Chương 72: Trừng phạt
Bố Đinh Lưu Ly
15/02/2024
Lúc Kỳ Viêm tức giận sẽ hôn càng mạnh bạo hơn, hắn nắm lấy cằm người kia, dùng tư thế nắm giữ tuyệt đối như công thành đoạt đất, không cho phép lùi bước.
Kỷ Sơ Đào như đang ngụp lặn sâu trong nước, thở dồn dập, tựa vào lồng ngực cứng rắn của Kỳ Viêm nói: "Đừng làm loạn nữa, bổn cung đến đây thật sự có chính sự..."
Kỳ Viêm nhìn chằm chằm đôi môi hé ra rồi khép lại của nàng, khàn giọng hỏi: "Chính sự của điện hạ chính là tự đặt mình vào nguy hiểm?"
Kỷ Sơ Đào nói: "Thích khách của Bắc Yến cải trang thành tội phạm, mục đích của bọn họ chỉ là muốn ám sát Lý Liệt. Cho dù là Nhiếp Chính Vương Bắc Yến hay là phe phái của Lý Liệt thì đều không còn sức để khơi mào chiến tranh với Đại Ân, nếu giết chết sứ giả của Đại Ân thì Đại Ân nhất định sẽ dốc hết toàn lực để tiêu diệt toàn bộ tộc Bắc Yến, bọn họ sẽ không ngốc đến mức tự cắt đứt đường sống của mình."
Hai nước giao chiến sẽ không bao giờ giết sứ giả, càng đừng nói đến đang trong thời gian nghị hòa?
Cùng lắm thì bắt một con tin có giá trị… Ví dụ như Kỷ Thâm để đổi lấy Lý Liệt.
Kỳ Viêm nghe nàng phân tích, chỉ hừ một tiếng, lạnh băng nói: "Nhiều ngày chưa gặp, điện hạ thật biết nhìn xa trông rộng, làm người ta cực kỳ khâm phục."
Kỷ Sơ Đào đương nhiên nghe ra ngữ khí trào phúng pha chút oán giận trong lời nói của hắn.
"Dùng Lý Liệt để đổi lấy sự thuần phục lệ thuộc của Bắc Yến, đình chiến trăm năm, hắn ta không thể chết được, đây là một trong những lý do."
Trên gương mặt trắng nõn của Kỷ Sơ Đào vẫn còn mấy vết ngón tay màu xám, có lẽ bị dính khi chạy trong cát vàng lúc loạn lạc, trông như mặt mèo hoa, chỉ duy có đôi mắt tròn xoe vẫn dịu dàng trong sáng như trước, nàng khẽ nói: "Lý do thứ hai, bổn cung muốn đến thăm chàng."
Lời nhẹ nhàng tựa lông hồng khẽ cọ vào lòng Kỳ Viêm, làm dịu đi cảm giác lạnh lẽo tràn ngập trong lòng hắn.
Kỳ Viêm không nói một lời, duỗi tay ra, cầm lấy chiếc khăn ướt treo trên bệ rửa mặt, ủ ở trong tay cho ấm hơn chút, sau đó dùng chiếc khăn lông mang theo hơi ấm của hắn từng chút từng chút lau sạch vết bẩn và bụi trên mặt nàng, lộ ra làn da trắng nõn mịn màng ban đầu.
Không biết có phải do vải vóc trong quân đội quá thô cứng hay không, mà chỗ gò má được nam nhân lau qua của Kỷ Sơ Đào nhanh chóng lộ ra màu hồng nhạt xinh đẹp.
Ở cự ly gần như vậy, làn da của thiếu nữ vẫn non mịn căng bóng như cũ, không nhìn ra chút tì vết nào. Đó là sự mềm mại được nuôi dưỡng cưng chiều từ cuộc sống xa hoa mà ra, rõ ràng là đóa hoa cao quý mỏng manh không chịu nổi gió thổi, nhưng lại có sự bền bỉ không thua kém gì cây đại thụ, có thể chịu được mưa gió, có thể chịu được cái nắng thiêu đốt, tuy mềm yếu nhưng không hèn nhát.
Kỷ Sơ Đào cũng ngơ ngác nhìn Kỳ Viêm, gần như chìm đắm trong đôi mắt sâu thẳm của hắn.
Xúc cảm hơi lạnh khi lau chùi trên mặt chậm lại, ánh mắt Kỳ Viêm dần dần biến chất. Một khắc sau, bóng râm đổ xuống, nụ hôn nóng bỏng hạ xuống lông mi rồi đến chóp mũi, cuối cùng là đôi môi nàng.
Vừa nóng ấm vừa có chút ngứa, Kỷ Sơ Đào vẫn còn chút sợ hãi với nụ hôn hung hãn của hắn khi mới vào cửa, nhưng lại giống như si mê, khát khao hơi thở của hắn.
Phần lớn thời gian, nụ hôn của Kỳ Viêm vẫn quá đỗi mê hoặc. Kỷ Sơ Đào không thể diễn tả được loại cảm giác đó, gương mặt nàng nóng bừng, hô hấp không thông thuận, mỗi lần đón ý nói hùa với hắn nàng đều có cảm giác như mình chết mất, nhưng trên hết cả, là loại cảm giác thoải mái không thể nói ra lời, trái tim được lấp đầy đến tận cùng, nặng nề đập vào lồng ngực.
Gần như mỗi lần đều như vậy, trông Kỳ Viêm có vẻ hung dữ nhưng trên thực tế lại rất dễ dỗ.
"Không phải nói muốn tính sổ sao, thế này là trừng phạt gì chứ?" Kỷ Sơ Đào nhỏ giọng cười nói, không hề sợ hắn.
Nhưng ngay sau đó, nàng nhận ra mình lỡ lời.
Bởi vì ánh mắt của Kỳ Viêm rõ ràng trở lên u ám. Hắn nheo đôi mắt đen nguy hiểm lại, dùng một tay vừa nhẹ nhàng vừa dễ dàng vây bắt "con mồi" của mình, trầm giọng nói: "Ta luôn hận không thể hạ quyết tâm bắt nạt điện hạ, nhưng không có nghĩa ta là một người tốt mặc cho người khác gây khó dễ."
Kỷ Sơ Đào đang định nói "ta không có ý đó" thì lại cảm giác được cả người nhẹ bẫng, nàng dễ dàng bị Kỳ Viêm bế ngang lên.
Thân thể nam nhân cường tráng, nóng như sắt, nằm trong vòng tay hắn cực kỳ không thoải mái, vòng bao cổ tay bằng sắt đen cộm vào lưng phát đau. Vì đang lơ lửng lắc lư trên không trung mà trái tim Kỷ Sơ Đào đập dồn dập, nàng đá đá chân nói: "Kỳ Viêm, thế này khó chịu lắm, mau thả bổn cung xuống!"
"Điện hạ đừng động, nàng ngã xuống thì ta mặc kệ đó." Kỳ Viêm nói xong, sau đó đặt nàng xuống chiếc giường bạt duy nhất trong lều.
Trong doanh trại quân đội gian khổ, chiếc giường này cũng cứng, phủ bên trên là một chiếc chăn mỏng đã hơi cũ, nhưng được sắp xếp rất gọn gàng và ngăn nắp.
Kỷ Sơ Đào thấy mình như con cá nằm trên thớt, mặc người làm thịt.
Trong lều cũng không cách âm, thi thoảng vẫn có thể nghe tiếng bước chân của tướng sĩ đi ngang qua bên ngoài, "con cá" Kỷ Sơ Đào này cũng coi như biết sợ hãi, nàng giãy dụa muốn nhảy lên bỏ chạy.
Kỳ Viêm ấn nàng lại trên giường, sau đó vén áo choàng lên, nghiêng người về phía trước, nửa quỳ giữa hai đầu gối đang bị ép cong lên của nàng.
Kỷ Sơ Đào nhìn tư thế nguy hiểm này, lại nghe tiếng kèn hiệu lệnh và tiếng bước chân của tướng sĩ đang thao luyện bên ngoài, chỉ sợ có người vén màn trướng đi vào, nàng khẩn trương nói: "Kỳ Viêm, vừa rồi bổn cung nói bừa thôi, chàng đừng coi là thật."
Mặt nàng nóng bừng như bị thiêu đốt, ánh mắt không ngừng liếc nhìn tấm màn trướng bay phất phới mỗi lần có gió thổi qua.
Nhưng lần này, Kỳ Viêm không mềm lòng, hắn chỉ chống tay bên người nàng, hạ thấp người nói: "Muộn rồi."
Hắn giống như dã thú xổng chuồng, Kỷ Sơ Đào có thể nhìn thấy rõ xiềng xích kiềm chế trong mắt hắn đang dần bị phá vỡ và sụp đổ từng chút một.
Khi hắn đè lên người nàng và hôn xuống, Kỷ Sơ Đào hơi hừ nhẹ một tiếng, vội vàng: "Kỳ Viêm, không thể!"
"Suỵt." Kỳ Viêm dùng đầu ngón tay chặn lại môi nàng, cắn nhẹ rồi chậm rãi mút mát giống như trừng phạt, giọng trầm khàn nói: "Trong doanh trại có rất nhiều người, tốt nhất là điện hạ nên im lặng."
Kỷ Sơ Đào lập tức cắn chặt môi dưới, đôi mắt hạnh ngấn nước trừng hắn, vừa xấu hổ vừa lúng túng.
"Ngoan." Kỳ Viêm vuốt mái tóc hơi rối của nàng, đầu ngón tay di chuyển từ gò má thiếu nữ đến dưới cằm.
Lặn lội đường xa lâu như thế, nàng vẫn thơm tho mềm mại như vậy, y như đóa hoa sắp nở vương sương sớm, lung linh và diễm lệ.
Chim ưng ngược gió bay quanh chân trời, gió bắc lạnh căm, trong lều bỗng vang lên một tiếng "bộp".
Kỷ Sơ Đào nghiêng nửa người, vải lụa tán loạn, nàng thở hổn hển nhìn chằm chằm cổ tay đang bị giữ chặt của mình.
Mặc dù thân thủ của Kỳ Viêm nhanh nhẹn, nhưng trong lúc trầm mê thì phản ứng vẫn có chút chậm chạp, hắn chỉ có thể bắt được bàn tay nhỏ bé đang vùng vẫy loạn xạ của Kỷ Sơ Đào, móng tay nàng sượt qua cằm hắn, để lại một vệt đỏ nhàn nhạt không rõ ràng.
Lực trên cổ tay đã kéo thần trí Kỷ Sơ Đào tỉnh táo lại. Nàng nhìn vết đỏ dưới cằm Kỳ Viêm, có chút hối hận, cũng rất khó chịu, cách thức Kỳ Viêm "trừng phạt" người khác thực sự quá bắt nạt người.
"Kỳ Viêm, chàng.. Chàng quá đáng!" Vẫn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của thuộc hạ bên ngoài lều, sao hắn dám ở trong này...
Tay của hắn, môi của hắn đều không thành thật như nhau!
Kỳ Viêm không để ý đến hành động vừa rồi của nàng, hắn coi như không đau không ngứa, còn thuận thế đưa ngón tay đang cuộn tròn của nàng lên môi hôn một cái, cười khẽ một tiếng: "Móng vuốt nhỏ linh hoạt đấy."
Da mặt người này quá dày, móng vuốt cũng không thể làm đau hắn!
Kỷ Sơ Đào hết cách, nàng dùng sức đẩy thân thể nặng trịch của hắn ra, ngồi dậy, im lặng khép lại vạt áo của mình.
Nhìn bóng dáng hận không thể ngồi xa hắn ra một chút của Kỷ Sơ Đào, Kỳ Viêm bỗng thấy buồn cười.
Công chúa nhỏ biết chắc hắn sẽ "mềm lòng", lần nào cũng không nỡ thật sự hung dữ với nàng, được chiều nên càng ngày càng kiêu, ngay cả việc nguy hiểm như đi về phía Bắc cũng dám làm. Tuy nói bên ngoài lều đều là người của hắn, sẽ không liều lĩnh mà xông vào, nhưng Kỳ Viêm cũng không thể thực sự làm ra hành vi quá đáng ở chỗ này, chỉ là áp dụng một vài hình phạt nho nhỏ mà thôi...
Mặc dù như vậy, hắn vẫn khó tự chủ được vượt quá giới hạn làm nàng sợ hãi.
Kỳ Viêm gập một chân lại, ngẩng đầu thở ra một hơi dài nhẹ nhõm. Hiện tại ngọn lửa này tiến thoái lưỡng nan bùng lên trong bụng hắn, xả ra không được áp xuống cũng không xong, đến cùng cũng không biết là đang trừng phạt ai.
Kỷ Sơ Đào quay lưng lại với hắn, tự thắt lại nút áo đã bị mở ra.
Kỳ Viêm thấy nàng loay hoay hồi lâu, trái tim mềm nhũn, hắn bèn tiến lại gần nàng nói: "Để ta làm."
"Không cần." Kỷ Sơ Đào tức giận nói, gạt tay Kỳ Viêm ra.
Nhưng cái thói quen vừa chạm vào đã yếu mềm này của nàng chẳng hề thay đổi, càng vội thì động tác trên tay càng không linh hoạt, nút áo thắt mãi mà chưa thắt xong.
Kỳ Viêm lại im lặng vòng tay qua, Kỷ Sơ Đào lại bực bội đẩy hắn ra, Kỳ Viêm càng cố chấp sáp lại gần nàng.
Lại đẩy, nhưng đẩy không được.
"Ta thắt lại giúp nàng, đừng đụng lung tung." Giọng khàn khàn than thở của nam nhân truyền đến.
Kỷ Sơ Đào không còn cách nào khác, buông tay bỏ cuộc, Kỳ Viêm hơi ngồi xổm xuống, cầm lấy đai lưng nhăn nhúm, nhanh nhẹn thắt nút xong, lại thuận thế vuốt phẳng những nếp nhăn trên tay áo nàng. Nom dáng vẻ cúi người cụp mi của hắn càng anh tuấn và thành kính, lại mang vài phần lười biếng bất kham.
Khi chỉnh lại cổ áo cho nàng, động tác của Kỳ Viêm chậm hơn một chút, ánh mắt dừng lại ở vết đỏ trên cổ nàng rất lâu.
Kỷ Sơ Đào nghe thấy tiếng hô hấp của hắn trở nên nặng nề hơn, nhưng hắn không làm gì cả, chỉ thu hồi tay về, trầm lặng đứng thẳng người nói: "Xong rồi."
Cho dù hắn đã cực lực che giấu, nhưng Kỷ Sơ Đào vẫn nhìn ra khi hắn ngồi xổm có gì đó là lạ, nàng không khỏi đưa mắt nhìn sang chỗ khác.
Lần trước bị dính nước lạnh ở phủ Công chúa, nàng đã biết nam nhân và nữ nhân có rất nhiều khác biệt.
Trời lạnh như thế, hà hơi ra cũng biến thành băng, nhưng Kỳ Viêm lại cởi áo choàng và bao cổ tay, đi đến trước bệ rửa dùng nước lạnh rửa mặt.
Khi hắn cúi đầu, cơ bắp dưới lớp vải mỏng manh lộ ra mạnh mẽ như sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào, đường nét rất rõ ràng, đẹp mắt.
Nhớ đến chính sự, Kỷ Sơ Đào cũng không màng đến tức giận nữa, nàng hỏi: "Vết thương của chàng thế nào rồi?"
Động tác lau mặt của của Kỳ Viêm hơi khựng lại rất khó nhận ra, điềm nhiên như không việc gì quay người lại nói: "Vết thương nhỏ, đã khỏi từ lâu rồi."
"Bị thương ở đâu?" Kỷ Sơ Đào hỏi: "Chàng cởi y phục ra, để bổn cung nhìn xem."
Kỳ Viêm mang theo hơi ẩm lạnh băng đi đến, tóc mai còn nhỏ nước, hắn ngồi xuống giường rồi nhướng mày nói: "Cởi y phục thì dễ, mặc vào mới khó, giờ điện hạ lại không sợ ta bắt nạt nữa?"
Hắn càng pha trò để dời đề tài, Kỷ Sơ Đào càng lo lắng, nàng nghiêm túc nói: "Bổn cung không nói giỡn với chàng."
Kỳ Viêm ngồi im bất động.
Kỷ Sơ Đào dứt khoát nghiêng người tới, bắt tay cởi vạt áo của hắn.
Kỳ Viêm hơi trốn tránh, nắm chặt lấy cổ áo nói: "Điện hạ..."
"Không cho phép động đậy!" Kỷ Sơ Đào cau mày, cố gắng làm ra vẻ hung dữ.
Kỳ Viêm sửng sốt, nhưng sau đó lại bật cười nói: "Giống hệt chú thỏ nhỏ, chẳng hề hung dữ chút nào."
Tuy nói như thế, nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn thả tay ra.
Y phục của nam nhân mỏng manh, Kỷ Sơ Đào nhanh chóng cởi xong, lộ ra vài vết thương cũ có nông có sâu trên lồng ngực và bờ vai rắn chắc.
Trên ngực có một vết sẹo do mũi tên gây ra, vừa mới bong vảy, lộ ra màu hồng nhạt của da non mới liền sẹo, ngay bên cạnh nốt ruồi chu sa nhỏ, cách trái tim chỉ vài phân.
Kỷ Sơ Đào khó mà tưởng tượng, nếu mũi tên này lệch đi một chút thì sẽ dẫn đến hậu quả thế nào.
Đôi mắt nàng đỏ hồng, nhẹ giọng hỏi: "Sao lại thế?"
"Giả vờ thất bại, để dụ quân chủ lực của Ô Cốt Đạt vào mai phục." Kỳ Viêm tỏ vẻ không để tâm, hắn đưa tay chạm vào khóe mắt Kỷ Sơ Đào, nói: "Nhìn dữ tợn vậy thôi, thực ra không đau. Nếu đã giả vờ thất bại, không bị thương một chút thì sao lừa được lão già hồ ly Ô Cốt Đạt kia chứ?"
Kỷ Sơ Đào không hề thích giọng điệu như dỗ trẻ nhỏ này của hắn, nói: "Đều là máu thịt của thân thể, nào có chuyện không đau?"
"Thật sự không đau." Kỳ Viêm vươn cánh tay trần ôm lấy nàng: "Còn không bằng một phần vạn sự đau lòng khi bị điện hạ xa lánh."
Trái tim Kỷ Sơ Đào rung động, chua xót nói: "Đã nói bao nhiêu lần rồi, là do bổn cung buồn rầu với cảnh trong mơ, có nỗi khổ khó nói, không phải cố ý xa cách chàng."
Kỳ Viêm "ừm" một tiếng, cố chấp nói: "Nên là không thể có lần thứ hai đâu đấy."
Sao còn có lần thứ hai được nữa chứ?
Kỷ Sơ Đào gật đầu, kiên định nói: "Không đâu."
Hai người trán kề trán, hơi thở đan xen, dùng cách thức quen thuộc để thể hiện sự thân mật.
Tay Kỳ Viêm di chuyển lên trên, bộ ngực đầy đặn và săn chắc lên xuống theo từng nhịp thở, hắn hơi nghiêng đầu để điều chỉnh tư thế.
Vào đúng lúc này, giọng nói vang dội của Tống Nguyên Bạch từ xa tiến lại gần: "Kỳ Viêm, những sứ giả và thị vệ bị bao vây được giải cứu về rồi, đã bố trí bọn họ ở trong biệt viện của phủ đệ Châu Mục. Còn bắt được hai thích khách còn sống..."
"Phó Tướng quân, khoan đã!" Thân vệ vội vàng muốn ngăn hắn ta lại, cuối cùng vẫn chậm hơn một bước.
Tống Nguyên Bạch đã tự vén màn trướng lên đi vào, cười nói: "Bên ngoài doanh trại có một thiếu niên ăn mặc hoa lệ quý giá không ngừng nôn mửa, không biết là đứa ngốc nhà ai..."
Liếc mắt nhìn Kỳ Viêm "y sam bất chính" với khuôn mặt âm trầm, lại ngó ngó Đế Cơ ngồi trong góc giả bộ bình tĩnh, Tống Nguyên Bạch mỉm cười rụt lại cái chân đã bước vào "địa ngục", thả màn trướng xuống không động tác thừa, quay người muốn bỏ chạy.
"Đến đúng lúc lắm." Kỳ Viêm vừa mặc áo, vừa đưa tay đè lại bả vai của Tống Nguyên Bạch, gân xanh nổi trên mu bàn tay: "Chuẩn bị xe ngựa, đưa điện hạ về Châu phủ nghỉ ngơi."
Tống Nguyên Bạch nhẫn nhịn cảm giác đau nhói khi bả vai bị bóp nát, cắn răng chịu đựng nói: "Không vấn đề, không vấn đề!"
"Bổn cung không thể ở trong doanh trại sao?" Kỷ Sơ Đào có hơi mất mát, chỗ ở của Châu phủ cách doanh trại rất xa.
Kỳ Viêm đã khoác lại áo choàng, hạ giọng nói khẽ: "Trong doanh trại cực khổ, cũng không an toàn."
Kỷ Sơ Đào khẽ ừ một tiếng, hỏi: "Vậy chàng thì sao?"
Kỳ Viêm quay người nhìn nàng, cố ý nói: "Chủ tướng không được tự ý rời quân doanh, hôm nay đã là ngoại lệ rồi. Điện hạ yên tâm, ngày đàm hòa, ta sẽ đến chống lưng cho điện hạ."
Kỷ Sơ Đào mỉm cười: "Được."
Tống Nguyên Bạch hành động nhanh chóng, rất nhanh đã chuẩn bị xong ngựa và xe, kiểm kê số người, sau đó xin chỉ thị của Kỷ Sơ Đào: "Điện hạ, người xem, đã đủ người chưa?"
Mạnh Tôn nhìn quanh một lượt, nói: "Quận Vương An Khê vẫn chưa đến, có lẽ là do thân thể không khoẻ."
"Quận Vương An Khê?" Tống Nguyên Bạch nghi ngờ, có vẻ hắn ta vẫn chưa biết chuyện người được chọn đi hòa thân.
"Chính là đứa ngốc 'nôn mửa không ngừng' mà lúc nãy ngươi nhắc đến." Kỷ Sơ Đào giải thích cho hắn ta.
Trong nháy mắt, vẻ mặt của Tống Nguyên Bạch vô cùng đặc sắc.
...
Khi đến biệt viện Châu phủ, cũng đã gần đến hoàng hôn rồi.
Khi Kỷ Sơ Đào và Kỷ Thâm lần lượt xuống xe, quan viên Châu phủ xếp thành hàng quỳ xuống nghênh đón.
Từng mắng Quận Vương là "đứa ngốc", chắc Tống Nguyên Bạch tự thấy đuối lý, cho nên thái độ của hắn ta trở nên cực kỳ nhiệt tình và tôn kính, làm cho Kỷ Thâm có chút chẳng hiểu ra sao.
Thuộc hạ đưa Mạnh Tôn và Kỷ Thâm đến viện tử bên cạnh, còn Tống Nguyên Bạch thì đích thân đưa Kỷ Sơ Đào vào phòng chính trong nội viện.
Thấy hắn ta chạy đôn đáo ngược xuôi vất vả, Kỷ Sơ Đào cười nói: "Được rồi, chỉ cần đưa đến ngoài cửa phủ thôi, Tiểu Tống Tướng quân có thể quay về báo cáo kết quả nhiệm vụ rồi."
"Vậy không được, Kỳ Viêm đã dặn thần nhất định phải tận mắt nhìn thấy điện hạ vào phòng, đích thân giao điện hạ cho cung nữ và thị vệ, mới có thể quay về báo cáo kết quả nhiệm vụ."
Tống Nguyên Bạch giống như được mở huyệt nói chuyện, liến thoắng không nghỉ: "Mỗi lần gặp chuyện liên quan đến điện hạ, tính tình Kỳ Viêm sẽ giống như mấy bà cô vậy. Nhớ đến mấy tháng trước, tâm trạng hắn không vui nên uống rượu say, sau đó hắn trèo lên cây hồng ở trước Huyền Chân quán rồi hái hết quả trên cây xuống..."
Kỷ Sơ Đào sửng sốt, hỏi: "Chuyện xảy ra lúc nào?"
"Lần đó à, chính là lần điện hạ xa lánh cãi nhau với hắn ấy." Tống Nguyên Bạch liếc nhìn phản ứng của Kỷ Sơ Đào, cười nói: "Khi ta tìm thấy hắn thì hắn đã say bí tỉ ngồi giữa một đống hồng nát, sau đó còn bị đạo sĩ mũi trâu* mắng cho một trận… Người nói xem có buồn cười không?"
*Đạo sĩ mũi trâu: Đạo sĩ thời cổ đại Trung Quốc thường búi tóc có hình mũi trâu nên được gọi là đạo sĩ mũi trâu.
Kỷ Sơ Đào cười không nổi.
Nàng nhớ lại đêm đó, khi nàng uống rượu với Mạnh Tôn, Kỳ Viêm đã nói với nàng rằng: "Quả hồng trước Huyền Chân quán đã chín rồi."
Lúc đó trong lòng nàng toàn là điềm báo ác mộng, nên từ chối rất dứt khoát.
Nàng không biết Kỳ Viêm lại uống rượu say rồi canh giữ một đống hồng nát cả đêm.
Kỷ Sơ Đào như đang ngụp lặn sâu trong nước, thở dồn dập, tựa vào lồng ngực cứng rắn của Kỳ Viêm nói: "Đừng làm loạn nữa, bổn cung đến đây thật sự có chính sự..."
Kỳ Viêm nhìn chằm chằm đôi môi hé ra rồi khép lại của nàng, khàn giọng hỏi: "Chính sự của điện hạ chính là tự đặt mình vào nguy hiểm?"
Kỷ Sơ Đào nói: "Thích khách của Bắc Yến cải trang thành tội phạm, mục đích của bọn họ chỉ là muốn ám sát Lý Liệt. Cho dù là Nhiếp Chính Vương Bắc Yến hay là phe phái của Lý Liệt thì đều không còn sức để khơi mào chiến tranh với Đại Ân, nếu giết chết sứ giả của Đại Ân thì Đại Ân nhất định sẽ dốc hết toàn lực để tiêu diệt toàn bộ tộc Bắc Yến, bọn họ sẽ không ngốc đến mức tự cắt đứt đường sống của mình."
Hai nước giao chiến sẽ không bao giờ giết sứ giả, càng đừng nói đến đang trong thời gian nghị hòa?
Cùng lắm thì bắt một con tin có giá trị… Ví dụ như Kỷ Thâm để đổi lấy Lý Liệt.
Kỳ Viêm nghe nàng phân tích, chỉ hừ một tiếng, lạnh băng nói: "Nhiều ngày chưa gặp, điện hạ thật biết nhìn xa trông rộng, làm người ta cực kỳ khâm phục."
Kỷ Sơ Đào đương nhiên nghe ra ngữ khí trào phúng pha chút oán giận trong lời nói của hắn.
"Dùng Lý Liệt để đổi lấy sự thuần phục lệ thuộc của Bắc Yến, đình chiến trăm năm, hắn ta không thể chết được, đây là một trong những lý do."
Trên gương mặt trắng nõn của Kỷ Sơ Đào vẫn còn mấy vết ngón tay màu xám, có lẽ bị dính khi chạy trong cát vàng lúc loạn lạc, trông như mặt mèo hoa, chỉ duy có đôi mắt tròn xoe vẫn dịu dàng trong sáng như trước, nàng khẽ nói: "Lý do thứ hai, bổn cung muốn đến thăm chàng."
Lời nhẹ nhàng tựa lông hồng khẽ cọ vào lòng Kỳ Viêm, làm dịu đi cảm giác lạnh lẽo tràn ngập trong lòng hắn.
Kỳ Viêm không nói một lời, duỗi tay ra, cầm lấy chiếc khăn ướt treo trên bệ rửa mặt, ủ ở trong tay cho ấm hơn chút, sau đó dùng chiếc khăn lông mang theo hơi ấm của hắn từng chút từng chút lau sạch vết bẩn và bụi trên mặt nàng, lộ ra làn da trắng nõn mịn màng ban đầu.
Không biết có phải do vải vóc trong quân đội quá thô cứng hay không, mà chỗ gò má được nam nhân lau qua của Kỷ Sơ Đào nhanh chóng lộ ra màu hồng nhạt xinh đẹp.
Ở cự ly gần như vậy, làn da của thiếu nữ vẫn non mịn căng bóng như cũ, không nhìn ra chút tì vết nào. Đó là sự mềm mại được nuôi dưỡng cưng chiều từ cuộc sống xa hoa mà ra, rõ ràng là đóa hoa cao quý mỏng manh không chịu nổi gió thổi, nhưng lại có sự bền bỉ không thua kém gì cây đại thụ, có thể chịu được mưa gió, có thể chịu được cái nắng thiêu đốt, tuy mềm yếu nhưng không hèn nhát.
Kỷ Sơ Đào cũng ngơ ngác nhìn Kỳ Viêm, gần như chìm đắm trong đôi mắt sâu thẳm của hắn.
Xúc cảm hơi lạnh khi lau chùi trên mặt chậm lại, ánh mắt Kỳ Viêm dần dần biến chất. Một khắc sau, bóng râm đổ xuống, nụ hôn nóng bỏng hạ xuống lông mi rồi đến chóp mũi, cuối cùng là đôi môi nàng.
Vừa nóng ấm vừa có chút ngứa, Kỷ Sơ Đào vẫn còn chút sợ hãi với nụ hôn hung hãn của hắn khi mới vào cửa, nhưng lại giống như si mê, khát khao hơi thở của hắn.
Phần lớn thời gian, nụ hôn của Kỳ Viêm vẫn quá đỗi mê hoặc. Kỷ Sơ Đào không thể diễn tả được loại cảm giác đó, gương mặt nàng nóng bừng, hô hấp không thông thuận, mỗi lần đón ý nói hùa với hắn nàng đều có cảm giác như mình chết mất, nhưng trên hết cả, là loại cảm giác thoải mái không thể nói ra lời, trái tim được lấp đầy đến tận cùng, nặng nề đập vào lồng ngực.
Gần như mỗi lần đều như vậy, trông Kỳ Viêm có vẻ hung dữ nhưng trên thực tế lại rất dễ dỗ.
"Không phải nói muốn tính sổ sao, thế này là trừng phạt gì chứ?" Kỷ Sơ Đào nhỏ giọng cười nói, không hề sợ hắn.
Nhưng ngay sau đó, nàng nhận ra mình lỡ lời.
Bởi vì ánh mắt của Kỳ Viêm rõ ràng trở lên u ám. Hắn nheo đôi mắt đen nguy hiểm lại, dùng một tay vừa nhẹ nhàng vừa dễ dàng vây bắt "con mồi" của mình, trầm giọng nói: "Ta luôn hận không thể hạ quyết tâm bắt nạt điện hạ, nhưng không có nghĩa ta là một người tốt mặc cho người khác gây khó dễ."
Kỷ Sơ Đào đang định nói "ta không có ý đó" thì lại cảm giác được cả người nhẹ bẫng, nàng dễ dàng bị Kỳ Viêm bế ngang lên.
Thân thể nam nhân cường tráng, nóng như sắt, nằm trong vòng tay hắn cực kỳ không thoải mái, vòng bao cổ tay bằng sắt đen cộm vào lưng phát đau. Vì đang lơ lửng lắc lư trên không trung mà trái tim Kỷ Sơ Đào đập dồn dập, nàng đá đá chân nói: "Kỳ Viêm, thế này khó chịu lắm, mau thả bổn cung xuống!"
"Điện hạ đừng động, nàng ngã xuống thì ta mặc kệ đó." Kỳ Viêm nói xong, sau đó đặt nàng xuống chiếc giường bạt duy nhất trong lều.
Trong doanh trại quân đội gian khổ, chiếc giường này cũng cứng, phủ bên trên là một chiếc chăn mỏng đã hơi cũ, nhưng được sắp xếp rất gọn gàng và ngăn nắp.
Kỷ Sơ Đào thấy mình như con cá nằm trên thớt, mặc người làm thịt.
Trong lều cũng không cách âm, thi thoảng vẫn có thể nghe tiếng bước chân của tướng sĩ đi ngang qua bên ngoài, "con cá" Kỷ Sơ Đào này cũng coi như biết sợ hãi, nàng giãy dụa muốn nhảy lên bỏ chạy.
Kỳ Viêm ấn nàng lại trên giường, sau đó vén áo choàng lên, nghiêng người về phía trước, nửa quỳ giữa hai đầu gối đang bị ép cong lên của nàng.
Kỷ Sơ Đào nhìn tư thế nguy hiểm này, lại nghe tiếng kèn hiệu lệnh và tiếng bước chân của tướng sĩ đang thao luyện bên ngoài, chỉ sợ có người vén màn trướng đi vào, nàng khẩn trương nói: "Kỳ Viêm, vừa rồi bổn cung nói bừa thôi, chàng đừng coi là thật."
Mặt nàng nóng bừng như bị thiêu đốt, ánh mắt không ngừng liếc nhìn tấm màn trướng bay phất phới mỗi lần có gió thổi qua.
Nhưng lần này, Kỳ Viêm không mềm lòng, hắn chỉ chống tay bên người nàng, hạ thấp người nói: "Muộn rồi."
Hắn giống như dã thú xổng chuồng, Kỷ Sơ Đào có thể nhìn thấy rõ xiềng xích kiềm chế trong mắt hắn đang dần bị phá vỡ và sụp đổ từng chút một.
Khi hắn đè lên người nàng và hôn xuống, Kỷ Sơ Đào hơi hừ nhẹ một tiếng, vội vàng: "Kỳ Viêm, không thể!"
"Suỵt." Kỳ Viêm dùng đầu ngón tay chặn lại môi nàng, cắn nhẹ rồi chậm rãi mút mát giống như trừng phạt, giọng trầm khàn nói: "Trong doanh trại có rất nhiều người, tốt nhất là điện hạ nên im lặng."
Kỷ Sơ Đào lập tức cắn chặt môi dưới, đôi mắt hạnh ngấn nước trừng hắn, vừa xấu hổ vừa lúng túng.
"Ngoan." Kỳ Viêm vuốt mái tóc hơi rối của nàng, đầu ngón tay di chuyển từ gò má thiếu nữ đến dưới cằm.
Lặn lội đường xa lâu như thế, nàng vẫn thơm tho mềm mại như vậy, y như đóa hoa sắp nở vương sương sớm, lung linh và diễm lệ.
Chim ưng ngược gió bay quanh chân trời, gió bắc lạnh căm, trong lều bỗng vang lên một tiếng "bộp".
Kỷ Sơ Đào nghiêng nửa người, vải lụa tán loạn, nàng thở hổn hển nhìn chằm chằm cổ tay đang bị giữ chặt của mình.
Mặc dù thân thủ của Kỳ Viêm nhanh nhẹn, nhưng trong lúc trầm mê thì phản ứng vẫn có chút chậm chạp, hắn chỉ có thể bắt được bàn tay nhỏ bé đang vùng vẫy loạn xạ của Kỷ Sơ Đào, móng tay nàng sượt qua cằm hắn, để lại một vệt đỏ nhàn nhạt không rõ ràng.
Lực trên cổ tay đã kéo thần trí Kỷ Sơ Đào tỉnh táo lại. Nàng nhìn vết đỏ dưới cằm Kỳ Viêm, có chút hối hận, cũng rất khó chịu, cách thức Kỳ Viêm "trừng phạt" người khác thực sự quá bắt nạt người.
"Kỳ Viêm, chàng.. Chàng quá đáng!" Vẫn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của thuộc hạ bên ngoài lều, sao hắn dám ở trong này...
Tay của hắn, môi của hắn đều không thành thật như nhau!
Kỳ Viêm không để ý đến hành động vừa rồi của nàng, hắn coi như không đau không ngứa, còn thuận thế đưa ngón tay đang cuộn tròn của nàng lên môi hôn một cái, cười khẽ một tiếng: "Móng vuốt nhỏ linh hoạt đấy."
Da mặt người này quá dày, móng vuốt cũng không thể làm đau hắn!
Kỷ Sơ Đào hết cách, nàng dùng sức đẩy thân thể nặng trịch của hắn ra, ngồi dậy, im lặng khép lại vạt áo của mình.
Nhìn bóng dáng hận không thể ngồi xa hắn ra một chút của Kỷ Sơ Đào, Kỳ Viêm bỗng thấy buồn cười.
Công chúa nhỏ biết chắc hắn sẽ "mềm lòng", lần nào cũng không nỡ thật sự hung dữ với nàng, được chiều nên càng ngày càng kiêu, ngay cả việc nguy hiểm như đi về phía Bắc cũng dám làm. Tuy nói bên ngoài lều đều là người của hắn, sẽ không liều lĩnh mà xông vào, nhưng Kỳ Viêm cũng không thể thực sự làm ra hành vi quá đáng ở chỗ này, chỉ là áp dụng một vài hình phạt nho nhỏ mà thôi...
Mặc dù như vậy, hắn vẫn khó tự chủ được vượt quá giới hạn làm nàng sợ hãi.
Kỳ Viêm gập một chân lại, ngẩng đầu thở ra một hơi dài nhẹ nhõm. Hiện tại ngọn lửa này tiến thoái lưỡng nan bùng lên trong bụng hắn, xả ra không được áp xuống cũng không xong, đến cùng cũng không biết là đang trừng phạt ai.
Kỷ Sơ Đào quay lưng lại với hắn, tự thắt lại nút áo đã bị mở ra.
Kỳ Viêm thấy nàng loay hoay hồi lâu, trái tim mềm nhũn, hắn bèn tiến lại gần nàng nói: "Để ta làm."
"Không cần." Kỷ Sơ Đào tức giận nói, gạt tay Kỳ Viêm ra.
Nhưng cái thói quen vừa chạm vào đã yếu mềm này của nàng chẳng hề thay đổi, càng vội thì động tác trên tay càng không linh hoạt, nút áo thắt mãi mà chưa thắt xong.
Kỳ Viêm lại im lặng vòng tay qua, Kỷ Sơ Đào lại bực bội đẩy hắn ra, Kỳ Viêm càng cố chấp sáp lại gần nàng.
Lại đẩy, nhưng đẩy không được.
"Ta thắt lại giúp nàng, đừng đụng lung tung." Giọng khàn khàn than thở của nam nhân truyền đến.
Kỷ Sơ Đào không còn cách nào khác, buông tay bỏ cuộc, Kỳ Viêm hơi ngồi xổm xuống, cầm lấy đai lưng nhăn nhúm, nhanh nhẹn thắt nút xong, lại thuận thế vuốt phẳng những nếp nhăn trên tay áo nàng. Nom dáng vẻ cúi người cụp mi của hắn càng anh tuấn và thành kính, lại mang vài phần lười biếng bất kham.
Khi chỉnh lại cổ áo cho nàng, động tác của Kỳ Viêm chậm hơn một chút, ánh mắt dừng lại ở vết đỏ trên cổ nàng rất lâu.
Kỷ Sơ Đào nghe thấy tiếng hô hấp của hắn trở nên nặng nề hơn, nhưng hắn không làm gì cả, chỉ thu hồi tay về, trầm lặng đứng thẳng người nói: "Xong rồi."
Cho dù hắn đã cực lực che giấu, nhưng Kỷ Sơ Đào vẫn nhìn ra khi hắn ngồi xổm có gì đó là lạ, nàng không khỏi đưa mắt nhìn sang chỗ khác.
Lần trước bị dính nước lạnh ở phủ Công chúa, nàng đã biết nam nhân và nữ nhân có rất nhiều khác biệt.
Trời lạnh như thế, hà hơi ra cũng biến thành băng, nhưng Kỳ Viêm lại cởi áo choàng và bao cổ tay, đi đến trước bệ rửa dùng nước lạnh rửa mặt.
Khi hắn cúi đầu, cơ bắp dưới lớp vải mỏng manh lộ ra mạnh mẽ như sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào, đường nét rất rõ ràng, đẹp mắt.
Nhớ đến chính sự, Kỷ Sơ Đào cũng không màng đến tức giận nữa, nàng hỏi: "Vết thương của chàng thế nào rồi?"
Động tác lau mặt của của Kỳ Viêm hơi khựng lại rất khó nhận ra, điềm nhiên như không việc gì quay người lại nói: "Vết thương nhỏ, đã khỏi từ lâu rồi."
"Bị thương ở đâu?" Kỷ Sơ Đào hỏi: "Chàng cởi y phục ra, để bổn cung nhìn xem."
Kỳ Viêm mang theo hơi ẩm lạnh băng đi đến, tóc mai còn nhỏ nước, hắn ngồi xuống giường rồi nhướng mày nói: "Cởi y phục thì dễ, mặc vào mới khó, giờ điện hạ lại không sợ ta bắt nạt nữa?"
Hắn càng pha trò để dời đề tài, Kỷ Sơ Đào càng lo lắng, nàng nghiêm túc nói: "Bổn cung không nói giỡn với chàng."
Kỳ Viêm ngồi im bất động.
Kỷ Sơ Đào dứt khoát nghiêng người tới, bắt tay cởi vạt áo của hắn.
Kỳ Viêm hơi trốn tránh, nắm chặt lấy cổ áo nói: "Điện hạ..."
"Không cho phép động đậy!" Kỷ Sơ Đào cau mày, cố gắng làm ra vẻ hung dữ.
Kỳ Viêm sửng sốt, nhưng sau đó lại bật cười nói: "Giống hệt chú thỏ nhỏ, chẳng hề hung dữ chút nào."
Tuy nói như thế, nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn thả tay ra.
Y phục của nam nhân mỏng manh, Kỷ Sơ Đào nhanh chóng cởi xong, lộ ra vài vết thương cũ có nông có sâu trên lồng ngực và bờ vai rắn chắc.
Trên ngực có một vết sẹo do mũi tên gây ra, vừa mới bong vảy, lộ ra màu hồng nhạt của da non mới liền sẹo, ngay bên cạnh nốt ruồi chu sa nhỏ, cách trái tim chỉ vài phân.
Kỷ Sơ Đào khó mà tưởng tượng, nếu mũi tên này lệch đi một chút thì sẽ dẫn đến hậu quả thế nào.
Đôi mắt nàng đỏ hồng, nhẹ giọng hỏi: "Sao lại thế?"
"Giả vờ thất bại, để dụ quân chủ lực của Ô Cốt Đạt vào mai phục." Kỳ Viêm tỏ vẻ không để tâm, hắn đưa tay chạm vào khóe mắt Kỷ Sơ Đào, nói: "Nhìn dữ tợn vậy thôi, thực ra không đau. Nếu đã giả vờ thất bại, không bị thương một chút thì sao lừa được lão già hồ ly Ô Cốt Đạt kia chứ?"
Kỷ Sơ Đào không hề thích giọng điệu như dỗ trẻ nhỏ này của hắn, nói: "Đều là máu thịt của thân thể, nào có chuyện không đau?"
"Thật sự không đau." Kỳ Viêm vươn cánh tay trần ôm lấy nàng: "Còn không bằng một phần vạn sự đau lòng khi bị điện hạ xa lánh."
Trái tim Kỷ Sơ Đào rung động, chua xót nói: "Đã nói bao nhiêu lần rồi, là do bổn cung buồn rầu với cảnh trong mơ, có nỗi khổ khó nói, không phải cố ý xa cách chàng."
Kỳ Viêm "ừm" một tiếng, cố chấp nói: "Nên là không thể có lần thứ hai đâu đấy."
Sao còn có lần thứ hai được nữa chứ?
Kỷ Sơ Đào gật đầu, kiên định nói: "Không đâu."
Hai người trán kề trán, hơi thở đan xen, dùng cách thức quen thuộc để thể hiện sự thân mật.
Tay Kỳ Viêm di chuyển lên trên, bộ ngực đầy đặn và săn chắc lên xuống theo từng nhịp thở, hắn hơi nghiêng đầu để điều chỉnh tư thế.
Vào đúng lúc này, giọng nói vang dội của Tống Nguyên Bạch từ xa tiến lại gần: "Kỳ Viêm, những sứ giả và thị vệ bị bao vây được giải cứu về rồi, đã bố trí bọn họ ở trong biệt viện của phủ đệ Châu Mục. Còn bắt được hai thích khách còn sống..."
"Phó Tướng quân, khoan đã!" Thân vệ vội vàng muốn ngăn hắn ta lại, cuối cùng vẫn chậm hơn một bước.
Tống Nguyên Bạch đã tự vén màn trướng lên đi vào, cười nói: "Bên ngoài doanh trại có một thiếu niên ăn mặc hoa lệ quý giá không ngừng nôn mửa, không biết là đứa ngốc nhà ai..."
Liếc mắt nhìn Kỳ Viêm "y sam bất chính" với khuôn mặt âm trầm, lại ngó ngó Đế Cơ ngồi trong góc giả bộ bình tĩnh, Tống Nguyên Bạch mỉm cười rụt lại cái chân đã bước vào "địa ngục", thả màn trướng xuống không động tác thừa, quay người muốn bỏ chạy.
"Đến đúng lúc lắm." Kỳ Viêm vừa mặc áo, vừa đưa tay đè lại bả vai của Tống Nguyên Bạch, gân xanh nổi trên mu bàn tay: "Chuẩn bị xe ngựa, đưa điện hạ về Châu phủ nghỉ ngơi."
Tống Nguyên Bạch nhẫn nhịn cảm giác đau nhói khi bả vai bị bóp nát, cắn răng chịu đựng nói: "Không vấn đề, không vấn đề!"
"Bổn cung không thể ở trong doanh trại sao?" Kỷ Sơ Đào có hơi mất mát, chỗ ở của Châu phủ cách doanh trại rất xa.
Kỳ Viêm đã khoác lại áo choàng, hạ giọng nói khẽ: "Trong doanh trại cực khổ, cũng không an toàn."
Kỷ Sơ Đào khẽ ừ một tiếng, hỏi: "Vậy chàng thì sao?"
Kỳ Viêm quay người nhìn nàng, cố ý nói: "Chủ tướng không được tự ý rời quân doanh, hôm nay đã là ngoại lệ rồi. Điện hạ yên tâm, ngày đàm hòa, ta sẽ đến chống lưng cho điện hạ."
Kỷ Sơ Đào mỉm cười: "Được."
Tống Nguyên Bạch hành động nhanh chóng, rất nhanh đã chuẩn bị xong ngựa và xe, kiểm kê số người, sau đó xin chỉ thị của Kỷ Sơ Đào: "Điện hạ, người xem, đã đủ người chưa?"
Mạnh Tôn nhìn quanh một lượt, nói: "Quận Vương An Khê vẫn chưa đến, có lẽ là do thân thể không khoẻ."
"Quận Vương An Khê?" Tống Nguyên Bạch nghi ngờ, có vẻ hắn ta vẫn chưa biết chuyện người được chọn đi hòa thân.
"Chính là đứa ngốc 'nôn mửa không ngừng' mà lúc nãy ngươi nhắc đến." Kỷ Sơ Đào giải thích cho hắn ta.
Trong nháy mắt, vẻ mặt của Tống Nguyên Bạch vô cùng đặc sắc.
...
Khi đến biệt viện Châu phủ, cũng đã gần đến hoàng hôn rồi.
Khi Kỷ Sơ Đào và Kỷ Thâm lần lượt xuống xe, quan viên Châu phủ xếp thành hàng quỳ xuống nghênh đón.
Từng mắng Quận Vương là "đứa ngốc", chắc Tống Nguyên Bạch tự thấy đuối lý, cho nên thái độ của hắn ta trở nên cực kỳ nhiệt tình và tôn kính, làm cho Kỷ Thâm có chút chẳng hiểu ra sao.
Thuộc hạ đưa Mạnh Tôn và Kỷ Thâm đến viện tử bên cạnh, còn Tống Nguyên Bạch thì đích thân đưa Kỷ Sơ Đào vào phòng chính trong nội viện.
Thấy hắn ta chạy đôn đáo ngược xuôi vất vả, Kỷ Sơ Đào cười nói: "Được rồi, chỉ cần đưa đến ngoài cửa phủ thôi, Tiểu Tống Tướng quân có thể quay về báo cáo kết quả nhiệm vụ rồi."
"Vậy không được, Kỳ Viêm đã dặn thần nhất định phải tận mắt nhìn thấy điện hạ vào phòng, đích thân giao điện hạ cho cung nữ và thị vệ, mới có thể quay về báo cáo kết quả nhiệm vụ."
Tống Nguyên Bạch giống như được mở huyệt nói chuyện, liến thoắng không nghỉ: "Mỗi lần gặp chuyện liên quan đến điện hạ, tính tình Kỳ Viêm sẽ giống như mấy bà cô vậy. Nhớ đến mấy tháng trước, tâm trạng hắn không vui nên uống rượu say, sau đó hắn trèo lên cây hồng ở trước Huyền Chân quán rồi hái hết quả trên cây xuống..."
Kỷ Sơ Đào sửng sốt, hỏi: "Chuyện xảy ra lúc nào?"
"Lần đó à, chính là lần điện hạ xa lánh cãi nhau với hắn ấy." Tống Nguyên Bạch liếc nhìn phản ứng của Kỷ Sơ Đào, cười nói: "Khi ta tìm thấy hắn thì hắn đã say bí tỉ ngồi giữa một đống hồng nát, sau đó còn bị đạo sĩ mũi trâu* mắng cho một trận… Người nói xem có buồn cười không?"
*Đạo sĩ mũi trâu: Đạo sĩ thời cổ đại Trung Quốc thường búi tóc có hình mũi trâu nên được gọi là đạo sĩ mũi trâu.
Kỷ Sơ Đào cười không nổi.
Nàng nhớ lại đêm đó, khi nàng uống rượu với Mạnh Tôn, Kỳ Viêm đã nói với nàng rằng: "Quả hồng trước Huyền Chân quán đã chín rồi."
Lúc đó trong lòng nàng toàn là điềm báo ác mộng, nên từ chối rất dứt khoát.
Nàng không biết Kỳ Viêm lại uống rượu say rồi canh giữ một đống hồng nát cả đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.