Chương 862: Sát phạt quyết đoán của Âu Đan
Tịch Mịch Độc Nam Hoa
09/04/2013
Khi toàn tỉnh Hoa Đông còn đang xem xét ý nghĩa của hội nghị thường ủy lần này thì Âu Đan đã cho tất cả thế lực ở Hoa Đông được biết một mặt sát phạt quyết đoán của mình.
Âu Đan thành lập một phòng đả kích hủ bại Lâm Hải, nàng tự mình đảm nhiệm vị trí chủ nhiệm văn phòng, địa điểm thiết lập chính là ủy ban kỷ luật, sau đó nhanh chóng triển khai mở rộng. Trong vòng một tuần lễ ngắn ngủi, ủy ban kỷ luật đã kỷ luật gần trăm quan viên Lâm Hải, chính đàn Lâm Hải hoàn toàn chấn động.
Lần này truyền thông cả nước tập trung trong hành động đả kích hủ bại ở Lâm Hải, Âu Đan cũng không làm cho truyền thông thất vọng, những tin tức quan trọng liên tục được văn phòng tuồn ra. Người cuối cùng bị kỷ luật chính là phó chủ nhiệm Mao Đàm của hội nghị hiệp thương chính trị thành phố Lâm Hải. Trước đó hắn đảm nhiệm chức vụ phó chủ tịch thành phố, lợi dụng chức vụ chiếm đoạt tài sản quốc hữu và nhận hối lộ, tổng số tiền là hai tỷ nhân dân tệ, trong đó có khoảng một tỷ đồng đã được chuyển ra nước ngoài.
Nhũng quan viên có liên quan trong vụ án của Mao Đàm là gần trăm người, các cấp ban ngành đảng ủy chính quyền Lâm Hải đều có các cán bộ quan trọng xuống ngựa, toàn bộ Lâm Hải rơi vào tình cảnh sợ bóng sợ gió.
Âu Đan làm trung tâm điều phối công an tỉnh, phòng giám sát tỉnh ủy, phòng tổ chức tỉnh ủy, ủy ban kỷ luật. Các ban ngành nhanh chóng hợp tác, bắt đầu chiến lược trong sạch hóa thành phố Lâm Hải, cán bộ thay đổi, thay thế như đèn kéo quân, trong đó tám phần cán bộ ban ngành bị điều động và miễn chức, điều này làm người ta cảm thấy quá mãn nhãn.
Dù là Trương Thanh Vân cũng không khỏi cảm thán Âu Đan dám ra tay, mà quan trọng chính là suy nghĩ chu đáo, động tác quá lớn mà làm không rối, không gây ra nhiễu loạn, đây là năng lực rất khủng bố.
Chưa nói đến những vấn đề khác, Trương Thanh Vân đã gặp qua rất nhiều quan viên nhưng can đảm hành động theo quyết sách thì ngoài Âu Đan thì chưa từng có ai, thật sự không thể tin một người phụ nữ lại có sự quyết đoán và can đảm như vậy. Trương Thanh Vân khó thể liên hệ một Âu Đan ở cục diện bây giờ với Âu Đan ôn hòa ngày thường.
Chỉ trong một thời gian ngắn đã đẩy ngã hơn trăm cán bộ, thậm chí còn khủng bố hơn đợt đánh đuổi tội phạm của Trương Thanh Vân trước đó ở Hoài Dương. Trương Thanh Vân đánh đuổi tội phạm vì đã kinh doanh và chuẩn bị nhiều năm, cũng hiểu rõ Hoài Dương, hơn nữa hắn nhận được sự giúp đỡ từ bên trong và bên ngoài mới ra tay.
Âu Đan thì khác biệt, nàng đến Hoa Đông chưa được một năm, thực tế chưa nói đến vấn đề biết rõ Lâm Hải mà đã ra tay sấm sét và quả cảm như vậy, cứng rắn đập nát chén cơm, không chút ướt át và do dự. Thậm chí Trương Thanh Vân còn có thể ngửi thấy mùi máu tanh.
Phòng làm việc của Trương Thanh Vân, lúc này hắn đang ngẩn người xem nhật báo Hoa Đông, bên trong có tin tức ngôi sao ca nhạc nổi tiếng HongKong Lăng Tuyết Phi "Mị lực phương đông" đang tổ chức liveshow ở sân vận động Lăng Thủy... ....
Đã khá lâu Trương Thanh Vân và Lăng Tổ Hồng chưa gặp nhau, từ khi hai người có quan hệ bất thường thì Lăng Tuyết Phi không còn ở lại dưới trướng của Triệu Giai Ngọc, nàng cố gắng sang Đài Loan phát triển để quên đi Trương Thanh Vân.
Sau đó nghe nói Lăng Tuyết Phi phát triển không mấy thuận lợi ở Đài Loan, cuối cùng lại sang HongKong. Nàng đến HongKong như cá gặp nước, danh tiếng tăng vọt, trở thành ca sĩ nổi tiếng nhất HongKong.
Trương Thanh Vân cảm thấy rất phức tạp với tình cảm của Lăng Tuyết Phi, đáng lý ra hai người là bạn bè, mà cảm tình khi làm bạn bè là rất tốt. Nhưng hai người không giữ quan hệ bạn bè tốt đẹp được lâu, cuối cùng có tình cảnh vượt qua mối quan hệ hữu nghị, điều này trở thành chướng ngại cho cả hai.
Đến bây giờ Trương Thanh Vân cũng không muốn Lăng Tuyết Phi phải đi, nhưng đó là lựa chọn của nàng, mà hắn cũng có lý do để tin Lăng Tuyết Phi ra ngoài phát triển có liên quan đến mình. Mỗi khi nghĩ đến vấn đề này thì trong lòng Trương Thanh Vân luôn có chút cảm giác đau xót, cũng hối hận vì mình không đủ lý trí xử lý quan hệ với Lăng Tuyết Phi.
Trương Thanh Vân gõ phím, hắn nhanh chóng đi vào email của mình. Sau khi Lăng Tuyết Phi rời khỏi đại lục thì hai người thường xuyên liên lạc qua mail. Trương Thanh Vân rất bận, Lăng Tuyết Phi còn bận rộn hơn, hai người liên lạc với nhau cũng không phải cứ anh anh em em, phần lớn chỉ hỏi thăm và chúc mừng, thông báo những chuyện quan trọng.
Trương Thanh Vân cẩn thận xem xét, những năm gần đây hai người chỉ trao đổi thư từ vài chục lần, tần suất rất thấp.
Sau khi xem xong hộp thư thì Trương Thanh Vân bắt đầu tìm đọc tin tức, cuối cùng tìm được thông tin về liveshow của Lăng Tuyết Phi. Trương Thanh Vân đọc nhanh như gió, khóe miệng cong lên thành đường và lộ ra nụ cười.
Đã nhiều năm như vậy mà tính cách của Lăng Tuyết Phi vẫn không thay đổi quá nhiều, cả ngày vất vả mà vẫn để lại số điện thoại người đại diện để có thể từ đó tìm được vé vip, nha đầu kia hy vọng hắn có thể đến cổ động sao?
Trương Thanh Vân nhíu mày, hắn thầm lắc đầu, gần đây khó có thời gian rảnh. Bây giờ công tác phòng tổ chức phải được nắm bắt toàn diện, còn phải khống chế cục diện ở thành phố Lâm Hải, bố trí những hành động tiếp theo của phòng tổ chức. Hơn nữa đây chính là thời điểm làm ra danh sách cán bộ xuống tuyến dưới rèn luyện, những công tác này cũng tập trung làm thời gian rảnh của Trương Thanh Vân vỗ cánh bay đi.
Hơn nữa lý trí cũng nói cho Trương Thanh Vân biết, lần này nên để cho tình cảm hai bên phai nhạt mới hợp lý. Hắn không thể có hứa hẹn cho Lăng Tuyết Phi, vì vậy không nên tiếp tục dây dưa, Lăng Tuyết Phi chắc chắn cũng có hạnh phúc của riêng mình.
Trương Thanh Vân nhìn số điện thoại gợi ý, hắn hơi khựng tay, cuối cùng cũng tắt web.
- Cốc, cốc.
Có người gõ cửa.
Trương Thanh Vân cau này nói:
- Vào đi.
Phương Hàn đẩy cửa tiến vào không một tiếng động, hắn nói:
- Trưởng phòng, phó phòng Lâm đến báo cáo công tác.
- Không phải đã nói cứ trực tiếp tiến vào à? Sao còn phải vào báo cáo?
- Vâng... ....
Phương Hàn có chút chần chừ, hắn nói:
- Bí thư Lâm Hải Giang Hán Thanh cũng đến, nhất định phải gặp anh bằng được, bây giờ đang trò chuyện với phó phòng Lâm ngoài hành lang.
- À, vậy cứ tiếp tục cho hai anh ấy trò chuyện.
Trương Thanh Vân thản nhiên nói, hắn nói xong thì đứng lên khoát tay nói Phương Hàn không nên xen vào chuyện này, chính hắn lại chậm rãi đi ra phòng làm việc.
Gần đây thành phố Lâm Hải thay đổi nhân sự quá lớn, dựa theo yêu cầu thì các cán bộ cấp trưởng ban trở lên đều phải hỏi đến phòng tổ chức tỉnh ủy. Mặt khác suy xét tính đặc thù của Lâm Hải mà phòng tổ chức tỉnh ủy đã cử tổ công tác xuống đóng quân, mà trưởng ban số hai phòng tổ chức tỉnh ủy Cử Kim Lăng đã xuống tọa trấn Lâm Hải.
Chức trách của Cử Kim Lăng chính là hỗ trợ công tác của phòng tổ chức tỉnh ủy Lâm Hải, đồng thời cũng giám sát phòng tổ chức hạ cấp lựa chọn cán bộ công bình công chính, tránh xuất hiện tình huống điều chỉnh cán bộ lạm dụng cho đủ số hoặc có thao tác phía sau.
Đến lúc này có lẽ tổ công tác phòng tổ chức tỉnh ủy đã có khác biệt khá lớn với thị ủy Lâm Hải, vì vậy mà Giang Hán Thanh đã nhiều lần điện thoại cho Trương Thanh Vân, muốn gặp mặt Trương Thanh Vân nói là báo cáo công tác. Sau đó Trương Thanh Vân thấy đối phương không có gì tốt, vì vậy dùng lời nói uyển chuyển mà từ chối, không ngờ người này cứng nhắc không chịu bỏ qua.
- Trưởng phòng Lâm, anh thật sự phải thông cảm cho nổi khó xử của ban ngành Lâm Hải chúng tôi, bây giờ chúng tôi nhận lấy áp lực từ hai phía, vừa phải đả kích quan hủ bại vừa phải bảo vệ ổn định thế cục và tăng trưởng. Vì vậy nói về vấn đề nhân sư, chúng tôi cần phải có chút quyền tự chủ.
- Phòng tổ chức tỉnh ủy xuống xem xét tất nhiên chúng tôi sẽ không phản đối, tất nhiên sẽ phục tùng sự sắp xếp của tổ chức, nhưng vấn đề liên quan đến cán bộ quận huyện có quá nhiều lo lắng. Vấn đề chính là cán bộ chậm chạm không đến nhận chức hoặc những người này không có năng lực, điều này... ....
Trương Thanh Vân đi ra cửa lén nghe được vài câu của Giang Hán Thanh ở bên ngoài.
- Anh Giang, anh nói như vậy cũng không được, chúng tôi thường không can thiệp vào công tác của ban ngành hạ cấp.
- Chúng tôi chỉ giám sát, các anh không cần hiểu sai ý. Vấn đề phân công cán bộ là chuyện quan trọng, cần phải công bình công chính, chẳng lẽ như vậy còn vấn đề gì sao?
Âm thanh của Lâm Ninh vang lên.
- Trưởng phòng Lâm, anh không cần phải nói giọng quan như vậy với tôi, anh cũng là cán bộ từng công tác ở tuyến dưới, tôi không tin anh không hiểu những khó xử của chúng tôi. Lần này có gần trăm cán bộ Lâm Hải bị xử lý, nếu cứ tiếp tục chờ đợi sắp xếp theo công bình công chính thì còn gì để công tác nữa? Chúng tôi còn công tác nữa hay không?
Giang Hán Thanh trầm giọng nói, rõ ràng rất tức giận.
- Được, được rồi, anh không nên bày tỏ thái độ như vậy, anh có tức tối thì nên tìm trưởng phòng, nói với tôi cũng không có ý nghĩa gì cả.
Lâm Ninh nói.
- Sao không có ý nghĩa gì? Hôm nay tôi đến cũng muốn gặp trưởng phòng Trương, tôi muốn anh ấy phân xử, để xem có quan tâm đến ban ngành Lâm Hải chúng tôi hay không, không nên dứt khoát cắt đứt, nếu cứ cử cán bộ trên tỉnh xuống thế này thì rõ ràng làm khó nhau... ....
Giang Hán Thanh rất kích động, Lâm Ninh cảm thấy nhức đầu. Là một phó phòng tổ chức, Lâm Ninh có uy tín rất cao, tất nhiên các lãnh đạo tuyến dưới phải khách khí với hắn, nhưng hắn có chút sợ hãi Giang Hán Thanh.
Tuy Giang Hán Thanh chỉ là bí thư thị ủy nhưng danh tiếng rất lớn trong Hoa Đông, con đường làm quan của người này lại giống như vĩ nhân, chỉ cần nhìn bí thư Tần nhiều lần mở đường sống là biết người này rất khó chơi.
Giang Hán Thanh là người không tham nhũng, chịu công tác, dám làm việc. Tuy khuyết điểm vẫn là chủ nghĩa đỉnh núi nghiêm trọng, quan điểm tổ chức khá mỏng, quá cường thế trong ban ngành, bình thường rất khó có cán bộ tình nguyện hợp tác với hắn. Lần này hắn làm khá mạnh ở công tác ủy ban kỷ luật điều tra Lâm Hải nhưng không ngờ lại rơi vào tình cảnh như lúc này, Lâm Hải thoáng cái đã loạn lạc, có lẽ một bí thư thị ủy như hắn cũng rất khó chịu.
- Anh Giang, tôi không dây dưa với anh, tôi phải vào báo cáo công tác với trưởng phòng.
Lâm Ninh nói và định xoay người, nhưng Giang Hán Thanh lại tiếp tục vung tay lôi kéo:
- Tôi tìm trưởng phòng Trương trước, tôi phải vào trước anh.
Lâm Ninh há miệng sững sờ, hắn lập tức gọi Phương Hàn:
- Tiểu Phương, cậu sắp xếp chương trình hôm nay thế nào? Sao có trùng lặp như vậy?
- Không phải Tiểu Phương sắp xếp chương trình có vấn đề, hôm nay chúng ta có khách không mời mà đến.
Một âm thanh bay bổng chợt vang lên, vẻ mặt Lâm Ninh chợt khựng lại, mà vẻ mặt Giang Hán Thanh cũng khẽ động. Hắn định mở miệng thì ngẩng đầu nhìn thấy Trương Thanh Vân đang đứng nơi cửa, khi va chạm với ánh mắt như dao của trưởng phòng Trương thì Giang Hán Thanh không khỏi rùng mình, một câu nói nghẹn trong cổ không thể phát ra
Âu Đan thành lập một phòng đả kích hủ bại Lâm Hải, nàng tự mình đảm nhiệm vị trí chủ nhiệm văn phòng, địa điểm thiết lập chính là ủy ban kỷ luật, sau đó nhanh chóng triển khai mở rộng. Trong vòng một tuần lễ ngắn ngủi, ủy ban kỷ luật đã kỷ luật gần trăm quan viên Lâm Hải, chính đàn Lâm Hải hoàn toàn chấn động.
Lần này truyền thông cả nước tập trung trong hành động đả kích hủ bại ở Lâm Hải, Âu Đan cũng không làm cho truyền thông thất vọng, những tin tức quan trọng liên tục được văn phòng tuồn ra. Người cuối cùng bị kỷ luật chính là phó chủ nhiệm Mao Đàm của hội nghị hiệp thương chính trị thành phố Lâm Hải. Trước đó hắn đảm nhiệm chức vụ phó chủ tịch thành phố, lợi dụng chức vụ chiếm đoạt tài sản quốc hữu và nhận hối lộ, tổng số tiền là hai tỷ nhân dân tệ, trong đó có khoảng một tỷ đồng đã được chuyển ra nước ngoài.
Nhũng quan viên có liên quan trong vụ án của Mao Đàm là gần trăm người, các cấp ban ngành đảng ủy chính quyền Lâm Hải đều có các cán bộ quan trọng xuống ngựa, toàn bộ Lâm Hải rơi vào tình cảnh sợ bóng sợ gió.
Âu Đan làm trung tâm điều phối công an tỉnh, phòng giám sát tỉnh ủy, phòng tổ chức tỉnh ủy, ủy ban kỷ luật. Các ban ngành nhanh chóng hợp tác, bắt đầu chiến lược trong sạch hóa thành phố Lâm Hải, cán bộ thay đổi, thay thế như đèn kéo quân, trong đó tám phần cán bộ ban ngành bị điều động và miễn chức, điều này làm người ta cảm thấy quá mãn nhãn.
Dù là Trương Thanh Vân cũng không khỏi cảm thán Âu Đan dám ra tay, mà quan trọng chính là suy nghĩ chu đáo, động tác quá lớn mà làm không rối, không gây ra nhiễu loạn, đây là năng lực rất khủng bố.
Chưa nói đến những vấn đề khác, Trương Thanh Vân đã gặp qua rất nhiều quan viên nhưng can đảm hành động theo quyết sách thì ngoài Âu Đan thì chưa từng có ai, thật sự không thể tin một người phụ nữ lại có sự quyết đoán và can đảm như vậy. Trương Thanh Vân khó thể liên hệ một Âu Đan ở cục diện bây giờ với Âu Đan ôn hòa ngày thường.
Chỉ trong một thời gian ngắn đã đẩy ngã hơn trăm cán bộ, thậm chí còn khủng bố hơn đợt đánh đuổi tội phạm của Trương Thanh Vân trước đó ở Hoài Dương. Trương Thanh Vân đánh đuổi tội phạm vì đã kinh doanh và chuẩn bị nhiều năm, cũng hiểu rõ Hoài Dương, hơn nữa hắn nhận được sự giúp đỡ từ bên trong và bên ngoài mới ra tay.
Âu Đan thì khác biệt, nàng đến Hoa Đông chưa được một năm, thực tế chưa nói đến vấn đề biết rõ Lâm Hải mà đã ra tay sấm sét và quả cảm như vậy, cứng rắn đập nát chén cơm, không chút ướt át và do dự. Thậm chí Trương Thanh Vân còn có thể ngửi thấy mùi máu tanh.
Phòng làm việc của Trương Thanh Vân, lúc này hắn đang ngẩn người xem nhật báo Hoa Đông, bên trong có tin tức ngôi sao ca nhạc nổi tiếng HongKong Lăng Tuyết Phi "Mị lực phương đông" đang tổ chức liveshow ở sân vận động Lăng Thủy... ....
Đã khá lâu Trương Thanh Vân và Lăng Tổ Hồng chưa gặp nhau, từ khi hai người có quan hệ bất thường thì Lăng Tuyết Phi không còn ở lại dưới trướng của Triệu Giai Ngọc, nàng cố gắng sang Đài Loan phát triển để quên đi Trương Thanh Vân.
Sau đó nghe nói Lăng Tuyết Phi phát triển không mấy thuận lợi ở Đài Loan, cuối cùng lại sang HongKong. Nàng đến HongKong như cá gặp nước, danh tiếng tăng vọt, trở thành ca sĩ nổi tiếng nhất HongKong.
Trương Thanh Vân cảm thấy rất phức tạp với tình cảm của Lăng Tuyết Phi, đáng lý ra hai người là bạn bè, mà cảm tình khi làm bạn bè là rất tốt. Nhưng hai người không giữ quan hệ bạn bè tốt đẹp được lâu, cuối cùng có tình cảnh vượt qua mối quan hệ hữu nghị, điều này trở thành chướng ngại cho cả hai.
Đến bây giờ Trương Thanh Vân cũng không muốn Lăng Tuyết Phi phải đi, nhưng đó là lựa chọn của nàng, mà hắn cũng có lý do để tin Lăng Tuyết Phi ra ngoài phát triển có liên quan đến mình. Mỗi khi nghĩ đến vấn đề này thì trong lòng Trương Thanh Vân luôn có chút cảm giác đau xót, cũng hối hận vì mình không đủ lý trí xử lý quan hệ với Lăng Tuyết Phi.
Trương Thanh Vân gõ phím, hắn nhanh chóng đi vào email của mình. Sau khi Lăng Tuyết Phi rời khỏi đại lục thì hai người thường xuyên liên lạc qua mail. Trương Thanh Vân rất bận, Lăng Tuyết Phi còn bận rộn hơn, hai người liên lạc với nhau cũng không phải cứ anh anh em em, phần lớn chỉ hỏi thăm và chúc mừng, thông báo những chuyện quan trọng.
Trương Thanh Vân cẩn thận xem xét, những năm gần đây hai người chỉ trao đổi thư từ vài chục lần, tần suất rất thấp.
Sau khi xem xong hộp thư thì Trương Thanh Vân bắt đầu tìm đọc tin tức, cuối cùng tìm được thông tin về liveshow của Lăng Tuyết Phi. Trương Thanh Vân đọc nhanh như gió, khóe miệng cong lên thành đường và lộ ra nụ cười.
Đã nhiều năm như vậy mà tính cách của Lăng Tuyết Phi vẫn không thay đổi quá nhiều, cả ngày vất vả mà vẫn để lại số điện thoại người đại diện để có thể từ đó tìm được vé vip, nha đầu kia hy vọng hắn có thể đến cổ động sao?
Trương Thanh Vân nhíu mày, hắn thầm lắc đầu, gần đây khó có thời gian rảnh. Bây giờ công tác phòng tổ chức phải được nắm bắt toàn diện, còn phải khống chế cục diện ở thành phố Lâm Hải, bố trí những hành động tiếp theo của phòng tổ chức. Hơn nữa đây chính là thời điểm làm ra danh sách cán bộ xuống tuyến dưới rèn luyện, những công tác này cũng tập trung làm thời gian rảnh của Trương Thanh Vân vỗ cánh bay đi.
Hơn nữa lý trí cũng nói cho Trương Thanh Vân biết, lần này nên để cho tình cảm hai bên phai nhạt mới hợp lý. Hắn không thể có hứa hẹn cho Lăng Tuyết Phi, vì vậy không nên tiếp tục dây dưa, Lăng Tuyết Phi chắc chắn cũng có hạnh phúc của riêng mình.
Trương Thanh Vân nhìn số điện thoại gợi ý, hắn hơi khựng tay, cuối cùng cũng tắt web.
- Cốc, cốc.
Có người gõ cửa.
Trương Thanh Vân cau này nói:
- Vào đi.
Phương Hàn đẩy cửa tiến vào không một tiếng động, hắn nói:
- Trưởng phòng, phó phòng Lâm đến báo cáo công tác.
- Không phải đã nói cứ trực tiếp tiến vào à? Sao còn phải vào báo cáo?
- Vâng... ....
Phương Hàn có chút chần chừ, hắn nói:
- Bí thư Lâm Hải Giang Hán Thanh cũng đến, nhất định phải gặp anh bằng được, bây giờ đang trò chuyện với phó phòng Lâm ngoài hành lang.
- À, vậy cứ tiếp tục cho hai anh ấy trò chuyện.
Trương Thanh Vân thản nhiên nói, hắn nói xong thì đứng lên khoát tay nói Phương Hàn không nên xen vào chuyện này, chính hắn lại chậm rãi đi ra phòng làm việc.
Gần đây thành phố Lâm Hải thay đổi nhân sự quá lớn, dựa theo yêu cầu thì các cán bộ cấp trưởng ban trở lên đều phải hỏi đến phòng tổ chức tỉnh ủy. Mặt khác suy xét tính đặc thù của Lâm Hải mà phòng tổ chức tỉnh ủy đã cử tổ công tác xuống đóng quân, mà trưởng ban số hai phòng tổ chức tỉnh ủy Cử Kim Lăng đã xuống tọa trấn Lâm Hải.
Chức trách của Cử Kim Lăng chính là hỗ trợ công tác của phòng tổ chức tỉnh ủy Lâm Hải, đồng thời cũng giám sát phòng tổ chức hạ cấp lựa chọn cán bộ công bình công chính, tránh xuất hiện tình huống điều chỉnh cán bộ lạm dụng cho đủ số hoặc có thao tác phía sau.
Đến lúc này có lẽ tổ công tác phòng tổ chức tỉnh ủy đã có khác biệt khá lớn với thị ủy Lâm Hải, vì vậy mà Giang Hán Thanh đã nhiều lần điện thoại cho Trương Thanh Vân, muốn gặp mặt Trương Thanh Vân nói là báo cáo công tác. Sau đó Trương Thanh Vân thấy đối phương không có gì tốt, vì vậy dùng lời nói uyển chuyển mà từ chối, không ngờ người này cứng nhắc không chịu bỏ qua.
- Trưởng phòng Lâm, anh thật sự phải thông cảm cho nổi khó xử của ban ngành Lâm Hải chúng tôi, bây giờ chúng tôi nhận lấy áp lực từ hai phía, vừa phải đả kích quan hủ bại vừa phải bảo vệ ổn định thế cục và tăng trưởng. Vì vậy nói về vấn đề nhân sư, chúng tôi cần phải có chút quyền tự chủ.
- Phòng tổ chức tỉnh ủy xuống xem xét tất nhiên chúng tôi sẽ không phản đối, tất nhiên sẽ phục tùng sự sắp xếp của tổ chức, nhưng vấn đề liên quan đến cán bộ quận huyện có quá nhiều lo lắng. Vấn đề chính là cán bộ chậm chạm không đến nhận chức hoặc những người này không có năng lực, điều này... ....
Trương Thanh Vân đi ra cửa lén nghe được vài câu của Giang Hán Thanh ở bên ngoài.
- Anh Giang, anh nói như vậy cũng không được, chúng tôi thường không can thiệp vào công tác của ban ngành hạ cấp.
- Chúng tôi chỉ giám sát, các anh không cần hiểu sai ý. Vấn đề phân công cán bộ là chuyện quan trọng, cần phải công bình công chính, chẳng lẽ như vậy còn vấn đề gì sao?
Âm thanh của Lâm Ninh vang lên.
- Trưởng phòng Lâm, anh không cần phải nói giọng quan như vậy với tôi, anh cũng là cán bộ từng công tác ở tuyến dưới, tôi không tin anh không hiểu những khó xử của chúng tôi. Lần này có gần trăm cán bộ Lâm Hải bị xử lý, nếu cứ tiếp tục chờ đợi sắp xếp theo công bình công chính thì còn gì để công tác nữa? Chúng tôi còn công tác nữa hay không?
Giang Hán Thanh trầm giọng nói, rõ ràng rất tức giận.
- Được, được rồi, anh không nên bày tỏ thái độ như vậy, anh có tức tối thì nên tìm trưởng phòng, nói với tôi cũng không có ý nghĩa gì cả.
Lâm Ninh nói.
- Sao không có ý nghĩa gì? Hôm nay tôi đến cũng muốn gặp trưởng phòng Trương, tôi muốn anh ấy phân xử, để xem có quan tâm đến ban ngành Lâm Hải chúng tôi hay không, không nên dứt khoát cắt đứt, nếu cứ cử cán bộ trên tỉnh xuống thế này thì rõ ràng làm khó nhau... ....
Giang Hán Thanh rất kích động, Lâm Ninh cảm thấy nhức đầu. Là một phó phòng tổ chức, Lâm Ninh có uy tín rất cao, tất nhiên các lãnh đạo tuyến dưới phải khách khí với hắn, nhưng hắn có chút sợ hãi Giang Hán Thanh.
Tuy Giang Hán Thanh chỉ là bí thư thị ủy nhưng danh tiếng rất lớn trong Hoa Đông, con đường làm quan của người này lại giống như vĩ nhân, chỉ cần nhìn bí thư Tần nhiều lần mở đường sống là biết người này rất khó chơi.
Giang Hán Thanh là người không tham nhũng, chịu công tác, dám làm việc. Tuy khuyết điểm vẫn là chủ nghĩa đỉnh núi nghiêm trọng, quan điểm tổ chức khá mỏng, quá cường thế trong ban ngành, bình thường rất khó có cán bộ tình nguyện hợp tác với hắn. Lần này hắn làm khá mạnh ở công tác ủy ban kỷ luật điều tra Lâm Hải nhưng không ngờ lại rơi vào tình cảnh như lúc này, Lâm Hải thoáng cái đã loạn lạc, có lẽ một bí thư thị ủy như hắn cũng rất khó chịu.
- Anh Giang, tôi không dây dưa với anh, tôi phải vào báo cáo công tác với trưởng phòng.
Lâm Ninh nói và định xoay người, nhưng Giang Hán Thanh lại tiếp tục vung tay lôi kéo:
- Tôi tìm trưởng phòng Trương trước, tôi phải vào trước anh.
Lâm Ninh há miệng sững sờ, hắn lập tức gọi Phương Hàn:
- Tiểu Phương, cậu sắp xếp chương trình hôm nay thế nào? Sao có trùng lặp như vậy?
- Không phải Tiểu Phương sắp xếp chương trình có vấn đề, hôm nay chúng ta có khách không mời mà đến.
Một âm thanh bay bổng chợt vang lên, vẻ mặt Lâm Ninh chợt khựng lại, mà vẻ mặt Giang Hán Thanh cũng khẽ động. Hắn định mở miệng thì ngẩng đầu nhìn thấy Trương Thanh Vân đang đứng nơi cửa, khi va chạm với ánh mắt như dao của trưởng phòng Trương thì Giang Hán Thanh không khỏi rùng mình, một câu nói nghẹn trong cổ không thể phát ra
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.