Chương 17: Ấm Áp
Khuyết Danh
30/05/2021
Vì Mộ Tuyết đang mang thai nên rất nhiều công việc trong bệnh viện đều được giao cho Moen và Julie giúp đỡ, cũng may bây giờ cặp đôi quái dị này không quá bận rộn nên cô mới có thể chia sẻ thêm công việc cho họ được.
Trong căn hộ của Thượng Quan Liệt.
“Liệt, anh xem, cái giường trẻ con này nhỏ quá đi.” Mộ Tuyết chỉ vào cái giường trong phòng, cô cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.
Bởi vì mang thai được bốn tháng nên trông Mộ Tuyết đẫy đà hơn trước, bụng hơi lồi ra càng khiến cô giống như một thiên thần chiếu sáng trái tim của Thượng Quan Liệt.
Thượng Quan Liệt đứng dậy đi đến cạnh Mộ Tuyết, anh đặt tay lên vùng bụng nhô cao của cô để cảm nhận đứa bé, cảm nhận nguồn sáng ấm áp mà Mộ Tuyết mang lại cho anh.
“Mộ Tuyết, cảm ơn em đã nguyện ý sinh con cho anh.” Thượng Quan Liệt nghẹn ngào nói, anh có thể cảm nhận được sự ấm áp từ vùng bụng dưới nhô ra của Mộ Tuyết.
“Liệt, anh không cần phải cảm ơn em.” Cô rời khỏi lồng ngực của anh, sau đó dùng tay ôm lấy đầu Thượng Quan Liệt rồi nhìn thẳng vào mắt người nọ: “Em nguyện ý bởi vì người đó là anh, Liệt, anh không cần phải cảm ơn. Anh chỉ cần yêu em là tốt rồi.” Mộ Tuyết nói xong thì lập tức trao cho Thượng Quan Liệt một nụ hôn để thể hiện tình yêu sâu đậm mà cô dành cho anh.
“Liệt, chúng ta đón ông nội trở về nước để ông có thể dưỡng già đi.” Mộ Tuyết dựa vào lòng của Thượng Quan Liệt rồi chậm rãi tận hưởng không khí trong lành của buổi chiều.
“Được, em muốn như thế nào cũng được.” Thượng Quan Liệt trả lời
Sáu tháng sau, theo lời thúc giục của Mộ Tuyết, Thượng Quan Liệt mang theo Lý An đến Anh để đưa ông nội và chú của anh trở về thành phố X.
Khi Mộ Tuyết mang thai được bảy tháng, Thượng Quan Liệt đưa Mộ Tuyết trở về biệt thự của dòng họ Thượng Quan, mọi việc liên quan đến cô đều do anh chịu trách nhiệm. Anh thậm chí còn hay tỉnh giấc lúc nửa đêm vì sợ Mộ Tuyết khó chịu, anh sợ không thể có mặt đúng lúc cô cần.
Cả hai đã đi lấy giấy chứng nhận kết hôn ngay khi biết Mộ Tuyết mang thai, đêm đó, Thượng Quan Liệt vẫn chưa thể tin được Mộ Tuyết chính là vợ anh. Cô là ánh nắng của anh, là mọi thứ của anh, thế giới của anh không còn bóng tối nữa. Người đàn ông đó sẽ không thể tác động đến họ nữa, có đúng không?
Thượng Quan Liệt nhìn vết sẹo trên cổ tay và ngắm khuôn mặt ngủ say của Mộ Tuyết, anh thầm nói trong lòng: “Mộ Tuyết, anh không muốn đắm chìm trong thế giới đen tối của chính mình một lần nào nữa…”
“Ông nội, đây là giấy khám sức khỏe của Liệt sao?”
"Làm sao có thể như vậy được?"
Mộ Tuyết nhìn vào tờ giấy khám sức khỏe tinh thần của Thượng Quan Liệt thì trái tim cô đột nhiên đau nhói.
"Kết quả đánh giá trạng thái tinh thần gần đây của Thượng Quan Liệt mà, có phải là năm năm trước đâu?"
Mộ Tuyết nghi ngờ nhìn bản báo cáo mà ông nội giao cho mình. Bởi vì bây giờ, tất cả các biểu hiện của Thượng Quan Liệt đều rất bình thường, rất khác so với trước đây, thế nhưng vì sao kết quả lại như vậy?
"Thượng Quan Liệt, anh rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Anh đang giấu trong lòng chuyện gì mà không thể nói cho em biết? Liệt, em thật lòng yêu anh!"
Vào lúc nửa đêm, Thượng Quan Liệt giật mình tỉnh dậy bởi vì một cơn ác mộng, trong đó, Mộ Tuyết đã rời bỏ anh. Anh vội vàng nắm lấy tay cô thì đột nhiên hoảng sợ khi không thấy cô đâu cả.
“Mộ Tuyết! Mộ Tuyết!” Thượng Quan Liệt run rẩy gọi.
Mộ Tuyết nghe thấy tiếng kêu của anh thì vội vàng chạy ra từ nhà tắm, cô nhanh chóng bật đèn ngủ trong phòng lên.
“Liệt, sao vậy? Anh gặp ác mộng hả?” Mộ Tuyết ngồi cạnh Thượng Quan Liệt rồi khẽ hỏi.
Tuy nhiên, Thượng Quan Liệt chỉ ôm chặt Mộ Tuyết mà không nói lời nào, anh cứ ngồi đó im lặng một lúc thật lâu. Ngay khi Mộ Tuyết nghĩ rằng anh sẽ không chịu trả lòng mình thì một giọng nói buồn tẻ đột nhiên vang lên bên tai cô: “Em đi đâu vậy?”
“Ừm…” Mộ Tuyết thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Em còn tưởng anh không muốn nói chuyện chứ, em vào nhà vệ sinh thôi mà.”
“Sao vậy? Nói cho em biết anh gặp ác mộng gì có được không?” Mộ Tuyết đau lòng nhìn Thượng Quan Liệt, rốt cuộc anh đã mơ thấy gì mà lại khổ sở đến thế?
“Em ở đây rồi nên không có chuyện gì đâu.” Thượng Quan Liệt ôm Mộ Tuyết thật chặt, Mộ Tuyết đang mang thai nên cực kỳ buồn ngủ, vì vậy cô thiếp đi trong lòng anh. Thượng Quan Liệt cũng không chịu ngủ, anh cứ như vậy ngắm cô rồi thức trắng cả một đêm.
Trong căn hộ của Thượng Quan Liệt.
“Liệt, anh xem, cái giường trẻ con này nhỏ quá đi.” Mộ Tuyết chỉ vào cái giường trong phòng, cô cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.
Bởi vì mang thai được bốn tháng nên trông Mộ Tuyết đẫy đà hơn trước, bụng hơi lồi ra càng khiến cô giống như một thiên thần chiếu sáng trái tim của Thượng Quan Liệt.
Thượng Quan Liệt đứng dậy đi đến cạnh Mộ Tuyết, anh đặt tay lên vùng bụng nhô cao của cô để cảm nhận đứa bé, cảm nhận nguồn sáng ấm áp mà Mộ Tuyết mang lại cho anh.
“Mộ Tuyết, cảm ơn em đã nguyện ý sinh con cho anh.” Thượng Quan Liệt nghẹn ngào nói, anh có thể cảm nhận được sự ấm áp từ vùng bụng dưới nhô ra của Mộ Tuyết.
“Liệt, anh không cần phải cảm ơn em.” Cô rời khỏi lồng ngực của anh, sau đó dùng tay ôm lấy đầu Thượng Quan Liệt rồi nhìn thẳng vào mắt người nọ: “Em nguyện ý bởi vì người đó là anh, Liệt, anh không cần phải cảm ơn. Anh chỉ cần yêu em là tốt rồi.” Mộ Tuyết nói xong thì lập tức trao cho Thượng Quan Liệt một nụ hôn để thể hiện tình yêu sâu đậm mà cô dành cho anh.
“Liệt, chúng ta đón ông nội trở về nước để ông có thể dưỡng già đi.” Mộ Tuyết dựa vào lòng của Thượng Quan Liệt rồi chậm rãi tận hưởng không khí trong lành của buổi chiều.
“Được, em muốn như thế nào cũng được.” Thượng Quan Liệt trả lời
Sáu tháng sau, theo lời thúc giục của Mộ Tuyết, Thượng Quan Liệt mang theo Lý An đến Anh để đưa ông nội và chú của anh trở về thành phố X.
Khi Mộ Tuyết mang thai được bảy tháng, Thượng Quan Liệt đưa Mộ Tuyết trở về biệt thự của dòng họ Thượng Quan, mọi việc liên quan đến cô đều do anh chịu trách nhiệm. Anh thậm chí còn hay tỉnh giấc lúc nửa đêm vì sợ Mộ Tuyết khó chịu, anh sợ không thể có mặt đúng lúc cô cần.
Cả hai đã đi lấy giấy chứng nhận kết hôn ngay khi biết Mộ Tuyết mang thai, đêm đó, Thượng Quan Liệt vẫn chưa thể tin được Mộ Tuyết chính là vợ anh. Cô là ánh nắng của anh, là mọi thứ của anh, thế giới của anh không còn bóng tối nữa. Người đàn ông đó sẽ không thể tác động đến họ nữa, có đúng không?
Thượng Quan Liệt nhìn vết sẹo trên cổ tay và ngắm khuôn mặt ngủ say của Mộ Tuyết, anh thầm nói trong lòng: “Mộ Tuyết, anh không muốn đắm chìm trong thế giới đen tối của chính mình một lần nào nữa…”
“Ông nội, đây là giấy khám sức khỏe của Liệt sao?”
"Làm sao có thể như vậy được?"
Mộ Tuyết nhìn vào tờ giấy khám sức khỏe tinh thần của Thượng Quan Liệt thì trái tim cô đột nhiên đau nhói.
"Kết quả đánh giá trạng thái tinh thần gần đây của Thượng Quan Liệt mà, có phải là năm năm trước đâu?"
Mộ Tuyết nghi ngờ nhìn bản báo cáo mà ông nội giao cho mình. Bởi vì bây giờ, tất cả các biểu hiện của Thượng Quan Liệt đều rất bình thường, rất khác so với trước đây, thế nhưng vì sao kết quả lại như vậy?
"Thượng Quan Liệt, anh rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Anh đang giấu trong lòng chuyện gì mà không thể nói cho em biết? Liệt, em thật lòng yêu anh!"
Vào lúc nửa đêm, Thượng Quan Liệt giật mình tỉnh dậy bởi vì một cơn ác mộng, trong đó, Mộ Tuyết đã rời bỏ anh. Anh vội vàng nắm lấy tay cô thì đột nhiên hoảng sợ khi không thấy cô đâu cả.
“Mộ Tuyết! Mộ Tuyết!” Thượng Quan Liệt run rẩy gọi.
Mộ Tuyết nghe thấy tiếng kêu của anh thì vội vàng chạy ra từ nhà tắm, cô nhanh chóng bật đèn ngủ trong phòng lên.
“Liệt, sao vậy? Anh gặp ác mộng hả?” Mộ Tuyết ngồi cạnh Thượng Quan Liệt rồi khẽ hỏi.
Tuy nhiên, Thượng Quan Liệt chỉ ôm chặt Mộ Tuyết mà không nói lời nào, anh cứ ngồi đó im lặng một lúc thật lâu. Ngay khi Mộ Tuyết nghĩ rằng anh sẽ không chịu trả lòng mình thì một giọng nói buồn tẻ đột nhiên vang lên bên tai cô: “Em đi đâu vậy?”
“Ừm…” Mộ Tuyết thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Em còn tưởng anh không muốn nói chuyện chứ, em vào nhà vệ sinh thôi mà.”
“Sao vậy? Nói cho em biết anh gặp ác mộng gì có được không?” Mộ Tuyết đau lòng nhìn Thượng Quan Liệt, rốt cuộc anh đã mơ thấy gì mà lại khổ sở đến thế?
“Em ở đây rồi nên không có chuyện gì đâu.” Thượng Quan Liệt ôm Mộ Tuyết thật chặt, Mộ Tuyết đang mang thai nên cực kỳ buồn ngủ, vì vậy cô thiếp đi trong lòng anh. Thượng Quan Liệt cũng không chịu ngủ, anh cứ như vậy ngắm cô rồi thức trắng cả một đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.