Chương 738: Ước muốn đã thành.
Tịch Mịch Độc Nam Hoa
09/04/2013
Lưu Bằng đang đứng sau máy tính trong phòng thư ký, nụ cười trên mặt có hơi cứng nhắc. Trước mặt hắn là phó chủ tịch thường vụ thành phố Hoài Dương Chung Gia Hoa đang đi qua đi lại, người này liên tục xoa tay, trong miệng lẩm bẩm, có vẻ cực kỳ căng thẳng.
Bộ dạng của Chung Gia Hoa cũng không làm cho đệ nhất thư ký thị ủy Lưu Bằng không dám ngồi, chỉ biết đứng, trên mặt treo nụ cười, trong lòng cảm thấy không được tự nhiên.
Nói thật, làm thư ký đệ nhất Hoài Dương, Lưu Bằng đã từng gặp nhiều cán bộ tuyến dưới gặp bí thư mà sợ đến mức hai chân run rẩy. Nhưng bây giờ lại khác, đều là lãnh đạo thường ủy thị ủy mà căng thẳng như Chung Gia Hoa đúng là lần đầu tiên gặp phải.
Lưu Bằng cảm giác được hôm nay có chuyện lớn, nếu không thì Chung Gia Hoa là phó chủ tịch thường vụ, không có lý do gì để đến sớm hơn cuộc hẹn nữa giờ đồng hồ, hơn nữa cũng không để ý hình tượng khi đứng trước mặt thư ký của bí thư Trương.
- Thư ký Lưu, nghe nói anh rất thích khiêu vũ, có phải không?
Chung Gia Hoa nói.
Lưu Bằng có chút sững sốt, hắn nói:
- Cũng không phải rất thích, chỉ là vợ tôi thích trò này, vì vậy mỗi lần rãnh rổi đều kéo cô ấy theo. Tôi đã đi qua câu lạc bộ nghỉ ngơi bên khối chính quyền vài lần, nơi đó điều kiện tốt hơn so với thị ủy.
Chung Gia Hoa chỉ tay vào Lưu Bằng rồi nói:
- Nơi đó tôi nắm giữa, sau này đến thì cứ lên lầu ba, nơi đó có thể uống vài ly, đồng thời có bạn nhảy dạy bảo, đều là chuyên nghiệp.
Lưu Bằng vội vàng cảm ơn, bên phía chính quyền có câu lạc bộ nghỉ ngơi, chỗ này nằm sâu bên trong khu nhà cho nhân viên chính quyền, điều kiện rất tốt. Nhà Lưu Bằng được sắp xếp trong khu đó, vì vậy hắn thường đi sang nghỉ ngơi giải trí.
Lầu ba mà Chung Gia Hoa nói chỉ dành riêng cho những cán bộ từ trưởng ban trở lên, có trung tâm thể hình, có khu trị liệu nước nóng. Lưu Bằng chỉ là phó ban, Chung Gia Hoa đặc cách cho hắn lên lầu ba, rõ ràng là cho đi cửa sau.
Lưu Bằng cũng đã quen với những thói quen đặc quyền, vì vậy hắn cũng không chối từ mà trực tiếp đồng ý. Chung Gia Hoa thấy đối phương sảng khoái như vậy thì trên mặt cũng lộ ra nụ cười, ánh mắt nhìn về phía Lưu Bằng cũng tràn đầy khuyến khích.
Cố gắng kéo quan hệ với một thư ký chính là điều mà trước đây Chung Gia Hoa chưa từng làm, nhưng trong toàn bộ Hoài Dương thì Lưu Bằng là một ngoại lệ.
Uy tín của Trương Thanh Vân bây giờ ở Hoài Dương đã tăng vọt, cơ bản xem như quyền uy tuyệt đối. Dù là Chung Gia Hoa thì ở trước mặt Trương Thanh Vân cũng phải cúi đầu rất thấp, nói chuyện căn bản cũng căng thẳng.
Bây giờ ở phương diện công tác khối chính quyền, các lãnh đạo được phân công quản lý đều trực tiếp báo cáo cho bí thư, rõ ràng một phó chủ tịch thường vụ như Chung Gia Hoa không phát huy quá nhiều tác dụng. Chỉ cần xem xét đặc điểm này cũng làm cho Chung Gia Hoa ý thức được mình có vấn đề trong công tác liên hệ với bí thư.
Thật ra nếu so sánh với Tiêu Hàn thì Chung Gia Hoa có ưu thế hơn, trước đó Tiêu Hàn đã bày ra vị trí bất chính, liên tục cản chân Trương Thanh Vân ở khắp nơi. Nhưng sau này chuyển biến quá nhanh, hơn nữa Tiêu Hàn liên hệ với bí thư rất đúng chỗ, cuối cùng cũng lấy được sự trọng dụng, phần lớn công tác ở thị ủy đều do hắn tọa trấn, tình hình như vậy hoàn toàn khác biệt với khối chính quyền.
Chung Gia Hoa ý thức được vấn đề này, vì vậy mà địa vị của Lưu Bằng trong mắt hắn cũng không phải đám thư ký khác có thể so sánh được. Chuyện Trương Thanh Vân tuyển thư ký đã hầu như trở thành giai thoại ở Hoài Dương, kết quả cuối cùng lại chọn trúng Lưu Bằng, tất nhiên Lưu Bằng phải được trọng dụng.
Mà Lưu Bằng cũng khá am hiểu phương pháp đối nhân xử thế, bây giờ đối với các lãnh đạo quận huyện tuyến dưới thì đều đặt Lưu Bằng vào trong hàng ngũ lãnh đạo cần phải kéo quan hệ, vì vậy tuy hắn chỉ là phó ban nhưng địa vị lại có chất lượng quá cao.
Thế cho nên Lưu Bằng rất cố gắng kéo quan hệ với Lưu Bằng, tuy chỉ là làm việc lơ đãng nhưng các loại hành vi đã nói lên điều này. Vì thế mà bây giờ Lưu Bằng đã có một địa vị rất cao ở Hoài Dương.
Một tiếng két vang lên, cửa phòng làm việc của Trương Thanh Vân mở ra, Tiêu Hàn từ bên trong đi ra với vẻ mặt nghiêm túc, khi vừa ra khỏi cửa và gặp mặt Chung Gia Hoa thì vẻ mặt lại càng khó coi, hắn nói:
- Anh Chung, hình như vẫn còn vài phút nữa mới đến giờ hẹn, anh đúng là quá tích cực, tôi tin lần này hợp tác với Hoàng Hải chắc chắn sẽ có hy vọng lớn, tôi cũng xin chúc mừng anh.
Chung Gia Hoa có chút sững sốt, trong lòng hắn vốn cảm thấy rất ngứa ngáy vì chuyện hợp tác khu kinh tế với Hoàng Hải, bây giờ Tiêu Hàn đề cập đến đúng chỗ ngứa nhưng lại nói đến đàm phán, điều này làm trái tim Chung Gia Hoa thiếu chút nữa phóng lên cổ.
- Bí thư Tiêu, anh đây là...Tôi có đức gì mà có thể? Tôi... ....
- Được rồi, được rồi, không cần phải nói nhiều, bí thư cho anh cơ hội, anh phải biết nắm chắc. Nếu chuyện này có hư hại, bí thư mất mặt, cuối cùng sẽ bị nhân dân toàn thành phố phản ứng, như vậy sẽ không đẹp.
Tiêu Hàn nói, bộ dạng rất nghiêm túc.
Tiêu Hàn nói xong thì nhìn lướt qua Lưu Bằng, trên mặt lộ ra nụ cười hòa ái và gật đầu, sau đó biểu cảm lại trở nên đông cứng, hắn khẽ hừ một tiếng rồi xoay người bước ra khỏi cửa.
Chung Gia Hoa chợt sững sờ, hắn ngẩn người nhìn Lưu Bằng mà cảm xúc bành trướng. Hôm nay hắn căng thẳng vì không biết chức vụ tổ trưởng đàm phán sẽ rơi vào tay ai, bây giờ Tiêu Hàn nói như vậy giống như sự việc đã định, sẽ là mình sao?
Chung Gia Hoa căn bản thiếu tín nhiệm với Tiêu Hàn, nhìn thấy đối phương nói như thật, bộ dạng lại rất nghiêm túc vì vậy mà trong lòng cảm thấy có chút bất ổn nhưng lại có vài phần tin tưởng, lại có nhiều nghi kỵ, vì thế mà trở nên ngây dại.
- Chủ tịch Chung, đã đến giờ, bí thư đã điện thoại ra hỏi!
Lưu Bằng cẩn thận nói, tay phải còn đang cầm điện thoại.
- À, à, được!
Chung Gia Hoa chợt bừng tỉnh, hắn vội vàng gật đầu nói. Sau khi nói xong thì hít vào một hơi thật sâu, bình ổn tâm tư, sau đó đẩy cửa bước vào phòng làm việc của Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân thấy Chung Gia Hoa tiến vào thì đứng lên nói:
- Mời ngồi, anh Chung, nhìn vẻ mặt anh có chút không tốt, hôm nay thân thể có vấn đề sao?
- Không có gì, chắc cũng vì vài ngày nay thức quá khuya!
Chung Gia Hoa nói, hắn vừa nói vừa ngồi xuống ghế sa lông, cố gắng làm cho mình có chút tự nhiên nhưng tay chân vẫn cứng nhắc, thật sự căng thẳng.
Chung Gia Hoa đã nhịn cả đời, đến bây giờ mới thấy tương lai có khả năng được đề bạt. Hắn đã ngồi ở chiếc ghế cấp phó hơn một nhiệm kỳ, bây giờ có cơ hội trước mắt thì phải nắm bắt cho tốt. Đối với hắn thì chỉ cần nắm giữ chức vị tổ trưởng nhóm đàm phán, nếu đàm phán thành công thì uy vọng sẽ vươn lên độ cao mới.
Vào thời điểm này thì uy vọng đề cao cũng đồng nghĩa với cơ hội tiến lên chức vụ chủ tịch sẽ cang hơn, đây là con rận trên đầu hói, rất rõ ràng. Vì vậy vào khoảnh khắc quyết định thì hắn khó thể giữ được bình tĩnh.
- Vừa rồi bí thư Tiêu đã đến báo cáo công tác tuyên truyền, trong đó đặc biệt nói đến những hành động lớn của cục công an trong thời gian vừa qua, thành tích bảo đảm trật tự trị an xã hội rất rõ rệt, anh biết chuyện này chứ?
Trương Thanh Vân nói.
- Tôi biết, tiếng vọng xã hội của các hành động này là rất mạnh, dân chúng đều vỗ tay khen hay, cũng là thành tích lớn. Nhưng hệ thống tư pháp quá phức tạp, trước mắt thì thành tích này chỉ là một bước đầu tiên, vẫn còn là gánh nặng đường xa.
Chung Gia Hoa nói.
- Cục công an là một đơn vị lệ thuộc trực tiếp bên khối chính quyền, các anh cần đẩy mạnh nghiệp vụ, anh có giải thích gì với những vấn đề của cục công an hay không?
Trương Thanh Vân lại nói.
Lần này Chung Gia Hoa cũng không trực tiếp trả lời vấn đề mà rơi vào trầm tư, hắn không biết vì sao Trương Thanh Vân lại hỏi như vậy. Trước đó hắn không có sự chuẩn bị, vấn đề của cục công an sao? Hắn đang châm chước xem nên tìm từ thế nào.
- Cục công an là một chỉnh thể tốt, nhưng... ....
Chung Gia Hoa vừa nói được một nửa thì Trương Thanh Vân đã cắt đứt lời:
- Câu nói kế tiếp thì khỏi cần, anh bắt đầu bằng lời sáo rỗng như vậy đã chứng tỏ hôm nay không có sự chuẩn bị, hoặc là có gì đó băn khoăn. Dù là tình huống nào thì đều có thể hiểu được.
- Bí thư... ....
Gương mặt Chung Gia Hoa chợt đỏ bừng, bộ dạng cực kỳ lúng túng. Trương Thanh Vân cầm lấy tờ đơn trên bàn đưa cho đối phương rồi nói:
- Anh xem thứ này trước, châm chước cho cẩn thận, sau đó nói rõ tình hình thực tế.
Chung Gia Hoa tiếp nhận tờ đơn vào trong tay, hắn nhìn qua một lượt, vẻ mặt có hơi trắng bệch, hắn nói:
- Thứ này cần phải thận trọng, liên quan quá rộng, nếu làm không tốt sẽ ảnh hưởng đến cục diện, được không bù mất.
Chung Gia Hoa liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân, hắn phát hiện bí thư Trương đang ngẩn người nhìn cây bút trên tay, giống như căn bản không nghe thấy lời nói của hắn. Trong lòng Chung Gia Hoa chợt rối loạn, lãnh đạo đến cấp bậc như hắn thì tất nhiên sẽ có ý kiến với những tờ đơn tố cáo trực tiếp thế này, phải nhìn ra chút manh mối bên trong.
Nội dung trong tờ đơn tố cáo quá xác thực, nhưng không có lửa thì sao có khói. Tính cách của bí thư Trương là trong mắt không có một hạt cát, nếu thật sự muốn gây chiến thì tương lai Hoài Dương sẽ khó khống chế, đây là điều mà một bí thư khó thể ủng hộ.
- Anh nói rất đúng.
Trương Thanh Vân đột nhiên ngẩng đầu lên nói:
- Nếu không có căn cứ chính xác thì chúng ta tuyệt đối không được có hành động thiếu suy nghĩ, vì vậy nội dung tờ đơn này phải tuyệt đối được giữ bí mật, anh hiểu chưa?
- Hiểu!
Chung Gia Hoa thở dài một hơi, Trương Thanh Vân cười cười, hắn lấy bật lửa ra đốt tờ đơn, một lát sau tất cả chỉ còn là tro tàn.
Khoảnh khắc khi tờ đơn hóa thành tro thì vẻ mặt Trương Thanh Vân mới hoàn toàn buông lỏng, trên mặt lộ ra nụ cười tươi sáng, hắn đứng lên nói:
- Vấn đề này dừng lại ở đây, anh biết tôi biết, nếu tiết lộ ra ngoài thì tin đồn sẽ bùng lên khắp bốn phía, tôi tin ảnh cũng hiểu được tầm quan trọng của sự việc.
Trương Thanh Vân khựng lại một chút rồi nói:
- Được rồi, không nói đến chuyện này nữa, nói đến chuyện chính. Trước đó bí thư Tiêu đã đến thương lượng cùng tôi, anh ấy quyết định gia tăng trọng trách cho anh, bắt buộc anh phải quan tâm nhiều hơn đến vấn đề hợp tác với Hoàng Hải. Anh phải đảm nhiệm chức vụ tổ trưởng tổ đàm phán với Hoàng Hải, thế nào, anh có ý kiến gì không?
Chung Gia Hoa đột nhiên đứng lên khỏi ghế, hắn cảm thấy xương cốt toàn thân nhẹ hơn vài phần. Hắn không che giấu kích động và hưng phấn trong lòng, hắn đứng lên lớn tiếng như một cán bộ trẻ:
- Cảm tạ bí thư tín nhiệm, tôi đảm bảo sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ vinh quang này... ....
Trương Thanh Vân nhìn chằm chằm vào mặt Chung Gia Hoa, năm nay đối phương đã hơn năm mươi, tóc đã hoa râm nhưng gương mặt nào có giống người đã có tuổi? Như vậy cũng tốt, sau này có thể cố gắng làm cho tinh thần được trẻ trung hơn.
Bộ dạng của Chung Gia Hoa cũng không làm cho đệ nhất thư ký thị ủy Lưu Bằng không dám ngồi, chỉ biết đứng, trên mặt treo nụ cười, trong lòng cảm thấy không được tự nhiên.
Nói thật, làm thư ký đệ nhất Hoài Dương, Lưu Bằng đã từng gặp nhiều cán bộ tuyến dưới gặp bí thư mà sợ đến mức hai chân run rẩy. Nhưng bây giờ lại khác, đều là lãnh đạo thường ủy thị ủy mà căng thẳng như Chung Gia Hoa đúng là lần đầu tiên gặp phải.
Lưu Bằng cảm giác được hôm nay có chuyện lớn, nếu không thì Chung Gia Hoa là phó chủ tịch thường vụ, không có lý do gì để đến sớm hơn cuộc hẹn nữa giờ đồng hồ, hơn nữa cũng không để ý hình tượng khi đứng trước mặt thư ký của bí thư Trương.
- Thư ký Lưu, nghe nói anh rất thích khiêu vũ, có phải không?
Chung Gia Hoa nói.
Lưu Bằng có chút sững sốt, hắn nói:
- Cũng không phải rất thích, chỉ là vợ tôi thích trò này, vì vậy mỗi lần rãnh rổi đều kéo cô ấy theo. Tôi đã đi qua câu lạc bộ nghỉ ngơi bên khối chính quyền vài lần, nơi đó điều kiện tốt hơn so với thị ủy.
Chung Gia Hoa chỉ tay vào Lưu Bằng rồi nói:
- Nơi đó tôi nắm giữa, sau này đến thì cứ lên lầu ba, nơi đó có thể uống vài ly, đồng thời có bạn nhảy dạy bảo, đều là chuyên nghiệp.
Lưu Bằng vội vàng cảm ơn, bên phía chính quyền có câu lạc bộ nghỉ ngơi, chỗ này nằm sâu bên trong khu nhà cho nhân viên chính quyền, điều kiện rất tốt. Nhà Lưu Bằng được sắp xếp trong khu đó, vì vậy hắn thường đi sang nghỉ ngơi giải trí.
Lầu ba mà Chung Gia Hoa nói chỉ dành riêng cho những cán bộ từ trưởng ban trở lên, có trung tâm thể hình, có khu trị liệu nước nóng. Lưu Bằng chỉ là phó ban, Chung Gia Hoa đặc cách cho hắn lên lầu ba, rõ ràng là cho đi cửa sau.
Lưu Bằng cũng đã quen với những thói quen đặc quyền, vì vậy hắn cũng không chối từ mà trực tiếp đồng ý. Chung Gia Hoa thấy đối phương sảng khoái như vậy thì trên mặt cũng lộ ra nụ cười, ánh mắt nhìn về phía Lưu Bằng cũng tràn đầy khuyến khích.
Cố gắng kéo quan hệ với một thư ký chính là điều mà trước đây Chung Gia Hoa chưa từng làm, nhưng trong toàn bộ Hoài Dương thì Lưu Bằng là một ngoại lệ.
Uy tín của Trương Thanh Vân bây giờ ở Hoài Dương đã tăng vọt, cơ bản xem như quyền uy tuyệt đối. Dù là Chung Gia Hoa thì ở trước mặt Trương Thanh Vân cũng phải cúi đầu rất thấp, nói chuyện căn bản cũng căng thẳng.
Bây giờ ở phương diện công tác khối chính quyền, các lãnh đạo được phân công quản lý đều trực tiếp báo cáo cho bí thư, rõ ràng một phó chủ tịch thường vụ như Chung Gia Hoa không phát huy quá nhiều tác dụng. Chỉ cần xem xét đặc điểm này cũng làm cho Chung Gia Hoa ý thức được mình có vấn đề trong công tác liên hệ với bí thư.
Thật ra nếu so sánh với Tiêu Hàn thì Chung Gia Hoa có ưu thế hơn, trước đó Tiêu Hàn đã bày ra vị trí bất chính, liên tục cản chân Trương Thanh Vân ở khắp nơi. Nhưng sau này chuyển biến quá nhanh, hơn nữa Tiêu Hàn liên hệ với bí thư rất đúng chỗ, cuối cùng cũng lấy được sự trọng dụng, phần lớn công tác ở thị ủy đều do hắn tọa trấn, tình hình như vậy hoàn toàn khác biệt với khối chính quyền.
Chung Gia Hoa ý thức được vấn đề này, vì vậy mà địa vị của Lưu Bằng trong mắt hắn cũng không phải đám thư ký khác có thể so sánh được. Chuyện Trương Thanh Vân tuyển thư ký đã hầu như trở thành giai thoại ở Hoài Dương, kết quả cuối cùng lại chọn trúng Lưu Bằng, tất nhiên Lưu Bằng phải được trọng dụng.
Mà Lưu Bằng cũng khá am hiểu phương pháp đối nhân xử thế, bây giờ đối với các lãnh đạo quận huyện tuyến dưới thì đều đặt Lưu Bằng vào trong hàng ngũ lãnh đạo cần phải kéo quan hệ, vì vậy tuy hắn chỉ là phó ban nhưng địa vị lại có chất lượng quá cao.
Thế cho nên Lưu Bằng rất cố gắng kéo quan hệ với Lưu Bằng, tuy chỉ là làm việc lơ đãng nhưng các loại hành vi đã nói lên điều này. Vì thế mà bây giờ Lưu Bằng đã có một địa vị rất cao ở Hoài Dương.
Một tiếng két vang lên, cửa phòng làm việc của Trương Thanh Vân mở ra, Tiêu Hàn từ bên trong đi ra với vẻ mặt nghiêm túc, khi vừa ra khỏi cửa và gặp mặt Chung Gia Hoa thì vẻ mặt lại càng khó coi, hắn nói:
- Anh Chung, hình như vẫn còn vài phút nữa mới đến giờ hẹn, anh đúng là quá tích cực, tôi tin lần này hợp tác với Hoàng Hải chắc chắn sẽ có hy vọng lớn, tôi cũng xin chúc mừng anh.
Chung Gia Hoa có chút sững sốt, trong lòng hắn vốn cảm thấy rất ngứa ngáy vì chuyện hợp tác khu kinh tế với Hoàng Hải, bây giờ Tiêu Hàn đề cập đến đúng chỗ ngứa nhưng lại nói đến đàm phán, điều này làm trái tim Chung Gia Hoa thiếu chút nữa phóng lên cổ.
- Bí thư Tiêu, anh đây là...Tôi có đức gì mà có thể? Tôi... ....
- Được rồi, được rồi, không cần phải nói nhiều, bí thư cho anh cơ hội, anh phải biết nắm chắc. Nếu chuyện này có hư hại, bí thư mất mặt, cuối cùng sẽ bị nhân dân toàn thành phố phản ứng, như vậy sẽ không đẹp.
Tiêu Hàn nói, bộ dạng rất nghiêm túc.
Tiêu Hàn nói xong thì nhìn lướt qua Lưu Bằng, trên mặt lộ ra nụ cười hòa ái và gật đầu, sau đó biểu cảm lại trở nên đông cứng, hắn khẽ hừ một tiếng rồi xoay người bước ra khỏi cửa.
Chung Gia Hoa chợt sững sờ, hắn ngẩn người nhìn Lưu Bằng mà cảm xúc bành trướng. Hôm nay hắn căng thẳng vì không biết chức vụ tổ trưởng đàm phán sẽ rơi vào tay ai, bây giờ Tiêu Hàn nói như vậy giống như sự việc đã định, sẽ là mình sao?
Chung Gia Hoa căn bản thiếu tín nhiệm với Tiêu Hàn, nhìn thấy đối phương nói như thật, bộ dạng lại rất nghiêm túc vì vậy mà trong lòng cảm thấy có chút bất ổn nhưng lại có vài phần tin tưởng, lại có nhiều nghi kỵ, vì thế mà trở nên ngây dại.
- Chủ tịch Chung, đã đến giờ, bí thư đã điện thoại ra hỏi!
Lưu Bằng cẩn thận nói, tay phải còn đang cầm điện thoại.
- À, à, được!
Chung Gia Hoa chợt bừng tỉnh, hắn vội vàng gật đầu nói. Sau khi nói xong thì hít vào một hơi thật sâu, bình ổn tâm tư, sau đó đẩy cửa bước vào phòng làm việc của Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân thấy Chung Gia Hoa tiến vào thì đứng lên nói:
- Mời ngồi, anh Chung, nhìn vẻ mặt anh có chút không tốt, hôm nay thân thể có vấn đề sao?
- Không có gì, chắc cũng vì vài ngày nay thức quá khuya!
Chung Gia Hoa nói, hắn vừa nói vừa ngồi xuống ghế sa lông, cố gắng làm cho mình có chút tự nhiên nhưng tay chân vẫn cứng nhắc, thật sự căng thẳng.
Chung Gia Hoa đã nhịn cả đời, đến bây giờ mới thấy tương lai có khả năng được đề bạt. Hắn đã ngồi ở chiếc ghế cấp phó hơn một nhiệm kỳ, bây giờ có cơ hội trước mắt thì phải nắm bắt cho tốt. Đối với hắn thì chỉ cần nắm giữ chức vị tổ trưởng nhóm đàm phán, nếu đàm phán thành công thì uy vọng sẽ vươn lên độ cao mới.
Vào thời điểm này thì uy vọng đề cao cũng đồng nghĩa với cơ hội tiến lên chức vụ chủ tịch sẽ cang hơn, đây là con rận trên đầu hói, rất rõ ràng. Vì vậy vào khoảnh khắc quyết định thì hắn khó thể giữ được bình tĩnh.
- Vừa rồi bí thư Tiêu đã đến báo cáo công tác tuyên truyền, trong đó đặc biệt nói đến những hành động lớn của cục công an trong thời gian vừa qua, thành tích bảo đảm trật tự trị an xã hội rất rõ rệt, anh biết chuyện này chứ?
Trương Thanh Vân nói.
- Tôi biết, tiếng vọng xã hội của các hành động này là rất mạnh, dân chúng đều vỗ tay khen hay, cũng là thành tích lớn. Nhưng hệ thống tư pháp quá phức tạp, trước mắt thì thành tích này chỉ là một bước đầu tiên, vẫn còn là gánh nặng đường xa.
Chung Gia Hoa nói.
- Cục công an là một đơn vị lệ thuộc trực tiếp bên khối chính quyền, các anh cần đẩy mạnh nghiệp vụ, anh có giải thích gì với những vấn đề của cục công an hay không?
Trương Thanh Vân lại nói.
Lần này Chung Gia Hoa cũng không trực tiếp trả lời vấn đề mà rơi vào trầm tư, hắn không biết vì sao Trương Thanh Vân lại hỏi như vậy. Trước đó hắn không có sự chuẩn bị, vấn đề của cục công an sao? Hắn đang châm chước xem nên tìm từ thế nào.
- Cục công an là một chỉnh thể tốt, nhưng... ....
Chung Gia Hoa vừa nói được một nửa thì Trương Thanh Vân đã cắt đứt lời:
- Câu nói kế tiếp thì khỏi cần, anh bắt đầu bằng lời sáo rỗng như vậy đã chứng tỏ hôm nay không có sự chuẩn bị, hoặc là có gì đó băn khoăn. Dù là tình huống nào thì đều có thể hiểu được.
- Bí thư... ....
Gương mặt Chung Gia Hoa chợt đỏ bừng, bộ dạng cực kỳ lúng túng. Trương Thanh Vân cầm lấy tờ đơn trên bàn đưa cho đối phương rồi nói:
- Anh xem thứ này trước, châm chước cho cẩn thận, sau đó nói rõ tình hình thực tế.
Chung Gia Hoa tiếp nhận tờ đơn vào trong tay, hắn nhìn qua một lượt, vẻ mặt có hơi trắng bệch, hắn nói:
- Thứ này cần phải thận trọng, liên quan quá rộng, nếu làm không tốt sẽ ảnh hưởng đến cục diện, được không bù mất.
Chung Gia Hoa liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân, hắn phát hiện bí thư Trương đang ngẩn người nhìn cây bút trên tay, giống như căn bản không nghe thấy lời nói của hắn. Trong lòng Chung Gia Hoa chợt rối loạn, lãnh đạo đến cấp bậc như hắn thì tất nhiên sẽ có ý kiến với những tờ đơn tố cáo trực tiếp thế này, phải nhìn ra chút manh mối bên trong.
Nội dung trong tờ đơn tố cáo quá xác thực, nhưng không có lửa thì sao có khói. Tính cách của bí thư Trương là trong mắt không có một hạt cát, nếu thật sự muốn gây chiến thì tương lai Hoài Dương sẽ khó khống chế, đây là điều mà một bí thư khó thể ủng hộ.
- Anh nói rất đúng.
Trương Thanh Vân đột nhiên ngẩng đầu lên nói:
- Nếu không có căn cứ chính xác thì chúng ta tuyệt đối không được có hành động thiếu suy nghĩ, vì vậy nội dung tờ đơn này phải tuyệt đối được giữ bí mật, anh hiểu chưa?
- Hiểu!
Chung Gia Hoa thở dài một hơi, Trương Thanh Vân cười cười, hắn lấy bật lửa ra đốt tờ đơn, một lát sau tất cả chỉ còn là tro tàn.
Khoảnh khắc khi tờ đơn hóa thành tro thì vẻ mặt Trương Thanh Vân mới hoàn toàn buông lỏng, trên mặt lộ ra nụ cười tươi sáng, hắn đứng lên nói:
- Vấn đề này dừng lại ở đây, anh biết tôi biết, nếu tiết lộ ra ngoài thì tin đồn sẽ bùng lên khắp bốn phía, tôi tin ảnh cũng hiểu được tầm quan trọng của sự việc.
Trương Thanh Vân khựng lại một chút rồi nói:
- Được rồi, không nói đến chuyện này nữa, nói đến chuyện chính. Trước đó bí thư Tiêu đã đến thương lượng cùng tôi, anh ấy quyết định gia tăng trọng trách cho anh, bắt buộc anh phải quan tâm nhiều hơn đến vấn đề hợp tác với Hoàng Hải. Anh phải đảm nhiệm chức vụ tổ trưởng tổ đàm phán với Hoàng Hải, thế nào, anh có ý kiến gì không?
Chung Gia Hoa đột nhiên đứng lên khỏi ghế, hắn cảm thấy xương cốt toàn thân nhẹ hơn vài phần. Hắn không che giấu kích động và hưng phấn trong lòng, hắn đứng lên lớn tiếng như một cán bộ trẻ:
- Cảm tạ bí thư tín nhiệm, tôi đảm bảo sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ vinh quang này... ....
Trương Thanh Vân nhìn chằm chằm vào mặt Chung Gia Hoa, năm nay đối phương đã hơn năm mươi, tóc đã hoa râm nhưng gương mặt nào có giống người đã có tuổi? Như vậy cũng tốt, sau này có thể cố gắng làm cho tinh thần được trẻ trung hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.