Chương 3: Chi bằng từ nay về sau không cần gặp mặt
Mẫn Nghê
04/07/2013
Cô hiển nhiên đang trôi qua giấc mộng
đẹp của mình mà mềm yếu ghé vào trong lòng hắn, giống như một chú mèo
con ngủ say tạm thời thu đi móng vuốt của chính mình. Hắn một tay ôm lấy cô, một tay mở chiếc túi xách của cô ra tìm kiếm chìa khóa phòng.
Tiếng mở cửa vang lên, hắn đẩy cửa mà vào, rơi vào ánh mắt là một phòng khách có không gian không lớn nhưng bố trí thập phần ấm áp, trên ghế sofa màu trắng có các loại gối đệm nhiều màu sắc, mành sa màu trắng, đồ dùng cũng là màu trắng.
Phòng ngủ thông với phòng làm việc,dùng cách cửa di động để cách ra. Trong phòng ngủ có một chiếc giường rất lớn, ra giường màu trắng sáng xen lẫn với hai chiếc gối ôm lớn, màu sắc rất tươi mới. Phỏng chừng là khi đang vội nên trên giường tùy tiện xuất hiện bộ quần áo ngủ cùng vài món nữ trang nhỏ. Xem ra mấy năm nay sống một mình, cô vẫn là không có thể học được cách làm việc nhà, thu dọn phòng ốc.
Hắn khẽ nhếch miệng, chua xót hơi bật cười, ánh mắt rơi xuống trên chiếc giường lớn kia. Trước kia nơi hắn thuê thật nhỏ, chỉ có thể đặt được một chiếc giường đơn nho nhỏ. Cô từng nằm trong lòng hắn, mà hắn mỗi lần như vậy đều đem cô ôm thật chặt, phòng ngừa cô không ngã xuống đất. Tuy rằng giường chật hẹp như vậy nhưng ở trên chiếc giường nho nhỏ như vậy lại làm cho bọn họ có cảm giác vui sướng… Hắn rất nhiều lần muốn đổi một cái giường lớn hơn một chút nhưng cô đều nói không cần, cô nói về sau sẽ đổi lại…
Cô đã từng nói “Về sau chúng ta phải mua một cái giường rất lớn, rất lớn. Em mỗi ngày đều không cần phải kiêng nể gì mà ở trên đó lăn qua lăn lại, không bao giờ sợ phải ngã xuống nữa. Mà lúc này thì chưa được, nơi này quá nhỏ mua cũng không thể bỏ vừa được.”
Đáy lòng giống như bị người ta dùng dao đâm vậy, đau đớn đến mơ hồ, đau đến hô hấp đều đã sắp ngưng trệ. Hắn chậm rãi vươn tay, đầu ngón tay mềm nhẹ lướt qua lông mày của cô, cái mũi xinh đẹp của cô, đôi môi nhuận hồng của cô…nhẹ nhàng như thế, ôn nhu như thế , sợ rằng chỉ cần dùng một chút lực thì cô sẽ biến mất không thấy đâu.
Hắn cứ đứng như vậy, không có cách nào có thể nhúc nhích nổi cũng không muốn nhúc nhích. Thật lâu sau đó, mới nhẹ nhàng mà đem cô nhẹ nhàng để lên chiếc giường lớn đầy mềm mại kia. Cô nhắm nghiền hai mắt, vẫn say ngủ như trước. Hắn bất lực thở dài, cảm thấy giờ phút này nhưng lại thỏa mãn vô cùng. Mấy năm nay thành công cộng lại tựa hồ cũng so ra kém xa giờ phút chỉ bằng một cái chớp mắt như thế này.
Cô ngủ thẳng đến khi sắc trời sáng dần, không biết thế nào luôn luôn cảm thấy không an ổn. Mơ mơ màng màng đều cảm thấy có gì đó ấm áp phất phơ qua lại ở trên mặt, muốn suy nghĩ kỹ lại một chút nhưng vừa mới bắt đầu suy nghĩ thì đầu đã đau giống như muốn nứt ra vậy.
Cô chậm rãi mở mắt, cảm giá có chút ánh sáng trong phòng. Tốt, sánh sáng tốt, rất sáng. Cô lại mơ hồ mở mắt, mông lung nhớ về khoảng thời gian thật lâu trước khia, khi cùng với Tạ Tiểu San mới bắt đầu làm tạp chí. Hai người ở trong văn phòng nho nhỏ, hết ngày này đến ngày khác để làm việc. Cô mỗi lần mệt mỏi nằm sấp ở trên bàn thì Tạ Tiểu San sẽ dùng các loại biện pháp nháo cô phải đứng lên. Cô mỗi lần đều làm nũng giống như đang rống lên “Anh yêu, không cần ầm ĩ với em . Em mệt mỏi lắm rồi, nhường em ngủ một lúc đi.Chỉ một lát thôi rồi sẽ lập tức dậy.” ( nói rõ chỗ này là do bạn này cứ nghĩ nói với Tiểu San nhưng trong mắt anh Tần Mộ Thiên này thì giống như làm nũng với bạn trai cô. Mà trong 7 năm qua không có anh ở bên chứng tỏ là cô đã có bạn trai mới.)
Tay hắn cứng ngắc trên khuôn mặt cô. Cô vừa rồi mới lộ ra khẩu khi vô cùng thân thiết với cái tin, cô có bạn trai. Kỳ thực đây là chuyện tình rất bình thường, nhưng lại chính từ miệng cô nói ra thân thiết như vậy khiến hắn cảm thấy một cảm giác chua xót đang dâng lên trong lồng ngực.
Nhiều năm nay, hắn đã nói nguyên nhân với Uông Thủy Mạt rồi cùng cô cố định liên lạc, chính là hi vọng có thể từ Thủy Mạt biết nhiều hoặc ít một số tin tức của cô. Tuy rằng hắn cũng có thể nhờ trinh thám điều tram nhưng hành động đó của hắn mà nói thực sự là quá bỉ ổi. Hai người đã từng ôm nhau triền mien, nhưng chẳng lẽ hiện tại xa lại đến nỗi phải mời trinh thám tư điều tra sao? Hắn không có cách nào làm như vậy.
Cô lại nặng nề ngủ đi hồi lâu, khi mở mắt lên nhìn, cảm tháy trong phòng có chỗ không thích hợp như trước. Nhưng cụ thể là cái gì cũng nói không nên lời. Vuốt cái trán làm giảm cơn đau ở đầu , miễn cưỡng đứng lên, nỗ lực hồi tưởng lại chuyện tình tối hôm qua …. Đúng rồi, là hắn đưa cô trở về.
Cô ngừng mạnh bước chân nhưng cũng không cần suy nghĩ nhiều, người kia đang chiếm đóng trong căn phòng bếp nhà cô. Trong không khí bay ra một cỗ cháo trắng, hương vị thơm ngọt. Cơ bản đây chính là điều mà cô cảm nơi không đúng.
Ánh mắt của hắn và cô vừa vặn chạm nhau, có lẽ bởi vì ánh mặt trời sáng sớm nhu hòa, rất ôn nhu giống như có thể gọi gió mưa đến vậy. Khoảng cách không xa cũng không gần, hắn cười nói “Chỉ có cháo trắng cùng trứng luộc thôi. Em hiện tại muốn ăn sao?”
Giống như tất cả chưa bao giờ thay đổi, hắn cùng cô vẫn như trước đứng trong căn bếp nhỏ. Cô đứng ngơ người tại nơi đó, không thể nhúc nhích.
Thời gian giống như yên lặng, một hồi lâu sau cô mới hồi phục lại tinh thần của mình. Lập tức đi tới trước mặt hắn, cách chiếc bàn, lãnh đạm nói “Cảm ơn. Mời anh rời đi.”
Sắc mặt của hắn chưa biến vẫn cứ như trước duy trì sự ấm áp, đưa bát cháo tới “Sauk hi uống rượu sẽ cảm thấy cơ thể rất mệt mỏi, ăn bữa sáng nhẹ rất có lợi cho sức khỏe.” Cô lẳng lặng nhìn hắn múc bát cháo nhỏ, lại lấy ra hai cái trứng luộc cùng với một địa đậu phộng, đặt ở trước mặt cô. Động tác thuần thục mà linh hoạt, giống như đã từng ở nơi này làm vô số lần như vậy.
Cô sinh ra một cảm giác chua xót khác thường, không muốn làm quá mức vẫ lạnh lùng như trước “Mời anh đi ra ngoài.” Hắn tựa hồ không cho là đúng nói “Em trước hết đem cháo ăn hết đi.” Cô im lặng cắn cắn môm kiên quyết nói “Đi ra ngoài.” Tay hắn ngừng cúi xuống nhưng cũng không chịu nhượng bộ, vẫn kiên trì “Em ăn rồi anh sẽ đi.”
Cô hít vào một hơi, cầm lấy bát cháo trước mặt, “xoạt xoạt” cố gắng ăn hết những thứ rác rưởi mà hắn đã bày ra này, với những âm thanh giống như muốn phá hủy tất cả. Xem ra có cơ hội cô hẳn là đi đổi nghề đập đồ mới đúng. Sau đó ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ về hướng cửa “Được rồi chứ. Tôi đã ăn xong rồi. Đi thong thả, không tiễn.”
Trên mặt hắn luôn hiện lên vẻ ôn hòa tươi cười rút cuộc thì cũng ảm đạm xuống, ánh mắt ưu thương dừng ở trên người cô chốc lát nhưng rút cuộc vẫn là rời đi.
“Ba” một tiếng đóng cửa làn tràn trong phòng khách. Trong không khí như trước mang theo mùi đồ ăn với hương vị mê người. Cô chậm rãi, chậm rãi đi đến bên sofa, toàn thân không còn một chút khí lực, mềm yếu ngã ngồi trên ghế.
Đầu tựa hồ càng đau, mang theo xu thế lan tràn vô hạn này luôn luôn kéo dài đến nơi nào đó ở đáy lòng. Nơi đó, luôn có những vết thương chưa liền vảy, không đụng chạm thì sẽ không đau nhưng nếu đụng vào thì đau đến tận tâm can. Hiện tại đã đụng tới, giống như có máu tươi ồ ạt mà chảy ra, giàn giụa khắp nơi.
Lâu Viễn Kiều uống một ngụm cà phê, ngẩng đầu quét một vòng mọi người rồi hỏi “ Còn có chuyện gì muốn thảo luận trong hội nghị không?”
Trình Dao ở bộ phận tiêu thụ liền lên tiếng “ Ngày mai là ngày tập đoàn Liên Chúng tổ chức hội nghị mỗi năm một lần tại khách sạn của chúng ta, Liên Chúng đối với chúng ta mà nói là một tân khách nhưng bọn họ vài năm nay phát triển phương diện truyền thông đã có chút thái độ bá đạo. Năm nay lựa chọn khách sạn chúng ta mời dự họp đại hội, đối với chúng ta là cả một cơ hội rất tốt. Nếu chúng ta làm tốt lần này, nói vậy nếu muốn hợp tác lâu dài thì không thành vấn đề. Tổng giám đốc có muốn hay không cùng Tổng giám đốc Tần của Liên Chúng gặp mặt một lần, nếu để lại được cảm tình tốt thì về sau còn liên hệ?”
Lâu Viễn Kiều buông mi mắt xuống, dừng một chút mới nói “Không cần. Tôi tin tưởng năng lực làm việc của mọi người. Tuyệt đối phải đem lần chiêu đãi này làm cho thật tốt.” Lập tức khép lại kẹp tư liệu trước mặt, phân phó “Hiện tại khách sạn đang cạnh tranh kịch liệt, bộ phận tiêu thụ cũng rất khó có thể nâng cao nghiệp vụ nay mai được, chú ý phát triển về phía tân khách. Nhưng lần này tập đoàn Liên Chúng chiêu đãi ở khách sạn chúng ta, hi vọng các ngành có thể phối hợp tốt, cần phải làm cho khách có cảm giác như đang ở nhà.”
Sau hội nghị, theo thường lệ là các ngành cùng hắn đi kiểm tra. Mọi người thấy thần sắc của hắn không tốt, trong lòng có bao nhiêu chút không yên. Nhưng may mắn một đường kiểm tra xuống dứi, cũng không có sai lầm gì lớn.
Cửa thang máy “Đing” một tiếng ở ngay đại sảnh, Lâu Viễn Kiều bước rat hang máy, xa xa chỉ thấy một đám người vây lấy một người tây trang giày da đang đi tới. Người nọ còn luôn quay sang trao đổi cùng người đi kế bên. Tuy rằng cách một khoảng khá xa nhưng hắn rõ ràng có thể nhận ra được người đó, cũng chính là người vừa mới được nhắc tới trong hội nghị, Tổng giám đốc tập toàn Liên Chúng- Tần Mộ Thiên.
Chỉ thấy Trình Dao ở bên hắn đã một mặt cười duyên nghênh đón chào hỏi “Tổng giám đốc Tần, xin chào. Hoan nghênh đến với khách sạn Quân Viễn.” Tần Mộ Thiên bắt tay cùng với Trình Dao, vuốt cằm “Xin chào.” Ánh mắt khẽ dời , dừng ở Lâu Viễn Kiều đang đứng ở xa xa. Hai ánh mắt giao nhau trong không trung một chút, nháy mắt đã biến mất.
Trình Dao quay đầu với cấp trên giới thiệu “Tổng giám đốc Lâu, vị này chính là người quản lí tập đoàn Liên Chúng. Tổng giám đốc Tần, đây là tổng giám đốc khách sạn của chúng tôi, Lâu Viễn Kiều.” Chỉ thấy hai người đều tao nhã vươn tay, khách khí nói “Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.”
Hai người có thân hình đều cực kỳ cao lớn, bề ngoài cũng cực xuất sắc. Như thế đứng chung một chỗ bắt tay thì trong mắt mọi người đều cảm thấy hai người này khí vũ hiên ngàng, một khí phách tao nhã, lập tức rất khó phân cao thấp.
Lâu Viễn Kiều nói “Cảm ơn tập đoàn Liên Chúng đã chọn khách sạn Quân Viễn của chúng tôi để tổ chức hội nghị quan trọng này, hi vọng tổng giám đốc Tần có thể vừa lòng với phục vụ của chúng tôi.” Tần Mộ Thiên khách sáo đáp lại “Khách sạn Quân viễn là một khách sạn có nghiệp vụ tốt, tự nhiên sẽ không làm chúng tôi thật vọng rồi. Tổng giám đốc Lâu khách khí rồi.”
Hai người khách sáo nói qua nói lại vài câu, Lâu Viễn Kiều thấy thế khách khí nói “Tôi không muốn làm chậm trễ thời gian quý giá của tổng giám đốc Tần, xin cứ tự nhiên, xin cứ tự nhiên” Tần Mộ Thiên lẽ phép đáp trả “Cảm ơn, cảm ơn tổng giám đốc Lâu.”
Hai đoàn người giao nhau mà qua, ai từng dự đoán được, hai người sẽ gặp nhau trong hoàn cảnh này, nhờ những đồng tiền của 7 năm trước mà cũng đã biết qua. Từ lúc ánh mắt nhất thời giao nhau, cả hai đã sớm nhận ra. Nhưng là muốn khách sáo như thế hàn huyên vài câu, giống như mới gặp bởi vì trong ý niệm khó tránh khỏi không muốn gặp hay chính là muốn sau này còn gặp lại.
Không thể tưởng được mới chỉ trong vài năm ngán ngủi, Tần Mộ Thiên như một cơn gió của ngành IT tạo lập được một chỗ đứng vững vàng giữa xã hội này như thế. Lâu Viễn Kiều hơi nhếch miệng, cũng không thể tưởng được Lâu Lục Kiều lại so sánh hắn như thế. Năm đó Tần Mộ Thiên thấy hắn, tuy rằng tính tình tự nhiên hào phóng nhưng so với bây giờ còn kém cách xa vàn dặm. Làm sao có thể nghĩ đến mới chỉ vài năm như vậy, không ngờ hắn lại có một khí thế bất phàm như thế giống như con cháu thế gia vậy.
Lục Kiều lúc ấy nổi giận đùng đùng với hắn nói “Anh trai, anh đừng xem thường anh ấy như vậy. Anh chỉ biết anh ấy cả đời không có tiền đồ, cả đời bần cùng như vậy thôi sao? Anh ấy có năng lực, cũng có bốc đồng… anh ấy về sau nhất định sẽ thành công….”
Lúc đó hắn chỉ cười nhạt. Toàn bộ bến Thượng Hải được bao nhiều nhân tài có năng lực thực sự nhưng cuối cùng sẽ có được bao nhiêu người chứng minh cho người ta thấy được. Lục Kiều không biết có người dựa vào năng lực của cô mà đi lên, cũng không biết cái gì gọi là vợ chồng nghèo hèn trăm sự ai. Hắn là anh trai cũng chỉ vì cô mà làm như thế nhưng mà ai có thể nghĩ được rằng kết cục lại thất bại thảm hại như vậy.
Nhìn đồng hồ trên cổ tay một chút, tới nhà ăn phân phó cho quản lí vài tiếng. Lấy thời gian hẹn Lục Kiều ở nhà ăn của khách sạn ăn cơm, liền phân phó nhà ăn chuẩn bị vài món đồ ăn mà Lục Kiều thích. Khách sạn có những đầu bếp có tiếng làm món ăn, nhưng khẳng định không bằng tay nghề của mẹ. Lục Kiều không ở nhà những năm này, trong nhà trên bàn cơm cho tới bây giờ liền không cso thấy quá những món ăn này. Chỉ sợ cha mẹ nhìn vật nhớ người.
Lục Kiều những năm này ở bên ngoài một mình, tự thuê phòng ở cùng với bạn bè làm tạp chí. Nhưng thực sự rất bướng bỉnh, thế nào cũng không chịu nhận viện trợ gì từ hắn. Thậm chí hắn cùng Dĩ Trinh muồn cùng cô ăn cơm cũng thường xuyên bị cự tuyệt. Chỉ có một mình Dĩ Trinh mời cô thì cô ngược lại không có ý khước từ. Dĩ Trinh cũng thấy được điểm này, thế nên một tháng thường xuyên hẹn Lục Kiều vài lần.
Vì kẹt xe nên chắc thời điểm đến nhà ăn có lẽ đã trễ thời gian hẹn cùng với chị dâu rồi. Cô ở trên đường mấy lần nhìn thời gian, khẳng định là mình đã đến trễ. Nhưng gọi vào máy chị dâu thì không có ai nghe.
Sau khi cất xe, cô vội vàng vào thang máy đi đến nhà ăn. Xa xa nhìn thấy Cổ quản lí đang đi đến đón cô “Cô Lâu, Lâu phu nhân đã đến đang ở văn phòng của Tổng giám đốc. Mời cô đi đến trước gọi món.”
Cô hơi hơi gật đầu, tiếp nhận thực đơn, tùy ý kêu vài món. Cổ quản lí tự mình rót nước trà cho cô rồi cung kính nói “Cô Lâu, mời ngồi. Tôi đi an bày một chú.” Cô cúi đầu cảm ơn “Cảm ơn.”
Lấy chiếc máy tính vẫn mang theo bên người ra, thừa dịp chị dâu còn chưa tới, cô vừa vặn lên mạng tra một ít tài liệu mới nhất. Trong phòng ăn thật yên lặng, chỉ có tiếng nhạc mềm nhẹ linh động trong không khí nhẹ nhàng toát ra.
Cô cùng chị dâu ngồi ăn ở vị trí góc khuất, trước mặt hai người là bức tường thủy tinh trong suốt. Người ta đã kéo lên một lớp sa mỏng màu trắng trong suốt, nhưng ánh mặt trời cũng không mãnh liệt chỉ hơi hơi chiếu đến một chút, ôn nhu dịu dàng hắt lên người.
Cô chỉ gọi mấy món đồ ăn nhưng khi phục vụ đưa lên cũng là tràn đầy một bàn. Cô ngẩng đầu hỏi “Cái này không phải chúng tôi gọi.” Cổ quản lí trả lời “Cái này là do tổng giám đốc Lâu sáng sớm đã phân phó cho chúng tôi chuẩn bị tốt. Hi vọng Lâu tiểu thư cùng với Lâu phu nhân thích. Mời dùng.”
Nhậm Dĩ Trinh sắc mặt mang theo điểm hơi đỏ ửng, ước chừng đã biết trước được vội vàng ôn nhu nói “Anh trai em từ nhỏ luôn xem em như bảo bối. Biết em thích nhất mấy món ăn này, sáng sớm liền phân phó người làm.” Vừa nói vừa gắp thức ăn cho cô “Nào đến đây, ăn nhiều một chút.”
Lâu Lục Kiều im lặng không nói. Nhậm Dĩ Trinh buông chiếc đũa xuống, thấp giọng hỏi “Kiều Kiều, em còn vì chuyện năm đó mà giận anh trai em sao?” Chuyện tình dĩ vãng giống như là điều cấm kỵ, không nên ở chỗ này nhắc tới. Nhậm Dĩ Trinh cũng là lần đầu tiên vì muốn tốt mà hỏi đến chuyện này.
Lâu Lục Kiều trầm mặc trong chốc lát, mới lạnh nhạt nói “Không có.” Anh trai cùng cha mẹ năm đó đích thực là rất cường thế nhưng bọ họ có lập trường riêng của mình. Mấy năm trôi qua, cô ngược lại có thể lý giải được, có thể thông cảm được. Chính chuyện kia, chính tính khí cao ngạo của cô đã khiến cô thương tích đầy mình. Cô chính là cảm thấy không có mặt mũi mà gặp anh trai mà thôi. Bởi vì những gì họ nói là đúng, cũng nói chuẩn.
Nhậm Dĩ Trinh nói “Cha mẹ tuần trước đi làm kiểm tra toàn diện. Cha trừ bỏ bệnh tim, còn có bệnh gan và huyết áp không ổn định . Mẹ tuy rằng không có gì nhưng dù sao mẹ cũng đã già rồi thân thể có thể khỏe mạnh được năm nào thì vui năm đó. Mọi năm đều như vậy. Có cơ hội, em nên về nhà thăm mẹ có được không?”
Lâu Lục Kiều vẫn như trước không nói, một hồi lâu mới thấp giọng nói “Chị dâu, cảm ơn chị. Cảm ơn chị luôn luôn chiếu cố cha mẹ em.” Cũng cảm ơn chị luôn luôn không ngừng thay cha mẹ chiếu cô cho cô,, luôn luôn kể hết mọi tình huống của cha mẹ không bỏ sót một chi tiết cho cô nghe.
Nhậm Dĩ Trinh lấy tay vỗ vỗ lên bàn tay của cô, cười cười nói “Cảm ơn chị cái gì. Bọn họ cũng là cha mẹ chị mà.” Lục Kiều cười nhẹ. Năm đó anh trai cô nhất quyết phải cưới cho được chị dâu, cha mẹ cô cũng không có đồng ý. Nhưng anh trai cô là người cường thế, muốn cái gì thì nhất định sẽ phải tới tay. Hơn nữa lúc ấy chị dâu có thai khiến cho cha mẹ cô không thể không chấp nhận nên mới gật đầu đồng ý.
Nhưng mấy năm nay, chị dâu cũng coi bọn họ như cha mẹ đẻ của mình mà chăm sóc. Đến sau khi sinh hạ Tiểu Cương thì vợ chồng Lâu gia mới bắt đầu chậm rãi tiếp nhận chị ấy.
Nhậm Dĩ Trinh lại gắp chút đồ ăn cho cô nói “ Tháng sau là sinh nhật của Tiểu Cương, anh trai em chuẩn bị làm cho nó một bữa tiệc mừng sinh nhật nhỏ. Em lúc đó có thể cùng Tiểu Cương nói chuyện được rồi. Chúng ta đều biết Tiểu Cương thích nhất là cô Lục Kiều. Có được không?” Lâu Lục Kiều khẽ nhếch môi, nhưng chỉ một từ “Được” không thể nói ra khỏi miệng được, giống như là bị chặn lại vậy. Nhìn ánh mắt chờ mong của chị dâu, cô thật lâu sau mới nhẹ giọng nói “Được.”
Chỉ thấy Nhậm Dĩ Trinh nhếch khóe môi cười lên giống như một đóa hoa nhi nở rộ, mang theo khí chất thư thái làm cho người ta ngưỡng mộ yêu thích. Cô cũng thường xuyên quen với việc ngắm nhìn mỹ nữ nhưng Lâu Lục Kiều cô vẫn cảm thấy chị dâu của mình thật đặc biệt xinh đẹp, có ma lực làm cho người ta thoải mái an tâm. Dung mạo của cô khi lớn lên trong Lâu gia có thể gọi là rất xinh đẹp nhưng là lần đầu tiên nhìn thấy người có khí chất thanh thuần đến như vậy. Mấy năm nay lại tăng thêm phần quý phá, cùng với anh trai cô đứng một chỗ giống như một đôi bích nhân. Trách không được không hề thiếu tạp chí đem chuyện vợ chồng của chị ấy và anh trai cô lên mặt báo.
Anh trai cô năm đó cường thế như vậy phải bảo vệ được cô, những năm gần đây lại đem chị dâu như châu như bảo sủng ở trong lòng bàn tay, xem ra rất hạnh phúc. Mà chị dâu cô nhất định cũng đặt anh trai cô ở trong lòng cho nên mới đối với cô với cha mẹ cô chăm sóc ôn nhu như thế. Cái gọi là “yêu ai yêu cả đường đi”, đại khái chính là như thế. Yêu một người mới cam tâm tình nguyện đối tốt với người nhà hắn, bạn bè hắn. Chỉ vì thương hắn mà nguyện ý bỏ xuống ý tưởng của mình, thương đến mất cả lý trí.
Cách đó không xa một âm thanh quen thuộc chậm rãi truyền vào tai “Cảm ơn”. Quen thuộc đến như thế nhưng trong nháy mắt lại làm cô hoảng hốt. Cô không tự giác được nhíu mày một chút, âm thanh kia rõ ràng là của hắn. Cô hơi ngẩng cao đầu, quả nhiên không ngoài dự đoán, thế nhưng thật là hắn.
Hắn đang cùng một mỹ nữ ăn vận bộ đồ màu đen cùng nhau đi ăn cơm. Hắn ước chừng đã sớm nhìn thấy cô, đã nhìn về hướng cô, ánh mắt hai người nhẹ nhàng giao nhau ở không trung. Cô giống như chưa từng quen biết chỉ một cái chớp mắt liền không dấu vết dời đi ánh mắt.
Khi ngẩng đầu lại chỉ thấy hắn cúi người cùng người phụ nữ mặc đồ đen kia nói chuyện. Mỹ nữ mặc đồ đen kia hàm chứa vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành tười cười với hắn, hợi lộ ra hàm răng, ngửa đầu ánh mắt mang theo vài tai sung bái nhìn hắn. Đôi môi đỏ mọng kiều diễm mê người khẽ nhúc nhích giống như đang nói chuyện nhưng cũng giống như đang dụ hoặc.
Nhậm Dĩ Trinh thấy cô cứ nhìn về hướng đó, thần sắc hơi khác thường cũng nhẹ nhàng quay đầu nhìn một chút. Sắc mặt hơi đổi, vừa cẩn thận nhìn Lục Kiều vài lần lại phát hiện thần sắc của cô đã bình thường trở lại.
Lần gặp mặt từ ngày đó, số lần gặp mặt không nhiều nhưng so với hơn sáu năm thì cũng đã quá nhiều rồi. Quả nhiên là nhân sinh, nơi nào cũng có thể gặp lại. Lục Kiều trào phúng bật cười. Ý cười còn chưa buông, chỉ thấy hắn đã đi tới, trên mặt hắn vẫn vẻ dịu dàng tươi cười như khi nói chuyện cùng mỹ nữ kia vậy “Chào em, Tiểu Kiều. Khéo như vậy ở trong này gặp được em.” Lại chậm rãi xoay người, cúi đầu hỏi thăm Nhậm Dĩ Trinh “Chào chị, Lâu phu nhân.”
Lâu Lục Kiều xiết chặt chiếc đũa trong tay, chỉ nghe chị dâu nhè nhẹ cùng hắn hàn huyên “Xin chào. Cậu Tần.” Cô lúc này mới ngẩng đầu, mang theo vẻ tươi cười xã giao “Thật là khéo, anh Tần.”
Đối với sự lãnh đạm của cô, hắn cũng lơ đễnh. Ước chừng lần sau gặp lại, cô sẽ luôn luôn là như thế này mà cũng có lẽ sau khi trải qua chuyện năm đó, hắn cảm thấy bộ dạng cùng với thái độ này của cô đối với hắn là đã cực khách khí lắm rồi.. Nhưng cô giống như luôn luôn tỏ thái độ không sao cả.
Lúc tính tiền ra khỏi nhà ăn, cô lơ đãng quay đầu. Chỉ thấy hắn cùng với người phụ nữ kia tán gẫu vui vẻ, trên khuôn mặt tuấn tú tươi cười, bộ dáng rất vui sướng.
Tiếng mở cửa vang lên, hắn đẩy cửa mà vào, rơi vào ánh mắt là một phòng khách có không gian không lớn nhưng bố trí thập phần ấm áp, trên ghế sofa màu trắng có các loại gối đệm nhiều màu sắc, mành sa màu trắng, đồ dùng cũng là màu trắng.
Phòng ngủ thông với phòng làm việc,dùng cách cửa di động để cách ra. Trong phòng ngủ có một chiếc giường rất lớn, ra giường màu trắng sáng xen lẫn với hai chiếc gối ôm lớn, màu sắc rất tươi mới. Phỏng chừng là khi đang vội nên trên giường tùy tiện xuất hiện bộ quần áo ngủ cùng vài món nữ trang nhỏ. Xem ra mấy năm nay sống một mình, cô vẫn là không có thể học được cách làm việc nhà, thu dọn phòng ốc.
Hắn khẽ nhếch miệng, chua xót hơi bật cười, ánh mắt rơi xuống trên chiếc giường lớn kia. Trước kia nơi hắn thuê thật nhỏ, chỉ có thể đặt được một chiếc giường đơn nho nhỏ. Cô từng nằm trong lòng hắn, mà hắn mỗi lần như vậy đều đem cô ôm thật chặt, phòng ngừa cô không ngã xuống đất. Tuy rằng giường chật hẹp như vậy nhưng ở trên chiếc giường nho nhỏ như vậy lại làm cho bọn họ có cảm giác vui sướng… Hắn rất nhiều lần muốn đổi một cái giường lớn hơn một chút nhưng cô đều nói không cần, cô nói về sau sẽ đổi lại…
Cô đã từng nói “Về sau chúng ta phải mua một cái giường rất lớn, rất lớn. Em mỗi ngày đều không cần phải kiêng nể gì mà ở trên đó lăn qua lăn lại, không bao giờ sợ phải ngã xuống nữa. Mà lúc này thì chưa được, nơi này quá nhỏ mua cũng không thể bỏ vừa được.”
Đáy lòng giống như bị người ta dùng dao đâm vậy, đau đớn đến mơ hồ, đau đến hô hấp đều đã sắp ngưng trệ. Hắn chậm rãi vươn tay, đầu ngón tay mềm nhẹ lướt qua lông mày của cô, cái mũi xinh đẹp của cô, đôi môi nhuận hồng của cô…nhẹ nhàng như thế, ôn nhu như thế , sợ rằng chỉ cần dùng một chút lực thì cô sẽ biến mất không thấy đâu.
Hắn cứ đứng như vậy, không có cách nào có thể nhúc nhích nổi cũng không muốn nhúc nhích. Thật lâu sau đó, mới nhẹ nhàng mà đem cô nhẹ nhàng để lên chiếc giường lớn đầy mềm mại kia. Cô nhắm nghiền hai mắt, vẫn say ngủ như trước. Hắn bất lực thở dài, cảm thấy giờ phút này nhưng lại thỏa mãn vô cùng. Mấy năm nay thành công cộng lại tựa hồ cũng so ra kém xa giờ phút chỉ bằng một cái chớp mắt như thế này.
Cô ngủ thẳng đến khi sắc trời sáng dần, không biết thế nào luôn luôn cảm thấy không an ổn. Mơ mơ màng màng đều cảm thấy có gì đó ấm áp phất phơ qua lại ở trên mặt, muốn suy nghĩ kỹ lại một chút nhưng vừa mới bắt đầu suy nghĩ thì đầu đã đau giống như muốn nứt ra vậy.
Cô chậm rãi mở mắt, cảm giá có chút ánh sáng trong phòng. Tốt, sánh sáng tốt, rất sáng. Cô lại mơ hồ mở mắt, mông lung nhớ về khoảng thời gian thật lâu trước khia, khi cùng với Tạ Tiểu San mới bắt đầu làm tạp chí. Hai người ở trong văn phòng nho nhỏ, hết ngày này đến ngày khác để làm việc. Cô mỗi lần mệt mỏi nằm sấp ở trên bàn thì Tạ Tiểu San sẽ dùng các loại biện pháp nháo cô phải đứng lên. Cô mỗi lần đều làm nũng giống như đang rống lên “Anh yêu, không cần ầm ĩ với em . Em mệt mỏi lắm rồi, nhường em ngủ một lúc đi.Chỉ một lát thôi rồi sẽ lập tức dậy.” ( nói rõ chỗ này là do bạn này cứ nghĩ nói với Tiểu San nhưng trong mắt anh Tần Mộ Thiên này thì giống như làm nũng với bạn trai cô. Mà trong 7 năm qua không có anh ở bên chứng tỏ là cô đã có bạn trai mới.)
Tay hắn cứng ngắc trên khuôn mặt cô. Cô vừa rồi mới lộ ra khẩu khi vô cùng thân thiết với cái tin, cô có bạn trai. Kỳ thực đây là chuyện tình rất bình thường, nhưng lại chính từ miệng cô nói ra thân thiết như vậy khiến hắn cảm thấy một cảm giác chua xót đang dâng lên trong lồng ngực.
Nhiều năm nay, hắn đã nói nguyên nhân với Uông Thủy Mạt rồi cùng cô cố định liên lạc, chính là hi vọng có thể từ Thủy Mạt biết nhiều hoặc ít một số tin tức của cô. Tuy rằng hắn cũng có thể nhờ trinh thám điều tram nhưng hành động đó của hắn mà nói thực sự là quá bỉ ổi. Hai người đã từng ôm nhau triền mien, nhưng chẳng lẽ hiện tại xa lại đến nỗi phải mời trinh thám tư điều tra sao? Hắn không có cách nào làm như vậy.
Cô lại nặng nề ngủ đi hồi lâu, khi mở mắt lên nhìn, cảm tháy trong phòng có chỗ không thích hợp như trước. Nhưng cụ thể là cái gì cũng nói không nên lời. Vuốt cái trán làm giảm cơn đau ở đầu , miễn cưỡng đứng lên, nỗ lực hồi tưởng lại chuyện tình tối hôm qua …. Đúng rồi, là hắn đưa cô trở về.
Cô ngừng mạnh bước chân nhưng cũng không cần suy nghĩ nhiều, người kia đang chiếm đóng trong căn phòng bếp nhà cô. Trong không khí bay ra một cỗ cháo trắng, hương vị thơm ngọt. Cơ bản đây chính là điều mà cô cảm nơi không đúng.
Ánh mắt của hắn và cô vừa vặn chạm nhau, có lẽ bởi vì ánh mặt trời sáng sớm nhu hòa, rất ôn nhu giống như có thể gọi gió mưa đến vậy. Khoảng cách không xa cũng không gần, hắn cười nói “Chỉ có cháo trắng cùng trứng luộc thôi. Em hiện tại muốn ăn sao?”
Giống như tất cả chưa bao giờ thay đổi, hắn cùng cô vẫn như trước đứng trong căn bếp nhỏ. Cô đứng ngơ người tại nơi đó, không thể nhúc nhích.
Thời gian giống như yên lặng, một hồi lâu sau cô mới hồi phục lại tinh thần của mình. Lập tức đi tới trước mặt hắn, cách chiếc bàn, lãnh đạm nói “Cảm ơn. Mời anh rời đi.”
Sắc mặt của hắn chưa biến vẫn cứ như trước duy trì sự ấm áp, đưa bát cháo tới “Sauk hi uống rượu sẽ cảm thấy cơ thể rất mệt mỏi, ăn bữa sáng nhẹ rất có lợi cho sức khỏe.” Cô lẳng lặng nhìn hắn múc bát cháo nhỏ, lại lấy ra hai cái trứng luộc cùng với một địa đậu phộng, đặt ở trước mặt cô. Động tác thuần thục mà linh hoạt, giống như đã từng ở nơi này làm vô số lần như vậy.
Cô sinh ra một cảm giác chua xót khác thường, không muốn làm quá mức vẫ lạnh lùng như trước “Mời anh đi ra ngoài.” Hắn tựa hồ không cho là đúng nói “Em trước hết đem cháo ăn hết đi.” Cô im lặng cắn cắn môm kiên quyết nói “Đi ra ngoài.” Tay hắn ngừng cúi xuống nhưng cũng không chịu nhượng bộ, vẫn kiên trì “Em ăn rồi anh sẽ đi.”
Cô hít vào một hơi, cầm lấy bát cháo trước mặt, “xoạt xoạt” cố gắng ăn hết những thứ rác rưởi mà hắn đã bày ra này, với những âm thanh giống như muốn phá hủy tất cả. Xem ra có cơ hội cô hẳn là đi đổi nghề đập đồ mới đúng. Sau đó ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ về hướng cửa “Được rồi chứ. Tôi đã ăn xong rồi. Đi thong thả, không tiễn.”
Trên mặt hắn luôn hiện lên vẻ ôn hòa tươi cười rút cuộc thì cũng ảm đạm xuống, ánh mắt ưu thương dừng ở trên người cô chốc lát nhưng rút cuộc vẫn là rời đi.
“Ba” một tiếng đóng cửa làn tràn trong phòng khách. Trong không khí như trước mang theo mùi đồ ăn với hương vị mê người. Cô chậm rãi, chậm rãi đi đến bên sofa, toàn thân không còn một chút khí lực, mềm yếu ngã ngồi trên ghế.
Đầu tựa hồ càng đau, mang theo xu thế lan tràn vô hạn này luôn luôn kéo dài đến nơi nào đó ở đáy lòng. Nơi đó, luôn có những vết thương chưa liền vảy, không đụng chạm thì sẽ không đau nhưng nếu đụng vào thì đau đến tận tâm can. Hiện tại đã đụng tới, giống như có máu tươi ồ ạt mà chảy ra, giàn giụa khắp nơi.
Lâu Viễn Kiều uống một ngụm cà phê, ngẩng đầu quét một vòng mọi người rồi hỏi “ Còn có chuyện gì muốn thảo luận trong hội nghị không?”
Trình Dao ở bộ phận tiêu thụ liền lên tiếng “ Ngày mai là ngày tập đoàn Liên Chúng tổ chức hội nghị mỗi năm một lần tại khách sạn của chúng ta, Liên Chúng đối với chúng ta mà nói là một tân khách nhưng bọn họ vài năm nay phát triển phương diện truyền thông đã có chút thái độ bá đạo. Năm nay lựa chọn khách sạn chúng ta mời dự họp đại hội, đối với chúng ta là cả một cơ hội rất tốt. Nếu chúng ta làm tốt lần này, nói vậy nếu muốn hợp tác lâu dài thì không thành vấn đề. Tổng giám đốc có muốn hay không cùng Tổng giám đốc Tần của Liên Chúng gặp mặt một lần, nếu để lại được cảm tình tốt thì về sau còn liên hệ?”
Lâu Viễn Kiều buông mi mắt xuống, dừng một chút mới nói “Không cần. Tôi tin tưởng năng lực làm việc của mọi người. Tuyệt đối phải đem lần chiêu đãi này làm cho thật tốt.” Lập tức khép lại kẹp tư liệu trước mặt, phân phó “Hiện tại khách sạn đang cạnh tranh kịch liệt, bộ phận tiêu thụ cũng rất khó có thể nâng cao nghiệp vụ nay mai được, chú ý phát triển về phía tân khách. Nhưng lần này tập đoàn Liên Chúng chiêu đãi ở khách sạn chúng ta, hi vọng các ngành có thể phối hợp tốt, cần phải làm cho khách có cảm giác như đang ở nhà.”
Sau hội nghị, theo thường lệ là các ngành cùng hắn đi kiểm tra. Mọi người thấy thần sắc của hắn không tốt, trong lòng có bao nhiêu chút không yên. Nhưng may mắn một đường kiểm tra xuống dứi, cũng không có sai lầm gì lớn.
Cửa thang máy “Đing” một tiếng ở ngay đại sảnh, Lâu Viễn Kiều bước rat hang máy, xa xa chỉ thấy một đám người vây lấy một người tây trang giày da đang đi tới. Người nọ còn luôn quay sang trao đổi cùng người đi kế bên. Tuy rằng cách một khoảng khá xa nhưng hắn rõ ràng có thể nhận ra được người đó, cũng chính là người vừa mới được nhắc tới trong hội nghị, Tổng giám đốc tập toàn Liên Chúng- Tần Mộ Thiên.
Chỉ thấy Trình Dao ở bên hắn đã một mặt cười duyên nghênh đón chào hỏi “Tổng giám đốc Tần, xin chào. Hoan nghênh đến với khách sạn Quân Viễn.” Tần Mộ Thiên bắt tay cùng với Trình Dao, vuốt cằm “Xin chào.” Ánh mắt khẽ dời , dừng ở Lâu Viễn Kiều đang đứng ở xa xa. Hai ánh mắt giao nhau trong không trung một chút, nháy mắt đã biến mất.
Trình Dao quay đầu với cấp trên giới thiệu “Tổng giám đốc Lâu, vị này chính là người quản lí tập đoàn Liên Chúng. Tổng giám đốc Tần, đây là tổng giám đốc khách sạn của chúng tôi, Lâu Viễn Kiều.” Chỉ thấy hai người đều tao nhã vươn tay, khách khí nói “Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.”
Hai người có thân hình đều cực kỳ cao lớn, bề ngoài cũng cực xuất sắc. Như thế đứng chung một chỗ bắt tay thì trong mắt mọi người đều cảm thấy hai người này khí vũ hiên ngàng, một khí phách tao nhã, lập tức rất khó phân cao thấp.
Lâu Viễn Kiều nói “Cảm ơn tập đoàn Liên Chúng đã chọn khách sạn Quân Viễn của chúng tôi để tổ chức hội nghị quan trọng này, hi vọng tổng giám đốc Tần có thể vừa lòng với phục vụ của chúng tôi.” Tần Mộ Thiên khách sáo đáp lại “Khách sạn Quân viễn là một khách sạn có nghiệp vụ tốt, tự nhiên sẽ không làm chúng tôi thật vọng rồi. Tổng giám đốc Lâu khách khí rồi.”
Hai người khách sáo nói qua nói lại vài câu, Lâu Viễn Kiều thấy thế khách khí nói “Tôi không muốn làm chậm trễ thời gian quý giá của tổng giám đốc Tần, xin cứ tự nhiên, xin cứ tự nhiên” Tần Mộ Thiên lẽ phép đáp trả “Cảm ơn, cảm ơn tổng giám đốc Lâu.”
Hai đoàn người giao nhau mà qua, ai từng dự đoán được, hai người sẽ gặp nhau trong hoàn cảnh này, nhờ những đồng tiền của 7 năm trước mà cũng đã biết qua. Từ lúc ánh mắt nhất thời giao nhau, cả hai đã sớm nhận ra. Nhưng là muốn khách sáo như thế hàn huyên vài câu, giống như mới gặp bởi vì trong ý niệm khó tránh khỏi không muốn gặp hay chính là muốn sau này còn gặp lại.
Không thể tưởng được mới chỉ trong vài năm ngán ngủi, Tần Mộ Thiên như một cơn gió của ngành IT tạo lập được một chỗ đứng vững vàng giữa xã hội này như thế. Lâu Viễn Kiều hơi nhếch miệng, cũng không thể tưởng được Lâu Lục Kiều lại so sánh hắn như thế. Năm đó Tần Mộ Thiên thấy hắn, tuy rằng tính tình tự nhiên hào phóng nhưng so với bây giờ còn kém cách xa vàn dặm. Làm sao có thể nghĩ đến mới chỉ vài năm như vậy, không ngờ hắn lại có một khí thế bất phàm như thế giống như con cháu thế gia vậy.
Lục Kiều lúc ấy nổi giận đùng đùng với hắn nói “Anh trai, anh đừng xem thường anh ấy như vậy. Anh chỉ biết anh ấy cả đời không có tiền đồ, cả đời bần cùng như vậy thôi sao? Anh ấy có năng lực, cũng có bốc đồng… anh ấy về sau nhất định sẽ thành công….”
Lúc đó hắn chỉ cười nhạt. Toàn bộ bến Thượng Hải được bao nhiều nhân tài có năng lực thực sự nhưng cuối cùng sẽ có được bao nhiêu người chứng minh cho người ta thấy được. Lục Kiều không biết có người dựa vào năng lực của cô mà đi lên, cũng không biết cái gì gọi là vợ chồng nghèo hèn trăm sự ai. Hắn là anh trai cũng chỉ vì cô mà làm như thế nhưng mà ai có thể nghĩ được rằng kết cục lại thất bại thảm hại như vậy.
Nhìn đồng hồ trên cổ tay một chút, tới nhà ăn phân phó cho quản lí vài tiếng. Lấy thời gian hẹn Lục Kiều ở nhà ăn của khách sạn ăn cơm, liền phân phó nhà ăn chuẩn bị vài món đồ ăn mà Lục Kiều thích. Khách sạn có những đầu bếp có tiếng làm món ăn, nhưng khẳng định không bằng tay nghề của mẹ. Lục Kiều không ở nhà những năm này, trong nhà trên bàn cơm cho tới bây giờ liền không cso thấy quá những món ăn này. Chỉ sợ cha mẹ nhìn vật nhớ người.
Lục Kiều những năm này ở bên ngoài một mình, tự thuê phòng ở cùng với bạn bè làm tạp chí. Nhưng thực sự rất bướng bỉnh, thế nào cũng không chịu nhận viện trợ gì từ hắn. Thậm chí hắn cùng Dĩ Trinh muồn cùng cô ăn cơm cũng thường xuyên bị cự tuyệt. Chỉ có một mình Dĩ Trinh mời cô thì cô ngược lại không có ý khước từ. Dĩ Trinh cũng thấy được điểm này, thế nên một tháng thường xuyên hẹn Lục Kiều vài lần.
Vì kẹt xe nên chắc thời điểm đến nhà ăn có lẽ đã trễ thời gian hẹn cùng với chị dâu rồi. Cô ở trên đường mấy lần nhìn thời gian, khẳng định là mình đã đến trễ. Nhưng gọi vào máy chị dâu thì không có ai nghe.
Sau khi cất xe, cô vội vàng vào thang máy đi đến nhà ăn. Xa xa nhìn thấy Cổ quản lí đang đi đến đón cô “Cô Lâu, Lâu phu nhân đã đến đang ở văn phòng của Tổng giám đốc. Mời cô đi đến trước gọi món.”
Cô hơi hơi gật đầu, tiếp nhận thực đơn, tùy ý kêu vài món. Cổ quản lí tự mình rót nước trà cho cô rồi cung kính nói “Cô Lâu, mời ngồi. Tôi đi an bày một chú.” Cô cúi đầu cảm ơn “Cảm ơn.”
Lấy chiếc máy tính vẫn mang theo bên người ra, thừa dịp chị dâu còn chưa tới, cô vừa vặn lên mạng tra một ít tài liệu mới nhất. Trong phòng ăn thật yên lặng, chỉ có tiếng nhạc mềm nhẹ linh động trong không khí nhẹ nhàng toát ra.
Cô cùng chị dâu ngồi ăn ở vị trí góc khuất, trước mặt hai người là bức tường thủy tinh trong suốt. Người ta đã kéo lên một lớp sa mỏng màu trắng trong suốt, nhưng ánh mặt trời cũng không mãnh liệt chỉ hơi hơi chiếu đến một chút, ôn nhu dịu dàng hắt lên người.
Cô chỉ gọi mấy món đồ ăn nhưng khi phục vụ đưa lên cũng là tràn đầy một bàn. Cô ngẩng đầu hỏi “Cái này không phải chúng tôi gọi.” Cổ quản lí trả lời “Cái này là do tổng giám đốc Lâu sáng sớm đã phân phó cho chúng tôi chuẩn bị tốt. Hi vọng Lâu tiểu thư cùng với Lâu phu nhân thích. Mời dùng.”
Nhậm Dĩ Trinh sắc mặt mang theo điểm hơi đỏ ửng, ước chừng đã biết trước được vội vàng ôn nhu nói “Anh trai em từ nhỏ luôn xem em như bảo bối. Biết em thích nhất mấy món ăn này, sáng sớm liền phân phó người làm.” Vừa nói vừa gắp thức ăn cho cô “Nào đến đây, ăn nhiều một chút.”
Lâu Lục Kiều im lặng không nói. Nhậm Dĩ Trinh buông chiếc đũa xuống, thấp giọng hỏi “Kiều Kiều, em còn vì chuyện năm đó mà giận anh trai em sao?” Chuyện tình dĩ vãng giống như là điều cấm kỵ, không nên ở chỗ này nhắc tới. Nhậm Dĩ Trinh cũng là lần đầu tiên vì muốn tốt mà hỏi đến chuyện này.
Lâu Lục Kiều trầm mặc trong chốc lát, mới lạnh nhạt nói “Không có.” Anh trai cùng cha mẹ năm đó đích thực là rất cường thế nhưng bọ họ có lập trường riêng của mình. Mấy năm trôi qua, cô ngược lại có thể lý giải được, có thể thông cảm được. Chính chuyện kia, chính tính khí cao ngạo của cô đã khiến cô thương tích đầy mình. Cô chính là cảm thấy không có mặt mũi mà gặp anh trai mà thôi. Bởi vì những gì họ nói là đúng, cũng nói chuẩn.
Nhậm Dĩ Trinh nói “Cha mẹ tuần trước đi làm kiểm tra toàn diện. Cha trừ bỏ bệnh tim, còn có bệnh gan và huyết áp không ổn định . Mẹ tuy rằng không có gì nhưng dù sao mẹ cũng đã già rồi thân thể có thể khỏe mạnh được năm nào thì vui năm đó. Mọi năm đều như vậy. Có cơ hội, em nên về nhà thăm mẹ có được không?”
Lâu Lục Kiều vẫn như trước không nói, một hồi lâu mới thấp giọng nói “Chị dâu, cảm ơn chị. Cảm ơn chị luôn luôn chiếu cố cha mẹ em.” Cũng cảm ơn chị luôn luôn không ngừng thay cha mẹ chiếu cô cho cô,, luôn luôn kể hết mọi tình huống của cha mẹ không bỏ sót một chi tiết cho cô nghe.
Nhậm Dĩ Trinh lấy tay vỗ vỗ lên bàn tay của cô, cười cười nói “Cảm ơn chị cái gì. Bọn họ cũng là cha mẹ chị mà.” Lục Kiều cười nhẹ. Năm đó anh trai cô nhất quyết phải cưới cho được chị dâu, cha mẹ cô cũng không có đồng ý. Nhưng anh trai cô là người cường thế, muốn cái gì thì nhất định sẽ phải tới tay. Hơn nữa lúc ấy chị dâu có thai khiến cho cha mẹ cô không thể không chấp nhận nên mới gật đầu đồng ý.
Nhưng mấy năm nay, chị dâu cũng coi bọn họ như cha mẹ đẻ của mình mà chăm sóc. Đến sau khi sinh hạ Tiểu Cương thì vợ chồng Lâu gia mới bắt đầu chậm rãi tiếp nhận chị ấy.
Nhậm Dĩ Trinh lại gắp chút đồ ăn cho cô nói “ Tháng sau là sinh nhật của Tiểu Cương, anh trai em chuẩn bị làm cho nó một bữa tiệc mừng sinh nhật nhỏ. Em lúc đó có thể cùng Tiểu Cương nói chuyện được rồi. Chúng ta đều biết Tiểu Cương thích nhất là cô Lục Kiều. Có được không?” Lâu Lục Kiều khẽ nhếch môi, nhưng chỉ một từ “Được” không thể nói ra khỏi miệng được, giống như là bị chặn lại vậy. Nhìn ánh mắt chờ mong của chị dâu, cô thật lâu sau mới nhẹ giọng nói “Được.”
Chỉ thấy Nhậm Dĩ Trinh nhếch khóe môi cười lên giống như một đóa hoa nhi nở rộ, mang theo khí chất thư thái làm cho người ta ngưỡng mộ yêu thích. Cô cũng thường xuyên quen với việc ngắm nhìn mỹ nữ nhưng Lâu Lục Kiều cô vẫn cảm thấy chị dâu của mình thật đặc biệt xinh đẹp, có ma lực làm cho người ta thoải mái an tâm. Dung mạo của cô khi lớn lên trong Lâu gia có thể gọi là rất xinh đẹp nhưng là lần đầu tiên nhìn thấy người có khí chất thanh thuần đến như vậy. Mấy năm nay lại tăng thêm phần quý phá, cùng với anh trai cô đứng một chỗ giống như một đôi bích nhân. Trách không được không hề thiếu tạp chí đem chuyện vợ chồng của chị ấy và anh trai cô lên mặt báo.
Anh trai cô năm đó cường thế như vậy phải bảo vệ được cô, những năm gần đây lại đem chị dâu như châu như bảo sủng ở trong lòng bàn tay, xem ra rất hạnh phúc. Mà chị dâu cô nhất định cũng đặt anh trai cô ở trong lòng cho nên mới đối với cô với cha mẹ cô chăm sóc ôn nhu như thế. Cái gọi là “yêu ai yêu cả đường đi”, đại khái chính là như thế. Yêu một người mới cam tâm tình nguyện đối tốt với người nhà hắn, bạn bè hắn. Chỉ vì thương hắn mà nguyện ý bỏ xuống ý tưởng của mình, thương đến mất cả lý trí.
Cách đó không xa một âm thanh quen thuộc chậm rãi truyền vào tai “Cảm ơn”. Quen thuộc đến như thế nhưng trong nháy mắt lại làm cô hoảng hốt. Cô không tự giác được nhíu mày một chút, âm thanh kia rõ ràng là của hắn. Cô hơi ngẩng cao đầu, quả nhiên không ngoài dự đoán, thế nhưng thật là hắn.
Hắn đang cùng một mỹ nữ ăn vận bộ đồ màu đen cùng nhau đi ăn cơm. Hắn ước chừng đã sớm nhìn thấy cô, đã nhìn về hướng cô, ánh mắt hai người nhẹ nhàng giao nhau ở không trung. Cô giống như chưa từng quen biết chỉ một cái chớp mắt liền không dấu vết dời đi ánh mắt.
Khi ngẩng đầu lại chỉ thấy hắn cúi người cùng người phụ nữ mặc đồ đen kia nói chuyện. Mỹ nữ mặc đồ đen kia hàm chứa vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành tười cười với hắn, hợi lộ ra hàm răng, ngửa đầu ánh mắt mang theo vài tai sung bái nhìn hắn. Đôi môi đỏ mọng kiều diễm mê người khẽ nhúc nhích giống như đang nói chuyện nhưng cũng giống như đang dụ hoặc.
Nhậm Dĩ Trinh thấy cô cứ nhìn về hướng đó, thần sắc hơi khác thường cũng nhẹ nhàng quay đầu nhìn một chút. Sắc mặt hơi đổi, vừa cẩn thận nhìn Lục Kiều vài lần lại phát hiện thần sắc của cô đã bình thường trở lại.
Lần gặp mặt từ ngày đó, số lần gặp mặt không nhiều nhưng so với hơn sáu năm thì cũng đã quá nhiều rồi. Quả nhiên là nhân sinh, nơi nào cũng có thể gặp lại. Lục Kiều trào phúng bật cười. Ý cười còn chưa buông, chỉ thấy hắn đã đi tới, trên mặt hắn vẫn vẻ dịu dàng tươi cười như khi nói chuyện cùng mỹ nữ kia vậy “Chào em, Tiểu Kiều. Khéo như vậy ở trong này gặp được em.” Lại chậm rãi xoay người, cúi đầu hỏi thăm Nhậm Dĩ Trinh “Chào chị, Lâu phu nhân.”
Lâu Lục Kiều xiết chặt chiếc đũa trong tay, chỉ nghe chị dâu nhè nhẹ cùng hắn hàn huyên “Xin chào. Cậu Tần.” Cô lúc này mới ngẩng đầu, mang theo vẻ tươi cười xã giao “Thật là khéo, anh Tần.”
Đối với sự lãnh đạm của cô, hắn cũng lơ đễnh. Ước chừng lần sau gặp lại, cô sẽ luôn luôn là như thế này mà cũng có lẽ sau khi trải qua chuyện năm đó, hắn cảm thấy bộ dạng cùng với thái độ này của cô đối với hắn là đã cực khách khí lắm rồi.. Nhưng cô giống như luôn luôn tỏ thái độ không sao cả.
Lúc tính tiền ra khỏi nhà ăn, cô lơ đãng quay đầu. Chỉ thấy hắn cùng với người phụ nữ kia tán gẫu vui vẻ, trên khuôn mặt tuấn tú tươi cười, bộ dáng rất vui sướng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.