Chương 1227: Tâm tính của chủ tịch Chu
Tịch Mịch Độc Nam Hoa
09/04/2013
Thường ủy thị ủy, bí thư quận ủy Bắc Hải Mã Hóa Long là điển hình của đàn ông phương Bắc, bộ dạng cao lớn khôi ngô, ăn nói phóng khoáng và bùng lên cảm giác kiêu ngạo cuồng nhiệt, cũng rất nhiệt tình.
Mã Hóa Long nói rất khí thế, cũng đám đứng lên nói rõ:
- Nếu vấn đề ở quận Bắc Hải mà được giải quyết tốt thì vấn đề ở thủ đô sẽ được giải quyết tám chín phần.
- Mọi người thấy thủ đô có nhiều quận huyện nhưng hạch tâm chính là Bắc Hải và Nam Hải, trong dó Bắc Hải là hạch tâm của hạch tâm. Ai có thể đại biểu cho hình tượng của thủ đô? Chỉ có Bắc Hải chúng ta mà thôi.
- Thị ủy đưa ra sách bìa trắng thì thế nào? Tất nhiên là tốt, bộc lộ vấn đề, tự phê bình, tiếp nhận giám sát. Đây đều là những truyền thống vĩ đại của đảng, nhưng là một người quận Bắc Hải, Bắc Hải chúng tôi có tính đặc thù riêng, chúng tôi giúp đỡ sách bìa trắng, nhưng chúng tôi cần thật sự cầu thị.
- Đối với những vấn đề của bản thân, cúng tôi không thể lảng tránh, nhưng nếu áp đặt lên người chúng tôi, chúng tôi sẽ không phải loại người coi tiền như rác. Vài triệu dân Bắc Hải đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi, chúng tôi nào có thể xem thường nhân dân?
- Bắc Hải chúng tôi công khai công vụ phải có đặc điểm của mình, không thể đi theo con đường mòn của người khác. Chuyện quan trọng đầu tiên của chúng tôi là mở thành tích, phải cho quần chúng thấy được thành tích của chúng tôi, dù sao thành tích cũng là chủ lưu.
- Vấn đề cũng chẳng là gì, dù sao chúng tôi cũng không vì một chuyện đã qua mà mất tự tin, mất đi phán đoán tỉnh táo trước tình thế, như vậy còn gì là thái độ khoa học?
Mã Hóa Long dám nói, chính hắn cũng thật sự dám nói, để cho thủ đô phải sợ bóng sợ gió. Nếu tinh tế phân tích những lời nói của Mã Hóa Long thì rõ ràng người hữu tâm sẽ không khó phát hiện mũi súng chĩa vào Trương Thanh Vân.
Là một thường ủy thị ủy, Mã Hóa Long là một đại biểu cho số ít phạm vi ngôn luận của thị ủy, hơn nữa hắn lại nói năng hùng hồn và tràn đầy lý lẽ, đưa những hoạt động của Bắc Hải ra để nói bừa, điều này cũng thể hiện một mặt cuồng ngạo của hắn.
Mã Hóa Long cuồng ngạo vào đúng thời điểm mấu chốt ở thủ đô, điều này rõ ràng là thu hút ánh mắt. Trương Thanh Vân mới đến thủ đô, hắn vừa mới quán triệt ý chỉ của mình thì lập tức gặp phải tình cảnh bức vua thoái vị, bước tiếp theo Trương Thanh Vân phải đi như thế nào?
Giải Tennis Masters thế giới bắt đầu khai mạc, chủ tịch thủ đô Chu Bang Minh dự lễ khai mạc và tuyên bố trận đấu mở màn. Khoảng thời gian này thủ đô bùng lên không ít phong ba, nhưng Chu Bang Minh là một chủ tịch giống như không bị ảnh hưởng, công tác của lão vẫn đâu ra đấy.
Dựa theo quy hoạch biện pháp chính trị giữa thị ủy và khối chính quyền thủ đô đề ra năm ngoái thì năm nay sẽ có hàng loạt động tác được đẩy mạnh dưới sự chủ trì của Chu Bang Minh. Hiện tượng như vậy tạo nên phong cảnh ở thủ đô, tất cả mọi nơi đều có vấn đề, chỉ có Chu Bang Minh là như thường, tình cảnh tương phản làm người ta chướng mắt.
Xe chạy rất vững vàng, Chu Bang Minh ngồi trên xe nhắm mắt dưỡng thần, cố gắng tiếp nhận bầu không khí lễ khai mạc giải Tennis Masters. Tâm tình của lão nhìn qua có vẻ khá tốt, mắt nhắm, miệng ngâm một bài ca dao.
Thư ký Phương Đức Hoa của Chu Bang Minh ngồi bên cạnh tài xế rất nghiêm chỉnh, cũng không vì tâm tình của Chu Bang Minh khá tốt mà buông lỏng.
Chủ tịch Chu Bang Minh là một người nổi tiếng nghiêm mật và chú trọng chi tiết, lão sử dụng cán bộ thường đặc biệt chú ý đến tu dưỡng bản thân, vì khi gặp vấn đề sẽ không sinh ra vấn đề khác. Chu Bang Minh nếu có cái nhìn xấu về một người nào đó, như vậy sau này con đường làm quan của kẻ kia sẽ bị ảnh hưởng.
Ví dụ như vậy không hiếm thấy ở thủ đô, Chu Bang Minh cũng vì vậy mà có biệt hiệu "Lão già cổ lỗ ở thủ đô!"
Lão già cổ lỗ chủ yếu là Chu Bang Minh thích dùng phương pháp truyền thống để giải quyết vấn đề. Năm xưa khi lão còn làm bí thư quận ủy thì đã từng học tập qua sách vở kinh điển truyền thống của Trung Quốc, ví dụ như "Cách nhìn người", cách đối nhân xử thế theo "Tằng Văn Chính Công Gia Thư!"... ....
Nghe nói năm xưa ban ngành đưa ra danh sách cán bộ thường cực kỳ coi trọng lý luận Mark, vì thế có thể nói tạo nên nhiều ảnh hưởng.
Chu Bang Minh là người có tu dưỡng bản thân rất cao, quen thuộc kinh sử, thường xuất khẩu thành thơ, có thể nói là một nhân tài tu dưỡng trong nước.
- Đứng ở lầu cao ngắm cảnh núi non, tai nghe những âm thanh hỗn loạn, nhìn xuống qua lỗ châu mai, thì ra là đại binh của Tư Mã Thống... ....
Chu Bang Minh hát kinh kịch rất có bài bản, rất có mùi vị, đặc biệt là bộ dạng thanh thản và tùy ý càng làm cho ca khúc có thêm chút dã tính, bộ dạng như nắm chắc thắng lợi đến nơi.
Phương Đức Hoa xịch mông trên ghế lái phụ, vẻ mặt không biến đổi nhưng trong lòng thầm nghĩ, hắn đi theo Chu Bang Minh đã rất lâu rồi, cũng có thể nói đã hiểu lãnh đạo đến mức độ cao.
Phương Đức Hoa có thể cảm nhận được tâm tính của Chu Bang Minh mất đi tính ổn định. Bây giờ thủ đô đang loạn, đặc biệt là Trương Thanh Vân đang ở vào hoàn cảnh xấu, bây giờ từ tên xuống dưới ở thủ đô ai cũng đang chờ xem kịch hay.
Dưới cục diện như vậy thì phó bí thư, chủ tịch Chu Bang Minh lại có tâm tính không đi cùng với thị ủy, giống như có tâm cảnh đứng trên núi nhìn hổ đấu, có lẽ muốn xem người tuyến dưới ép Trương Thanh Vân thoái vị, hay là muốn thấy Trương Thanh Vân làm sao để giữ quyền uy của mình?
Trong lòng Phương Đức Hoa thầm lắc đầu, nói thật, hắn thật sự không thể nào cân nhắc tâm tính của Chu Bang Minh. Trước mắt ở thủ đô xuất hiện cục diện rối loạn, Chu Bang Minh thật sự cũng không có phương án gì, coi như tiến vào thời đại mới. Vào thời đại này thì ban ngành thủ đô có thành viên mới không đủ năng lực ổn định cục diện, như vậy xem như là một sự kiện được chú ý cao độ.
Bây giờ ở thủ đô xảy ra vấn đề, như vậy sẽ làm cho người ngoài sinh lòng nghi vấn với ban ngành thủ đô, Chu Bang Minh là nhân vật số một ở khối chính quyền thủ đô, lão là người ở vị trí thứ hai, như vậy có hào quang sao?
Nếu lần này Trương Thanh Vân gãy gánh ở thủ đô, như vậy Chu Bang Minh liệu có cơ hội leo lên hay không? Điều này hầu như khó thể nắm chắc. Nếu đã là như vậy thì Chu Bang Minh sao không đề ra biện pháp vượt qua cửa ải khó khăn này? Bây giờ lão đang có tâm tính gì.
Phương Đức Hoa biết rất rõ, Chu Bang Minh vĩnh viễn luôn thông minh hơn chính mình, những gì hắn có thể thấy thì Chu Bang Minh không thể không thấy. Bây giờ Chu Bang Minh nhất định có tính toán của riêng mình, nếu không lão sẽ chẳng buông lỏng như vậy.
- Tiểu Phương, công trình cải tạo đường ở quận Bắc Hải tiến triển thế nào?
Chu Bang Minh đột nhiên mở miệng hỏi.
Phương Đức Hoa chấn động tâm thần, hắn nói:
- Buổi chiều phó chủ tịch Trần sẽ báo cáo với anh về vấn đề này, nghe nói gặp một chút khó khăn, chủ yếu là khó khăn về phương diện đền bù giải tỏa, có lẽ còn cần anh quyết định... ....
Chu Bang Minh khoát tay nói:
- Cậu điện thoại cho anh Trần, nói là tôi cho anh ấy toàn quyền xử lý chuyện này. Anh ấy là người thủ đô, khi công tác cũng nên có quyết đoán, không cần cẩn thận quá mức.
Chu Bang Minh dừng lại một chút rồi nhìn về phía cửa sổ xe, lão dùng tay gõ vào cửa sổ, một lúc lấu sau mới nói:
- Chiều cứ sắp xếp như vậy, chúng ta không cần trở về, đến khu cán bộ lão thành ở thủ đô, đã lâu rồi không đến thăm hỏi bí thư Chu, chúng ta đi thăm anh ấy... ....
- Điều này.
Phương Đức Hoa có chút chần chừ:
- Nhưng...Chủ tịch, buổi chiều... ....
- Không nhưng nhị gì cả, tôi đã nói rồi, chương trình phải sắp xếp sao cho linh hoạt, không thể chẳng tạo ra không gian sửa đổi. Người là vật sống, có tính chủ quan năng động, cũng không cần trình tự như một cái máy, sao có thể không thay đổi?
Chu Bang Minh cắt đứt lời Phương Đức Hoa.
Phương Đức Hoa vội vàng câm miệng, hắn bắt đầu điện thoại cho các nhân viên tương quan để điều chỉnh chương trình. Chu Bang Minh là một chủ tịch, đường đường là quan lớn cấp chính bộ, chương trình không phải nói sửa là sửa, nhưng lão dùng một câu mà thay đổi, rõ ràng làm chết mệt một nhóm người.
Tất nhiên những thứ này không liên quan gì đến Chu Bang Minh, lão phân phó xong thì bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Ánh mặt trời ngoài của sổ khá chói, thủ đô là một thành phố đô thị hóa, tình cảnh phồn vinh có thể nhìn thấy rõ thông qua cửa sổ xe. Đôi khi Chu Bang Minh xem thành phố phồn hoa vô tận này, lão đột nhiên nghĩ đến vấn đề mình là người cầm quyền ở đây, trong lòng chợt có kích động khó hiểu.
Ví dụ như bây giờ, Chu Bang Minh nhắm mắt lại nhưng trong đầu là hàng loạt ý nghĩ, tất cả cảm xúc rườm rà khó đuổi... ....
Chu Bang Minh là chủ tịch thủ đô, bây giờ thủ đô xảy ra chuyện gì, có cục diện thế nào, lão hiểu rất rõ. Mã Hóa Long cực kỳ bừa bãi, dám công khai khiêu chiến với Trương Thanh Vân, Mã Hóa Long cậy vào cái gì? Nếu không có chỗ dựa thì dám làm bừa như vậy sao?
Chu Bang Minh luôn xem xét chuyện này, lão mơ hồ cảm thấy trung ương cũng không có cái nhìn thống nhất với Trương Thanh Vân, điều này có thể thấy được qua những hành động trước sau khi Trương Thanh Vân xuống nhận chức bí thư thị ủy thủ đô.
Ủng hộ Trương Thanh Vân chính là những tinh anh phái Kinh Tân, Hùng Tiên Vân, Chiêm Giang Huy là những nguyên lão phái Kinh Tân ủng hộ Trương Thanh Vân. Nhưng cũng có lãnh đạo cho rằng Trương Thanh Vân sẽ khó làm nên gì ở thủ đô, nếu không sẽ chẳng vội vàng như thế, sẽ làm người ta chú ý quá sâu.
Nghe nói khi Trương Thanh Vân được bổ nhiệm thì hội nghị bộ chính trị tranh luận rất dữ dội, cuối cùng vẫn là tổng bí thư Diệp đứng lên nói lời giúp đỡ Trương Thanh Vân thì cục diện mới trong sáng. Người khác nói Trương Thanh Vân phúc phận quá sâu nhưng lại xem nhẹ những nhân tố khác trong trung ương.
Trương Thanh Vân có kết cục đã định, nhưng nếu hắn gặp khó khăn hoặc biểu hiện không tốt, như vậy chẳng khác nào tro tàn lại cháy, trung ương sẽ xem xét lại chuyện bổ nhiệm này.
Dưới tình cảnh như vậy, Trương Thanh Vân và Mã Hóa Long va chạm với nhau coi như là một ranh giới.
Mã Hóa Long không chỉ đơn giản là một bí thư quận ủy, người này kinh doanh nhiều năm ở thủ đô, mơ hồ cầm đầu các lãnh đạo quận huyện khác, Trương Thanh Vân có thể hạ được rắn đầu đàn này sao?
Mã Hóa Long nói rất khí thế, cũng đám đứng lên nói rõ:
- Nếu vấn đề ở quận Bắc Hải mà được giải quyết tốt thì vấn đề ở thủ đô sẽ được giải quyết tám chín phần.
- Mọi người thấy thủ đô có nhiều quận huyện nhưng hạch tâm chính là Bắc Hải và Nam Hải, trong dó Bắc Hải là hạch tâm của hạch tâm. Ai có thể đại biểu cho hình tượng của thủ đô? Chỉ có Bắc Hải chúng ta mà thôi.
- Thị ủy đưa ra sách bìa trắng thì thế nào? Tất nhiên là tốt, bộc lộ vấn đề, tự phê bình, tiếp nhận giám sát. Đây đều là những truyền thống vĩ đại của đảng, nhưng là một người quận Bắc Hải, Bắc Hải chúng tôi có tính đặc thù riêng, chúng tôi giúp đỡ sách bìa trắng, nhưng chúng tôi cần thật sự cầu thị.
- Đối với những vấn đề của bản thân, cúng tôi không thể lảng tránh, nhưng nếu áp đặt lên người chúng tôi, chúng tôi sẽ không phải loại người coi tiền như rác. Vài triệu dân Bắc Hải đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi, chúng tôi nào có thể xem thường nhân dân?
- Bắc Hải chúng tôi công khai công vụ phải có đặc điểm của mình, không thể đi theo con đường mòn của người khác. Chuyện quan trọng đầu tiên của chúng tôi là mở thành tích, phải cho quần chúng thấy được thành tích của chúng tôi, dù sao thành tích cũng là chủ lưu.
- Vấn đề cũng chẳng là gì, dù sao chúng tôi cũng không vì một chuyện đã qua mà mất tự tin, mất đi phán đoán tỉnh táo trước tình thế, như vậy còn gì là thái độ khoa học?
Mã Hóa Long dám nói, chính hắn cũng thật sự dám nói, để cho thủ đô phải sợ bóng sợ gió. Nếu tinh tế phân tích những lời nói của Mã Hóa Long thì rõ ràng người hữu tâm sẽ không khó phát hiện mũi súng chĩa vào Trương Thanh Vân.
Là một thường ủy thị ủy, Mã Hóa Long là một đại biểu cho số ít phạm vi ngôn luận của thị ủy, hơn nữa hắn lại nói năng hùng hồn và tràn đầy lý lẽ, đưa những hoạt động của Bắc Hải ra để nói bừa, điều này cũng thể hiện một mặt cuồng ngạo của hắn.
Mã Hóa Long cuồng ngạo vào đúng thời điểm mấu chốt ở thủ đô, điều này rõ ràng là thu hút ánh mắt. Trương Thanh Vân mới đến thủ đô, hắn vừa mới quán triệt ý chỉ của mình thì lập tức gặp phải tình cảnh bức vua thoái vị, bước tiếp theo Trương Thanh Vân phải đi như thế nào?
Giải Tennis Masters thế giới bắt đầu khai mạc, chủ tịch thủ đô Chu Bang Minh dự lễ khai mạc và tuyên bố trận đấu mở màn. Khoảng thời gian này thủ đô bùng lên không ít phong ba, nhưng Chu Bang Minh là một chủ tịch giống như không bị ảnh hưởng, công tác của lão vẫn đâu ra đấy.
Dựa theo quy hoạch biện pháp chính trị giữa thị ủy và khối chính quyền thủ đô đề ra năm ngoái thì năm nay sẽ có hàng loạt động tác được đẩy mạnh dưới sự chủ trì của Chu Bang Minh. Hiện tượng như vậy tạo nên phong cảnh ở thủ đô, tất cả mọi nơi đều có vấn đề, chỉ có Chu Bang Minh là như thường, tình cảnh tương phản làm người ta chướng mắt.
Xe chạy rất vững vàng, Chu Bang Minh ngồi trên xe nhắm mắt dưỡng thần, cố gắng tiếp nhận bầu không khí lễ khai mạc giải Tennis Masters. Tâm tình của lão nhìn qua có vẻ khá tốt, mắt nhắm, miệng ngâm một bài ca dao.
Thư ký Phương Đức Hoa của Chu Bang Minh ngồi bên cạnh tài xế rất nghiêm chỉnh, cũng không vì tâm tình của Chu Bang Minh khá tốt mà buông lỏng.
Chủ tịch Chu Bang Minh là một người nổi tiếng nghiêm mật và chú trọng chi tiết, lão sử dụng cán bộ thường đặc biệt chú ý đến tu dưỡng bản thân, vì khi gặp vấn đề sẽ không sinh ra vấn đề khác. Chu Bang Minh nếu có cái nhìn xấu về một người nào đó, như vậy sau này con đường làm quan của kẻ kia sẽ bị ảnh hưởng.
Ví dụ như vậy không hiếm thấy ở thủ đô, Chu Bang Minh cũng vì vậy mà có biệt hiệu "Lão già cổ lỗ ở thủ đô!"
Lão già cổ lỗ chủ yếu là Chu Bang Minh thích dùng phương pháp truyền thống để giải quyết vấn đề. Năm xưa khi lão còn làm bí thư quận ủy thì đã từng học tập qua sách vở kinh điển truyền thống của Trung Quốc, ví dụ như "Cách nhìn người", cách đối nhân xử thế theo "Tằng Văn Chính Công Gia Thư!"... ....
Nghe nói năm xưa ban ngành đưa ra danh sách cán bộ thường cực kỳ coi trọng lý luận Mark, vì thế có thể nói tạo nên nhiều ảnh hưởng.
Chu Bang Minh là người có tu dưỡng bản thân rất cao, quen thuộc kinh sử, thường xuất khẩu thành thơ, có thể nói là một nhân tài tu dưỡng trong nước.
- Đứng ở lầu cao ngắm cảnh núi non, tai nghe những âm thanh hỗn loạn, nhìn xuống qua lỗ châu mai, thì ra là đại binh của Tư Mã Thống... ....
Chu Bang Minh hát kinh kịch rất có bài bản, rất có mùi vị, đặc biệt là bộ dạng thanh thản và tùy ý càng làm cho ca khúc có thêm chút dã tính, bộ dạng như nắm chắc thắng lợi đến nơi.
Phương Đức Hoa xịch mông trên ghế lái phụ, vẻ mặt không biến đổi nhưng trong lòng thầm nghĩ, hắn đi theo Chu Bang Minh đã rất lâu rồi, cũng có thể nói đã hiểu lãnh đạo đến mức độ cao.
Phương Đức Hoa có thể cảm nhận được tâm tính của Chu Bang Minh mất đi tính ổn định. Bây giờ thủ đô đang loạn, đặc biệt là Trương Thanh Vân đang ở vào hoàn cảnh xấu, bây giờ từ tên xuống dưới ở thủ đô ai cũng đang chờ xem kịch hay.
Dưới cục diện như vậy thì phó bí thư, chủ tịch Chu Bang Minh lại có tâm tính không đi cùng với thị ủy, giống như có tâm cảnh đứng trên núi nhìn hổ đấu, có lẽ muốn xem người tuyến dưới ép Trương Thanh Vân thoái vị, hay là muốn thấy Trương Thanh Vân làm sao để giữ quyền uy của mình?
Trong lòng Phương Đức Hoa thầm lắc đầu, nói thật, hắn thật sự không thể nào cân nhắc tâm tính của Chu Bang Minh. Trước mắt ở thủ đô xuất hiện cục diện rối loạn, Chu Bang Minh thật sự cũng không có phương án gì, coi như tiến vào thời đại mới. Vào thời đại này thì ban ngành thủ đô có thành viên mới không đủ năng lực ổn định cục diện, như vậy xem như là một sự kiện được chú ý cao độ.
Bây giờ ở thủ đô xảy ra vấn đề, như vậy sẽ làm cho người ngoài sinh lòng nghi vấn với ban ngành thủ đô, Chu Bang Minh là nhân vật số một ở khối chính quyền thủ đô, lão là người ở vị trí thứ hai, như vậy có hào quang sao?
Nếu lần này Trương Thanh Vân gãy gánh ở thủ đô, như vậy Chu Bang Minh liệu có cơ hội leo lên hay không? Điều này hầu như khó thể nắm chắc. Nếu đã là như vậy thì Chu Bang Minh sao không đề ra biện pháp vượt qua cửa ải khó khăn này? Bây giờ lão đang có tâm tính gì.
Phương Đức Hoa biết rất rõ, Chu Bang Minh vĩnh viễn luôn thông minh hơn chính mình, những gì hắn có thể thấy thì Chu Bang Minh không thể không thấy. Bây giờ Chu Bang Minh nhất định có tính toán của riêng mình, nếu không lão sẽ chẳng buông lỏng như vậy.
- Tiểu Phương, công trình cải tạo đường ở quận Bắc Hải tiến triển thế nào?
Chu Bang Minh đột nhiên mở miệng hỏi.
Phương Đức Hoa chấn động tâm thần, hắn nói:
- Buổi chiều phó chủ tịch Trần sẽ báo cáo với anh về vấn đề này, nghe nói gặp một chút khó khăn, chủ yếu là khó khăn về phương diện đền bù giải tỏa, có lẽ còn cần anh quyết định... ....
Chu Bang Minh khoát tay nói:
- Cậu điện thoại cho anh Trần, nói là tôi cho anh ấy toàn quyền xử lý chuyện này. Anh ấy là người thủ đô, khi công tác cũng nên có quyết đoán, không cần cẩn thận quá mức.
Chu Bang Minh dừng lại một chút rồi nhìn về phía cửa sổ xe, lão dùng tay gõ vào cửa sổ, một lúc lấu sau mới nói:
- Chiều cứ sắp xếp như vậy, chúng ta không cần trở về, đến khu cán bộ lão thành ở thủ đô, đã lâu rồi không đến thăm hỏi bí thư Chu, chúng ta đi thăm anh ấy... ....
- Điều này.
Phương Đức Hoa có chút chần chừ:
- Nhưng...Chủ tịch, buổi chiều... ....
- Không nhưng nhị gì cả, tôi đã nói rồi, chương trình phải sắp xếp sao cho linh hoạt, không thể chẳng tạo ra không gian sửa đổi. Người là vật sống, có tính chủ quan năng động, cũng không cần trình tự như một cái máy, sao có thể không thay đổi?
Chu Bang Minh cắt đứt lời Phương Đức Hoa.
Phương Đức Hoa vội vàng câm miệng, hắn bắt đầu điện thoại cho các nhân viên tương quan để điều chỉnh chương trình. Chu Bang Minh là một chủ tịch, đường đường là quan lớn cấp chính bộ, chương trình không phải nói sửa là sửa, nhưng lão dùng một câu mà thay đổi, rõ ràng làm chết mệt một nhóm người.
Tất nhiên những thứ này không liên quan gì đến Chu Bang Minh, lão phân phó xong thì bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Ánh mặt trời ngoài của sổ khá chói, thủ đô là một thành phố đô thị hóa, tình cảnh phồn vinh có thể nhìn thấy rõ thông qua cửa sổ xe. Đôi khi Chu Bang Minh xem thành phố phồn hoa vô tận này, lão đột nhiên nghĩ đến vấn đề mình là người cầm quyền ở đây, trong lòng chợt có kích động khó hiểu.
Ví dụ như bây giờ, Chu Bang Minh nhắm mắt lại nhưng trong đầu là hàng loạt ý nghĩ, tất cả cảm xúc rườm rà khó đuổi... ....
Chu Bang Minh là chủ tịch thủ đô, bây giờ thủ đô xảy ra chuyện gì, có cục diện thế nào, lão hiểu rất rõ. Mã Hóa Long cực kỳ bừa bãi, dám công khai khiêu chiến với Trương Thanh Vân, Mã Hóa Long cậy vào cái gì? Nếu không có chỗ dựa thì dám làm bừa như vậy sao?
Chu Bang Minh luôn xem xét chuyện này, lão mơ hồ cảm thấy trung ương cũng không có cái nhìn thống nhất với Trương Thanh Vân, điều này có thể thấy được qua những hành động trước sau khi Trương Thanh Vân xuống nhận chức bí thư thị ủy thủ đô.
Ủng hộ Trương Thanh Vân chính là những tinh anh phái Kinh Tân, Hùng Tiên Vân, Chiêm Giang Huy là những nguyên lão phái Kinh Tân ủng hộ Trương Thanh Vân. Nhưng cũng có lãnh đạo cho rằng Trương Thanh Vân sẽ khó làm nên gì ở thủ đô, nếu không sẽ chẳng vội vàng như thế, sẽ làm người ta chú ý quá sâu.
Nghe nói khi Trương Thanh Vân được bổ nhiệm thì hội nghị bộ chính trị tranh luận rất dữ dội, cuối cùng vẫn là tổng bí thư Diệp đứng lên nói lời giúp đỡ Trương Thanh Vân thì cục diện mới trong sáng. Người khác nói Trương Thanh Vân phúc phận quá sâu nhưng lại xem nhẹ những nhân tố khác trong trung ương.
Trương Thanh Vân có kết cục đã định, nhưng nếu hắn gặp khó khăn hoặc biểu hiện không tốt, như vậy chẳng khác nào tro tàn lại cháy, trung ương sẽ xem xét lại chuyện bổ nhiệm này.
Dưới tình cảnh như vậy, Trương Thanh Vân và Mã Hóa Long va chạm với nhau coi như là một ranh giới.
Mã Hóa Long không chỉ đơn giản là một bí thư quận ủy, người này kinh doanh nhiều năm ở thủ đô, mơ hồ cầm đầu các lãnh đạo quận huyện khác, Trương Thanh Vân có thể hạ được rắn đầu đàn này sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.