Chương 109: Anh Muốn Tôi Không?
Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu
11/06/2021
Tiếp tục đi theo Du Hạo Nam trong đám người, Tả Ninh hoàn toàn không có tâm tình không tốt, nên cười thì cười, nên chào hỏi thì liền mở miệng, ngược lại là Du Hạo Nam sắc mặt càng thêm âm trầm, làm giống như vừa rồi người bị vũ nhục trước mặt mọi người chính là mình.
Cuối cùng vẫn là Tả Ninh nói khát nước, anh mới buông cô ra, để cô tự đi đến một bên uống đồ uống.
Từ sau khi bị thương Tả Ninh vẫn luôn đi giày đế bằng và có làm vật lí trị liệu hơn một tháng, bởi vì cho rằng đã hoàn toàn khôi phục nên hôm nay cô mới làm càn mà đi đôi giày cao gót 5 cm, không nghĩ tới đã qua lâu rồi, vậy mà vẫn có chút phát đau.
Nhân viên phục vụ nói trêи lầu có phòng nghỉ, cô liền nhấc váy đi ra ngoài, ai ngờ vừa đến hành lang trêи lầu thì lại bị một người đàn ông cả người toàn mùi rượu đột nhiên ôm lấy từ phía sau lưng.
Giãy giụa vài cái vẫn không tránh thoát được, khi thấy rõ người đến là nhị thế tổ Lê Trạch Khung ai cũng không dám đắc tội, Tả Ninh cả kinh trong lòng, nhưng vẫn giả vờ trấn định: "Lê công tử, hôm nay tôi là bạn gái của Du Hạo Nam, phiền toái anh tôn trọng tôi một chút."
"Tôn trọng?" Lê Trạch Khung đã vào trạng thái hơi say giống như nghe thấy chuyện cười: "Cô còn không phải là người phụ nữ có thể tùy tiện chơi sao? Như thế nào? Cô có thể bò lên trêи giường Du Hạo Nam, vậy mà không muốn cho tôi chạm vào một chút? Đầu năm nay kỹ nữ vậy mà còn muốn lập đền thờ trinh tiết?"
Tả Ninh thật sự không ngờ rằng, câu nói mang chút vũ nhục kia của Du Hạo Nam làm mày cô cũng chưa nhăn một chút, cư nhiên có thể cho mang đến cho cô tai họa như vậy.
Mắt thấy bốn bề vắng lặng, cô chỉ có thể miễn cưỡng hiện ra vẻ tươi cười: "Lê công tử dù có nóng vội cũng không thể làm ở chỗ này đi? Ngài có phòng nghỉ không? Trước tiên để tôi đỡ ngài qua đó."
Lê Trạch Khung lúc này mới chịu buông hai cánh tay cô ra, xoay người chỉ vào bên kia hành lang: "1103, lập tức đi bây giờ."
Chỉ trong nháy mắt lúc hắn xoay người, Tả Ninh đã nhanh chóng chạy tới phía cầu thang, nhưng mà không chạy được vài bước thì lại bỗng nhiên bị người từ phía sau túm chặt tóc.
"Tiện nhân! Dám chơi tao!" Lê Trạch Khung tức giận mắng một tiếng, từ sau lưng ôm cô vào trong lòng ngực, một cái tay khác dùng sức lôi kéo, đai an toàn duy nhất trêи lễ phục của cô cũng bị kéo đứt, suýt nữa lộ ra nội y gợi cảm ở bên trong.
Tả Ninh bất chấp không thể tránh thoát, đôi tay gắt gao bóp chặt cánh tay hắn, dùng phần phía sau giày cao gót dẫm mạnh, tuy rằng có vài cái đạp trúng, nhưng sức lực nam nữ cách xa nên căn bản không có tác dụng.
Ngay khi cô cho rằng phản kháng không có kết quả, kế hoạch tới nước bất đắc dĩ rồi, cho dù là phải cắn rớt mệnh căn tử của hắn cũng không cho hắn thực hiện được ý muốn thì lực trói giam cầm trêи người cô lại đột nhiên biến mất.
Phía sau truyền đến giọng nói trầm thấp mà mang theo tức giận: "Lê công tử khi dễ khách của nhà họ Văn chúng tôi như thế, dường như không hợp quy củ đi?"
Tả Ninh quay người lại liền nhìn thấy Lê Trạch Khung đã bị Văn Khải An dáng người cao lớn kéo ra thật xa, người đàn ông thường ngày biểu tình đạm mạc giờ phút này lại khó thấy được đầy mặt lửa giận.
Lê Trạch Khung tuy nói không sợ trời không sợ đất, nhưng cũng ít nhiều còn cố kỵ mặt mũi của nhà họ Văn, đến khi liếc mắt về phía Tả Ninh, hắn lại cực kỳ không cam lòng: "Du Hạo Nam cũng đã nói, ả cùng lắm chỉ là người phụ nữ có thể tùy tiện chơi đùa, không giống như những vị khách mời ở đây."
"Khách mời chính là khách mời, không có khác nhau, chỉ cần là ở trong yến hội của nhà họ Văn, tôi phải có nghĩa vụ bảo vệ tốt." Dừng một chút, anh lại bổ sung: "Huống chi, cô ấy cũng không phải người như vậy, còn thỉnh Lê công tử tự trọng, nếu không bại hoại thanh danh nhà họ Lê, chỉ sợ ông Lê..."
"Được rồi được rồi!" Nhắc tới cái người làm hắn sợ kia, Lê Trạch Khung liền không còn tự tin, hắn tức muốn hộc máu mà đi tới hướng phòng nghỉ của hắn.
Thấy bộ dáng quần áo không chỉnh tề của Tả Ninh, Văn Khải An nhanh chóng cởi áo khoác tây trang ra phủ thêm cho cô và thấp giọng nói: "Không có việc gì chứ?"
Tả Ninh lắc đầu, mới vừa thả lỏng thì mắt cá chân liền truyền đến từng trận đau đớn, vừa rồi liều mạng giãy giụa, cư nhiên lại bị thương.
Văn Khải An cúi đầu nhìn thoáng qua xong tiến lên nâng cánh tay của cô: "Tôi đưa cô đi bệnh viện."
Tả Ninh không dám cậy mạnh, chỉ có thể cùng anh đi tới bệnh viện gần nhất, buổi tối cũng không thể chụp X-quang, bác sĩ chỉ hỗ trợ khơi thông kinh mạch một chút rồi bọc cho cô thuốc giúp tuần hoán tránh tụ máu.
Trong lúc đó Văn Khải An đi ra ngoài một chuyến, khi trở về có mang theo một đôi dép lê nữ: "Giờ này chỉ có thể tùy tiện mua một đôi, có chút xấu, nhưng mà hẳn là rất thoải mái, đừng đi giày cao gót nữa."
Trêи đường đưa cô về khách sạn, anh lại nói: "Xin lỗi, khiến cô suýt chút nữa phải chịu thương tổn, đây là trách nhiệm của tôi."
Tả Ninh cười cười: "Trách ai cũng không thể trách anh a, tôi còn phải cảm ơn anh đã cứu tôi đó."
"Cứu cô là tất nhiên, tôi chỉ là không ngờ rằng Lê Trạch Khung sẽ đến, nhà họ Văn cùng nhà họ Lê không phải ở trong một vòng tròn, chưa từng tiếp xúc, Niệm Tình cũng không mời anh ta."
"Dù sao chuyện đều đã qua, không sao cả."
Đang nói, điện thoại Tả Ninh lại vang lên. Vừa rời khỏi yến hội không bao lâu thì Du Hạo Nam đã gọi điện thoại cho cô, Tả Ninh không nhận, trực tiếp nhấn từ chối, kết quả chính là hết cuộc điện thoại này lại đến cuộc điện thoại gọi tới.
Thấy cô không muốn tiếp, càng biết nguyên nhân chuyện đêm nay cô gặp phải chủ yếu là do Du Hạo Nam, Văn Khải An cũng không nói gì nhiều mà chỉ chuyên chú lái xe.
Tới khách sạn rồi, anh đỡ cô vào thang máy, qua hành lang, rồi vào phòng.
Đai an toàn duy nhất bị kéo đứt, lễ phục của cô có chút không xong, thường xuyên sẽ có xu thế trượt xuống, mà áo khoác tây trang của anh quá mức to rộng, chỉ có một chiếc cúc áo tới vị trí bụng của cô, căn bản không che được cảnh xuân trước người.
Hai người đi đường lại quá mức thân cận, hoàn toàn không tránh được tiếp xúc thân thể, cho nên một đường tiếp theo, mặc dù Văn Khải An là quân tử cũng có chút hô hấp không xong, nổi lên phản ứng làm anh rất gian nan.
"Cô nghỉ ngơi cho tốt, tôi đi trước."
Di động dưới trạng thái tắt vẫn có cuộc gọi tới như cũ, nhìn thấy ba chữ kia trêи màn hình, lại nghe giọng của Văn Khải An rõ ràng có chút khàn khàn, Tả Ninh liếc mắt nhìn bụng anh, bỗng nhiên mở miệng nói: "Anh cứng?"
Văn Khải An nào nghĩ tới cô sẽ trực tiếp hỏi thẳng như vậy, anh xấu hổ đến mức đỏ vành tai: "Xin lỗi, là tôi thất lễ."
"Đó là phản ứng sinh lý bình thường, có cái gì mà phải xin lỗi?" Tả Ninh cười nhẹ ra tiếng xong lại chậm rãi dựa sát vào anh, đem tất cả hô hấp đều đánh lên khuôn mặt tuấn tú nhiễm sắc đỏ ửng nhàn nhạt của anh: "Phản ứng này của anh, là muốn tôi sao?"
Anh tuy sớm đã phát hiện cảnh xuân của cô lộ ra bên ngoài, nhưng vẫn luôn không dám nhìn thẳng, hiện giờ cô dựa đến gần như vậy, anh chỉ hơi hơi cúi đầu thì liền nhìn thấy hơn phân nửa иɦũ ɦσα tuyết trắng đầy đặn trước người của cô, ở giữa là khe rãnh kia càng sâu thẳm mà thần bí, như là vẫn luôn mê hoặc người tới thăm dò.
Hầu kết không thể khống chế mà lăn lộn một chút, Văn Khải An cưỡng bách mình dời ánh mắt, ngước lên trêи đối diện với con ngươi thủy nhuận kia của cô, ngửi thấy mùi hương trêи người cô, nhìn môi đỏ kiều diễm ướt át của cô, anh lại rốt cuộc không thể động đậy.
Thân thể Tả Ninh lại nghiêng về phía trước, cơ hồ dán ở trêи lồng ngực bởi vì thở dốc mà hơi hơi rung động của anh, thanh âm cũng càng thêm mị hoặc: "Anh muốn tôi không?"
Đáp lại cô, là nụ hôn vội vàng cực nóng của anh.
Cuối cùng vẫn là Tả Ninh nói khát nước, anh mới buông cô ra, để cô tự đi đến một bên uống đồ uống.
Từ sau khi bị thương Tả Ninh vẫn luôn đi giày đế bằng và có làm vật lí trị liệu hơn một tháng, bởi vì cho rằng đã hoàn toàn khôi phục nên hôm nay cô mới làm càn mà đi đôi giày cao gót 5 cm, không nghĩ tới đã qua lâu rồi, vậy mà vẫn có chút phát đau.
Nhân viên phục vụ nói trêи lầu có phòng nghỉ, cô liền nhấc váy đi ra ngoài, ai ngờ vừa đến hành lang trêи lầu thì lại bị một người đàn ông cả người toàn mùi rượu đột nhiên ôm lấy từ phía sau lưng.
Giãy giụa vài cái vẫn không tránh thoát được, khi thấy rõ người đến là nhị thế tổ Lê Trạch Khung ai cũng không dám đắc tội, Tả Ninh cả kinh trong lòng, nhưng vẫn giả vờ trấn định: "Lê công tử, hôm nay tôi là bạn gái của Du Hạo Nam, phiền toái anh tôn trọng tôi một chút."
"Tôn trọng?" Lê Trạch Khung đã vào trạng thái hơi say giống như nghe thấy chuyện cười: "Cô còn không phải là người phụ nữ có thể tùy tiện chơi sao? Như thế nào? Cô có thể bò lên trêи giường Du Hạo Nam, vậy mà không muốn cho tôi chạm vào một chút? Đầu năm nay kỹ nữ vậy mà còn muốn lập đền thờ trinh tiết?"
Tả Ninh thật sự không ngờ rằng, câu nói mang chút vũ nhục kia của Du Hạo Nam làm mày cô cũng chưa nhăn một chút, cư nhiên có thể cho mang đến cho cô tai họa như vậy.
Mắt thấy bốn bề vắng lặng, cô chỉ có thể miễn cưỡng hiện ra vẻ tươi cười: "Lê công tử dù có nóng vội cũng không thể làm ở chỗ này đi? Ngài có phòng nghỉ không? Trước tiên để tôi đỡ ngài qua đó."
Lê Trạch Khung lúc này mới chịu buông hai cánh tay cô ra, xoay người chỉ vào bên kia hành lang: "1103, lập tức đi bây giờ."
Chỉ trong nháy mắt lúc hắn xoay người, Tả Ninh đã nhanh chóng chạy tới phía cầu thang, nhưng mà không chạy được vài bước thì lại bỗng nhiên bị người từ phía sau túm chặt tóc.
"Tiện nhân! Dám chơi tao!" Lê Trạch Khung tức giận mắng một tiếng, từ sau lưng ôm cô vào trong lòng ngực, một cái tay khác dùng sức lôi kéo, đai an toàn duy nhất trêи lễ phục của cô cũng bị kéo đứt, suýt nữa lộ ra nội y gợi cảm ở bên trong.
Tả Ninh bất chấp không thể tránh thoát, đôi tay gắt gao bóp chặt cánh tay hắn, dùng phần phía sau giày cao gót dẫm mạnh, tuy rằng có vài cái đạp trúng, nhưng sức lực nam nữ cách xa nên căn bản không có tác dụng.
Ngay khi cô cho rằng phản kháng không có kết quả, kế hoạch tới nước bất đắc dĩ rồi, cho dù là phải cắn rớt mệnh căn tử của hắn cũng không cho hắn thực hiện được ý muốn thì lực trói giam cầm trêи người cô lại đột nhiên biến mất.
Phía sau truyền đến giọng nói trầm thấp mà mang theo tức giận: "Lê công tử khi dễ khách của nhà họ Văn chúng tôi như thế, dường như không hợp quy củ đi?"
Tả Ninh quay người lại liền nhìn thấy Lê Trạch Khung đã bị Văn Khải An dáng người cao lớn kéo ra thật xa, người đàn ông thường ngày biểu tình đạm mạc giờ phút này lại khó thấy được đầy mặt lửa giận.
Lê Trạch Khung tuy nói không sợ trời không sợ đất, nhưng cũng ít nhiều còn cố kỵ mặt mũi của nhà họ Văn, đến khi liếc mắt về phía Tả Ninh, hắn lại cực kỳ không cam lòng: "Du Hạo Nam cũng đã nói, ả cùng lắm chỉ là người phụ nữ có thể tùy tiện chơi đùa, không giống như những vị khách mời ở đây."
"Khách mời chính là khách mời, không có khác nhau, chỉ cần là ở trong yến hội của nhà họ Văn, tôi phải có nghĩa vụ bảo vệ tốt." Dừng một chút, anh lại bổ sung: "Huống chi, cô ấy cũng không phải người như vậy, còn thỉnh Lê công tử tự trọng, nếu không bại hoại thanh danh nhà họ Lê, chỉ sợ ông Lê..."
"Được rồi được rồi!" Nhắc tới cái người làm hắn sợ kia, Lê Trạch Khung liền không còn tự tin, hắn tức muốn hộc máu mà đi tới hướng phòng nghỉ của hắn.
Thấy bộ dáng quần áo không chỉnh tề của Tả Ninh, Văn Khải An nhanh chóng cởi áo khoác tây trang ra phủ thêm cho cô và thấp giọng nói: "Không có việc gì chứ?"
Tả Ninh lắc đầu, mới vừa thả lỏng thì mắt cá chân liền truyền đến từng trận đau đớn, vừa rồi liều mạng giãy giụa, cư nhiên lại bị thương.
Văn Khải An cúi đầu nhìn thoáng qua xong tiến lên nâng cánh tay của cô: "Tôi đưa cô đi bệnh viện."
Tả Ninh không dám cậy mạnh, chỉ có thể cùng anh đi tới bệnh viện gần nhất, buổi tối cũng không thể chụp X-quang, bác sĩ chỉ hỗ trợ khơi thông kinh mạch một chút rồi bọc cho cô thuốc giúp tuần hoán tránh tụ máu.
Trong lúc đó Văn Khải An đi ra ngoài một chuyến, khi trở về có mang theo một đôi dép lê nữ: "Giờ này chỉ có thể tùy tiện mua một đôi, có chút xấu, nhưng mà hẳn là rất thoải mái, đừng đi giày cao gót nữa."
Trêи đường đưa cô về khách sạn, anh lại nói: "Xin lỗi, khiến cô suýt chút nữa phải chịu thương tổn, đây là trách nhiệm của tôi."
Tả Ninh cười cười: "Trách ai cũng không thể trách anh a, tôi còn phải cảm ơn anh đã cứu tôi đó."
"Cứu cô là tất nhiên, tôi chỉ là không ngờ rằng Lê Trạch Khung sẽ đến, nhà họ Văn cùng nhà họ Lê không phải ở trong một vòng tròn, chưa từng tiếp xúc, Niệm Tình cũng không mời anh ta."
"Dù sao chuyện đều đã qua, không sao cả."
Đang nói, điện thoại Tả Ninh lại vang lên. Vừa rời khỏi yến hội không bao lâu thì Du Hạo Nam đã gọi điện thoại cho cô, Tả Ninh không nhận, trực tiếp nhấn từ chối, kết quả chính là hết cuộc điện thoại này lại đến cuộc điện thoại gọi tới.
Thấy cô không muốn tiếp, càng biết nguyên nhân chuyện đêm nay cô gặp phải chủ yếu là do Du Hạo Nam, Văn Khải An cũng không nói gì nhiều mà chỉ chuyên chú lái xe.
Tới khách sạn rồi, anh đỡ cô vào thang máy, qua hành lang, rồi vào phòng.
Đai an toàn duy nhất bị kéo đứt, lễ phục của cô có chút không xong, thường xuyên sẽ có xu thế trượt xuống, mà áo khoác tây trang của anh quá mức to rộng, chỉ có một chiếc cúc áo tới vị trí bụng của cô, căn bản không che được cảnh xuân trước người.
Hai người đi đường lại quá mức thân cận, hoàn toàn không tránh được tiếp xúc thân thể, cho nên một đường tiếp theo, mặc dù Văn Khải An là quân tử cũng có chút hô hấp không xong, nổi lên phản ứng làm anh rất gian nan.
"Cô nghỉ ngơi cho tốt, tôi đi trước."
Di động dưới trạng thái tắt vẫn có cuộc gọi tới như cũ, nhìn thấy ba chữ kia trêи màn hình, lại nghe giọng của Văn Khải An rõ ràng có chút khàn khàn, Tả Ninh liếc mắt nhìn bụng anh, bỗng nhiên mở miệng nói: "Anh cứng?"
Văn Khải An nào nghĩ tới cô sẽ trực tiếp hỏi thẳng như vậy, anh xấu hổ đến mức đỏ vành tai: "Xin lỗi, là tôi thất lễ."
"Đó là phản ứng sinh lý bình thường, có cái gì mà phải xin lỗi?" Tả Ninh cười nhẹ ra tiếng xong lại chậm rãi dựa sát vào anh, đem tất cả hô hấp đều đánh lên khuôn mặt tuấn tú nhiễm sắc đỏ ửng nhàn nhạt của anh: "Phản ứng này của anh, là muốn tôi sao?"
Anh tuy sớm đã phát hiện cảnh xuân của cô lộ ra bên ngoài, nhưng vẫn luôn không dám nhìn thẳng, hiện giờ cô dựa đến gần như vậy, anh chỉ hơi hơi cúi đầu thì liền nhìn thấy hơn phân nửa иɦũ ɦσα tuyết trắng đầy đặn trước người của cô, ở giữa là khe rãnh kia càng sâu thẳm mà thần bí, như là vẫn luôn mê hoặc người tới thăm dò.
Hầu kết không thể khống chế mà lăn lộn một chút, Văn Khải An cưỡng bách mình dời ánh mắt, ngước lên trêи đối diện với con ngươi thủy nhuận kia của cô, ngửi thấy mùi hương trêи người cô, nhìn môi đỏ kiều diễm ướt át của cô, anh lại rốt cuộc không thể động đậy.
Thân thể Tả Ninh lại nghiêng về phía trước, cơ hồ dán ở trêи lồng ngực bởi vì thở dốc mà hơi hơi rung động của anh, thanh âm cũng càng thêm mị hoặc: "Anh muốn tôi không?"
Đáp lại cô, là nụ hôn vội vàng cực nóng của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.