Chương 84: Bác Sĩ Tâm Lý
Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu
08/06/2021
Ngày hôm sau tất nhiên là Du Hạo Nam đưa Tả Ninh đến bệnh viện, vết thương của cô hồi phục nhanh hơn so với mong đợi, không cần phải bọc thuốc nữa, tuy nhiên vẫn phải đi giày chỉnh hình, chuyên tâm tịnh dưỡng.
Bởi vì 7 năm trước lần đầu tiên bị thương là ở dây chằng vẫn luôn không được chữa trị tốt, trong đó còn ngẫu nhiên bị thương vài lần, nên từ lúc đó trở đi, không chỉ có dây chằng bị lỏng, mà ngay cả khớp xương cũng lỏng theo, chờ đến khi mắt cá chân của cô có thể dùng sức thì còn phải tập vật lý trị liệu 2 - 3 tháng theo hướng dẫn chuyên nghiệp.
Lúc Phương Dĩ Nhu nói ra tình huống hoàn chỉnh, cả khuôn mặt Du Hạo Nam đều đen lại, tuy rằng lúc trước anh có tới bệnh viện thăm Tả Ninh, nhưng không nghĩ tới vết thương sẽ phức tạp như vậy.
"Dọn đến chỗ tôi ở, tôi tìm bác sĩ tư nhân mỗi ngày chăm sóc cho em."
Đột nhiên anh nói một câu như vậy trước mặt Phương Dĩ Nhu, Tả Ninh sợ tới mức suýt chút nữa phun một ngụm nước ra.
Tả Ninh đương nhiên không thể dọn đến ở cùng Du Hạo Nam, nhưng mà vẫn phải nghỉ ngơi một thời gian dài.
Trước lúc cô bị thương Du Hạo Nam đã nói muốn Thu Dật Bạch rút ngắn thời gian làm việc của cô, lúc ấy cô còn nghĩ anh chỉ nhất thời xúc động.
Hiện tại ngược lại, bởi vì cô bị thương, không cần Du Hạo Nam nói, Thu Dật Bạch cũng sắp xếp thời gian cho cô nghỉ ngơi.
Nói ngắn gọn một câu, mỗi ngày cô chỉ cần phụ trách chăm sóc vết thương thật tốt là được, ở đoàn phim trừ khi có chuyện quan trọng, nếu không sẽ không tới quấy rầy cô.
Trêи thực tế với năng lực của Thu Dật Bạch, anh có thể điều hành mọi thứ ở đoàn làm phim, lúc trước anh nói muốn biên kịch làm việc cùng, cũng chẳng qua là vì muốn chuẩn bị mọi việc chu toàn.
Tả Ninh đã vào tổ này hơn 2 tháng, công việc cần đến cô cũng không quá nhiều, cho dù là sửa chữa kịch bản cùng lời thoại, Thu Dật Bạch cũng đều tự mình xử lý, vấn đề mà Tả Ninh có thể phát hiện thì khẳng định là anh cũng đã sớm biết.
Cho nên đôi khi nghiêm túc ngẫm lại, Tả Ninh cũng cảm thấy sự có mặt của biên kịch như cô xác thật rất vô bổ.
Cuộc đời lần đầu tiên làm biên kịch, công việc cũng không có gì đặc biệt, ngược lại toàn bộ cuộc sống cá nhân đều bị biến hóa đến nghiêng trời lệch đất.
Lần lượt xảy ra quan hệ với nam chính, Tổng giám đốc công ty điện ảnh và Đạo diễn, sau đó lại lăn lên trêи một chiếc giường cùng với người đầu tư, cô giống như là người xài quy tắc ngầm vô cùng nhuần nhuyễn.
Tưởng tượng đến khoảng thời gian đã trải qua, Tả Ninh tự véo má mình thật mạnh một cái, nhìn xem có phải cô đang nằm mơ hay không, có phải lúc trước viết tiểu thuyết quá mệt mỏi mà làm cho tinh thần không ổn định.
"Tử ɖu͙ƈ tránh chi, phản xúc ngộ chi, đã tới thì an tâm ở lại."
Khi Tả Ninh mê mang kể ra nội tâm của bản thân cho Thu Đồng Tâm nghe thì Thu Đồng Tâm đã nói với cô như vậy.
Vì thế buổi chiều nào đó buồn chán, cô lại bị Thu Đồng Tâm lừa ra khỏi nhà.
Trừng lớn đôi mắt nhìn mấy cái chữ to "Bệnh viện tâm thần" trước mặt, Tả Ninh ngây người, vẻ mặt sợ hãi: "Chị nói lo lắng chị bị bệnh tâm thần chỉ là nói giỡn, em đưa chị tới đây thật luôn sao?"
Thu Đồng Tâm cười gian trá: "Em biết chị không bị bệnh, nhưng mà hiện tại chị sẽ giả bộ có bệnh."
Tả Ninh : "......"
Thu Đồng Tâm chỉ có thể kiên nhẫn giải thích: "Chị có nhớ em từng nói với chị, lúc trêи phi cơ về nước em gặp được một người đàn ông đẹp trai lạnh lùng không?"
Tả Ninh gật đầu: "Chẳng phải em nói người nọ dầu muối không ăn nên chuẩn bị từ bỏ sao?"
"Đúng vậy, em vốn dĩ định từ bỏ, nhưng 2 ngày trước vào quán bar thì đột nhiên lại gặp anh ta, thời điểm anh ta nửa tỉnh nửa say đã hỏi em một vấn đề, em cảm thấy anh ta hẳn là vẫn thích em, chỉ là thói quen giả vờ lạnh lùng, hơn nữa trong lòng có chút mê mang."
"Vấn đề gì?"
"Anh ta nói, nếu một cô gái, bên người có 4 - 5 người đàn ông, hơn nữa trong thời gian ngắn cô gái cùng những người đàn ông đó đều phát sinh quan hệ, vậy cô gái này đến tột cùng là có tâm thái gì? Anh ta nói như vậy chẳng phải là đang nói em sao? Không ngờ rằng anh ta lại biết nhiều chuyện về em như vậy. Chẳng qua là tin tức có chút không đúng, trong khoảng thời gian này em thật sự chỉ ngủ với 3 người đàn ông, làm gì mà tới 4 - 5 người cơ chứ? Không đúng, em quên mất 1 người. Má ơi! Em thật sự ngủ với 4 người! Sao anh ta cái gì cũng biết? Không phải là anh ta theo dõi em đấy chứ?"
Tả Ninh không nhịn được "Phụt" một tiếng cười không ngớt, cô thật sự cảm thấy mình may mắn khi yêu người khác phái, nếu không chỉ sợ cô cũng sẽ yêu thích cô gái nhỏ đáng yêu lớn mật trước mặt này.
"Anh đẹp trai đó học tâm lý học ở Anh quốc, về nước liền đi làm ở bệnh viện tâm thần, lúc trước em lấy cớ tâm tình hoang mang mà tới tìm anh ta, nhưng anh ta nói anh ta là bác sĩ tâm lý, chỉ khám cho người bị bệnh về tâm lý, tâm tình hoang mang bình thường chỉ cần tìm cố vấn tâm lý là được. Chị cũng biết, anh ta vừa nhìn thấy em thì liền biết em không có bệnh tâm lý, vậy nên em mới tìm chị đến."
"Cho nên, em cảm thấy nhìn chị giống như có bệnh?"
"Không giống cũng có thể diễn, tóm lại chờ lát nữa vào, chị nhất định phải làm bộ dáng đau đớn muốn chết, bởi vì em nói với anh ta, chị bị bạn trai cũ làm tổn thương, đã tự sát 5 lần."
"Bạn trai cũ của chị chính là anh trai của em, em cũng thật nhẫn tâm."
Nhớ rõ nhiều năm trước, hình tượng bác sĩ tâm lý trong đầu Tả Ninh đó là cao lớn, anh tuấn, văn nhã, cấm ɖu͙ƈ, lại mang theo một chút lạnh nhạt, đại khái là giống như Văn Khải An.
Chẳng qua 7 năm trước khi gặp bác sĩ Lâm, cũng nhìn thấy nhiều bác sĩ tâm lý khác trong bệnh viện, loại tưởng tượng này của Tả Ninh sớm đã tiêu tan, nhưng hôm nay nghe Thu Đồng Tâm miêu tả, cô cảm thấy người sắp gặp, hẳn chính là như vậy.
Người giống như Văn Khải An vậy làm sao mới có thể theo đuổi thành công, Tả Ninh hoàn toàn không dám nghĩ. Cho nên ngược lại cô có thể hiểu rõ vì sao trăm trận trăm thắng như Thu Đồng Tâm liên tiếp nếm mùi thất bại.
Chỉ là cô vừa bước vào căn phòng kia, khi cô nhìn rõ người bên trong, tất cả suy nghĩ của cô đều bị lật đổ.
"Tả Ninh?" Phương Kinh Luân mặc áo blouse trắng gần như là giật bắn người từ trêи ghế lên: "Em... Sao em lại đến đây?"
"Cậu chính là người mà Đồng Tâm nói.... Bác sĩ tâm lý?" Tả Ninh yên lặng nhìn người trước mặt nhiều năm không gặp, trong nhất thời có chút không phản ứng kịp.
Đây là người Thu Đồng Tâm nói không ăn mặn nhạt, mặt lạnh như băng sơn?
Trong ấn tượng của cô, Phương Kinh Luân vẫn luôn là hình tượng ánh mặt trời nhiệt tình, lạc quan phóng khoáng. Tuy rằng có đôi khi anh làm việc lỗ mãng, tính tình có chút nóng nảy, nhưng tuyệt đối không thể dính đến hai chữ "Lạnh nhạt."
"Em... Em sẽ không phải chính là người cô Thu nói... Bị người đàn ông xấu xa làm tổn thương phải tự sát 5 lần đó chứ?"
Sắc mặt của Phương Kinh Luân đều thay đổi, vì đột nhiên Tả Ninh đến nên anh không biết phải làm sao, lại bởi vì sự miêu tả bệnh tình đáng sợ mà khẩn trương: "Chẳng phải cậu... Chẳng phải em đã khỏi hẳn rồi sao? Chẳng lẽ mấy năm nay em vẫn chưa khỏi? Những lời em nói trong văn phòng chị gái tôi lúc trước cũng là gạt người? Em thật sự.... Lại tự sát?"
Trạng thái hóa đá của Thu Đồng Tâm rốt cuộc cũng hồi phục, không khỏi thấp thấp mà cảm thán: "Má ơi! Mỗi lần biết được tin tức gì cũng đều lớn như vậy?"
Bởi vì 7 năm trước lần đầu tiên bị thương là ở dây chằng vẫn luôn không được chữa trị tốt, trong đó còn ngẫu nhiên bị thương vài lần, nên từ lúc đó trở đi, không chỉ có dây chằng bị lỏng, mà ngay cả khớp xương cũng lỏng theo, chờ đến khi mắt cá chân của cô có thể dùng sức thì còn phải tập vật lý trị liệu 2 - 3 tháng theo hướng dẫn chuyên nghiệp.
Lúc Phương Dĩ Nhu nói ra tình huống hoàn chỉnh, cả khuôn mặt Du Hạo Nam đều đen lại, tuy rằng lúc trước anh có tới bệnh viện thăm Tả Ninh, nhưng không nghĩ tới vết thương sẽ phức tạp như vậy.
"Dọn đến chỗ tôi ở, tôi tìm bác sĩ tư nhân mỗi ngày chăm sóc cho em."
Đột nhiên anh nói một câu như vậy trước mặt Phương Dĩ Nhu, Tả Ninh sợ tới mức suýt chút nữa phun một ngụm nước ra.
Tả Ninh đương nhiên không thể dọn đến ở cùng Du Hạo Nam, nhưng mà vẫn phải nghỉ ngơi một thời gian dài.
Trước lúc cô bị thương Du Hạo Nam đã nói muốn Thu Dật Bạch rút ngắn thời gian làm việc của cô, lúc ấy cô còn nghĩ anh chỉ nhất thời xúc động.
Hiện tại ngược lại, bởi vì cô bị thương, không cần Du Hạo Nam nói, Thu Dật Bạch cũng sắp xếp thời gian cho cô nghỉ ngơi.
Nói ngắn gọn một câu, mỗi ngày cô chỉ cần phụ trách chăm sóc vết thương thật tốt là được, ở đoàn phim trừ khi có chuyện quan trọng, nếu không sẽ không tới quấy rầy cô.
Trêи thực tế với năng lực của Thu Dật Bạch, anh có thể điều hành mọi thứ ở đoàn làm phim, lúc trước anh nói muốn biên kịch làm việc cùng, cũng chẳng qua là vì muốn chuẩn bị mọi việc chu toàn.
Tả Ninh đã vào tổ này hơn 2 tháng, công việc cần đến cô cũng không quá nhiều, cho dù là sửa chữa kịch bản cùng lời thoại, Thu Dật Bạch cũng đều tự mình xử lý, vấn đề mà Tả Ninh có thể phát hiện thì khẳng định là anh cũng đã sớm biết.
Cho nên đôi khi nghiêm túc ngẫm lại, Tả Ninh cũng cảm thấy sự có mặt của biên kịch như cô xác thật rất vô bổ.
Cuộc đời lần đầu tiên làm biên kịch, công việc cũng không có gì đặc biệt, ngược lại toàn bộ cuộc sống cá nhân đều bị biến hóa đến nghiêng trời lệch đất.
Lần lượt xảy ra quan hệ với nam chính, Tổng giám đốc công ty điện ảnh và Đạo diễn, sau đó lại lăn lên trêи một chiếc giường cùng với người đầu tư, cô giống như là người xài quy tắc ngầm vô cùng nhuần nhuyễn.
Tưởng tượng đến khoảng thời gian đã trải qua, Tả Ninh tự véo má mình thật mạnh một cái, nhìn xem có phải cô đang nằm mơ hay không, có phải lúc trước viết tiểu thuyết quá mệt mỏi mà làm cho tinh thần không ổn định.
"Tử ɖu͙ƈ tránh chi, phản xúc ngộ chi, đã tới thì an tâm ở lại."
Khi Tả Ninh mê mang kể ra nội tâm của bản thân cho Thu Đồng Tâm nghe thì Thu Đồng Tâm đã nói với cô như vậy.
Vì thế buổi chiều nào đó buồn chán, cô lại bị Thu Đồng Tâm lừa ra khỏi nhà.
Trừng lớn đôi mắt nhìn mấy cái chữ to "Bệnh viện tâm thần" trước mặt, Tả Ninh ngây người, vẻ mặt sợ hãi: "Chị nói lo lắng chị bị bệnh tâm thần chỉ là nói giỡn, em đưa chị tới đây thật luôn sao?"
Thu Đồng Tâm cười gian trá: "Em biết chị không bị bệnh, nhưng mà hiện tại chị sẽ giả bộ có bệnh."
Tả Ninh : "......"
Thu Đồng Tâm chỉ có thể kiên nhẫn giải thích: "Chị có nhớ em từng nói với chị, lúc trêи phi cơ về nước em gặp được một người đàn ông đẹp trai lạnh lùng không?"
Tả Ninh gật đầu: "Chẳng phải em nói người nọ dầu muối không ăn nên chuẩn bị từ bỏ sao?"
"Đúng vậy, em vốn dĩ định từ bỏ, nhưng 2 ngày trước vào quán bar thì đột nhiên lại gặp anh ta, thời điểm anh ta nửa tỉnh nửa say đã hỏi em một vấn đề, em cảm thấy anh ta hẳn là vẫn thích em, chỉ là thói quen giả vờ lạnh lùng, hơn nữa trong lòng có chút mê mang."
"Vấn đề gì?"
"Anh ta nói, nếu một cô gái, bên người có 4 - 5 người đàn ông, hơn nữa trong thời gian ngắn cô gái cùng những người đàn ông đó đều phát sinh quan hệ, vậy cô gái này đến tột cùng là có tâm thái gì? Anh ta nói như vậy chẳng phải là đang nói em sao? Không ngờ rằng anh ta lại biết nhiều chuyện về em như vậy. Chẳng qua là tin tức có chút không đúng, trong khoảng thời gian này em thật sự chỉ ngủ với 3 người đàn ông, làm gì mà tới 4 - 5 người cơ chứ? Không đúng, em quên mất 1 người. Má ơi! Em thật sự ngủ với 4 người! Sao anh ta cái gì cũng biết? Không phải là anh ta theo dõi em đấy chứ?"
Tả Ninh không nhịn được "Phụt" một tiếng cười không ngớt, cô thật sự cảm thấy mình may mắn khi yêu người khác phái, nếu không chỉ sợ cô cũng sẽ yêu thích cô gái nhỏ đáng yêu lớn mật trước mặt này.
"Anh đẹp trai đó học tâm lý học ở Anh quốc, về nước liền đi làm ở bệnh viện tâm thần, lúc trước em lấy cớ tâm tình hoang mang mà tới tìm anh ta, nhưng anh ta nói anh ta là bác sĩ tâm lý, chỉ khám cho người bị bệnh về tâm lý, tâm tình hoang mang bình thường chỉ cần tìm cố vấn tâm lý là được. Chị cũng biết, anh ta vừa nhìn thấy em thì liền biết em không có bệnh tâm lý, vậy nên em mới tìm chị đến."
"Cho nên, em cảm thấy nhìn chị giống như có bệnh?"
"Không giống cũng có thể diễn, tóm lại chờ lát nữa vào, chị nhất định phải làm bộ dáng đau đớn muốn chết, bởi vì em nói với anh ta, chị bị bạn trai cũ làm tổn thương, đã tự sát 5 lần."
"Bạn trai cũ của chị chính là anh trai của em, em cũng thật nhẫn tâm."
Nhớ rõ nhiều năm trước, hình tượng bác sĩ tâm lý trong đầu Tả Ninh đó là cao lớn, anh tuấn, văn nhã, cấm ɖu͙ƈ, lại mang theo một chút lạnh nhạt, đại khái là giống như Văn Khải An.
Chẳng qua 7 năm trước khi gặp bác sĩ Lâm, cũng nhìn thấy nhiều bác sĩ tâm lý khác trong bệnh viện, loại tưởng tượng này của Tả Ninh sớm đã tiêu tan, nhưng hôm nay nghe Thu Đồng Tâm miêu tả, cô cảm thấy người sắp gặp, hẳn chính là như vậy.
Người giống như Văn Khải An vậy làm sao mới có thể theo đuổi thành công, Tả Ninh hoàn toàn không dám nghĩ. Cho nên ngược lại cô có thể hiểu rõ vì sao trăm trận trăm thắng như Thu Đồng Tâm liên tiếp nếm mùi thất bại.
Chỉ là cô vừa bước vào căn phòng kia, khi cô nhìn rõ người bên trong, tất cả suy nghĩ của cô đều bị lật đổ.
"Tả Ninh?" Phương Kinh Luân mặc áo blouse trắng gần như là giật bắn người từ trêи ghế lên: "Em... Sao em lại đến đây?"
"Cậu chính là người mà Đồng Tâm nói.... Bác sĩ tâm lý?" Tả Ninh yên lặng nhìn người trước mặt nhiều năm không gặp, trong nhất thời có chút không phản ứng kịp.
Đây là người Thu Đồng Tâm nói không ăn mặn nhạt, mặt lạnh như băng sơn?
Trong ấn tượng của cô, Phương Kinh Luân vẫn luôn là hình tượng ánh mặt trời nhiệt tình, lạc quan phóng khoáng. Tuy rằng có đôi khi anh làm việc lỗ mãng, tính tình có chút nóng nảy, nhưng tuyệt đối không thể dính đến hai chữ "Lạnh nhạt."
"Em... Em sẽ không phải chính là người cô Thu nói... Bị người đàn ông xấu xa làm tổn thương phải tự sát 5 lần đó chứ?"
Sắc mặt của Phương Kinh Luân đều thay đổi, vì đột nhiên Tả Ninh đến nên anh không biết phải làm sao, lại bởi vì sự miêu tả bệnh tình đáng sợ mà khẩn trương: "Chẳng phải cậu... Chẳng phải em đã khỏi hẳn rồi sao? Chẳng lẽ mấy năm nay em vẫn chưa khỏi? Những lời em nói trong văn phòng chị gái tôi lúc trước cũng là gạt người? Em thật sự.... Lại tự sát?"
Trạng thái hóa đá của Thu Đồng Tâm rốt cuộc cũng hồi phục, không khỏi thấp thấp mà cảm thán: "Má ơi! Mỗi lần biết được tin tức gì cũng đều lớn như vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.