Chương 56:
Đa Nhục Bồ Đào Hảo Hảo Hát
08/05/2021
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Trong đêm khuya thanh vắng, hai người tiếp tục thấp giọng nói chuyện với nhau thêm chút nữa, Khương Đường rúc vào trong khuỷu tay của Lâm Uyên, không kịp đợi màu sơn đỏ trên móng tay khô hẳn đã lại ngủ say sưa.
Thấy cô thật sự quá buồn ngủ, Lâm Uyên cũng không lăn qua lăn lại cô nữa, anh ôm cô ngồi ở trên thảm trải sàn, tay nắm lấy cổ tay nho nhỏ trắng nõn tinh tế của cô, nghiêng đầu nhìn ra ánh trăng ảm đạm lại không quá sáng bên ngoài.
Một lát sau, màn hình di động bỗng nhiên sáng lên, đinh một tiếng.
Lâm Uyên thu hồi tâm thần, theo bản năng liếc nhìn Khương Đường.
Vốn còn tưởng là tin nhắn của một tên bạn xấu nào đó của mình, lại không nghĩ tới điện thoại còn vang lên thêm mấy tiếng nữa, sợ đánh thức cô nên anh vội vã cầm điện thoại di động lên, đổi thành chế độ rung rồi mới đọc tin nhắn.
Một đám người gửi lời chúc mừng năm mới cho anh.
Ngoài người trong nhà ra còn có mấy đứa bạn thân, cũng có một số người không biết là ai, cũng không biết kiếm được số điện thoại của anh từ chỗ nào lúc gửi tin nhắn chúc mừng còn gửi thêm mấy tin nhắn ám muội không rõ.
Anh đọc thấy đau cả đầu, một hơi xóa toàn bộ luôn.
Đồng thời cũng nhận ra, đã tới 0 giờ rồi.
Cô gái nhỏ đang nằm trong lồng ngực có vẻ đã bị đánh thức, anh vội ôm cô lên, sau khi chạm giường, Khương Đường lập tức cảm thấy vô cùng thoải mái, cô rất dính giường, vừa nằm liền tự động cuộn lại thành một đoàn, cuộn lại thành một đoàn nho nhỏ chui sâu vào trong chăn.
Anh cũng theo sau nằm lên giường, vừa ôm lấy cô từ phía sau vừa thấp giọng nỉ non nói bên tai cô: "Chúc mừng năm mới."
Lại tới một năm nữa.
*
Khương Đường dậy khá sớm, nhớ tới còn có mẹ Phó ở nhà, cô không muốn để dì ấy phát hiện mình lại ngủ ở trong phòng của Lâm Uyên, rón rén đứng lên, thấy Lâm Uyên vẫn như cũ gối lên cánh tay ngủ, cô tỉ mỉ giúp anh đắp chăn lại rồi mới lặng lẽ trở lại phòng của Phó An An.
Cửa phòng không khóa, hẳn là cô ấy cũng muốn tiện cho cô vào.
An An vẫn còn đang ngủ, cô cầm túi xách lên, lấy ra xấp bao lì xì hôm qua mua, rút ra mấy cái sau đó nhét mấy tờ nhân dân tệ vào.
Sau khi nhét tiền vào rồi đóng nắp cẩn thận, cô mới đặt một phong bao lì xì lên đầu giường Phó An An, xong xuôi lại đi xuống tầng dưới.
Mẹ Phó đã dậy rồi, đang chuẩn bị bữa sáng cho mọi người.
Đã ở trong nhà người ta ăn không ngủ chùa cả một đêm, Khương Đường vốn da mặt mỏng, thấy thế liền đi vào nhà bếp hỗ trợ.
Mẹ Phó cũng không từ chối, vừa cắt giăm bông vừa hỏi: “Tối hôm qua con ngủ thấy thế nào, tối qua trời trở lạnh, An An không cướp chăn của con chứ?”
Sao mà lạnh được chứ.
Cả đêm qua cô luôn được Lâm Uyên ôm vào lòng, cả người anh tỏa nhiệt y như một lò lửa lớn, vô cùng thoải mái.
Khương Đường chột dạ nói: "Rất thoải mái ạ."
“Vậy thì được.” Mẹ Phó tùy ý hỏi: "Con và Lâm Uyên quen nhau bao lâu rồi?"
Khương Đường vừa rửa rau vừa nói: “Được một học kỳ rồi ạ.”
Cô nói xong lại thấy mẹ Phó im lặng, Khương Đường chậm rãi lấy lại tinh thần... Có phải là dì ấy cảm thấy cô tùy tiện quá rồi không, vừa mới quen biết bạn trai không được bao lâu đã đến nhà bạn trai qua đêm…
Lại không nghĩ tới nghe thấy mẹ Phó nói: "Thật là không ngờ, Lâm Uyên lại có thể trong thời gian ngắn như vậy mở lòng với một người. Con không biết đâu, đừng nhìn nó lúc ra ngoài có nhiều bạn bè mà hiểu lầm, người thật sự có thể tâm sự với nó cũng chỉ có mỗi đứa bé A Hách kia thôi, hai đứa nó còn là quen biết với nhau từ nhỏ nữa."
Khương Đường cười nói: “Bạn thân cũng không cần nhiều ạ.”
“Dì và mẹ của nó lúc trước còn rất lo cho nó, ngày thường nó chỉ chơi với mỗi A Hách, còn chẳng chịu giao lưu với bạn khác phái bao giờ, hơn nữa còn không biết ngại nói với mấy cô gái thích nó là nó đã có bạn gái nữa chứ —— Vì để từ chối người khác đến cả em họ cũng có thể kéo ra nói là bạn gái, để con bé chắn trước nòng súng."
Khương Đường: "..." Suýt chút nữa cô đây cũng bị anh ngăn lại rồi.
“Cho nên lúc đó bọn dì vẫn luôn rất lo lắng.” Mẹ Phó nhẹ giọng nói: "Bọn dì còn nghĩ có khi nào thằng bé thích con trai hay không, An An bị dì quản nghiêm như thế mà còn có tâmtư trộm viết thư tình cho người nó thích, con nói xem, sao trước đó nó đến cả một cô bạn là con gái cũng không có chứ? Bọn dì còn sợ nó suốt ngày ra ngoài chơi bời như vậy có khi nào sẽ quen với mấy cô gái không đứng đắn hay không ..."
“Gặp được con, dì cảm thấy vô cùng yên tâm."
Mẹ Phó đã nhìn Lâm Uyên lớn lên, trước đó dì thật sự không nghĩ tới cháu trai của mình lại tìm một cô gái ngoan hiền như vậy làm bạn gái, dì không khỏi cảm thấy hơi vui vẻ, còn vô cùng tiêu chuẩn kép không phản đối anh yêu sớm, dì càng nhìn cô gái nhỏ lại càng thấy thích, cũng nói nhiều hơn một chút: “Con cũng biết đó, tính tình của nó không tốt lắm."
Khương Đường cúi đầu nhìn móng tay nhiễm sắc đỏ của mình, trong đầu khẽ động : "Anh ấy rất tốt ạ."
“Con đừng thấy bề ngoài nó lạnh như băng, dì nói nhỏ với con này, thực ra trong lòng nó rất mềm mại…” Mẹ Phó cân nhắc từ ngữ một chút: “Nói như nào nhỉ, như mấy người trẻ tuổi các con nói đó, là một trái tim pha lê nhỉ? Luôn cần có người tới an ủi dỗ dành. Trước kia cha và mẹ nó rất bận rộn, công việc triền miên, sau khi làm xong hết thủ tục ra nước ngoài cho nó rồi mới nói cho nó biết, kết quả nó lại nổi giận trách bọn họ sao không nói cho nó biết sớm hơn, mãi không chịu đi, vẫn luôn kéo dài tới tận bây giờ.”
Khương Đường chớp chớp mắt, không nghĩ tới tính cách của Lâm Uyên lại như vậy, vì cha mẹ không chịu nói trước nên anh quyết chỉ ở lại trong nước lâu như vậy sao?
Cô cảm thấy hơi không thể nào hiểu được.
Khương Mộng Hi sẽ chẳng để tâm tới chuyện cô có muốn hay không, mỗi lần gặp mặt nhau đều vô cùng vội vàng, mỗi lần ra quyết định đều không cho phép cô phản bác... Mà cô cũng không nghĩ tới phản kháng.
Đây đại khái là bởi vì từ nhỏ anh đã được cha mẹ vô cùng yêu thương đi, hẳn là đồng ý với anh mọi chuyện nên mới có thể nuôi dưỡng ra tính tình như vậy.
Phó An An bỗng nhiên chạy tới ôm lấy cô từ phía sau: “Cảm ơn Đường Đường cho tớ lì xì nha!"
Mẹ Phó sợ hết hồn, trừng mắt nhìn cô nàng: “Tiền lì xì của Đường Đường mà con cũng nhận à?”
Phó An An làm mặt quỷ, vỗ vỗ bụng nói: “Mẹ ơi, con đói ~”
“Đi gọi anh của con dậy đi.”
“Thôi, con không dám đâu.” Phó An An vừa lấy bát đũa vừa nói: “Cơn tức giận của đại thiếu gia lúc rời giường đủ cho con tan nát luôn đó.”
Vì thế, chuyện đi gọi đại thiếu gia có trái tim pha lê kia liền bị giao lên đầu Khương Đường.
...
"Lâm Uyên, Lâm Uyên."
Cô cúi người, nhẹ nhàng khẽ gọi.
Lâm Uyên nửa hé mắt, ánh mắt ám trầm, còn có chút tức giận vì bị người gọi dậy, đến lúc nhìn thấy rõ ai đang gọi mình dậy anh mới thu liễm lại, hắng giọng một chút, hơi tỉnh một chút, hỏi: “Sao thế?"
“Dậy ăn sáng đi anh.”
Lâm Uyên vẫn nhắm hai mắt như cũ: “Anh không ăn.”
Khương Đường rất có kiên nhẫn ngồi ở bên cạnh anh, cụp mắt đánh giá cơn tức giận nho nhỏ bị anh cất ở trong mắt, hai người đã thân thiết nhiều lần như vậy, cô cũng hiểu rõ ngọn lửa nho nhỏ lúc sáng sớm của anh từ đâu nhô ra.
Cô nhẹ nhàng vươn tay vào trong chăn, một đường đi xuống mò tới nơi nào đó đã chào cờ ngày mới, ngoài miệng vẫn như cũ dụ dỗ nói: “Anh thật sự không muốn dậy ăn sáng sao?”
Một lát sau, Lâm Uyên mới hàm hồ đáp một tiếng: “Được rồi.”
Quả nhiên, mẹ Phó nói không sai.
Anh zai này phải dụ dỗ mới ngoan được.
Mặt mày Khương Đường cong cong, không khỏi nắm chặt vật đang nằm trong lòng bàn tay. Lâm Uyên vừa muốn ngồi dậy khẽ hừ một tiếng, giơ tay lên kéo cô tới chỗ chân của mình, tay luồn vào dưới váy cô, chậm rãi hỏi: "Khóa cửa chưa?"
Trong đêm khuya thanh vắng, hai người tiếp tục thấp giọng nói chuyện với nhau thêm chút nữa, Khương Đường rúc vào trong khuỷu tay của Lâm Uyên, không kịp đợi màu sơn đỏ trên móng tay khô hẳn đã lại ngủ say sưa.
Thấy cô thật sự quá buồn ngủ, Lâm Uyên cũng không lăn qua lăn lại cô nữa, anh ôm cô ngồi ở trên thảm trải sàn, tay nắm lấy cổ tay nho nhỏ trắng nõn tinh tế của cô, nghiêng đầu nhìn ra ánh trăng ảm đạm lại không quá sáng bên ngoài.
Một lát sau, màn hình di động bỗng nhiên sáng lên, đinh một tiếng.
Lâm Uyên thu hồi tâm thần, theo bản năng liếc nhìn Khương Đường.
Vốn còn tưởng là tin nhắn của một tên bạn xấu nào đó của mình, lại không nghĩ tới điện thoại còn vang lên thêm mấy tiếng nữa, sợ đánh thức cô nên anh vội vã cầm điện thoại di động lên, đổi thành chế độ rung rồi mới đọc tin nhắn.
Một đám người gửi lời chúc mừng năm mới cho anh.
Ngoài người trong nhà ra còn có mấy đứa bạn thân, cũng có một số người không biết là ai, cũng không biết kiếm được số điện thoại của anh từ chỗ nào lúc gửi tin nhắn chúc mừng còn gửi thêm mấy tin nhắn ám muội không rõ.
Anh đọc thấy đau cả đầu, một hơi xóa toàn bộ luôn.
Đồng thời cũng nhận ra, đã tới 0 giờ rồi.
Cô gái nhỏ đang nằm trong lồng ngực có vẻ đã bị đánh thức, anh vội ôm cô lên, sau khi chạm giường, Khương Đường lập tức cảm thấy vô cùng thoải mái, cô rất dính giường, vừa nằm liền tự động cuộn lại thành một đoàn, cuộn lại thành một đoàn nho nhỏ chui sâu vào trong chăn.
Anh cũng theo sau nằm lên giường, vừa ôm lấy cô từ phía sau vừa thấp giọng nỉ non nói bên tai cô: "Chúc mừng năm mới."
Lại tới một năm nữa.
*
Khương Đường dậy khá sớm, nhớ tới còn có mẹ Phó ở nhà, cô không muốn để dì ấy phát hiện mình lại ngủ ở trong phòng của Lâm Uyên, rón rén đứng lên, thấy Lâm Uyên vẫn như cũ gối lên cánh tay ngủ, cô tỉ mỉ giúp anh đắp chăn lại rồi mới lặng lẽ trở lại phòng của Phó An An.
Cửa phòng không khóa, hẳn là cô ấy cũng muốn tiện cho cô vào.
An An vẫn còn đang ngủ, cô cầm túi xách lên, lấy ra xấp bao lì xì hôm qua mua, rút ra mấy cái sau đó nhét mấy tờ nhân dân tệ vào.
Sau khi nhét tiền vào rồi đóng nắp cẩn thận, cô mới đặt một phong bao lì xì lên đầu giường Phó An An, xong xuôi lại đi xuống tầng dưới.
Mẹ Phó đã dậy rồi, đang chuẩn bị bữa sáng cho mọi người.
Đã ở trong nhà người ta ăn không ngủ chùa cả một đêm, Khương Đường vốn da mặt mỏng, thấy thế liền đi vào nhà bếp hỗ trợ.
Mẹ Phó cũng không từ chối, vừa cắt giăm bông vừa hỏi: “Tối hôm qua con ngủ thấy thế nào, tối qua trời trở lạnh, An An không cướp chăn của con chứ?”
Sao mà lạnh được chứ.
Cả đêm qua cô luôn được Lâm Uyên ôm vào lòng, cả người anh tỏa nhiệt y như một lò lửa lớn, vô cùng thoải mái.
Khương Đường chột dạ nói: "Rất thoải mái ạ."
“Vậy thì được.” Mẹ Phó tùy ý hỏi: "Con và Lâm Uyên quen nhau bao lâu rồi?"
Khương Đường vừa rửa rau vừa nói: “Được một học kỳ rồi ạ.”
Cô nói xong lại thấy mẹ Phó im lặng, Khương Đường chậm rãi lấy lại tinh thần... Có phải là dì ấy cảm thấy cô tùy tiện quá rồi không, vừa mới quen biết bạn trai không được bao lâu đã đến nhà bạn trai qua đêm…
Lại không nghĩ tới nghe thấy mẹ Phó nói: "Thật là không ngờ, Lâm Uyên lại có thể trong thời gian ngắn như vậy mở lòng với một người. Con không biết đâu, đừng nhìn nó lúc ra ngoài có nhiều bạn bè mà hiểu lầm, người thật sự có thể tâm sự với nó cũng chỉ có mỗi đứa bé A Hách kia thôi, hai đứa nó còn là quen biết với nhau từ nhỏ nữa."
Khương Đường cười nói: “Bạn thân cũng không cần nhiều ạ.”
“Dì và mẹ của nó lúc trước còn rất lo cho nó, ngày thường nó chỉ chơi với mỗi A Hách, còn chẳng chịu giao lưu với bạn khác phái bao giờ, hơn nữa còn không biết ngại nói với mấy cô gái thích nó là nó đã có bạn gái nữa chứ —— Vì để từ chối người khác đến cả em họ cũng có thể kéo ra nói là bạn gái, để con bé chắn trước nòng súng."
Khương Đường: "..." Suýt chút nữa cô đây cũng bị anh ngăn lại rồi.
“Cho nên lúc đó bọn dì vẫn luôn rất lo lắng.” Mẹ Phó nhẹ giọng nói: "Bọn dì còn nghĩ có khi nào thằng bé thích con trai hay không, An An bị dì quản nghiêm như thế mà còn có tâmtư trộm viết thư tình cho người nó thích, con nói xem, sao trước đó nó đến cả một cô bạn là con gái cũng không có chứ? Bọn dì còn sợ nó suốt ngày ra ngoài chơi bời như vậy có khi nào sẽ quen với mấy cô gái không đứng đắn hay không ..."
“Gặp được con, dì cảm thấy vô cùng yên tâm."
Mẹ Phó đã nhìn Lâm Uyên lớn lên, trước đó dì thật sự không nghĩ tới cháu trai của mình lại tìm một cô gái ngoan hiền như vậy làm bạn gái, dì không khỏi cảm thấy hơi vui vẻ, còn vô cùng tiêu chuẩn kép không phản đối anh yêu sớm, dì càng nhìn cô gái nhỏ lại càng thấy thích, cũng nói nhiều hơn một chút: “Con cũng biết đó, tính tình của nó không tốt lắm."
Khương Đường cúi đầu nhìn móng tay nhiễm sắc đỏ của mình, trong đầu khẽ động : "Anh ấy rất tốt ạ."
“Con đừng thấy bề ngoài nó lạnh như băng, dì nói nhỏ với con này, thực ra trong lòng nó rất mềm mại…” Mẹ Phó cân nhắc từ ngữ một chút: “Nói như nào nhỉ, như mấy người trẻ tuổi các con nói đó, là một trái tim pha lê nhỉ? Luôn cần có người tới an ủi dỗ dành. Trước kia cha và mẹ nó rất bận rộn, công việc triền miên, sau khi làm xong hết thủ tục ra nước ngoài cho nó rồi mới nói cho nó biết, kết quả nó lại nổi giận trách bọn họ sao không nói cho nó biết sớm hơn, mãi không chịu đi, vẫn luôn kéo dài tới tận bây giờ.”
Khương Đường chớp chớp mắt, không nghĩ tới tính cách của Lâm Uyên lại như vậy, vì cha mẹ không chịu nói trước nên anh quyết chỉ ở lại trong nước lâu như vậy sao?
Cô cảm thấy hơi không thể nào hiểu được.
Khương Mộng Hi sẽ chẳng để tâm tới chuyện cô có muốn hay không, mỗi lần gặp mặt nhau đều vô cùng vội vàng, mỗi lần ra quyết định đều không cho phép cô phản bác... Mà cô cũng không nghĩ tới phản kháng.
Đây đại khái là bởi vì từ nhỏ anh đã được cha mẹ vô cùng yêu thương đi, hẳn là đồng ý với anh mọi chuyện nên mới có thể nuôi dưỡng ra tính tình như vậy.
Phó An An bỗng nhiên chạy tới ôm lấy cô từ phía sau: “Cảm ơn Đường Đường cho tớ lì xì nha!"
Mẹ Phó sợ hết hồn, trừng mắt nhìn cô nàng: “Tiền lì xì của Đường Đường mà con cũng nhận à?”
Phó An An làm mặt quỷ, vỗ vỗ bụng nói: “Mẹ ơi, con đói ~”
“Đi gọi anh của con dậy đi.”
“Thôi, con không dám đâu.” Phó An An vừa lấy bát đũa vừa nói: “Cơn tức giận của đại thiếu gia lúc rời giường đủ cho con tan nát luôn đó.”
Vì thế, chuyện đi gọi đại thiếu gia có trái tim pha lê kia liền bị giao lên đầu Khương Đường.
...
"Lâm Uyên, Lâm Uyên."
Cô cúi người, nhẹ nhàng khẽ gọi.
Lâm Uyên nửa hé mắt, ánh mắt ám trầm, còn có chút tức giận vì bị người gọi dậy, đến lúc nhìn thấy rõ ai đang gọi mình dậy anh mới thu liễm lại, hắng giọng một chút, hơi tỉnh một chút, hỏi: “Sao thế?"
“Dậy ăn sáng đi anh.”
Lâm Uyên vẫn nhắm hai mắt như cũ: “Anh không ăn.”
Khương Đường rất có kiên nhẫn ngồi ở bên cạnh anh, cụp mắt đánh giá cơn tức giận nho nhỏ bị anh cất ở trong mắt, hai người đã thân thiết nhiều lần như vậy, cô cũng hiểu rõ ngọn lửa nho nhỏ lúc sáng sớm của anh từ đâu nhô ra.
Cô nhẹ nhàng vươn tay vào trong chăn, một đường đi xuống mò tới nơi nào đó đã chào cờ ngày mới, ngoài miệng vẫn như cũ dụ dỗ nói: “Anh thật sự không muốn dậy ăn sáng sao?”
Một lát sau, Lâm Uyên mới hàm hồ đáp một tiếng: “Được rồi.”
Quả nhiên, mẹ Phó nói không sai.
Anh zai này phải dụ dỗ mới ngoan được.
Mặt mày Khương Đường cong cong, không khỏi nắm chặt vật đang nằm trong lòng bàn tay. Lâm Uyên vừa muốn ngồi dậy khẽ hừ một tiếng, giơ tay lên kéo cô tới chỗ chân của mình, tay luồn vào dưới váy cô, chậm rãi hỏi: "Khóa cửa chưa?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.