Chương 1014: Nhân tuyển vị trí chủ tịch tỉnh Giang Nam.
Tịch Mịch Độc Nam Hoa
09/04/2013
Trương Thanh Vân chợt kinh hoàng, hắn nhìn Triệu Truyền, lúc này Triệu Truyền cũng cười nói:
- Thanh Vân, chỉ cần cậu tình nguyện đến Giang Nam, Tứ thúc nói với tôi, mọi người sẽ ủng hộ. Nếu lần này trung ương muốn điều chỉnh ban ngành Giang Nam, cậu đến Giang Nam là lựa chọn thích hợp nhất.
Trương Thanh Vân thầm nhíu mày, theo ý nghĩ lời nói của Triệu Truyền thì Giang Nam biến đổi lớn, Triệu gia sẽ bị liên quan. Hơn nữa vấn đề ở Giang Nam đâu phải chỉ là của một mình Triệu gia?
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây mà cảm thấy giật mình, khoảnh khắc này Triệu Truyền liên hệ với hắn, muốn ủng hộ hắn đi Giang Nam. Như vậy mấy nhà còn lại cũng phải sử dụng thủ đoạn tương tự chứ?
Trương Thanh Vân hầu như không do dự, hắn lắc đầu nói:
- Đại ca, Tam ca, tôi tiến vào bộ thương mại còn chưa được một năm, bây giờ xuống tuyến dưới có lẽ còn chưa phù hợp... ....
Trương Thanh Vân khựng lại một chút rồi nói:
- Hơn nữa tình huống ở Giang Nam quá phức tạp, cục diện như vậy thì trung ương sẽ tìm một cán bộ lão thành, tôi...Tôi không phù hợp.
Trương Thanh Vân nhanh chóng từ chối để biểu đạt ý kiến của mình, lời nói của hắn có vẻ khá tùy ý nhưng mơ hồ có tư vị chém đinh chặt sắt. Hơn nữa lý do của hắn rất đầy đủ, đó chính là cục diện Giang Nam quá rối, không dễ tạo ra thành tích, hắn đi Giang Nam làm gì? Chưa nói đến vấn đề đắc tội với người, có lẽ còn phải xám xịt bỏ đi như Triệu Văn Phong, nào có tương lai gì?
Lý do này của Trương Thanh Vân làm cho người ta không thể phản bác, Triệu Truyền và Triệu Văn Phong đưa mắt nhìn nhau.
Triệu Truyền ỷ mình hiểu Trương Thanh Vân, lão cho rằng Trương Thanh Vân sẽ có quan điểm quê hương, nếu được đi Giang Nam thì sẽ không từ chối, nào ngờ kết quả lại là như vậy... ....
… ….
Trong làn mưa xuân tí tách ở thủ đô, Trương Thanh Vân hạ cửa sổ xe, một làn gió lạnh từ bên ngoài ùa vào, trong gió còn mang theo chút hơi nước, gió phả lên mặt nhưng hắn vẫn chưa phát hiện ra.
Sau khi rời khỏi nhà Triệu Truyền, tâm tình của Trương Thanh Vân không yên tĩnh. Triệu Truyền nói về chuyện Giang Nam, Trương Thanh Vân thật sự động tâm, nếu ban ngành Giang Nam muốn điều chỉnh, như vậy trong lòng hắn sẽ tình nguyện xuống Giang Nam.
Trương Thanh Vân sở dĩ phải bày tỏ thái độ kiên quyết không giống Giang Nam với Triệu Truyền và Triệu Văn Phong, chẳng qua chỉ vì không muốn liên quan gì đến Triệu gia. Bây giờ nút thắt có rất nhiều ở Giang Nam, nếu Trương Thanh Vân thật sự có cơ hội xuống Giang Nam, hắn sẽ khó tránh khỏi quá trình nghiêm túc xử lý vấn đề, bây giờ nếu thân cận Triệu gia thì rõ ràng là không sáng suốt.
Triệu gia giúp Trương Thanh Vân xuống Giang Nam có hảo tâm sao? Lần này sự kiện đường cao tốc Giang Nam sụt lún thì Triệu gia khó tránh khỏi liên quan, bọn họ đơn giản suy nghĩ giải quyết hậu quả sự cố, sợ rằng tình thế phát triển của Triệu gia ở Giang Nam sẽ gặp phải sự cố, nếu đưa Trương Thanh Vân xuống Giang Nam thì bọn họ có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Triệu gia có thể suy xét vấn đề như vậy thì các nhà như Cao gia và Quách gia cũng không phải kẻ ngu, bọn họ chắc chắn cũng có bố cục về vấn đề nhân sự Giang Nam. Nếu Trương Thanh Vân đối đầu với những tranh chấp như vậy thì rõ ràng là vô nghĩa, vì nếu thuận theo thì hắn sẽ là người phát ngôn cho Triệu gia, với thân phận này mà đến Giang Nam thì sẽ không bao giờ giải quyết được vấn đề.
Nguyên nhân căn bản ở Giang Nam chính là các phe phái con nhà quan bành trướng quá nhanh, quan thương liên kết quá chặt, quan trường bị thương nghiệp hóa, nếu muốn giải quyết vấn đề ở Giang Nam mà không đắc tội người thì rõ ràng là không thể. Nếu Triệu gia giúp Trương Thanh Vân xuống Giang Nam, như vậy ngay từ bản thân vấn đề đã không đại biểu cho sự công bình công chính, sao có thể phục chúng?
Đây là vấn đề ở quan điểm nguyên tắc, vì vậy Trương Thanh Vân sẽ không bao giờ nhượng bộ, vì thế hắn thẳng thắn từ chối lời đề nghị của Triệu Truyền. Nhưng từ chối Triệu Truyền thì hắn vẫn có mưu cầu danh lợi với vấn đề Giang Nam. Những năm gần đây Giang Nam luôn là thiên hạ của phái con nhà quan, bây giờ cụ diện Giang Nam đã không xong, Trương Thanh Vân cực kỳ tình nguyện gánh vác trọng trách này.
Đầu tiên Trương Thanh Vân nghĩ đến Hoàng Tân Quyền, nhưng hắn suy xét một lúc lâu và cảm thấy đi tìm bí thư Hoàng là không đúng thời điểm. Hơn nữa Hoàng Tân Quyền dù sao cũng chỉ là cán bộ hưu trí, tác dụng của lão sẽ rất nhỏ trong vấn đề bổ nhiệm nhân sự.
Trương Thanh Vân nghĩ đến Chiêm Giang Huy, nhưng trưởng phòng Chiêm mỗi ngày đi ngàn dặm, có thể nói rất khó gặp mặt. Hơn nữa vấn đề Giang Nam liên lụy quá rộng, nếu Chiêm Giang Huy dốc sức giúp Trương Thanh Vân thì sẽ liên lụy đến vấn đề giữa phái Kinh Tân và phái con nhà quan. Bây giờ cục diện Giang Nam vẫn còn nằm trong bóng tối, Trương Thanh Vân không muốn bị cuốn vào tranh đấu quá sớm.
Sau khi suy xét trước sau rõ ràng thì Trương Thanh Vân phát hiện mình không có biện pháp gì, giống như biện pháp tốt nhất là không nên làm gì, kiên nhẫn chờ đợi. Hắn nghĩ đến đây thì cảm thấy hối hận, hối hận vì hôm nay đến gặp mặt Triệu Truyền.
Đáng lý ra Trương Thanh Vân chẳng qua chỉ có chút chú ý đến vấn đề Giang Nam, cũng không quan tâm quá sâu, nhưng bây giờ Triệu Truyền đã nhắc đến vấn đề ban ngành Giang Nam sẽ bị điều chỉnh, điều này làm cho tâm tình Trương Thanh Vân khó thể bình tĩnh.
Khi Trương Thanh Vân đang suy xét vấn đề Giang Nam thì khắp thế lực ở thủ đô đều đang khua chiêng gõ trống tiến hành công tác, đơn giản chỉ là muốn bảo vệ người của mình và vặn ngã đối phương, đây cũng chính là nguyên nhân làm cho đấu tranh trở nên dữ dội.
Hễ là có biến đổi lớn thì thường bộc phát ra nhiều vấn đề, có vài người sẽ găp phải tai họa, có vài kẻ nhân họa đắc phúc. Thường thì vào thời điểm sau cùng, đấu tranh sẽ cực kỳ dữ dội, tệ nạn ở Giang Nam kéo dài quá lâu, bây giờ sinh ra sự cố lớn, chỉ cần tưởng tượng cũng thấy phía sau có bao nhiêu gút mắc lợi ích.
Chuông điện thoại của Trương Thanh Vân vang lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong xe, hắn lấy điện thoại ra nhìn rồi khẽ nhíu mày, hắn đặt điện thoại bên tai nói:
- Muộn thế này còn điện thoại, có chuyện gì?
- Thế nào? Tôi quấy rầy đồng chí bộ trưởng Trương sao? Nhưng tôi cảm thấy gọi điện thoại vào buổi tối mới có tư tưởng chứ?
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Quách Tuyết Phương, nàng dừng lại một chút, âm thanh trở nên lười biếng:
- Anh đến Hoa Đông cũng biết đến thăm con sao? Cũng coi như anh có lương tâm, Nhã Tử đã thổi phồng anh như hoa, nói anh rất tốt với con. Em đã nói với cô ấy, đó là con anh, anh tốt với con là chuyện đương nhiên, có gì đáng khoe khoang?
Quách Tuyết Phương vẫn lợi hại như cũ, nàng dùng vài lời sất sét làm Trương Thanh Vân khó thể chen vào. Trương Thanh Vân cùng nàng tiếp xúc đã lâu, tất nhiên hắn biết nàng miệng lưỡi lợi hại nhưng tâm tư mềm yếu. Những tình cảnh điện thoại cho nhau thế này, Trương Thanh Vân thường dễ dàng chọc thủng vỏ bọc của nàng, đụng vào bộ mặt dịu dàng.
Trương Thanh Vân lần trước về Hoài Dương tỉnh Hoa Đông, Quách Tuyết Phương không có mặt. Xem ra Quách Tuyết Phương cũng bị sự kiện Giang Nam quấn lấy người, trong các quan hệ lợi ích ở Giang Nam thì Quách gia có thể nói là cực mạnh.
- Em đang ở Giang Nam sao?
Trương Thanh Vân thản nhiên hỏi, biện pháp đối phó tốt nhất với Quách Tuyết Phương là đợi nàng nói xong, sau đó đột nhiên nói một câu, như vậy cực kỳ hiệu quả.
Lời nói của Trương Thanh Vân quả nhiên làm Quách Tuyết Phương khựng lại, giọng điệu của nàng trở nên dịu dàng:
- Đúng vậy, em đang ở Thành Đô, một gian phòng rộng mà chỉ có một mình, đúng là quá chán ghét.
Quách Tuyết Phương cảm thán vài câu, sau đó nàng nói:
- Thanh Vân, em sẽ đưa con đến Giang Nam, anh thấy thế nào?
Trương Thanh Vân cau mày, hắn nói:
- Giang Nam không tốt, em không thích hợp ở lại Giang Nam.
Quách Tuyết Phương hỏi:
- Anh biết chuyện Giang Nam sao?
Trương Thanh Vân hừ một tiếng, hắn tức giận nói:
- Em nói đi.
Quách Tuyết Phương ở bên kia có chút trầm mặc, nàng cười ngây ngô vài tiếng rồi nói:
- Anh quả nhiên không quên được Giang Nam, sự việc ở Giang Nam rất phức tạp, anh chẳng lẽ lại muốn đến tiếp nhận mớ bòng bong này sao?
- Ai nói với em anh sẽ xuống Giang Nam? Em nghe ai nói?
Trương Thanh Vân trầm giọng nói, hắn khẽ hạ cửa sổ xe rồi ngồi thẳng người, giọng điệu trở nên nghiêm túc.
- Anh đừng căng thẳng như vậy, gần đây không biết có bao nhiêu người đang trông ngóng chuyện Giang Nam, anh gặp Triệu Truyền và Triệu Văn Phong cũng không phải chuyện gì bí mật.
Quách Tuyết Phương bình tĩnh nói, nàng lại có chút trầm ngâm, sau đó lại nói:
- Nhưng này Trương Thanh Vân, em cũng không hy vọng anh xuống Giang Nam. Tình huống Giang Nam phức tạp hơn anh tưởng rất nhiều lần, tiếp nhận mớ bòng bong này chính là một củ khoai nóng, người khác trốn còn chưa kịp, anh cần gì phải lại gần.
Trương Thanh Vân cau mày, tâm tình biến đổi rất nhanh, hắn định hỏi Quách Tuyết Phương một vấn đề nhưng lại thôi, sau đó nói:
- Những thứ này không phải là phạm trù em nên quan tâm, ban ngành Giang Nam điều chỉnh thế nào là suy xét của trung ương, em chỉ là một thương nhân mà suốt ngày cứ quan tâm đến vấn đề này, đúng là hoang đường.
- Được rồi, không có gì thì anh cúp điện thoại. Còn nữa, nhớ kỹ lời anh, đừng ở lâu trong Giang Nam.
Trương Thanh Vân nói xong cũng không quan tâm Quách Tuyết Phương nghĩ thế nào mà cúp máy. Sau khi nhận được điện thoại của Quách Tuyết Phương thì Trương Thanh Vân mới chân chính cảm nhận được mức độ đấu tranh ở Giang Nam. Hắn, Triệu Truyền và Triệu Văn Phong vừa gặp mặt nhau vài giờ trước nhưng bây giờ Quách Tuyết Phương ở Giang Nam cũng đã biết được tin tức.
Chỉ cần nhìn vào điểm này cũng có thể thấy tâm tính của các thế lực ở Giang Nam là gì, Trương Thanh Vân thậm chí còn cảm nhận được sau lưng có không biết bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào, cảm thấy tình huống như vậy là không ổn.
Tất nhiên Trương Thanh Vân khong biết mọi người chú ý vì có nguyên nhân, bây giờ các vấn đề ở Giang Nam đang bộc phát, mà quan trọng nhất chính là khắp nơi đều quan tâm đến vấn đề thay đổi nhân sự ở Giang Nam.
Xem xét vào tình huống trước mắt thì trung ương điều chỉnh ban ngành Giang Nam đã là chuyện đương nhiên, dù sao thì sự việc khủng bố cũng đã phát sinh, không xử lý sẽ khó phục chúng. Đồng thời sự kiện ở Giang Nam lần này cũng làm cho lãnh đạo cao cấp trung ương rất nổi giận, cũng không loại trừ khả năng ban ngành Giang Nam sẽ bị giải phẫu lớn.
Dưới tình thế như vậy, các thế lực khắp nơi đều có suy đoán về vấn đề điều chỉnh ban ngành Giang Nam, tất nhiên trong đó sẽ có chức vụ chủ tịch tỉnh, Trương Thanh Vân được tất cả các thế lực cho là nhân tuyển sốt dẻo. Cũng vì vậy mà tất cả các thế lực ở Giang Nam đều quan tâm đến tất cả hành động của hắn, tất nhiên sẽ càng chú ý đến tin tức hắn gặp mặt Triệu Truyền vào thời điểm mấu chốt này.
Trương Thanh Vân nếu làm chủ tịch tỉnh Giang Nam, như vậy sẽ là một tin tức tốt cho tất cả thế lực. Dù hắn đã rời khỏi Giang Nam nhiều năm nhưng vẫn có căn cơ như cũ, quan trọng hơn hắn còn là người Giang Nam, vì vậy mà có uy vọng rất lớn, nếu hắn làm chủ tịch tỉnh Giang Nam thì sẽ có một lần lật bài rất mạnh.
Nếu nói trên phương diện tính cách thì Trương Thanh Vân là kẻ kiên định, là điển hình của loại người mạnh mẽ, cứng rắn, hơn nữa còn có thủ đoạn cao, am hiểu dùng lực đẩy lực. Bây giờ tất cả thế lực ở Giang Nam đều muốn chiếm được chút tiện nghi trong tay Trương Thanh Vân.
Bây giờ ở Giang Nam hay Trung Nguyên đều có người muốn áp dụng quy định nhận chức đất khách, dù quy của này không quá chính xác, nhưng Trương Thanh Vân là người Giang Nam mà về Giang Nam nhận chức chủ tịch tỉnh, rõ ràng không hợp lý.
Vấn đề cán bộ lãnh đạo đảng phải nhận chức đất khách đã được thúc đẩy từ những năm chín mươi, nhưng những năm gần đây chế độ phát sinh rất nhiều tranh luận. Thường thì trung ương và địa phương luôn linh hoạt nắm chắn vấn đề, rõ ràng bây giờ có người xào nấu vấn đề lãnh đạo nhận chức nơi đất khách, tất nhiên có ý đồ rất rõ ràng.
Vì Trương Thanh Vân ngồi trên ghế phó bộ trưởng bộ thương mại nên không thể có được nhiều tin tức về các phương diện ở Giang Nam. Nhưng hắn biết rất rõ, bây giờ sau lưng mình có rất nhiều ánh mắt, điều duy nhất hắn cần làm chính là coi sự việc như bình thường, thanh thản công tác, bình tâm tĩnh khí chờ đợi quyết sách.
Sự việc ở Giang Nam càng ngày càng nghiêm trọng, trong những tin tức nho nhỏ ở thủ đô thì sự kiện Trương Thanh Vân gặp mặt Triệu Truyền và Triệu Văn Phong được người ta đồn đi rất kỳ diệu. Có tin đồn bậy nói rằng sự kiện sụt lún đường cao tốc ở Giang Nam có liên quan đến Triệu Văn Phong, vì Triệu Văn Phong quá sợ hãi nên Triệu gia mới nghĩ biện pháp để bảo vệ.
Còn chuyện gặp mặt Trương Thanh Vân, nguyên nhân rất đơn giản, ai cũng cho rằng Triệu gia muốn giúp Trương Thanh Vân xuống Giang Nam, dùng vấn đề này để trốn tránh trách nhiệm.
Tin đồn càng bị xào nấu dữ dội khi có người nói chủ tịch tỉnh Giang Bắc Túc Nhất Tiêu sẽ sang làm bí thư tỉnh Giang Nam. Lời đồn này lại càng không có căn cứ, nói rằng Túc Nhất Tiêu sau khi biết sự việc ở Giang Nam, hắn cảm thán ban ngành Giang Nam vô năng, nếu Giang Nam ở trong tay hắn thì tất nhiên sẽ không rơi vào tình cảnh như vậy.
Tin đồn về Túc Nhất Tiêu vừa bùng lên thì đã nhận được sự chú ý của tất cả các giới xã hội ở Giang Nam, nghe nói còn có một vị lãnh đạo trung ương nói Túc Nhất Tiêu lúc này là nhân tuyển thích hợp cho chức vụ bí thư tỉnh ủy Giang Nam.
Trương Thanh Vân cũng nghe qua lời đồn về Túc Nhất Tiêu, nhưng mới nghe đã biết tin tức này không có gì đáng quan tâm. Đầu tiên là Túc Nhất Tiêu có chút khí thế nhưng sẽ không dám chối bỏ toàn bộ ban ngành Giang Nam, hắn là một vị chủ tịch tỉnh, đã sớm là ngươi thành tinh, sao có thể nói ra những lời ngu ngốc như vậy.
Còn vấn đề lãnh đạo trung ương có đưa ra lời thừa nhận với Túc Nhất Tiêu, điều này càng đáng chê cười. Vị trí bí thư tỉnh ủy là chuyện cực kỳ nghiêm túc, điều này cần mở hội nghị toàn thể bộ chính trị trung ương mới có thể đưa ra quyết nghị, lãnh đạo trung ương sao dám đưa ra tin đồn bậy? Đây rõ ràng là những tin tức quấy nhiễu quyết sách của bộ chính trị trung ương, có vị quan nào dám nói như vậy?
Vì thế Trương Thanh Vân cho rằng hai tin đồn kia chỉ là sự bịa đặt của đám người không có việc gì làm rồi tung tin bịa đặt. Tất nhiên trong vấn đề này cũng không loại trừ khả năng có người trợ giúp, những năm gần đây Giang Nam càng ngày càng loạn, đám người muốn đục nước béo cò là rất nhiều. Nếu cục diện Giang Nam càng khó bề phân biệt thì sẽ có lợi cho những kẻ khác hoặc các thế lực khốn đốn.
Nhưng dù là thế nào thì Trương Thanh Vân cũng cảm thấy những tin đồn này không ảnh hưởng đến một người vốn đã là đối tượng để mọi người nghị luận như mình. Trương Thanh Vân có thể cảm thấy những ngày nay đi làm luôn có đồng sự nhìn mình bằng ánh mắt khác thường.
- Cốc, cốc!
Hai tiếng gõ của vang lên, Trương Thanh Vân đang phê duyệt văn kiện, hắn khẽ nhíu mày rồi nói:
- Vào đi.
- Chuyện tôi cho cậu làm thế này rồi? Đã sắp xếp xong chưa?
Trương Thanh Vân không ngẩng đầu lên mà nhân tiện nói, hắn tưởng người vào phòng là Điền Lãng Hồng, nào ngờ mở miệng mà không có ai trả lời, hơn nữa còn cảm thấy đối phương đang đi đến gần.
Trương Thanh Vân ngẩng đầu, hắn thấy được gương mặt tươi cười quen thuộc của bộ trưởng Ngụy Tống Bình. Hắn có chút sững sờ, sau đó vội vàng khép văn kiện đứng lên nói:
- Bộ trưởng Ngụy, anh tập kích làm tôi trở tay không kịp, mời anh ngồi. Tiểu Điền, cho bộ trưởng một ly cà phê.
Trên mặt Ngụy Tống Bình vẫn là nụ cười chân thành, hắn nói:
- Phó bộ trưởng Trương không nên khách khí, tôi chẳng qua chỉ cao hứng nhất thời mà đi dạo một vòng, khi đến phòng làm việc của cậu, nghe Tiểu Điền nói cậu đang có ở bên trong, vì vậy mới trực tiếp đi vào.
Ngụy Tống Bình vừa nói vừa chắp tay sau lưng đi dạo trong phòng Trương Thanh Vân, khi đi đến ghế sa lông thì lão dùng tay vuốt ve lưng ghế, lão nhìn ra ngoài cửa sổ nói:
- Người khác đều nói phần lớn thời gian của bộ thương mại chúng ta đều tốt đẹp, tôi thấy cũng chưa hẳn. Hai người chúng ta đã công tác với nhau từ lâu nhưng tụ họp ít mà phân tán thì nhiều, đây đúng là quá mức bận rộn.
Ngụy Tống Bình vừa nói vừa chỉ chỉ quanh phòng làm việc của Trương Thanh Vân nói:
- Đây cũng là lần đầu tiên tôi đến đây, nếu xét từ góc độ này thì công tác của tôi vẫn chưa đến đúng vị trí.
- Bộ trưởng quá khách khí rồi, công tác của chúng ta có tính đặc thù, thường thì luôn bận rộn, nhưng tôi cũng thường xuyên nhắn nhủ các đồng chí không nên phàn nàn quá bận rộn. Vì trên thế giới này người có năng lực thường rất bận, chúng ta công tác nhiều, điều này nói rõ chúng ta có thể làm việc, tổ chức tín nhiệm mới giao trọng trách. Người khác nói có trọng trách là có cơ hội, chúng ta ở trong phúc sao không biết phúc.
Trương Thanh Vân nói.
Ngụy Tống Bình có chút sững sôt, ngay sau đó lão cười lên ha hả:
- Thanh Vân, đúng là Thanh Vân, cậu thật sự rất khí khái, cũng chỉ có cậu mới nói ra những lời như vậy. Hèn gì cậu đến thì sĩ khí ban ngành chúng ta lại tăng cao, thì ra có chiêu thức kỳ diệu.
Ngụy Tống Bình có vẻ rất hưng phấn, lão nói xong thì ngồi lên ghế sa lông. Lúc này Điền Lãng Hồng bưng một ly cà phê nóng hổi đặt trước mặt Ngụy Tống Bình, bộ trưởng Ngụy gật đầu với hắn.
- Thanh Vân, chương trình của cậu những ngày gần đây sắp xếp thế nào? Sắp phải sang Anh đàm phán thương mại rồi phải không?
Ngụy Tống Bình nói, lão nói xong thì nâng ly cà phê dùng thìa khuấy vài lượt, sau đó lại để xuống.
Trương Thanh Vân gật đầu nói:
- Đúng vậy, đàm phán với nước Anh rất khó, đây là lần thứ ba rồi. Nhưng lần này chắc chắn sẽ đạt thành hiệp nghị, vì vậy tôi đi theo đoàn cũng sẽ rất thoải mái... ....
Ngụy Tống Bình cười cười nói:
- Hôm nay tôi đến muốn thương lượng với cậu về vấn đề này, chuyện này, Hồng Ba vừa mới được gánh trọng trách, cậu xem chuyện đi Châu Âu lần này có thể cho cậu ta thay cậu không?
Trương Thanh Vân có chút sững sốt, khoảnh khắc này hắn không rõ Ngụy Tống Bình có ý gì, Hồng Ba chẳng qua chỉ là một vị thứ trưởng mới nhận chức, còn chưa sắp xếp công tác. Bây giờ Ngụy Tống Bình để Hồng Ba thay mình đến ký két biên bản thương mại với nước Anh, như vậy có ý gì?
Ngụy Tống Bình thấy Trương Thanh Vân nghi hoặc thì mỉm cười nói:
- Thanh Vân, cậu không nên suy nghĩ nhiều, gần đây tôi se giảm vài trọng trách của cậu là ý của tổ chức. Tôi và cậu cũng giống nhau, thật ra tôi luôn nhấn mạnh vấn đề các đồng chí ở bộ thương mại đều là nhân tài, mà bộ trưởng Thanh Vân cậu chính là nhân tài mạnh mẽ. Vì vậy cậu không nên quan tâm đến những lời đồn bên ngoài, chỉ cần an tâm công tác là được.
- Còn vấn đề điều động, thái độ của tôi rất kiên quyết, đó là tuyệt đối không buông người, nếu thả một nhân tài ra, sau này bộ thương mại tìm đâu ra nhân tài?
Trong lòng Trương Thanh Vân chợt chấn động, hắn thật sự không ngờ Nghê Thu Nguyệt lại hủy bỏ lịch trình xuất ngoại của mình. Ý nghĩa là thế nào? Chẳng lẽ ban ngành Giang Nam sẽ lập tức điều chỉnh?
Lời nói của Ngụy Tống Bình rõ ràng là râu ông nọ cắm cằm bà kia, nhưng bên trong lời nói lại lộ ra rất nhiều tin tức. Trương Thanh Vân nhìn vẻ mặt tươi cười của Ngụy Tống Bình, ánh mắt hắn không che giấu hương vị bên trong, điều này làm hắn trở nên mất bình tĩnh.
- Thanh Vân, chỉ cần cậu tình nguyện đến Giang Nam, Tứ thúc nói với tôi, mọi người sẽ ủng hộ. Nếu lần này trung ương muốn điều chỉnh ban ngành Giang Nam, cậu đến Giang Nam là lựa chọn thích hợp nhất.
Trương Thanh Vân thầm nhíu mày, theo ý nghĩ lời nói của Triệu Truyền thì Giang Nam biến đổi lớn, Triệu gia sẽ bị liên quan. Hơn nữa vấn đề ở Giang Nam đâu phải chỉ là của một mình Triệu gia?
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây mà cảm thấy giật mình, khoảnh khắc này Triệu Truyền liên hệ với hắn, muốn ủng hộ hắn đi Giang Nam. Như vậy mấy nhà còn lại cũng phải sử dụng thủ đoạn tương tự chứ?
Trương Thanh Vân hầu như không do dự, hắn lắc đầu nói:
- Đại ca, Tam ca, tôi tiến vào bộ thương mại còn chưa được một năm, bây giờ xuống tuyến dưới có lẽ còn chưa phù hợp... ....
Trương Thanh Vân khựng lại một chút rồi nói:
- Hơn nữa tình huống ở Giang Nam quá phức tạp, cục diện như vậy thì trung ương sẽ tìm một cán bộ lão thành, tôi...Tôi không phù hợp.
Trương Thanh Vân nhanh chóng từ chối để biểu đạt ý kiến của mình, lời nói của hắn có vẻ khá tùy ý nhưng mơ hồ có tư vị chém đinh chặt sắt. Hơn nữa lý do của hắn rất đầy đủ, đó chính là cục diện Giang Nam quá rối, không dễ tạo ra thành tích, hắn đi Giang Nam làm gì? Chưa nói đến vấn đề đắc tội với người, có lẽ còn phải xám xịt bỏ đi như Triệu Văn Phong, nào có tương lai gì?
Lý do này của Trương Thanh Vân làm cho người ta không thể phản bác, Triệu Truyền và Triệu Văn Phong đưa mắt nhìn nhau.
Triệu Truyền ỷ mình hiểu Trương Thanh Vân, lão cho rằng Trương Thanh Vân sẽ có quan điểm quê hương, nếu được đi Giang Nam thì sẽ không từ chối, nào ngờ kết quả lại là như vậy... ....
… ….
Trong làn mưa xuân tí tách ở thủ đô, Trương Thanh Vân hạ cửa sổ xe, một làn gió lạnh từ bên ngoài ùa vào, trong gió còn mang theo chút hơi nước, gió phả lên mặt nhưng hắn vẫn chưa phát hiện ra.
Sau khi rời khỏi nhà Triệu Truyền, tâm tình của Trương Thanh Vân không yên tĩnh. Triệu Truyền nói về chuyện Giang Nam, Trương Thanh Vân thật sự động tâm, nếu ban ngành Giang Nam muốn điều chỉnh, như vậy trong lòng hắn sẽ tình nguyện xuống Giang Nam.
Trương Thanh Vân sở dĩ phải bày tỏ thái độ kiên quyết không giống Giang Nam với Triệu Truyền và Triệu Văn Phong, chẳng qua chỉ vì không muốn liên quan gì đến Triệu gia. Bây giờ nút thắt có rất nhiều ở Giang Nam, nếu Trương Thanh Vân thật sự có cơ hội xuống Giang Nam, hắn sẽ khó tránh khỏi quá trình nghiêm túc xử lý vấn đề, bây giờ nếu thân cận Triệu gia thì rõ ràng là không sáng suốt.
Triệu gia giúp Trương Thanh Vân xuống Giang Nam có hảo tâm sao? Lần này sự kiện đường cao tốc Giang Nam sụt lún thì Triệu gia khó tránh khỏi liên quan, bọn họ đơn giản suy nghĩ giải quyết hậu quả sự cố, sợ rằng tình thế phát triển của Triệu gia ở Giang Nam sẽ gặp phải sự cố, nếu đưa Trương Thanh Vân xuống Giang Nam thì bọn họ có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Triệu gia có thể suy xét vấn đề như vậy thì các nhà như Cao gia và Quách gia cũng không phải kẻ ngu, bọn họ chắc chắn cũng có bố cục về vấn đề nhân sự Giang Nam. Nếu Trương Thanh Vân đối đầu với những tranh chấp như vậy thì rõ ràng là vô nghĩa, vì nếu thuận theo thì hắn sẽ là người phát ngôn cho Triệu gia, với thân phận này mà đến Giang Nam thì sẽ không bao giờ giải quyết được vấn đề.
Nguyên nhân căn bản ở Giang Nam chính là các phe phái con nhà quan bành trướng quá nhanh, quan thương liên kết quá chặt, quan trường bị thương nghiệp hóa, nếu muốn giải quyết vấn đề ở Giang Nam mà không đắc tội người thì rõ ràng là không thể. Nếu Triệu gia giúp Trương Thanh Vân xuống Giang Nam, như vậy ngay từ bản thân vấn đề đã không đại biểu cho sự công bình công chính, sao có thể phục chúng?
Đây là vấn đề ở quan điểm nguyên tắc, vì vậy Trương Thanh Vân sẽ không bao giờ nhượng bộ, vì thế hắn thẳng thắn từ chối lời đề nghị của Triệu Truyền. Nhưng từ chối Triệu Truyền thì hắn vẫn có mưu cầu danh lợi với vấn đề Giang Nam. Những năm gần đây Giang Nam luôn là thiên hạ của phái con nhà quan, bây giờ cụ diện Giang Nam đã không xong, Trương Thanh Vân cực kỳ tình nguyện gánh vác trọng trách này.
Đầu tiên Trương Thanh Vân nghĩ đến Hoàng Tân Quyền, nhưng hắn suy xét một lúc lâu và cảm thấy đi tìm bí thư Hoàng là không đúng thời điểm. Hơn nữa Hoàng Tân Quyền dù sao cũng chỉ là cán bộ hưu trí, tác dụng của lão sẽ rất nhỏ trong vấn đề bổ nhiệm nhân sự.
Trương Thanh Vân nghĩ đến Chiêm Giang Huy, nhưng trưởng phòng Chiêm mỗi ngày đi ngàn dặm, có thể nói rất khó gặp mặt. Hơn nữa vấn đề Giang Nam liên lụy quá rộng, nếu Chiêm Giang Huy dốc sức giúp Trương Thanh Vân thì sẽ liên lụy đến vấn đề giữa phái Kinh Tân và phái con nhà quan. Bây giờ cục diện Giang Nam vẫn còn nằm trong bóng tối, Trương Thanh Vân không muốn bị cuốn vào tranh đấu quá sớm.
Sau khi suy xét trước sau rõ ràng thì Trương Thanh Vân phát hiện mình không có biện pháp gì, giống như biện pháp tốt nhất là không nên làm gì, kiên nhẫn chờ đợi. Hắn nghĩ đến đây thì cảm thấy hối hận, hối hận vì hôm nay đến gặp mặt Triệu Truyền.
Đáng lý ra Trương Thanh Vân chẳng qua chỉ có chút chú ý đến vấn đề Giang Nam, cũng không quan tâm quá sâu, nhưng bây giờ Triệu Truyền đã nhắc đến vấn đề ban ngành Giang Nam sẽ bị điều chỉnh, điều này làm cho tâm tình Trương Thanh Vân khó thể bình tĩnh.
Khi Trương Thanh Vân đang suy xét vấn đề Giang Nam thì khắp thế lực ở thủ đô đều đang khua chiêng gõ trống tiến hành công tác, đơn giản chỉ là muốn bảo vệ người của mình và vặn ngã đối phương, đây cũng chính là nguyên nhân làm cho đấu tranh trở nên dữ dội.
Hễ là có biến đổi lớn thì thường bộc phát ra nhiều vấn đề, có vài người sẽ găp phải tai họa, có vài kẻ nhân họa đắc phúc. Thường thì vào thời điểm sau cùng, đấu tranh sẽ cực kỳ dữ dội, tệ nạn ở Giang Nam kéo dài quá lâu, bây giờ sinh ra sự cố lớn, chỉ cần tưởng tượng cũng thấy phía sau có bao nhiêu gút mắc lợi ích.
Chuông điện thoại của Trương Thanh Vân vang lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong xe, hắn lấy điện thoại ra nhìn rồi khẽ nhíu mày, hắn đặt điện thoại bên tai nói:
- Muộn thế này còn điện thoại, có chuyện gì?
- Thế nào? Tôi quấy rầy đồng chí bộ trưởng Trương sao? Nhưng tôi cảm thấy gọi điện thoại vào buổi tối mới có tư tưởng chứ?
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Quách Tuyết Phương, nàng dừng lại một chút, âm thanh trở nên lười biếng:
- Anh đến Hoa Đông cũng biết đến thăm con sao? Cũng coi như anh có lương tâm, Nhã Tử đã thổi phồng anh như hoa, nói anh rất tốt với con. Em đã nói với cô ấy, đó là con anh, anh tốt với con là chuyện đương nhiên, có gì đáng khoe khoang?
Quách Tuyết Phương vẫn lợi hại như cũ, nàng dùng vài lời sất sét làm Trương Thanh Vân khó thể chen vào. Trương Thanh Vân cùng nàng tiếp xúc đã lâu, tất nhiên hắn biết nàng miệng lưỡi lợi hại nhưng tâm tư mềm yếu. Những tình cảnh điện thoại cho nhau thế này, Trương Thanh Vân thường dễ dàng chọc thủng vỏ bọc của nàng, đụng vào bộ mặt dịu dàng.
Trương Thanh Vân lần trước về Hoài Dương tỉnh Hoa Đông, Quách Tuyết Phương không có mặt. Xem ra Quách Tuyết Phương cũng bị sự kiện Giang Nam quấn lấy người, trong các quan hệ lợi ích ở Giang Nam thì Quách gia có thể nói là cực mạnh.
- Em đang ở Giang Nam sao?
Trương Thanh Vân thản nhiên hỏi, biện pháp đối phó tốt nhất với Quách Tuyết Phương là đợi nàng nói xong, sau đó đột nhiên nói một câu, như vậy cực kỳ hiệu quả.
Lời nói của Trương Thanh Vân quả nhiên làm Quách Tuyết Phương khựng lại, giọng điệu của nàng trở nên dịu dàng:
- Đúng vậy, em đang ở Thành Đô, một gian phòng rộng mà chỉ có một mình, đúng là quá chán ghét.
Quách Tuyết Phương cảm thán vài câu, sau đó nàng nói:
- Thanh Vân, em sẽ đưa con đến Giang Nam, anh thấy thế nào?
Trương Thanh Vân cau mày, hắn nói:
- Giang Nam không tốt, em không thích hợp ở lại Giang Nam.
Quách Tuyết Phương hỏi:
- Anh biết chuyện Giang Nam sao?
Trương Thanh Vân hừ một tiếng, hắn tức giận nói:
- Em nói đi.
Quách Tuyết Phương ở bên kia có chút trầm mặc, nàng cười ngây ngô vài tiếng rồi nói:
- Anh quả nhiên không quên được Giang Nam, sự việc ở Giang Nam rất phức tạp, anh chẳng lẽ lại muốn đến tiếp nhận mớ bòng bong này sao?
- Ai nói với em anh sẽ xuống Giang Nam? Em nghe ai nói?
Trương Thanh Vân trầm giọng nói, hắn khẽ hạ cửa sổ xe rồi ngồi thẳng người, giọng điệu trở nên nghiêm túc.
- Anh đừng căng thẳng như vậy, gần đây không biết có bao nhiêu người đang trông ngóng chuyện Giang Nam, anh gặp Triệu Truyền và Triệu Văn Phong cũng không phải chuyện gì bí mật.
Quách Tuyết Phương bình tĩnh nói, nàng lại có chút trầm ngâm, sau đó lại nói:
- Nhưng này Trương Thanh Vân, em cũng không hy vọng anh xuống Giang Nam. Tình huống Giang Nam phức tạp hơn anh tưởng rất nhiều lần, tiếp nhận mớ bòng bong này chính là một củ khoai nóng, người khác trốn còn chưa kịp, anh cần gì phải lại gần.
Trương Thanh Vân cau mày, tâm tình biến đổi rất nhanh, hắn định hỏi Quách Tuyết Phương một vấn đề nhưng lại thôi, sau đó nói:
- Những thứ này không phải là phạm trù em nên quan tâm, ban ngành Giang Nam điều chỉnh thế nào là suy xét của trung ương, em chỉ là một thương nhân mà suốt ngày cứ quan tâm đến vấn đề này, đúng là hoang đường.
- Được rồi, không có gì thì anh cúp điện thoại. Còn nữa, nhớ kỹ lời anh, đừng ở lâu trong Giang Nam.
Trương Thanh Vân nói xong cũng không quan tâm Quách Tuyết Phương nghĩ thế nào mà cúp máy. Sau khi nhận được điện thoại của Quách Tuyết Phương thì Trương Thanh Vân mới chân chính cảm nhận được mức độ đấu tranh ở Giang Nam. Hắn, Triệu Truyền và Triệu Văn Phong vừa gặp mặt nhau vài giờ trước nhưng bây giờ Quách Tuyết Phương ở Giang Nam cũng đã biết được tin tức.
Chỉ cần nhìn vào điểm này cũng có thể thấy tâm tính của các thế lực ở Giang Nam là gì, Trương Thanh Vân thậm chí còn cảm nhận được sau lưng có không biết bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào, cảm thấy tình huống như vậy là không ổn.
Tất nhiên Trương Thanh Vân khong biết mọi người chú ý vì có nguyên nhân, bây giờ các vấn đề ở Giang Nam đang bộc phát, mà quan trọng nhất chính là khắp nơi đều quan tâm đến vấn đề thay đổi nhân sự ở Giang Nam.
Xem xét vào tình huống trước mắt thì trung ương điều chỉnh ban ngành Giang Nam đã là chuyện đương nhiên, dù sao thì sự việc khủng bố cũng đã phát sinh, không xử lý sẽ khó phục chúng. Đồng thời sự kiện ở Giang Nam lần này cũng làm cho lãnh đạo cao cấp trung ương rất nổi giận, cũng không loại trừ khả năng ban ngành Giang Nam sẽ bị giải phẫu lớn.
Dưới tình thế như vậy, các thế lực khắp nơi đều có suy đoán về vấn đề điều chỉnh ban ngành Giang Nam, tất nhiên trong đó sẽ có chức vụ chủ tịch tỉnh, Trương Thanh Vân được tất cả các thế lực cho là nhân tuyển sốt dẻo. Cũng vì vậy mà tất cả các thế lực ở Giang Nam đều quan tâm đến tất cả hành động của hắn, tất nhiên sẽ càng chú ý đến tin tức hắn gặp mặt Triệu Truyền vào thời điểm mấu chốt này.
Trương Thanh Vân nếu làm chủ tịch tỉnh Giang Nam, như vậy sẽ là một tin tức tốt cho tất cả thế lực. Dù hắn đã rời khỏi Giang Nam nhiều năm nhưng vẫn có căn cơ như cũ, quan trọng hơn hắn còn là người Giang Nam, vì vậy mà có uy vọng rất lớn, nếu hắn làm chủ tịch tỉnh Giang Nam thì sẽ có một lần lật bài rất mạnh.
Nếu nói trên phương diện tính cách thì Trương Thanh Vân là kẻ kiên định, là điển hình của loại người mạnh mẽ, cứng rắn, hơn nữa còn có thủ đoạn cao, am hiểu dùng lực đẩy lực. Bây giờ tất cả thế lực ở Giang Nam đều muốn chiếm được chút tiện nghi trong tay Trương Thanh Vân.
Bây giờ ở Giang Nam hay Trung Nguyên đều có người muốn áp dụng quy định nhận chức đất khách, dù quy của này không quá chính xác, nhưng Trương Thanh Vân là người Giang Nam mà về Giang Nam nhận chức chủ tịch tỉnh, rõ ràng không hợp lý.
Vấn đề cán bộ lãnh đạo đảng phải nhận chức đất khách đã được thúc đẩy từ những năm chín mươi, nhưng những năm gần đây chế độ phát sinh rất nhiều tranh luận. Thường thì trung ương và địa phương luôn linh hoạt nắm chắn vấn đề, rõ ràng bây giờ có người xào nấu vấn đề lãnh đạo nhận chức nơi đất khách, tất nhiên có ý đồ rất rõ ràng.
Vì Trương Thanh Vân ngồi trên ghế phó bộ trưởng bộ thương mại nên không thể có được nhiều tin tức về các phương diện ở Giang Nam. Nhưng hắn biết rất rõ, bây giờ sau lưng mình có rất nhiều ánh mắt, điều duy nhất hắn cần làm chính là coi sự việc như bình thường, thanh thản công tác, bình tâm tĩnh khí chờ đợi quyết sách.
Sự việc ở Giang Nam càng ngày càng nghiêm trọng, trong những tin tức nho nhỏ ở thủ đô thì sự kiện Trương Thanh Vân gặp mặt Triệu Truyền và Triệu Văn Phong được người ta đồn đi rất kỳ diệu. Có tin đồn bậy nói rằng sự kiện sụt lún đường cao tốc ở Giang Nam có liên quan đến Triệu Văn Phong, vì Triệu Văn Phong quá sợ hãi nên Triệu gia mới nghĩ biện pháp để bảo vệ.
Còn chuyện gặp mặt Trương Thanh Vân, nguyên nhân rất đơn giản, ai cũng cho rằng Triệu gia muốn giúp Trương Thanh Vân xuống Giang Nam, dùng vấn đề này để trốn tránh trách nhiệm.
Tin đồn càng bị xào nấu dữ dội khi có người nói chủ tịch tỉnh Giang Bắc Túc Nhất Tiêu sẽ sang làm bí thư tỉnh Giang Nam. Lời đồn này lại càng không có căn cứ, nói rằng Túc Nhất Tiêu sau khi biết sự việc ở Giang Nam, hắn cảm thán ban ngành Giang Nam vô năng, nếu Giang Nam ở trong tay hắn thì tất nhiên sẽ không rơi vào tình cảnh như vậy.
Tin đồn về Túc Nhất Tiêu vừa bùng lên thì đã nhận được sự chú ý của tất cả các giới xã hội ở Giang Nam, nghe nói còn có một vị lãnh đạo trung ương nói Túc Nhất Tiêu lúc này là nhân tuyển thích hợp cho chức vụ bí thư tỉnh ủy Giang Nam.
Trương Thanh Vân cũng nghe qua lời đồn về Túc Nhất Tiêu, nhưng mới nghe đã biết tin tức này không có gì đáng quan tâm. Đầu tiên là Túc Nhất Tiêu có chút khí thế nhưng sẽ không dám chối bỏ toàn bộ ban ngành Giang Nam, hắn là một vị chủ tịch tỉnh, đã sớm là ngươi thành tinh, sao có thể nói ra những lời ngu ngốc như vậy.
Còn vấn đề lãnh đạo trung ương có đưa ra lời thừa nhận với Túc Nhất Tiêu, điều này càng đáng chê cười. Vị trí bí thư tỉnh ủy là chuyện cực kỳ nghiêm túc, điều này cần mở hội nghị toàn thể bộ chính trị trung ương mới có thể đưa ra quyết nghị, lãnh đạo trung ương sao dám đưa ra tin đồn bậy? Đây rõ ràng là những tin tức quấy nhiễu quyết sách của bộ chính trị trung ương, có vị quan nào dám nói như vậy?
Vì thế Trương Thanh Vân cho rằng hai tin đồn kia chỉ là sự bịa đặt của đám người không có việc gì làm rồi tung tin bịa đặt. Tất nhiên trong vấn đề này cũng không loại trừ khả năng có người trợ giúp, những năm gần đây Giang Nam càng ngày càng loạn, đám người muốn đục nước béo cò là rất nhiều. Nếu cục diện Giang Nam càng khó bề phân biệt thì sẽ có lợi cho những kẻ khác hoặc các thế lực khốn đốn.
Nhưng dù là thế nào thì Trương Thanh Vân cũng cảm thấy những tin đồn này không ảnh hưởng đến một người vốn đã là đối tượng để mọi người nghị luận như mình. Trương Thanh Vân có thể cảm thấy những ngày nay đi làm luôn có đồng sự nhìn mình bằng ánh mắt khác thường.
- Cốc, cốc!
Hai tiếng gõ của vang lên, Trương Thanh Vân đang phê duyệt văn kiện, hắn khẽ nhíu mày rồi nói:
- Vào đi.
- Chuyện tôi cho cậu làm thế này rồi? Đã sắp xếp xong chưa?
Trương Thanh Vân không ngẩng đầu lên mà nhân tiện nói, hắn tưởng người vào phòng là Điền Lãng Hồng, nào ngờ mở miệng mà không có ai trả lời, hơn nữa còn cảm thấy đối phương đang đi đến gần.
Trương Thanh Vân ngẩng đầu, hắn thấy được gương mặt tươi cười quen thuộc của bộ trưởng Ngụy Tống Bình. Hắn có chút sững sờ, sau đó vội vàng khép văn kiện đứng lên nói:
- Bộ trưởng Ngụy, anh tập kích làm tôi trở tay không kịp, mời anh ngồi. Tiểu Điền, cho bộ trưởng một ly cà phê.
Trên mặt Ngụy Tống Bình vẫn là nụ cười chân thành, hắn nói:
- Phó bộ trưởng Trương không nên khách khí, tôi chẳng qua chỉ cao hứng nhất thời mà đi dạo một vòng, khi đến phòng làm việc của cậu, nghe Tiểu Điền nói cậu đang có ở bên trong, vì vậy mới trực tiếp đi vào.
Ngụy Tống Bình vừa nói vừa chắp tay sau lưng đi dạo trong phòng Trương Thanh Vân, khi đi đến ghế sa lông thì lão dùng tay vuốt ve lưng ghế, lão nhìn ra ngoài cửa sổ nói:
- Người khác đều nói phần lớn thời gian của bộ thương mại chúng ta đều tốt đẹp, tôi thấy cũng chưa hẳn. Hai người chúng ta đã công tác với nhau từ lâu nhưng tụ họp ít mà phân tán thì nhiều, đây đúng là quá mức bận rộn.
Ngụy Tống Bình vừa nói vừa chỉ chỉ quanh phòng làm việc của Trương Thanh Vân nói:
- Đây cũng là lần đầu tiên tôi đến đây, nếu xét từ góc độ này thì công tác của tôi vẫn chưa đến đúng vị trí.
- Bộ trưởng quá khách khí rồi, công tác của chúng ta có tính đặc thù, thường thì luôn bận rộn, nhưng tôi cũng thường xuyên nhắn nhủ các đồng chí không nên phàn nàn quá bận rộn. Vì trên thế giới này người có năng lực thường rất bận, chúng ta công tác nhiều, điều này nói rõ chúng ta có thể làm việc, tổ chức tín nhiệm mới giao trọng trách. Người khác nói có trọng trách là có cơ hội, chúng ta ở trong phúc sao không biết phúc.
Trương Thanh Vân nói.
Ngụy Tống Bình có chút sững sôt, ngay sau đó lão cười lên ha hả:
- Thanh Vân, đúng là Thanh Vân, cậu thật sự rất khí khái, cũng chỉ có cậu mới nói ra những lời như vậy. Hèn gì cậu đến thì sĩ khí ban ngành chúng ta lại tăng cao, thì ra có chiêu thức kỳ diệu.
Ngụy Tống Bình có vẻ rất hưng phấn, lão nói xong thì ngồi lên ghế sa lông. Lúc này Điền Lãng Hồng bưng một ly cà phê nóng hổi đặt trước mặt Ngụy Tống Bình, bộ trưởng Ngụy gật đầu với hắn.
- Thanh Vân, chương trình của cậu những ngày gần đây sắp xếp thế nào? Sắp phải sang Anh đàm phán thương mại rồi phải không?
Ngụy Tống Bình nói, lão nói xong thì nâng ly cà phê dùng thìa khuấy vài lượt, sau đó lại để xuống.
Trương Thanh Vân gật đầu nói:
- Đúng vậy, đàm phán với nước Anh rất khó, đây là lần thứ ba rồi. Nhưng lần này chắc chắn sẽ đạt thành hiệp nghị, vì vậy tôi đi theo đoàn cũng sẽ rất thoải mái... ....
Ngụy Tống Bình cười cười nói:
- Hôm nay tôi đến muốn thương lượng với cậu về vấn đề này, chuyện này, Hồng Ba vừa mới được gánh trọng trách, cậu xem chuyện đi Châu Âu lần này có thể cho cậu ta thay cậu không?
Trương Thanh Vân có chút sững sốt, khoảnh khắc này hắn không rõ Ngụy Tống Bình có ý gì, Hồng Ba chẳng qua chỉ là một vị thứ trưởng mới nhận chức, còn chưa sắp xếp công tác. Bây giờ Ngụy Tống Bình để Hồng Ba thay mình đến ký két biên bản thương mại với nước Anh, như vậy có ý gì?
Ngụy Tống Bình thấy Trương Thanh Vân nghi hoặc thì mỉm cười nói:
- Thanh Vân, cậu không nên suy nghĩ nhiều, gần đây tôi se giảm vài trọng trách của cậu là ý của tổ chức. Tôi và cậu cũng giống nhau, thật ra tôi luôn nhấn mạnh vấn đề các đồng chí ở bộ thương mại đều là nhân tài, mà bộ trưởng Thanh Vân cậu chính là nhân tài mạnh mẽ. Vì vậy cậu không nên quan tâm đến những lời đồn bên ngoài, chỉ cần an tâm công tác là được.
- Còn vấn đề điều động, thái độ của tôi rất kiên quyết, đó là tuyệt đối không buông người, nếu thả một nhân tài ra, sau này bộ thương mại tìm đâu ra nhân tài?
Trong lòng Trương Thanh Vân chợt chấn động, hắn thật sự không ngờ Nghê Thu Nguyệt lại hủy bỏ lịch trình xuất ngoại của mình. Ý nghĩa là thế nào? Chẳng lẽ ban ngành Giang Nam sẽ lập tức điều chỉnh?
Lời nói của Ngụy Tống Bình rõ ràng là râu ông nọ cắm cằm bà kia, nhưng bên trong lời nói lại lộ ra rất nhiều tin tức. Trương Thanh Vân nhìn vẻ mặt tươi cười của Ngụy Tống Bình, ánh mắt hắn không che giấu hương vị bên trong, điều này làm hắn trở nên mất bình tĩnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.