Chương 16: Anh Muốn Cưỡng Bức Cô
Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu
04/06/2021
Đoàn phim có hai khách sạn dành cho nhân viên công tác, đều là dưới danh nghĩa tập đoàn Thu Viễn, một cái năm sao và một cái bốn sao. Khách sạn bốn sao kia lại gần nhất với phim trường nên có rất nhiều người muốn ở đó, ngay cả Tả Ninh cũng muốn đi, nhưng Thu Dật Bạch lại không đồng ý.
Mà từ khách sạn năm sao đến phim trường cũng phải mất hai mươi phút mới đến. Thu Dật Bạch không mang theo tài xế mà tự mình lái xe. Tuy rằng chiếc xe này cũng thuộc dạng xa hoa sang trọng nhưng so với chiếc siêu xe của anh vẫn còn kém xa.
Nhìn biểu cảm nghiêm túc khi lái xe của Thu Dật Bạch, lại nhìn Cao Hạ ngồi bên cạnh anh, Tả Ninh nói: "Thực ra các anh cũng không cần vì tôi mà nói chuyện, cho dù những người đó nói gì, tôi căn bản không thèm để ý, tin tức tối qua tôi đăng trên Weibo chỉ là trấn an tinh thần."
"Fans của tôi tùy tiện công kích người khác, tôi cũng có trách nhiệm." Trên mặt Cao Hạ không có biểu cảm gì, giọng nói cũng bình tĩnh, "Yên tâm đi, tôi đã xử lý xong về sau sẽ không còn chuyện như vậy xảy ra."
Thu Dật Bạch vẫn một mực nhẹ nhàng tốt bụng tươi cười nói: "Tôi cũng không phải vì cô mà nói chuyện, chỉ là tôi cảm thấy bất bình, dựa vào cái gì mà tin tức giữa tôi và cô một giây liền như đá chìm đáy biển? Tất cả đều là cô cùng Cao Hạ, còn có Du Hạo Nam, rõ ràng tôi so với bọn họ đều đẹp trai hơn."
Tả Ninh không nhịn được "Phụt" cười ra tiếng, khuôn mặt nhỏ bé vốn xinh đẹp tinh xảo, ở trong ánh nắng sớm lại càng rực rỡ hơn làm cho cả hai người đàn ông luôn nhìn trộm cô qua kính chiếu hậu ngẩn ngơ cả người.
Vừa bước vào biệt thự, Tả Ninh nhìn thấy Du Hạo Nam ngồi trên ghế sô pha, xem tình hình hẳn là đã đợi rất lâu. Thu Dật Bạch theo bản năng đứng lại gần Tả Ninh, mỉm cười đi qua: "Du tổng đến sớm như vậy là muốn tới khảo sát phim trường?"
"Tôi tới tìm cô ấy." Du Hạo Nam nhìn chằm chằm Tả Ninh, "Nghe nói tầng năm có phòng nghỉ, Tả biên kịch, chúng ta nên tiếp tục bàn về vấn đề công việc?"
Tả Ninh lãnh đạm mà nhìn anh: "Nếu là vấn đề công việc, thì hãy bàn ở đây đi."
"Nơi này quá ồn ào, không được, lên lầu đi."
Giọng nói của anh như ra lệnh, làm cho Tả Ninh không thể cự tuyệt chỉ có thể đi theo anh vào thang máy.
Thu Dật Bạch còn muốn nói gì đó nhưng lại bị phó đạo diễn gọi đi, còn lại Cao Hạ không nói gì chỉ nhìn theo bọn họ vào thang máy. Vừa vào phòng, Du Hạo Nam liền túm lấy Tả Ninh, kéo cổ áo của cô xuống.
Tả Ninh hoảng sợ, tức giận nói: "Anh làm gì vậy?"
Nhìn đến dấu hôn trên xương quai xanh của cô vẫn còn chưa mất hết, hắn không nhịn được châm chọc: "Bị muỗi cắn?"
Tả Ninh lui về sau một bước, chỉnh sửa lại cổ áo: "Du tổng tìm tôi chính là muốn hỏi việc này?"
"Ngày hôm qua phỏng vấn, không phải em nói không có bạn trai? Dấu vết kia là của ai? Kim chủ? Bạn giường? Hay là em nuôi một con chó săn?"
Tả Ninh cười lạnh một tiếng: "Việc đó liên quan gì đến anh?"
Anh khom người chậm rãi quan sát cô, ánh mắt càng thêm hung ác: "Chưa từng có ai dám cự tuyệt tôi, tối hôm qua, tôi cho em cơ hội bởi vì tôi cho rằng em đặc biệt nhưng đáng tiếc tôi đã lầm."
Ánh mắt của anh làm cho Tả Ninh cảm thấy sợ hãi, cắn chặt răng lui về phía sau hai bước, giả vờ bình tĩnh nói: "Du tổng, tất cả mọi người đều đang bận rộn đóng phim, chuyện công việc chúng ta có thể xuống dưới để nói. Anh đi lâu như vậy, phía dưới nữ chính của anh sẽ đau lòng."
"Uy hiếp tôi?" Anh cười khẽ một tiếng đứng thẳng dậy, tựa như một vị vua kiêu ngạo lạnh lùng mà nhìn xuống cô, "Tôi muốn làm cái gì, em cho rằng những người ngoài kia có thể cản được sao?"
Anh vừa dứt lời, Tả Ninh liền xoay người chạy ra bên ngoài nhưng chưa đến hai bước liền bị một cánh tay mạnh mẽ giữ chặt sau đó ném cô lên sô pha.
"Du Hạo Nam anh muốn làm gì? Khốn nạn! Mau buông tôi ra!"
"Người đàn ông khác có thể làm em, vì cái gì mà tôi không thể?" Anh gắt gao đè lên người cô, dùng sức đem quần áo của cô cởi ra.
Hôm nay Tả Ninh mặc một chiếc váy màu xanh nhạt bằng vải lanh, trước ngực có một hàng cúc áo trong suốt, vì anh lôi kéo quá mạnh nên cúc áo liền rơi đầy trên đất, lộ ra nội y màu trắng bên trong.
Da thịt tuyết trắng trước ngực của cô, so với nội y còn trắng hơn, bởi vì cô kịch liệt giãy giụa mà bộ ngực không ngừng lay động, một bên đã lộ ra một mảnh nhỏ của đầu ti, khiến cổ họng anh càng nóng lên khi nhìn thấy.
"Anh khốn nạn! Buông tôi ra!" Tả Ninh giơ chân muốn đá anh lại bị chân của anh dùng sức đè xuống mà bàn tay khác của anh luồn vào váy cô bắt đầu thăm dò.
"Du Hạo Nam!"
Giọng nói mang theo sự tức giận của Thu Dật Bạch vang lên từ phía sau lưng, trong nháy mắt anh đã nhào tới một tay kéo Du Hạo Nam ra.
Không còn bị trói buộc, Tả Ninh vội vàng ngồi dậy, kéo váy xuống che lại hai chân trắng nõn nhưng cúc áo trước ngực đều bị đứt hết nên cô chỉ có thể gắt gao lôi kéo cổ áo che lại.
Đột nhiên một chiếc áo vét mang theo hơi ấm nhẹ nhàng khoác trên người cô, Tả Ninh ngẩng đầu liền đụng phải ánh mắt của Cao Hạ.
Cao Hạ giúp cô sửa sang áo khoác một chút, lúc này mới đứng thẳng dậy nhìn Du Hạo Nam bị Thu Dật Bạch kéo lại, lạnh lùng nói: "Du tổng không phải chưa từng thiếu phụ nữ sao? Hiện giờ lại dùng sức đối với một cô gái như vậy?"
Du Hạo Nam cười khẽ, lôi kéo cà vạt, ánh mắt chuyển đến Tả Ninh: "Người đàn ông hôm qua làm em là ai? Thu Dật Bạch? Hay là Cao Hạ? Hoặc là, cả hai người bọn họ?"
Tả Ninh bình tĩnh mà nhìn thẳng vào anh: "Đêm hôm qua, tôi đã cho anh đáp án."
Du Hạo Nam cười nhún vai: "Tôi cũng đã cho em cơ hội em lại cự tuyệt, đáng tiếc, cơ hội đó em không có lần thứ hai."
Quét mắt qua Cao Hạ cùng Thu Dật Bạch, anh hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi. Bộ dáng kiêu ngạo kia thật khiến người ta run sợ.
Tả Ninh cúi đầu, hướng hai người đàn ông trước mắt nhẹ giọng: "Cảm ơn."
Thu Dật Bạch nhẹ nhàng thở ra sau đó ngồi xuống bên cạnh cô: "Không cần lo lắng, chuyện của anh ta tôi sẽ xử lý." Dừng một chút, anh lại nói: "Cô là biên kịch của đoàn phim, bảo vệ cô là trách nhiệm của tôi."
Tả Ninh gật đầu, nhìn một thân áo sơ mi trắng quần tây đen của Cao Hạ, liền đem áo khoác tây trang trả lại cho anh, "Anh mau xuống đóng phim đi, tôi sẽ bảo Tiểu Lâm giúp tôi lấy quần áo."
Cao Hạ cầm lấy áo khoác đi đến cạnh cửa thì dừng lại, ném một câu: "Có việc gì cứ gọi cho tôi, đây là số di động cá nhân của tôi, lúc nào cần cô có thể gọi."
"Cảm ơn."
Mà từ khách sạn năm sao đến phim trường cũng phải mất hai mươi phút mới đến. Thu Dật Bạch không mang theo tài xế mà tự mình lái xe. Tuy rằng chiếc xe này cũng thuộc dạng xa hoa sang trọng nhưng so với chiếc siêu xe của anh vẫn còn kém xa.
Nhìn biểu cảm nghiêm túc khi lái xe của Thu Dật Bạch, lại nhìn Cao Hạ ngồi bên cạnh anh, Tả Ninh nói: "Thực ra các anh cũng không cần vì tôi mà nói chuyện, cho dù những người đó nói gì, tôi căn bản không thèm để ý, tin tức tối qua tôi đăng trên Weibo chỉ là trấn an tinh thần."
"Fans của tôi tùy tiện công kích người khác, tôi cũng có trách nhiệm." Trên mặt Cao Hạ không có biểu cảm gì, giọng nói cũng bình tĩnh, "Yên tâm đi, tôi đã xử lý xong về sau sẽ không còn chuyện như vậy xảy ra."
Thu Dật Bạch vẫn một mực nhẹ nhàng tốt bụng tươi cười nói: "Tôi cũng không phải vì cô mà nói chuyện, chỉ là tôi cảm thấy bất bình, dựa vào cái gì mà tin tức giữa tôi và cô một giây liền như đá chìm đáy biển? Tất cả đều là cô cùng Cao Hạ, còn có Du Hạo Nam, rõ ràng tôi so với bọn họ đều đẹp trai hơn."
Tả Ninh không nhịn được "Phụt" cười ra tiếng, khuôn mặt nhỏ bé vốn xinh đẹp tinh xảo, ở trong ánh nắng sớm lại càng rực rỡ hơn làm cho cả hai người đàn ông luôn nhìn trộm cô qua kính chiếu hậu ngẩn ngơ cả người.
Vừa bước vào biệt thự, Tả Ninh nhìn thấy Du Hạo Nam ngồi trên ghế sô pha, xem tình hình hẳn là đã đợi rất lâu. Thu Dật Bạch theo bản năng đứng lại gần Tả Ninh, mỉm cười đi qua: "Du tổng đến sớm như vậy là muốn tới khảo sát phim trường?"
"Tôi tới tìm cô ấy." Du Hạo Nam nhìn chằm chằm Tả Ninh, "Nghe nói tầng năm có phòng nghỉ, Tả biên kịch, chúng ta nên tiếp tục bàn về vấn đề công việc?"
Tả Ninh lãnh đạm mà nhìn anh: "Nếu là vấn đề công việc, thì hãy bàn ở đây đi."
"Nơi này quá ồn ào, không được, lên lầu đi."
Giọng nói của anh như ra lệnh, làm cho Tả Ninh không thể cự tuyệt chỉ có thể đi theo anh vào thang máy.
Thu Dật Bạch còn muốn nói gì đó nhưng lại bị phó đạo diễn gọi đi, còn lại Cao Hạ không nói gì chỉ nhìn theo bọn họ vào thang máy. Vừa vào phòng, Du Hạo Nam liền túm lấy Tả Ninh, kéo cổ áo của cô xuống.
Tả Ninh hoảng sợ, tức giận nói: "Anh làm gì vậy?"
Nhìn đến dấu hôn trên xương quai xanh của cô vẫn còn chưa mất hết, hắn không nhịn được châm chọc: "Bị muỗi cắn?"
Tả Ninh lui về sau một bước, chỉnh sửa lại cổ áo: "Du tổng tìm tôi chính là muốn hỏi việc này?"
"Ngày hôm qua phỏng vấn, không phải em nói không có bạn trai? Dấu vết kia là của ai? Kim chủ? Bạn giường? Hay là em nuôi một con chó săn?"
Tả Ninh cười lạnh một tiếng: "Việc đó liên quan gì đến anh?"
Anh khom người chậm rãi quan sát cô, ánh mắt càng thêm hung ác: "Chưa từng có ai dám cự tuyệt tôi, tối hôm qua, tôi cho em cơ hội bởi vì tôi cho rằng em đặc biệt nhưng đáng tiếc tôi đã lầm."
Ánh mắt của anh làm cho Tả Ninh cảm thấy sợ hãi, cắn chặt răng lui về phía sau hai bước, giả vờ bình tĩnh nói: "Du tổng, tất cả mọi người đều đang bận rộn đóng phim, chuyện công việc chúng ta có thể xuống dưới để nói. Anh đi lâu như vậy, phía dưới nữ chính của anh sẽ đau lòng."
"Uy hiếp tôi?" Anh cười khẽ một tiếng đứng thẳng dậy, tựa như một vị vua kiêu ngạo lạnh lùng mà nhìn xuống cô, "Tôi muốn làm cái gì, em cho rằng những người ngoài kia có thể cản được sao?"
Anh vừa dứt lời, Tả Ninh liền xoay người chạy ra bên ngoài nhưng chưa đến hai bước liền bị một cánh tay mạnh mẽ giữ chặt sau đó ném cô lên sô pha.
"Du Hạo Nam anh muốn làm gì? Khốn nạn! Mau buông tôi ra!"
"Người đàn ông khác có thể làm em, vì cái gì mà tôi không thể?" Anh gắt gao đè lên người cô, dùng sức đem quần áo của cô cởi ra.
Hôm nay Tả Ninh mặc một chiếc váy màu xanh nhạt bằng vải lanh, trước ngực có một hàng cúc áo trong suốt, vì anh lôi kéo quá mạnh nên cúc áo liền rơi đầy trên đất, lộ ra nội y màu trắng bên trong.
Da thịt tuyết trắng trước ngực của cô, so với nội y còn trắng hơn, bởi vì cô kịch liệt giãy giụa mà bộ ngực không ngừng lay động, một bên đã lộ ra một mảnh nhỏ của đầu ti, khiến cổ họng anh càng nóng lên khi nhìn thấy.
"Anh khốn nạn! Buông tôi ra!" Tả Ninh giơ chân muốn đá anh lại bị chân của anh dùng sức đè xuống mà bàn tay khác của anh luồn vào váy cô bắt đầu thăm dò.
"Du Hạo Nam!"
Giọng nói mang theo sự tức giận của Thu Dật Bạch vang lên từ phía sau lưng, trong nháy mắt anh đã nhào tới một tay kéo Du Hạo Nam ra.
Không còn bị trói buộc, Tả Ninh vội vàng ngồi dậy, kéo váy xuống che lại hai chân trắng nõn nhưng cúc áo trước ngực đều bị đứt hết nên cô chỉ có thể gắt gao lôi kéo cổ áo che lại.
Đột nhiên một chiếc áo vét mang theo hơi ấm nhẹ nhàng khoác trên người cô, Tả Ninh ngẩng đầu liền đụng phải ánh mắt của Cao Hạ.
Cao Hạ giúp cô sửa sang áo khoác một chút, lúc này mới đứng thẳng dậy nhìn Du Hạo Nam bị Thu Dật Bạch kéo lại, lạnh lùng nói: "Du tổng không phải chưa từng thiếu phụ nữ sao? Hiện giờ lại dùng sức đối với một cô gái như vậy?"
Du Hạo Nam cười khẽ, lôi kéo cà vạt, ánh mắt chuyển đến Tả Ninh: "Người đàn ông hôm qua làm em là ai? Thu Dật Bạch? Hay là Cao Hạ? Hoặc là, cả hai người bọn họ?"
Tả Ninh bình tĩnh mà nhìn thẳng vào anh: "Đêm hôm qua, tôi đã cho anh đáp án."
Du Hạo Nam cười nhún vai: "Tôi cũng đã cho em cơ hội em lại cự tuyệt, đáng tiếc, cơ hội đó em không có lần thứ hai."
Quét mắt qua Cao Hạ cùng Thu Dật Bạch, anh hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi. Bộ dáng kiêu ngạo kia thật khiến người ta run sợ.
Tả Ninh cúi đầu, hướng hai người đàn ông trước mắt nhẹ giọng: "Cảm ơn."
Thu Dật Bạch nhẹ nhàng thở ra sau đó ngồi xuống bên cạnh cô: "Không cần lo lắng, chuyện của anh ta tôi sẽ xử lý." Dừng một chút, anh lại nói: "Cô là biên kịch của đoàn phim, bảo vệ cô là trách nhiệm của tôi."
Tả Ninh gật đầu, nhìn một thân áo sơ mi trắng quần tây đen của Cao Hạ, liền đem áo khoác tây trang trả lại cho anh, "Anh mau xuống đóng phim đi, tôi sẽ bảo Tiểu Lâm giúp tôi lấy quần áo."
Cao Hạ cầm lấy áo khoác đi đến cạnh cửa thì dừng lại, ném một câu: "Có việc gì cứ gọi cho tôi, đây là số di động cá nhân của tôi, lúc nào cần cô có thể gọi."
"Cảm ơn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.