Bọn Đàn Ông Này Có Độc

Chương 75: Chẩn Bệnh

Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu

08/06/2021

Văn phòng của Phương Dĩ Nhu nằm ở tầng 9 của bệnh viện này, khi y tá đỡ Tả Ninh đi vào, bên trong ngoại trừ Phương Dĩ Nhu còn có một người phụ nữ khác hơn 30 tuổi.

"Bác sĩ Lâm?" Tả Ninh có chút kinh ngạc: "Chẳng lẽ chị cũng giống như chị Dĩ Nhu, được điều đến bệnh viện này?"

Người phụ nữ không mặc áo blouse trắng, mà là một thân trang phục màu xám đắt tiền, thấy Tả Ninh hỏi như vậy, người phụ nữ liền cúi đầu cười: "Không phải, chị vẫn làm ở bệnh viện khu Tùng Dương, hôm nay tới tìm Dĩ Nhu xử lý chút việc, vừa vặn nghe cô ấy nói em đang ở đây, nên mới nhờ cô ấy hẹn em đến tâm sự, không phiền em chứ?"

Tả Ninh nhanh chóng lắc đầu: "Đương nhiên không phiền."

Y tá đỡ Tả Ninh ngồi xuống ghế, Phương Dĩ Nhu cũng đứng dậy rời đi cùng y tá: "Tôi đi kiểm tra phòng, hai người nói chuyện đi."

Bác sĩ Lâm ngồi ở đối diện, cách bàn làm việc cẩn thận đánh giá Tả Ninh một chút: "Nhìn qua sắc mặt cũng không tệ."

Tả Ninh cười cười: "Cũng cảm ơn chị năm đó đã giúp đỡ."

"Chị là bác sĩ tâm lý, giúp em hẳn là việc nên làm." Bác sĩ Lâm nhún vai, cả người dựa vào ghế, nhìn qua có vẻ nhẹ nhàng mà thích ý: "Chỉ có điều là hôm nay, chị muốn dùng thân phận bạn bè để tâm sự với em."

Nhìn bộ dáng của cô ấy, cả người Tả Ninh thả lỏng ra: "Dùng thân phận bác sĩ cũng không sao, dù sao lúc trước trong lòng em có cái gì cũng đều nguyện ý nói với chị, vừa hay hôm nay chị cũng có thể chuẩn bệnh cho em một chút, xem bệnh cũ có tái phát không."

"Thật ra chị đã sớm chuẩn bệnh cho em rồi." Bác sĩ Lâm cười cười đắc ý: "Tiểu thuyết của em viết không tồi, mấy năm nay chị vẫn luôn theo dõi, một quyển cũng không bỏ qua, từ trong sách có thể nhìn ra tâm lý của em có chuyển biến, Tả Ninh hiện tại, hoàn toàn khác hẳn năm đó."

Tả Ninh nghiêm túc suy tư một lát xong lại cười lắc đầu: "Cái này đúng thật là em không dám nhận. Chị còn nhớ rõ 3 người bạn cùng phòng kia của em không? Họ là người đã chứng kiến năm đó em chật vật thế nào, nhưng hiện tại họ cũng cho rằng em giống với nữ chính trong tiểu thuyết, bộ dáng sống làm người ta hâm mộ, cùng với lúc trước quả thực thoát thai hoán cốt.

Kỳ thật, khoảng thời gian trước em vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này, trêи người em vẫn tồn tại tật xấu, chẳng qua là em giỏi ngụy trang. Em cũng không biết làm như vậy là vì không muốn để 3 người họ lo lắng, hay là vì lừa mình dối người, dù sao... Hết thảy chưa bao giờ biểu hiện ra bên ngoài. Chẳng qua là em đã hạ quyết tâm muốn thay đổi, nhưng vừa có chút khởi sắc thì bản thân lại bị thương phải vào bệnh viện."

Nhìn cô nói chuyện đó với vẻ mặt bình thản, hơn nữa cũng không phải giả vờ nhẹ nhàng, bác sĩ Lâm rốt cuộc cũng yên tâm gật đầu, ánh mắt không tự chủ được mà liếc nhìn về bức bình phong màu lam ở bên cạnh.



Tả Ninh không phát hiện bác sĩ Lâm khác thường, ngược lại đặt tay lên má mình rồi nghiêm túc nhìn cô ấy: "Bác sĩ Lâm, chị nói em có khả năng tái phát bệnh cũ không?"

"Xem tình trạng của em hiện tại thì sẽ không có khả năng." Bác sĩ Lâm nhướng mày nhìn cô: "Nghe Dĩ Nhu nói là một anh đẹp trai đưa em đến bệnh viện, còn thường xuyên tới thăm em, đối với em quan tâm săn sóc, thật không phải là bạn trai của em sao?"

Tả Ninh lắc đầu: "Không phải."

"Vậy mấy năm qua em chưa yêu ai sao? Ở tình huống năm đó, em không có tâm tư ấy cũng là chuyện bình thường, nhưng đều đã qua lâu như vậy rồi, tâm thái cũng sớm nên thay đổi đi chứ?"

Tả Ninh cười cười: "Mấy năm trước xác thực không có tâm tư đó, hơn nữa mỗi ngày đều vội vàng viết tiểu thuyết, cũng không có thời gian tiếp xúc với nhiều người, chẳng qua năm nay, em đúng thật là có quen bạn trai."

"Phải không?" Tả Ninh cúi đầu, bác sĩ Lâm vẫn tiếp tục nhìn tấm bình phong và hỏi: "Vậy em nằm viện anh ta cũng không tới thăm em sao?"

Tả Ninh buông tay: "Chia tay rồi."

"Hả?"

"Em cùng anh ấy, chính là loại mau đến rồi mau đi, quen biết không đến một tháng đã yêu nhau, ở bên nhau cũng vừa tròn một tháng liền chia tay, hết cách, người nhà của anh ấy ghét bỏ em không xứng với anh ấy."

"Em nói nhẹ nhàng như vậy, xem ra tâm thái đã thật sự chuyển biến, cũng khó trách có thể làm cho anh đẹp trai kia đưa em tới bệnh viện, anh ta theo đuổi như vậy, sẽ không làm em sinh ra áp lực, phải không?"

"Theo đuổi?" Tả Ninh phụt một tiếng bật cười: "Thật sự là không phải, loại người như anh ta không thể nào theo đuổi em, giữa em và anh ta, không có tình cảm gì, cũng sẽ không có kết quả gì."

"Ngoại trừ anh ta, bên cạnh em khẳng định là còn có rất nhiều người theo đuổi đúng không?"



Có sao? Tả Ninh nghiêm túc suy nghĩ, Du Hạo Nam có thể xem là như vậy, còn người khác... Hẳn là không có đi?

Xem biểu tình của cô, bác sĩ Lâm có thể đưa ra kết luận: "Ít nhất những người đó theo đuổi đều sẽ không mang đến áp lực cho em."

Tả Ninh lại cùng bác sĩ Lâm hàn huyên chuyện trời nam đất bắc cả buổi xong mới đứng dậy tự mình trở về phòng bệnh.

Khi cửa phòng lần nữa đóng lại, một người đàn ông thân hình cao lớn từ phía sau bức bình phong đi ra, không có kính râm và khẩu trang che khuất, lộ ra một gương mặt tuấn tú trẻ tuổi, cả người thoạt nhìn tinh thần phấn chấn bừng bừng.

Bác sĩ Lâm nhìn anh cười xấu xa: "Xem ra chị phải đọc hết những cuốn tiểu thuyết của Tả Ninh viết, bằng không ngày nào đó lại lộ tẩy thì sao?"

Phương Kinh Luân cũng cười: "Tiểu thuyết của cô ấy thật sự không tồi, em nghĩ chị nên xem thử."

"Chị thật ra đã sớm muốn đọc, nhưng phải có thời gian mới được, chị bận như thế nào cậu không phải không biết, hôm nay lại cố ý vì cậu mà đến đây một chuyến, làm chậm trễ một đống công việc đó."

"Chị Lâm, hôm nay thật sự cảm ơn chị."

"Thôi đi, đều là người quen, khách khí cái gì cơ chứ?" Nói xong, biểu tình của bác sĩ Lâm dần dần trở nên nghiêm túc: "Cậu cũng nghe rồi đó, hiện tại em ấy so với năm đó đã tốt hơn rất nhiều, có thể coi như là niết bàn trọng sinh."

Phương Kinh Luân nhếch môi: "Cô ấy như vậy, em cũng yên tâm rồi."

"Kinh Luân, năm đó, là chị chẩn đoán nếu cậu còn ở đây sẽ ảnh hưởng đến bệnh tình của em ấy, thế cho nên cậu mới lựa chọn rời đi. Hiện giờ, chính cậu cũng có thể tự lựa chọn, xuất hiện ở trước mặt em ấy hay là không. Nhưng có vài chuyện tôi muốn nhắc nhở cậu, khoảng cách 7 năm, có rất nhiều thứ sẽ thay đổi, vô luận là người hay là tình cảm, cậu cũng tốt nhất nên nhìn cho rõ rồi quyết định, nếu không cho dù là đối với cậu hay là em ấy, có khả năng đều sẽ trở thành một loại tổn thương khác."

Đôi mắt dần dần trở nên ảm đạm, thật lâu sau Phương Kinh Luân mới trầm giọng nói: "Em biết, bởi vì biết chuyện đó, và cũng vì băn khoăn về bệnh tình của cô ấy, thế cho nên sau khi về nước em vẫn luôn không dám xuất hiện, nhưng hiện tại..."

Anh cười cười tự giễu, ánh mắt chua xót: "Vốn dĩ chỉ muốn đứng từ xa xa nhìn cô ấy, xác nhận cô ấy không sao là tốt rồi, đáng tiếc... Lại phát hiện một số chuyện mà em không muốn biết, có lẽ, không chỉ có em thay đổi, mà cô ấy cũng thay đổi rất nhiều. Nói thật, hiện tại trong lòng em rất rối, em cảm thấy... Em cũng nên đi khám bác sĩ tâm lý."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bọn Đàn Ông Này Có Độc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook