Chương 153: Chơi Mạt Chược Cũng Ngại Nhiều Người
Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu
20/06/2021
Tuy rằng Thu Dật Bạch đã tận lực khống chế không làm đau cô, nhưng Tả Ninh vẫn cảm nhận được lực đạo to lớn trêи tay hắn, giống như muốn vĩnh viễn muốn ôm cô trong vòng tay, không bao giờ chịu buông.
An tĩnh trong vòng ôm của hắn, cảm nhận hơi thở quen thuộc trêи người hắn, qua một hồi lâu Tả Ninh mới mở miệng nói: "Thu Dật Bạch......."
"Ninh Ninh." Hắn chẳng những không buông tay, ngược lại ôm cô càng thêm chặt, "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, đều tại anh không năng lực bảo vệ em, mới để em nhận hết uỷ khuất như vậy."
Nghe giọng nói gần như nghẹn ngào của hắn, trong lòng Tả Ninh đau xót, nhưng vẫn mỉm cười lắc lắc đầu: "Em đã nói rồi, không trách anh."
Thu Dật Bạch chậm rãi buông cô ra, đôi tay vẫn nắm chặt lấy bả vai cô, cúi đầu nhìn thẳng đôi mắt cô: "Anh đã thoát ly quan hệ với Thu gia, sau này sẽ không có ai có thể ngăn cản hai chúng ta ở bên nhau."
Tả Ninh sửng sốt: "Anh nói cái gì?"
Mấy năm nay dù cô chưa từng chủ động chú ý đến Thu Dật Bạch, nhưng mấy bộ phim truyền hình của hắn đều có tiếng vang rất lớn, cộng thêm dáng người cùng tướng mạo cực kỳ xuất chúng của hắn đã sớm hấp dẫn một lượng lớn fans hâm mộ, trêи bản tin có thể thường xuyên nhìn thấy tin tức của hắn, nhưng mỗi lần đều sẽ đề một câu về thân phận nhị thiếu gia Thu gia, cho nên chuyện hắn nói, cô thật sự chưa bao giờ nghe qua cũng chưa bao giờ nghĩ đến.
Thu Dật Bạch nghiêm túc nhìn cô: "Anh nói, anh với Thu gia, chính xác là, anh cùng với Thu Quốc Bình, đã không còn một chút quan hệ nào, sau này ông ta sẽ không có tư cách nhúng tay vào chuyện của anh.
Ninh Ninh, thực xin lỗi, anh nên sớm làm như vậy, ngay từ lúc ông ta vũ nhục em, làm tổn thương em, anh nên làm như vậy, đều do anh quá tự phụ, cho rằng ông ta ít nhiều cũng sẽ để ý đến đứa con trai này. Nhưng anh không hề nghĩ đến, anh với em đã đến tình trạng như vậy rồi, ông ta vẫn cho thân thế của em ra ngoài ánh sáng.
Còn những cái ảnh chụp đó...... Những cái ảnh chụp đó tất cả đều đã bị tiêu huỷ, em có thể yên tâm, từ nay về sau sẽ không ai có thể lấy cái đó uy hϊế͙p͙ em."
Nghe giọng nói của hắn khàn khàn, nhìn hốc mắt của hắn đã đỏ lên, cùng với sự kiên định trong ánh mắt, đột nhiên Tả Ninh một câu cũng không nói lên lời.
Cô nhớ lại buổi tối hôm sinh nhật của Cao Hạ hai năm trước, cô với Thu Dật Bạch kìm lòng không được ở trong toilet hoan ái, cô vốn muốn nói với hắn, đừng vì mấy tấm ảnh đó mà lo lắng, cô đã sớm không còn để bụng.
Nhưng nhìn hắn đối với cô vẫn vướng bận như cũ, đột nhiên cô lại nổi lên tâm tư, những lời nói đã lên cổ họng lại nuốt xuống.
Cô sợ mình nói xong những lời đó, hắn sẽ không còn kiêng kị mà dây dưa với cô.
Mà cô, lúc ấy đã lựa chọn ở bên cạnh Du Hạo Nam.
Chỉ là không hề nghĩ đến, cuối cùng cô lại bị chính lựa chọn của mình hung hăng tát một cái, cái gì mà "Vì anh rửa tay vào bếp", căn bản là buồn cười đến cực điểm.
Cho dù sau đó đã nghe Du Hạo Nam giải thích hết tất cả mọi chuyện, nhưng bây giờ, cô đã không còn những cái tâm tư đó nữa.
Cô chỉ muốn một mình, tự do tự tại, sống một cách vô câu vô thúc, còn những nam nhân trong phòng này.....
Ánh mắt nhất nhất đảo qua trêи người năm nam nhân, Tả Ninh đột nhiên cười nhạo ra tiếng: "Em nói các anh...... Toàn bộ chạy tới chỗ này của em làm gì? Chơi mạt chược cũng ngại nhiều người a."
Cũng tận đến lúc này, Thu Dật Bạch mới phát hiện trong phòng có ba tên nam nhân khác, không, là bốn tên, còn có Phương Kinh Luân nghe thấy động tĩnh đang từ phòng tắm bước ra.
Ánh mắt của bốn nam nhân tràn ngập địch ý nhìn về phía Thu Dật Bạch, mà ánh mắt của Thu Dật Bạch cũng cực kỳ bất hữu thiện.
Tả Ninh tiếp tục nói: "Em không phải đã sớm nói qua? Ai em cũng đều không cần, càng không cần cái gọi là tình yêu, các anh không cần lãng phí thời gian ở trêи người em."
"Vậy cậu ta thì sao?" Thu Dật Bạch nhìn thẳng về phía Phương Kinh Luân, "Em với cậu ta, bây giờ tính là cái gì?"
Phương Kinh Luân chỉ nhanh chóng tắm rửa liền đi ra, đầu tóc vẫn còn ướt, trêи người chỉ quấn một chiếc khăn tắm, trêи ngực trần trụi còn có dấu hôn và vết cào của Tả Ninh, cộng thêm bộ dáng hoan ái vừa qua đi hiện giờ của Tả Ninh, Thu Dật Bạch tất nhiên rất rõ ràng.
Tính cái gì? Là bạn giường sao? Tả Ninh thiếu chút nữa đã buột miệng phun ra hai chữ kia.
"Bọn em......" Tả Ninh nghiêm túc nhìn Phương Kinh Luân, "Anh ấy không giống, anh ấy có ơn cứu mạng với em."
Cô nghĩ, hẳn là cũng có thể nói như vậy đi, tuy rằng Phương Kinh Luân đã nói qua thứ hắn muốn chính là tình yêu của cô chứ không phải là cảm kϊƈɦ. Nhưng sở dĩ cô có thể đáp ứng Phương Kinh Luân mà không đẩy hắn ra tựa hồ cũng không thoát khỏi liên quan đến cảm kϊƈɦ nhiều năm qua trong lòng.
Còn về Phương Kinh Luân khi nghe được cô nói như vậy, đến tột cùng tâm tình sẽ ra sao, cô cũng không muốn để ý.
"Như vậy, anh ta thì sao?" Lần này người mở miệng là Du Hạo Nam, ánh mắt hướng về phía Cao Hạ, "Trước khi em chưa quay lại, là ở bên cạnh anh ta, bây giờ...... Anh ta lại quen thuộc nhà em như vậy, là vì cái gì?"
Tả Ninh chắc chắn sẽ không đến mức nói cho bọn họ, lúc trước cô chính là bị Cao Hạ trêu chọc đến ɖu͙ƈ hỏa đốt người, đầu choáng váng, não trướng hết sức, mơ màng hồ đồ liền đáp ứng sau này để hắn bồi cô đi?
Bây giờ cẩn thận ngẫm lại, lúc trước ra quyết định như vậy vẫn quá qua loa, nói ai cũng đều không cần, thì càng phải có chút kiên định, yêu cầu cái gì cũng không được đáp ứng.
"Ninh Ninh." Du Hạo Nam yên lặng nhìn cô, "Bọn họ có thể cho em, anh cũng có thể cho em, bọn họ không thể cho em, anh cũng sẽ đem hết toàn lực thỏa mãn em, mặc kệ em muốn cái gì......"
"Cái gì em cũng không cần." Tả Ninh nhất thời chịu không nổi khi bị hắn nhìn tình thâm ý thiết như vậy, bực bội vừa dâng lên đầu, cô cũng không bất chấp gì nữa, "Anh không phải hỏi em là vì cái gì sao? Bởi vì..... Kỹ thuật của anh ấy tốt, em cần anh ấy để giải quyết như cầu sinh lý, không được sao?"
Lời kia vừa thốt ra, không khí trong phòng khách giống như bị đình trệ, không khí vốn đã trầm trọng ngay lập tức càng trở nên quỷ dị. Biểu tình của Cao Hạ cũng kỳ quái đến không nói lên lời, hắn không biết bản thân mình bây giờ có nên vui vẻ đắc ý hay không?
Thần sắc phức tạp trầm mặc một lát, Thu Dật Bạch đột nhiên ra vẻ thoải mái cười nhẹ một tiếng: "Nói như vậy nói, em càng cần anh hơn. Kỹ thuật của anh tốt như thế nào, em là người biết rõ."
Tả Ninh không khỏi đỡ trán oán thán, tại sao mà cô cảm giác như đang tự đào một cái hố cho mình vậy? Một Phương Kinh Luân một Cao Hạ cũng đã đủ cô chịu được, cô không dám tưởng tượng thêm một Thu Dật Bạch, mọi chuyện sẽ thành cục diện gì?
"Tóm lại các anh nhanh chóng hết hy vọng với em đi, Cao Hạ nói đúng, em hiện tại chính là dầu muối không ăn, đao thương bất nhập, ai quan tâm em đều không cần, ai yêu em đều khinh thường, các anh có lãng phí bao nhiêu thời gian cũng vô ích."
Nói xong những lời này, cô dứt khoát quay trở về phòng của mình, có giáo huấn từ lần trước, cô còn cố ý khoá trái cửa, đảm bảo không ai có thể tiến vào.
Cô lúc trước chỉ nghĩ qua bản thân mình không cần —— không động tâm, không cần tình, cũng sẽ không mất đi, càng sẽ không bởi vì người khác mà thương tâm khổ sở.
Nhưng lại không nghĩ tới, nếu có người một hai phải cho, cô nên làm như thế nào?
Nếu thật sự gặp phải cái loại người mắng không đi, đánh không đi, đuổi như thế nào cũng đuổi không đi, cô chắc chắn sẽ không có biện pháp nào đi?
Nhưng mà mỗi người bên ngoài đều cực kỳ ưu tú, cũng là người đặc biệt kiêu ngạo, chắc sẽ không đến mức thật sự lì lợm la ɭϊếʍ đến tình trạng này đi?
Đáp án của vấn đề này, ngay buổi sáng hôm sau khi cô rời giường đã nhìn thấy rồi.
Năm tên nam nhân...... Một tên cũng chưa đi......
An tĩnh trong vòng ôm của hắn, cảm nhận hơi thở quen thuộc trêи người hắn, qua một hồi lâu Tả Ninh mới mở miệng nói: "Thu Dật Bạch......."
"Ninh Ninh." Hắn chẳng những không buông tay, ngược lại ôm cô càng thêm chặt, "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, đều tại anh không năng lực bảo vệ em, mới để em nhận hết uỷ khuất như vậy."
Nghe giọng nói gần như nghẹn ngào của hắn, trong lòng Tả Ninh đau xót, nhưng vẫn mỉm cười lắc lắc đầu: "Em đã nói rồi, không trách anh."
Thu Dật Bạch chậm rãi buông cô ra, đôi tay vẫn nắm chặt lấy bả vai cô, cúi đầu nhìn thẳng đôi mắt cô: "Anh đã thoát ly quan hệ với Thu gia, sau này sẽ không có ai có thể ngăn cản hai chúng ta ở bên nhau."
Tả Ninh sửng sốt: "Anh nói cái gì?"
Mấy năm nay dù cô chưa từng chủ động chú ý đến Thu Dật Bạch, nhưng mấy bộ phim truyền hình của hắn đều có tiếng vang rất lớn, cộng thêm dáng người cùng tướng mạo cực kỳ xuất chúng của hắn đã sớm hấp dẫn một lượng lớn fans hâm mộ, trêи bản tin có thể thường xuyên nhìn thấy tin tức của hắn, nhưng mỗi lần đều sẽ đề một câu về thân phận nhị thiếu gia Thu gia, cho nên chuyện hắn nói, cô thật sự chưa bao giờ nghe qua cũng chưa bao giờ nghĩ đến.
Thu Dật Bạch nghiêm túc nhìn cô: "Anh nói, anh với Thu gia, chính xác là, anh cùng với Thu Quốc Bình, đã không còn một chút quan hệ nào, sau này ông ta sẽ không có tư cách nhúng tay vào chuyện của anh.
Ninh Ninh, thực xin lỗi, anh nên sớm làm như vậy, ngay từ lúc ông ta vũ nhục em, làm tổn thương em, anh nên làm như vậy, đều do anh quá tự phụ, cho rằng ông ta ít nhiều cũng sẽ để ý đến đứa con trai này. Nhưng anh không hề nghĩ đến, anh với em đã đến tình trạng như vậy rồi, ông ta vẫn cho thân thế của em ra ngoài ánh sáng.
Còn những cái ảnh chụp đó...... Những cái ảnh chụp đó tất cả đều đã bị tiêu huỷ, em có thể yên tâm, từ nay về sau sẽ không ai có thể lấy cái đó uy hϊế͙p͙ em."
Nghe giọng nói của hắn khàn khàn, nhìn hốc mắt của hắn đã đỏ lên, cùng với sự kiên định trong ánh mắt, đột nhiên Tả Ninh một câu cũng không nói lên lời.
Cô nhớ lại buổi tối hôm sinh nhật của Cao Hạ hai năm trước, cô với Thu Dật Bạch kìm lòng không được ở trong toilet hoan ái, cô vốn muốn nói với hắn, đừng vì mấy tấm ảnh đó mà lo lắng, cô đã sớm không còn để bụng.
Nhưng nhìn hắn đối với cô vẫn vướng bận như cũ, đột nhiên cô lại nổi lên tâm tư, những lời nói đã lên cổ họng lại nuốt xuống.
Cô sợ mình nói xong những lời đó, hắn sẽ không còn kiêng kị mà dây dưa với cô.
Mà cô, lúc ấy đã lựa chọn ở bên cạnh Du Hạo Nam.
Chỉ là không hề nghĩ đến, cuối cùng cô lại bị chính lựa chọn của mình hung hăng tát một cái, cái gì mà "Vì anh rửa tay vào bếp", căn bản là buồn cười đến cực điểm.
Cho dù sau đó đã nghe Du Hạo Nam giải thích hết tất cả mọi chuyện, nhưng bây giờ, cô đã không còn những cái tâm tư đó nữa.
Cô chỉ muốn một mình, tự do tự tại, sống một cách vô câu vô thúc, còn những nam nhân trong phòng này.....
Ánh mắt nhất nhất đảo qua trêи người năm nam nhân, Tả Ninh đột nhiên cười nhạo ra tiếng: "Em nói các anh...... Toàn bộ chạy tới chỗ này của em làm gì? Chơi mạt chược cũng ngại nhiều người a."
Cũng tận đến lúc này, Thu Dật Bạch mới phát hiện trong phòng có ba tên nam nhân khác, không, là bốn tên, còn có Phương Kinh Luân nghe thấy động tĩnh đang từ phòng tắm bước ra.
Ánh mắt của bốn nam nhân tràn ngập địch ý nhìn về phía Thu Dật Bạch, mà ánh mắt của Thu Dật Bạch cũng cực kỳ bất hữu thiện.
Tả Ninh tiếp tục nói: "Em không phải đã sớm nói qua? Ai em cũng đều không cần, càng không cần cái gọi là tình yêu, các anh không cần lãng phí thời gian ở trêи người em."
"Vậy cậu ta thì sao?" Thu Dật Bạch nhìn thẳng về phía Phương Kinh Luân, "Em với cậu ta, bây giờ tính là cái gì?"
Phương Kinh Luân chỉ nhanh chóng tắm rửa liền đi ra, đầu tóc vẫn còn ướt, trêи người chỉ quấn một chiếc khăn tắm, trêи ngực trần trụi còn có dấu hôn và vết cào của Tả Ninh, cộng thêm bộ dáng hoan ái vừa qua đi hiện giờ của Tả Ninh, Thu Dật Bạch tất nhiên rất rõ ràng.
Tính cái gì? Là bạn giường sao? Tả Ninh thiếu chút nữa đã buột miệng phun ra hai chữ kia.
"Bọn em......" Tả Ninh nghiêm túc nhìn Phương Kinh Luân, "Anh ấy không giống, anh ấy có ơn cứu mạng với em."
Cô nghĩ, hẳn là cũng có thể nói như vậy đi, tuy rằng Phương Kinh Luân đã nói qua thứ hắn muốn chính là tình yêu của cô chứ không phải là cảm kϊƈɦ. Nhưng sở dĩ cô có thể đáp ứng Phương Kinh Luân mà không đẩy hắn ra tựa hồ cũng không thoát khỏi liên quan đến cảm kϊƈɦ nhiều năm qua trong lòng.
Còn về Phương Kinh Luân khi nghe được cô nói như vậy, đến tột cùng tâm tình sẽ ra sao, cô cũng không muốn để ý.
"Như vậy, anh ta thì sao?" Lần này người mở miệng là Du Hạo Nam, ánh mắt hướng về phía Cao Hạ, "Trước khi em chưa quay lại, là ở bên cạnh anh ta, bây giờ...... Anh ta lại quen thuộc nhà em như vậy, là vì cái gì?"
Tả Ninh chắc chắn sẽ không đến mức nói cho bọn họ, lúc trước cô chính là bị Cao Hạ trêu chọc đến ɖu͙ƈ hỏa đốt người, đầu choáng váng, não trướng hết sức, mơ màng hồ đồ liền đáp ứng sau này để hắn bồi cô đi?
Bây giờ cẩn thận ngẫm lại, lúc trước ra quyết định như vậy vẫn quá qua loa, nói ai cũng đều không cần, thì càng phải có chút kiên định, yêu cầu cái gì cũng không được đáp ứng.
"Ninh Ninh." Du Hạo Nam yên lặng nhìn cô, "Bọn họ có thể cho em, anh cũng có thể cho em, bọn họ không thể cho em, anh cũng sẽ đem hết toàn lực thỏa mãn em, mặc kệ em muốn cái gì......"
"Cái gì em cũng không cần." Tả Ninh nhất thời chịu không nổi khi bị hắn nhìn tình thâm ý thiết như vậy, bực bội vừa dâng lên đầu, cô cũng không bất chấp gì nữa, "Anh không phải hỏi em là vì cái gì sao? Bởi vì..... Kỹ thuật của anh ấy tốt, em cần anh ấy để giải quyết như cầu sinh lý, không được sao?"
Lời kia vừa thốt ra, không khí trong phòng khách giống như bị đình trệ, không khí vốn đã trầm trọng ngay lập tức càng trở nên quỷ dị. Biểu tình của Cao Hạ cũng kỳ quái đến không nói lên lời, hắn không biết bản thân mình bây giờ có nên vui vẻ đắc ý hay không?
Thần sắc phức tạp trầm mặc một lát, Thu Dật Bạch đột nhiên ra vẻ thoải mái cười nhẹ một tiếng: "Nói như vậy nói, em càng cần anh hơn. Kỹ thuật của anh tốt như thế nào, em là người biết rõ."
Tả Ninh không khỏi đỡ trán oán thán, tại sao mà cô cảm giác như đang tự đào một cái hố cho mình vậy? Một Phương Kinh Luân một Cao Hạ cũng đã đủ cô chịu được, cô không dám tưởng tượng thêm một Thu Dật Bạch, mọi chuyện sẽ thành cục diện gì?
"Tóm lại các anh nhanh chóng hết hy vọng với em đi, Cao Hạ nói đúng, em hiện tại chính là dầu muối không ăn, đao thương bất nhập, ai quan tâm em đều không cần, ai yêu em đều khinh thường, các anh có lãng phí bao nhiêu thời gian cũng vô ích."
Nói xong những lời này, cô dứt khoát quay trở về phòng của mình, có giáo huấn từ lần trước, cô còn cố ý khoá trái cửa, đảm bảo không ai có thể tiến vào.
Cô lúc trước chỉ nghĩ qua bản thân mình không cần —— không động tâm, không cần tình, cũng sẽ không mất đi, càng sẽ không bởi vì người khác mà thương tâm khổ sở.
Nhưng lại không nghĩ tới, nếu có người một hai phải cho, cô nên làm như thế nào?
Nếu thật sự gặp phải cái loại người mắng không đi, đánh không đi, đuổi như thế nào cũng đuổi không đi, cô chắc chắn sẽ không có biện pháp nào đi?
Nhưng mà mỗi người bên ngoài đều cực kỳ ưu tú, cũng là người đặc biệt kiêu ngạo, chắc sẽ không đến mức thật sự lì lợm la ɭϊếʍ đến tình trạng này đi?
Đáp án của vấn đề này, ngay buổi sáng hôm sau khi cô rời giường đã nhìn thấy rồi.
Năm tên nam nhân...... Một tên cũng chưa đi......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.