Chương 789: Tồn tại đặc thù.
Tịch Mịch Độc Nam Hoa
09/04/2013
Trương Thanh Vân không ngờ đến gặp Tần Vệ Quốc lại đụng mặt Chử Ngụy Cường, dưới tình cảnh này mà gặp Chử Ngụy Cường làm Trương Thanh Vân cảm thấy rất xấu hổ.
Khi đó Trương Thanh Vân đưa ra quyết đoán sau khi qua "Hội nghị mắng chửi" và đi gặp Chử Ngụy Cường, lúc đó hắn hy vọng sẽ tìm được sự thỏa hiệp, không cần phải làm cho hai bên không còn đường sống quay về.
Nhưng gặp mặt Chử Ngụy Cường quá ngạo mạn vô lý, căn bản không cho Trương Thanh Vân nhiều cơ hội nói chuyện. Cũng chính là sau lần nói chuyện đó, Trương Thanh Vân quyết định ra tay, sau đó cục diện đã diễn biến thành bây giờ.
Bí thư tỉnh ủy Tần Vệ Quốc đích thân đi ra cửa đón tiếp một phó chủ tịch tỉnh chưa tiến vào ban ngành thường ủy, đây tuyệt đối là nể mặt Trương Thanh Vân, hơn nữa theo sát phía sau Tần Vệ Quốc chính là một đầu sỏ Hoa Đông khác, là Chử Ngụy Cường.
Nếu là lúc bình thường, được hai lãnh đạo Hoa Đông đồng thời tiếp kiến, Trương Thanh Vân tuyệt đối sẽ không thể có thể diện đến mức như vậy. Nhưng khoảnh khắc này nắm đấm của ai cứng hơn sẽ được người khác tôn trọng, sự thật luôn tàn khốc như thế, cũng là bất đắc dĩ như thế.
Trương Thanh Vân có cảm tình với Hoa Đông, nếu không phải bất đắc dĩ thì hắn sẽ không dùng phương pháp không để lại đường sống để phá hủy tường thành Hoa Đông.
Chẳng qua Trương Thanh Vân đã cho đám người Chử Ngụy Cường đủ thể diện, mà đám người này lại cảm thấy đối phương tứ cố vô thân, mềm yếu và có thể khi dễ.
Cuối cùng đám người Chử Ngụy Cường xé toang thể diện, nhưng bây giờ Chử Ngụy Cường cuối cùng cũng phải buông tay, nhân tâm khó nắm bắt ở ngay điểm này.
Trong lòng Trương Thanh Vân chợt cảm thán, hắn xấu hổ, không biết Chử Ngụy Cường lại càng xấu hổ hơn. Chử Ngụy Cường gần đây là người cứng ngắc và cao ngạo, lão biết rõ Trương Thanh Vân có bản lĩnh, nhưng trong lòng sẽ không cho rằng Trương Thanh Vân là một đối thủ quan trọng.
Trương Thanh Vân nhỏ hơn so với Chử Ngụy Cường hơn hai mươi tuổi, trong mắt Chử Ngụy Cường thì Trương Thanh Vân nhiều lắm cũng chỉ là một hậu bối tương đối có tương lai mà thôi. Không ngờ chỉ cần có chút sơ sẩy thì một mình Trương Thanh Vân đã hủy diệt toàn bộ căn cơ ở Hoa Đông, làm hắn trở thành người đắc tội triệt để với Hoa Đông.
Đồng thời vì cuối cùng muốn kéo hơi tàn mà Chử Ngụy Cường đường đường là chủ tịch tỉnh phải ăn nói khép nép và gương mặt tươi cười, khẩn cầu Trương Thanh Vân hòa giải, như vậy sự việc mới có cơ hội xoay chuyển.
Tần Vệ Quốc rất mẫn cảm, lão rõ ràng cảm nhận được hố sâu ngăn cách giữa Chử Ngụy Cường và Trương Thanh Vân, nhưng lão không nói gì, chỉ nhiệt tình đưa Trương Thanh Vân vào phòng khách. Lần này Trương Thanh Vân mang đến rất nhiều sản phẩm bảo vệ sức khỏe, Tần Vệ Quốc cũng không trách hắn không tuân theo quy củ, hắn nói:
- Thanh Vân, nếu cậu thật sự lo lắng cho một lão già bệnh như tôi thì lần sau rãnh rổi nên đến chơi, hơn nữa cậu còn biết pha trà, vì vậy pha cho tôi nhiều bình trà ngon là được. Cũng không cần phải tiêu pha mua sắm quá nhiều, thế giới này còn chưa phá giải được bí mật não bộ, dù có dùng sản phẩm dinh dưỡng gì cũng vậy thôi.
Trương Thanh Vân có chút sững sốt, hắn nhìn sang phòng khách, quả nhiên có dụng cụ pha trà. Vì vậy hắn chủ động tiến lên pha trà cho lãnh đạo. Tần Vệ Quốc không hổ danh là nhân vật lợi hại, dưới trường hợp mọi người gặp mặt xấu hổ mà vẫn còn muốn uống trà, tất nhiên nếu có điểm tương đồng này thì khoảng cách của hai bên sẽ đến gần hơn.
Trương Thanh Vân đã một tháng rồi chưa bình tâm tĩnh khí để pha trà, khoảng thời gian gần đây tinh thần đều ở vào trạng thái căng thẳng và hưng phấn cao độ, không có sự nhàn hạ thoải mái vào lúc này. Đáng lý ra hôm nay hắn cũng không thể có được tâm tính như vậy, nhưng Tần Vệ Quốc đã nói, hắn chỉ có thể kiên trì mà thôi.
Trà tốt có thể làm người ta bình tâm tĩnh khí, pha trà khá rườm rà, đặc biệt là nghệ thuật uống trà phải chú ý. Nhưng sau một loạt động tác thì hơi nước trong phòng bùng lên, hương trà nồng đậm, tất nhiên sẽ có một loại cảnh giới khác.
Ba người đều không lên tiếng, Trương Thanh Vân bận rộn pha trà, Tần Vệ Quốc và Chử Ngụy Cường ngồi xem. Sau khi trà nước xong xuôi thì Trương Thanh Vân gật đầu với hai người nói:
- Bí thư, chủ tịch, mời hai anh!
Tần Vệ Quốc và Chử Ngụy Cường đưa mắt nhìn nhau, Tần Vệ Quốc nâng ly trà nhấp một ngụm nhỏ, ánh mắt khép hờ như tẩu hỏa nhập ma, một lúc lâu sau mới cười ha hả nói:
- Trà ngon, tôi gần đây tự xưng là người yêu trà, hôm nay gặp cậu mới thấy chênh lệch, Đại Hồng Bào trên tay cậu có được khí phách như vậy, quả nhiên danh bất hư truyền.
Trương Thanh Vân nở nụ cười khiêm tốn, hắn nói:
- Pha trà chỉ là vấn đề nhỏ, bí thư quan tâm đều là chuyện trọng đại, không thể so sánh được.
Tần Vệ Quốc khoát tay nói:
- Trà cũng như người, điểm này tôi có thể nhìn thấy được, trước mắt cậu cũng thấy rồi đấy, cục diện Hoa Đông là như thế, cậu đánh đuổi tội phạm đã triệt để, nhưng chuyện ở Hoa Đông chỉ là vừa mới bắt đầu. Bây giờ tổ công tác của ủy ban kỷ luật trung ương đóng quân ở Hoàng Hải, chúng tôi dù muốn phối hợp công tác cũng không dễ dàng gì.
Trương Thanh Vân nở nụ cười mất tự nhiên, không biết tiếp lời như thế nào, vẻ mặt rất xấu hổ, một lúc lâu sau mới mở miệng nói:
- Bí thư, tôi... ....
- Tôi không có ý trách cậu.
Tần Vệ Quốc đứng lên nói:
- Nhưng việc đã đến nước này thì tôi tin đó cũng không phải là kết quả cậu hy vọng được nhìn thấy. Nhưng bất cứ chuyện gì có bắt đầu cũng phải kết thúc, sự việc bây giờ đã bắt đầu, chúng ta nên cố nghĩ biện pháp dể nó kết thúc mỹ mãn.
Sau đó Tần Vệ Quốc khựng lại một lúc rồi nói:
- Tỉnh ủy Hoa Đông chúng ta tất nhiên sẽ phối hợp công tác với các đồng chí ủy ban kỷ luật trung ương, sẽ kéo tất cả phần tử hủ bại đang ẩn núp và phần tử buôn lậu ra ngoài. Mặt khác tôi cũng đã liên hệ với trưởng phòng Chiêm phòng tổ chức trung ương, sắp tới anh ấy sẽ đến thị sát Hoa Đông, đến lúc đó có lẽ sẽ muốn đến Hoài Dương, cậu chuẩn bị làm tốt công tác tiếp đón.
- Vâng, tôi hiểu.
Trương Thanh Vân châm chú nói, lời của Tần Vệ Quốc giống như đang căn dặn Trương Thanh Vân, thực tế chính là trình tự thỏa hiệp. Bước đầu tiên chính là đưa tổ công tác của ủy ban kỷ luật trung ương từ Hoàng Hải về Hoa Đông, sau đó tỉnh ủy Hoa Đông sẽ tự kiểm tra, tự phế võ công.
Bước thứ hai Chiêm Giang Huy sẽ đến Hoa Đông, khả năng sẽ có sự ăn ý, rốt cuộc Hoa Đông sẽ biến thiên như thế nào, sẽ biến thành bộ dạng gì sẽ là sự xác định cuối cùng của Chiêm Giang Huy.
Mà Tần Vệ Quốc nói những lời này với Trương Thanh Vân, tất nhiên sẽ hy vọng hắn có thể hòa giải, sẽ dốc sức thúc đẩy hai vấn đề này. Tần Vệ Quốc rất xảo quyệt, lão căn bản không nói ra những điểm mấu chốt, cũng không bàn chi tiết. Trương Thanh Vân biết rõ trong sự việc lần này có khá nhiều chuyện xấu, nhưng cũng khó phản bác.
Cuối cùng Trương Thanh Vân xem xét lại và đồng ý, cuối cùng phái Hoa Đông có vận mệnh thế nào thì để cho các lãnh đạo cấp cao tự định hướng, Trương Thanh Vân chỉ cần nắm chắc Hoài Dương là được. Vì vậy cuối cùng hắn nói:
- Bí thư, gần đây Hoài Dương chúng tôi khá rối, ban ngành đảng ủy và chính quyền đều phân phối không đều, anh xem... ....
Tần Vệ Quốc cười ha hả nói:
- Đây là điều cần phải nhanh chóng chứng thực, thế này đi, cậu đưa ra một phần ý kiến, sau đó chúng tôi sẽ thảo luận chứng thực ở hội nghị thường ủy.
Trương Thanh Vân gật đầu nói:
- Cái này tôi đã chuẩn bị xong, bây giờ tôi có thể đưa cho anh.
Trương Thanh Vân nói xong thì lấy từ trong cặp tài liệu ra một phần văn kiện đưa cho Tần Vệ Quốc.
Tần Vệ Quốc có chút sững sốt, lão nhận lấy rồi nhìn qua. Không đợi lão kịp mở lời, Chử Ngụy Cường ở bên cạnh cũng thấy danh sách, lão nói:
- Điều này sao có thể? Tiêu Hàn vừa bị kỷ luật, sao có thể quay về nhận chức ở Hoài Dương?
Tần Vệ Quốc nhìn về phía Trương Thanh Vân, lúc này Trương Thanh Vân nói:
- Vấn đề của đồng chí Tiêu Hàn tôi cho rằng cần phải thẩm tra thật kỹ, trong vấn đề này sự cố ý và vô tình là cách biệt rất lớn. Đồng chí Tiêu Hàn vô tình phạm sai lầm, tổ chức có thể suy xét để xử lý khoan dung hay không? Nếu chủ tịch đã cho rằng anh ấy không thích hợp quay về Hoài Dương nhận chức thì thôi, nhưng nhân tuyển lúc này tôi cũng không còn ai, vì vậy phải xem xét vào đề nghị của tỉnh ủy. Không sợ hai vị lãnh đạo chê cười, tôi đã công tác ở Hoa Đông được hai năm nhưng thật sự không biết nhiều về cán bộ Hoa Đông, tôi chỉ có thể đề cử vài người quen, những người khác tôi không thể cho ý kiến.
Chử Ngụy Cường cau mày, lão thầm mắng một câu vô sỉ, lúc này Trương Thanh Vân ra chiêu quá kịp thời, bí thư và mình khó thể từ chối yêu cầu "hợp lý" của đối phương.
Càng vô sỉ chính là Trương Thanh Vân luôn ồn ào bảo rằng không có căn cơ, nhưng khi đề cử thì khá rõ ràng. Trương Thanh Vân đề cử Quách Vũ là trưởng phòng tổ chức, phó bí thư là trưởng phòng xây dựng thành phố Cảng Thành Lý Liên Thành. Hai người này căn bản đều là dòng chính của Trương Thanh Vân, mà chức vụ chủ tịch, hắn cho rằng Chung Gia Hoa không thích hợp, đề cử Tiêu Hàn, mà những chức vụ không quan trọng khác thì hắn không cho ý kiến.
Trương Thanh Vân đưa ra chiêu thức này rõ ràng rất xảo quyệt, lại không bị mượn cớ chụp mũ. Trước tiên hắn đảm bảo toàn thị ủy là thiên hạ của mình, quyền nhân sự hắn nắm chắc tuyệt đối, mà chức vụ chủ tịch thì hắn đề cử Tiêu Hàn. Chử Ngụy Cường cảm thấy với tình huống trước mắt thì ai làm chủ tịch cũng không thể chống lại Trương Thanh Vân.
Hơn nữa Chung Gia Hoa nếu tiếp tục đảm nhiệm chức phó chủ tịch thường vụ thì sẽ không có khả năng sẽ hài hòa với chủ tịch mới đến nhận chức. Nếu là như vậy thì Trương Thanh Vân càng dễ dàng quản lý khối chính quyền, năng lực của Chung Gia Hoa rất mạnh, biết cách làm việc, nhưng hắn cũng có một căn bệnh chung của cán bộ có tài, đó chính là khó khống chế.
Trương Thanh Vân tìm người đè ép Chung Gia Hoa, tất nhiên Chung Gia Hoa sẽ phải biết quy củ, không thể không nghe lời Trương Thanh Vân, rõ ràng là dùng kế sách không cần sử dụng người của mình mà có thể chèn ép kẻ khác.
Khoảnh khắc này Chử Ngụy Cường đã giải mã rõ ý tứ của Trương Thanh Vân, nhưng trong lòng cũng không khỏi bội phục sự lợi hại của đối phương. Trước kia tỉnh ủy quyết định điều chỉnh ban ngành Hoài Dương chính là muốn uy hiếp Trương Thanh Vân, bây giờ Trương Thanh Vân có hơi chút biến hóa sẽ hóa giải tất cả, nhưng cũng không bị chụp mũ. Sau này Hoài Dương chính là thiên hạ của Trương Thanh Vân, điều này là không thể nghi ngờ.
Đến tối Tần Vệ Quốc cứng nhắc giữ Trương Thanh Vân ở lại dùng cơm, ba người uống rượu trên bàn cơm, hôm nay ai cũng thỏa mãn, mọi người dựa theo nhu cầu mà tiến hành thỏa hiệp.
Những sự việc phát sinh sau đó không phải phạm trù mà Trương Thanh Vân có thể trông nom, vì tất cả tinh lực và thời gian đều đặt hết lên vấn đề xây dựng phát triển Hoài Dương. Dù Hoa Đông có biến đổi thế nào cũng không ảnh hưởng đến Hoài Dương của hắn, điều này cũng chú định Trương Thanh Vân trở thành một đặc thù ở Hoa Đông.
Có thể đoán được tương lai không lâu sau Trương Thanh Vân sẽ trở thành điểm thăng bằng của tất cả các thế lực ở Hoa Đông, khi đó hắn làm tốt thì cục diện thuận lợi, tất nhiên cũng không loại trừ khả năng bốn phía đều nịnh nọt, nhưng điều này phải nói sau. Bây giờ rốt cuộc phải xem Hoa Đông biến đổi như thế nào.
Khi đó Trương Thanh Vân đưa ra quyết đoán sau khi qua "Hội nghị mắng chửi" và đi gặp Chử Ngụy Cường, lúc đó hắn hy vọng sẽ tìm được sự thỏa hiệp, không cần phải làm cho hai bên không còn đường sống quay về.
Nhưng gặp mặt Chử Ngụy Cường quá ngạo mạn vô lý, căn bản không cho Trương Thanh Vân nhiều cơ hội nói chuyện. Cũng chính là sau lần nói chuyện đó, Trương Thanh Vân quyết định ra tay, sau đó cục diện đã diễn biến thành bây giờ.
Bí thư tỉnh ủy Tần Vệ Quốc đích thân đi ra cửa đón tiếp một phó chủ tịch tỉnh chưa tiến vào ban ngành thường ủy, đây tuyệt đối là nể mặt Trương Thanh Vân, hơn nữa theo sát phía sau Tần Vệ Quốc chính là một đầu sỏ Hoa Đông khác, là Chử Ngụy Cường.
Nếu là lúc bình thường, được hai lãnh đạo Hoa Đông đồng thời tiếp kiến, Trương Thanh Vân tuyệt đối sẽ không thể có thể diện đến mức như vậy. Nhưng khoảnh khắc này nắm đấm của ai cứng hơn sẽ được người khác tôn trọng, sự thật luôn tàn khốc như thế, cũng là bất đắc dĩ như thế.
Trương Thanh Vân có cảm tình với Hoa Đông, nếu không phải bất đắc dĩ thì hắn sẽ không dùng phương pháp không để lại đường sống để phá hủy tường thành Hoa Đông.
Chẳng qua Trương Thanh Vân đã cho đám người Chử Ngụy Cường đủ thể diện, mà đám người này lại cảm thấy đối phương tứ cố vô thân, mềm yếu và có thể khi dễ.
Cuối cùng đám người Chử Ngụy Cường xé toang thể diện, nhưng bây giờ Chử Ngụy Cường cuối cùng cũng phải buông tay, nhân tâm khó nắm bắt ở ngay điểm này.
Trong lòng Trương Thanh Vân chợt cảm thán, hắn xấu hổ, không biết Chử Ngụy Cường lại càng xấu hổ hơn. Chử Ngụy Cường gần đây là người cứng ngắc và cao ngạo, lão biết rõ Trương Thanh Vân có bản lĩnh, nhưng trong lòng sẽ không cho rằng Trương Thanh Vân là một đối thủ quan trọng.
Trương Thanh Vân nhỏ hơn so với Chử Ngụy Cường hơn hai mươi tuổi, trong mắt Chử Ngụy Cường thì Trương Thanh Vân nhiều lắm cũng chỉ là một hậu bối tương đối có tương lai mà thôi. Không ngờ chỉ cần có chút sơ sẩy thì một mình Trương Thanh Vân đã hủy diệt toàn bộ căn cơ ở Hoa Đông, làm hắn trở thành người đắc tội triệt để với Hoa Đông.
Đồng thời vì cuối cùng muốn kéo hơi tàn mà Chử Ngụy Cường đường đường là chủ tịch tỉnh phải ăn nói khép nép và gương mặt tươi cười, khẩn cầu Trương Thanh Vân hòa giải, như vậy sự việc mới có cơ hội xoay chuyển.
Tần Vệ Quốc rất mẫn cảm, lão rõ ràng cảm nhận được hố sâu ngăn cách giữa Chử Ngụy Cường và Trương Thanh Vân, nhưng lão không nói gì, chỉ nhiệt tình đưa Trương Thanh Vân vào phòng khách. Lần này Trương Thanh Vân mang đến rất nhiều sản phẩm bảo vệ sức khỏe, Tần Vệ Quốc cũng không trách hắn không tuân theo quy củ, hắn nói:
- Thanh Vân, nếu cậu thật sự lo lắng cho một lão già bệnh như tôi thì lần sau rãnh rổi nên đến chơi, hơn nữa cậu còn biết pha trà, vì vậy pha cho tôi nhiều bình trà ngon là được. Cũng không cần phải tiêu pha mua sắm quá nhiều, thế giới này còn chưa phá giải được bí mật não bộ, dù có dùng sản phẩm dinh dưỡng gì cũng vậy thôi.
Trương Thanh Vân có chút sững sốt, hắn nhìn sang phòng khách, quả nhiên có dụng cụ pha trà. Vì vậy hắn chủ động tiến lên pha trà cho lãnh đạo. Tần Vệ Quốc không hổ danh là nhân vật lợi hại, dưới trường hợp mọi người gặp mặt xấu hổ mà vẫn còn muốn uống trà, tất nhiên nếu có điểm tương đồng này thì khoảng cách của hai bên sẽ đến gần hơn.
Trương Thanh Vân đã một tháng rồi chưa bình tâm tĩnh khí để pha trà, khoảng thời gian gần đây tinh thần đều ở vào trạng thái căng thẳng và hưng phấn cao độ, không có sự nhàn hạ thoải mái vào lúc này. Đáng lý ra hôm nay hắn cũng không thể có được tâm tính như vậy, nhưng Tần Vệ Quốc đã nói, hắn chỉ có thể kiên trì mà thôi.
Trà tốt có thể làm người ta bình tâm tĩnh khí, pha trà khá rườm rà, đặc biệt là nghệ thuật uống trà phải chú ý. Nhưng sau một loạt động tác thì hơi nước trong phòng bùng lên, hương trà nồng đậm, tất nhiên sẽ có một loại cảnh giới khác.
Ba người đều không lên tiếng, Trương Thanh Vân bận rộn pha trà, Tần Vệ Quốc và Chử Ngụy Cường ngồi xem. Sau khi trà nước xong xuôi thì Trương Thanh Vân gật đầu với hai người nói:
- Bí thư, chủ tịch, mời hai anh!
Tần Vệ Quốc và Chử Ngụy Cường đưa mắt nhìn nhau, Tần Vệ Quốc nâng ly trà nhấp một ngụm nhỏ, ánh mắt khép hờ như tẩu hỏa nhập ma, một lúc lâu sau mới cười ha hả nói:
- Trà ngon, tôi gần đây tự xưng là người yêu trà, hôm nay gặp cậu mới thấy chênh lệch, Đại Hồng Bào trên tay cậu có được khí phách như vậy, quả nhiên danh bất hư truyền.
Trương Thanh Vân nở nụ cười khiêm tốn, hắn nói:
- Pha trà chỉ là vấn đề nhỏ, bí thư quan tâm đều là chuyện trọng đại, không thể so sánh được.
Tần Vệ Quốc khoát tay nói:
- Trà cũng như người, điểm này tôi có thể nhìn thấy được, trước mắt cậu cũng thấy rồi đấy, cục diện Hoa Đông là như thế, cậu đánh đuổi tội phạm đã triệt để, nhưng chuyện ở Hoa Đông chỉ là vừa mới bắt đầu. Bây giờ tổ công tác của ủy ban kỷ luật trung ương đóng quân ở Hoàng Hải, chúng tôi dù muốn phối hợp công tác cũng không dễ dàng gì.
Trương Thanh Vân nở nụ cười mất tự nhiên, không biết tiếp lời như thế nào, vẻ mặt rất xấu hổ, một lúc lâu sau mới mở miệng nói:
- Bí thư, tôi... ....
- Tôi không có ý trách cậu.
Tần Vệ Quốc đứng lên nói:
- Nhưng việc đã đến nước này thì tôi tin đó cũng không phải là kết quả cậu hy vọng được nhìn thấy. Nhưng bất cứ chuyện gì có bắt đầu cũng phải kết thúc, sự việc bây giờ đã bắt đầu, chúng ta nên cố nghĩ biện pháp dể nó kết thúc mỹ mãn.
Sau đó Tần Vệ Quốc khựng lại một lúc rồi nói:
- Tỉnh ủy Hoa Đông chúng ta tất nhiên sẽ phối hợp công tác với các đồng chí ủy ban kỷ luật trung ương, sẽ kéo tất cả phần tử hủ bại đang ẩn núp và phần tử buôn lậu ra ngoài. Mặt khác tôi cũng đã liên hệ với trưởng phòng Chiêm phòng tổ chức trung ương, sắp tới anh ấy sẽ đến thị sát Hoa Đông, đến lúc đó có lẽ sẽ muốn đến Hoài Dương, cậu chuẩn bị làm tốt công tác tiếp đón.
- Vâng, tôi hiểu.
Trương Thanh Vân châm chú nói, lời của Tần Vệ Quốc giống như đang căn dặn Trương Thanh Vân, thực tế chính là trình tự thỏa hiệp. Bước đầu tiên chính là đưa tổ công tác của ủy ban kỷ luật trung ương từ Hoàng Hải về Hoa Đông, sau đó tỉnh ủy Hoa Đông sẽ tự kiểm tra, tự phế võ công.
Bước thứ hai Chiêm Giang Huy sẽ đến Hoa Đông, khả năng sẽ có sự ăn ý, rốt cuộc Hoa Đông sẽ biến thiên như thế nào, sẽ biến thành bộ dạng gì sẽ là sự xác định cuối cùng của Chiêm Giang Huy.
Mà Tần Vệ Quốc nói những lời này với Trương Thanh Vân, tất nhiên sẽ hy vọng hắn có thể hòa giải, sẽ dốc sức thúc đẩy hai vấn đề này. Tần Vệ Quốc rất xảo quyệt, lão căn bản không nói ra những điểm mấu chốt, cũng không bàn chi tiết. Trương Thanh Vân biết rõ trong sự việc lần này có khá nhiều chuyện xấu, nhưng cũng khó phản bác.
Cuối cùng Trương Thanh Vân xem xét lại và đồng ý, cuối cùng phái Hoa Đông có vận mệnh thế nào thì để cho các lãnh đạo cấp cao tự định hướng, Trương Thanh Vân chỉ cần nắm chắc Hoài Dương là được. Vì vậy cuối cùng hắn nói:
- Bí thư, gần đây Hoài Dương chúng tôi khá rối, ban ngành đảng ủy và chính quyền đều phân phối không đều, anh xem... ....
Tần Vệ Quốc cười ha hả nói:
- Đây là điều cần phải nhanh chóng chứng thực, thế này đi, cậu đưa ra một phần ý kiến, sau đó chúng tôi sẽ thảo luận chứng thực ở hội nghị thường ủy.
Trương Thanh Vân gật đầu nói:
- Cái này tôi đã chuẩn bị xong, bây giờ tôi có thể đưa cho anh.
Trương Thanh Vân nói xong thì lấy từ trong cặp tài liệu ra một phần văn kiện đưa cho Tần Vệ Quốc.
Tần Vệ Quốc có chút sững sốt, lão nhận lấy rồi nhìn qua. Không đợi lão kịp mở lời, Chử Ngụy Cường ở bên cạnh cũng thấy danh sách, lão nói:
- Điều này sao có thể? Tiêu Hàn vừa bị kỷ luật, sao có thể quay về nhận chức ở Hoài Dương?
Tần Vệ Quốc nhìn về phía Trương Thanh Vân, lúc này Trương Thanh Vân nói:
- Vấn đề của đồng chí Tiêu Hàn tôi cho rằng cần phải thẩm tra thật kỹ, trong vấn đề này sự cố ý và vô tình là cách biệt rất lớn. Đồng chí Tiêu Hàn vô tình phạm sai lầm, tổ chức có thể suy xét để xử lý khoan dung hay không? Nếu chủ tịch đã cho rằng anh ấy không thích hợp quay về Hoài Dương nhận chức thì thôi, nhưng nhân tuyển lúc này tôi cũng không còn ai, vì vậy phải xem xét vào đề nghị của tỉnh ủy. Không sợ hai vị lãnh đạo chê cười, tôi đã công tác ở Hoa Đông được hai năm nhưng thật sự không biết nhiều về cán bộ Hoa Đông, tôi chỉ có thể đề cử vài người quen, những người khác tôi không thể cho ý kiến.
Chử Ngụy Cường cau mày, lão thầm mắng một câu vô sỉ, lúc này Trương Thanh Vân ra chiêu quá kịp thời, bí thư và mình khó thể từ chối yêu cầu "hợp lý" của đối phương.
Càng vô sỉ chính là Trương Thanh Vân luôn ồn ào bảo rằng không có căn cơ, nhưng khi đề cử thì khá rõ ràng. Trương Thanh Vân đề cử Quách Vũ là trưởng phòng tổ chức, phó bí thư là trưởng phòng xây dựng thành phố Cảng Thành Lý Liên Thành. Hai người này căn bản đều là dòng chính của Trương Thanh Vân, mà chức vụ chủ tịch, hắn cho rằng Chung Gia Hoa không thích hợp, đề cử Tiêu Hàn, mà những chức vụ không quan trọng khác thì hắn không cho ý kiến.
Trương Thanh Vân đưa ra chiêu thức này rõ ràng rất xảo quyệt, lại không bị mượn cớ chụp mũ. Trước tiên hắn đảm bảo toàn thị ủy là thiên hạ của mình, quyền nhân sự hắn nắm chắc tuyệt đối, mà chức vụ chủ tịch thì hắn đề cử Tiêu Hàn. Chử Ngụy Cường cảm thấy với tình huống trước mắt thì ai làm chủ tịch cũng không thể chống lại Trương Thanh Vân.
Hơn nữa Chung Gia Hoa nếu tiếp tục đảm nhiệm chức phó chủ tịch thường vụ thì sẽ không có khả năng sẽ hài hòa với chủ tịch mới đến nhận chức. Nếu là như vậy thì Trương Thanh Vân càng dễ dàng quản lý khối chính quyền, năng lực của Chung Gia Hoa rất mạnh, biết cách làm việc, nhưng hắn cũng có một căn bệnh chung của cán bộ có tài, đó chính là khó khống chế.
Trương Thanh Vân tìm người đè ép Chung Gia Hoa, tất nhiên Chung Gia Hoa sẽ phải biết quy củ, không thể không nghe lời Trương Thanh Vân, rõ ràng là dùng kế sách không cần sử dụng người của mình mà có thể chèn ép kẻ khác.
Khoảnh khắc này Chử Ngụy Cường đã giải mã rõ ý tứ của Trương Thanh Vân, nhưng trong lòng cũng không khỏi bội phục sự lợi hại của đối phương. Trước kia tỉnh ủy quyết định điều chỉnh ban ngành Hoài Dương chính là muốn uy hiếp Trương Thanh Vân, bây giờ Trương Thanh Vân có hơi chút biến hóa sẽ hóa giải tất cả, nhưng cũng không bị chụp mũ. Sau này Hoài Dương chính là thiên hạ của Trương Thanh Vân, điều này là không thể nghi ngờ.
Đến tối Tần Vệ Quốc cứng nhắc giữ Trương Thanh Vân ở lại dùng cơm, ba người uống rượu trên bàn cơm, hôm nay ai cũng thỏa mãn, mọi người dựa theo nhu cầu mà tiến hành thỏa hiệp.
Những sự việc phát sinh sau đó không phải phạm trù mà Trương Thanh Vân có thể trông nom, vì tất cả tinh lực và thời gian đều đặt hết lên vấn đề xây dựng phát triển Hoài Dương. Dù Hoa Đông có biến đổi thế nào cũng không ảnh hưởng đến Hoài Dương của hắn, điều này cũng chú định Trương Thanh Vân trở thành một đặc thù ở Hoa Đông.
Có thể đoán được tương lai không lâu sau Trương Thanh Vân sẽ trở thành điểm thăng bằng của tất cả các thế lực ở Hoa Đông, khi đó hắn làm tốt thì cục diện thuận lợi, tất nhiên cũng không loại trừ khả năng bốn phía đều nịnh nọt, nhưng điều này phải nói sau. Bây giờ rốt cuộc phải xem Hoa Đông biến đổi như thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.