Chương 1
Vu Tịch
04/07/2013
Trong phòng bệnh bao trùm một
không khí im lặng trầm buồn, giống như làm cho mọi người nghĩ rằng đó
đích thực là một không khí bình thường vốn có ở bệnh viện. Bệnh nhân
khi đến đây hơi thở hầu như còn rất mong manh, phải chuẩn bị cho tình
huống xấu nhất.
” Bác sĩ cầu cầu xin các người, mau cứu cứu nàng đi!”. Ti Khải Duẫn liên tục cầu xin, chỉ thiếu mỗi điều lầ chưa quỳ xuống khấu đầu, không nên là như thế này, đều là sai lầm của nàng, là tai nàng thương tâm thất thần chỉ lo cho mỗi mình bản thân mình, làm hai đến cả Âu Uẩn Đình vì cứu nàng mà đánh mất cả mạng sống, ” Cầu cầu bác sĩ các ngươi, cứu cứu nàng đi!” Thảng nếu như Âu Uẩn Đình vì nàng mà chết, như vậy nàng làm gì còn mặt mũi nào sống trên cõi đời này nữa đây.
Bác sĩ vỗ nhẹ nhàng lên người Ti Khải Duẫn, xem như là cổ vũ cho nàng một chút, phát sinh loại bi kịch này, người sống trên đời này đều phải trải qua sự thống khổ vài lần, ” Ta thật sự đã cố gắng hết sức, còn lại … đành tùy thuộc vào vận mệnh của chính bản thân nàng ta mà thôi”
Vị bác sĩ thở dài, hắn không phải không nghĩ cách cứu nàng, chính là nàng bị va chạm quá nghiêm trọng, ngay cả thần tiên trên trời cũng đành bó tay, huống chi thân thể vị tiểu thư này vốn đã không được khỏe mạnh, lại luôn không được chăm sóc tốt.
” Không, ta không tin!” Ti Khải Duẫn vội vàng bắt lấy bác sĩ, ” Ta nên làm thế nào mới có thể cứu nàng, bác sĩ, ngươi cứ việc mở miệng, ta nhất định sẽ làm được”. chỉ cần có thể cứu Uẩn Đình, kể cả buộc nàng phải làm những việc táng tận thiên lương, nàng cũng sẽ tuyệt không từ chối.
” Đừng suy nghĩ nhiều quá, cũng đừng quá thương tâm, như vậy làm cho nàng đối với nhân gian càng không muốn xa rời, Tình cảm sẽ trở thành gánh nặng cho nàng, khiến cho nàng không thể thuận lợi đi đầu thai, ngươi tốt nhất nên suy ngẫm lại xem!”. Công đạo cứ để sau đi, thầy thuốc nói xong liền dẫn y tá đi ra ngoài bỏ lại phòng bệnh trống không.
” Ngươi vì cái gì mà lại ngu ngốc quá như vậy? Ngươi làm như vậy, ta một chút cũng đều không hề cảm thấy vui vẻ, ngươi cứu ta để rồi ngươi phải chết, ngươi nghĩ như vậy ta có vui vẻ được không? Nói cho ngươi nghe, ta một chút cũng đều cảm thấy rất mất hứng, ta chỉ cần ngươi khoe mạnh đứng ở trước mặt ta vậy là đủ rồi! Ta biết là ngươi không có thích ta tự tử có đúng hay không? Ngươi phải mau tỉnh lại nhanh lên! Bằng không ta thực sự sẽ chết ngay cho ngươi xem”.
Thật sự chỉ có thể chờ đợi kỳ tích xuất hiện sao? Nàng tự nhận bình sinh chưa từng có làm qua chuyện xấu, vì cái gì mà ông trời lại đối với nàng như vậy, trước là làm cho nàng hiểu cái gì gọi là nỗi đau xé tâm can, sau đó lại làm cho nàng phải chịu sinh li tử biệt, vì cái gì lại làm như vậy?
Trên giường bệnh , Uẩn Đình một chút cũng không có phản ứng, khóe miệng Khải Duẫn nhếch lên lộ vẻ mỉm cười.
” Ta biết rồi chính là do ngươi qua mệt mỏi, tốt, không sao hết, ngươi cứ nghỉ ngơi thật nhiều cũng tốt, ta sẽ ở đây chờ ngươi tỉnh lại, như vậy ngươi tỉnh lại mới không có sợ hãi, chính là đừng có ngủ nhiều quá nhé! Ngươi phải nhanh tỉnh lại đấy, sau đó chúng ta sẽ cùng về nhà, ta sẽ giúp ngươi nấu vài món ngon để ngươi tẩm bổ, ha! Ngươi xem yến oa * có ngon không? Ta biết ngươi thích món đó mà… “
*yến oa: ta đoán chắc khải duẫn muốn nói tơi món yến oa trưng đường phèn, ai tò mò mún bít trông thế nào thì dung google hén ^^
Ti Khải Duẫn đối với người nằm trên giường rất tốt, lên một kế hoạch lớn giúp nàng ta tẩm bổ, giống như người nằm trên giường chỉ là đang ngủ thôi, không có phải là người bệnh đang mất dần sinh mệnh.
” Ngươi thật lòng muốn cứu nàng sao?” Một thanh âm ôn nhu vang vong lên trong đầu Ti Khải Duẫn, nàng cấp tốc quay đầu tìm bốn phía, nhưng căn phòng bệnh vẫn chỉ có nàng cùng Uẩn Đình thôi, hoàn toàn không có thêm người ngoài nào khác.
” Ngươi có thật sự muốn cứu nàng không?” Một câu hỏi đồng dạng lại vang lên, chỉ có điều âm thanh này khác với âm thanh của nữ lúc nãy, lần này đích xác là giọng nam nhân.
“Ta thực không biết các ngươi là cái gì”. Ti Khải Duẫn hướng vào khoảng không hô to, ” Nhưng là ta hy vọng các ngươi có thể cứu nàng, cho dù ta có phải đánh đổi sinh mệnh của mình, ta cũng sẽ không có nửa câu oán trách”. Thật sự sẽ có kỳ tích xuất hiện sao? Nàng thật sự hy vọng a!
” Vất vả cho ngươi rồi”, hai cái bóng hư ảo lần lượt hiện thân, hình thể trong suốt, đứng bằng hai chân lơ lửng trên mặt đất. Bọn họ có lẽ đều không phải thuộc loài người, ” mấy năm nay là ngươi đã thay chúng ta chiếu cố cho Uẩn Đình, chúng ta thực sự cảm ơn ngươi”. Phu thê Âu thị nhìn Uẩn Đình và Khải Duẫn, thành tâm nói ra lời cảm kích đối với Khải Duẫn.
Mười mấy năm trước vợ chồng hai người bọn họ bị tai nạn xe mà qua đời, để lại một nữ nhi, cũng chính là Âu Uẩn Đình không có người chăm sóc, bị đưa vào cô nhi viện Vinh Ân, ít nhiều ngay từ nhỏ viện trưởng cô nhi viện Vinh Ân chỉ đích danh Khải Duẫn vẫn luôn chiếu cố, làm bạn của Uẩn Đình. Nay phu thê hai người bon họ dám lấy hình thái này xuất hiện trước mặt Khải Duẫn, là vì bọn họ tin tưởng nàng.
“Các ngươi là…” Nàng không phải không có sợ hãi, chính là hiện tại quan trọng nhất vẫn là phải cứu Uẩn Đình, ngoài ra không còn mục đích tâm tư nào khác, mà trước mặt nàng là hai người này, nàng tin họ đến với mục đích tốt, họ còn cho nàng một cảm giác rất quen thuộc giống như nàng đã từng gặp qua…..
“A! các ngươi là phu mẫu của Uẩn Đình!” Uẩn Đình từng đưa cho nàng xem bức hình chụp cả gia đình bọn họ, ai trên mặt cũng mỉm cười thoải mái, “Thực xin lỗi, nếu không tại ta…” Nhìn khuôn mặt hiền từ của bọn họ, Ti Khải Duẫn không có chút sợ hãi, chỉ có sự áy náy tràn ngập.
“Đứa nhỏ ngốc này, đây là kiếp số mà Uẩn Đình phải chịu, không tránh né được, chuyện này không phải do ngươi, đừng có nên đổ lỗi cho chính bản thân mình nữa, ngươi đã vì Uẩn Đình mà phải chịu nhiều điều khổ cực, những gì ngươi đã làm cho Uẩn Đình thế là quá nhiều rồi”. Đây tuyệt không phải những lời khách sáo, mà là thật tâm phu thê bọn họ hai người cho rằng như vậy..
“Không! Âu bá phụ, Âu bá mẫu, các ngươi ngàn vạn lần cũng đừng nên nói như vậy hiện tại tối quan trọng là nên làm thế nào mới cứu được Uẩn Đình?” hàn huyên tâm sự có thể bỏ qua cũng được, nhưng cứu người thì một chút cũng không thể buông bỏ nha!
“Nói thực ra, muốn cứu Uẩn Đình chúng ta cần có sự hỗ trợ của ngươi, hơn nữa…..” nàng nhìn sang trượng phu bên cạnh, ngữ khí có chút chần chừ, ” Có thể ngươi sẽ phải hy sinh,ngươi… có nguyện ý không?”. Dù sao bọn hắn vẫn là không có quyền yêu cầu nàng, mọi sự phải đẻ chính bản thân nàng tự quyết định mới được.
” Các ngươi cứ việc phân phó, chỉ cần có thể cứu Uẩn Đình, chuyện gì ta cũng đều chịu làm.” Nàng nói đầy quyết tâm, một chút do dự cũng không có.
“Khải Duẫn ngươi có biết không, kỳ thực vạn vật trên đời này vận hành đều phải tuân theo một quy luật nhất định, cùng hoạt động mà không bài xích nhau, hay nói cách khác, các thời đại khác nhau, chẳng qua là ở thời gian khác nhau tiếp tục sự biến hóa mà thôi, cái đích chân chính, chính là không gian, vẫn chưa xuất hiện sự phân cắt, bởi vậy cái gọi là “đệ tam độ không gian” đích thực có tồn tại.
· Chú giải “đệ tam độ không gian” : – thiên giới, nhân giới, địa giới.
Hoặc – Quá khứ, hiện tại và tương lai.
Nàng chỉ tạm dừng lại một chút rồi lại nói tiếp, ” Mỗi ngươi đều là đang tồn tại trong một khoảng không gian, cái gọi là sinh tử tồn vong thực chất do bản thể bị tiêu vong, còn nguyên thần thì bị tách rời khỏi bản thể, sau đó trở thành linh hồn, tiếp theo sẽ do trưởng quản nguyên thần dẫn linh hồn đi, đem nguyên thần đó thu nạp tới An Hồn quán, tái sinh qua một hình thể khác, cũng chính là cái mà nhân loại gọi là đầu thai, một lần nữa chuyển sinh tới Nhân Gian Giới. Sau khi chuyển sinh sẽ lại có một hình thể mới, dung mạo mới. Cho nên chúng ta tính toán đem hồn khách của Uẩn Đình đi, dẫn dắt nó tới một không gian khác”. Đây là biện pháp duy nhất
“Nói cách khác…”, Ti Khải Duẫn đem tin tức vừa thu nạp được suy nghĩ một chút, rồi lần nữa sửa sang lại , ” Có nghĩa là các ngươi định mang theo Uẩn Đình trở lại quá khứ hoặc đi trước tương lai, mang nàng tới một thế giới khác, có phải đúng như vậy hay không?”
“Đúng vậy”, Âu bá phụ tiếp tục mở miệng nói, ” Mới vừa rồi trên đường đi, chúng ta đã tìm cho hồn phách của Uẩn Đình một thân thể mới để tá túc, hiện tại còn chưa kịp an bài cho tốt”.
“Thế còn ta thì phải làm như thế nào?” Sau mục đích an bài,thì nhiệm vụ của nàng là cái gì, nàng chưa có rõ.
” Bởi vì thời gian trên thượng giới khác nhân giới, trên thượng giới một ngày là ở nhân gian giới đã là nửa năm, bởi vậy ở này mới một ngày, lĩnh hồn sứ sẽ chưa kịp đem rời nguyên thần ra khỏi bản thể mang đi, nguyên thần bị đem đi này lại tiếp tục tồn tại trong thiên địa vũ trụ…
Bất quá nếu nguyên thần của Uẩn Đình bị chúng ta đem đến một không gian khác như trong lời nói, phải có người thế chúng ta dấu thân thể Uẩn Đình đi, trong khoảng không gian này, không để cho nguyên thần của Uẩn Đình bị lĩnh hồn sứ phát hiện, như vậy đợi qua kỳ hạn một ngày, nàng đã có thể thuận lợi sống cuộc sống ở không gian khác.”
“Ý tứ của các ngươi có nghĩa là…” Sẽ không thật sự muốn nàng làm như vậy chứ! Nhìn đến phu thê Âu thị gật đầu, trong lòng Ti Khải Duẫn nảy sinh biến động.
” Nếu thuận lợi như trong lời nói, Uẩn Đình sẽ tiếp tục hoàn sinh ở một không gian khác, mà khi đó….” Phu thê Âu thị liếc nhìn Khải Duẫn một cái, “ngươi có thể an tâm đem di thể Uẩn Đình đi hạ táng”.
Chung quy…… Nàng vẫn là hung thủ hại chết Uẩn Đình.
“Đừng suy nghĩ như vậy nữa, Uẩn Đình không phải do ngươi hại chết, hơn nữa hiện tại người có thể giúp nó cũng chỉ co ngươi mà thôi, ngươi nhất định phải đắc tỉnh lại đứng lên”. Tự trách cũng không giúp ích được cái gì đâu , ” Chúng ta nói cho ngươi biết, muốn qua mặt lĩnh hồn sứ là chuyện không dẽ dàng!
Trước mắt chúng ta muốn tìm một nơi thật tốt, bốn phía sẽ chăng kết giới, các ngươi có thể an tâm ở bên trong không gian đó, ngươi không thể liên lạc với người ngoài, nói cách khác, tương lai nửa năm sắp tới, ngươi giống như không tồn tại trong cuộc sống này… Ngươi có nguyện ý không?”
Nếu nàng có thể đem mọi chuyện lớn nhỏ an bài thỏa đáng, hắn là sẽ chẳng có vấn đề gì hết, cái chính là…
“xin hỏi ta có thể có một yêu cầu có được không?” Một người sống cuộc sống một mình cũng chẳng khó khăn gì, cái chính là nàng không thể chịu nổi mỗi ngày lại bị dư vị của sự thống khổ dày vò, cho nên nếu có thể nàng thực muốn quên đi, ” Các ngươi có thể giúp ta tiêu trừ một phần trsi nhớ không?”
Cứ nhớ mãi, lưu đi lưu lại những ký ức muốn quên mà không thể quên thì lại càng thương đau. Nàng chỉ là nữ nhân yếu đuối, bởi vậy nàng lựa chọn sự lãng quên cũng chính là tự buông tha cho bản thân mình,có được như vậy, nàng mới có thể trở lại quá khứ hoàn hảo là chính bản thân mình.
“Đương nhiên chúng ta sẽ không hỏi….” lời còn chưa kịp nói ra hết, Âu bá phụ khẽ quay sang kéo Âu bá mẫu sang một bên tiến hành hội đàm bí mật.
“Lão bà, phá hư giai ngẫu* (hôn sự) của người ta, chúng ta tốt nhất đừng có nên làm đi!”. Bọn họ rõ ràng Khải Duẫn cùng chân mệnh thiên tử của nàng chình là có chút hiểu lầm, thế thì cần gì phải chia rẽ người ta đâu?
“Phu quân yên tâm đi! Số mệnh bọn hắn thế nào rồi cũng thành một đôi, mặc kệ quá trình có như thế nào, kết cục nhất định vẫn là ở bên nhau thôi, hiện tại Khải Duẫn thống khổ như vậy, thiếp nghĩ không làm như yêu cầu của Khải Duẫn là không được đâu. Hơn nữa ta sẽ không hoàn toàn tiêu trừ hết trí nhớ của nàng, ta sẽ cho nàng một ám chỉ, làm cho nàng tạm thời quên đi sự tình, đợi đến thời điểm thích hợp, trí nhớ của nàng sẽ trở lại thôi”. Cho nên không việc gì phải lo lắng hết.
“Vậy tốt lắm rồi!”. Hai người hiệp nghị nhất trí sẽ làm như vậy rồi đồng thời xoay người sang hướng Ti Khải Duẫn, ” Ngươi chuẩn bị tinh thần cho tốt đi”
“ah! Thế còn Uẩn Đình … Có cho Uẩn Đình biết không?”. Tưởng tượng đến từ nay về sau, nàng cùng với Uẩn Đình phân cách ở hai thế giới khác nhau không thể gặp lại, nàng liền cảm thấy thập phần buồn rầu, nhưng tất cả là sự sống của Uẩn Đình, nàng chấp nhận sự an bài này.
” Âu Uẩn Đình thực đã chết, nếu biết nó chắc chắn cũng sẽ không đáp ứng chúng ta vì nó mà mạo hiểm lớn như vậy, cho nên chúng ta tính toán nên trực tiếp đem nguyên thần của Uẩn Đình đến tá túc trong thân xác mới, có như vậy nó mới có thể sống hạnh phúc khoái hoạt”. Bọn họ đã có biết bao lâu chưa được ôm Uẩn Đình thật chặt, nhưng hiện tại tình huống khẩn cấp, không còn thời gian cho gia đình bọn họ bên nhau hàn huyên tâm tình.
Phu thê bọn họ đích thực thật hạnh phúc a! Ti Khải Duẫn hít một hơi thật sâu,” Tốt lắm, ta chuẩn bị tinh thần xong rồi”.
Phu thê hai người bọn họ đồng thời giơ lên hai tay, Như vậy, chúng ta cũng nên đi thôi!”
Duẫn Châu núi non sông hồ liên miên bất tận nối tiếp nhau cong cong, ở nơi cao nhất có một bảo trang tên gọi là Lãnh gia bảo
Lãnh gia trang tồn tại một thư phòng ở tận cùng bên trong được bài trí khá đơn giản, người bên ngoài dù có đi thế nào cũng không thể thâm nhập vô bên trong căn trong căn phòng này.
Trước thư án một gã nam tử áo xanh đang ngồi một mình, tóc buộc gọn gàng cẩn thận, vầng trán cao rộng, phục trang không hoa lệ mà toát ra sự sạch sẽ giản dị, Đôi đồng mâu (tròng mắt) sáng ngời được che dấu dưới cặp mặt nhắm hờ, trên khuôn mặt hoàn toàn không biểu lộ suy nghĩ, làm cho người ta không nhìn rõ được tâm tư
” Tiến vào đi”. Tiếng nói trầm thấp hùng hậu, vang lên ở chính giữa phòng, dễ dàng toát ra một khí thế khiến kẻ khác phải kính sợ.
Thám tử đang định gõ cửa bẩm báo, thì bị âm thanh vang lên làm cho hoảng sợ, trong lúc nhất thời luống cuống cả tay chân lên, bất quá ít nhiều bình thường đều được huấn luyện, nên khoảnh khắc bất ngờ này cũng trôi qua rất nhanh, sự bình tĩnh lập tức được khôi phục, lập tức mở cửa ra, thân hình chợt lóe rất nhanh tiến vào trong phòng.
” Sự tình thế nào rồi?” Câu hỏi bật thốt lên cực kỳ ngắn gọn và đơn giản, vẻ mặt bất động, làm cho người ta không phát hiện ra cảm xúc biến hóa trên mặt hắn.
Không hổ là đã từng trải qua khổ luyện, đối với sự đối đãi không một chút tia độ ấm này, hắn đã sớm làm quen. Hơn nữa, hắn đã rất cẩn thận mà vẫn bị phát giác, ánh mắt hắn không dấu được sự sùng bái.
“Khải bẩm lão gia, như ngài sở liệu, Ôn gia vừa thấy đến cửa cầu thân chính là Lãnh gia bảo, liền không quản các mặt lễ tiết khác, lập tức chấp nhận hôn sự này. Trước mắt hết thảy sự tình cũng chiếu theo kế hoạch của ngài mà tiến hành.Trên giang hồ, ngay lập tức lan truyền tin đồn Lãnh gia bảo và Ôn gia hai nhà kết làm thông gia. Các huynh đệ của chúng ta cũng đã động thân trú ẩn ở các nơi đường, quán, còn lại mọi sự sẽ chờ ngài phát lạc”. Hắn nói ra với khẩu khí hết sức tự tin, hy vọng qua lần này sẽ được Lãnh lão gia coi trọng hơn nữa.
Hắn hơi hơi vuốt cằm một chút, “mấy ngày vừa qua vất vả cho ngươi rồi, đi xuống nghỉ ngơi trước đi, có việc gì ta sẽ phân phó sau”. Hắn luôn lấy tư thế uy nghiêm đối đãi với cấp dưới, cũng lại luôn xem đãi cấp như người nhà bình thường. Chẳng trách vì vậy mà hắn có biện pháp huấn luyện ra một đội quân kiêu dũng tinh anh có thể so sánh với đại quân triều đình. Thuộc cấp của hắn cũng được phân tán ở các nơi để tiện trông coi sản nghiệp khổng lồ, hắn thật sự tin cậy cấp dưới của mình.
“Dạ, thuộc hạ xin phép cao lui”. Thám tử tất cung tất kính chắp tay cúi đầu, nháy mắt một cái sử công phu đã rời khỏi thư phòng ra phòng ngoài.
Trong thư phòng hơi thở im lặng chưa tới ba giây, trước thư án nam tử lại lên tiếng: “Lãnh Ngạn Kì! Ngươi nghe như vậy không phải là quá nhiều rồi sao? Như thế nào? Có phải là muốn ta sai người dùng kiệu tám người khiêng đón ngươi không hả?” Khẩu khí của hắn mang đầy âm điệu trào phúng thật không tốt chút nào.
Trên đời này, ở trước mặt thế nhân* (người ngoài), hắn luôn tỏ thái độ hờ hững, chỉ có trước mặt thân nhân, hắn mới có thể biểu lộ ra bản thân mình một cách chân thực nhất, vừa thoải mái, vừa ung dung tự tại.
“Ai nha!” Thanh âm đồng thời phát ra, cùng lúc với một bóng người từ ngoài cửa sổ tiến vào, ” Bị ngươi phát hiện rmất rồi”. Hắn còn tưởng công phu của mình đã có chút tiến bộ, đang nói chuyện là một nam tử có khuôn mặt vô cùng tuấn tú , dáng người thon dài nhưng không vì vậy mà trông hắn có khí chất của văn nhân, giấu dưới phục trang là một cơ thể rắn chắc, rất có khí khái nam tử.
“Ngươi thật nhàn hạ quá rồi mà, ta bảo ngươi phải chăm chỉ học võ nghệ, ngươi không có nghe, ngay cả che dấu bản thân cũng không làm được, hô hấp hỗn loạn, cước bộ chậm chạp, ta nhìn ngươi mà không thấy ổn chút nào, nếu đối diện địch nhân mà cũng thế này ngươi sẽ bị giết tiêu đời ngay”. Thật sự là … Ai! Hắn thật không hiểu nên nói cái gì nữa đây, đối với Lãnh Ngạn Kì hắn chỉ mong đối diện địch nhân còn có đường sống, nhưng xem thần thái của nó chắc chả để vào đầu những gì hắn nói rồi .
“Ta thực không có vô dụng như ngươi nói!” Ít nhất trừ bỏ đại ca cùng nhị ca ở ngoài, hắn đến bây giờ cũng chưa từng chiến bại, tốt xấu gì trên giang hồ hắn cũng là cao thủ số một số hai. ” Bởi vì ngươi lớn tuổi hơn ta, nếu ta cũng có nhiều năm công lực như ngươi, thì ngươi cũng không phải đối thủ của ta đâu”.
Lãnh Ngạn Kì, trực tính, đơn thuần, có chuyện gì đều nói thẳng ra hết.
Sau khi nghe Lãnh Ngạn Kì mạnh miệng, hắn cũng không có phản ứng gì mãnh liệt, chỉ nhẹ nhàng nhướng một bên mi mắt, miễn cưỡng mà nói câu, “Tốt nhất là được như thế”.
” Yên tâm đi đại ca, tương lai ta nhất định sẽ được như vậy”. Lãnh Ngạn Kì cực có lòng tin tưởng nói cam đoan, nhớ lại cái chuyện kia, hắn vội vàng đề xuất nghi vấn ở trong lòng mình, thiếu chút nữa hắn đã quên mất mục đích, ” Đúng rồi, nói ra ta thực không có hiểu, vì cái gì phải kêu nhị ca cưới Ôn gia tiểu thư vậy?”
Trên thư án Lãnh lão gia có chút ngạc nhiên mở to mắt, ” ý của ngươi là….Ngươi cho cuộc hôn nhân này mục đích chân chính là gì?” . Lúc trước bọn hắn vì cuộc hôn sự này mà luôn tiến hành thương nghị bí mật? Hắn không thể không thừa nhận câu hỏi của Lãnh Ngạn Kì làm hắn thực sự kinh ngạc.
“Vấn đề này không phải là rất kì quái sao?” Bằng không sao đại ca lại biểu lộ biểu tình hết sức kinh ngạc như vậy. Tuy nhiên, cái chính là hắn quan sát thấy đại ca hơi hơi mở to nhãn quan ( Mắt) , nhờ vậy mà hắn biết được đại ca thực kinh ngạc. Dù sao còn hơn bình thường trước mặt người khác như bất động sơn* ( bất : không – động : hoạt động – sơn: núi) , lần này lộ biểu tình xem như hiếm thấy.
“Ta đương nhiên biết hôn sự này mục đích lớn nhất chính là phải dẫn ra trước mặt nữ tử trên giang hồ đạo tặc đoạt hương, thuận tiện điều tra xem phía sau có phải hay không thành lập một tập đoàn bán xuân”. Điều này hắn đương nhiên biết a!
Trước mắt sự việc cũng chính là như vây, hắn miễn cưỡng liếc Lãnh Ngạn Kì một cái.
” Mặt khác còn quan trọng hơn một chút, chính là Ôn gia cho đến tột cùng có phải cùng lũ ti tiện đó có quan hệ, càng sợ hơn là không biết có phải Ôn gia chính là chủ sự đưng sau hay không, việc này đươnng nhiên phải điều tra cho rõ ràng, ta hiểu được, duy có điều ta không tài nào lý giải nổi nha”. Lãnh Ngạn Kì thần sắc đột nhiên trở nên nghiêm chỉnh một chút, ” Diều ta không lý giải nổi đó là, vì cái gì phải hy sinh nhị ca đâu? Vì cái nữ nhi của Ôn lão nhân đó, đáng giá bồi thường hạnh phúc cả cuộc đời mình hay sao?”
Với địa vị như gia đình bọn hắn muốn cái dạng nữ nhân gì mà không có, tuy nói đến huynh đệ bọn hướng đến cũng không cần phải môn đăng hộ đối, nhưng tốt xấu gì thì hôn nhân cũng là chuyện cả đời a! Ít nhất gia đình nữ tử phải trong sạch, như vậy không phải là đòi hỏi qua nhiều chứ.
Hiện tại đối với Ôn Kiến Côn kia lại là loại người táng tận thiên lương, tâm địa không bằng cả loài cẩu, sao phải kết thông gia với loại người như vậy? Phải biết rằng rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, còn lão thử (chuột già) chỉ sinh ra được đứa con biết đào hang mà thôi. Ai mà biết được nữ nhi của Ôn Kiến Côn kia là cái dạng gì nha? Thành thân tùy tiện như vậy, có phải là rất tệ hay không?
Trên thư án Ôn lão gia lắc lắc đầu, ” Ta xem ngươi nên đi tìm nhị ca ngưoi mà hỏi cho rõ đi ràng đi!”. Tâm tư hắn kín đáo hơn người, tất cả kế hoạch là hao tâm tổn lực mà thảo ra, hắn tuyệt không phải loại người hành động tùy tiện đâu.
Nói cách khác một khi hắn đã quyết đinh kế hoạch, tuy không dám nói là hoàn hảo vô khuyết, nhưng cũng tuyệt không có một kẽ hở, cũng chính là vì nguyên nhân như thế, hắn mới có biện pháp đưa Lãnh gia lên địa vị xưng bá chủ ở phương bắc.
Trước mắt Lãnh gia phân tán ở khắp nơi trên cả nước, quán trà, tửu lâu, thư tứ, chức phường, nơi nào cũng có người của Lãnh gia. Sản nghiệp Lãnh gia cũng không khỏi khiến thiên hạ phải ngưỡng mộ, liền ngay cả triều đình cũng phải nể mặt vài ba phần, trên giang hồ hoàn toàn không có đối thủ, không ý nguyện gì không thể hoàn thành, ngay cả nếu muốn cả giang san này thì đương kim thánh thượng cũng phải chấp nhận mà nhường.
Lãnh gia chính là không có lòng dạ nào nhiếp chính xưng đế, nơi tốt nhất vẫn là bảo trang này. Bởi vậy, dễ nhìn ra Lãnh gia không thể để thế lực nhỏ gây nhiễu loạn.
“Ta làm chi cần phải tìm hắn giải … Ai ôi!” . Lãnh Ngạn Kì bị ngay một vật thể không rõ đánh vào sau ót, ai a? Người quân tử không ai lại đánh lén như vậy, hành động như thế này chỉ có thể là kẻ tiểu nhân a.
“Kĩ thuật không bằng người ta thì đương nhiên phải chịu phạt”. Một gã nam tử áo trắng ngay lập tức hiện thân bên cạnh hai người.
Hắn chính là Lãnh gia nhị công tử Lãnh Dực Vĩ, là anh em cùng huyết thống với Lãnh Ngạn Kì, chẳng trách trông thật tiêu sái tuấn mỹ giống nhau, thong minh tuấn dật vô song, tuy nhất có điểm bất đồng với Lãnh Ngạn Kì chính là, hắn so với Lãnh Ngạn Kì thì ôn văn nho nhã hơn, khí chất bề ngoài với khí thế thật mãnh liệt.
“Hai … Nhị ca, ngươi đến từ khi nào vậy?”. hắn như thế nào mà một chút cũng không biết, trông lên thư án thì lại trông thấy đại ca hắn, hắn mới giật mình hiểu ra, xem ra đúng là hắn không phải đối thủ của họ rồi. Quên đi, quên đi, dù sao cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng bao giờ nghĩ sẽ có một ngày thắng được bọn họ. Trừ phi thời gian nghịch chuyển, có thể làm cho hắn sinh ra đời trước bọn họ, nếu không được thế đời này hắn đừng bao giờ nghĩ tới chuyện đánh thắng đi.
“Nếu ngươi đã đến rồi, ta nghĩ ngươi nên tự mình giải thích cho tiểu đệ một cách rõ ràng đi”. Hắn chính là không muốn thuyết minh cho phí sức, cũng không đại biểu là hắn không có kiên nhẫn, nếu nói trên thế gian này có điều gì mà hắn coi trọng nhất, hơn cả chính bản thân mình thì đó chính là người nhà, tuy nói là như thế, nhưng gặp gỡ Lãnh Ngạn Kì thật bực mình, hắn cũng đành đầu hàng.
Lãnh Dực Vĩ ở ngoài cửa vừa rồi cũng muốn làm rõ chuyện phát sinh, vẻ mặt bất đắc dĩ há mồm nói tiếp: ” Ai! Đồ ngốc tử, nghe đây này”. Đệ đệ này của hắn chuyện gì cũng có thể làm ầm cả lên được. Điểm tốt của nó là thẳng tính, khoáng đạt, không câu nệ tiểu tiết, trung thực, căn bản mà nói chính là giống trẻ con, ngốc nghếch.
“Ta không có phải là ngốc tử…” Lãnh Ngạn Kì định tiếp tục tranh biện, nhưng không có được đáp lại, Lãnh Dực Vĩ cố tình nói tiếp, dù sao hắn cũng không muốn nghe đệ đệ mình nói nữa.
” Cùng với Ôn gia tiến hành đám hỏi là do chính ta tự mình tán thành, đúng vậy, lấy thực lực của chúng ta đúng là đánh hạ được Ôn gia , nhưng để làm gì đâu, làm như vậy là quá dễ dàng. Sớm như vậy liền chấm dứt đối địch tra tấn hắn (Ôn gia), ngươi nói xem thì còn gì là hứng thú. Ta nhàm chán lâu lắm rồi, lần này chính mình sẽ đi làm nhạc tử *( con rể) người ta vậy”. Nói xong thần tình trên gương mặt hắn mỉm cười đầy âm hiểm giảo trá.
A! Không có hổ là Lãnh Dực Vĩ, một kẻ luôn khiến cho địch nhân phải kinh hãi, nụ cười mỉm trên mặt hoàn toàn là dùng để che dấu nội tâm thâm sâu khó lường; hình tượng nho nhã cùng giọng nói dễ nghe, khuôn mặt hiền lành, vĩnh viễn làm cho người ta không thể biết được tính cách hắn quỷ kế đa đoan như vậy. Đúng vậy, đúng vậy, gặp gỡ hắn thời điểm nào cũng phải luôn cẩn thận.
” Cái gì? Ngươi làm như thế nghĩa là …” Lãnh Ngạn Kì vẫn là không có cơ hội mở miệng, bởi vì Lãnh Dực Vĩ hoàn toàn không lí gì tới hắn, nhưng Lãnh Ngạn Kì vẫn cứ tiếp tục nói cho xong.
” ngươi cưới Ôn gia tiểu thư chỉ vì mục đích của mình sao? Không phải là nhiều khả năng ngươi sẽ sai sử nàng như hạ nhân, biến nàng thành công cụ ấm giường, buộc nàng ngồi xuống nàng tuyệt đối không dám đứng, kêu nàng sang hướng tây nàng sẽ tuyệt đối không dám sang hướng đông nha!”.
Nơi này là thể chế phong kiến, thê tử phải luôn tuân phục trượng phu mình, hắn tuy là đại nam nhân chuyên chế độc tài, bất quá là vì thuận theo thời thế, hắn thật sự lại là trượng phu người ta, đại lão gia trong gia đình, làm như vậy thì có gì sai đâu?
“Ngươi thật sự rất là nhàm chán!”. Lãnh Ngạn Kì phi thường khinh thường nói một tiếng. Tuy nói những điều nhị ca vừa nói không có sai , nhưng tốt xấu gì cũng là huynh đệ, hắn còn không hiểu chân chính những điều nhị ca nói có hàm ý gì sao? Hắn căn bản là sẽ ăn người ta xong rồi coi như không có chuyện gì, sau đó sẽ vì nhàm chán mà bỏ người ta,thật không thể chấp nhận được.
“Chính là do cuộc sống của ngươi không có gì thú vị, cho nên ngươi tính toán đem cưới Ôn gia tiểu thư về nhà, rồi cùng nàng chơi đùa … Ai ôi!”. Đột nhiên hắn bị một đạo khí mạnh mẽ đánh trúng ngực, làm lời chưa nói hết phải nuốt trở về.
Lãnh Dực Vĩ dương dương tự đắc phe phẩy cây quạt trong tay, lời nói một khi đã nói ra hết rồi, sẽ mất đi cái thú vị của nó.
“Chính là ngươi không phải cũng rất…”. Lãnh Ngạn Kì cứ tiếp tục nói không dừng lại, đây là bản tâm từ bi vốn có, những kẻ một khi có bối phận cao hơn người ta là tốt lắm rồi, liền tỏ vẻ này vẻ kia không coi ai ra gì, cũng bởi vậy hắn phải đòi lại quyền công bằng. Liền như vậy, Lãnh bảo chủ vẫn mỉm cười nghe hai người đối thoại, lúc này lại lên tiếng không để Lãnh Ngạn Kì nói hết.
“Nếu không còn gì nghi vấn, như vậy các ngươi nhanh tiến hành an bài cho chu đáo, không lâu sau phải đến Giang nam nghênh thú (dâu), ta không hy vọng tới lúc đó có gì bị bại lộ”. Thần sắc hắn thay đổi, do đàm luận công việc nên lập tức bày ra vẻ mặt thật đứng đắn.
Mỗi khi tiến hành công việc, ngẫu nhiên cũng sẽ phát sinh những sự việc xảy ra ngoài dự kiến, dù sao vận mệnh là thứ không ai có thể đảm bảo nắm vững được không phải sao? Giờ khắc này sẽ không có việc gì, nhưng làm sao dám cam đoan giây tiếp theo sẽ không xuất hiện chuyện xấu.
Không thể nói bừa điều gì, có người thực chán ghét loại đột biến phát sinh, nhưng biến cố phát sinh nên xem là lẽ thường đi, đây chẳng phải là điều vốn hay phải trải qua của mỗi sinh mệnh hay sao? Nếu mọi việc đều luôn xảy ra như ý mình, chẳng phải sẽ khiến kẻ khác cảm thấy nhàm chán buồn tẻ muốn chết hay sao, mỗi sinh mệnh lại có một số mệnh khác nhau, tùy thời điểm, thời khắc, ngày tháng, lại xảy ra biến hóa, tốt hay xấu, cũng cứ thử đối diện xem sao?
(Lady meo meo: thế là ta lại edit xong thêm một phần nữa làm qua mừng năm mới các nàng, mệt thật ý. Có những chỗ khó lắm. He he ta phục ta quá. Ah, ta có một điều muốn hỏi, mọi ng. thấy tên của các nhân vật trong truyện này thế nào? Ta thì thấy rất tức cười. Uẩn Đình: ta liên tưởng tới cái đình chùa buồn bã u uẩn, khóc tới chảy nước lung tung búa lua xua. Ti Khải Duẫn: cái họ ngộ quá. Còn Lãnh Ngạn Kì thì lầm ta liên tưởng đến hình ảnh ai đó lâu ngày không tắm kì ra một đống gét bẩn. Sorry các nàng, ta thô lỗ quá nhưng đó là những lời thật lòng ta nghĩ vậy).
” Bác sĩ cầu cầu xin các người, mau cứu cứu nàng đi!”. Ti Khải Duẫn liên tục cầu xin, chỉ thiếu mỗi điều lầ chưa quỳ xuống khấu đầu, không nên là như thế này, đều là sai lầm của nàng, là tai nàng thương tâm thất thần chỉ lo cho mỗi mình bản thân mình, làm hai đến cả Âu Uẩn Đình vì cứu nàng mà đánh mất cả mạng sống, ” Cầu cầu bác sĩ các ngươi, cứu cứu nàng đi!” Thảng nếu như Âu Uẩn Đình vì nàng mà chết, như vậy nàng làm gì còn mặt mũi nào sống trên cõi đời này nữa đây.
Bác sĩ vỗ nhẹ nhàng lên người Ti Khải Duẫn, xem như là cổ vũ cho nàng một chút, phát sinh loại bi kịch này, người sống trên đời này đều phải trải qua sự thống khổ vài lần, ” Ta thật sự đã cố gắng hết sức, còn lại … đành tùy thuộc vào vận mệnh của chính bản thân nàng ta mà thôi”
Vị bác sĩ thở dài, hắn không phải không nghĩ cách cứu nàng, chính là nàng bị va chạm quá nghiêm trọng, ngay cả thần tiên trên trời cũng đành bó tay, huống chi thân thể vị tiểu thư này vốn đã không được khỏe mạnh, lại luôn không được chăm sóc tốt.
” Không, ta không tin!” Ti Khải Duẫn vội vàng bắt lấy bác sĩ, ” Ta nên làm thế nào mới có thể cứu nàng, bác sĩ, ngươi cứ việc mở miệng, ta nhất định sẽ làm được”. chỉ cần có thể cứu Uẩn Đình, kể cả buộc nàng phải làm những việc táng tận thiên lương, nàng cũng sẽ tuyệt không từ chối.
” Đừng suy nghĩ nhiều quá, cũng đừng quá thương tâm, như vậy làm cho nàng đối với nhân gian càng không muốn xa rời, Tình cảm sẽ trở thành gánh nặng cho nàng, khiến cho nàng không thể thuận lợi đi đầu thai, ngươi tốt nhất nên suy ngẫm lại xem!”. Công đạo cứ để sau đi, thầy thuốc nói xong liền dẫn y tá đi ra ngoài bỏ lại phòng bệnh trống không.
” Ngươi vì cái gì mà lại ngu ngốc quá như vậy? Ngươi làm như vậy, ta một chút cũng đều không hề cảm thấy vui vẻ, ngươi cứu ta để rồi ngươi phải chết, ngươi nghĩ như vậy ta có vui vẻ được không? Nói cho ngươi nghe, ta một chút cũng đều cảm thấy rất mất hứng, ta chỉ cần ngươi khoe mạnh đứng ở trước mặt ta vậy là đủ rồi! Ta biết là ngươi không có thích ta tự tử có đúng hay không? Ngươi phải mau tỉnh lại nhanh lên! Bằng không ta thực sự sẽ chết ngay cho ngươi xem”.
Thật sự chỉ có thể chờ đợi kỳ tích xuất hiện sao? Nàng tự nhận bình sinh chưa từng có làm qua chuyện xấu, vì cái gì mà ông trời lại đối với nàng như vậy, trước là làm cho nàng hiểu cái gì gọi là nỗi đau xé tâm can, sau đó lại làm cho nàng phải chịu sinh li tử biệt, vì cái gì lại làm như vậy?
Trên giường bệnh , Uẩn Đình một chút cũng không có phản ứng, khóe miệng Khải Duẫn nhếch lên lộ vẻ mỉm cười.
” Ta biết rồi chính là do ngươi qua mệt mỏi, tốt, không sao hết, ngươi cứ nghỉ ngơi thật nhiều cũng tốt, ta sẽ ở đây chờ ngươi tỉnh lại, như vậy ngươi tỉnh lại mới không có sợ hãi, chính là đừng có ngủ nhiều quá nhé! Ngươi phải nhanh tỉnh lại đấy, sau đó chúng ta sẽ cùng về nhà, ta sẽ giúp ngươi nấu vài món ngon để ngươi tẩm bổ, ha! Ngươi xem yến oa * có ngon không? Ta biết ngươi thích món đó mà… “
*yến oa: ta đoán chắc khải duẫn muốn nói tơi món yến oa trưng đường phèn, ai tò mò mún bít trông thế nào thì dung google hén ^^
Ti Khải Duẫn đối với người nằm trên giường rất tốt, lên một kế hoạch lớn giúp nàng ta tẩm bổ, giống như người nằm trên giường chỉ là đang ngủ thôi, không có phải là người bệnh đang mất dần sinh mệnh.
” Ngươi thật lòng muốn cứu nàng sao?” Một thanh âm ôn nhu vang vong lên trong đầu Ti Khải Duẫn, nàng cấp tốc quay đầu tìm bốn phía, nhưng căn phòng bệnh vẫn chỉ có nàng cùng Uẩn Đình thôi, hoàn toàn không có thêm người ngoài nào khác.
” Ngươi có thật sự muốn cứu nàng không?” Một câu hỏi đồng dạng lại vang lên, chỉ có điều âm thanh này khác với âm thanh của nữ lúc nãy, lần này đích xác là giọng nam nhân.
“Ta thực không biết các ngươi là cái gì”. Ti Khải Duẫn hướng vào khoảng không hô to, ” Nhưng là ta hy vọng các ngươi có thể cứu nàng, cho dù ta có phải đánh đổi sinh mệnh của mình, ta cũng sẽ không có nửa câu oán trách”. Thật sự sẽ có kỳ tích xuất hiện sao? Nàng thật sự hy vọng a!
” Vất vả cho ngươi rồi”, hai cái bóng hư ảo lần lượt hiện thân, hình thể trong suốt, đứng bằng hai chân lơ lửng trên mặt đất. Bọn họ có lẽ đều không phải thuộc loài người, ” mấy năm nay là ngươi đã thay chúng ta chiếu cố cho Uẩn Đình, chúng ta thực sự cảm ơn ngươi”. Phu thê Âu thị nhìn Uẩn Đình và Khải Duẫn, thành tâm nói ra lời cảm kích đối với Khải Duẫn.
Mười mấy năm trước vợ chồng hai người bọn họ bị tai nạn xe mà qua đời, để lại một nữ nhi, cũng chính là Âu Uẩn Đình không có người chăm sóc, bị đưa vào cô nhi viện Vinh Ân, ít nhiều ngay từ nhỏ viện trưởng cô nhi viện Vinh Ân chỉ đích danh Khải Duẫn vẫn luôn chiếu cố, làm bạn của Uẩn Đình. Nay phu thê hai người bon họ dám lấy hình thái này xuất hiện trước mặt Khải Duẫn, là vì bọn họ tin tưởng nàng.
“Các ngươi là…” Nàng không phải không có sợ hãi, chính là hiện tại quan trọng nhất vẫn là phải cứu Uẩn Đình, ngoài ra không còn mục đích tâm tư nào khác, mà trước mặt nàng là hai người này, nàng tin họ đến với mục đích tốt, họ còn cho nàng một cảm giác rất quen thuộc giống như nàng đã từng gặp qua…..
“A! các ngươi là phu mẫu của Uẩn Đình!” Uẩn Đình từng đưa cho nàng xem bức hình chụp cả gia đình bọn họ, ai trên mặt cũng mỉm cười thoải mái, “Thực xin lỗi, nếu không tại ta…” Nhìn khuôn mặt hiền từ của bọn họ, Ti Khải Duẫn không có chút sợ hãi, chỉ có sự áy náy tràn ngập.
“Đứa nhỏ ngốc này, đây là kiếp số mà Uẩn Đình phải chịu, không tránh né được, chuyện này không phải do ngươi, đừng có nên đổ lỗi cho chính bản thân mình nữa, ngươi đã vì Uẩn Đình mà phải chịu nhiều điều khổ cực, những gì ngươi đã làm cho Uẩn Đình thế là quá nhiều rồi”. Đây tuyệt không phải những lời khách sáo, mà là thật tâm phu thê bọn họ hai người cho rằng như vậy..
“Không! Âu bá phụ, Âu bá mẫu, các ngươi ngàn vạn lần cũng đừng nên nói như vậy hiện tại tối quan trọng là nên làm thế nào mới cứu được Uẩn Đình?” hàn huyên tâm sự có thể bỏ qua cũng được, nhưng cứu người thì một chút cũng không thể buông bỏ nha!
“Nói thực ra, muốn cứu Uẩn Đình chúng ta cần có sự hỗ trợ của ngươi, hơn nữa…..” nàng nhìn sang trượng phu bên cạnh, ngữ khí có chút chần chừ, ” Có thể ngươi sẽ phải hy sinh,ngươi… có nguyện ý không?”. Dù sao bọn hắn vẫn là không có quyền yêu cầu nàng, mọi sự phải đẻ chính bản thân nàng tự quyết định mới được.
” Các ngươi cứ việc phân phó, chỉ cần có thể cứu Uẩn Đình, chuyện gì ta cũng đều chịu làm.” Nàng nói đầy quyết tâm, một chút do dự cũng không có.
“Khải Duẫn ngươi có biết không, kỳ thực vạn vật trên đời này vận hành đều phải tuân theo một quy luật nhất định, cùng hoạt động mà không bài xích nhau, hay nói cách khác, các thời đại khác nhau, chẳng qua là ở thời gian khác nhau tiếp tục sự biến hóa mà thôi, cái đích chân chính, chính là không gian, vẫn chưa xuất hiện sự phân cắt, bởi vậy cái gọi là “đệ tam độ không gian” đích thực có tồn tại.
· Chú giải “đệ tam độ không gian” : – thiên giới, nhân giới, địa giới.
Hoặc – Quá khứ, hiện tại và tương lai.
Nàng chỉ tạm dừng lại một chút rồi lại nói tiếp, ” Mỗi ngươi đều là đang tồn tại trong một khoảng không gian, cái gọi là sinh tử tồn vong thực chất do bản thể bị tiêu vong, còn nguyên thần thì bị tách rời khỏi bản thể, sau đó trở thành linh hồn, tiếp theo sẽ do trưởng quản nguyên thần dẫn linh hồn đi, đem nguyên thần đó thu nạp tới An Hồn quán, tái sinh qua một hình thể khác, cũng chính là cái mà nhân loại gọi là đầu thai, một lần nữa chuyển sinh tới Nhân Gian Giới. Sau khi chuyển sinh sẽ lại có một hình thể mới, dung mạo mới. Cho nên chúng ta tính toán đem hồn khách của Uẩn Đình đi, dẫn dắt nó tới một không gian khác”. Đây là biện pháp duy nhất
“Nói cách khác…”, Ti Khải Duẫn đem tin tức vừa thu nạp được suy nghĩ một chút, rồi lần nữa sửa sang lại , ” Có nghĩa là các ngươi định mang theo Uẩn Đình trở lại quá khứ hoặc đi trước tương lai, mang nàng tới một thế giới khác, có phải đúng như vậy hay không?”
“Đúng vậy”, Âu bá phụ tiếp tục mở miệng nói, ” Mới vừa rồi trên đường đi, chúng ta đã tìm cho hồn phách của Uẩn Đình một thân thể mới để tá túc, hiện tại còn chưa kịp an bài cho tốt”.
“Thế còn ta thì phải làm như thế nào?” Sau mục đích an bài,thì nhiệm vụ của nàng là cái gì, nàng chưa có rõ.
” Bởi vì thời gian trên thượng giới khác nhân giới, trên thượng giới một ngày là ở nhân gian giới đã là nửa năm, bởi vậy ở này mới một ngày, lĩnh hồn sứ sẽ chưa kịp đem rời nguyên thần ra khỏi bản thể mang đi, nguyên thần bị đem đi này lại tiếp tục tồn tại trong thiên địa vũ trụ…
Bất quá nếu nguyên thần của Uẩn Đình bị chúng ta đem đến một không gian khác như trong lời nói, phải có người thế chúng ta dấu thân thể Uẩn Đình đi, trong khoảng không gian này, không để cho nguyên thần của Uẩn Đình bị lĩnh hồn sứ phát hiện, như vậy đợi qua kỳ hạn một ngày, nàng đã có thể thuận lợi sống cuộc sống ở không gian khác.”
“Ý tứ của các ngươi có nghĩa là…” Sẽ không thật sự muốn nàng làm như vậy chứ! Nhìn đến phu thê Âu thị gật đầu, trong lòng Ti Khải Duẫn nảy sinh biến động.
” Nếu thuận lợi như trong lời nói, Uẩn Đình sẽ tiếp tục hoàn sinh ở một không gian khác, mà khi đó….” Phu thê Âu thị liếc nhìn Khải Duẫn một cái, “ngươi có thể an tâm đem di thể Uẩn Đình đi hạ táng”.
Chung quy…… Nàng vẫn là hung thủ hại chết Uẩn Đình.
“Đừng suy nghĩ như vậy nữa, Uẩn Đình không phải do ngươi hại chết, hơn nữa hiện tại người có thể giúp nó cũng chỉ co ngươi mà thôi, ngươi nhất định phải đắc tỉnh lại đứng lên”. Tự trách cũng không giúp ích được cái gì đâu , ” Chúng ta nói cho ngươi biết, muốn qua mặt lĩnh hồn sứ là chuyện không dẽ dàng!
Trước mắt chúng ta muốn tìm một nơi thật tốt, bốn phía sẽ chăng kết giới, các ngươi có thể an tâm ở bên trong không gian đó, ngươi không thể liên lạc với người ngoài, nói cách khác, tương lai nửa năm sắp tới, ngươi giống như không tồn tại trong cuộc sống này… Ngươi có nguyện ý không?”
Nếu nàng có thể đem mọi chuyện lớn nhỏ an bài thỏa đáng, hắn là sẽ chẳng có vấn đề gì hết, cái chính là…
“xin hỏi ta có thể có một yêu cầu có được không?” Một người sống cuộc sống một mình cũng chẳng khó khăn gì, cái chính là nàng không thể chịu nổi mỗi ngày lại bị dư vị của sự thống khổ dày vò, cho nên nếu có thể nàng thực muốn quên đi, ” Các ngươi có thể giúp ta tiêu trừ một phần trsi nhớ không?”
Cứ nhớ mãi, lưu đi lưu lại những ký ức muốn quên mà không thể quên thì lại càng thương đau. Nàng chỉ là nữ nhân yếu đuối, bởi vậy nàng lựa chọn sự lãng quên cũng chính là tự buông tha cho bản thân mình,có được như vậy, nàng mới có thể trở lại quá khứ hoàn hảo là chính bản thân mình.
“Đương nhiên chúng ta sẽ không hỏi….” lời còn chưa kịp nói ra hết, Âu bá phụ khẽ quay sang kéo Âu bá mẫu sang một bên tiến hành hội đàm bí mật.
“Lão bà, phá hư giai ngẫu* (hôn sự) của người ta, chúng ta tốt nhất đừng có nên làm đi!”. Bọn họ rõ ràng Khải Duẫn cùng chân mệnh thiên tử của nàng chình là có chút hiểu lầm, thế thì cần gì phải chia rẽ người ta đâu?
“Phu quân yên tâm đi! Số mệnh bọn hắn thế nào rồi cũng thành một đôi, mặc kệ quá trình có như thế nào, kết cục nhất định vẫn là ở bên nhau thôi, hiện tại Khải Duẫn thống khổ như vậy, thiếp nghĩ không làm như yêu cầu của Khải Duẫn là không được đâu. Hơn nữa ta sẽ không hoàn toàn tiêu trừ hết trí nhớ của nàng, ta sẽ cho nàng một ám chỉ, làm cho nàng tạm thời quên đi sự tình, đợi đến thời điểm thích hợp, trí nhớ của nàng sẽ trở lại thôi”. Cho nên không việc gì phải lo lắng hết.
“Vậy tốt lắm rồi!”. Hai người hiệp nghị nhất trí sẽ làm như vậy rồi đồng thời xoay người sang hướng Ti Khải Duẫn, ” Ngươi chuẩn bị tinh thần cho tốt đi”
“ah! Thế còn Uẩn Đình … Có cho Uẩn Đình biết không?”. Tưởng tượng đến từ nay về sau, nàng cùng với Uẩn Đình phân cách ở hai thế giới khác nhau không thể gặp lại, nàng liền cảm thấy thập phần buồn rầu, nhưng tất cả là sự sống của Uẩn Đình, nàng chấp nhận sự an bài này.
” Âu Uẩn Đình thực đã chết, nếu biết nó chắc chắn cũng sẽ không đáp ứng chúng ta vì nó mà mạo hiểm lớn như vậy, cho nên chúng ta tính toán nên trực tiếp đem nguyên thần của Uẩn Đình đến tá túc trong thân xác mới, có như vậy nó mới có thể sống hạnh phúc khoái hoạt”. Bọn họ đã có biết bao lâu chưa được ôm Uẩn Đình thật chặt, nhưng hiện tại tình huống khẩn cấp, không còn thời gian cho gia đình bọn họ bên nhau hàn huyên tâm tình.
Phu thê bọn họ đích thực thật hạnh phúc a! Ti Khải Duẫn hít một hơi thật sâu,” Tốt lắm, ta chuẩn bị tinh thần xong rồi”.
Phu thê hai người bọn họ đồng thời giơ lên hai tay, Như vậy, chúng ta cũng nên đi thôi!”
Duẫn Châu núi non sông hồ liên miên bất tận nối tiếp nhau cong cong, ở nơi cao nhất có một bảo trang tên gọi là Lãnh gia bảo
Lãnh gia trang tồn tại một thư phòng ở tận cùng bên trong được bài trí khá đơn giản, người bên ngoài dù có đi thế nào cũng không thể thâm nhập vô bên trong căn trong căn phòng này.
Trước thư án một gã nam tử áo xanh đang ngồi một mình, tóc buộc gọn gàng cẩn thận, vầng trán cao rộng, phục trang không hoa lệ mà toát ra sự sạch sẽ giản dị, Đôi đồng mâu (tròng mắt) sáng ngời được che dấu dưới cặp mặt nhắm hờ, trên khuôn mặt hoàn toàn không biểu lộ suy nghĩ, làm cho người ta không nhìn rõ được tâm tư
” Tiến vào đi”. Tiếng nói trầm thấp hùng hậu, vang lên ở chính giữa phòng, dễ dàng toát ra một khí thế khiến kẻ khác phải kính sợ.
Thám tử đang định gõ cửa bẩm báo, thì bị âm thanh vang lên làm cho hoảng sợ, trong lúc nhất thời luống cuống cả tay chân lên, bất quá ít nhiều bình thường đều được huấn luyện, nên khoảnh khắc bất ngờ này cũng trôi qua rất nhanh, sự bình tĩnh lập tức được khôi phục, lập tức mở cửa ra, thân hình chợt lóe rất nhanh tiến vào trong phòng.
” Sự tình thế nào rồi?” Câu hỏi bật thốt lên cực kỳ ngắn gọn và đơn giản, vẻ mặt bất động, làm cho người ta không phát hiện ra cảm xúc biến hóa trên mặt hắn.
Không hổ là đã từng trải qua khổ luyện, đối với sự đối đãi không một chút tia độ ấm này, hắn đã sớm làm quen. Hơn nữa, hắn đã rất cẩn thận mà vẫn bị phát giác, ánh mắt hắn không dấu được sự sùng bái.
“Khải bẩm lão gia, như ngài sở liệu, Ôn gia vừa thấy đến cửa cầu thân chính là Lãnh gia bảo, liền không quản các mặt lễ tiết khác, lập tức chấp nhận hôn sự này. Trước mắt hết thảy sự tình cũng chiếu theo kế hoạch của ngài mà tiến hành.Trên giang hồ, ngay lập tức lan truyền tin đồn Lãnh gia bảo và Ôn gia hai nhà kết làm thông gia. Các huynh đệ của chúng ta cũng đã động thân trú ẩn ở các nơi đường, quán, còn lại mọi sự sẽ chờ ngài phát lạc”. Hắn nói ra với khẩu khí hết sức tự tin, hy vọng qua lần này sẽ được Lãnh lão gia coi trọng hơn nữa.
Hắn hơi hơi vuốt cằm một chút, “mấy ngày vừa qua vất vả cho ngươi rồi, đi xuống nghỉ ngơi trước đi, có việc gì ta sẽ phân phó sau”. Hắn luôn lấy tư thế uy nghiêm đối đãi với cấp dưới, cũng lại luôn xem đãi cấp như người nhà bình thường. Chẳng trách vì vậy mà hắn có biện pháp huấn luyện ra một đội quân kiêu dũng tinh anh có thể so sánh với đại quân triều đình. Thuộc cấp của hắn cũng được phân tán ở các nơi để tiện trông coi sản nghiệp khổng lồ, hắn thật sự tin cậy cấp dưới của mình.
“Dạ, thuộc hạ xin phép cao lui”. Thám tử tất cung tất kính chắp tay cúi đầu, nháy mắt một cái sử công phu đã rời khỏi thư phòng ra phòng ngoài.
Trong thư phòng hơi thở im lặng chưa tới ba giây, trước thư án nam tử lại lên tiếng: “Lãnh Ngạn Kì! Ngươi nghe như vậy không phải là quá nhiều rồi sao? Như thế nào? Có phải là muốn ta sai người dùng kiệu tám người khiêng đón ngươi không hả?” Khẩu khí của hắn mang đầy âm điệu trào phúng thật không tốt chút nào.
Trên đời này, ở trước mặt thế nhân* (người ngoài), hắn luôn tỏ thái độ hờ hững, chỉ có trước mặt thân nhân, hắn mới có thể biểu lộ ra bản thân mình một cách chân thực nhất, vừa thoải mái, vừa ung dung tự tại.
“Ai nha!” Thanh âm đồng thời phát ra, cùng lúc với một bóng người từ ngoài cửa sổ tiến vào, ” Bị ngươi phát hiện rmất rồi”. Hắn còn tưởng công phu của mình đã có chút tiến bộ, đang nói chuyện là một nam tử có khuôn mặt vô cùng tuấn tú , dáng người thon dài nhưng không vì vậy mà trông hắn có khí chất của văn nhân, giấu dưới phục trang là một cơ thể rắn chắc, rất có khí khái nam tử.
“Ngươi thật nhàn hạ quá rồi mà, ta bảo ngươi phải chăm chỉ học võ nghệ, ngươi không có nghe, ngay cả che dấu bản thân cũng không làm được, hô hấp hỗn loạn, cước bộ chậm chạp, ta nhìn ngươi mà không thấy ổn chút nào, nếu đối diện địch nhân mà cũng thế này ngươi sẽ bị giết tiêu đời ngay”. Thật sự là … Ai! Hắn thật không hiểu nên nói cái gì nữa đây, đối với Lãnh Ngạn Kì hắn chỉ mong đối diện địch nhân còn có đường sống, nhưng xem thần thái của nó chắc chả để vào đầu những gì hắn nói rồi .
“Ta thực không có vô dụng như ngươi nói!” Ít nhất trừ bỏ đại ca cùng nhị ca ở ngoài, hắn đến bây giờ cũng chưa từng chiến bại, tốt xấu gì trên giang hồ hắn cũng là cao thủ số một số hai. ” Bởi vì ngươi lớn tuổi hơn ta, nếu ta cũng có nhiều năm công lực như ngươi, thì ngươi cũng không phải đối thủ của ta đâu”.
Lãnh Ngạn Kì, trực tính, đơn thuần, có chuyện gì đều nói thẳng ra hết.
Sau khi nghe Lãnh Ngạn Kì mạnh miệng, hắn cũng không có phản ứng gì mãnh liệt, chỉ nhẹ nhàng nhướng một bên mi mắt, miễn cưỡng mà nói câu, “Tốt nhất là được như thế”.
” Yên tâm đi đại ca, tương lai ta nhất định sẽ được như vậy”. Lãnh Ngạn Kì cực có lòng tin tưởng nói cam đoan, nhớ lại cái chuyện kia, hắn vội vàng đề xuất nghi vấn ở trong lòng mình, thiếu chút nữa hắn đã quên mất mục đích, ” Đúng rồi, nói ra ta thực không có hiểu, vì cái gì phải kêu nhị ca cưới Ôn gia tiểu thư vậy?”
Trên thư án Lãnh lão gia có chút ngạc nhiên mở to mắt, ” ý của ngươi là….Ngươi cho cuộc hôn nhân này mục đích chân chính là gì?” . Lúc trước bọn hắn vì cuộc hôn sự này mà luôn tiến hành thương nghị bí mật? Hắn không thể không thừa nhận câu hỏi của Lãnh Ngạn Kì làm hắn thực sự kinh ngạc.
“Vấn đề này không phải là rất kì quái sao?” Bằng không sao đại ca lại biểu lộ biểu tình hết sức kinh ngạc như vậy. Tuy nhiên, cái chính là hắn quan sát thấy đại ca hơi hơi mở to nhãn quan ( Mắt) , nhờ vậy mà hắn biết được đại ca thực kinh ngạc. Dù sao còn hơn bình thường trước mặt người khác như bất động sơn* ( bất : không – động : hoạt động – sơn: núi) , lần này lộ biểu tình xem như hiếm thấy.
“Ta đương nhiên biết hôn sự này mục đích lớn nhất chính là phải dẫn ra trước mặt nữ tử trên giang hồ đạo tặc đoạt hương, thuận tiện điều tra xem phía sau có phải hay không thành lập một tập đoàn bán xuân”. Điều này hắn đương nhiên biết a!
Trước mắt sự việc cũng chính là như vây, hắn miễn cưỡng liếc Lãnh Ngạn Kì một cái.
” Mặt khác còn quan trọng hơn một chút, chính là Ôn gia cho đến tột cùng có phải cùng lũ ti tiện đó có quan hệ, càng sợ hơn là không biết có phải Ôn gia chính là chủ sự đưng sau hay không, việc này đươnng nhiên phải điều tra cho rõ ràng, ta hiểu được, duy có điều ta không tài nào lý giải nổi nha”. Lãnh Ngạn Kì thần sắc đột nhiên trở nên nghiêm chỉnh một chút, ” Diều ta không lý giải nổi đó là, vì cái gì phải hy sinh nhị ca đâu? Vì cái nữ nhi của Ôn lão nhân đó, đáng giá bồi thường hạnh phúc cả cuộc đời mình hay sao?”
Với địa vị như gia đình bọn hắn muốn cái dạng nữ nhân gì mà không có, tuy nói đến huynh đệ bọn hướng đến cũng không cần phải môn đăng hộ đối, nhưng tốt xấu gì thì hôn nhân cũng là chuyện cả đời a! Ít nhất gia đình nữ tử phải trong sạch, như vậy không phải là đòi hỏi qua nhiều chứ.
Hiện tại đối với Ôn Kiến Côn kia lại là loại người táng tận thiên lương, tâm địa không bằng cả loài cẩu, sao phải kết thông gia với loại người như vậy? Phải biết rằng rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, còn lão thử (chuột già) chỉ sinh ra được đứa con biết đào hang mà thôi. Ai mà biết được nữ nhi của Ôn Kiến Côn kia là cái dạng gì nha? Thành thân tùy tiện như vậy, có phải là rất tệ hay không?
Trên thư án Ôn lão gia lắc lắc đầu, ” Ta xem ngươi nên đi tìm nhị ca ngưoi mà hỏi cho rõ đi ràng đi!”. Tâm tư hắn kín đáo hơn người, tất cả kế hoạch là hao tâm tổn lực mà thảo ra, hắn tuyệt không phải loại người hành động tùy tiện đâu.
Nói cách khác một khi hắn đã quyết đinh kế hoạch, tuy không dám nói là hoàn hảo vô khuyết, nhưng cũng tuyệt không có một kẽ hở, cũng chính là vì nguyên nhân như thế, hắn mới có biện pháp đưa Lãnh gia lên địa vị xưng bá chủ ở phương bắc.
Trước mắt Lãnh gia phân tán ở khắp nơi trên cả nước, quán trà, tửu lâu, thư tứ, chức phường, nơi nào cũng có người của Lãnh gia. Sản nghiệp Lãnh gia cũng không khỏi khiến thiên hạ phải ngưỡng mộ, liền ngay cả triều đình cũng phải nể mặt vài ba phần, trên giang hồ hoàn toàn không có đối thủ, không ý nguyện gì không thể hoàn thành, ngay cả nếu muốn cả giang san này thì đương kim thánh thượng cũng phải chấp nhận mà nhường.
Lãnh gia chính là không có lòng dạ nào nhiếp chính xưng đế, nơi tốt nhất vẫn là bảo trang này. Bởi vậy, dễ nhìn ra Lãnh gia không thể để thế lực nhỏ gây nhiễu loạn.
“Ta làm chi cần phải tìm hắn giải … Ai ôi!” . Lãnh Ngạn Kì bị ngay một vật thể không rõ đánh vào sau ót, ai a? Người quân tử không ai lại đánh lén như vậy, hành động như thế này chỉ có thể là kẻ tiểu nhân a.
“Kĩ thuật không bằng người ta thì đương nhiên phải chịu phạt”. Một gã nam tử áo trắng ngay lập tức hiện thân bên cạnh hai người.
Hắn chính là Lãnh gia nhị công tử Lãnh Dực Vĩ, là anh em cùng huyết thống với Lãnh Ngạn Kì, chẳng trách trông thật tiêu sái tuấn mỹ giống nhau, thong minh tuấn dật vô song, tuy nhất có điểm bất đồng với Lãnh Ngạn Kì chính là, hắn so với Lãnh Ngạn Kì thì ôn văn nho nhã hơn, khí chất bề ngoài với khí thế thật mãnh liệt.
“Hai … Nhị ca, ngươi đến từ khi nào vậy?”. hắn như thế nào mà một chút cũng không biết, trông lên thư án thì lại trông thấy đại ca hắn, hắn mới giật mình hiểu ra, xem ra đúng là hắn không phải đối thủ của họ rồi. Quên đi, quên đi, dù sao cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng bao giờ nghĩ sẽ có một ngày thắng được bọn họ. Trừ phi thời gian nghịch chuyển, có thể làm cho hắn sinh ra đời trước bọn họ, nếu không được thế đời này hắn đừng bao giờ nghĩ tới chuyện đánh thắng đi.
“Nếu ngươi đã đến rồi, ta nghĩ ngươi nên tự mình giải thích cho tiểu đệ một cách rõ ràng đi”. Hắn chính là không muốn thuyết minh cho phí sức, cũng không đại biểu là hắn không có kiên nhẫn, nếu nói trên thế gian này có điều gì mà hắn coi trọng nhất, hơn cả chính bản thân mình thì đó chính là người nhà, tuy nói là như thế, nhưng gặp gỡ Lãnh Ngạn Kì thật bực mình, hắn cũng đành đầu hàng.
Lãnh Dực Vĩ ở ngoài cửa vừa rồi cũng muốn làm rõ chuyện phát sinh, vẻ mặt bất đắc dĩ há mồm nói tiếp: ” Ai! Đồ ngốc tử, nghe đây này”. Đệ đệ này của hắn chuyện gì cũng có thể làm ầm cả lên được. Điểm tốt của nó là thẳng tính, khoáng đạt, không câu nệ tiểu tiết, trung thực, căn bản mà nói chính là giống trẻ con, ngốc nghếch.
“Ta không có phải là ngốc tử…” Lãnh Ngạn Kì định tiếp tục tranh biện, nhưng không có được đáp lại, Lãnh Dực Vĩ cố tình nói tiếp, dù sao hắn cũng không muốn nghe đệ đệ mình nói nữa.
” Cùng với Ôn gia tiến hành đám hỏi là do chính ta tự mình tán thành, đúng vậy, lấy thực lực của chúng ta đúng là đánh hạ được Ôn gia , nhưng để làm gì đâu, làm như vậy là quá dễ dàng. Sớm như vậy liền chấm dứt đối địch tra tấn hắn (Ôn gia), ngươi nói xem thì còn gì là hứng thú. Ta nhàm chán lâu lắm rồi, lần này chính mình sẽ đi làm nhạc tử *( con rể) người ta vậy”. Nói xong thần tình trên gương mặt hắn mỉm cười đầy âm hiểm giảo trá.
A! Không có hổ là Lãnh Dực Vĩ, một kẻ luôn khiến cho địch nhân phải kinh hãi, nụ cười mỉm trên mặt hoàn toàn là dùng để che dấu nội tâm thâm sâu khó lường; hình tượng nho nhã cùng giọng nói dễ nghe, khuôn mặt hiền lành, vĩnh viễn làm cho người ta không thể biết được tính cách hắn quỷ kế đa đoan như vậy. Đúng vậy, đúng vậy, gặp gỡ hắn thời điểm nào cũng phải luôn cẩn thận.
” Cái gì? Ngươi làm như thế nghĩa là …” Lãnh Ngạn Kì vẫn là không có cơ hội mở miệng, bởi vì Lãnh Dực Vĩ hoàn toàn không lí gì tới hắn, nhưng Lãnh Ngạn Kì vẫn cứ tiếp tục nói cho xong.
” ngươi cưới Ôn gia tiểu thư chỉ vì mục đích của mình sao? Không phải là nhiều khả năng ngươi sẽ sai sử nàng như hạ nhân, biến nàng thành công cụ ấm giường, buộc nàng ngồi xuống nàng tuyệt đối không dám đứng, kêu nàng sang hướng tây nàng sẽ tuyệt đối không dám sang hướng đông nha!”.
Nơi này là thể chế phong kiến, thê tử phải luôn tuân phục trượng phu mình, hắn tuy là đại nam nhân chuyên chế độc tài, bất quá là vì thuận theo thời thế, hắn thật sự lại là trượng phu người ta, đại lão gia trong gia đình, làm như vậy thì có gì sai đâu?
“Ngươi thật sự rất là nhàm chán!”. Lãnh Ngạn Kì phi thường khinh thường nói một tiếng. Tuy nói những điều nhị ca vừa nói không có sai , nhưng tốt xấu gì cũng là huynh đệ, hắn còn không hiểu chân chính những điều nhị ca nói có hàm ý gì sao? Hắn căn bản là sẽ ăn người ta xong rồi coi như không có chuyện gì, sau đó sẽ vì nhàm chán mà bỏ người ta,thật không thể chấp nhận được.
“Chính là do cuộc sống của ngươi không có gì thú vị, cho nên ngươi tính toán đem cưới Ôn gia tiểu thư về nhà, rồi cùng nàng chơi đùa … Ai ôi!”. Đột nhiên hắn bị một đạo khí mạnh mẽ đánh trúng ngực, làm lời chưa nói hết phải nuốt trở về.
Lãnh Dực Vĩ dương dương tự đắc phe phẩy cây quạt trong tay, lời nói một khi đã nói ra hết rồi, sẽ mất đi cái thú vị của nó.
“Chính là ngươi không phải cũng rất…”. Lãnh Ngạn Kì cứ tiếp tục nói không dừng lại, đây là bản tâm từ bi vốn có, những kẻ một khi có bối phận cao hơn người ta là tốt lắm rồi, liền tỏ vẻ này vẻ kia không coi ai ra gì, cũng bởi vậy hắn phải đòi lại quyền công bằng. Liền như vậy, Lãnh bảo chủ vẫn mỉm cười nghe hai người đối thoại, lúc này lại lên tiếng không để Lãnh Ngạn Kì nói hết.
“Nếu không còn gì nghi vấn, như vậy các ngươi nhanh tiến hành an bài cho chu đáo, không lâu sau phải đến Giang nam nghênh thú (dâu), ta không hy vọng tới lúc đó có gì bị bại lộ”. Thần sắc hắn thay đổi, do đàm luận công việc nên lập tức bày ra vẻ mặt thật đứng đắn.
Mỗi khi tiến hành công việc, ngẫu nhiên cũng sẽ phát sinh những sự việc xảy ra ngoài dự kiến, dù sao vận mệnh là thứ không ai có thể đảm bảo nắm vững được không phải sao? Giờ khắc này sẽ không có việc gì, nhưng làm sao dám cam đoan giây tiếp theo sẽ không xuất hiện chuyện xấu.
Không thể nói bừa điều gì, có người thực chán ghét loại đột biến phát sinh, nhưng biến cố phát sinh nên xem là lẽ thường đi, đây chẳng phải là điều vốn hay phải trải qua của mỗi sinh mệnh hay sao? Nếu mọi việc đều luôn xảy ra như ý mình, chẳng phải sẽ khiến kẻ khác cảm thấy nhàm chán buồn tẻ muốn chết hay sao, mỗi sinh mệnh lại có một số mệnh khác nhau, tùy thời điểm, thời khắc, ngày tháng, lại xảy ra biến hóa, tốt hay xấu, cũng cứ thử đối diện xem sao?
(Lady meo meo: thế là ta lại edit xong thêm một phần nữa làm qua mừng năm mới các nàng, mệt thật ý. Có những chỗ khó lắm. He he ta phục ta quá. Ah, ta có một điều muốn hỏi, mọi ng. thấy tên của các nhân vật trong truyện này thế nào? Ta thì thấy rất tức cười. Uẩn Đình: ta liên tưởng tới cái đình chùa buồn bã u uẩn, khóc tới chảy nước lung tung búa lua xua. Ti Khải Duẫn: cái họ ngộ quá. Còn Lãnh Ngạn Kì thì lầm ta liên tưởng đến hình ảnh ai đó lâu ngày không tắm kì ra một đống gét bẩn. Sorry các nàng, ta thô lỗ quá nhưng đó là những lời thật lòng ta nghĩ vậy).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.