói chuyện vài lời với hắn.
Túc Nhất Tiêu giới thiệu Trương Thanh Vân cho ông chủ Đàm, chỉ cần nhìn qua thì biết ông chủ Đàm cũng là người gặp qua nhiều tình cảnh lớn, ứng đối rất tốt với Túc Nhất Tiêu và Trương Thanh Vân, bộ dạng không kiêu ngạo không xu nịnh. Trương Thanh Vân thầm gật đầu.
Thật ra trong mắt ông chủ Đàm thì Túc Nhất Tiêu và Trương Thanh Vân là hai vị khách rất giỏi, lão cũng không còn trẻ, nếu là khách nhân tầm thường thì lão sẽ căn bản không cần đích thân đi đến. Nhưng lão cũng là người thạo nhân tình, dù không biết gì cũng không ghi lên mặt, phải kết giao với đại nhân vật như thế nào, đây chính là bãn lĩnh riêng của từng người làm ăn.
- Thanh Vân, nói thật với cậu, cá nhân tôi cũng không muốn đến Giang Nam... ....
Túc Nhất Tiêu nói, lúc này hai người đã qua ba vòng rượu, vẻ mặt Trương Thanh Vân không đổi nhưng Túc Nhất Tiêu đã có chút men say. Hắn dừng lại một chút rồi với Trương Thanh Vân:
- Cậu nói xem, cậu nghĩ vì sao tôi không muốn đến Giang Nam.
Trương Thanh Vân nhìn Túc Nhất Tiêu đang có chút men say mà không trả lời ngay, hắn biết Túc Nhất Tiêu không phải nhân vật tầm thường, vì vậy mỗi lời nói đều có ý nghĩa sâu sắc, cũng không nên nghe ý nghĩ mặt ngoài.
Trương Thanh Vân trầm ngâm một chút cũng không phát hiện ra ý nghĩ của Túc Nhất Tiêu, vì vậy hắn nói:
- Bây giờ anh đang thuận buồn xuôi gió ở Giang Bắc, vào thời điểm này sao lại sang Giang Nam tiếp nhận tình cảnh rối loạn? Đừng nói là anh không muốn, bây giờ cũng có không biết bao người đang trốn Giang Nam như ôn thần.
Túc Nhất Tiêu dùng ánh mắt như cười như không nhìn Trương Thanh Vân, hắn nói:
- Còn cậu?
Trương Thanh Vân có chút sững sốt, hắn vô thức sờ lên mũi nói:
- Tôi không thể so với anh, tôi... ....
- Ha ha!
Túc Nhất Tiêu cười ha hả, hắn cắt ngang lời Trương Thanh Vân rồi nói:
- Cục diện Giang Nam bâ giờ rất không xong, chúng ta thân là cán bộ cao cấp của đảng, nếu được tổ chức ủy thác trách nhiệm vào lúc lâm nguy, như vậy tuyệt đối là vinh dự, nào có thể kén cá chọn canh?
- Cậu nói không sai, bây giờ tôi đang xuôi chèo mát mái ở Giang Bắc, nhưng cục diện Giang Nam, không xong, tôi sẽ không đi sao? Chỉ có những người tầm mắt hạn hẹp mới không đi, Trương Thanh Vân cậu không né tránh, chẳng lẽ tôi lại ghét bỏ Giang Nam?
Túc Nhất Tiêu nói rất khí thế, lời nói bức người, hắn nói xong thì cũng cạn sạch ly rượu giống như có cảm giác nghiện, sa đó lại nói:
- Nguyên nhân tôi không muốn đến Giang Nam chính là cậu, Giang Nam quá nhỏ, không thể chứa được tôi và cậu.
- Tôi tin sự việc ở Giang Nam chỉ cần một người là đủ, tôi đã có thành tích ở Giang Bắc. Nói thật, nếu nói từ gốc rễ thì Giang Bắc và Giang Nam chênh lệch không quá lớn, Giang Nam hay Giang Bắc đều có điều kiện rất tốt, tôi và cậu đều bỏ ra bản lĩnh để đánh giá một phen, tôi muốn xem hai vùng bắc nam sống mái với nhau.
Trương Thanh Vân nghe Túc Nhất Tiêu nói như vậy thì tâm tình cũng bừng bừng, trong lòng thầm mắng Túc Nhất Tiêu ngông cuồng, đồng thời cũng có khí độ thuyết phục chính mình. Người này không hổ danh là người đàn ông tây bắc, nói chuyện rất sảng khoái. Trương Thanh Vân không biết mình có may mắn khi được Túc Nhất Tiêu để mắt như vậy hay không, nhưng thiên hạ này cũng khó tìm được người ngông cuồng như Túc Nhất Tiêu, nhưng tìm được người Túc Nhất Tiêu để mắt đến cũng rất khó.
Thật ra Trương Thanh Vân cũng không hiểu hoàn toàn về Túc Nhất Tiêu, người này nếu không cuồng sẽ khong đi đến địa vị hiện tại, hắn là người cuồng từ trong xương tủy, bình thường chẳng qua chỉ cười hì hì dấu giếm mà thôi.
Nhưng khi đối diện với Trương Thanh Vân thì Túc Nhất Tiêu mới biểu hiện ra sự phóng đãng trong lòng, nếu nói đến nguyên nhân thì hai người là bạn, giao tình rất sâu. Nếu xét về phương diện khác, tuy độ tuổi hai người có sự chênh lệch nhưng trên cơ bản sẽ đều là cán bộ đứng đầu tỉnh, trong lòng Túc Nhất Tiêu đã xem Trương Thanh Vân là đối tượng cạnh tranh.
Trên người Trương Thanh Vân có rất nhiều vầng hào quang, có nhiều phương diện mà Túc Nhất Tiêu nghĩ rằng mình khó với tới. Nhưng dù sao Túc Nhất Tiêu cũng là người tâm cao khí ngạo, dễ để hắn tâm phục khẩu phục Trương Thanh Vân sao?
Túc Nhất Tiêu là một người quang minh, nhưng thực chất cũng có chút che giấu với một người bạn như Trương Thanh Vân. Thật ra hắn đã sớm nghĩ Trương Thanh Vân xuống Giang Nam, hắn ở Giang Bắc, hai người đều dùng hết tài hoa để đánh giá một phen, dù bây giờ đánh giá vẫn có hơi khập khiễng, nhưng có còn hơn không.
Tất nhiên Túc Nhất Tiêu nói ra những lời này cũng có ý muốn kích thích Trương Thanh Vân, dù sao cục diện Giang Nam cũng rất phức tạp, dù ai tiếp nhận cũng khó thể dễ dàng phát triển. Bây giờ hắn kích thích chính là muốn trợ giúp Trương Thanh Vân, nếu Trương Thanh Vân có thể xuống Giang Nam, như vậy trong lòng sẽ có cảm giác hiếu thắng, tất nhiên suy xét vấn đề sẽ rất mạnh, đồng thời công tác cũng phát triển nhanh chóng.
Trên thế giới này đông lực cầu tiến duy nhất của con người chính là cạnh tranh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.